Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 146
69@-
Yết hầu khẽ chuyển động, như thể đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Không hiểu sao, Thẩm Sơ không dám đối diện với Tạ Thời Minh như vậy.
Cậu không nhịn được mà hơi liếc đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:
“Đương… đương nhiên là nhớ chứ. Chúng ta còn từng đến mộ của chú Tạ nữa mà, chú Tạ là một người tốt như vậy, em nhất định muốn đòi lại công bằng cho chú ấy ——”
“Chỉ là vì muốn giúp cha nuôi anh thôi sao? Chỉ vì lý do đó?”
“Em…”
“Còn chuyện trước đó, nếu không phải ông nội bất ngờ xuất hiện cắt ngang, thì em có đồng ý vụ cá cược mà Giản Tử Trạc đưa ra không ——”
“Đương nhiên là không rồi!”
Thẩm Sơ lập tức quay lại nhìn: “Em đâu có ngốc! Ai lại đi đồng ý điều kiện vô lý như vậy của cậu ta chứ?!”
Tạ Thời Minh khẽ cười: “Em mà không ngốc sao?”
“Anh đang mắng em ngốc đấy à?”
Thẩm Sơ mở to mắt, đôi mắt tròn xoe trừng Tạ Thời Minh: “Tạ Thời Minh, anh nói chuyện cho cẩn thận, không thì em sẽ mặc kệ anh luôn đấy!”
“Ừm, được rồi.”
“Là anh sai.”
“Sơ Sơ tha thứ cho anh được không?”
Thẩm Sơ mím môi, khẽ dựa người vào tường.
Thực ra cậu đã dựa sát vào tường từ trước rồi, giờ có muốn ngả thêm cũng chẳng có chỗ mà ngả.
“Anh lạ lắm nha.”
Tuy Tạ Thời Minh trước giờ vẫn luôn dịu dàng với cậu, nhưng sự dịu dàng như bây giờ không giống như trước…
Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, khẽ siết cổ tay Thẩm Sơ: “Em vẫn chưa thành niên đâu.”
Chủ đề sao lại đột nhiên chuyển đến đây vậy?
Thẩm Sơ buột miệng đáp: “Anh không phải cũng giống em sao?”
“Nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi là tới sinh nhật hai đứa mình rồi, cũng nhanh mà.”
Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, khẽ gật đầu ——
“Ừ, em nói đúng.”
Đối với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ từ nhỏ đã mang một ý nghĩa rất khác biệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn luôn bất giác dõi theo cậu, nhìn cậu nghịch ngợm, vui đùa, ngày nào cũng ưỡn bụng nhỏ, vểnh mông con lên một cách ngây ngô khiến hắn cũng thấy vui theo.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phải rời xa Thẩm Sơ.
Hắn luôn nghĩ, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cùng tuổi, cùng sinh nhật, cùng nhau lớn lên — là người bạn tốt của hắn, là đứa em trai sinh sau hắn nửa tiếng đồng hồ.
Hắn muốn dành tất cả sự cưng chiều cho cậu em trai mũm mĩm đáng yêu này.
Giống như ba mẹ, mãi mãi yêu thương và chăm sóc cậu.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ có ngày họ phải chia xa.
Dù đã từng hỏi anh cả, cũng đã chuẩn bị tâm lý…
Nhưng khi ngày đó thật sự đến, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi.
—— Khi Hạng Tinh Hà xuất hiện, đó là lần đầu tiên hắn thấy hoang mang và bất lực, cái cảm giác như sắp mất đi điều gì đó lại một lần nữa ập đến.
Nếu không phải vì thấy Thẩm Sơ thích người cậu này như thế, hắn thật sự khó mà không sinh địch ý với Hạng Tinh Hà.
Cảm giác như bảo bối của mình bị người khác cướp mất vậy…
Khi đó, Tạ Thời Minh thật ra đã mất ngủ mấy đêm liền.
Nhưng hắn lại không nỡ làm Thẩm Sơ khó xử.
Chỉ đành để cậu rời đi.
Có lẽ là do hắn chưa đủ trọng lượng, nên không thể giữ người lại bên mình.
Tuy nhiên, sau khi Thẩm Sơ rời đi, họ cũng không cắt đứt liên lạc. Thậm chí Tô Lạc Duyệt còn mua cho hắn một cái điện thoại, để hắn có thể thường xuyên liên hệ với Thẩm Sơ, gọi video, trò chuyện mỗi ngày.
Lúc đầu liên lạc rất thường xuyên.
—— Nhưng Thẩm Sơ mới theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, có quá nhiều thứ cần phải thích nghi.
Đến khi thích nghi rồi thì lại bận bịu đủ thứ chuyện… không thể ngày nào cũng liên lạc được, chưa kể còn chênh lệch múi giờ.
Huống hồ về sau, Thẩm Sơ còn thường xuyên đi khắp nơi cùng Hạng Tinh Hà…
Thời gian liên lạc giữa hai người ngày càng thưa dần.
