Thản Nhiên
Chương 66: Muốn đi gặp người nhà anh không?
Edit+beta: LQNN203
Lúc Đường Miểu tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trong phòng không có ánh sáng, khắp nơi tối đen như mực, cô nằm ở trên giường, cử động cánh tay. Hạ Khiếu ở bên cạnh thức dậy khi cô di chuyển cánh tay, hỏi.
"Đói sao?"
Đường Miểu mở mắt ra, nhìn bóng dáng hơi mờ của Hạ Khiếu trong phòng ngủ tối om. Cô nhìn đường nét Hạ Khiếu, tìm phương hướng anh đang ở, nói.
"Khát."
Một chữ, mang theo chút mơ hồ vừa mới tỉnh lại còn chưa tiêu tan, còn có chút khàn khàn trầm thấp. Đường Miểu nói xong lời này, liền không nói nữa.
Nghe cô nói xong, Hạ Khiếu giơ tay bật đèn ngủ. Đèn ở đầu giường không quá sáng, khi bật lên, dưới ánh đèn chiếu sáng Hạ Khiếu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình Hạ Khiếu căng ra và thon thả, đường nét chắc chắn và rõ ràng, cùng với tiếng sột soạt khi anh bước xuống giường, những đường cong cơ bắp cũng uyển chuyển dưới ánh đèn.
Nhìn bờ vai rộng rãi cùng bóng lưng người đàn ông, Đường Miểu cảm thấy trên mặt nóng lên.
Hạ Khiếu bật đèn xuống giường, mở cửa rời khỏi phòng ngủ, không lâu sau, cầm một ly nước ấm đi tới. Anh để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao rộng rãi ở phần dưới cơ thể. Sau khi vào, Hạ Khiếu lên giường ngồi xuống, đỡ Đường Miểu dậy.
Khi Đường Miểu ngồi dậy, ánh mắt Hạ Khiếu rơi vào người cô, con ngươi dưới lông mi càng đậm hơn.
Sau khi sự tình xong xuôi, Hạ Khiếu mang Đường Miểu vào phòng tắm tắm rửa mới trở về ngủ, trước khi đi ngủ mặc cho cô một bộ đồ ngủ. Mái tóc dài của người phụ nữ buông xõa, trên tóc có một tia sáng mờ mờ. Dưới ánh đèn tối tăm, cổ cô vươn dài, từ vành tai đến cổ và xương quai xanh đều có dấu vết của sức lực.
Làn da cô vốn đã trắng nên đặc biệt lộ rõ. Khi Hạ Khiếu làm việc, sức mạnh và năng lượng của anh thật đáng kinh ngạc. Đường Miểu không có nhiều ký ức về việc cô được Hạ Khiếu bế vào bồn tắm, thậm chí mặc đồ ngủ. Thắt lưng và thân dưới của cô cũng cảm thấy không khỏe, ngoại trừ sự khó chịu bên trong, vùng da ở lưng dưới của cô chắc đã bị bầm tím hoặc sưng tấy.
Hạ Khiếu không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình, vì vậy có lẽ đã đè nặng cô.
Đường Miểu uống nước, cổ họng đỡ hơn một chút. Hạ Khiếu cầm lấy ly cô đã uống xong, thấy trong ly vẫn còn một ít, anh giơ tay uống nốt phần còn lại. Uống xong, Hạ Khiếu đặt cốc nước xuống, nhìn Đường Miểu.
Bây giờ họ đang ở trong phòng ngủ của Hạ Khiếu. Phòng ngủ của Hạ Khiếu không quá lớn, ánh sáng hơi tràn ngập phòng ngủ. Đường Miểu bị Hạ Khiếu nhìn, cũng liếc anh một cái. Nhìn xong, Đường Miểu thu hồi ánh mắt.
Sau khi cô quay đi, Hạ Khiếu mỉm cười, đặt tay lên đầu giường sau lưng cô, hôn lên môi cô.
Đường Miểu đã có thể đón nhận nụ hôn của Hạ Khiếu. Nhưng cũng không thành thạo như vậy, nhất là hiện tại nụ hôn của Hạ Khiếu tràn đầy cuồng dã cùng hung hãn, quai hàm cô khẽ run lên, dưới sự xâm nhập của Hạ Khiếu liền nhe răng ra, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau.
Cô vừa uống nước, trong miệng nóng lên, ngoại trừ có chút nóng, còn có chút hương vị của sương dưa hấu. Hạ Khiếu có chút mê hoặc, nhưng cũng không quá thâm nhập, hôn một hồi mới buông môi cô ra, hôn lên má và tai cô từng chút một, khiến Đường Miểu ngứa ngáy.
Mà sự thân thiết như cún con như vậy cũng khiến Đường Miểu rơi vào tình trạng nóng bỏng. Cô tiếp nhận nụ hôn nhẹ của Hạ Khiếu, cơn nóng và co rút vừa rồi cũng từ từ giảm bớt, cô mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hạ Khiếu.
"Em đói." Đường Miểu trả lời Hạ Khiếu vấn đề ban đầu.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền nói: "Muốn ăn gì?"
"Trong nhà có gì?" Đường Miểu hỏi.
"Mì." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liếc anh một cái, cười nói: "Vậy mì đi."
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đáp ứng, sau đó anh xuống giường, nói với Đường Miểu: "Đưa chìa khóa nhà em cho anh."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đưa chìa khóa cho anh.
Sau khi Hạ Khiếu nhận chìa khóa, liền rời khỏi phòng.
Bóng lưng người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt, cái eo đau nhức của Đường Miểu không chống đỡ được cô tiếp tục ngồi, đành dựa lưng vào gối. Gối trong nhà Hạ Khiếu rất mềm, sau khi Đường Miểu nằm xuống liền chìm vào trong đó.
Hơi thở của Hạ Khiếu ở khắp mọi nơi trên giường và gối. Đường Miểu nằm ở trên giường, xuyên qua cánh cửa mở toang nhìn ra ngoài phòng ngủ, nhìn một hồi, lại nhắm mắt lại, mặt cô nóng bừng.
...
Hạ Khiếu muốn chìa khóa nhà Đường Miểu vì anh đến nhà cô để lấy nguyên liệu.
Nhà Hạ Khiếu thường không nấu ăn, vì vậy không có gì để ăn, chỉ có một ít mì. Đường Miểu nói cô muốn ăn mì, anh thật sự không thể cứ nấu mì cho cô được.
Anh đến nhà Đường Miểu, lấy một nắm rau và một quả trứng. Sau khi lấy về, Hạ Khiếu vào bếp làm một bát mì nước trong.
Có mì, trứng và rau, tuy còn thanh đạm nhưng cũng đủ dinh dưỡng. Sau khi làm xong, Hạ Khiếu pha mì, gọi Đường Miểu ra ngoài ăn.
Đường Miểu đi tới ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy trên bàn ăn bát mì nước trong hương sắc đều đầy đủ mà có chút kinh ngạc. Nước trong vắt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, Đường Miểu xác thực đói bụng, cô liếc nhìn Hạ Khiếu bên cạnh, nói.
"Anh còn biết làm cái này sao."
Lúc cô ngồi xuống, Hạ Khiếu liếc nhìn cô một cái, nghe cô nói vậy, Hạ Khiếu đáp ứng, đứng dậy đi tới sau lưng cô, lấy dây chun cột tóc cô lại.
