Thản Nhiên
Chương 31: Sao cô biết họ đang ở khách sạn nào?
Edit+beta: LQNN203
Hai giờ sau, Đường Miểu đến Thanh Thành.
Đường Miểu lần đầu tiên rời Hoài Thành kể từ khi cô định cư ở Hoài Thành.
Thanh Thành nằm ở phía Bắc của Hoài Thành, là một thành phố phía Bắc, Đường Miểu là lần đầu tiên đến đây.
Sau khi lên cao tốc đường sắt, Đường Miểu ngồi ở chỗ của mình, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường. Bên ngoài cửa sổ, trong khi cảnh vật lùi lại nhanh chóng, cũng là lúc đến gần Thanh Thành, cảnh sắc nhanh chóng thay đổi. Địa hình thay đổi từ bằng phẳng sang gồ ghề, tầm nhìn chuyển từ hoang vu sang đầy sức sống, cuối cùng tàu lửa chạy vào một nhà ga được bao bọc bởi thảm thực vật, cùng với con tàu đang chậm rãi dừng lại, giọng nói thông báo nhắc nhở: Đã đến Thanh Thành.
Đường Miểu nhìn chằm chằm màu xanh lục ngoài cửa sổ trước mắt, sau khi tàu dừng lại, cô thu dọn hành lý, xuống tàu.
Trước khi đến Thanh Thành, Đường Miểu đã tra sơ qua một số chiến lược và tranh ảnh của Thanh Thành. Mặc dù Thanh Thành là một thành phố phía Bắc, nhưng khí hậu không khô, điều này có liên quan đến độ che phủ thực vật khổng lồ của nó.
Thanh Thành là một thành phố miền núi. Địa hình hiểm trở, mấy chục năm trước Thanh Thành phát triển chú trọng đến phát triển màu xanh lá cây, cho nên thành phố nhỏ phía Bắc không mấy phát triển này toàn là cây cổ thụ.
Nắng hè buông xuống trên những tán cây khổng lồ, đổ bóng xuống mặt đường còn vài dấu vết của năm tháng. Không khí đầy oxy, có tiếng ve kêu râm ran, hương vị của mùa hè tràn ngập khắp nơi.
Đường Miểu đã yêu không khí của thành phố gần như ngay từ khi cô đặt chân đến thành phố.
Khác với một số thành phố lớn, thành phố nhỏ mang hương vị và sự tích tụ của thành phố nhỏ, có sự tiếp nối lịch sử, những con phố cổ kính, một bầu không khí văn hóa sâu sắc.
Sau khi Đường Miểu xuống tàu liền rời khỏi nhà ga. Sau khi rời nhà ga thì bắt taxi, Đường Miểu báo địa chỉ khách sạn.
...
Khách sạn mà Đường Miểu đặt không tồi.
Thành phố Thanh Thành tuy nhỏ nhưng ngành khách sạn khá phát triển, đâu đâu cũng có chuỗi khách sạn. Đường Miểu đặt một phòng năm sao tương đối cao cấp, sau khi xuống taxi, Đường Miểu thanh toán tiền, về khách sạn nhận phòng.
Thủ tục nhận phòng khách sạn cũng tương tự như vậy, sau khi làm xong, Đường Miểu cầm hành lý đi lên lầu. Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Đường Miểu đặt hành lý xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ sát đất của căn phòng.
Ngay khi cửa sổ sát đất được mở ra, màu xanh tươi tràn vào trong tầm mắt, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào khi sự che khuất của tấm kính biến mất.
Ánh sáng quá chói, Đường Miểu hơi nheo mắt. Cô nheo mắt nhìn về phía xa xa của khách sạn, quan sát một lúc, cô cởi quần áo và gửi tin bình an cho Dữu Nhã Nhã.
Ngày hôm qua, sau khi Dữu Nhã Nhã thuyết phục cô xin nghỉ phép một lần nữa, Đường Miểu cuối cùng cũng xin nghỉ phép, cô không chỉ xin nghỉ phép mà còn nói muốn ra ngoài chơi. Về vấn đề này, Dữu Nhã Nhã đã cố gắng hết sức để thu thập thông tin cho cô và bảo cô liên hệ với cô ấy bất cứ lúc nào.
Dù gì cũng đang đi chơi một mình nên vẫn còn chút lo lắng về vấn đề an toàn.
Sau khi Đường Miểu gửi tin nhắn xong, nhận được tin hồi âm của Dữu Nhã Nhã. Không phải để nhắc nhở cô chú ý an toàn, cũng không phải bảo cô chơi vui vẻ, mà là...
Nhã Nhã: Nhớ chườm nóng!!!
Nhìn thấy tin nhắn của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu mỉm cười gửi tin nhắn WeChat.
Miểu Miểu: Chị biết rồi.
Trả lời xong, Đường Miểu để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái. Sau khi tắm xong, Đường Miểu quấn áo choàng tắm, mở túi du lịch, lấy túi chườm nóng ra.
Biết Đường Miểu sẽ nghỉ phép, Dữu Nhã Nhã đã đưa dụng cụ chườm nóng của cô ấy cho Đường Miểu, để cô nghỉ ngơi trong những ngày tới cũng không quên chườm nóng.
Mặc dù ngón tay không có vấn đề gì lớn, cô chỉ cần nghỉ ngơi, nhưng chườm nóng, hiệu quả có thể nhân lên gấp bội. Điều này nhanh hơn và tốt hơn, sẽ không có vấn đề gì khi trở lại làm việc.
Đường Miểu không từ chối, cầm lấy túi chườm nóng nói lời cảm ơn với Dữu Nhã Nhã.
Sau khi được Dữu Nhã Nhã chườm nóng mấy ngày qua, Đường Miểu cũng đã học được một số kỹ thuật chườm nóng. Cô chỉ có ngón trỏ bị tê cứng ở bàn tay phải, còn các ngón khác vẫn ổn. Cô chườm nóng, ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, chườm nóng ngón trỏ. Trong lúc chườm nóng, Đường Miểu cầm điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn khác mà Dữu Nhã Nhã gửi cho cô.
Nhã Nhã: He he, đừng quên những gì chị đã hứa với em đấy!
Nhìn thấy tin nhắn, Đường Miểu cười, gõ mấy chữ trả lời.
Miểu Miểu: Được.
Sau khi cô trả lời, Dữu Nhã Nhã gửi một lời dặn dò khác.
Nhã Nhã: Sau khi chườm nóng xong thì chị nghỉ ngơi đi, phải tiết kiệm sức lực, buổi tối sẽ rất mệt. Nhớ đi lúc 5 giờ chiều, nếu không sẽ không còn chỗ ngồi tốt.
Miểu Miểu: Được.
Nhã Nhã: Được rồi, em phải lên lớp rồi, chị chơi vui vẻ nha ~
Cuối cùng Dữu Nhã Nhã gửi cho cô một tin nhắn như vậy, cũng thêm một biểu tượng cảm xúc nụ hôn. Đường Miểu nhìn biểu tượng cảm xúc, mỉm cười đặt điện thoại xuống.
Phòng suite* này trong khách sạn không tồi, ghế sô pha nằm cũng thoải mái. Sau khi Đường Miểu đặt điện thoại xuống, cô trực tiếp nằm xuống sô pha. Chườm nóng trên tay còn chưa xong, Đường Miểu cũng không lên giường, liền ngủ trên sô pha.
*Suite (hay phòng suite) là dãy buồng phòng thiết kế thông nhau (phòng ngủ thông phòng khách) ở cùng tầng được thiết kế ở tàu du lịch, khách sạn resort lớn. Phòng suite trong khách sạn là để chỉ các phòng được đầu tư thiết kế cao cấp, một phòng suite có cả phòng ngủ, phòng khách cao cấp. Phòng suite khách sạn 5 sao là các phòng ở tầng cao nhất, diện tích rộng nhất và có mức giá khá đắt.
Cô đi từ sáng sớm. Hai tiếng đồng hồ trên đường cũng không có nghỉ ngơi, vẫn luôn ngắm cảnh, bây giờ sớm đã toàn thân mệt mỏi.
...
Đường Miểu không đặt đồng hồ báo thức.
Nhưng cô vẫn thức dậy vào khoảng ba giờ chiều. Dụng cụ chườm nóng trên tay đã ngừng lại, thảo dược cũng có chút nguội lạnh. Đường Miểu nằm trên sô pha nhìn trần nhà phía trên khách sạn, nhìn một hồi, Đường Miểu từ trên ghế sô pha đứng lên.
Sau khi tháo gạc nóng, Đường Miểu đi rửa tay. Rửa tay xong, Đường Miểu gọi một bữa ăn ở khách sạn. Ăn xong, Đường Miểu liếc mắt nhìn thời gian, đi tắm rửa, thay quần áo, đeo túi cầm chai nước đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Đường Miểu gọi xe, lên xe nói một câu với tài xế.
"Tới lễ hội âm nhạc Lâm Sa."
