Thản Nhiên
Chương 62: Vươn tay đỡ lấy mặt anh
Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu sẽ không bao giờ ngủ ngon trong một môi trường xa lạ. Nhưng có lẽ là bởi vì ngày hôm qua quá mệt mỏi, hoặc là bởi vì có Hạ Khiếu ở bên cạnh, sau khi Đường Miểu lên giường, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn sương mù, trên người hoàn toàn mệt mỏi, Đường Miểu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
Khi Đường Miểu và Hạ Khiếu ra ngoài chơi, không có kế hoạch hay giới hạn thời gian, chủ yếu là để thư giãn. Nhưng trong số những hoạt động thư giãn, cũng có những hoạt động cần dậy sớm.
Khi họ đến ngày hôm qua, anh trai ở quầy lễ tân của homestay đã kể cho họ nghe sơ qua về một số hoạt động nên làm trong làng. Giống như xem diễn xuất và biểu diễn, là chuyện cơ bản. Ngoài ra sẽ có một số hạng mục thiết thực trong làng, chẳng hạn như thức dậy vào buổi sáng để hái nấm trên núi.
Núi rừng ở đây rậm rạp, khí hậu ẩm ướt nên nhiều loại nấm sinh sôi tự nhiên. Các loại nấm ở đây về cơ bản là Ngũ Độc nhưng ăn được, vì vậy hái nấm đã trở thành một trò chơi trong làng.
Hái nấm chủ yếu là để trải nghiệm quá trình, hái nhiều không quan trọng. Ví dụ khi ra ngoài chơi sẽ có hoạt động hái trà, hái trái cây, v.v, nhưng việc hái nấm tương đối hiếm thấy.
Vì vậy ngày hôm qua khi trở về, Đường Miểu đã nói với Hạ Khiếu chuyện này, hai người hẹn sáng nay sẽ đến đó.
Khi Đường Miểu đứng dậy rời khỏi phòng, Hạ Khiếu đã dậy rồi. Anh vừa ra khỏi phòng tắm, như là vừa mới đánh răng rửa mặt. Buổi sáng thời tiết còn lạnh, nhất là mới hơn sáu giờ, hôm nay trời vẫn còn nhiều mây, cửa sổ phòng khách đã mở toang, sương mù từ núi rừng tràn vào phòng.
Vì sắp lên núi và muỗi nhiều hơn nên Hạ Khiếu không tiếp tục mặc áo phông và quần soóc nữa. Thay vào đó, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng và quần dài.
Anh vốn đã cao, hơn nữa chiếc áo khoác màu xanh đậm khiến dáng người anh càng cao hơn, màu da càng trong trẻo. Lúc Đường Miểu đi ra ngoài, anh đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài ban công, nghe thấy tiếng Đường Miểu mở cửa, Hạ Khiếu quay đầu lại liếc nhìn Đường Miểu.
Hạ Khiếu vừa mới rửa mặt, trên mặt ngoại trừ trắng nõn ra, còn có một loại sạch sẽ. Loại sạch sẽ này thậm chí xối vào mắt anh, khiến con ngươi màu nâu nhạt của anh rõ ràng đến đáy, màu môi cũng nhạt hơn bình thường, giống như vừa được cọ qua đỏ tươi.
Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu cười với anh, cô đi tới, bọn họ hôn nhau ở cửa phòng tắm. Môi Hạ Khiếu vì mới đánh răng mà lạnh buốt, sau khi hôn chào buổi sáng với Đường Miểu, anh liền sờ lên mặt cô.
"Dùng nước nóng ấy." Hạ Khiếu nói.
Lòng bàn tay của người đàn ông không lạnh như môi anh, nhưng so với mặt cô khi cô mới tỉnh lại còn lạnh hơn, nhưng rất thoải mái. Đường Miểu úp mặt vào tay anh, đáp, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
...
Đường Miểu đánh răng rửa mặt rất nhanh. Sau khi xong xuôi, cô cũng thay một chiếc áo sơ mi dài và quần dài, đội một chiếc mũ. Buổi sáng sương nhiều, đụng vào thân cành thì sương đọng trên lá sẽ rơi xuống đầu, quá lạnh.
Dọn dẹp xong xuôi, cả hai ăn gì đó rồi đi bộ lên núi theo con đường phía sau homestay.
Loại hoạt động này thường được hướng dẫn bởi một người nào đó. Dù sao là núi cao và rừng rậm. Hôm qua họ ra khỏi nhà hàng kia, họ có mua những chiếc giỏ tre do bà chủ đan, nói với bà chủ rằng sẽ đi hái nấm.
Bà chủ nghe nói rằng họ sẽ đi hái nấm, cho nên bà ấy đã tìm một đứa trẻ địa phương để đưa họ đi. Đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi, nhưng nó quanh năm ở trên núi, cũng là một người leo núi giỏi. Hơn nữa, một đứa trẻ mười tuổi đã được coi là đứa trẻ lớn trong làng, trông rất ổn trọng.
Sau khi nhận ủy thác từ bà chủ, đứa trẻ đã cùng đưa Đường Miểu và Hạ Khiếu lên núi.
Đến khi họ dùng bữa xong thì mới bảy giờ sáng. Hôm nay trời vẫn còn nhiều mây, mặt trời còn chưa có ý định ló dạng, núi rừng chìm trong mây mù, sương mù dày đặc khiến sương càng nặng hạt.
Nhưng mặc dù trời có sương mù, sau khi vào núi, tầm nhìn vẫn ổn. Đứa trẻ đã rất quen thuộc với địa hình khu vực này, ngoài việc dẫn đường còn sẽ chỉ cho bọn họ biết nơi nào có nhiều nấm.
Đường Miểu và Hạ Khiếu đi theo đứa trẻ, vừa trò chuyện vừa leo núi hái nấm, cũng khá thú vị.
Hái nấm không chỉ là hái nấm, mà còn là đến với núi rừng để cảm nhận linh khí mà ở thành phố không đâu có được. Buổi sáng sương giăng nhiều, không khí se lạnh nhưng hít vào cơ thể rất sảng khoái.
Thấy đất trong rừng mềm, giẫm lên rất dễ chịu. Sau khi leo như vậy trong một giờ, Đường Miểu và Hạ Khiếu nghe theo lời khuyên của đứa trẻ, không tiếp tục leo núi nữa.
"Con đường phía trên không dễ đi." Đứa trẻ nói với họ như vậy.
Đường xấu đối với Hạ Khiếu vẫn ổn, nhưng với Đường Miểu có lẽ không thể.