Sau khi buộc tóc xong, Đường Miểu ăn ngon miệng hơn rất nhiều, làm xong những thứ này, Hạ Khiếu ngồi xuống đối diện bàn ăn, nói: "Nếu không kịp gọi đồ ăn mang về, anh sẽ tự nấu một chút."
"Anh còn biết làm món khác không?" Đường Miểu cười hỏi anh, dùng đũa gắp mì, nhẹ nhàng ăn.
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu nhìn cô nói: "Có thể học."
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu nhấc mắt khỏi bát, sáng lạn nhìn anh cười. Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, ánh mắt Hạ Khiếu động đậy, vươn tay nhéo vành tai cô.
...
Đường Miểu ăn mì xong. Hạ Khiếu vào bếp thu dọn bát đĩa rửa sạch. Sau khi ăn xong, Đường Miểu vào phòng tắm rửa mặt một chút, sau đó trở lại trên giường trong phòng ngủ của Hạ Khiếu.
Cô nằm xuống không bao lâu, Hạ Khiếu trở lại phòng ngủ, tắt đèn trong phòng, từ phía sau leo lên giường ôm lấy cô.
Đường Miểu nửa đêm mới ngủ, vừa rồi ăn cơm xong, cũng không có đặc biệt buồn ngủ. Hạ Khiếu nằm phía sau cô, cánh tay luồn qua cổ cô, nắm tay cô.
Ngón tay anh mảnh khảnh, lòng bàn tay rộng, ngón tay của hai người ở trong bóng tối, hòa vào nhau như thế này.
Trong khi loay hoay như vậy, Hạ Khiếu gọi bên tai cô.
"Chị."
Bị Hạ Khiếu gọi, Đường Miểu cười trong bóng tối, trả lời.
"Hả?"
"Anh lấy lòng em có vừa ý không?" Hạ Khiếu hỏi.
Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu hỏi này, ngón tay của người phụ nữ trong vòng tay anh vốn quấn lấy anh ngừng cử động. Cơ thể cô như được sưởi ấm bởi lời nói của anh, không biết qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp của người phụ nữ từ trong bóng tối truyền đến.
"Có."
...
Sáng hôm sau, chín giờ, Đường Miểu đến cửa hàng dương cầm.
Đường Miểu lần này ra ngoài chơi, đồng nghiệp trong cửa hàng dương cầm đều biết. Sau khi Đường Miểu đến cửa hàng, cô chia những đặc sản và quà tặng mà cô đã mang về cho các đồng nghiệp của mình, cuối cùng còn mang theo nhiều món hơn trở về phòng học piano, chờ lát nữa sẽ đưa cho Dữu Nhã Nhã.
Khi Đường Miểu trở lại lớp học piano, Dữu Nhã Nhã vẫn còn đang dạy. Đường Miểu ngồi trên ghế đàn piano một lúc, khi lớp học của Dữu Nhã Nhã kết thúc, cô ấy mở cửa và lao về phía Đường Miểu.
"Miểu Miểu! Thế nào! Chơi vui chứ?"
Dữu Nhã Nhã lao tới đột ngột, cơ thể Đường Miểu có hơi không vững, cánh tay khó khăn lắm mới ổn định được Dữu Nhã Nhã đang nhiệt tình.
Giơ tay ôm lấy Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cười nói: "Cũng rất tốt, mấy ngày trước giúp chị lên lớp phiền em quá rồi."
"Chị khách sáo như vậy làm gì." Đường Miểu nói như vậy xong, Dữu Nhã Nhã hào sảng nói, đồng thời ngẩng đầu lên. Cô ấy vừa mới vùi đầu vào trong lòng Đường Miểu làm nũng, bây giờ ngẩng đầu nhìn Đường Miểu, vẻ mặt Dữu Nhã Nhã cứng đờ.
Dữu Nhã Nhã đột nhiên ôm lấy cô, ngẩng đầu nhìn cô không nói nữa, Đường Miểu nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao vậy?" Đường Miểu cười hỏi.
"Mấy ngày nay chị chơi mệt lắm à?" Cô hỏi xong, Dữu Nhã liền hỏi.
"Cái gì?" Đường Miểu không biết ý của cô ấy, cười khẽ.
"Không có gì." Dữu Nhã Nhã cũng cảm thấy mình quá chú ý, nhưng nói xong, cô ấy vẫn quyết định nói thật suy nghĩ của mình như thế nào khi nhìn Đường Miểu.
"Em chỉ cảm thấy bây giờ nhìn chị, có cảm giác thân thể của chị như bị đào rỗng ấy."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu: "..."
Lúc này sắc mặt Đường Miểu thay đổi, đồng thời vành tai của cô đỏ ửng lan dần lên má. Dữu Nhã Nhã cẩn thận nhìn cô, Đường Miểu dời ánh mắt, nói với Dữu Nhã Nhã.
"Mệt thật đấy."
"Mấy ngày nay buổi sáng chị đều leo núi, hái được rất nhiều nấm, mang về cho em, em cầm về để dì nấu canh cho." Đường Miểu nói.
"A? Thật sao? Canh nấm là món em thích nhất."
Có đồ ăn, Dữu Nhã Nhã chuyển sự chú ý sang món quà mà Đường Miểu mang đến cho cô ấy. Cô ấy buông tay Đường Miểu ra, đi tới xem đồ Đường Miểu mang về, cười nói: "Tối nay bảo mẹ em làm cho em ăn mới được."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu mỉm cười
"Chị ra ngoài chơi sao ngày nào cũng leo núi thế? Chị đi nghỉ ngơi, không phải huấn luyện dã ngoại. Trong thôn không phải có rất nhiều biểu diễn sao? Còn có biểu diễn 3D gì kia mà." Dữu Nhã Nhã thả đồ xuống, đi tới cạnh Đường Miểu, lải nhải với cô vài câu.
Đường Miểu đi trong thôn chơi. Điều khá thú vị là Dữu Nhã Nhã đã đến ngôi làng trong Lễ hội Hán phục. Không leo núi cũng không mệt như vậy.
Đường Miểu rõ ràng là đi nghỉ ngơi, mỗi ngày leo núi, cũng không biết là nghỉ ngơi hay là tìm mệt.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu liền nói: "Không sao, leo núi xong là chị trở về nghỉ ngơi, leo núi mặc dù mệt, nhưng sau khi lên núi tinh thần rất thoải mái."
Đúng là như vậy.
Mặc dù leo núi là công việc thể chất, nhưng trong và sau khi leo núi, mọi người sẽ quên đi một số điều đáng lo ngại và chỉ tập trung vào việc leo núi hoặc hái nấm, điều này rất thư thái cho tinh thần.
Sau khi nghe những gì Đường Miểu nói, Dữu Nhã Nhã hài lòng gật đầu.
"Vậy thì tốt." Dữu Nhã Nhã cười nói. Cô ấy nói xong hình như nhớ ra điều gì liền thở dài.
"Hết thời gian nghỉ ngơi, tiếp theo sẽ bận một thời gian đây."
...
Dữu Nhã Nhã nói sẽ bận một thời gian chính là về buổi hòa nhạc giữa giáo viên và học sinh đã đề cập trước đó.
Dù tháng Mười mới là buổi biểu diễn giữa thầy trò nhưng đến tận tháng Chín, công tác chuẩn bị gần như đã bắt đầu.