Người tài xế rõ ràng là đã chở rất nhiều hành khách như Đường Miểu mấy ngày nay, Đường Miểu nói xong liền ấn xuống biển đèn "tạm dừng" trước mặt, cười nói: "Đi lễ hội âm nhạc chơi à?"
Người tài xế là một người đàn ông trung niên, trông rất hiền lành và thân thiện. Sau khi ông ấy nói lời này, Đường Miểu cười nói: "Phải."
"Sao lại chỉ có một mình thế?" Ông anh tài xế hỏi.
Sau khi ông anh tài xế hỏi xong, Đường Miểu đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng quay lại nhìn ông ấy. Tài xế cũng đang nhìn cô từ gương chiếu hậu, mắt họ giao nhau.
Đường Miểu không nghĩ trên thế giới này có nhiều người xấu, cũng không nghĩ tài xế có dán thẻ chính quy này có vấn đề gì.
Nhưng khi ra ngoài, cô vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Khi bắt gặp ánh mắt của tài xế, vẻ mặt Đường Miểu không thay đổi, cô cười với ông ấy rồi nói.
"Bạn của tôi đã đợi tôi ở đó rồi."
Sau khi nghe thấy lời của Đường Miểu, tài xế "ồ" một chút, mỉm cười.
...
Ngoại trừ phong cảnh nhìn thấy trên đường từ Hoài Thành đến Thanh Thành. Phong cảnh trong Thanh Thành còn đẹp hơn.
Những tòa nhà cổ kính lốm đốm, pháp đồng vững chãi, những lớp gạch lát sàn và ánh sáng hắt qua những tán cây to lớn khiến một thành phố nhỏ trở nên rất hoạt hình và nhàn nhã.
Thành phố tuy nhỏ nhưng lại có dân số đông và nhiều người trẻ tuổi. Đặc biệt, một số ban nhạc nổi tiếng đã được thành lập ở đây, vì vậy mỗi mùa hè, sẽ có một lễ hội âm nhạc ở Thanh Thành.
Lễ hội âm nhạc được tổ chức lần này ở Thanh Thành được gọi là "Lâm Sa", có nghĩa là "khu rừng giống như sa mạc". Thanh Thành cũng rất thích hợp với cái tên này.
Sau khi lên xe, xe taxi phi nước đại, đi qua đường phố Thanh Thành, đến vùng ngoại ô Thanh Thành bằng phẳng và vắng vẻ, không có màu sắc nào khác, mà là các loại thảm thực vật xanh tươi.
Một thành phố chỉ có một màu sẽ rất đơn điệu, nhưng màu xanh lá cây thì không như vậy.
Xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài lễ hội âm nhạc, sau khi Đường Miểu cảm ơn tài xế, cô trả tiền rồi xuống xe.
Khi bước xuống xe, Đường Miểu lần đầu tiên được bước chân vào một đại dương mênh mông cỏ cây.
Thanh Thành tổ chức lễ hội âm nhạc quanh năm. Cho dù là vấn đề về quy mô, địa điểm hoặc trang thiết bị đều rất thành thục. Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc Lâm Sa là một không gian mở ở ngoại ô Thanh Thành. Thậm chí cho dù là khu đất trống nhưng màu xanh còn nhiều hơn so với các thành phố khác.
Vì là đất trống nên không có nhiều cây cao mà toàn bộ là bãi cỏ. Bên ngoài bãi cỏ, có những bụi cây và một khu rừng.
Rừng cây đã có tuổi nhưng cây cối không cao, tán lá rậm rạp, thực sự rất đẹp.
Đường Miểu đứng ở ngoài của lễ hội âm nhạc, theo tầm mắt có thể nhìn thấy sân khấu của lễ hội âm nhạc hôm nay.
Lễ hội bắt đầu từ tám giờ tối, nhưng sân khấu đã được dựng lên từ sớm trong ngày. Lễ hội âm nhạc Lâm Sa là lễ hội âm nhạc quy mô lớn với nhiều ban nhạc và sân khấu cực lớn.
Chân đế kim loại đen xếp chồng lên nhau, chắc và nặng, tạo cảm giác kim loại lạnh. Khung kim loại hỗ trợ màn hình LED cực lớn. Các ban nhạc biểu diễn tại lễ hội âm nhạc hôm nay đã phát trên màn hình. Các ban nhạc chính xuất hiện qua lại trên màn hình. Mỗi khi họ xuất hiện, những người hâm mộ âm nhạc đã tập trung xung quanh họ sẽ cổ vũ khi ban nhạc yêu thích của mình xuất hiện.
Lễ hội âm nhạc vẫn chưa bắt đầu, Đường Miểu đã cảm thấy vùng bên ngoài của lễ hội âm nhạc dâng trào.
Sau khi xuống xe và quan sát bốn phía, cô đi đến phòng vé để kiểm phiếu.
...
Như Dữu Nhã Nhã đã nói, khi Đường Miểu đi kiểm phiếu, đã có một hàng dài xếp hàng ở phòng vé. Đường Miểu bước vào lễ hội âm nhạc sau khi xếp hàng chờ mười phút.
Khi cô bước vào, trước sân khấu cao của lễ hội âm nhạc, một số người hâm mộ âm nhạc đã vào địa điểm từ trước, đã đứng sẵn ở đó chờ đợi thành tốp ba tốp năm.
Lễ hội âm nhạc là một hoạt động giải trí đòi hỏi rất nhiều về thể chất.
Vì địa điểm không cố định nên nếu đến sớm sẽ có vị trí đẹp nên mọi người thường đến địa điểm sớm để có vị trí đẹp, sau khi vào phải đợi lâu. Sau khi chờ đợi, lễ hội âm nhạc bắt đầu kéo dài đến bốn năm giờ, mọi người cổ vũ và nhảy theo với ban nhạc, sau lễ hội âm nhạc, thể chất và tinh thần đều kiệt sức.
Vì vậy trước khi đến lễ hội âm nhạc, phải nhớ tiết kiệm sức lực tinh thần và thể chất.
Rõ ràng những người hâm mộ âm nhạc đầu tiên này đều có kinh nghiệm với lễ hội âm nhạc. Họ không chỉ vào đấu trường sớm mà thay vì đứng đó chờ đợi, họ lấy một chiếc thảm dã ngoại và trải trên mặt đất.
Sau khi trải thảm dã ngoại, mọi người ngồi thành từng tốp ba tốp năm, chào hỏi những người không quen biết bên cạnh, nghỉ ngơi lấy lại sức lực, giải quyết thời gian chờ đợi nhàm chán trước khi lễ hội âm nhạc bắt đầu.
Trong thời gian chờ đợi, mọi người cũng không nhàn rỗi, cùng nhau đánh bài, chơi game, tán gẫu vài chuyện vụn vặt về lễ hội âm nhạc.
"Nghe nói lần này Thuần Tịnh Thủy không đến."
"Cái gì? Lễ hội âm nhạc lần này chờ đợi Thuần Tịnh Thủy lâu như vậy mà phút cuối cùng lại không đến? Đây không phải là chơi người ta sao? Fans của họ khẳng định điên lên rồi." Sau khi người nọ nói xong, một cô gái nói.
"Thuần Tịnh Thủy cũng còn được, tới tới lui lui vài bài hát. Hai năm gần đây bài hát mới phát hành cũng không hay, một vài nhạc công cũng không còn sạch." Một cô gái khác nói.
"Tại sao không còn sạch?" Ai đó hỏi.
"Ngủ với fan. Đây không phải là chuyện như cơm bữa của ban nhạc sao." Cô gái nói.
Sau khi cô gái nói xong, vài người đã "tấm tắc" hai tiếng, đều cười. Trong khi họ đang cười, một cô gái tóc ngắn tham gia sau đó nói một câu.
"Tôi đã ngủ với tay chơi bass của ban nhạc đó rồi."
Ngay khi cô gái nói, ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía cô ấy ngay lập tức. Nói về điều này, mặc dù mấy người họ nói về chuyện nhạc công ngủ với fan, nhưng về cơ bản chỉ là nghe nói, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có fan thực sự ngủ với nhạc công.
Ngọn lửa đàm tiếu trong mắt vài người lập tức bùng cháy, họ nhanh chóng nhìn cô gái, hỏi: "Vãi, thật hay giả vậy?"
Sau khi hỏi điều này, có một cô gái nghĩ nghĩ, nói: "Có nói hay không, tay chơi bass của họ còn khá đẹp trai đấy."
Nói xong, cô gái này nhướng mày hỏi cô gái kia: "Thế nào? Ngủ thấy thế nào?
Cô gái đó nói xong, cô gái tóc ngắn cười cười, bình luận: "Làm không tồi."
Cô gái tóc ngắn hào phóng nói, vài người lộ ra vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, đối mặt với chuyện bát quái gần trong gang tấc như vậy, không ai có thể không cao hứng.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của một số người trong số họ, cô gái tóc ngắn nhân tiện phổ cập cho họ một chút.
"Mọi người nhớ kỹ, muốn ngủ thì phải ngủ với tay chơi bass của ban nhạc. Mức tổng thể tiêu chuẩn của tay chơi bass là cao nhất."