Khi đứa trẻ nói điều này, còn liếc nhìn Đường Miểu.
Cậu nhóc này hơi điềm đạm, chắc công việc thế này nhiều nên ít nói. Nhìn Đường Miểu, ý tứ là không muốn Đường Miểu đi lên, dù sao có chút phiền phức.
Đường Miểu thấy cậu bé nhìn cô như vậy, cô cũng không cự tuyệt, cười đáp ứng.
"Được, chúng ta xuống núi đi."
Đường Miểu nói xong lời này, đứa nhỏ liếc nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cũng không nhiều lời, nắm cổ tay Đường Miểu, đỡ cô xuống tảng đá.
Trên thực tế, động tác leo trèo của Đường Miểu khá linh hoạt, nhìn cô cũng không giống như không có kinh nghiệm. Chỉ là vẻ ngoài của cô quá nhẹ nhàng và ít nói, đứa trẻ có thể cảm thấy phiền phức khi cô tiếp tục leo.
Hơn nữa nói chung, khách du lịch đến hái nấm có thể leo lên đây.
Ba người cật lực suốt một giờ đồng hồ, hái được một ít, chất đầy một đống cũng không đủ trở về, nhưng trải ra thì cũng đầy ắp.
Những loại nấm này có thể ăn được, Đường Miểu quyết định mang về. Trên đường xuống núi, Đường Miểu còn hỏi đứa trẻ cách làm những loại nấm này.
Đứa trẻ là người địa phương, bình thường ăn những thứ này, Đường Miểu hỏi, cậu liền nói cho cô cách làm.
"Em biết làm không?" Đường Miểu sau khi nghe cậu đơn giản nói ra cách làm nấm thì hỏi.
Đứa trẻ vừa đi vừa ngoái lại nhìn cô, nói: "Em làm được, năm sáu tuổi em đã biết làm."
Mỗi nhà trong thôn đều không phải chỉ có duy nhất một người con, như là đứa trẻ này, còn có một em trai và một em gái, cậu bé là con trai lớn trong gia đình, vì vậy phải giúp đỡ cha mẹ mình làm rất nhiều việc, bắt đầu từ khi còn nhỏ.
"Thật lợi hại." Đường Miểu khen ngợi cậu một câu như vậy.
Sau khi nghe lời khen ngợi, đứa trẻ liếc nhìn cô và nói: "Chuyện này không là gì đối với chúng em."
"Chị biết." Đường Miểu nói, "Nhưng với những người khác mà nói thì rất lợi hại."
Sau khi Đường Miểu nói xong, đứa trẻ quay lại nhìn Đường Miểu, chớp chớp mắt. Cậu cảm thấy lời này của Đường Miểu có chút không giải thích được. Bởi vì nói chung, khi cậu nói "Chuyện này không là gì đối với chúng em", đối phương sẽ trả lời "Nhưng đối với chúng ta mà nói thì rất lợi hại."
Cô không nói "chúng ta", mà nói "những người khác", như thể cô cũng tính là những người khác.
Tuy nhiên, người lớn và trẻ con nói chuyện đều rất tùy tiện, có thể chỉ là tùy tiện nói chuyện, tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không có gì đáng suy nghĩ.
Vì vậy, sau khi nghe Đường Miểu nói xong, đứa trẻ chỉ "ừm" một tiếng, xoay người tiếp tục xuống núi.
...
Ba người lên núi mất một giờ, xuống núi cũng mất chừng đó. Lúc xuống núi đã gần chín giờ, em trai và em gái của đứa trẻ dường như biết anh sẽ về sớm nên đã đợi sẵn dưới chân núi.
Khi họ đến, những đứa em vây quanh, gọi "anh", liếc nhìn Đường Miểu và Hạ Khiếu.
Đường Miểu nhìn ba đứa nhỏ cũng không rời đi, ngược lại đặt rổ tre xuống, cùng ba đứa nhỏ trò chuyện một hồi. So với anh trai, em trai và em gái nói chuyện nhiều hơn, Đường Miểu hỏi một số chuyện, hai đứa trẻ nói bố mẹ ra ngoài có việc, anh trai mang các em đi nghỉ hè.
Và anh trai cũng sẽ đưa du khách lên núi hái nấm, kiếm tiền tiêu vặt để mua đồ ăn và đồ chơi.
Em trai mới năm sáu tuổi, em gái mới ba bốn tuổi, tuy còn nhỏ, cả ngày chạy nhảy trên núi nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, chứng tỏ anh cả này rất có năng lực.
Một trong hai đứa trẻ đang cầm mấy tấm card, đứa kia đang cầm viên bi, giống như chúng đã chơi ở đây một lúc rồi. Đường Miểu nhìn thẻ bài và viên bi của bọn chúng, ngồi xổm ở đó chơi với chúng.
Bọn họ ra ngoài chơi không có kế hoạch, tìm được cái gì chơi cũng không quan trọng, sau khi Đường Miểu gia nhập, Hạ Khiếu cũng bị lôi kéo vào, cuối cùng anh cả ở một bên cũng bị em gái kéo vào tham gia.
Cứ như vậy, hai người lớn và ba đứa trẻ ngồi xổm trên một bãi đất bằng phẳng trong làng, chơi thẻ bài và bắn bi.
Đường Miểu rất thích hai trò chơi nhỏ này.
Người lớn mặc dù có ưu thế về thể lực, nhưng kém xa trẻ em về độ linh hoạt, Đường Miểu thua thảm hại, nhưng Hạ Khiếu vẫn tiếp tục chiến thắng. Cô cảm thấy Hạ Khiếu có lẽ chưa bao giờ chơi một trò chơi như vậy khi còn nhỏ, anh chơi tốt chỉ vì anh giỏi mọi thứ.
Sau khi Đường Miểu thua, cô ngồi xổm ở bên cạnh xem trận quyết đấu cuối cùng giữa Hạ Khiếu và bọn trẻ, trận quyết đấu cuối cùng, Hạ Khiếu cũng không thắng, mà thua.
Ba đứa trẻ rất vui vẻ.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bọn trẻ, Hạ Khiếu cũng mỉm cười.
Trên núi có cây cối có gió, mây mù u ám, không có chút ánh nắng nào, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của bất kỳ người nào. Sau khi Hạ Khiếu thua, Đường Miểu ở bên cạnh anh, nghiêng người nói chuyện với anh.
"Anh cố ý thua."
