Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Chương 48
211@-Thi đấu kết thúc, bốn người thu thập thiết bị ngoại vi rồi xuống sân khấu. Lục Hữu Sơn như sống sót sau tai nạn, không ngừng lải nhải bên tai Ngu Chiếu Hàn: “Thời điểm cậu đổi thành Thiên nga đen kia vô cùng mạo hiểm, may mà DSD thả lỏng cảnh giác nên cậu mới trộm được đầu của vú em, vạn nhất không thành công, lần đoàn chiến này chúng ta thiệt thòi lớn…”
Ngu Chiếu Hàn đúng lúc giả ngầu: “Không có vạn nhất, em không làm chuyện mình không chắc chắn.”
“Không sai, chính là phải như vậy!” Lục Hữu Sơn kích động mà múa may nắm tay, “Chỉ cần có thể thắng, dù là âm mưu dương mưu nào cũng không bỏ qua!”
Lúc này, thợ chụp ảnh phía bên tổ chức phái đến đột nhiên không kịp phòng bị mà nhám ngay ống kính về phía Ngu Chiếu Hàn, Lục Hữu Sơn lọt vào ống kính. Lão Đàm thấp giọng nhắc nhở: “Lão Lục!”
Lục Hữu Sơn ưỡn thẳng ngực: “Chúng ta nhất định sẽ đường đường chính chính thắng mỗi trận thi đấu.”
“Lời này của huấn luyện viên,” Tề Hiến bất đắc dĩ, “Vốn dĩ chúng ta thắng vô cùng đường đường chính chính mà.”
Lòng bàn tay Ngu Chiếu Hàn ướt đầy mồ hôi, anh muốn vào phòng vệ sinh rửa tay, đúng lúc gặp được Archer của DSD. Hai người chỉ quen biết sơ, Ngu Chiếu Hàn gật đầu coi như chào hỏi.
Hôm nay Archer ngồi ghế dự bị xem toàn bộ trận thi đấu, khách khí khen ngợi: “Phát súng kia của đội trưởng Ngu đúng là quá ngầu.”
Ngu Chiếu Hàn kìm nén bản thân mình không được đắc ý mà giương khóe miệng: “Quá khen.”
Archer cười khổ: “Chỉ sợ phiên bản này tôi không lên được sân đấu nữa. Ở DSD cũng không thiếu súng ngắn tốt chơi đội hình hai ngắn. Nhưng ma tôi không ngờ cậu lại nguyện ý đánh Virus, năm ván này, sát thương đầu vẫn luôn là Timeless đúng không.”
Cơ chế kỹ năng của Virus quá mạnh nên đương nhiên tổ kế hoạch sẽ làm giảm khả năng sát thương của cô. Có thể sát thương hạng hai cũng đã không tồi, có hai ván sát thương của Ngu Chiếu Hàn còn không cao bằng Tề Hiến.
Đội trưởng lạnh lùng hàng năm đều có sát thương đứng đầu đúng là có chút khó chịu, nhưng mà thật sự chỉ có một chút.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Muốn biết? Tự đi phục bàn.”
Archer nghẹn một chút, lại hỏi: “Vậy cậu định vẫn luôn đánh súng ngắn sao? Cậu muốn từ bỏ xạ thủ?”
“Vì sao tôi không thể muốn tất cả?” Ngu Chiếu Hàn vẫn không chút để ý, “Chơi được tất cả các vị trí, am hiểu tất cả các anh hùng rất khó sao?”
Archer: “…… Không hổ là đội trưởng Ngu.”
Sau khi kết thúc thi đấu, R. H ngồi xe buýt quay lại Thưởng Hải. Phô Mai ỷ vào việc mình vừa mới ôm được Ngu Chiếu Hàn đã nhanh chóng cướp chỗ ngồi bên cạnh anh: “Đội trưởng, chúng ta ngồi cạnh nhau được không?”
Ngồi cùng Phô Mai có nghĩa là hành trình mấy tiếng này đều không thể không kiêng nể gì mà lướt di động. Ngu Chiếu Hàn không quá nguyện ý, nhưng nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Chi quý phi, anh không đành lòng từ chối.