Trường học khai giảng vào tháng Chín, học sinh phải học ở trường vào ban ngày và chỉ đến học piano vào buổi tối. Mà có đến bốn hoặc năm học sinh tham gia buổi hòa nhạc dưới mỗi giáo viên, vì vậy nếu được kết nối theo chuỗi, cũng sẽ nhiều hơn.
Khi Đường Miểu từ trong thôn trở về, cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng ước chừng hai tuần, sau đó hoàn toàn tiến vào trạng thái căng thẳng.
Buổi hòa nhạc giữa giáo viên và học sinh là một phiếu trả bài dành cho phụ huynh học sinh, đồng thời cũng là sự kiện lớn nhất trong năm của cửa hàng piano. Ngoài các bài học piano, các sắp xếp địa điểm khác, cũng như cách bố trí địa điểm, cũng do các giáo viên piano hợp tác thực hiện.
Ngoài những việc này, giáo viên dạy piano còn cần liên hệ với phụ huynh học sinh, đặt lịch hẹn, vận chuyển đàn và những việc lặt vặt khác.
Cửa hàng Piano Bác Nhã không phải là một cửa hàng lớn, đối với các cửa hàng piano lớn khác, loại việc này đều do người của bộ phận nhân sự đặc biệt làm. Nhưng cửa hàng Piano Bác Nhã không có bộ phận nhân sự, chỉ có Tiểu Khương ở quầy lễ tân, cho dù có sự giúp đỡ của các giáo viên piano, Tiểu Khương cũng đã đủ mệt.
Ngoài phần biểu diễn giữa giáo viên và học sinh, trong khoảng đó còn có Trung thu và Quốc khánh, ngay cả khi họ không được nghỉ vào Trung thu và Quốc khánh, phụ huynh hoặc một số người tham gia biểu diễn cũng muốn nghỉ lễ.
Cho nên mọi thứ chất đống, chất đống đến sau ngày Quốc khánh.
Quốc khánh đã qua, lại tiếp tục bận rộn, đến ngày 10 tháng Mười, ngày tổ chức biểu diễn thầy trò, sự náo nhiệt lên đến đỉnh điểm. Giáo viên và quầy lễ tân trong cửa hàng piano đều bận chân không chạm đất, ngay cả Tiền Trình, người chơi game cả ngày, cũng bận chỉ đạo các loại, vì vậy đến cơ hội chơi một ván game vào ngày hôm đó cũng không có.
Vào lúc 7 giờ tối ngày 10 tháng Mười, buổi biểu diễn thầy trò đã diễn ra thành công tốt đẹp. Các học sinh biểu diễn trên sân khấu, hoặc giáo viên và học sinh hòa tấu, phụ huynh của học sinh, cũng như một số chuyên gia piano thành đạt hoặc giám khảo được mời bởi các cửa hàng piano khác, cũng theo dõi dưới sân khấu.
Buổi hòa nhạc đã rất thành công. Sau phần văn nghệ là phần phát biểu cảm ơn và phát thưởng. Sau khi các giải thưởng được trao, những người trong khán phòng đã đi đến nhà hàng đã chuẩn bị trước cho bữa tối.
Tiệc tối kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khi hoàn toàn kết thúc cũng đã là mười giờ tối.
Sau mười giờ, các giáo viên piano tiễn học sinh và phụ huynh, sau đó trở lại địa điểm thu dọn đống lộn xộn.
Thu dọn xong, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, bắt taxi trở về cửa hàng dương cầm.
Dữu Nhã Nhã kiệt sức nằm liệt.
Sau khi lên xe taxi, cô ấy dựa vào vai Đường Miểu, mơ màng lẩm bẩm mình mệt quá. Trong khi than mệt, cô ấy vẫn không quên thảo luận với Tiền Trình đã mở trò chơi di động để làm nhiệm vụ, về các ngày nghỉ và tiền thưởng.
Đối với buổi biểu diễn vào buổi tối, các giáo viên cũng cần chỉnh tề và mặc lễ phục. Trang phục của Dữu Nhã Nhã rất rộng, chỉ có chỗ cho cô ấy và Đường Miểu ở ghế sau của xe taxi, còn Tiền Trình ngồi ở ghế phụ phía trước, chỉ có ba người họ trong xe.
"Kể từ kỳ nghỉ hè đó ông chủ, kỳ nghỉ hè nối liền với tháng Chín. Đến bây giờ mới được nghỉ vài ngày vào lễ Quốc khánh, mỗi ngày hai lần đều bị anh gọi đi hỗ trợ. Bây giờ buổi hòa nhạc đã kết thúc, chắc chắn phải có kỳ nghỉ và tiền thưởng." Dữu Nhã Nhã kêu gào với Tiền Trình.
"Có có có." Tiền Trình liên tục hứa hẹn trong khi làm nhiệm vụ cho trò chơi.
"Bao nhiêu ngày nghỉ? Thưởng bao nhiêu?" Dữu Nhã Nhã đặt câu hỏi về chi tiết.
Sau khi Dữu Nhã Nhã hỏi xong, Tiền Trình: "..."
"Cuộc họp ngày mai chúng ta hãy thảo luận." Tiền Trình nói.
"Ngày mai còn phải mở họp?" Dữu Nhã Nhã kêu lên.
"Cô xem, chúng ta đã tổ chức một hoạt động, đương nhiên phải tổ chức một cuộc họp tổng kết." Tiền Trình nói, sau khi nói xong Tiền Trình nói: "Nhưng tổng thể đều là khen ngợi, lần này chúng ta đã làm rất tốt hoạt động này. Phụ huynh đã đăng trên vòng bạn bè, một số bạn cùng ngành đã đến trò chuyện với tôi."
"Cô Đường, hôm nay còn có mấy phụ huynh tìm tôi, muốn giới thiệu con bạn họ đi học lớp cô." Tiền Trình nói xong, cười nói với Đường Miểu một câu.
Hôm nay là lần đầu tiên Đường Miểu xuất hiện tại buổi hòa nhạc giữa thầy và trò của cửa hàng Bác Nhã. Thành thật mà nói, cô không xuất thân từ chuyên ngành, nhưng trong tay cô xác thật có thiên phú. Mà thiên phú càng dễ dàng phát hiện ra học sinh hơn, mặc dù một số học sinh của cô biểu diễn trong buổi biểu diễn không phải là biểu diễn xuất sắc nhất và kỹ năng biểu diễn điêu luyện nhất, nhưng đã tiến bộ nhiều nhất.
Con của những phụ huynh đó đã có giáo viên piano riêng, sau một thời gian học cũng tương đối có hệ thống nên không dễ đổi giáo viên. Nhưng nếu có con của bạn và chân thành giới thiệu, thì việc giới thiệu Đường Miểu là một lựa chọn rất tốt.
Tiền Trình nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Được."
Sau khi Đường Miểu đồng ý, Tiền Trình đáp: "Được."
Nghe Tiền Trình trả lời, Dữu Nhã Nhã "Chậc chậc" hai tiếng nói: "Chị xem anh ấy vui chưa kìa. Chiêu dụng Miểu Miểu, chị xem như là cây rụng tiền rồi."
"Cũng không phải hoàn toàn vậy." Tiền Trình nói, "Tôi chỉ hy vọng cô Đường làm việc trong cửa hàng piano của chúng ta cho đến hết đời."
