Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 28
59@-
Thẩm Sơ lắc đầu, rồi lại hỏi: “Vậy trước mỗi bữa ăn, ông có hỏi anh cả, anh hai với anh ba muốn ăn gì không?”
“Không nói chuyện ăn uống nữa, ông có biết trên mặt anh cả có lúm đồng tiền giống ba không? Mặt anh trai cũng có đó, một cái bên trái, nhàn nhạt thôi. Còn ông nội thì cháu không biết, vì ông nội chẳng bao giờ cười cả.”
Thẩm Tùng Quốc sững người, bất giác quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh, rồi lại liếc qua Thẩm Minh Châu.
Lúc này, Thẩm Minh Châu không cười.
Hay phải nói là, từ khi trở về nhà cũ, dường như ông chưa từng thấy con trai mình cười?
Rõ ràng ông còn nhớ, trước đây con trai ông rất hay cười…
Mà trên mặt Thẩm Sóc có má lúm đồng tiền… đứa trẻ đã ở bên ông mười bốn năm, thế mà ông lại… Và những câu hỏi của Thẩm Sơ, thậm chí cả những câu chưa kịp hỏi – nếu tiếp tục hỏi, liệu ông có trả lời được không?
Vẻ mặt Thẩm Tùng Quốc chợt trầm xuống.
Ánh mắt cũng rũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngẩn ngơ, thậm chí trông như già đi vài tuổi.
Một lúc sau, Thẩm Tùng Quốc nhắm mắt lại, mệt mỏi phất tay: “Thôi được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi—”
Lời còn chưa dứt, ông chợt cảm giác bên chân có thứ gì đó.
Theo bản năng, ông cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ không biết đã trèo lên chân ông từ lúc nào, đang bám lấy mà bò lên?
“Ông nội, đỡ cháu với, cháu sắp ngã rồi!”
Thẩm Tùng Quốc theo phản xạ đỡ lấy, bế đứa bé tròn vo vào lòng. Cảm giác mềm mại, ấm áp chưa từng trải qua lan ra, rồi thấy cậu nhóc trong lòng ngực vươn tay, hai ngón tay tròn xoe đặt lên hai bên khóe miệng ông, cùng lúc đẩy lên…
“Ông nội, ông có má lúm đồng tiền không vậy, để cháu xem thử!”
Thẩm Tùng Quốc: “?”
Đã bao giờ thấy ai dám nhổ lông trên đầu lão hổ chưa?
Hôm nay, Thẩm Minh Châu và mấy người khác coi như được mở mang tầm mắt.
Đầu tiên là bị lời Thẩm Sơ nói làm sững sờ, rồi lại thấy phản ứng của Thẩm Tùng Quốc khiến họ có phần khó nói nên lời. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Sơ đã lon ton chạy tới, chẳng những bò lên trên chân Thẩm Tùng Quốc mà còn đòi xem má lúm đồng tiền của ông?
Đây chẳng khác nào không chỉ nhổ lông trên đầu lão hổ mà còn là đào mộ tổ trên đầu Thái tuế!
"Ai, bé cưng, không được làm vậy!" – Thẩm Minh Châu vội ngăn lại sau cú sốc.
“Nhưng con muốn xem má lúm đồng tiền.”
Có lẽ vì thấy khoé miệng ông nội bị đẩy lên rồi lại hạ xuống, không cố định được, hơn nữa tay nhỏ lại mỏi vì giơ lâu, Thẩm Sơ bĩu môi than thở rồi ngả vào lòng Thầm Tùng Quốc, còn làm bộ làm tịch mà thở dài một cái: “Ông nội chẳng bao giờ cười cả.”
“Cháu muốn coi má lúm đồng tiền cơ. Ông có không vậy?”
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, giọng năn nỉ: “Ông nội, ông thử cười một cái được không?”
“Như cháu nè.”
Thẩm Sơ nhe răng cười tươi, rồi đưa tay nắn má mình: “Nhưng cháu lại không có má lúm đồng tiền.”