Đối với người trưởng thành mà nói, bọn họ có tầm nhìn rộng rãi, nhìn thấy rất nhiều chuyện, đối với một số chiến thắng nho nhỏ không đáng kể cũng không còn quan trọng như vậy.
Nhưng đối với trẻ em, chúng chỉ có thế giới này trong cuộc sống hiện tại, chỉ có vòng trò chơi này, cho nên nghiêm túc và thận trọng hơn nhiều khi chơi.
Hạ Khiếu rõ ràng có thể giành chiến thắng.
Nhưng anh không quan tâm đến thắng thua mà quan tâm đến tâm trạng của mọi người sau khi thắng thua.
Bây giờ, ba đứa trẻ đều vui vẻ, anh và Đường Miểu cũng ngầm vui vẻ, thắng thua không quan trọng.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nhìn cô cười.
Hạ Khiếu thực sự đã cười khá nhiều. Anh không phải kiểu người có tính cách lạnh lùng, chỉ là ít nói thôi. Mà khi cảm xúc đến, anh cũng sẽ thể hiện ra.
Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần Đường Miểu nhìn thấy anh cười, trong lòng vẫn là rung động.
Cô không biết tại sao, nhưng lần này nụ cười của Hạ Khiếu lại khiến trái tim cô rung động hơn.
Hạ Khiếu mặc dù nhỏ hơn, nhưng tính cách lại vô cùng trưởng thành, khi ở bên cạnh anh, cô không có cảm giác phải quan tâm anh quá nhiều. Thay vào đó, Hạ Khiếu chăm sóc cô nhiều hơn.
Giờ đây, Hạ Khiếu không chỉ chăm sóc cô mà còn chăm sóc cả lũ trẻ.
Đó là một cảm giác tuyệt vời.
Cảm giác như có một cảm giác yên bình và ổn định được bảo vệ bởi một chiếc ô che nắng.
Đường Miểu nhìn nụ cười của Hạ Khiếu, nhìn một hồi, cười nói.
"Anh nhất định sẽ là một người ba tốt."
"Nếu có con."
Đường Miểu nhận xét rồi cúi đầu. Cô tiếp tục chơi với ba đứa trẻ, nhưng Hạ Khiếu không tham gia ngay vào trò chơi.
Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu, Đường Miểu nói xong lời này, nhất thời tai đỏ lên. Có lẽ là vừa rồi cười, hoặc chỉ là do vừa rồi nói chuyện.
Hạ Khiếu nhìn vành tai đỏ ửng của cô, giơ tay nhéo nhéo vành tai cô.
Bị nhéo như vậy, Đường Miểu quay đầu cười liếc anh một cái.
...
Hai người chơi với ba đứa trẻ đến trưa.
Giữa trưa họ đãi lũ trẻ một bữa. Ăn cơm xong, Đường Miểu cho anh trai một ít tiền để cảm ơn vì đã đưa họ lên núi hái nấm, cũng vì đã chơi với cô và Hạ Khiếu.
Sau khi nhận được tiền, đứa trẻ rõ ràng đã vui hơn rất nhiều. Bọn chúng tuy rằng ổn định, nhưng dù sao cũng mới mười tuổi, Đường Miểu đưa tiền cũng đủ để bọn chúng tiêu xài một thời gian. Thậm chí còn đủ để mua cho chúng một số văn phòng phẩm và đồ chơi, những thứ có thể mang lại cho chúng rất nhiều hạnh phúc.
Mọi người có những ngưỡng khác nhau đối với niềm vui do tiền mang lại. Cũng như người lớn, bọn họ có thể cần đến mấy chục vạn, mấy trăm vạn hay mấy nghìn vạn nhưng cũng không vui vẻ. Nhưng đối với trẻ em, vài trăm có thể lấp đầy thế giới của chúng với niềm hạnh phúc.
Đường Miểu thích cảm giác mang lại hạnh phúc cho người khác.
Sau khi cho tiền bọn trẻ, ba đứa trẻ vui vẻ ra về. Đường Miểu và Hạ Khiếu cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ.
Leo núi cả buổi sáng và ngồi xổm chơi hai tiếng đồng hồ, sau bao nhiêu chuyện ầm ĩ, thực sự cũng có chút mệt mỏi. Sau khi trở lại phòng, Đường Miểu đi rửa tay chân, lúc đang giặt dép lê, Đường Miểu nghe thấy tiếng nước mưa rào rào từ bên ngoài truyền đến.
Đường Miểu tắt vòi hoa sen, đi ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa đi ra, Hạ Khiếu ở trong phòng khách nói chuyện với cô.
"Trời đang mưa."
Đúng vậy.
Hơn nữa còn mưa rất to.
Cơn mưa trên núi đến quá đột ngột, mới sáng còn bị những đám mây tích dày đặc đè ép, nay đã hóa thành thác nước từ trên trời đổ xuống, đổ xuống rừng cây và đất đai kêu lộp bộp.
Mưa mang theo hơi nước và độ ẩm mạnh, hướng gió khiến mưa không thổi về phía ban công mà là chiều ngược lại. Tuy nhiên, ban công là không gian mở, vẫn bị tạt ướt.
Nhưng nếu mưa lại tạt, nó cũng sẽ tạt vào giữa ban công, bởi vì đỉnh ban công đến giữa đều bị mái hiên che mất. Nước đọng trên mái hiên kêu lộp bộp, rơi xuống tấm ván gỗ ngoài ban công, phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi Đường Miểu đi ra, cô kéo một chiếc ghế tựa, nằm trên ghế tựa ngắm mưa.
Dù sao trời mưa nên buổi chiều họ không thể ra ngoài, sau cơn mưa, khung cảnh phía xa dường như thay đổi theo kích thước của màn mưa, vừa ngoạn mục vừa trông giống như một bức tranh phong cảnh mờ sương, rất đẹp và rất đặc biệt ấm cúng.
Sau khi Đường Miểu rời khỏi phòng tắm, Hạ Khiếu cũng vào phòng tắm rửa tay chân. Khi đi ra, Đường Miểu đã nằm trên ghế ngắm mưa.
Hạ Khiếu đi tới, đứng ở bên cạnh ghế tựa, thấy anh đi tới, Đường Miểu liền mở mắt ra.
"Buồn ngủ sao?" Hạ Khiếu đưa tay vuốt ve giữa trán cô.
"Có chút." Thanh âm Đường Miểu có chút lười biếng, mặt ghé vào lòng bàn tay anh, nói: "Trời mưa ngủ rất ngon."
"Ừm." Hạ Khiếu đáp.
"Anh muốn ngồi cùng không?" Đường Miểu hỏi.