"Anh thôi đi." Dữu Nhã Nhã buồn cười với những gì anh ta nói, "Trong tiệm đàn của anh không chừng Miểu Miểu sống không lâu được."
"Không thể nói như vậy được, cô Đường là cây rụng tiền, đã định sống lâu." Tiền Trình cười nói.
Tiền Trình nói như vậy làm cho ba người trong xe đều vui vẻ. Sau một lúc mệt mỏi và thư giãn, ngay cả khi đi trên một đoạn đường ngắn như vậy, vẫn thư thái lạ thường.
Dữu Nhã Nhã cười như vậy, giơ tay ôm lấy Đường Miểu bên cạnh, cười nói.
"Vậy thì cả đời này em sẽ cùng Miểu Miểu làm đồng nghiệp."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu cúi đầu nhìn cô ấy, giơ tay nhéo mặt cô ấy.
...
Trong khi ba người đang trò chuyện, chiếc xe đưa họ đến cửa hàng piano. Sau khi đến cửa hàng piano, Tiền Trình nói vài lời tổng kết, rồi bảo mọi người giải tán và về nhà.
Sau khi mọi người giải tán, Đường Miểu cùng Dữu Nhã Nhã tạm biệt, sau đó trở lại phòng học dương cầm. Sau khi quay trở lại phòng học đặt đồ đạc của mình xuống, cô rời khỏi cửa hàng.
Trong cửa hàng piano, mọi người vội vã rời đi, chỉ còn lại một số người.
Một giáo viên vẫn đang nói chuyện với Tiểu Khương, cùng nhau thảo luận đóng cửa. Đường Miểu nói lời tạm biệt với họ, sau đó xách làn váy đi đến trung tâm tài chính đối diện tiệm đàn.
Sau khi đi qua giao lộ của trung tâm tài chính, Đường Miểu ngẩng đầu lên, thấy xe của Hạ Khiếu đậu ở đó. Nhìn thấy chiếc xe cùng biển số quen thuộc, Đường Miểu cười đi tới.
Sau khi đi tới, Đường Miểu gõ cửa kính xe, Hạ Khiếu ở trong xe quay đầu nhìn lại, từ bên trong mở cửa phụ lái.
Cửa xe phụ lái mở ra, Hạ Khiếu liếc nhìn Đường Miểu đang mặc váy đứng trước xe, Đường Miểu mỉm cười bước vào xe, Hạ Khiếu cúi người hôn cô.
Cửa xe đóng lại, trong xe chỉ có hai người bọn họ. Đã gần mười hai giờ sáng, trên đường không có người đi bộ, ngoại trừ đèn đường.
Hai người hôn nhau trong khoang hẹp dưới ánh đèn vắng vẻ. Sau khi hôn một lúc, Hạ Khiếu thu tay rời đi.
"Mệt không?" Hạ Khiếu ngồi thẳng dậy, không rời mắt khỏi Đường Miểu hỏi.
"Mệt." Đường Miểu thành thật nói. Cô quá bận rộn trong khoảng thời gian này, nhưng trong quá trình bận rộn, cũng cảm thấy ổn. Sau khi bộn bề công việc qua đi, mọi thứ vừa được đặt xuống là sự mệt mỏi dường như tích tụ hiện ra.
Đường Miểu đã thực sự kiệt sức về thể chất và tinh thần.
"Em còn hơi đói." Đường Miểu dựa vào lưng ghế lái phụ, nghiêng đầu cười nói với Hạ Khiếu.
Buổi tối ăn cơm, mọi người đều là giao lưu nhiều hơn, Đường Miểu bị rất nhiều phụ huynh kéo đi nói chuyện phiếm, cũng không ăn bao nhiêu, vẫn là buổi trưa ăn được một bữa bình thường.
"Muốn ăn gì?" Hạ Khiếu hỏi.
Lúc này muốn ăn quán nào cũng đã đóng cửa. Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu cười nói: "Một bát mì nước trong."
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô cười. Hạ Khiếu vừa cười vừa khởi động xe, đáp ứng.
"Được."
...
Đường Miểu về đến nhà tắm rửa một cái.
Hôm nay cô trang điểm, tắm rửa so với ngày thường còn phiền phức hơn, tắm rửa xong, Đường Miểu quấn khăn trùm đầu đến nhà bếp, Hạ Khiếu đã làm mì rồi.
Thấy Đường Miểu đội khăn xếp đi ra, Hạ Khiếu cũng không ngồi yên, trong khi Đường Miểu cầm đũa thìa chậm rãi ăn mì, thì Hạ Khiếu lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho cô.
Sấy khô xong, Hạ Khiếu tiện tay buộc tóc đuôi ngựa thấp của Đường Miểu sau gáy. Hạ tóc đuôi ngựa của Đường Miểu xuống, ngón tay Hạ Khiếu vuốt ve làn da hơi mát lạnh sau gáy của cô. Bị sờ như vậy, Đường Miểu rụt cổ cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Hạ Khiếu cũng cười, sau đó quay lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Đường Miểu.
Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu: "Bận rộn xong, chúng ta nên nghỉ ngơi vài ngày thôi."
Từ lần trước sau khi từ thôn trở về, Đường Miểu vẫn luôn duy trì trạng thái mỗi ngày đến tiệm đàn. Mặc dù các khóa học thưa thớt, nhưng ngày nào cũng phải trôi qua, đều không có sự rảnh rỗi hoàn toàn.
Mặc dù công việc của một giáo viên piano nhàn nhã hơn những công việc bình thường, nhưng cũng có một vấn đề là không thể nghỉ trọn vẹn một ngày một cách thỏa đáng. Điều này cũng dẫn đến việc Đường Miểu đã không gặp hoặc ở cùng với Hạ Khiếu trọn một ngày kể từ khi cô và Hạ Khiếu từ trong thôn trở về.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đáp: "Khoảng thời gian này tụi anh cũng không biểu diễn."
Kỳ thực, trong khoảng thời gian Đường Miểu bận rộn, công việc của Vang Bóng Một Thời cũng không ít. Giống như Trung thu và Quốc khánh, Hạ Khiếu và những người khác về cơ bản không được nghỉ ngơi trong những ngày lễ này, điều này cũng bỏ lỡ cơ hội ở cùng với Đường Miểu.
Nhưng bây giờ không sao, Đường Miểu và Hạ Khiếu sẽ rảnh rỗi một thời gian.
Nghe xong Hạ Khiếu nói, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, cười nói.
"Chúng ta có thể lên kế hoạch ra ngoài chơi hoặc làm gì đó đều được."
Với một kỳ nghỉ chung, có thể ở cùng nhau. Nếu ở cùng nhau, có thể ở nhà hoặc đi chơi. Đường Miểu không quá phản đối việc ra ngoài, thậm chí cô còn thích đi chơi với Hạ Khiếu, cảm giác giống như một chuyến du lịch gia đình vậy.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô đáp ứng. Trả lời xong, Đường Miểu cười với anh, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Thấy Đường Miểu yên lặng ăn mì, Hạ Khiếu nói.
"Muốn đi gặp người nhà anh không?"
Thản Nhiên
Lúc Đường Miểu tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trong phòng không có ánh sáng, khắp nơi tối đen như mực, cô nằm ở trên giường, cử động cánh tay. Hạ Khiếu ở bên cạnh thức dậy khi cô di chuyển cánh tay, hỏi.