"Oa!"
Sau khi cô gái nói xong, một số người đã hét to hơn trước.
"Chị ơi chị ơi, chị đã ngủ với bao nhiêu tay chơi bass rồi?" Sau khi hét lên, một cô gái vội vàng hỏi cô gái tóc ngắn.
Sau khi cô gái đó hỏi, cô gái thậm chí không chút suy nghĩ, chỉ nói: "Không nhớ nữa."
"A!"
Lại là một trận hét chói tai khác.
Sau tiếng hét này, tất cả mọi người vừa hét lên vừa nhìn nhau, cuối cùng phá lên cười.
Các cô gái dường như không cảm thấy gì. Vì đàn ông có thể ngủ với phụ nữ, nên phụ nữ đương nhiên có thể ngủ với đàn ông mình muốn ngủ.
"Chị đó, chị đã bao giờ ngủ với tay chơi bass của Vang Bóng Một Thời chưa?"
Cười xong, một cô gái khác hỏi. Sau khi cô ấy hỏi, tất cả mọi người trên tấm thảm dã ngoại nhìn cô gái.
Bị một số người nhìn như vậy, cô gái tóc ngắn nhún vai, nói: "Chưa."
"À."
Vài người gục vai xuống tiếc nuối.
"Nhạc công của Vang Bóng Một Thời đều không ngủ với fan, bọn họ chỉ nói chuyện yêu đương thôi." Cô gái tóc ngắn giống như là một người hâm mộ âm nhạc thâm niên, hiểu rất rõ những điều này.
Sau khi nói xong, cô gái đột nhiên khẽ cười, nói: "Hơn nữa nếu muốn ngủ, tôi cũng không muốn ngủ với tay bass."
"Muốn ngủ thì cũng phải ngủ với ca sĩ chính."
Cô gái nói xong, mấy người ngồi trên thảm dã ngoại đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nhau, trong mắt mang theo ý cười.
"Em cũng muốn ngủ."
"Em cũng vậy!"
"Ha ha ha đó là Hạ Khiếu đấy! Ai mà không muốn ngủ!"
"Chị, chị hãy hạ gục anh ấy đi! Chúng em không ngủ được, nghe chị nói thôi cũng quá tốt!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mấy người nói chuyện ồn ào. Đường Miểu, người đứng bên cạnh nghe hết nội dung trò chuyện của họ: "..."
...
So với người hâm mộ âm nhạc, sự xuất hiện của ban nhạc đã được sắp xếp trước, không vội vào chỗ. Tuy nhiên cũng không có ban nhạc nào, chỉ đến khi đến giờ biểu diễn mới xuất hiện.
Buổi biểu diễn của ban nhạc tại lễ hội âm nhạc cũng là một loại công việc. Làm việc tất nhiên cũng cần phải nghiêm túc hơn. Ngay khi trời tối, bốn người Vang Bóng Một Thời đã đến hậu trường của lễ hội âm nhạc. Những ban nhạc khác cũng đã đến, có những lời chào và trò chuyện giữa các ban nhạc.
Ban nhạc và ban nhạc không phải là đồng nghiệp, nhưng họ thường tham gia các lễ hội âm nhạc cùng nhau, có thể coi là mối quan hệ công việc. Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có vài mối quan hệ cũng không sai. Gặp nhau chào hỏi, tán gẫu vài bài là chuyện thường. Ngay cả khi mối quan hệ tồi tệ, cùng lắm không để ý đến bất cứ ai họ gặp, chỉ quay đầu bỏ đi.
Vang Bóng Một Thời xem như là một ban nhạc ở giữa, tính cách của mấy người trong ban nhạc họ cũng không khó chịu. Đặc biệt Tề Viễn, là một cao nhân xã giao, vì vậy các ban nhạc khác rất vui vẻ khi gặp mặt Vang Bóng Một Thời.
Trước khi biểu diễn, ban nhạc cũng bận rộn với việc điều chỉnh nhạc cụ và thương lượng với kỹ sư âm thanh ánh sáng. Đây đều là việc của Tề Viễn.
Mặc dù Thanh Thành có không khí tự nhiên, có cây cối tươi tốt, nhưng không khí mùa hè vẫn là không khí mùa hè, biểu diễn ngoài trời có chút bất lợi như vậy, chính là không có điều hoà, chỉ phun chút nước trong không trung, Tề Viễn chạy qua chạy lại, toàn thân đã đổ mồ hôi.
"Ai ya, nóng muốn giết chết tôi rồi." Tề Viễn trở lại hội trường, vừa ngồi trên hộp đàn vừa nói.
Lâm Diệp ném cho anh ta một chai nước đá, Tề Viễn mở nắp chai uống cạn. Cát Bang hỏi: "Khi nào tới chúng ta?"
"Cuối màn." Tề Viễn nói.
Trước đây, lễ hội âm nhạc đã ấn định thời gian biểu diễn của ban nhạc, nhưng lần này một ban nhạc rất nổi tiếng tạm thời không đến được nên tạm thời điều chỉnh lại ban nhạc từ ban nhạc hiện có để ban nhạc Vang Bóng Một Thời dời xuống cuối màn.
"Có muốn đổi bài hát không?" Vừa nói xong, Tề Viễn hỏi Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu cúi đầu ngồi trên ghế, nhìn keyboard trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
"Này, A Khiếu!" Tề Viễn thấy anh im lặng lại gọi lần nữa.
Sau khi Tề Viễn gọi, Hạ Khiếu nhìn lại anh ta. Nhìn Hạ Khiếu, Tề Viễn bóp chai nước khoáng, cười nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Sau khi anh ta nói xong, Cát Bang nói: "Còn có thể nghĩ gì nữa, nghĩ đến bài hát, nếu không có thể nghĩ đến phụ nữ được sao?"
Sau khi Cát Bang nói xong, Hạ Khiếu ngước mắt lên liếc nhìn anh ta.
Khi Cát Bang nói câu này, Tề Viễn và Lâm Diệp cũng cười theo, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu mỉm cười, nói: "Đúng vậy, tiểu A Khiếu của chúng ta là cậu bé ngây thơ nhất trong ban nhạc của chúng ta, ngoại trừ những bài hát trong đầu thì cũng không còn nghĩ gì nữa."
"Vô dục vô cầu." Lâm Diệp nói.
"Đại diện cho cấm dục." Cát Bang nói thêm.
"Ha ha ha!" Mấy người họ cười.
Hạ Khiếu liếc nhìn họ khi họ đang cười. Mấy người họ chỉ nói đùa, ngày thường cũng hay nói chuyện này. Sau khi mấy người gần như đã cười xong, Hạ Khiếu thu lại ánh mắt, nói về bài hát tối nay.
Ban đầu danh sách bài hát cho buổi biểu diễn của họ đã được sắp xếp trước đó, vì thứ tự biểu diễn đã thay đổi và thời gian biểu diễn bị kéo dài. Những bài trước cũng có thể hát được nhưng phải thêm hai bài nữa.
Sau khi Hạ Khiếu nói xong hai bài hát sẽ thêm vào, Tề Viễn gật đầu, nói: "Được."
Nói xong, Tề Viễn kêu một tiếng "a", nhìn bầu trời đang dần dần tối đen, nói: "Sau khi buổi biểu diễn kết thúc phải bảo bọn họ trả thêm tiền, thật mệt chết mà."
Sau khi Tề Viễn nói câu này, mấy người đã bật cười.
"Cậu còn thiếu chút tiền này?" Lâm Diệp hỏi.
Sau khi Lâm Diệp nói xong, Tề Viễn nhìn lại anh ta, nghiêm túc nói.
"Không thể nói như vậy được. Chúng ta làm việc chăm chỉ, phải nhận được những gì chúng ta xứng đáng."
"Không phải là chuyện thêm tiền hay không, chỉ là nếu không thêm tiền, có vẻ như Vang Bóng Một Thời chúng ta rẻ tiền quá."
Tề Viễn nói xong, mọi người lại cười rộ lên.
...
Đường Miểu đến vào khoảng sáu giờ.
Sau khi vào địa điểm, lại chờ đợi thêm một giờ, lễ hội âm nhạc đã khai mạc với một lượng khán giả tràn ngập.
Đường Miểu là lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc.
Ký ức của cô về buổi biểu diễn của ban nhạc vẫn còn ở Đường Về lần trước.
Khi đó, một quán bar không lớn không nhỏ có hàng chục, hàng trăm người đứng trước sân khấu của quán. Sân khấu của quán bar không tính là nhỏ, nhưng trong quán bar đã kín mít, luôn có cảm giác khi ban nhạc hát, âm thanh trôi ra ngoài và lại được vòng trở lại.
Livehouse giống như một ly rượu vang sủi bọt khí, bạn rót rượu vào ly, bọt khí sôi lên sùng sục nhưng chỉ trong chiếc ly nhỏ trong suốt này, âm thanh của âm nhạc, tiếng reo hò, tiếng hò hét của người hâm mộ âm nhạc và màn trình diễn của ban nhạc bị vây trong ly rượu này, các bọt khí nổi lên, lên men, cuối cùng cho ra một ly rượu êm dịu và đậm đà.