"Ngồi một lát đi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong liền kéo một cái ghế gỗ, ngồi ở bên cạnh Đường Miểu.
Xa xa có màn mưa, tiếng mưa ở gần, là chất xúc tác cho giấc ngủ ngon. Mà Hạ Khiếu lúc này đang ngồi ở bên cạnh cô, hai người tùy ý trò chuyện, nắm tay nhau, ngắm nhìn mưa.
Cuộc sống như vậy quá thoải mái.
Dưới cảnh tượng này và bầu không khí này, hai mắt Đường Miểu chậm rãi nhắm lại. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, Đường Miểu đã nghĩ, đây mới thực sự là cuộc sống mà cô mong muốn.
Cuộc sống mà cô mong muốn luôn như thế này.
Trong khi Hạ Khiếu đang nói chuyện với Đường Miểu, Đường Miểu dần dần mất giọng. Một lúc sau, hơi thở của cô gái trên ghế tựa dần đều hơn.
Hạ Khiếu quay đầu nhìn lại, Đường Miểu đang nằm trên ghế tựa, đã ngủ say.
Anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Đường Miểu trên ghế tựa, giơ tay vuốt ve hàng lông mày hơi cau lại của cô, buông tay cô đi vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, Hạ Khiếu lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp cho Đường Miểu. Chiếc chăn bông mềm mại khiến cơ thể Đường Miểu cử động thoải mái.
Sau khi Đường Miểu di chuyển cơ thể, cô lại ngủ thiếp đi. Hạ Khiếu cúi đầu nhìn cô, sau khi nhìn một lúc, anh cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó chạm vào mặt cô rồi rời khỏi ghế tựa.
...
Trời mưa thật lâu.
Đường Miểu cũng đã ngủ rất lâu.
Ngủ vào ban ngày có xu hướng rơi vào trạng thái này. Ngủ một giấc thật say, giống như bị một giấc mộng kéo đi, sau đó người ta sẽ trong tiềm thức cố gắng thoát ra khỏi giấc mộng.
Những giấc mơ bắt đầu đều ngọt ngào.
Vị ngọt khiến người ta cảnh giác, sau khi cảnh giác, giấc mộng cũng cởi bỏ ngụy trang, trở thành ác mộng chân chính.
Đầu óc Đường Miểu mơ mơ màng màng, cuối cùng nép vào ghế dựa, mở mắt ra.
Trời đã tối.
Mà cơn mưa bên ngoài dường như đã tạnh.
Sau cơn mưa, bầu trời trở nên có chút phai nhạt, thậm chí phía sau dãy núi xa xa bầu trời có chút màu xanh nhạt.
Đường Miểu nhìn bầu trời có chút xanh nhạt, đầu óc hỗn loạn đến mức ý thức gần như đã được định đoạt, khi cô còn đang mê man thì giọng nói của Hạ Khiếu từ phía sau truyền đến.
"Dậy rồi à?"
Đường Miểu nằm ở trên ghế quay đầu nhìn lại.
Hạ Khiếu cách đó không xa. Anh ở trong phòng khách, cạnh chiếc bàn gỗ và những chiếc ghế gỗ trong phòng khách. Anh đang ngồi đối diện với cô, trên bàn có một chiếc máy tính, tai nghe trên tai.
Đường Miểu không phát ra âm thanh nào, nhưng Hạ Khiếu vẫn nhận ra rằng cô đã tỉnh. Khi Đường Miểu quay lại, Hạ Khiếu xác nhận, sau khi tháo tai nghe, anh đi đến bên cạnh Đường Miểu.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu từ xa đến gần, ánh sáng trong con ngươi vẫn còn mờ mịt. Hạ Khiếu đi tới và nắm lấy bàn tay đang đặt ở góc chăn của cô.
Lạnh lẽo.
"Lạnh sao?" Hạ Khiếu nắm tay Đường Miểu.
Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráo ấm áp, có nhiệt độ hừng hực nhưng không nóng, nhiệt độ này thông qua hai bàn tay được bao bọc truyền đến máu và tim của cô.
Đường Miểu dường như đang dần tan chảy và thức dậy.
Được Hạ Khiếu nắm như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh. Có thể là vừa mới tỉnh lại, trên người có một loại cảm giác gầy yếu.
Cô nhìn Hạ Khiếu, nói: "Lạnh."
Giọng cô khàn đi.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc cô một cái. Anh bắt gặp ánh mắt của cô, sau đó, Hạ Khiếu buông tay cô ra, bế cô cùng với chăn lên.
Sau khi bế lên, Hạ Khiếu cũng không rời đi, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Thân thể người đàn ông ngồi ở trên ghế gỗ, hai tay thu lại khi ngồi xuống, thân thể Đường Miểu trong chăn tựa như cũng bị gập lại, người được ôm vào trong lòng anh.
Được anh ôm như vậy, ấm áp và cảm giác an toàn từ bốn phía tràn vào, hai mắt Đường Miểu chậm rãi sáng lên. Cô nép vào lòng Hạ Khiếu, ngước mắt cười nhìn anh.
Thấy cô như vậy, Hạ Khiếu hỏi: "Còn lạnh không?"
Đường Miểu lắc đầu, đồng thời nụ cười càng sâu.
Cô gái trong lòng anh không nặng lắm, hơi nóng trên người cũng xuyên qua chăn truyền đến, cô mềm mại ngọt ngào, hơi mỉm cười, Hạ Khiếu không rời mắt, vừa bắt gặp ánh mắt của cô liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Đường Miểu cười nhạt nói.
"Em chỉ cảm thấy mình có chút giống trẻ con."
Được Hạ Khiếu ôm như vậy, cô quả thực có chút giống trẻ con.
Sau khi cô nói như vậy, Hạ Khiếu cũng mỉm cười theo mô tả của cô. Anh nhìn cô cười, hỏi.
"Vậy anh có thể hôn trẻ con không?"
"Không thể." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong những lời này, vươn hai tay đang bọc trong chăn, đỡ lấy mặt Hạ Khiếu. Đường Miểu giơ tay đỡ má Hạ Khiếu, trong mắt mang theo ý cười, nói.
"Nhưng anh có thể hôn chị gái."