"Đói sao?"
Đường Miểu mở mắt ra, nhìn bóng dáng hơi mờ của Hạ Khiếu trong phòng ngủ tối om. Cô nhìn đường nét Hạ Khiếu, tìm phương hướng anh đang ở, nói.
"Khát."
Một chữ, mang theo chút mơ hồ vừa mới tỉnh lại còn chưa tiêu tan, còn có chút khàn khàn trầm thấp. Đường Miểu nói xong lời này, liền không nói nữa.
Nghe cô nói xong, Hạ Khiếu giơ tay bật đèn ngủ. Đèn ở đầu giường không quá sáng, khi bật lên, dưới ánh đèn chiếu sáng Hạ Khiếu.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình Hạ Khiếu căng ra và thon thả, đường nét chắc chắn và rõ ràng, cùng với tiếng sột soạt khi anh bước xuống giường, những đường cong cơ bắp cũng uyển chuyển dưới ánh đèn.
Nhìn bờ vai rộng rãi cùng bóng lưng người đàn ông, Đường Miểu cảm thấy trên mặt nóng lên.
Hạ Khiếu bật đèn xuống giường, mở cửa rời khỏi phòng ngủ, không lâu sau, cầm một ly nước ấm đi tới. Anh để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao rộng rãi ở phần dưới cơ thể. Sau khi vào, Hạ Khiếu lên giường ngồi xuống, đỡ Đường Miểu dậy.
Khi Đường Miểu ngồi dậy, ánh mắt Hạ Khiếu rơi vào người cô, con ngươi dưới lông mi càng đậm hơn.
Sau khi sự tình xong xuôi, Hạ Khiếu mang Đường Miểu vào phòng tắm tắm rửa mới trở về ngủ, trước khi đi ngủ mặc cho cô một bộ đồ ngủ. Mái tóc dài của người phụ nữ buông xõa, trên tóc có một tia sáng mờ mờ. Dưới ánh đèn tối tăm, cổ cô vươn dài, từ vành tai đến cổ và xương quai xanh đều có dấu vết của sức lực.
Làn da cô vốn đã trắng nên đặc biệt lộ rõ. Khi Hạ Khiếu làm việc, sức mạnh và năng lượng của anh thật đáng kinh ngạc. Đường Miểu không có nhiều ký ức về việc cô được Hạ Khiếu bế vào bồn tắm, thậm chí mặc đồ ngủ. Thắt lưng và thân dưới của cô cũng cảm thấy không khỏe, ngoại trừ sự khó chịu bên trong, vùng da ở lưng dưới của cô chắc đã bị bầm tím hoặc sưng tấy.
Hạ Khiếu không biết cách kiểm soát sức mạnh của mình, vì vậy có lẽ đã đè nặng cô.
Đường Miểu uống nước, cổ họng đỡ hơn một chút. Hạ Khiếu cầm lấy ly cô đã uống xong, thấy trong ly vẫn còn một ít, anh giơ tay uống nốt phần còn lại. Uống xong, Hạ Khiếu đặt cốc nước xuống, nhìn Đường Miểu.
Bây giờ họ đang ở trong phòng ngủ của Hạ Khiếu. Phòng ngủ của Hạ Khiếu không quá lớn, ánh sáng hơi tràn ngập phòng ngủ. Đường Miểu bị Hạ Khiếu nhìn, cũng liếc anh một cái. Nhìn xong, Đường Miểu thu hồi ánh mắt.
Sau khi cô quay đi, Hạ Khiếu mỉm cười, đặt tay lên đầu giường sau lưng cô, hôn lên môi cô.
Đường Miểu đã có thể đón nhận nụ hôn của Hạ Khiếu. Nhưng cũng không thành thạo như vậy, nhất là hiện tại nụ hôn của Hạ Khiếu tràn đầy cuồng dã cùng hung hãn, quai hàm cô khẽ run lên, dưới sự xâm nhập của Hạ Khiếu liền nhe răng ra, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau.
Cô vừa uống nước, trong miệng nóng lên, ngoại trừ có chút nóng, còn có chút hương vị của sương dưa hấu. Hạ Khiếu có chút mê hoặc, nhưng cũng không quá thâm nhập, hôn một hồi mới buông môi cô ra, hôn lên má và tai cô từng chút một, khiến Đường Miểu ngứa ngáy.
Mà sự thân thiết như cún con như vậy cũng khiến Đường Miểu rơi vào tình trạng nóng bỏng. Cô tiếp nhận nụ hôn nhẹ của Hạ Khiếu, cơn nóng và co rút vừa rồi cũng từ từ giảm bớt, cô mở mắt ra, mỉm cười nhìn Hạ Khiếu.
"Em đói." Đường Miểu trả lời Hạ Khiếu vấn đề ban đầu.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liền nói: "Muốn ăn gì?"
"Trong nhà có gì?" Đường Miểu hỏi.
"Mì." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu liếc anh một cái, cười nói: "Vậy mì đi."
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đáp ứng, sau đó anh xuống giường, nói với Đường Miểu: "Đưa chìa khóa nhà em cho anh."
Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đưa chìa khóa cho anh.
Sau khi Hạ Khiếu nhận chìa khóa, liền rời khỏi phòng.
Bóng lưng người đàn ông đã biến mất khỏi tầm mắt, cái eo đau nhức của Đường Miểu không chống đỡ được cô tiếp tục ngồi, đành dựa lưng vào gối. Gối trong nhà Hạ Khiếu rất mềm, sau khi Đường Miểu nằm xuống liền chìm vào trong đó.
Hơi thở của Hạ Khiếu ở khắp mọi nơi trên giường và gối. Đường Miểu nằm ở trên giường, xuyên qua cánh cửa mở toang nhìn ra ngoài phòng ngủ, nhìn một hồi, lại nhắm mắt lại, mặt cô nóng bừng.
...
Hạ Khiếu muốn chìa khóa nhà Đường Miểu vì anh đến nhà cô để lấy nguyên liệu.
Nhà Hạ Khiếu thường không nấu ăn, vì vậy không có gì để ăn, chỉ có một ít mì. Đường Miểu nói cô muốn ăn mì, anh thật sự không thể cứ nấu mì cho cô được.
Anh đến nhà Đường Miểu, lấy một nắm rau và một quả trứng. Sau khi lấy về, Hạ Khiếu vào bếp làm một bát mì nước trong.
Có mì, trứng và rau, tuy còn thanh đạm nhưng cũng đủ dinh dưỡng. Sau khi làm xong, Hạ Khiếu pha mì, gọi Đường Miểu ra ngoài ăn.
Đường Miểu đi tới ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy trên bàn ăn bát mì nước trong hương sắc đều đầy đủ mà có chút kinh ngạc. Nước trong vắt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, Đường Miểu xác thực đói bụng, cô liếc nhìn Hạ Khiếu bên cạnh, nói.
"Anh còn biết làm cái này sao."
Lúc cô ngồi xuống, Hạ Khiếu liếc nhìn cô một cái, nghe cô nói vậy, Hạ Khiếu đáp ứng, đứng dậy đi tới sau lưng cô, lấy dây chun cột tóc cô lại.
