Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 144
63@-
“Đúng rồi Thẩm Sơ, cậu vẫn chưa quên những lời tôi từng nói với cậu chứ? Tôi —”
Thẩm Sơ: “Quên rồi.”
Giản Tử Trạc: “…”
Sau một lúc im lặng, Giản Tử Trạc hít sâu một hơi, rồi tiếp tục mở miệng nói: “Nói chung là, cậu có muốn cá cược với tôi không?”
Thẩm Sơ không nể mặt, đảo mắt: “Tại sao tôi phải cá cược với cậu?”
“Cược thứ hạng kỳ thi thử lần này. Nếu tôi xếp trước cậu, thì cậu đồng ý cân nhắc chuyện làm người yêu tôi, thế nào? Nhưng nếu cậu xếp trước tôi, cậu cũng có thể đưa ra một điều kiện, bất cứ điều gì, tôi đều có thể đáp ứng.”
Trước mặt bao nhiêu người mà Giản Tử Trach vẫn có thể nói ra những lời đó, đúng là chẳng biết ngại là gì…
Thẩm Sơ còn thấy Triệu Hân Du liên tục nháy mắt với cậu, như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cậu cũng có biết gì đâu?!
Tên điên Giản Tử Trạc này đúng là không đi theo lẽ thường!
Còn bản thân cậu, luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người ta yêu mến biết bao.
Haiz, nhưng mà… quá được yêu mến đôi khi cũng là một gánh nặng.
“Tôi là đồ ngốc chắc, sao lại phải đồng ý một vụ cá cược thiệt thòi như vậy?”
Nói rồi Thẩm Sơ quét mắt nhìn Giản Tử Trạc từ đầu đến chân: “Hơn nữa, cậu có gì có thể làm tôi hài lòng? Cậu đừng quên—”
“Cậu chỉ cần nói có dám cá cược hay không thôi?”
Giản Tử Trạc vội vàng ngắt lời Thẩm Sơ, trông còn như sắp toát mồ hôi lạnh…
“Nếu cậu cảm thấy thành tích hiện giờ của mình kém, không dám cược thì cũng bình thường thôi, dù sao cũng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thể hiểu được.”
“Dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, thành tích giờ không tốt cũng không sao, đã có nhà họ Thẩm chống lưng. Còn nữa, nghe nói cậu của cậu với anh cả nhà chúng tôi còn có mối quan hệ đó... À mà nói vậy thì, Thẩm Sơ cậu thế nào cũng được nhỉ? Dù sao thì—”
“Nói thì nói, lôi kéo gì lắm thế?”
Thẩm Sơ lạnh mặt: “Cậu không thật sự nghĩ tôi không dám so với cậu đấy chứ?”
“Thật không? Vậy thì cậu cược với tôi đi.” Giản Tử Trạc cười: “Nếu tôi thắng, thì cậu phải đồng ý hẹn hò với tôi—”
“Hẹn hò? Hẹn hò với ai?”
“Thẩm Sơ, cháu muốn hẹn hò với ai? Một thằng con trai?!”
Thẩm Sơ ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ người tới là ai…
Trời ơi!!!
Cậu rốt cuộc đã làm gì sai?!
Tại sao lại gặp ông nội vào thời điểm chết người như vậy chứ?!!
---
Mỗi giai đoạn trong đời đều tồn tại những nhóm nhỏ cùng tầng lớp, chỉ khác là có rõ ràng hay không thôi.
Mà Nam Hoành và Du Bắc là nơi hội tụ những học sinh có điều kiện và học tốt, thì những nhóm nhỏ và tầng lớp này lại càng dễ thấy rõ…
Đặc biệt là trong hội học sinh.
Không phải nói để hạ thấp ai, mà thực tế là những quy tắc như thế này gần như không thể tránh được – ở trong hoàn cảnh đó, khó mà không đưa ra lựa chọn.
Đôi khi bản thân họ còn không nhận ra.