Lễ hội âm nhạc giống như biển hơn.
Như biển không có ánh trăng vào ban đêm. Trên biển có gió biển và sóng biển, tiếng nhạc giống như cuộn gió từ trong hư không thổi đến, từ trong biển nhảy lên, dính lấy một tầng nước biển, tiến dần về phía bờ biển, sau đó quét qua bờ cát, vỗ vào đá biển, cuối cùng bỏ lại những tiếng gió xào xạc và mùi mặn của gió biển ẩm và đậm đà.
Một mùa hè, sảng khoái, bồn chồn, trào dâng, đầy màu sắc, tươi sáng và lộng lẫy.
Sau khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, những người hâm mộ âm nhạc đang ngồi dưới đất đã cuộn thảm dã ngoại và đứng dậy. Những người đi sau cũng xúm lại phía trước, chẳng mấy chốc, đám người xúm vào nhau, giữa tiếng huyên náo sôi sục và tiếng gào thét của thủy triều, Đường Miểu giống như một hạt cát vùi trong cát bụi sa mạc.
Nhưng dù bụi đã vùi lấp, mặt trời vẫn ló dạng.
Đường Miểu đứng giữa những người hâm mộ âm nhạc sôi động, được thúc đẩy bởi bầu không khí của họ, nhìn lên màn trình diễn trên sân khấu.
Các buổi biểu diễn lễ hội âm nhạc còn cuồng nhiệt và sống động hơn các livehouse.
Ban nhạc xuất hiện lần này nổi tiếng và mạnh mẽ hơn nhiều so với một ban nhạc hát livehouse nhỏ. Đường Miểu đứng trong đám đông, xem biểu diễn của ban nhạc trên sân khấu, khi ban nhạc biểu diễn đã khiến các fan hò hét như sóng biển.
Ban nhạc đầu tiên, Đường Miểu không thích cho lắm. Đó là thể loại nhạc rock and roll. Ca sĩ chính đang cầm một cây guitar điện và mang một chiếc tai nghe, hét đến khản cả cổ. Loại nhạc này mang cảm giác cái chết cận kề, người hát và người nghe có thể cảm nhận được sự bàng hoàng của sự tái sinh do cơn đại diệt chủng mang lại.
Ban nhạc đầu tiên mở màn, khung cảnh trở nên cuồn cuộn.
Sau đó đến ban nhạc thứ hai.
Đường Miểu không biết nhiều về ban nhạc.
Nhưng trước khi đến, Dữu Nhã Nhã đã phổ cập cho cô một số thông tin về các ban nhạc đến với lễ hội âm nhạc lần này. Ví dụ, ban nhạc đầu tiên là Heavy Metal, ban nhạc thứ hai là Punk. Ban nhạc Punk hiện là phong cách phổ biến nhất của các ban nhạc biểu diễn trong nước. Nghe có vẻ vui tươi hơn, ca từ và giai điệu khá bắt tai, khi các nhạc công trên sân khấu biểu diễn, tất cả những người phía dưới sẽ hát theo, như thể họ có thể hát.
Ban nhạc Punk thứ hai kết thúc, ban nhạc thứ ba là ban nhạc Funk.
Loại ban nhạc này có xu hướng Jazz, phong cách tương đối trầm và êm đềm, có nhiều bài hát tiếng Anh hơn. Không bao lâu sau khi sôi trào qua đi, có một ban nhạc hát một bài hát như vậy, cũng rất sảng khoái.
Đường Miểu thích phong cách này một chút.
Sau ban nhạc Funk, tiếp đến là hàng loạt ban nhạc như Disco, Pop, Industry... v.v. Các ban nhạc lớn nhỏ, các màn trình diễn có hay và dở.
Trong số những ban nhạc nóng bỏng này, có một ban nhạc khác là ban nhạc tân cổ điển.
Loại ban nhạc tân cổ điển là loại ban nhạc rock pha trộn giữa âm nhạc cổ điển, trong rock người ta thêm vào rất nhiều âm nhạc cổ điển, sau đó là sự va chạm động và tĩnh mang lại loại trải nghiệm nghe nhìn.
Khi Đường Miểu đang nghe, một bên nghĩ rằng cô đang dạy piano, một bên cô lại bắt đầu hét lên.
Cô không thể nói liệu cô có thích hay không, nhưng rất thú vị.
Sau màn trình diễn của ban nhạc đó, đám đông đột nhiên im lặng. Trong im lặng, có ai đó thì thầm.
"Có phải còn một ban nhạc cuối cùng không?"
"Vang Bóng Một Thời?"
Vài người thì thào, đồng thời đèn trên sân khấu đột ngột vụt tắt.
Ngay lập tức, màn đêm bao trùm một đợt nóng.
Đường Miểu rơi vào bóng tối, trái tim cô khẽ thắt lại vì bóng tối đột ngột. Bên tai là những lời thì thầm của những người hâm mộ khác, Đường Miểu nhìn về phía sân khấu, nhìn đèn trên sân khấu từ từ bật sáng từng cái một.
Đầu tiên đèn sáng từ bên trái, chiếu vào người hâm mộ bên trái, gây xôn xao và la hét từ người hâm mộ. Sau đó, ở bên phải là một sự náo động và la hét khác. Sau đó là trước mặt, phía sau, và cuối cùng, đèn sáng toàn bộ, màn hình được mở, tên và logo của ban nhạc sẽ biểu diễn tiếp theo xuất hiện trên đó.
"A!"
Những người hâm mộ tại lễ hội âm nhạc đã ồ lên và hét to nhiệt tình nhất sau khi đến lễ hội âm nhạc.
Đường Miểu đứng giữa đám người hâm mộ đang gào thét, nhìn bốn nhân vật lớn trên màn hình trên đầu. Máu và huyết quản của cô dường như bị khuấy động bởi tiếng la hét của người hâm mộ.
Đập mootl chút vào trái tim cô ngay lập tức.
"Vang! Bóng! Một! Thời!"
Trong tiếng hò reo của các fan hâm mộ, bốn người bước ra sân khấu.
...
Đường Miểu đã nghe Hạ Khiếu hát. Khi đó, cô ở Đường Về, ngồi trên quầy rượu trong góc quán bar, xem Hạ Khiếu và các thành viên trong ban nhạc của anh biểu diễn.
Lúc đó, Hạ Khiếu cũng đang đứng phía sau keyboard và micro, trước khi biểu diễn, anh thường liếc nhìn xuống phía dưới sân khấu. Sau đó, các ngón tay của anh chạm vào các phím đen trắng, âm thanh phát ra từ các đầu ngón tay của anh, kèm theo tiếng guitar, bass và trống, giọng hát của anh được lồng ghép vào bài hát thông qua micrô.
Bài hát của Hạ Khiếu không quá sôi động.
So với những bài Heavy Metal, Punk, và cả bài hát mà cô đã nghe trước đó, nó không sống động bằng Funk. Giọng anh trầm thấp, nhưng giọng hát lại trong trẻo, trẻ trung, hai cảm xúc hòa quyện vào nhau, mang đến một loại nam tính gợi cảm, thanh xuân trẻ trung.
Những bài hát của anh dường như có sinh mệnh.
Từng từ trong lời bài hát, xuyên qua yết hầu của anh, rơi vào micrô trên môi, khuếch đại qua âm thanh, trở nên nóng bỏng, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh của một cuộc sống ngoan cường.
Sức mạnh này giống như lửa, làm nóng nước đá. Sức mạnh này giống như địa nhiệt, đốt cháy trái đất im lặng thành nham thạch nóng rực.
Anh đứng đó, lặng lẽ hát. Khi anh hát, những người hâm mộ dưới sân khấu, cùng với tiếng hát của anh, tâm hồn như sôi sục và bùng cháy.
Đây là một mức độ tương tác và sự hài lòng về mặt tinh thần.
Chính là bạn và anh rõ ràng là hai người hoàn toàn khác, hai cơ thể khác. Và khi anh hát, anh thả hồn mình ra, bạn ẩn mình trong đám đông, có thể nhìn có thể nghe, có thể cảm nhận và chạm vào linh hồn anh ngay lúc đó.
Chúng la hét, xé toạc, quấn lấy nhau và tan chảy trong sức nóng, trong bóng tối và gió chiều trên bầu trời đêm.
Để theo đuổi màn biểu diễn của ban nhạc, cần phải đi một quãng đường dài, chờ đợi lâu, đứng trong môi trường ồn ào, rất vất vả.
Những vất vả ấy lúc này đều bị cuốn đi, chỉ còn lại hạnh phúc.
Đường Miểu đứng dưới sân khấu nhìn Hạ Khiếu trên sân khấu, cô chỉ thấy hạnh phúc.
Thản Nhiên
Hai giờ sau, Đường Miểu đến Thanh Thành.
Đường Miểu lần đầu tiên rời Hoài Thành kể từ khi cô định cư ở Hoài Thành.