Nhưng Thẩm Sơ vẫn thường kể cho hắn nghe những điều mình thấy ở mỗi nơi: đã đến nước nào, gặp được gì, mua cái gì, có món đồ chơi nào thú vị, đã ngắm phong cảnh gì, gặp ai, xảy ra chuyện gì vui…
Nghe xong, Tạ Thời Minh dần nảy sinh một số suy nghĩ.
Khi hắn đủ lớn để có thể tự mình xuất ngoại, hắn đã đến những nơi Thẩm Sơ từng đặt chân tới, đi qua những con đường cậu từng đi, ngắm những phong cảnh văn hóa mà cậu từng thấy… Không rõ vì lý do gì, thậm chí hắn chưa bao giờ kể với Thẩm Sơ về những chuyện này.
Hắn chỉ lặng lẽ, một mình tìm cách kết nối với Thẩm Sơ nhiều hơn.
May mà, cậu nhóc mũm mĩm của hắn quyết định trở về nước, và còn sẽ ở lại trong nước luôn.
Khi đó, Tạ Thời Minh từng nghĩ: như vậy là đủ rồi.
Nhưng hắn đã sai.
Vì bây giờ, hắn ngày càng không hài lòng.
Một Thẩm Sơ tốt như thế, hắn thật sự muốn giữ cậu lại bên mình, không chỉ là mối quan hệ anh em, mà còn là một mối quan hệ khác... bền chặt hơn…
---
“Buổi tối chúng ta cùng học, cuối tuần anh giúp em quay video, không phải đã xác định được người tham gia rồi sao?”
“Ừ, xác định được rồi, đối phương đã đồng ý tham gia dự án lần này. Chị Mục Dung làm việc nhanh lắm, đàm phán giúp em xong hết rồi. Chỉ cần đợi đoàn đội của anh hai sắp xếp xong, lúc đó đến nhà đối phương lắp đặt camera là được.”
Thẩm Sơ chống cằm, vẻ mặt đầy sung sướng: “Bên anh cả cũng đã nhờ được rồi, có thể lắp thêm vài cái camera trong nội bộ công ty.”
Tạ Thời Minh: “Người em chọn có gì đặc biệt sao?”
“Ừ.”
Thẩm Sơ gật đầu: “Người đồng ý quay là một chị gái, là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Anh cũng biết phúc lợi của Thẩm thị mà, nên công việc thì không có gì phải nói. Quan trọng là hoàn cảnh gia đình của chị ấy ——”
“Chị ấy một mình đến thành phố B lập nghiệp, hiện đang sống trong một căn phòng chỉ rộng 5 mét vuông.”
5 mét vuông.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Yết hầu khẽ chuyển động, như thể đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
Không hiểu sao, Thẩm Sơ không dám đối diện với Tạ Thời Minh như vậy.
Cậu không nhịn được mà hơi liếc đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:
“Đương… đương nhiên là nhớ chứ. Chúng ta còn từng đến mộ của chú Tạ nữa mà, chú Tạ là một người tốt như vậy, em nhất định muốn đòi lại công bằng cho chú ấy ——”
“Chỉ là vì muốn giúp cha nuôi anh thôi sao? Chỉ vì lý do đó?”
“Em…”
“Còn chuyện trước đó, nếu không phải ông nội bất ngờ xuất hiện cắt ngang, thì em có đồng ý vụ cá cược mà Giản Tử Trạc đưa ra không ——”
“Đương nhiên là không rồi!”
Thẩm Sơ lập tức quay lại nhìn: “Em đâu có ngốc! Ai lại đi đồng ý điều kiện vô lý như vậy của cậu ta chứ?!”
Tạ Thời Minh khẽ cười: “Em mà không ngốc sao?”
“Anh đang mắng em ngốc đấy à?”
Thẩm Sơ mở to mắt, đôi mắt tròn xoe trừng Tạ Thời Minh: “Tạ Thời Minh, anh nói chuyện cho cẩn thận, không thì em sẽ mặc kệ anh luôn đấy!”
“Ừm, được rồi.”
“Là anh sai.”
“Sơ Sơ tha thứ cho anh được không?”
Thẩm Sơ mím môi, khẽ dựa người vào tường.
Thực ra cậu đã dựa sát vào tường từ trước rồi, giờ có muốn ngả thêm cũng chẳng có chỗ mà ngả.
“Anh lạ lắm nha.”
Tuy Tạ Thời Minh trước giờ vẫn luôn dịu dàng với cậu, nhưng sự dịu dàng như bây giờ không giống như trước…
Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, khẽ siết cổ tay Thẩm Sơ: “Em vẫn chưa thành niên đâu.”
Chủ đề sao lại đột nhiên chuyển đến đây vậy?
Thẩm Sơ buột miệng đáp: “Anh không phải cũng giống em sao?”
“Nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi là tới sinh nhật hai đứa mình rồi, cũng nhanh mà.”
Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, khẽ gật đầu ——
“Ừ, em nói đúng.”
Đối với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ từ nhỏ đã mang một ý nghĩa rất khác biệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn luôn bất giác dõi theo cậu, nhìn cậu nghịch ngợm, vui đùa, ngày nào cũng ưỡn bụng nhỏ, vểnh mông con lên một cách ngây ngô khiến hắn cũng thấy vui theo.
