Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Chương 25

70@-

Lại nghĩ, cậu việc gì phải khổ thế này? Chẳng qua chỉ là không muốn ngủ sớm thôi, ở trong phòng làm gì đó cũng được mà, sao nhất định phải chui ra ngoài chuốc khổ… hy sinh thì lớn, còn bị kéo, giờ còn bị phạt nữa?


A, phiền chết đi được!


Không chỉ mình Thẩm Sơ căng thẳng, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng mặt đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên họ làm chuyện thế này, còn bị bắt tại trận, cảm giác chờ “xét xử” thực sự chua xót vô cùng.


Nhưng lúc này, chẳng ai trách móc Thẩm Sơ cả.


Thậm chí còn đang nghĩ xem có lý do nào để ứng phó cho qua không—nói là nhà vệ sinh tầng hai hỏng, họ lên tầng ba đi vệ sinh?


Hoặc là nói họ mộng du?


Hay đơn giản là muốn ngủ cùng ông nội?


Ặc~~~


Thôi thôi bỏ đi.


Trong lúc đầu óc rối tung nghĩ đủ thứ, thì tiếng bước chân đã đến rất gần, hướng đi rõ ràng, tiến thẳng về phía cầu thang, không có một chút do dự nào, mũi chân cũng không hề rẽ.


Ngay sau đó, liền thấy một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang—


Tóc đã bạc nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, chỉ là… mặt tròn tròn.


Hả?



Mặt tròn tròn?


Mấy người Thẩm Sơ nhìn kỹ, mới nhận ra không phải Thẩm Tùng Quốc, mà là quản gia Chu!


Nhưng quản gia Chu thì cũng đâu có được…


Chưa kịp để cả đám lộ ra vẻ mặt thất vọng, liền thấy quản gia Chu liếc xuống tầng dưới một cái, rồi lại thản nhiên quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước, miệng còn lẩm bẩm: “Ôi chao, đi uống chút nước thôi, khát quá.”


Gió yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.


Thẩm Dật ngập ngừng hỏi: "Quản gia Chu đây là… có thấy tụi mình không nhỉ?”


Mấy người lại nhìn nhau—


Kệ đi kệ đi, mau lên tiếp!


Thế là cả bọn vội vã rón rén đi tiếp lên tầng bốn.


……


Trong phòng chiếu phim, trên màn hình đang chiếu một bộ phim, nhưng thật ra Tô Lạc Duyệt chẳng mấy tập trung.


Bà đã không ít lần hỏi Thẩm Minh Châu, liệu có phải mình đã sai, nếu như năm đó sinh Thẩm Sóc xong mà chọn rời khỏi giới giải trí, thậm chí dọn về nhà cũ sống cùng, thì có phải đã không đến nông nỗi này?


Dù trước bữa tối, bà cũng biết được Thẩm Sóc muốn ăn gì, nhưng lại không phải do chính miệng Thẩm Sóc nói.


Có lẽ đối với người mẹ này, Thẩm Sóc vẫn có rất nhiều điều không thể nói ra.



Thậm chí còn không muốn lại gần?


Thẩm Minh Châu không có ở đây, Tô Lạc Duyệt muốn ở một mình một lát nên đã đuổi ông về phòng, khi hoàn hồn lại, bà giống như nghe thấy tiếng gõ cửa. Là chồng bà quay lại à? Không phải nói không cần ở bên cạnh sao…


Tô Lạc Duyệt vừa không nói nên lời vừa đi ra mở cửa.


Thế nào, lần này bà tự ra mở cửa, ông có lý do ở lại rồi à?


“Đã bảo không cần anh…”


Vừa mở cửa, Tô Lạc Duyệt liền sững người.


Vì người đứng ngoài không phải Thẩm Minh Châu, mà là…


“Ta da!”


“Mẹ ơi, phim có hay không? Mẹ xem đến đoạn nào rồi ạ? Có thể chiếu lại từ đầu được không? Bọn con cũng muốn xem!”