Thanh Thành nằm ở phía Bắc của Hoài Thành, là một thành phố phía Bắc, Đường Miểu là lần đầu tiên đến đây.
Sau khi lên cao tốc đường sắt, Đường Miểu ngồi ở chỗ của mình, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường. Bên ngoài cửa sổ, trong khi cảnh vật lùi lại nhanh chóng, cũng là lúc đến gần Thanh Thành, cảnh sắc nhanh chóng thay đổi. Địa hình thay đổi từ bằng phẳng sang gồ ghề, tầm nhìn chuyển từ hoang vu sang đầy sức sống, cuối cùng tàu lửa chạy vào một nhà ga được bao bọc bởi thảm thực vật, cùng với con tàu đang chậm rãi dừng lại, giọng nói thông báo nhắc nhở: Đã đến Thanh Thành.
Đường Miểu nhìn chằm chằm màu xanh lục ngoài cửa sổ trước mắt, sau khi tàu dừng lại, cô thu dọn hành lý, xuống tàu.
Trước khi đến Thanh Thành, Đường Miểu đã tra sơ qua một số chiến lược và tranh ảnh của Thanh Thành. Mặc dù Thanh Thành là một thành phố phía Bắc, nhưng khí hậu không khô, điều này có liên quan đến độ che phủ thực vật khổng lồ của nó.
Thanh Thành là một thành phố miền núi. Địa hình hiểm trở, mấy chục năm trước Thanh Thành phát triển chú trọng đến phát triển màu xanh lá cây, cho nên thành phố nhỏ phía Bắc không mấy phát triển này toàn là cây cổ thụ.
Nắng hè buông xuống trên những tán cây khổng lồ, đổ bóng xuống mặt đường còn vài dấu vết của năm tháng. Không khí đầy oxy, có tiếng ve kêu râm ran, hương vị của mùa hè tràn ngập khắp nơi.
Đường Miểu đã yêu không khí của thành phố gần như ngay từ khi cô đặt chân đến thành phố.
Khác với một số thành phố lớn, thành phố nhỏ mang hương vị và sự tích tụ của thành phố nhỏ, có sự tiếp nối lịch sử, những con phố cổ kính, một bầu không khí văn hóa sâu sắc.
Sau khi Đường Miểu xuống tàu liền rời khỏi nhà ga. Sau khi rời nhà ga thì bắt taxi, Đường Miểu báo địa chỉ khách sạn.
...
Khách sạn mà Đường Miểu đặt không tồi.
Thành phố Thanh Thành tuy nhỏ nhưng ngành khách sạn khá phát triển, đâu đâu cũng có chuỗi khách sạn. Đường Miểu đặt một phòng năm sao tương đối cao cấp, sau khi xuống taxi, Đường Miểu thanh toán tiền, về khách sạn nhận phòng.
Thủ tục nhận phòng khách sạn cũng tương tự như vậy, sau khi làm xong, Đường Miểu cầm hành lý đi lên lầu. Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Đường Miểu đặt hành lý xuống, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ sát đất của căn phòng.
Ngay khi cửa sổ sát đất được mở ra, màu xanh tươi tràn vào trong tầm mắt, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào khi sự che khuất của tấm kính biến mất.
Ánh sáng quá chói, Đường Miểu hơi nheo mắt. Cô nheo mắt nhìn về phía xa xa của khách sạn, quan sát một lúc, cô cởi quần áo và gửi tin bình an cho Dữu Nhã Nhã.
Ngày hôm qua, sau khi Dữu Nhã Nhã thuyết phục cô xin nghỉ phép một lần nữa, Đường Miểu cuối cùng cũng xin nghỉ phép, cô không chỉ xin nghỉ phép mà còn nói muốn ra ngoài chơi. Về vấn đề này, Dữu Nhã Nhã đã cố gắng hết sức để thu thập thông tin cho cô và bảo cô liên hệ với cô ấy bất cứ lúc nào.
Dù gì cũng đang đi chơi một mình nên vẫn còn chút lo lắng về vấn đề an toàn.
Sau khi Đường Miểu gửi tin nhắn xong, nhận được tin hồi âm của Dữu Nhã Nhã. Không phải để nhắc nhở cô chú ý an toàn, cũng không phải bảo cô chơi vui vẻ, mà là...
Nhã Nhã: Nhớ chườm nóng!!!
Nhìn thấy tin nhắn của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu mỉm cười gửi tin nhắn WeChat.
Miểu Miểu: Chị biết rồi.
Trả lời xong, Đường Miểu để điện thoại xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái. Sau khi tắm xong, Đường Miểu quấn áo choàng tắm, mở túi du lịch, lấy túi chườm nóng ra.
Biết Đường Miểu sẽ nghỉ phép, Dữu Nhã Nhã đã đưa dụng cụ chườm nóng của cô ấy cho Đường Miểu, để cô nghỉ ngơi trong những ngày tới cũng không quên chườm nóng.
Mặc dù ngón tay không có vấn đề gì lớn, cô chỉ cần nghỉ ngơi, nhưng chườm nóng, hiệu quả có thể nhân lên gấp bội. Điều này nhanh hơn và tốt hơn, sẽ không có vấn đề gì khi trở lại làm việc.
Đường Miểu không từ chối, cầm lấy túi chườm nóng nói lời cảm ơn với Dữu Nhã Nhã.
Sau khi được Dữu Nhã Nhã chườm nóng mấy ngày qua, Đường Miểu cũng đã học được một số kỹ thuật chườm nóng. Cô chỉ có ngón trỏ bị tê cứng ở bàn tay phải, còn các ngón khác vẫn ổn. Cô chườm nóng, ngồi trên ghế sô pha của khách sạn, chườm nóng ngón trỏ. Trong lúc chườm nóng, Đường Miểu cầm điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn khác mà Dữu Nhã Nhã gửi cho cô.
Nhã Nhã: He he, đừng quên những gì chị đã hứa với em đấy!
Nhìn thấy tin nhắn, Đường Miểu cười, gõ mấy chữ trả lời.
Miểu Miểu: Được.
Sau khi cô trả lời, Dữu Nhã Nhã gửi một lời dặn dò khác.
Nhã Nhã: Sau khi chườm nóng xong thì chị nghỉ ngơi đi, phải tiết kiệm sức lực, buổi tối sẽ rất mệt. Nhớ đi lúc 5 giờ chiều, nếu không sẽ không còn chỗ ngồi tốt.
Miểu Miểu: Được.
Nhã Nhã: Được rồi, em phải lên lớp rồi, chị chơi vui vẻ nha ~
Cuối cùng Dữu Nhã Nhã gửi cho cô một tin nhắn như vậy, cũng thêm một biểu tượng cảm xúc nụ hôn. Đường Miểu nhìn biểu tượng cảm xúc, mỉm cười đặt điện thoại xuống.
Phòng suite* này trong khách sạn không tồi, ghế sô pha nằm cũng thoải mái. Sau khi Đường Miểu đặt điện thoại xuống, cô trực tiếp nằm xuống sô pha. Chườm nóng trên tay còn chưa xong, Đường Miểu cũng không lên giường, liền ngủ trên sô pha.
*Suite (hay phòng suite) là dãy buồng phòng thiết kế thông nhau (phòng ngủ thông phòng khách) ở cùng tầng được thiết kế ở tàu du lịch, khách sạn resort lớn. Phòng suite trong khách sạn là để chỉ các phòng được đầu tư thiết kế cao cấp, một phòng suite có cả phòng ngủ, phòng khách cao cấp. Phòng suite khách sạn 5 sao là các phòng ở tầng cao nhất, diện tích rộng nhất và có mức giá khá đắt.
Cô đi từ sáng sớm. Hai tiếng đồng hồ trên đường cũng không có nghỉ ngơi, vẫn luôn ngắm cảnh, bây giờ sớm đã toàn thân mệt mỏi.
...
Đường Miểu không đặt đồng hồ báo thức.
Nhưng cô vẫn thức dậy vào khoảng ba giờ chiều. Dụng cụ chườm nóng trên tay đã ngừng lại, thảo dược cũng có chút nguội lạnh. Đường Miểu nằm trên sô pha nhìn trần nhà phía trên khách sạn, nhìn một hồi, Đường Miểu từ trên ghế sô pha đứng lên.
Sau khi tháo gạc nóng, Đường Miểu đi rửa tay. Rửa tay xong, Đường Miểu gọi một bữa ăn ở khách sạn. Ăn xong, Đường Miểu liếc mắt nhìn thời gian, đi tắm rửa, thay quần áo, đeo túi cầm chai nước đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Đường Miểu gọi xe, lên xe nói một câu với tài xế.
"Tới lễ hội âm nhạc Lâm Sa."
Người tài xế rõ ràng là đã chở rất nhiều hành khách như Đường Miểu mấy ngày nay, Đường Miểu nói xong liền ấn xuống biển đèn "tạm dừng" trước mặt, cười nói: "Đi lễ hội âm nhạc chơi à?"