Sau khi buộc tóc xong, Đường Miểu ăn ngon miệng hơn rất nhiều, làm xong những thứ này, Hạ Khiếu ngồi xuống đối diện bàn ăn, nói: "Nếu không kịp gọi đồ ăn mang về, anh sẽ tự nấu một chút."
"Anh còn biết làm món khác không?" Đường Miểu cười hỏi anh, dùng đũa gắp mì, nhẹ nhàng ăn.
Đường Miểu hỏi xong, Hạ Khiếu nhìn cô nói: "Có thể học."
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu nhấc mắt khỏi bát, sáng lạn nhìn anh cười. Nhìn thấy nụ cười của Đường Miểu, ánh mắt Hạ Khiếu động đậy, vươn tay nhéo vành tai cô.
...
Đường Miểu ăn mì xong. Hạ Khiếu vào bếp thu dọn bát đĩa rửa sạch. Sau khi ăn xong, Đường Miểu vào phòng tắm rửa mặt một chút, sau đó trở lại trên giường trong phòng ngủ của Hạ Khiếu.
Cô nằm xuống không bao lâu, Hạ Khiếu trở lại phòng ngủ, tắt đèn trong phòng, từ phía sau leo lên giường ôm lấy cô.
Đường Miểu nửa đêm mới ngủ, vừa rồi ăn cơm xong, cũng không có đặc biệt buồn ngủ. Hạ Khiếu nằm phía sau cô, cánh tay luồn qua cổ cô, nắm tay cô.
Ngón tay anh mảnh khảnh, lòng bàn tay rộng, ngón tay của hai người ở trong bóng tối, hòa vào nhau như thế này.
Trong khi loay hoay như vậy, Hạ Khiếu gọi bên tai cô.
"Chị."
Bị Hạ Khiếu gọi, Đường Miểu cười trong bóng tối, trả lời.
"Hả?"
"Anh lấy lòng em có vừa ý không?" Hạ Khiếu hỏi.
Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu hỏi này, ngón tay của người phụ nữ trong vòng tay anh vốn quấn lấy anh ngừng cử động. Cơ thể cô như được sưởi ấm bởi lời nói của anh, không biết qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp của người phụ nữ từ trong bóng tối truyền đến.
"Có."
...
Sáng hôm sau, chín giờ, Đường Miểu đến cửa hàng dương cầm.
Đường Miểu lần này ra ngoài chơi, đồng nghiệp trong cửa hàng dương cầm đều biết. Sau khi Đường Miểu đến cửa hàng, cô chia những đặc sản và quà tặng mà cô đã mang về cho các đồng nghiệp của mình, cuối cùng còn mang theo nhiều món hơn trở về phòng học piano, chờ lát nữa sẽ đưa cho Dữu Nhã Nhã.
Khi Đường Miểu trở lại lớp học piano, Dữu Nhã Nhã vẫn còn đang dạy. Đường Miểu ngồi trên ghế đàn piano một lúc, khi lớp học của Dữu Nhã Nhã kết thúc, cô ấy mở cửa và lao về phía Đường Miểu.
"Miểu Miểu! Thế nào! Chơi vui chứ?"
Dữu Nhã Nhã lao tới đột ngột, cơ thể Đường Miểu có hơi không vững, cánh tay khó khăn lắm mới ổn định được Dữu Nhã Nhã đang nhiệt tình.
Giơ tay ôm lấy Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cười nói: "Cũng rất tốt, mấy ngày trước giúp chị lên lớp phiền em quá rồi."
"Chị khách sáo như vậy làm gì." Đường Miểu nói như vậy xong, Dữu Nhã Nhã hào sảng nói, đồng thời ngẩng đầu lên. Cô ấy vừa mới vùi đầu vào trong lòng Đường Miểu làm nũng, bây giờ ngẩng đầu nhìn Đường Miểu, vẻ mặt Dữu Nhã Nhã cứng đờ.
Dữu Nhã Nhã đột nhiên ôm lấy cô, ngẩng đầu nhìn cô không nói nữa, Đường Miểu nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao vậy?" Đường Miểu cười hỏi.
"Mấy ngày nay chị chơi mệt lắm à?" Cô hỏi xong, Dữu Nhã liền hỏi.
"Cái gì?" Đường Miểu không biết ý của cô ấy, cười khẽ.
"Không có gì." Dữu Nhã Nhã cũng cảm thấy mình quá chú ý, nhưng nói xong, cô ấy vẫn quyết định nói thật suy nghĩ của mình như thế nào khi nhìn Đường Miểu.
"Em chỉ cảm thấy bây giờ nhìn chị, có cảm giác thân thể của chị như bị đào rỗng ấy."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu: "..."
Lúc này sắc mặt Đường Miểu thay đổi, đồng thời vành tai của cô đỏ ửng lan dần lên má. Dữu Nhã Nhã cẩn thận nhìn cô, Đường Miểu dời ánh mắt, nói với Dữu Nhã Nhã.
"Mệt thật đấy."
"Mấy ngày nay buổi sáng chị đều leo núi, hái được rất nhiều nấm, mang về cho em, em cầm về để dì nấu canh cho." Đường Miểu nói.
"A? Thật sao? Canh nấm là món em thích nhất."
Có đồ ăn, Dữu Nhã Nhã chuyển sự chú ý sang món quà mà Đường Miểu mang đến cho cô ấy. Cô ấy buông tay Đường Miểu ra, đi tới xem đồ Đường Miểu mang về, cười nói: "Tối nay bảo mẹ em làm cho em ăn mới được."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu mỉm cười
"Chị ra ngoài chơi sao ngày nào cũng leo núi thế? Chị đi nghỉ ngơi, không phải huấn luyện dã ngoại. Trong thôn không phải có rất nhiều biểu diễn sao? Còn có biểu diễn 3D gì kia mà." Dữu Nhã Nhã thả đồ xuống, đi tới cạnh Đường Miểu, lải nhải với cô vài câu.
Đường Miểu đi trong thôn chơi. Điều khá thú vị là Dữu Nhã Nhã đã đến ngôi làng trong Lễ hội Hán phục. Không leo núi cũng không mệt như vậy.
Đường Miểu rõ ràng là đi nghỉ ngơi, mỗi ngày leo núi, cũng không biết là nghỉ ngơi hay là tìm mệt.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu liền nói: "Không sao, leo núi xong là chị trở về nghỉ ngơi, leo núi mặc dù mệt, nhưng sau khi lên núi tinh thần rất thoải mái."
Đúng là như vậy.
Mặc dù leo núi là công việc thể chất, nhưng trong và sau khi leo núi, mọi người sẽ quên đi một số điều đáng lo ngại và chỉ tập trung vào việc leo núi hoặc hái nấm, điều này rất thư thái cho tinh thần.
Sau khi nghe những gì Đường Miểu nói, Dữu Nhã Nhã hài lòng gật đầu.
"Vậy thì tốt." Dữu Nhã Nhã cười nói. Cô ấy nói xong hình như nhớ ra điều gì liền thở dài.
"Hết thời gian nghỉ ngơi, tiếp theo sẽ bận một thời gian đây."
...
Dữu Nhã Nhã nói sẽ bận một thời gian chính là về buổi hòa nhạc giữa giáo viên và học sinh đã đề cập trước đó.
Dù tháng Mười mới là buổi biểu diễn giữa thầy trò nhưng đến tận tháng Chín, công tác chuẩn bị gần như đã bắt đầu.