Thẩm Sơ líu lo một tràng, rồi kéo Tạ Thời Minh cùng giơ tay: “Các anh muốn xem, con cũng muốn xem, bọn con đến xem phim cùng mẹ đây, là lén lút đến đó nha!”


Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh có mặt, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng có, còn có cả Thẩm Sóc…


Tô Lạc Duyệt chớp mắt, bất giác quay đầu đi.


Thẩm Sóc cao lớn, dù ánh sáng trước cửa phòng chiếu phim mờ nhạt, nhưng vẫn thấy rõ hốc mắt Tô Lạc Duyệt đột nhiên đỏ hoe.


Khoảnh khắc đó, chính Thẩm Sóc cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì.



Bởi anh biết, Tô Lạc Duyệt chỉ đỏ mắt sau khi thấy anh xuất hiện.


Nhưng nếu bây giờ hối hận, thì trước kia sao lại bỏ rơi anh?


Có thể vì Thẩm Sơ mà lui về ở ẩn năm năm, sao lại không thể vì anh?


Mũi Thẩm Sóc cũng bất giác cay xè, liền quay đầu sang hướng khác.


Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Sơ “á á” kêu lên, rồi ngồi xổm xuống, mặt mày nhăn nhó, còn quay đầu lại lườm bọn họ: “Ai lại kéo đuôi em nữa rồi!”


“Muốn kéo thì kéo đi, sao còn kéo lên trên!”


Tạ Thời Minh ngơ ngác: “Sao thế?”


Sao thế?!


Còn hỏi sao thế?!


Tất nhiên là bị kéo trúng chỗ hiểm rồi! Dù nhỏ nhưng vẫn là chỗ hiểm!


Cậu nhóc mũm mĩm lấy tay che lại chỗ đó, suýt nữa úp mặt xuống đất.


Một cục nhỏ ngồi xổm ở chỗ đó trông càng lùn tịt, nhưng rõ ràng “tiểu kê kê” bị thương khiến khí thế càng tăng vọt, quay đầu lại giận dữ mà vẫn đầy khí phách, ỷ vào tuổi còn nhỏ không biết xấu hổ, mở miệng định gào lên: “Có ai thiếu gà và trứng hả!”


Sao lại ra tay với cậu chứ!


Trận này mà gào thì không ai chịu nổi, ngay cả Thẩm Tùng Quốc cũng chịu không nổi, thế nên rõ ràng có người bắt đầu chột dạ—



Thẩm Dật theo bản năng lùi lại một bước, lập tức bị Thẩm Sơ khóa mục tiêu.


“Anh, hai!”


“Ờ, anh không cố ý.”


Thẩm Dật theo bản năng giấu tay ra sau lưng, cũng không ngờ lại thành ra thế này, nhìn Thẩm Sơ một cái rồi nhỏ giọng: “Ai bảo em lùn quá, lúc nãy đi cầu thang có sao đâu…”


“Nói nhảm! Lúc nãy đi cầu thang là em đi trước anh một bậc!”


Thẩm Dật chợt hiểu: “À đúng, giờ em thấp hơn rồi.”


“Nhưng cũng không thể trách anh không chú ý được, lúc em đi trước anh một bậc, cũng đâu cao hơn là bao.”


Thẩm Sơ: “……”


Nhóc mập tức đến mức đấm xuống đất, không chỉ bị kéo trúng “chỗ hiểm”, mà còn bị xúc phạm chiều cao!


“Anh hai, ngày mai em phải nấu một nồi trứng gà cho anh ăn—”


“Phụt.”


Cùng với tiếng của Thẩm Sơ, còn có một tiếng cười không thể kiềm chế được.


Tô Lạc Duyệt là người phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nhìn Thẩm Sóc, kế đến là Thẩm Dật và Thẩm Tùy, rồi đến Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, đặc biệt là Thẩm Sơ, gần như là sững sờ nhìn Thẩm Sóc.


Thẩm Sóc vậy mà lại cười… Không, dĩ nhiên anh ấy biết cười, nhưng mà!


Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con Story Chương 25
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...