Người tài xế là một người đàn ông trung niên, trông rất hiền lành và thân thiện. Sau khi ông ấy nói lời này, Đường Miểu cười nói: "Phải."
"Sao lại chỉ có một mình thế?" Ông anh tài xế hỏi.
Sau khi ông anh tài xế hỏi xong, Đường Miểu đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ cũng quay lại nhìn ông ấy. Tài xế cũng đang nhìn cô từ gương chiếu hậu, mắt họ giao nhau.
Đường Miểu không nghĩ trên thế giới này có nhiều người xấu, cũng không nghĩ tài xế có dán thẻ chính quy này có vấn đề gì.
Nhưng khi ra ngoài, cô vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Khi bắt gặp ánh mắt của tài xế, vẻ mặt Đường Miểu không thay đổi, cô cười với ông ấy rồi nói.
"Bạn của tôi đã đợi tôi ở đó rồi."
Sau khi nghe thấy lời của Đường Miểu, tài xế "ồ" một chút, mỉm cười.
...
Ngoại trừ phong cảnh nhìn thấy trên đường từ Hoài Thành đến Thanh Thành. Phong cảnh trong Thanh Thành còn đẹp hơn.
Những tòa nhà cổ kính lốm đốm, pháp đồng vững chãi, những lớp gạch lát sàn và ánh sáng hắt qua những tán cây to lớn khiến một thành phố nhỏ trở nên rất hoạt hình và nhàn nhã.
Thành phố tuy nhỏ nhưng lại có dân số đông và nhiều người trẻ tuổi. Đặc biệt, một số ban nhạc nổi tiếng đã được thành lập ở đây, vì vậy mỗi mùa hè, sẽ có một lễ hội âm nhạc ở Thanh Thành.
Lễ hội âm nhạc được tổ chức lần này ở Thanh Thành được gọi là "Lâm Sa", có nghĩa là "khu rừng giống như sa mạc". Thanh Thành cũng rất thích hợp với cái tên này.
Sau khi lên xe, xe taxi phi nước đại, đi qua đường phố Thanh Thành, đến vùng ngoại ô Thanh Thành bằng phẳng và vắng vẻ, không có màu sắc nào khác, mà là các loại thảm thực vật xanh tươi.
Một thành phố chỉ có một màu sẽ rất đơn điệu, nhưng màu xanh lá cây thì không như vậy.
Xe đậu ở bãi đậu xe bên ngoài lễ hội âm nhạc, sau khi Đường Miểu cảm ơn tài xế, cô trả tiền rồi xuống xe.
Khi bước xuống xe, Đường Miểu lần đầu tiên được bước chân vào một đại dương mênh mông cỏ cây.
Thanh Thành tổ chức lễ hội âm nhạc quanh năm. Cho dù là vấn đề về quy mô, địa điểm hoặc trang thiết bị đều rất thành thục. Địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc Lâm Sa là một không gian mở ở ngoại ô Thanh Thành. Thậm chí cho dù là khu đất trống nhưng màu xanh còn nhiều hơn so với các thành phố khác.
Vì là đất trống nên không có nhiều cây cao mà toàn bộ là bãi cỏ. Bên ngoài bãi cỏ, có những bụi cây và một khu rừng.
Rừng cây đã có tuổi nhưng cây cối không cao, tán lá rậm rạp, thực sự rất đẹp.
Đường Miểu đứng ở ngoài của lễ hội âm nhạc, theo tầm mắt có thể nhìn thấy sân khấu của lễ hội âm nhạc hôm nay.
Lễ hội bắt đầu từ tám giờ tối, nhưng sân khấu đã được dựng lên từ sớm trong ngày. Lễ hội âm nhạc Lâm Sa là lễ hội âm nhạc quy mô lớn với nhiều ban nhạc và sân khấu cực lớn.
Chân đế kim loại đen xếp chồng lên nhau, chắc và nặng, tạo cảm giác kim loại lạnh. Khung kim loại hỗ trợ màn hình LED cực lớn. Các ban nhạc biểu diễn tại lễ hội âm nhạc hôm nay đã phát trên màn hình. Các ban nhạc chính xuất hiện qua lại trên màn hình. Mỗi khi họ xuất hiện, những người hâm mộ âm nhạc đã tập trung xung quanh họ sẽ cổ vũ khi ban nhạc yêu thích của mình xuất hiện.
Lễ hội âm nhạc vẫn chưa bắt đầu, Đường Miểu đã cảm thấy vùng bên ngoài của lễ hội âm nhạc dâng trào.
Sau khi xuống xe và quan sát bốn phía, cô đi đến phòng vé để kiểm phiếu.
...
Như Dữu Nhã Nhã đã nói, khi Đường Miểu đi kiểm phiếu, đã có một hàng dài xếp hàng ở phòng vé. Đường Miểu bước vào lễ hội âm nhạc sau khi xếp hàng chờ mười phút.
Khi cô bước vào, trước sân khấu cao của lễ hội âm nhạc, một số người hâm mộ âm nhạc đã vào địa điểm từ trước, đã đứng sẵn ở đó chờ đợi thành tốp ba tốp năm.
Lễ hội âm nhạc là một hoạt động giải trí đòi hỏi rất nhiều về thể chất.
Vì địa điểm không cố định nên nếu đến sớm sẽ có vị trí đẹp nên mọi người thường đến địa điểm sớm để có vị trí đẹp, sau khi vào phải đợi lâu. Sau khi chờ đợi, lễ hội âm nhạc bắt đầu kéo dài đến bốn năm giờ, mọi người cổ vũ và nhảy theo với ban nhạc, sau lễ hội âm nhạc, thể chất và tinh thần đều kiệt sức.
Vì vậy trước khi đến lễ hội âm nhạc, phải nhớ tiết kiệm sức lực tinh thần và thể chất.
Rõ ràng những người hâm mộ âm nhạc đầu tiên này đều có kinh nghiệm với lễ hội âm nhạc. Họ không chỉ vào đấu trường sớm mà thay vì đứng đó chờ đợi, họ lấy một chiếc thảm dã ngoại và trải trên mặt đất.
Sau khi trải thảm dã ngoại, mọi người ngồi thành từng tốp ba tốp năm, chào hỏi những người không quen biết bên cạnh, nghỉ ngơi lấy lại sức lực, giải quyết thời gian chờ đợi nhàm chán trước khi lễ hội âm nhạc bắt đầu.
Trong thời gian chờ đợi, mọi người cũng không nhàn rỗi, cùng nhau đánh bài, chơi game, tán gẫu vài chuyện vụn vặt về lễ hội âm nhạc.
"Nghe nói lần này Thuần Tịnh Thủy không đến."
"Cái gì? Lễ hội âm nhạc lần này chờ đợi Thuần Tịnh Thủy lâu như vậy mà phút cuối cùng lại không đến? Đây không phải là chơi người ta sao? Fans của họ khẳng định điên lên rồi." Sau khi người nọ nói xong, một cô gái nói.
"Thuần Tịnh Thủy cũng còn được, tới tới lui lui vài bài hát. Hai năm gần đây bài hát mới phát hành cũng không hay, một vài nhạc công cũng không còn sạch." Một cô gái khác nói.
"Tại sao không còn sạch?" Ai đó hỏi.
"Ngủ với fan. Đây không phải là chuyện như cơm bữa của ban nhạc sao." Cô gái nói.
Sau khi cô gái nói xong, vài người đã "tấm tắc" hai tiếng, đều cười. Trong khi họ đang cười, một cô gái tóc ngắn tham gia sau đó nói một câu.
"Tôi đã ngủ với tay chơi bass của ban nhạc đó rồi."
Ngay khi cô gái nói, ánh mắt của nhiều người đổ dồn về phía cô ấy ngay lập tức. Nói về điều này, mặc dù mấy người họ nói về chuyện nhạc công ngủ với fan, nhưng về cơ bản chỉ là nghe nói, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có fan thực sự ngủ với nhạc công.
Ngọn lửa đàm tiếu trong mắt vài người lập tức bùng cháy, họ nhanh chóng nhìn cô gái, hỏi: "Vãi, thật hay giả vậy?"
Sau khi hỏi điều này, có một cô gái nghĩ nghĩ, nói: "Có nói hay không, tay chơi bass của họ còn khá đẹp trai đấy."
Nói xong, cô gái này nhướng mày hỏi cô gái kia: "Thế nào? Ngủ thấy thế nào?
Cô gái đó nói xong, cô gái tóc ngắn cười cười, bình luận: "Làm không tồi."
Cô gái tóc ngắn hào phóng nói, vài người lộ ra vẻ kinh ngạc cùng kinh hỉ, đối mặt với chuyện bát quái gần trong gang tấc như vậy, không ai có thể không cao hứng.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của một số người trong số họ, cô gái tóc ngắn nhân tiện phổ cập cho họ một chút.
"Mọi người nhớ kỹ, muốn ngủ thì phải ngủ với tay chơi bass của ban nhạc. Mức tổng thể tiêu chuẩn của tay chơi bass là cao nhất."
"Oa!"