Thản Nhiên
Đường Miểu sẽ không bao giờ ngủ ngon trong một môi trường xa lạ. Nhưng có lẽ là bởi vì ngày hôm qua quá mệt mỏi, hoặc là bởi vì có Hạ Khiếu ở bên cạnh, sau khi Đường Miểu lên giường, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn sương mù, trên người hoàn toàn mệt mỏi, Đường Miểu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
Khi Đường Miểu và Hạ Khiếu ra ngoài chơi, không có kế hoạch hay giới hạn thời gian, chủ yếu là để thư giãn. Nhưng trong số những hoạt động thư giãn, cũng có những hoạt động cần dậy sớm.
Khi họ đến ngày hôm qua, anh trai ở quầy lễ tân của homestay đã kể cho họ nghe sơ qua về một số hoạt động nên làm trong làng. Giống như xem diễn xuất và biểu diễn, là chuyện cơ bản. Ngoài ra sẽ có một số hạng mục thiết thực trong làng, chẳng hạn như thức dậy vào buổi sáng để hái nấm trên núi.
Núi rừng ở đây rậm rạp, khí hậu ẩm ướt nên nhiều loại nấm sinh sôi tự nhiên. Các loại nấm ở đây về cơ bản là Ngũ Độc nhưng ăn được, vì vậy hái nấm đã trở thành một trò chơi trong làng.
Hái nấm chủ yếu là để trải nghiệm quá trình, hái nhiều không quan trọng. Ví dụ khi ra ngoài chơi sẽ có hoạt động hái trà, hái trái cây, v.v, nhưng việc hái nấm tương đối hiếm thấy.
Vì vậy ngày hôm qua khi trở về, Đường Miểu đã nói với Hạ Khiếu chuyện này, hai người hẹn sáng nay sẽ đến đó.
Khi Đường Miểu đứng dậy rời khỏi phòng, Hạ Khiếu đã dậy rồi. Anh vừa ra khỏi phòng tắm, như là vừa mới đánh răng rửa mặt. Buổi sáng thời tiết còn lạnh, nhất là mới hơn sáu giờ, hôm nay trời vẫn còn nhiều mây, cửa sổ phòng khách đã mở toang, sương mù từ núi rừng tràn vào phòng.
Vì sắp lên núi và muỗi nhiều hơn nên Hạ Khiếu không tiếp tục mặc áo phông và quần soóc nữa. Thay vào đó, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng và quần dài.
Anh vốn đã cao, hơn nữa chiếc áo khoác màu xanh đậm khiến dáng người anh càng cao hơn, màu da càng trong trẻo. Lúc Đường Miểu đi ra ngoài, anh đang đứng ở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài ban công, nghe thấy tiếng Đường Miểu mở cửa, Hạ Khiếu quay đầu lại liếc nhìn Đường Miểu.
Hạ Khiếu vừa mới rửa mặt, trên mặt ngoại trừ trắng nõn ra, còn có một loại sạch sẽ. Loại sạch sẽ này thậm chí xối vào mắt anh, khiến con ngươi màu nâu nhạt của anh rõ ràng đến đáy, màu môi cũng nhạt hơn bình thường, giống như vừa được cọ qua đỏ tươi.
Nhìn thấy Hạ Khiếu, Đường Miểu cười với anh, cô đi tới, bọn họ hôn nhau ở cửa phòng tắm. Môi Hạ Khiếu vì mới đánh răng mà lạnh buốt, sau khi hôn chào buổi sáng với Đường Miểu, anh liền sờ lên mặt cô.
"Dùng nước nóng ấy." Hạ Khiếu nói.
Lòng bàn tay của người đàn ông không lạnh như môi anh, nhưng so với mặt cô khi cô mới tỉnh lại còn lạnh hơn, nhưng rất thoải mái. Đường Miểu úp mặt vào tay anh, đáp, sau đó đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
...
Đường Miểu đánh răng rửa mặt rất nhanh. Sau khi xong xuôi, cô cũng thay một chiếc áo sơ mi dài và quần dài, đội một chiếc mũ. Buổi sáng sương nhiều, đụng vào thân cành thì sương đọng trên lá sẽ rơi xuống đầu, quá lạnh.
Dọn dẹp xong xuôi, cả hai ăn gì đó rồi đi bộ lên núi theo con đường phía sau homestay.
Loại hoạt động này thường được hướng dẫn bởi một người nào đó. Dù sao là núi cao và rừng rậm. Hôm qua họ ra khỏi nhà hàng kia, họ có mua những chiếc giỏ tre do bà chủ đan, nói với bà chủ rằng sẽ đi hái nấm.
Bà chủ nghe nói rằng họ sẽ đi hái nấm, cho nên bà ấy đã tìm một đứa trẻ địa phương để đưa họ đi. Đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi, nhưng nó quanh năm ở trên núi, cũng là một người leo núi giỏi. Hơn nữa, một đứa trẻ mười tuổi đã được coi là đứa trẻ lớn trong làng, trông rất ổn trọng.
Sau khi nhận ủy thác từ bà chủ, đứa trẻ đã cùng đưa Đường Miểu và Hạ Khiếu lên núi.
Đến khi họ dùng bữa xong thì mới bảy giờ sáng. Hôm nay trời vẫn còn nhiều mây, mặt trời còn chưa có ý định ló dạng, núi rừng chìm trong mây mù, sương mù dày đặc khiến sương càng nặng hạt.
Nhưng mặc dù trời có sương mù, sau khi vào núi, tầm nhìn vẫn ổn. Đứa trẻ đã rất quen thuộc với địa hình khu vực này, ngoài việc dẫn đường còn sẽ chỉ cho bọn họ biết nơi nào có nhiều nấm.
Đường Miểu và Hạ Khiếu đi theo đứa trẻ, vừa trò chuyện vừa leo núi hái nấm, cũng khá thú vị.
Hái nấm không chỉ là hái nấm, mà còn là đến với núi rừng để cảm nhận linh khí mà ở thành phố không đâu có được. Buổi sáng sương giăng nhiều, không khí se lạnh nhưng hít vào cơ thể rất sảng khoái.
Thấy đất trong rừng mềm, giẫm lên rất dễ chịu. Sau khi leo như vậy trong một giờ, Đường Miểu và Hạ Khiếu nghe theo lời khuyên của đứa trẻ, không tiếp tục leo núi nữa.
"Con đường phía trên không dễ đi." Đứa trẻ nói với họ như vậy.
Đường xấu đối với Hạ Khiếu vẫn ổn, nhưng với Đường Miểu có lẽ không thể.
Khi đứa trẻ nói điều này, còn liếc nhìn Đường Miểu.
Cậu nhóc này hơi điềm đạm, chắc công việc thế này nhiều nên ít nói. Nhìn Đường Miểu, ý tứ là không muốn Đường Miểu đi lên, dù sao có chút phiền phức.