Ví dụ như lúc Giản Tử Trạc nói những lời đó, so với lúc Tạ Tuấn Trạch nói chuyện, phản ứng bên phía Du Bắc rõ ràng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Nhưng phản ứng của họ nhẹ, không có nghĩa là người khác cũng nhẹ…
“Các cháu đang nói gì vậy hả?!”
Thẩm Tùng Quốc mặt lạnh bước tới, phía sau còn có Triệu Đức Sinh đi cùng.
Khi đến gần, Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, ánh mắt như ngầm nói “tí nữa sẽ xử lý cháu”, sau đó quay sang nhìn Giản Tử Trạc, quét một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Vừa nãy cháu nói cái gì?”
Giản Tử Trạc: “…”
“Nào là thắng thua, rồi hẹn hò này nọ?!”
Thẩm Tùng Quốc cau mày: “Mấy đứa vẫn là học sinh mà?! Hơn nữa còn là học sinh lớp 12! Không học hành đàng hoàng, lại bày mấy trò lung tung rối loạn?!”
Thẩm Sơ ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Đúng rồi, ông nội nói đúng!”
“Hơn nữa cậu ta nhìn là biết không phải người học giỏi, cháu cũng không muốn cược với cậu ta đâu, thật đấy ông nội!”
Vừa nói, Thẩm Sơ vừa vỗ tay, khí thế đầy đủ: “Ông nội nói chí phải– học sinh lớp 12 nên chăm học, ngày ngày tiến bộ!”
Dáng vẻ nịnh nọt khỏi phải bàn.
Triệu Đức Sinh đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười, khẽ ho một tiếng rồi vỗ vai Thẩm Tùng Quốc: “Đứa nhỏ này nhà ông lâu không gặp mà vẫn hoạt bát như xưa nhỉ, ha ha, cũng ngang ngửa Hân Du nhà tôi đấy.”
Thẩm Tùng Quốc hừ nhẹ, nhìn Thẩm Sơ một cái: “Ừ, chớp mắt đã lớn thế này rồi, cũng bắt đầu có chính kiến riêng.”
“Ông nội, thật ra hôm nay bọn cháu đến là để đón ông về. Ông ở bên ngoài lâu như vậy rồi, giờ rốt cuộc cũng trở về.”
Tạ Thời Minh bình tĩnh nói, nghe như đang thể hiện sự nhớ mong. Thẩm Sơ đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục, sau đó chủ động kể mình về nước lúc nào, làm những gì từ khi về, rồi còn định làm gì tiếp, nói chung là vẫn luôn không rảnh rỗi.
“Ừm, biết làm việc đứng đắn là tốt.”
Thẩm Tùng Quốc nghiêm nghị gật đầu, nhưng cảm giác được con cháu vây quanh vẫn khiến vẻ mặt ông không khỏi dịu đi.
“Nhưng cháu còn nhỏ, sinh nhật tuổi 18 còn chưa đến, những chuyện khác thì đừng nghĩ vội, nhất là đừng có bày mấy cái trò không đâu. Thành tích học tập dù có tốt cũng sẽ bị lãng phí, hiểu không?”
“Ông nói thành tích hiện giờ của Thẩm Sơ vẫn rất tốt sao?”
Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tạ Tuấn Trạch chen ngang.
Phải nói thật, cậu có chút kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng mơ hồ của cậu trước đây, Tạ Tuấn Trạch không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn như vậy?
…..
Tạ Tuấn Trạch đương nhiên thiếu kiên nhẫn.
Cậu ta làm sao bình tĩnh nổi.
—— Trước đó cậu ta còn chưa kịp nói chuyện với đàn anh Giang Thành Túc, thì đã thấy đối phương đi cùng anh trai của Thẩm Sơ, mà thái độ với Thẩm Sơ lại cực kỳ thân thiện. Khi đó Tạ Tuấn Trạch đứng bên cạnh, thật sự rất khó để không chú ý đến từng hành động của Giang Thành Túc.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
“Đúng rồi Thẩm Sơ, cậu vẫn chưa quên những lời tôi từng nói với cậu chứ? Tôi —”
Thẩm Sơ: “Quên rồi.”