Sau khi cô gái nói xong, một số người đã hét to hơn trước.
"Chị ơi chị ơi, chị đã ngủ với bao nhiêu tay chơi bass rồi?" Sau khi hét lên, một cô gái vội vàng hỏi cô gái tóc ngắn.
Sau khi cô gái đó hỏi, cô gái thậm chí không chút suy nghĩ, chỉ nói: "Không nhớ nữa."
"A!"
Lại là một trận hét chói tai khác.
Sau tiếng hét này, tất cả mọi người vừa hét lên vừa nhìn nhau, cuối cùng phá lên cười.
Các cô gái dường như không cảm thấy gì. Vì đàn ông có thể ngủ với phụ nữ, nên phụ nữ đương nhiên có thể ngủ với đàn ông mình muốn ngủ.
"Chị đó, chị đã bao giờ ngủ với tay chơi bass của Vang Bóng Một Thời chưa?"
Cười xong, một cô gái khác hỏi. Sau khi cô ấy hỏi, tất cả mọi người trên tấm thảm dã ngoại nhìn cô gái.
Bị một số người nhìn như vậy, cô gái tóc ngắn nhún vai, nói: "Chưa."
"À."
Vài người gục vai xuống tiếc nuối.
"Nhạc công của Vang Bóng Một Thời đều không ngủ với fan, bọn họ chỉ nói chuyện yêu đương thôi." Cô gái tóc ngắn giống như là một người hâm mộ âm nhạc thâm niên, hiểu rất rõ những điều này.
Sau khi nói xong, cô gái đột nhiên khẽ cười, nói: "Hơn nữa nếu muốn ngủ, tôi cũng không muốn ngủ với tay bass."
"Muốn ngủ thì cũng phải ngủ với ca sĩ chính."
Cô gái nói xong, mấy người ngồi trên thảm dã ngoại đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nhau, trong mắt mang theo ý cười.
"Em cũng muốn ngủ."
"Em cũng vậy!"
"Ha ha ha đó là Hạ Khiếu đấy! Ai mà không muốn ngủ!"
"Chị, chị hãy hạ gục anh ấy đi! Chúng em không ngủ được, nghe chị nói thôi cũng quá tốt!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mấy người nói chuyện ồn ào. Đường Miểu, người đứng bên cạnh nghe hết nội dung trò chuyện của họ: "..."
...
So với người hâm mộ âm nhạc, sự xuất hiện của ban nhạc đã được sắp xếp trước, không vội vào chỗ. Tuy nhiên cũng không có ban nhạc nào, chỉ đến khi đến giờ biểu diễn mới xuất hiện.
Buổi biểu diễn của ban nhạc tại lễ hội âm nhạc cũng là một loại công việc. Làm việc tất nhiên cũng cần phải nghiêm túc hơn. Ngay khi trời tối, bốn người Vang Bóng Một Thời đã đến hậu trường của lễ hội âm nhạc. Những ban nhạc khác cũng đã đến, có những lời chào và trò chuyện giữa các ban nhạc.
Ban nhạc và ban nhạc không phải là đồng nghiệp, nhưng họ thường tham gia các lễ hội âm nhạc cùng nhau, có thể coi là mối quan hệ công việc. Mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, có vài mối quan hệ cũng không sai. Gặp nhau chào hỏi, tán gẫu vài bài là chuyện thường. Ngay cả khi mối quan hệ tồi tệ, cùng lắm không để ý đến bất cứ ai họ gặp, chỉ quay đầu bỏ đi.
Vang Bóng Một Thời xem như là một ban nhạc ở giữa, tính cách của mấy người trong ban nhạc họ cũng không khó chịu. Đặc biệt Tề Viễn, là một cao nhân xã giao, vì vậy các ban nhạc khác rất vui vẻ khi gặp mặt Vang Bóng Một Thời.
Trước khi biểu diễn, ban nhạc cũng bận rộn với việc điều chỉnh nhạc cụ và thương lượng với kỹ sư âm thanh ánh sáng. Đây đều là việc của Tề Viễn.
Mặc dù Thanh Thành có không khí tự nhiên, có cây cối tươi tốt, nhưng không khí mùa hè vẫn là không khí mùa hè, biểu diễn ngoài trời có chút bất lợi như vậy, chính là không có điều hoà, chỉ phun chút nước trong không trung, Tề Viễn chạy qua chạy lại, toàn thân đã đổ mồ hôi.
"Ai ya, nóng muốn giết chết tôi rồi." Tề Viễn trở lại hội trường, vừa ngồi trên hộp đàn vừa nói.
Lâm Diệp ném cho anh ta một chai nước đá, Tề Viễn mở nắp chai uống cạn. Cát Bang hỏi: "Khi nào tới chúng ta?"
"Cuối màn." Tề Viễn nói.
Trước đây, lễ hội âm nhạc đã ấn định thời gian biểu diễn của ban nhạc, nhưng lần này một ban nhạc rất nổi tiếng tạm thời không đến được nên tạm thời điều chỉnh lại ban nhạc từ ban nhạc hiện có để ban nhạc Vang Bóng Một Thời dời xuống cuối màn.
"Có muốn đổi bài hát không?" Vừa nói xong, Tề Viễn hỏi Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu cúi đầu ngồi trên ghế, nhìn keyboard trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
"Này, A Khiếu!" Tề Viễn thấy anh im lặng lại gọi lần nữa.
Sau khi Tề Viễn gọi, Hạ Khiếu nhìn lại anh ta. Nhìn Hạ Khiếu, Tề Viễn bóp chai nước khoáng, cười nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
Sau khi anh ta nói xong, Cát Bang nói: "Còn có thể nghĩ gì nữa, nghĩ đến bài hát, nếu không có thể nghĩ đến phụ nữ được sao?"
Sau khi Cát Bang nói xong, Hạ Khiếu ngước mắt lên liếc nhìn anh ta.
Khi Cát Bang nói câu này, Tề Viễn và Lâm Diệp cũng cười theo, Tề Viễn nhìn Hạ Khiếu mỉm cười, nói: "Đúng vậy, tiểu A Khiếu của chúng ta là cậu bé ngây thơ nhất trong ban nhạc của chúng ta, ngoại trừ những bài hát trong đầu thì cũng không còn nghĩ gì nữa."
"Vô dục vô cầu." Lâm Diệp nói.
"Đại diện cho cấm dục." Cát Bang nói thêm.
"Ha ha ha!" Mấy người họ cười.
Hạ Khiếu liếc nhìn họ khi họ đang cười. Mấy người họ chỉ nói đùa, ngày thường cũng hay nói chuyện này. Sau khi mấy người gần như đã cười xong, Hạ Khiếu thu lại ánh mắt, nói về bài hát tối nay.
Ban đầu danh sách bài hát cho buổi biểu diễn của họ đã được sắp xếp trước đó, vì thứ tự biểu diễn đã thay đổi và thời gian biểu diễn bị kéo dài. Những bài trước cũng có thể hát được nhưng phải thêm hai bài nữa.
Sau khi Hạ Khiếu nói xong hai bài hát sẽ thêm vào, Tề Viễn gật đầu, nói: "Được."
Nói xong, Tề Viễn kêu một tiếng "a", nhìn bầu trời đang dần dần tối đen, nói: "Sau khi buổi biểu diễn kết thúc phải bảo bọn họ trả thêm tiền, thật mệt chết mà."
Sau khi Tề Viễn nói câu này, mấy người đã bật cười.
"Cậu còn thiếu chút tiền này?" Lâm Diệp hỏi.
Sau khi Lâm Diệp nói xong, Tề Viễn nhìn lại anh ta, nghiêm túc nói.
"Không thể nói như vậy được. Chúng ta làm việc chăm chỉ, phải nhận được những gì chúng ta xứng đáng."
"Không phải là chuyện thêm tiền hay không, chỉ là nếu không thêm tiền, có vẻ như Vang Bóng Một Thời chúng ta rẻ tiền quá."
Tề Viễn nói xong, mọi người lại cười rộ lên.
...
Đường Miểu đến vào khoảng sáu giờ.
Sau khi vào địa điểm, lại chờ đợi thêm một giờ, lễ hội âm nhạc đã khai mạc với một lượng khán giả tràn ngập.
Đường Miểu là lần đầu tiên đến lễ hội âm nhạc.
Ký ức của cô về buổi biểu diễn của ban nhạc vẫn còn ở Đường Về lần trước.
Khi đó, một quán bar không lớn không nhỏ có hàng chục, hàng trăm người đứng trước sân khấu của quán. Sân khấu của quán bar không tính là nhỏ, nhưng trong quán bar đã kín mít, luôn có cảm giác khi ban nhạc hát, âm thanh trôi ra ngoài và lại được vòng trở lại.
Livehouse giống như một ly rượu vang sủi bọt khí, bạn rót rượu vào ly, bọt khí sôi lên sùng sục nhưng chỉ trong chiếc ly nhỏ trong suốt này, âm thanh của âm nhạc, tiếng reo hò, tiếng hò hét của người hâm mộ âm nhạc và màn trình diễn của ban nhạc bị vây trong ly rượu này, các bọt khí nổi lên, lên men, cuối cùng cho ra một ly rượu êm dịu và đậm đà.