Đường Miểu thấy cậu bé nhìn cô như vậy, cô cũng không cự tuyệt, cười đáp ứng.
"Được, chúng ta xuống núi đi."
Đường Miểu nói xong lời này, đứa nhỏ liếc nhìn Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cũng không nhiều lời, nắm cổ tay Đường Miểu, đỡ cô xuống tảng đá.
Trên thực tế, động tác leo trèo của Đường Miểu khá linh hoạt, nhìn cô cũng không giống như không có kinh nghiệm. Chỉ là vẻ ngoài của cô quá nhẹ nhàng và ít nói, đứa trẻ có thể cảm thấy phiền phức khi cô tiếp tục leo.
Hơn nữa nói chung, khách du lịch đến hái nấm có thể leo lên đây.
Ba người cật lực suốt một giờ đồng hồ, hái được một ít, chất đầy một đống cũng không đủ trở về, nhưng trải ra thì cũng đầy ắp.
Những loại nấm này có thể ăn được, Đường Miểu quyết định mang về. Trên đường xuống núi, Đường Miểu còn hỏi đứa trẻ cách làm những loại nấm này.
Đứa trẻ là người địa phương, bình thường ăn những thứ này, Đường Miểu hỏi, cậu liền nói cho cô cách làm.
"Em biết làm không?" Đường Miểu sau khi nghe cậu đơn giản nói ra cách làm nấm thì hỏi.
Đứa trẻ vừa đi vừa ngoái lại nhìn cô, nói: "Em làm được, năm sáu tuổi em đã biết làm."
Mỗi nhà trong thôn đều không phải chỉ có duy nhất một người con, như là đứa trẻ này, còn có một em trai và một em gái, cậu bé là con trai lớn trong gia đình, vì vậy phải giúp đỡ cha mẹ mình làm rất nhiều việc, bắt đầu từ khi còn nhỏ.
"Thật lợi hại." Đường Miểu khen ngợi cậu một câu như vậy.
Sau khi nghe lời khen ngợi, đứa trẻ liếc nhìn cô và nói: "Chuyện này không là gì đối với chúng em."
"Chị biết." Đường Miểu nói, "Nhưng với những người khác mà nói thì rất lợi hại."
Sau khi Đường Miểu nói xong, đứa trẻ quay lại nhìn Đường Miểu, chớp chớp mắt. Cậu cảm thấy lời này của Đường Miểu có chút không giải thích được. Bởi vì nói chung, khi cậu nói "Chuyện này không là gì đối với chúng em", đối phương sẽ trả lời "Nhưng đối với chúng ta mà nói thì rất lợi hại."
Cô không nói "chúng ta", mà nói "những người khác", như thể cô cũng tính là những người khác.
Tuy nhiên, người lớn và trẻ con nói chuyện đều rất tùy tiện, có thể chỉ là tùy tiện nói chuyện, tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không có gì đáng suy nghĩ.
Vì vậy, sau khi nghe Đường Miểu nói xong, đứa trẻ chỉ "ừm" một tiếng, xoay người tiếp tục xuống núi.
...
Ba người lên núi mất một giờ, xuống núi cũng mất chừng đó. Lúc xuống núi đã gần chín giờ, em trai và em gái của đứa trẻ dường như biết anh sẽ về sớm nên đã đợi sẵn dưới chân núi.
Khi họ đến, những đứa em vây quanh, gọi "anh", liếc nhìn Đường Miểu và Hạ Khiếu.
Đường Miểu nhìn ba đứa nhỏ cũng không rời đi, ngược lại đặt rổ tre xuống, cùng ba đứa nhỏ trò chuyện một hồi. So với anh trai, em trai và em gái nói chuyện nhiều hơn, Đường Miểu hỏi một số chuyện, hai đứa trẻ nói bố mẹ ra ngoài có việc, anh trai mang các em đi nghỉ hè.
Và anh trai cũng sẽ đưa du khách lên núi hái nấm, kiếm tiền tiêu vặt để mua đồ ăn và đồ chơi.
Em trai mới năm sáu tuổi, em gái mới ba bốn tuổi, tuy còn nhỏ, cả ngày chạy nhảy trên núi nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, chứng tỏ anh cả này rất có năng lực.
Một trong hai đứa trẻ đang cầm mấy tấm card, đứa kia đang cầm viên bi, giống như chúng đã chơi ở đây một lúc rồi. Đường Miểu nhìn thẻ bài và viên bi của bọn chúng, ngồi xổm ở đó chơi với chúng.
Bọn họ ra ngoài chơi không có kế hoạch, tìm được cái gì chơi cũng không quan trọng, sau khi Đường Miểu gia nhập, Hạ Khiếu cũng bị lôi kéo vào, cuối cùng anh cả ở một bên cũng bị em gái kéo vào tham gia.
Cứ như vậy, hai người lớn và ba đứa trẻ ngồi xổm trên một bãi đất bằng phẳng trong làng, chơi thẻ bài và bắn bi.
Đường Miểu rất thích hai trò chơi nhỏ này.
Người lớn mặc dù có ưu thế về thể lực, nhưng kém xa trẻ em về độ linh hoạt, Đường Miểu thua thảm hại, nhưng Hạ Khiếu vẫn tiếp tục chiến thắng. Cô cảm thấy Hạ Khiếu có lẽ chưa bao giờ chơi một trò chơi như vậy khi còn nhỏ, anh chơi tốt chỉ vì anh giỏi mọi thứ.
Sau khi Đường Miểu thua, cô ngồi xổm ở bên cạnh xem trận quyết đấu cuối cùng giữa Hạ Khiếu và bọn trẻ, trận quyết đấu cuối cùng, Hạ Khiếu cũng không thắng, mà thua.
Ba đứa trẻ rất vui vẻ.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bọn trẻ, Hạ Khiếu cũng mỉm cười.
Trên núi có cây cối có gió, mây mù u ám, không có chút ánh nắng nào, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của bất kỳ người nào. Sau khi Hạ Khiếu thua, Đường Miểu ở bên cạnh anh, nghiêng người nói chuyện với anh.
"Anh cố ý thua."
Đối với người trưởng thành mà nói, bọn họ có tầm nhìn rộng rãi, nhìn thấy rất nhiều chuyện, đối với một số chiến thắng nho nhỏ không đáng kể cũng không còn quan trọng như vậy.
Nhưng đối với trẻ em, chúng chỉ có thế giới này trong cuộc sống hiện tại, chỉ có vòng trò chơi này, cho nên nghiêm túc và thận trọng hơn nhiều khi chơi.