Trường học khai giảng vào tháng Chín, học sinh phải học ở trường vào ban ngày và chỉ đến học piano vào buổi tối. Mà có đến bốn hoặc năm học sinh tham gia buổi hòa nhạc dưới mỗi giáo viên, vì vậy nếu được kết nối theo chuỗi, cũng sẽ nhiều hơn.
Khi Đường Miểu từ trong thôn trở về, cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng ước chừng hai tuần, sau đó hoàn toàn tiến vào trạng thái căng thẳng.
Buổi hòa nhạc giữa giáo viên và học sinh là một phiếu trả bài dành cho phụ huynh học sinh, đồng thời cũng là sự kiện lớn nhất trong năm của cửa hàng piano. Ngoài các bài học piano, các sắp xếp địa điểm khác, cũng như cách bố trí địa điểm, cũng do các giáo viên piano hợp tác thực hiện.
Ngoài những việc này, giáo viên dạy piano còn cần liên hệ với phụ huynh học sinh, đặt lịch hẹn, vận chuyển đàn và những việc lặt vặt khác.
Cửa hàng Piano Bác Nhã không phải là một cửa hàng lớn, đối với các cửa hàng piano lớn khác, loại việc này đều do người của bộ phận nhân sự đặc biệt làm. Nhưng cửa hàng Piano Bác Nhã không có bộ phận nhân sự, chỉ có Tiểu Khương ở quầy lễ tân, cho dù có sự giúp đỡ của các giáo viên piano, Tiểu Khương cũng đã đủ mệt.
Ngoài phần biểu diễn giữa giáo viên và học sinh, trong khoảng đó còn có Trung thu và Quốc khánh, ngay cả khi họ không được nghỉ vào Trung thu và Quốc khánh, phụ huynh hoặc một số người tham gia biểu diễn cũng muốn nghỉ lễ.
Cho nên mọi thứ chất đống, chất đống đến sau ngày Quốc khánh.
Quốc khánh đã qua, lại tiếp tục bận rộn, đến ngày 10 tháng Mười, ngày tổ chức biểu diễn thầy trò, sự náo nhiệt lên đến đỉnh điểm. Giáo viên và quầy lễ tân trong cửa hàng piano đều bận chân không chạm đất, ngay cả Tiền Trình, người chơi game cả ngày, cũng bận chỉ đạo các loại, vì vậy đến cơ hội chơi một ván game vào ngày hôm đó cũng không có.
Vào lúc 7 giờ tối ngày 10 tháng Mười, buổi biểu diễn thầy trò đã diễn ra thành công tốt đẹp. Các học sinh biểu diễn trên sân khấu, hoặc giáo viên và học sinh hòa tấu, phụ huynh của học sinh, cũng như một số chuyên gia piano thành đạt hoặc giám khảo được mời bởi các cửa hàng piano khác, cũng theo dõi dưới sân khấu.
Buổi hòa nhạc đã rất thành công. Sau phần văn nghệ là phần phát biểu cảm ơn và phát thưởng. Sau khi các giải thưởng được trao, những người trong khán phòng đã đi đến nhà hàng đã chuẩn bị trước cho bữa tối.
Tiệc tối kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khi hoàn toàn kết thúc cũng đã là mười giờ tối.
Sau mười giờ, các giáo viên piano tiễn học sinh và phụ huynh, sau đó trở lại địa điểm thu dọn đống lộn xộn.
Thu dọn xong, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, bắt taxi trở về cửa hàng dương cầm.
Dữu Nhã Nhã kiệt sức nằm liệt.
Sau khi lên xe taxi, cô ấy dựa vào vai Đường Miểu, mơ màng lẩm bẩm mình mệt quá. Trong khi than mệt, cô ấy vẫn không quên thảo luận với Tiền Trình đã mở trò chơi di động để làm nhiệm vụ, về các ngày nghỉ và tiền thưởng.
Đối với buổi biểu diễn vào buổi tối, các giáo viên cũng cần chỉnh tề và mặc lễ phục. Trang phục của Dữu Nhã Nhã rất rộng, chỉ có chỗ cho cô ấy và Đường Miểu ở ghế sau của xe taxi, còn Tiền Trình ngồi ở ghế phụ phía trước, chỉ có ba người họ trong xe.
"Kể từ kỳ nghỉ hè đó ông chủ, kỳ nghỉ hè nối liền với tháng Chín. Đến bây giờ mới được nghỉ vài ngày vào lễ Quốc khánh, mỗi ngày hai lần đều bị anh gọi đi hỗ trợ. Bây giờ buổi hòa nhạc đã kết thúc, chắc chắn phải có kỳ nghỉ và tiền thưởng." Dữu Nhã Nhã kêu gào với Tiền Trình.
"Có có có." Tiền Trình liên tục hứa hẹn trong khi làm nhiệm vụ cho trò chơi.
"Bao nhiêu ngày nghỉ? Thưởng bao nhiêu?" Dữu Nhã Nhã đặt câu hỏi về chi tiết.
Sau khi Dữu Nhã Nhã hỏi xong, Tiền Trình: "..."
"Cuộc họp ngày mai chúng ta hãy thảo luận." Tiền Trình nói.
"Ngày mai còn phải mở họp?" Dữu Nhã Nhã kêu lên.
"Cô xem, chúng ta đã tổ chức một hoạt động, đương nhiên phải tổ chức một cuộc họp tổng kết." Tiền Trình nói, sau khi nói xong Tiền Trình nói: "Nhưng tổng thể đều là khen ngợi, lần này chúng ta đã làm rất tốt hoạt động này. Phụ huynh đã đăng trên vòng bạn bè, một số bạn cùng ngành đã đến trò chuyện với tôi."
"Cô Đường, hôm nay còn có mấy phụ huynh tìm tôi, muốn giới thiệu con bạn họ đi học lớp cô." Tiền Trình nói xong, cười nói với Đường Miểu một câu.
Hôm nay là lần đầu tiên Đường Miểu xuất hiện tại buổi hòa nhạc giữa thầy và trò của cửa hàng Bác Nhã. Thành thật mà nói, cô không xuất thân từ chuyên ngành, nhưng trong tay cô xác thật có thiên phú. Mà thiên phú càng dễ dàng phát hiện ra học sinh hơn, mặc dù một số học sinh của cô biểu diễn trong buổi biểu diễn không phải là biểu diễn xuất sắc nhất và kỹ năng biểu diễn điêu luyện nhất, nhưng đã tiến bộ nhiều nhất.
Con của những phụ huynh đó đã có giáo viên piano riêng, sau một thời gian học cũng tương đối có hệ thống nên không dễ đổi giáo viên. Nhưng nếu có con của bạn và chân thành giới thiệu, thì việc giới thiệu Đường Miểu là một lựa chọn rất tốt.
Tiền Trình nói xong lời này, Đường Miểu cười nói: "Được."
Sau khi Đường Miểu đồng ý, Tiền Trình đáp: "Được."
Nghe Tiền Trình trả lời, Dữu Nhã Nhã "Chậc chậc" hai tiếng nói: "Chị xem anh ấy vui chưa kìa. Chiêu dụng Miểu Miểu, chị xem như là cây rụng tiền rồi."
"Cũng không phải hoàn toàn vậy." Tiền Trình nói, "Tôi chỉ hy vọng cô Đường làm việc trong cửa hàng piano của chúng ta cho đến hết đời."