Thời Độ lên xe, nhìn thấy bên người Ngu Chiếu Hàn đã có người ngồi. Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt giao tiếp với Thời Độ: Cứu anh!
Thời Độ dùng ánh mắt đáp lại: Chờ.
Thời Độ triều đi về phía hai người: “Phô Mai, anh ngồi cùng anh Hiến đi.”
Phô Mai bất mãn: “Dựa vào cái gì chứ.”
Ngu Chiếu Hàn tỏ vẻ không liên quan đến mình mà nhìn di động, bộ dáng như ai ngồi cạnh cũng được.
Dựa vào việc em ấy là Hoàng quý phi do tui thân phong, mà cậu chỉ là Quý phi.
Thời Độ nói: “Em có lời muốn nói với đội trưởng.”
Phô Mai không vui: “Anh cũng có!”
Thời Độ có chút khó chịu. Không truy cứu Phô Mai ôm một cái đã là cậu khoan hồng độ lượng, Phô Mai còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, quá mức rồi.
Thời Độ bỗng nhiên cười, tay chống vào tay vịn, cúi đầu nhìn Phô Mai: “Em tìm đội trưởng thật sự có việc, giúp em được không anh Phô Mai ơi.”
Phô Mai: “……”
Cậu cũng không muốn thoái vị, nhưng mà em trai đẹp trai lại kêu cậu là “Anh ơi”.
Phô Mai ném xuống một câu “Em đẹp em có quyền”, lanh lẹ mà lăn đến bên người Tề Hiến, còncảm thán với Tề Hiến: “Thị giác vừa nãy của em, là thị giác của bạn gái đúng không! Đờ mờ, nhìn từ góc độ kia thì Timeless thật ngầu…”
Thời Độ ngồi xuống bên cạnh Ngu Chiếu Hàn, Ngu Chiếu Hàn đã gấp không chờ nổi mà nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng, em sẽ không bị bọn trẻ nghé mắng.”
Thời Độ không ngờ câu đầu tiên mà Ngu Chiếu Hàn nói lại alf câu này, có chút cảm động, “Cá Cá vì em mà mới cố gắng như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, em nghĩ gì vậy.” Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói, “Trận thi đấu nào anh cũng đều cố gắng như vậy.”
Thời Độ mặt lộ vẻ mỉm cười: “Nói chuyện với anh đúng là mẹ nó như đang nằm mơ vậy. Hôm nay lại bị Phô Mai nhào vào trong ngực, vui vẻ sao?”
“Vui vẻ, nhưng anh càng thích em ôm anh hơn.” Ngu Chiếu Hàn nhìn Lục Hữu Sơn cùng Giang Địch đang ngồi gần nhất, sau khi xác định sự chú ý của hai người đều không ở trên người họ, đầu hơi nghiêng, tựa gần vai Thời Độ một chút, “Cho nên lần sau em phải nhanh hơn một chút, phải nhanh hơn Phô Mai.”
Trong lòng Thời Độ thực hưởng thụ, ngoài miệng lại nói: “Em làm sao nhanh hơn được Phô Mai, anh ấy nhanh như vậy.”
Ngu Chiếu Hàn cổ vũ hắn: “Vậy em có thể cố gắng nhanh hơn được không?”
Chân Thời Độ khẽ chạm chạm chân Ngu Chiếu Hàn: “Hoặc là anh chủ động tới ôm em?”
“Không được, vậy không phù hợp với thiết lập của Shine”
Thời Độ tỏ vẻ thỏa hiệp: “Vậy anh lén chủ động một ít, coi như là đền bù cho em.”
Ngu Chiếu Hàn bị cho vào bẫy cũng không biết, mặt vô biểu tình mà cao hứng: “Cái này thì anh có thể.”