Hạ Khiếu rõ ràng có thể giành chiến thắng.
Nhưng anh không quan tâm đến thắng thua mà quan tâm đến tâm trạng của mọi người sau khi thắng thua.
Bây giờ, ba đứa trẻ đều vui vẻ, anh và Đường Miểu cũng ngầm vui vẻ, thắng thua không quan trọng.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu nhìn cô cười.
Hạ Khiếu thực sự đã cười khá nhiều. Anh không phải kiểu người có tính cách lạnh lùng, chỉ là ít nói thôi. Mà khi cảm xúc đến, anh cũng sẽ thể hiện ra.
Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần Đường Miểu nhìn thấy anh cười, trong lòng vẫn là rung động.
Cô không biết tại sao, nhưng lần này nụ cười của Hạ Khiếu lại khiến trái tim cô rung động hơn.
Hạ Khiếu mặc dù nhỏ hơn, nhưng tính cách lại vô cùng trưởng thành, khi ở bên cạnh anh, cô không có cảm giác phải quan tâm anh quá nhiều. Thay vào đó, Hạ Khiếu chăm sóc cô nhiều hơn.
Giờ đây, Hạ Khiếu không chỉ chăm sóc cô mà còn chăm sóc cả lũ trẻ.
Đó là một cảm giác tuyệt vời.
Cảm giác như có một cảm giác yên bình và ổn định được bảo vệ bởi một chiếc ô che nắng.
Đường Miểu nhìn nụ cười của Hạ Khiếu, nhìn một hồi, cười nói.
"Anh nhất định sẽ là một người ba tốt."
"Nếu có con."
Đường Miểu nhận xét rồi cúi đầu. Cô tiếp tục chơi với ba đứa trẻ, nhưng Hạ Khiếu không tham gia ngay vào trò chơi.
Anh cúi đầu nhìn Đường Miểu, Đường Miểu nói xong lời này, nhất thời tai đỏ lên. Có lẽ là vừa rồi cười, hoặc chỉ là do vừa rồi nói chuyện.
Hạ Khiếu nhìn vành tai đỏ ửng của cô, giơ tay nhéo nhéo vành tai cô.
Bị nhéo như vậy, Đường Miểu quay đầu cười liếc anh một cái.
...
Hai người chơi với ba đứa trẻ đến trưa.
Giữa trưa họ đãi lũ trẻ một bữa. Ăn cơm xong, Đường Miểu cho anh trai một ít tiền để cảm ơn vì đã đưa họ lên núi hái nấm, cũng vì đã chơi với cô và Hạ Khiếu.
Sau khi nhận được tiền, đứa trẻ rõ ràng đã vui hơn rất nhiều. Bọn chúng tuy rằng ổn định, nhưng dù sao cũng mới mười tuổi, Đường Miểu đưa tiền cũng đủ để bọn chúng tiêu xài một thời gian. Thậm chí còn đủ để mua cho chúng một số văn phòng phẩm và đồ chơi, những thứ có thể mang lại cho chúng rất nhiều hạnh phúc.
Mọi người có những ngưỡng khác nhau đối với niềm vui do tiền mang lại. Cũng như người lớn, bọn họ có thể cần đến mấy chục vạn, mấy trăm vạn hay mấy nghìn vạn nhưng cũng không vui vẻ. Nhưng đối với trẻ em, vài trăm có thể lấp đầy thế giới của chúng với niềm hạnh phúc.
Đường Miểu thích cảm giác mang lại hạnh phúc cho người khác.
Sau khi cho tiền bọn trẻ, ba đứa trẻ vui vẻ ra về. Đường Miểu và Hạ Khiếu cũng thu dọn đồ đạc trở về nhà trọ.
Leo núi cả buổi sáng và ngồi xổm chơi hai tiếng đồng hồ, sau bao nhiêu chuyện ầm ĩ, thực sự cũng có chút mệt mỏi. Sau khi trở lại phòng, Đường Miểu đi rửa tay chân, lúc đang giặt dép lê, Đường Miểu nghe thấy tiếng nước mưa rào rào từ bên ngoài truyền đến.
Đường Miểu tắt vòi hoa sen, đi ra khỏi phòng tắm.
Cô vừa đi ra, Hạ Khiếu ở trong phòng khách nói chuyện với cô.
"Trời đang mưa."
Đúng vậy.
Hơn nữa còn mưa rất to.
Cơn mưa trên núi đến quá đột ngột, mới sáng còn bị những đám mây tích dày đặc đè ép, nay đã hóa thành thác nước từ trên trời đổ xuống, đổ xuống rừng cây và đất đai kêu lộp bộp.
Mưa mang theo hơi nước và độ ẩm mạnh, hướng gió khiến mưa không thổi về phía ban công mà là chiều ngược lại. Tuy nhiên, ban công là không gian mở, vẫn bị tạt ướt.
Nhưng nếu mưa lại tạt, nó cũng sẽ tạt vào giữa ban công, bởi vì đỉnh ban công đến giữa đều bị mái hiên che mất. Nước đọng trên mái hiên kêu lộp bộp, rơi xuống tấm ván gỗ ngoài ban công, phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi Đường Miểu đi ra, cô kéo một chiếc ghế tựa, nằm trên ghế tựa ngắm mưa.
Dù sao trời mưa nên buổi chiều họ không thể ra ngoài, sau cơn mưa, khung cảnh phía xa dường như thay đổi theo kích thước của màn mưa, vừa ngoạn mục vừa trông giống như một bức tranh phong cảnh mờ sương, rất đẹp và rất đặc biệt ấm cúng.
Sau khi Đường Miểu rời khỏi phòng tắm, Hạ Khiếu cũng vào phòng tắm rửa tay chân. Khi đi ra, Đường Miểu đã nằm trên ghế ngắm mưa.
Hạ Khiếu đi tới, đứng ở bên cạnh ghế tựa, thấy anh đi tới, Đường Miểu liền mở mắt ra.
"Buồn ngủ sao?" Hạ Khiếu đưa tay vuốt ve giữa trán cô.
"Có chút." Thanh âm Đường Miểu có chút lười biếng, mặt ghé vào lòng bàn tay anh, nói: "Trời mưa ngủ rất ngon."
"Ừm." Hạ Khiếu đáp.
"Anh muốn ngồi cùng không?" Đường Miểu hỏi.
"Ngồi một lát đi." Hạ Khiếu nói.