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phải rời xa Thẩm Sơ.
Hắn luôn nghĩ, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Cùng tuổi, cùng sinh nhật, cùng nhau lớn lên — là người bạn tốt của hắn, là đứa em trai sinh sau hắn nửa tiếng đồng hồ.
Hắn muốn dành tất cả sự cưng chiều cho cậu em trai mũm mĩm đáng yêu này.
Giống như ba mẹ, mãi mãi yêu thương và chăm sóc cậu.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ có ngày họ phải chia xa.
Dù đã từng hỏi anh cả, cũng đã chuẩn bị tâm lý…
Nhưng khi ngày đó thật sự đến, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi.
—— Khi Hạng Tinh Hà xuất hiện, đó là lần đầu tiên hắn thấy hoang mang và bất lực, cái cảm giác như sắp mất đi điều gì đó lại một lần nữa ập đến.
Nếu không phải vì thấy Thẩm Sơ thích người cậu này như thế, hắn thật sự khó mà không sinh địch ý với Hạng Tinh Hà.
Cảm giác như bảo bối của mình bị người khác cướp mất vậy…
Khi đó, Tạ Thời Minh thật ra đã mất ngủ mấy đêm liền.
Nhưng hắn lại không nỡ làm Thẩm Sơ khó xử.
Chỉ đành để cậu rời đi.
Có lẽ là do hắn chưa đủ trọng lượng, nên không thể giữ người lại bên mình.
Tuy nhiên, sau khi Thẩm Sơ rời đi, họ cũng không cắt đứt liên lạc. Thậm chí Tô Lạc Duyệt còn mua cho hắn một cái điện thoại, để hắn có thể thường xuyên liên hệ với Thẩm Sơ, gọi video, trò chuyện mỗi ngày.
Lúc đầu liên lạc rất thường xuyên.
—— Nhưng Thẩm Sơ mới theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, có quá nhiều thứ cần phải thích nghi.
Đến khi thích nghi rồi thì lại bận bịu đủ thứ chuyện… không thể ngày nào cũng liên lạc được, chưa kể còn chênh lệch múi giờ.
Huống hồ về sau, Thẩm Sơ còn thường xuyên đi khắp nơi cùng Hạng Tinh Hà…
Thời gian liên lạc giữa hai người ngày càng thưa dần.
Nhưng Thẩm Sơ vẫn thường kể cho hắn nghe những điều mình thấy ở mỗi nơi: đã đến nước nào, gặp được gì, mua cái gì, có món đồ chơi nào thú vị, đã ngắm phong cảnh gì, gặp ai, xảy ra chuyện gì vui…
Nghe xong, Tạ Thời Minh dần nảy sinh một số suy nghĩ.
Khi hắn đủ lớn để có thể tự mình xuất ngoại, hắn đã đến những nơi Thẩm Sơ từng đặt chân tới, đi qua những con đường cậu từng đi, ngắm những phong cảnh văn hóa mà cậu từng thấy… Không rõ vì lý do gì, thậm chí hắn chưa bao giờ kể với Thẩm Sơ về những chuyện này.
Hắn chỉ lặng lẽ, một mình tìm cách kết nối với Thẩm Sơ nhiều hơn.
May mà, cậu nhóc mũm mĩm của hắn quyết định trở về nước, và còn sẽ ở lại trong nước luôn.
Khi đó, Tạ Thời Minh từng nghĩ: như vậy là đủ rồi.
Nhưng hắn đã sai.
Vì bây giờ, hắn ngày càng không hài lòng.
Một Thẩm Sơ tốt như thế, hắn thật sự muốn giữ cậu lại bên mình, không chỉ là mối quan hệ anh em, mà còn là một mối quan hệ khác... bền chặt hơn…
---
“Buổi tối chúng ta cùng học, cuối tuần anh giúp em quay video, không phải đã xác định được người tham gia rồi sao?”
“Ừ, xác định được rồi, đối phương đã đồng ý tham gia dự án lần này. Chị Mục Dung làm việc nhanh lắm, đàm phán giúp em xong hết rồi. Chỉ cần đợi đoàn đội của anh hai sắp xếp xong, lúc đó đến nhà đối phương lắp đặt camera là được.”
Thẩm Sơ chống cằm, vẻ mặt đầy sung sướng: “Bên anh cả cũng đã nhờ được rồi, có thể lắp thêm vài cái camera trong nội bộ công ty.”
Tạ Thời Minh: “Người em chọn có gì đặc biệt sao?”
“Ừ.”
Thẩm Sơ gật đầu: “Người đồng ý quay là một chị gái, là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Anh cũng biết phúc lợi của Thẩm thị mà, nên công việc thì không có gì phải nói. Quan trọng là hoàn cảnh gia đình của chị ấy ——”
“Chị ấy một mình đến thành phố B lập nghiệp, hiện đang sống trong một căn phòng chỉ rộng 5 mét vuông.”
5 mét vuông.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 146
10.0/10 từ 22 lượt.