"Anh thôi đi." Dữu Nhã Nhã buồn cười với những gì anh ta nói, "Trong tiệm đàn của anh không chừng Miểu Miểu sống không lâu được."
"Không thể nói như vậy được, cô Đường là cây rụng tiền, đã định sống lâu." Tiền Trình cười nói.
Tiền Trình nói như vậy làm cho ba người trong xe đều vui vẻ. Sau một lúc mệt mỏi và thư giãn, ngay cả khi đi trên một đoạn đường ngắn như vậy, vẫn thư thái lạ thường.
Dữu Nhã Nhã cười như vậy, giơ tay ôm lấy Đường Miểu bên cạnh, cười nói.
"Vậy thì cả đời này em sẽ cùng Miểu Miểu làm đồng nghiệp."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu cúi đầu nhìn cô ấy, giơ tay nhéo mặt cô ấy.
...
Trong khi ba người đang trò chuyện, chiếc xe đưa họ đến cửa hàng piano. Sau khi đến cửa hàng piano, Tiền Trình nói vài lời tổng kết, rồi bảo mọi người giải tán và về nhà.
Sau khi mọi người giải tán, Đường Miểu cùng Dữu Nhã Nhã tạm biệt, sau đó trở lại phòng học dương cầm. Sau khi quay trở lại phòng học đặt đồ đạc của mình xuống, cô rời khỏi cửa hàng.
Trong cửa hàng piano, mọi người vội vã rời đi, chỉ còn lại một số người.
Một giáo viên vẫn đang nói chuyện với Tiểu Khương, cùng nhau thảo luận đóng cửa. Đường Miểu nói lời tạm biệt với họ, sau đó xách làn váy đi đến trung tâm tài chính đối diện tiệm đàn.
Sau khi đi qua giao lộ của trung tâm tài chính, Đường Miểu ngẩng đầu lên, thấy xe của Hạ Khiếu đậu ở đó. Nhìn thấy chiếc xe cùng biển số quen thuộc, Đường Miểu cười đi tới.
Sau khi đi tới, Đường Miểu gõ cửa kính xe, Hạ Khiếu ở trong xe quay đầu nhìn lại, từ bên trong mở cửa phụ lái.
Cửa xe phụ lái mở ra, Hạ Khiếu liếc nhìn Đường Miểu đang mặc váy đứng trước xe, Đường Miểu mỉm cười bước vào xe, Hạ Khiếu cúi người hôn cô.
Cửa xe đóng lại, trong xe chỉ có hai người bọn họ. Đã gần mười hai giờ sáng, trên đường không có người đi bộ, ngoại trừ đèn đường.
Hai người hôn nhau trong khoang hẹp dưới ánh đèn vắng vẻ. Sau khi hôn một lúc, Hạ Khiếu thu tay rời đi.
"Mệt không?" Hạ Khiếu ngồi thẳng dậy, không rời mắt khỏi Đường Miểu hỏi.
"Mệt." Đường Miểu thành thật nói. Cô quá bận rộn trong khoảng thời gian này, nhưng trong quá trình bận rộn, cũng cảm thấy ổn. Sau khi bộn bề công việc qua đi, mọi thứ vừa được đặt xuống là sự mệt mỏi dường như tích tụ hiện ra.
Đường Miểu đã thực sự kiệt sức về thể chất và tinh thần.
"Em còn hơi đói." Đường Miểu dựa vào lưng ghế lái phụ, nghiêng đầu cười nói với Hạ Khiếu.
Buổi tối ăn cơm, mọi người đều là giao lưu nhiều hơn, Đường Miểu bị rất nhiều phụ huynh kéo đi nói chuyện phiếm, cũng không ăn bao nhiêu, vẫn là buổi trưa ăn được một bữa bình thường.
"Muốn ăn gì?" Hạ Khiếu hỏi.
Lúc này muốn ăn quán nào cũng đã đóng cửa. Sau khi Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu cười nói: "Một bát mì nước trong."
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô cười. Hạ Khiếu vừa cười vừa khởi động xe, đáp ứng.
"Được."
...
Đường Miểu về đến nhà tắm rửa một cái.
Hôm nay cô trang điểm, tắm rửa so với ngày thường còn phiền phức hơn, tắm rửa xong, Đường Miểu quấn khăn trùm đầu đến nhà bếp, Hạ Khiếu đã làm mì rồi.
Thấy Đường Miểu đội khăn xếp đi ra, Hạ Khiếu cũng không ngồi yên, trong khi Đường Miểu cầm đũa thìa chậm rãi ăn mì, thì Hạ Khiếu lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho cô.
Sấy khô xong, Hạ Khiếu tiện tay buộc tóc đuôi ngựa thấp của Đường Miểu sau gáy. Hạ tóc đuôi ngựa của Đường Miểu xuống, ngón tay Hạ Khiếu vuốt ve làn da hơi mát lạnh sau gáy của cô. Bị sờ như vậy, Đường Miểu rụt cổ cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Hạ Khiếu cũng cười, sau đó quay lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Đường Miểu.
Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, Đường Miểu nói với Hạ Khiếu: "Bận rộn xong, chúng ta nên nghỉ ngơi vài ngày thôi."
Từ lần trước sau khi từ thôn trở về, Đường Miểu vẫn luôn duy trì trạng thái mỗi ngày đến tiệm đàn. Mặc dù các khóa học thưa thớt, nhưng ngày nào cũng phải trôi qua, đều không có sự rảnh rỗi hoàn toàn.
Mặc dù công việc của một giáo viên piano nhàn nhã hơn những công việc bình thường, nhưng cũng có một vấn đề là không thể nghỉ trọn vẹn một ngày một cách thỏa đáng. Điều này cũng dẫn đến việc Đường Miểu đã không gặp hoặc ở cùng với Hạ Khiếu trọn một ngày kể từ khi cô và Hạ Khiếu từ trong thôn trở về.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu đáp: "Khoảng thời gian này tụi anh cũng không biểu diễn."
Kỳ thực, trong khoảng thời gian Đường Miểu bận rộn, công việc của Vang Bóng Một Thời cũng không ít. Giống như Trung thu và Quốc khánh, Hạ Khiếu và những người khác về cơ bản không được nghỉ ngơi trong những ngày lễ này, điều này cũng bỏ lỡ cơ hội ở cùng với Đường Miểu.
Nhưng bây giờ không sao, Đường Miểu và Hạ Khiếu sẽ rảnh rỗi một thời gian.
Nghe xong Hạ Khiếu nói, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh, cười nói.
"Chúng ta có thể lên kế hoạch ra ngoài chơi hoặc làm gì đó đều được."
Với một kỳ nghỉ chung, có thể ở cùng nhau. Nếu ở cùng nhau, có thể ở nhà hoặc đi chơi. Đường Miểu không quá phản đối việc ra ngoài, thậm chí cô còn thích đi chơi với Hạ Khiếu, cảm giác giống như một chuyến du lịch gia đình vậy.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô đáp ứng. Trả lời xong, Đường Miểu cười với anh, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Thấy Đường Miểu yên lặng ăn mì, Hạ Khiếu nói.
"Muốn đi gặp người nhà anh không?"
Thản Nhiên
Đánh giá:
Truyện Thản Nhiên
Story
Chương 66: Muốn đi gặp người nhà anh không?
10.0/10 từ 22 lượt.