Giản Tử Trạc: “…”
Sau một lúc im lặng, Giản Tử Trạc hít sâu một hơi, rồi tiếp tục mở miệng nói: “Nói chung là, cậu có muốn cá cược với tôi không?”
Thẩm Sơ không nể mặt, đảo mắt: “Tại sao tôi phải cá cược với cậu?”
“Cược thứ hạng kỳ thi thử lần này. Nếu tôi xếp trước cậu, thì cậu đồng ý cân nhắc chuyện làm người yêu tôi, thế nào? Nhưng nếu cậu xếp trước tôi, cậu cũng có thể đưa ra một điều kiện, bất cứ điều gì, tôi đều có thể đáp ứng.”
Trước mặt bao nhiêu người mà Giản Tử Trach vẫn có thể nói ra những lời đó, đúng là chẳng biết ngại là gì…
Thẩm Sơ còn thấy Triệu Hân Du liên tục nháy mắt với cậu, như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cậu cũng có biết gì đâu?!
Tên điên Giản Tử Trạc này đúng là không đi theo lẽ thường!
Còn bản thân cậu, luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người ta yêu mến biết bao.
Haiz, nhưng mà… quá được yêu mến đôi khi cũng là một gánh nặng.
“Tôi là đồ ngốc chắc, sao lại phải đồng ý một vụ cá cược thiệt thòi như vậy?”
Nói rồi Thẩm Sơ quét mắt nhìn Giản Tử Trạc từ đầu đến chân: “Hơn nữa, cậu có gì có thể làm tôi hài lòng? Cậu đừng quên—”
“Cậu chỉ cần nói có dám cá cược hay không thôi?”
Giản Tử Trạc vội vàng ngắt lời Thẩm Sơ, trông còn như sắp toát mồ hôi lạnh…
“Nếu cậu cảm thấy thành tích hiện giờ của mình kém, không dám cược thì cũng bình thường thôi, dù sao cũng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thể hiểu được.”
“Dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, thành tích giờ không tốt cũng không sao, đã có nhà họ Thẩm chống lưng. Còn nữa, nghe nói cậu của cậu với anh cả nhà chúng tôi còn có mối quan hệ đó... À mà nói vậy thì, Thẩm Sơ cậu thế nào cũng được nhỉ? Dù sao thì—”
“Nói thì nói, lôi kéo gì lắm thế?”
Thẩm Sơ lạnh mặt: “Cậu không thật sự nghĩ tôi không dám so với cậu đấy chứ?”
“Thật không? Vậy thì cậu cược với tôi đi.” Giản Tử Trạc cười: “Nếu tôi thắng, thì cậu phải đồng ý hẹn hò với tôi—”
“Hẹn hò? Hẹn hò với ai?”
“Thẩm Sơ, cháu muốn hẹn hò với ai? Một thằng con trai?!”
Thẩm Sơ ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ người tới là ai…
Trời ơi!!!
Cậu rốt cuộc đã làm gì sai?!
Tại sao lại gặp ông nội vào thời điểm chết người như vậy chứ?!!
---
Mỗi giai đoạn trong đời đều tồn tại những nhóm nhỏ cùng tầng lớp, chỉ khác là có rõ ràng hay không thôi.
Mà Nam Hoành và Du Bắc là nơi hội tụ những học sinh có điều kiện và học tốt, thì những nhóm nhỏ và tầng lớp này lại càng dễ thấy rõ…
Đặc biệt là trong hội học sinh.
Không phải nói để hạ thấp ai, mà thực tế là những quy tắc như thế này gần như không thể tránh được – ở trong hoàn cảnh đó, khó mà không đưa ra lựa chọn.
Đôi khi bản thân họ còn không nhận ra.