Lễ hội âm nhạc giống như biển hơn.
Như biển không có ánh trăng vào ban đêm. Trên biển có gió biển và sóng biển, tiếng nhạc giống như cuộn gió từ trong hư không thổi đến, từ trong biển nhảy lên, dính lấy một tầng nước biển, tiến dần về phía bờ biển, sau đó quét qua bờ cát, vỗ vào đá biển, cuối cùng bỏ lại những tiếng gió xào xạc và mùi mặn của gió biển ẩm và đậm đà.
Một mùa hè, sảng khoái, bồn chồn, trào dâng, đầy màu sắc, tươi sáng và lộng lẫy.
Sau khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, những người hâm mộ âm nhạc đang ngồi dưới đất đã cuộn thảm dã ngoại và đứng dậy. Những người đi sau cũng xúm lại phía trước, chẳng mấy chốc, đám người xúm vào nhau, giữa tiếng huyên náo sôi sục và tiếng gào thét của thủy triều, Đường Miểu giống như một hạt cát vùi trong cát bụi sa mạc.
Nhưng dù bụi đã vùi lấp, mặt trời vẫn ló dạng.
Đường Miểu đứng giữa những người hâm mộ âm nhạc sôi động, được thúc đẩy bởi bầu không khí của họ, nhìn lên màn trình diễn trên sân khấu.
Các buổi biểu diễn lễ hội âm nhạc còn cuồng nhiệt và sống động hơn các livehouse.
Ban nhạc xuất hiện lần này nổi tiếng và mạnh mẽ hơn nhiều so với một ban nhạc hát livehouse nhỏ. Đường Miểu đứng trong đám đông, xem biểu diễn của ban nhạc trên sân khấu, khi ban nhạc biểu diễn đã khiến các fan hò hét như sóng biển.
Ban nhạc đầu tiên, Đường Miểu không thích cho lắm. Đó là thể loại nhạc rock and roll. Ca sĩ chính đang cầm một cây guitar điện và mang một chiếc tai nghe, hét đến khản cả cổ. Loại nhạc này mang cảm giác cái chết cận kề, người hát và người nghe có thể cảm nhận được sự bàng hoàng của sự tái sinh do cơn đại diệt chủng mang lại.
Ban nhạc đầu tiên mở màn, khung cảnh trở nên cuồn cuộn.
Sau đó đến ban nhạc thứ hai.
Đường Miểu không biết nhiều về ban nhạc.
Nhưng trước khi đến, Dữu Nhã Nhã đã phổ cập cho cô một số thông tin về các ban nhạc đến với lễ hội âm nhạc lần này. Ví dụ, ban nhạc đầu tiên là Heavy Metal, ban nhạc thứ hai là Punk. Ban nhạc Punk hiện là phong cách phổ biến nhất của các ban nhạc biểu diễn trong nước. Nghe có vẻ vui tươi hơn, ca từ và giai điệu khá bắt tai, khi các nhạc công trên sân khấu biểu diễn, tất cả những người phía dưới sẽ hát theo, như thể họ có thể hát.
Ban nhạc Punk thứ hai kết thúc, ban nhạc thứ ba là ban nhạc Funk.
Loại ban nhạc này có xu hướng Jazz, phong cách tương đối trầm và êm đềm, có nhiều bài hát tiếng Anh hơn. Không bao lâu sau khi sôi trào qua đi, có một ban nhạc hát một bài hát như vậy, cũng rất sảng khoái.
Đường Miểu thích phong cách này một chút.
Sau ban nhạc Funk, tiếp đến là hàng loạt ban nhạc như Disco, Pop, Industry... v.v. Các ban nhạc lớn nhỏ, các màn trình diễn có hay và dở.
Trong số những ban nhạc nóng bỏng này, có một ban nhạc khác là ban nhạc tân cổ điển.
Loại ban nhạc tân cổ điển là loại ban nhạc rock pha trộn giữa âm nhạc cổ điển, trong rock người ta thêm vào rất nhiều âm nhạc cổ điển, sau đó là sự va chạm động và tĩnh mang lại loại trải nghiệm nghe nhìn.
Khi Đường Miểu đang nghe, một bên nghĩ rằng cô đang dạy piano, một bên cô lại bắt đầu hét lên.
Cô không thể nói liệu cô có thích hay không, nhưng rất thú vị.
Sau màn trình diễn của ban nhạc đó, đám đông đột nhiên im lặng. Trong im lặng, có ai đó thì thầm.
"Có phải còn một ban nhạc cuối cùng không?"
"Vang Bóng Một Thời?"
Vài người thì thào, đồng thời đèn trên sân khấu đột ngột vụt tắt.
Ngay lập tức, màn đêm bao trùm một đợt nóng.
Đường Miểu rơi vào bóng tối, trái tim cô khẽ thắt lại vì bóng tối đột ngột. Bên tai là những lời thì thầm của những người hâm mộ khác, Đường Miểu nhìn về phía sân khấu, nhìn đèn trên sân khấu từ từ bật sáng từng cái một.
Đầu tiên đèn sáng từ bên trái, chiếu vào người hâm mộ bên trái, gây xôn xao và la hét từ người hâm mộ. Sau đó, ở bên phải là một sự náo động và la hét khác. Sau đó là trước mặt, phía sau, và cuối cùng, đèn sáng toàn bộ, màn hình được mở, tên và logo của ban nhạc sẽ biểu diễn tiếp theo xuất hiện trên đó.
"A!"
Những người hâm mộ tại lễ hội âm nhạc đã ồ lên và hét to nhiệt tình nhất sau khi đến lễ hội âm nhạc.
Đường Miểu đứng giữa đám người hâm mộ đang gào thét, nhìn bốn nhân vật lớn trên màn hình trên đầu. Máu và huyết quản của cô dường như bị khuấy động bởi tiếng la hét của người hâm mộ.
Đập mootl chút vào trái tim cô ngay lập tức.
"Vang! Bóng! Một! Thời!"
Trong tiếng hò reo của các fan hâm mộ, bốn người bước ra sân khấu.
...
Đường Miểu đã nghe Hạ Khiếu hát. Khi đó, cô ở Đường Về, ngồi trên quầy rượu trong góc quán bar, xem Hạ Khiếu và các thành viên trong ban nhạc của anh biểu diễn.
Lúc đó, Hạ Khiếu cũng đang đứng phía sau keyboard và micro, trước khi biểu diễn, anh thường liếc nhìn xuống phía dưới sân khấu. Sau đó, các ngón tay của anh chạm vào các phím đen trắng, âm thanh phát ra từ các đầu ngón tay của anh, kèm theo tiếng guitar, bass và trống, giọng hát của anh được lồng ghép vào bài hát thông qua micrô.
Bài hát của Hạ Khiếu không quá sôi động.
So với những bài Heavy Metal, Punk, và cả bài hát mà cô đã nghe trước đó, nó không sống động bằng Funk. Giọng anh trầm thấp, nhưng giọng hát lại trong trẻo, trẻ trung, hai cảm xúc hòa quyện vào nhau, mang đến một loại nam tính gợi cảm, thanh xuân trẻ trung.
Những bài hát của anh dường như có sinh mệnh.
Từng từ trong lời bài hát, xuyên qua yết hầu của anh, rơi vào micrô trên môi, khuếch đại qua âm thanh, trở nên nóng bỏng, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh của một cuộc sống ngoan cường.
Sức mạnh này giống như lửa, làm nóng nước đá. Sức mạnh này giống như địa nhiệt, đốt cháy trái đất im lặng thành nham thạch nóng rực.
Anh đứng đó, lặng lẽ hát. Khi anh hát, những người hâm mộ dưới sân khấu, cùng với tiếng hát của anh, tâm hồn như sôi sục và bùng cháy.
Đây là một mức độ tương tác và sự hài lòng về mặt tinh thần.
Chính là bạn và anh rõ ràng là hai người hoàn toàn khác, hai cơ thể khác. Và khi anh hát, anh thả hồn mình ra, bạn ẩn mình trong đám đông, có thể nhìn có thể nghe, có thể cảm nhận và chạm vào linh hồn anh ngay lúc đó.
Chúng la hét, xé toạc, quấn lấy nhau và tan chảy trong sức nóng, trong bóng tối và gió chiều trên bầu trời đêm.
Để theo đuổi màn biểu diễn của ban nhạc, cần phải đi một quãng đường dài, chờ đợi lâu, đứng trong môi trường ồn ào, rất vất vả.
Những vất vả ấy lúc này đều bị cuốn đi, chỉ còn lại hạnh phúc.
Đường Miểu đứng dưới sân khấu nhìn Hạ Khiếu trên sân khấu, cô chỉ thấy hạnh phúc.
Thản Nhiên
Đánh giá:
Truyện Thản Nhiên
Story
Chương 31: Sao cô biết họ đang ở khách sạn nào?
10.0/10 từ 22 lượt.