Hạ Khiếu nói xong liền kéo một cái ghế gỗ, ngồi ở bên cạnh Đường Miểu.
Xa xa có màn mưa, tiếng mưa ở gần, là chất xúc tác cho giấc ngủ ngon. Mà Hạ Khiếu lúc này đang ngồi ở bên cạnh cô, hai người tùy ý trò chuyện, nắm tay nhau, ngắm nhìn mưa.
Cuộc sống như vậy quá thoải mái.
Dưới cảnh tượng này và bầu không khí này, hai mắt Đường Miểu chậm rãi nhắm lại. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, Đường Miểu đã nghĩ, đây mới thực sự là cuộc sống mà cô mong muốn.
Cuộc sống mà cô mong muốn luôn như thế này.
Trong khi Hạ Khiếu đang nói chuyện với Đường Miểu, Đường Miểu dần dần mất giọng. Một lúc sau, hơi thở của cô gái trên ghế tựa dần đều hơn.
Hạ Khiếu quay đầu nhìn lại, Đường Miểu đang nằm trên ghế tựa, đã ngủ say.
Anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Đường Miểu trên ghế tựa, giơ tay vuốt ve hàng lông mày hơi cau lại của cô, buông tay cô đi vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng ngủ, Hạ Khiếu lấy ra một chiếc chăn mỏng đắp cho Đường Miểu. Chiếc chăn bông mềm mại khiến cơ thể Đường Miểu cử động thoải mái.
Sau khi Đường Miểu di chuyển cơ thể, cô lại ngủ thiếp đi. Hạ Khiếu cúi đầu nhìn cô, sau khi nhìn một lúc, anh cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó chạm vào mặt cô rồi rời khỏi ghế tựa.
...
Trời mưa thật lâu.
Đường Miểu cũng đã ngủ rất lâu.
Ngủ vào ban ngày có xu hướng rơi vào trạng thái này. Ngủ một giấc thật say, giống như bị một giấc mộng kéo đi, sau đó người ta sẽ trong tiềm thức cố gắng thoát ra khỏi giấc mộng.
Những giấc mơ bắt đầu đều ngọt ngào.
Vị ngọt khiến người ta cảnh giác, sau khi cảnh giác, giấc mộng cũng cởi bỏ ngụy trang, trở thành ác mộng chân chính.
Đầu óc Đường Miểu mơ mơ màng màng, cuối cùng nép vào ghế dựa, mở mắt ra.
Trời đã tối.
Mà cơn mưa bên ngoài dường như đã tạnh.
Sau cơn mưa, bầu trời trở nên có chút phai nhạt, thậm chí phía sau dãy núi xa xa bầu trời có chút màu xanh nhạt.
Đường Miểu nhìn bầu trời có chút xanh nhạt, đầu óc hỗn loạn đến mức ý thức gần như đã được định đoạt, khi cô còn đang mê man thì giọng nói của Hạ Khiếu từ phía sau truyền đến.
"Dậy rồi à?"
Đường Miểu nằm ở trên ghế quay đầu nhìn lại.
Hạ Khiếu cách đó không xa. Anh ở trong phòng khách, cạnh chiếc bàn gỗ và những chiếc ghế gỗ trong phòng khách. Anh đang ngồi đối diện với cô, trên bàn có một chiếc máy tính, tai nghe trên tai.
Đường Miểu không phát ra âm thanh nào, nhưng Hạ Khiếu vẫn nhận ra rằng cô đã tỉnh. Khi Đường Miểu quay lại, Hạ Khiếu xác nhận, sau khi tháo tai nghe, anh đi đến bên cạnh Đường Miểu.
Đường Miểu nhìn Hạ Khiếu từ xa đến gần, ánh sáng trong con ngươi vẫn còn mờ mịt. Hạ Khiếu đi tới và nắm lấy bàn tay đang đặt ở góc chăn của cô.
Lạnh lẽo.
"Lạnh sao?" Hạ Khiếu nắm tay Đường Miểu.
Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráo ấm áp, có nhiệt độ hừng hực nhưng không nóng, nhiệt độ này thông qua hai bàn tay được bao bọc truyền đến máu và tim của cô.
Đường Miểu dường như đang dần tan chảy và thức dậy.
Được Hạ Khiếu nắm như vậy, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn anh. Có thể là vừa mới tỉnh lại, trên người có một loại cảm giác gầy yếu.
Cô nhìn Hạ Khiếu, nói: "Lạnh."
Giọng cô khàn đi.
Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu liếc cô một cái. Anh bắt gặp ánh mắt của cô, sau đó, Hạ Khiếu buông tay cô ra, bế cô cùng với chăn lên.
Sau khi bế lên, Hạ Khiếu cũng không rời đi, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Thân thể người đàn ông ngồi ở trên ghế gỗ, hai tay thu lại khi ngồi xuống, thân thể Đường Miểu trong chăn tựa như cũng bị gập lại, người được ôm vào trong lòng anh.
Được anh ôm như vậy, ấm áp và cảm giác an toàn từ bốn phía tràn vào, hai mắt Đường Miểu chậm rãi sáng lên. Cô nép vào lòng Hạ Khiếu, ngước mắt cười nhìn anh.
Thấy cô như vậy, Hạ Khiếu hỏi: "Còn lạnh không?"
Đường Miểu lắc đầu, đồng thời nụ cười càng sâu.
Cô gái trong lòng anh không nặng lắm, hơi nóng trên người cũng xuyên qua chăn truyền đến, cô mềm mại ngọt ngào, hơi mỉm cười, Hạ Khiếu không rời mắt, vừa bắt gặp ánh mắt của cô liền hỏi.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Đường Miểu cười nhạt nói.
"Em chỉ cảm thấy mình có chút giống trẻ con."
Được Hạ Khiếu ôm như vậy, cô quả thực có chút giống trẻ con.
Sau khi cô nói như vậy, Hạ Khiếu cũng mỉm cười theo mô tả của cô. Anh nhìn cô cười, hỏi.
"Vậy anh có thể hôn trẻ con không?"
"Không thể." Đường Miểu nói.
Đường Miểu nói xong những lời này, vươn hai tay đang bọc trong chăn, đỡ lấy mặt Hạ Khiếu. Đường Miểu giơ tay đỡ má Hạ Khiếu, trong mắt mang theo ý cười, nói.
"Nhưng anh có thể hôn chị gái."
Thản Nhiên
Đánh giá:
Truyện Thản Nhiên
Story
Chương 62: Vươn tay đỡ lấy mặt anh
10.0/10 từ 22 lượt.