“Ông nội có biết mình có hay không có má lúm đồng tiền không?”
Đứa nhỏ trong lòng cứ líu lo không dứt, cảm giác mềm mại trên má vẫn chưa tan, lại thêm trọng lượng tròn trịa áp lên người – như thể hoàn toàn tin tưởng ông – tay chân mũm mĩm ôm chặt lấy ông, nằm gọn trong lòng ông, khiến ông có cảm giác nếu không ôm chặt thì cậu bé sẽ ngã xuống mất.
Mà Thẩm Sơ thì chẳng chịu ngồi yên, vừa hỏi han liên tục, vừa đung đưa chân, vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, làm cho Thẩm Tùng Quốc vốn định giữ gương mặt nghiêm nghị cũng không giữ nổi, cuối cùng còn phải vòng tay ôm lấy cậu bé cho chắc.
Chờ lấy lại tinh thần thì thấy hai ông cháu đã thân mật với nhau từ lúc nào chẳng hay.
Gương mặt Thẩm Tùng Quốc căng cứng, giờ phút này chẳng biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết nên nói gì.
“Ái ui?”
Thẩm Sơ còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Quốc thì đã bị người ta bế thốc lên.
Thường thì chỉ có Thẩm Minh Châu mới hay bế cậu như vậy – vừa quay đầu lại nhìn thì đúng là ông.
Không biết ông đã lại đây từ lúc nào, sau khi bế Thẩm Sơ lên thì quay sang nhìn Thẩm Tùng Quốc. Hai cha con nhìn nhau, không biết vì sao, trong mắt lại hiện lên một sự trầm mặc khó tả.
Trận "sóng gió" này cuối cùng kết thúc một cách chẳng đâu vào đâu. Thẩm Sơ vẫn không biết trên mặt Thẩm Tùng Quốc rốt cuộc có má lúm đồng tiền hay không.
Một tuần sắp trôi qua, mấy ngày còn lại không biết là vì có việc hay vì lý do nào khác mà Thẩm Tùng Quốc gần như không xuất hiện, trừ giờ ăn cơm. Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng trở nên rất im lặng.
Trong bầu không khí đó, Thẩm Sơ đương nhiên cũng ngoan ngoãn hẳn, không gây chuyện, không quậy phá, trở nên cực kỳ nề nếp.
Tạ Thời Minh và ba anh em nhà họ Thẩm thì càng khỏi phải nói – trở lại nhịp sinh hoạt thường nhật ở nhà cũ, Tạ Thời Minh thì như thế nào cũng có thể thích nghi.
Ngày cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc đứng bên cửa sổ thư phòng trên tầng ba, quản gia Chu đứng phía sau ông.
“Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân sắp đi rồi.”
“Mấy vị thiếu gia còn hỏi thăm ngài nữa đấy.”
“Vâng, đúng là yên tĩnh.”
“Có phải là quá yên tĩnh không?”
Giọng Thẩm Tùng Quốc mang theo sự nghi hoặc: “Hay là tôi già rồi, lãng tai, nên không nghe thấy?”
Quản gia Chu đáp: “Lão gia, chẳng phải bây giờ giống như trước kia sao?”
“Đúng thế, giống như trước kia...”
Thẩm Tùng Quốc đột nhiên thở dài: “Nhưng sao tôi lại thấy...”
Sao ông lại cảm thấy… có chút không quen nhỉ?
"Ông thấy trước kia tốt, hay là bây giờ tốt hơn?" – Thẩm Tùng Quốc lại hỏi.
Quản gia Chu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng "bây giờ" mà Thẩm Tùng Quốc nói đến là mấy ngày yên tĩnh này. Vì vậy, ông ấy ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, nhưng tôi biết có một câu như thế này.”
“Hử? Câu gì vậy?”
Thẩm Tùng Quốc quay đầu nhìn lại.
Quản gia Chu mỉm cười: “Không phải người ta vẫn nói – cuộc sống không có khả năng không thay đổi, ngài nói xem có đúng không?”