Ví dụ như lúc Giản Tử Trạc nói những lời đó, so với lúc Tạ Tuấn Trạch nói chuyện, phản ứng bên phía Du Bắc rõ ràng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Nhưng phản ứng của họ nhẹ, không có nghĩa là người khác cũng nhẹ…
“Các cháu đang nói gì vậy hả?!”
Thẩm Tùng Quốc mặt lạnh bước tới, phía sau còn có Triệu Đức Sinh đi cùng.
Khi đến gần, Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, ánh mắt như ngầm nói “tí nữa sẽ xử lý cháu”, sau đó quay sang nhìn Giản Tử Trạc, quét một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Vừa nãy cháu nói cái gì?”
Giản Tử Trạc: “…”
“Nào là thắng thua, rồi hẹn hò này nọ?!”
Thẩm Tùng Quốc cau mày: “Mấy đứa vẫn là học sinh mà?! Hơn nữa còn là học sinh lớp 12! Không học hành đàng hoàng, lại bày mấy trò lung tung rối loạn?!”
Thẩm Sơ ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Đúng rồi, ông nội nói đúng!”
“Hơn nữa cậu ta nhìn là biết không phải người học giỏi, cháu cũng không muốn cược với cậu ta đâu, thật đấy ông nội!”
Vừa nói, Thẩm Sơ vừa vỗ tay, khí thế đầy đủ: “Ông nội nói chí phải– học sinh lớp 12 nên chăm học, ngày ngày tiến bộ!”
Dáng vẻ nịnh nọt khỏi phải bàn.
Triệu Đức Sinh đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười, khẽ ho một tiếng rồi vỗ vai Thẩm Tùng Quốc: “Đứa nhỏ này nhà ông lâu không gặp mà vẫn hoạt bát như xưa nhỉ, ha ha, cũng ngang ngửa Hân Du nhà tôi đấy.”
Thẩm Tùng Quốc hừ nhẹ, nhìn Thẩm Sơ một cái: “Ừ, chớp mắt đã lớn thế này rồi, cũng bắt đầu có chính kiến riêng.”
“Ông nội, thật ra hôm nay bọn cháu đến là để đón ông về. Ông ở bên ngoài lâu như vậy rồi, giờ rốt cuộc cũng trở về.”
Tạ Thời Minh bình tĩnh nói, nghe như đang thể hiện sự nhớ mong. Thẩm Sơ đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục, sau đó chủ động kể mình về nước lúc nào, làm những gì từ khi về, rồi còn định làm gì tiếp, nói chung là vẫn luôn không rảnh rỗi.
“Ừm, biết làm việc đứng đắn là tốt.”
Thẩm Tùng Quốc nghiêm nghị gật đầu, nhưng cảm giác được con cháu vây quanh vẫn khiến vẻ mặt ông không khỏi dịu đi.
“Nhưng cháu còn nhỏ, sinh nhật tuổi 18 còn chưa đến, những chuyện khác thì đừng nghĩ vội, nhất là đừng có bày mấy cái trò không đâu. Thành tích học tập dù có tốt cũng sẽ bị lãng phí, hiểu không?”
“Ông nói thành tích hiện giờ của Thẩm Sơ vẫn rất tốt sao?”
Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tạ Tuấn Trạch chen ngang.
Phải nói thật, cậu có chút kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng mơ hồ của cậu trước đây, Tạ Tuấn Trạch không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn như vậy?
…..
Tạ Tuấn Trạch đương nhiên thiếu kiên nhẫn.
Cậu ta làm sao bình tĩnh nổi.
—— Trước đó cậu ta còn chưa kịp nói chuyện với đàn anh Giang Thành Túc, thì đã thấy đối phương đi cùng anh trai của Thẩm Sơ, mà thái độ với Thẩm Sơ lại cực kỳ thân thiện. Khi đó Tạ Tuấn Trạch đứng bên cạnh, thật sự rất khó để không chú ý đến từng hành động của Giang Thành Túc.
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Đánh giá:
Truyện Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Story
Chương 144
10.0/10 từ 22 lượt.