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Thẩm Sơ lắc đầu, rồi lại hỏi: “Vậy trước mỗi bữa ăn, ông có hỏi anh cả, anh hai với anh ba muốn ăn gì không?”
“Không nói chuyện ăn uống nữa, ông có biết trên mặt anh cả có lúm đồng tiền giống ba không? Mặt anh trai cũng có đó, một cái bên trái, nhàn nhạt thôi. Còn ông nội thì cháu không biết, vì ông nội chẳng bao giờ cười cả.”
Thẩm Tùng Quốc sững người, bất giác quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh, rồi lại liếc qua Thẩm Minh Châu.
Lúc này, Thẩm Minh Châu không cười.
Hay phải nói là, từ khi trở về nhà cũ, dường như ông chưa từng thấy con trai mình cười?
Rõ ràng ông còn nhớ, trước đây con trai ông rất hay cười…
Mà trên mặt Thẩm Sóc có má lúm đồng tiền… đứa trẻ đã ở bên ông mười bốn năm, thế mà ông lại… Và những câu hỏi của Thẩm Sơ, thậm chí cả những câu chưa kịp hỏi – nếu tiếp tục hỏi, liệu ông có trả lời được không?
Vẻ mặt Thẩm Tùng Quốc chợt trầm xuống.
Ánh mắt cũng rũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngẩn ngơ, thậm chí trông như già đi vài tuổi.
Một lúc sau, Thẩm Tùng Quốc nhắm mắt lại, mệt mỏi phất tay: “Thôi được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi—”
Lời còn chưa dứt, ông chợt cảm giác bên chân có thứ gì đó.
Theo bản năng, ông cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ không biết đã trèo lên chân ông từ lúc nào, đang bám lấy mà bò lên?
“Ông nội, đỡ cháu với, cháu sắp ngã rồi!”
Thẩm Tùng Quốc theo phản xạ đỡ lấy, bế đứa bé tròn vo vào lòng. Cảm giác mềm mại, ấm áp chưa từng trải qua lan ra, rồi thấy cậu nhóc trong lòng ngực vươn tay, hai ngón tay tròn xoe đặt lên hai bên khóe miệng ông, cùng lúc đẩy lên…
“Ông nội, ông có má lúm đồng tiền không vậy, để cháu xem thử!”
Thẩm Tùng Quốc: “?”
Đã bao giờ thấy ai dám nhổ lông trên đầu lão hổ chưa?
Hôm nay, Thẩm Minh Châu và mấy người khác coi như được mở mang tầm mắt.
Đầu tiên là bị lời Thẩm Sơ nói làm sững sờ, rồi lại thấy phản ứng của Thẩm Tùng Quốc khiến họ có phần khó nói nên lời. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Sơ đã lon ton chạy tới, chẳng những bò lên trên chân Thẩm Tùng Quốc mà còn đòi xem má lúm đồng tiền của ông?
Đây chẳng khác nào không chỉ nhổ lông trên đầu lão hổ mà còn là đào mộ tổ trên đầu Thái tuế!
"Ai, bé cưng, không được làm vậy!" – Thẩm Minh Châu vội ngăn lại sau cú sốc.
“Nhưng con muốn xem má lúm đồng tiền.”
Có lẽ vì thấy khoé miệng ông nội bị đẩy lên rồi lại hạ xuống, không cố định được, hơn nữa tay nhỏ lại mỏi vì giơ lâu, Thẩm Sơ bĩu môi than thở rồi ngả vào lòng Thầm Tùng Quốc, còn làm bộ làm tịch mà thở dài một cái: “Ông nội chẳng bao giờ cười cả.”
“Cháu muốn coi má lúm đồng tiền cơ. Ông có không vậy?”
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, giọng năn nỉ: “Ông nội, ông thử cười một cái được không?”
“Như cháu nè.”
Thẩm Sơ nhe răng cười tươi, rồi đưa tay nắn má mình: “Nhưng cháu lại không có má lúm đồng tiền.”
“Ông nội có biết mình có hay không có má lúm đồng tiền không?”
Đứa nhỏ trong lòng cứ líu lo không dứt, cảm giác mềm mại trên má vẫn chưa tan, lại thêm trọng lượng tròn trịa áp lên người – như thể hoàn toàn tin tưởng ông – tay chân mũm mĩm ôm chặt lấy ông, nằm gọn trong lòng ông, khiến ông có cảm giác nếu không ôm chặt thì cậu bé sẽ ngã xuống mất.
Mà Thẩm Sơ thì chẳng chịu ngồi yên, vừa hỏi han liên tục, vừa đung đưa chân, vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, làm cho Thẩm Tùng Quốc vốn định giữ gương mặt nghiêm nghị cũng không giữ nổi, cuối cùng còn phải vòng tay ôm lấy cậu bé cho chắc.
Chờ lấy lại tinh thần thì thấy hai ông cháu đã thân mật với nhau từ lúc nào chẳng hay.
Gương mặt Thẩm Tùng Quốc căng cứng, giờ phút này chẳng biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết nên nói gì.
“Ái ui?”
Thẩm Sơ còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Quốc thì đã bị người ta bế thốc lên.
Thường thì chỉ có Thẩm Minh Châu mới hay bế cậu như vậy – vừa quay đầu lại nhìn thì đúng là ông.
Không biết ông đã lại đây từ lúc nào, sau khi bế Thẩm Sơ lên thì quay sang nhìn Thẩm Tùng Quốc. Hai cha con nhìn nhau, không biết vì sao, trong mắt lại hiện lên một sự trầm mặc khó tả.
Trận "sóng gió" này cuối cùng kết thúc một cách chẳng đâu vào đâu. Thẩm Sơ vẫn không biết trên mặt Thẩm Tùng Quốc rốt cuộc có má lúm đồng tiền hay không.
Một tuần sắp trôi qua, mấy ngày còn lại không biết là vì có việc hay vì lý do nào khác mà Thẩm Tùng Quốc gần như không xuất hiện, trừ giờ ăn cơm. Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng trở nên rất im lặng.
Trong bầu không khí đó, Thẩm Sơ đương nhiên cũng ngoan ngoãn hẳn, không gây chuyện, không quậy phá, trở nên cực kỳ nề nếp.
Tạ Thời Minh và ba anh em nhà họ Thẩm thì càng khỏi phải nói – trở lại nhịp sinh hoạt thường nhật ở nhà cũ, Tạ Thời Minh thì như thế nào cũng có thể thích nghi.
Ngày cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc đứng bên cửa sổ thư phòng trên tầng ba, quản gia Chu đứng phía sau ông.
“Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân sắp đi rồi.”
“Mấy vị thiếu gia còn hỏi thăm ngài nữa đấy.”
“Vâng, đúng là yên tĩnh.”
“Có phải là quá yên tĩnh không?”
Giọng Thẩm Tùng Quốc mang theo sự nghi hoặc: “Hay là tôi già rồi, lãng tai, nên không nghe thấy?”
Quản gia Chu đáp: “Lão gia, chẳng phải bây giờ giống như trước kia sao?”
“Đúng thế, giống như trước kia...”
Thẩm Tùng Quốc đột nhiên thở dài: “Nhưng sao tôi lại thấy...”
Sao ông lại cảm thấy… có chút không quen nhỉ?
"Ông thấy trước kia tốt, hay là bây giờ tốt hơn?" – Thẩm Tùng Quốc lại hỏi.
Quản gia Chu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng "bây giờ" mà Thẩm Tùng Quốc nói đến là mấy ngày yên tĩnh này. Vì vậy, ông ấy ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, nhưng tôi biết có một câu như thế này.”
“Hử? Câu gì vậy?”
Thẩm Tùng Quốc quay đầu nhìn lại.
Quản gia Chu mỉm cười: “Không phải người ta vẫn nói – cuộc sống không có khả năng không thay đổi, ngài nói xem có đúng không?”
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 28
10.0/10 từ 22 lượt.