Trở lại căn cứ, bốn tuyển thủ chính thức ngủ đến trời đất u ám. Lục Hữu Sơn vốn muốn kêu gào bọn họ dậy phục bàn nhwung lão Đàm lại cho bọn họ nghỉ một ngày, còn công bố đây là yêu cầu của ông chủ nhỏ. Một thân nhiệt huyết của Lục Hữu Sơn không có chỗ phát ti3t liền đi “Gây họa” cho đội hai cùng đội học viên bên cạnh.
Lão Đàm chờ đến giờ ăn cơm tối mới gọi nhóm thanh niên lên. Sau khi ăn cơm xong, Phô Mai đề nghị ra ngoài xem phim.
“Em không đi.” Thời Độ lười biếng nói, “Mỗi lần em ra khỏi cửa đều bị chụp ảnh, không muốn phiền toái.”
Tề Hiến kiến nghị: “Vậy xem ở căn cứ?”
Màn hình ở căn cứ cũng đủ lớn, kéo rèm, tắt đèn cũng không khác rạp chiếu phim là bao. Trong tủ lạnh cũng có coca cùng bỏng ngô, Thời Độ nói muốn tự mình làm bắp rang bơ. Em trai đẹp trai xuống bếp khiến cho ai cũng thích xem, Ngu Chiếu Hàn lấy danh nghĩa pha cà phê mà xuống phòng bếp xem náo nhiệt, nhìn thấy từng hạt ngô nổ bốp bốp trong nồi, thanh âm vô cùng xả stress.
Bỏng ngô làm xong đã bị Phô Mai mang ra phòng khách, cà phê khó uống cũng đã pha xong,Ngu Chiếu Hàn bưng cà phê đến cửa bếp, bỗng nhiên dừng lại.
Thời Độ đi phía sau anh hỏi: “Sao vậy?”
“Dây giày lỏng.” Trong tay Ngu Chiếu Hàn còn cầm cà phê, một tay không buộc được dây giày. Anh nhìn Thời Độ, ý bảo đối phương giúp đỡ.
Thời Độ chần chờ.
Có hai cách để giúp trong trường hợp này. Thứ nhất, cầm ly cà phê hộ Ngu Chiếu Hàn, để anh tự buộc, còn thứ hai…
Thời Độ khiếp sợ vì bản thân mình thế mà lại nghĩ đến cách thứ hai, cậu vừa phỉ nhổ chính mình vừa cầm lấy ly cà phê từ trong tay Ngu Chiếu Hàn.
Tề Hiến tỏ vẻ đầy ẩn ý: “Nếu là anh thì anh sẽ chọn buộc dây giày giúp đội trưởng.”
Thời Độ mạnh miệng nói: “Anh làm, bây giờ anh làm luôn đi, em chụp lại ảnh kỷ niệm cho anh.”
Tề Hiến không chút hoang mang: “Được, là do em nói đó.”
Nói xong, Tề Hiến cong eo trước mặt Ngu Chiếu Hàn.
Thời Độ nghiến răng nghiến lợi: “Anh con mẹ nó…”
Nhưng mà Ngu Chiếu Hàn không cho Tề phi có cơ hội xum xoe. Đàn ông buộc dây giàu cho đàn ông khác còn kỳ quái hơn ngồi lên đùi nhau. Anh lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Tề Hiến. “Không cần, em tự làm.”
Thời Độ âm thầm thở ra. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, năm người xếp hàng ngồi trên sô pha xem phim. Tiểu Quỳ cũng được thả ra ngoài, chạy tới chạy lui trong phòng khách, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống trên đùi Giang Địch, khiến cho đội trưởng lạnh lùng ghen tị không thôi.
Phim điện ảnh là do Phô Mai chọn, thể hoại hài tình yêu, là loại khiến cho người xem cảm thấy tâm tình sung sướng, muốn yêu đương ấy. Phô Mai cười đến ngã trái ngã phải, nghiêng vào người Tề Hiến rồi lại nghiêng đến người Giang Địch, bị Giang Địch thoáng nhìn một cái, thành thành thật thật dựa lại lên người Tề Hiến.
Giang Địch yên lặng mà nhìn Phô Mai, sau đó dưới ánh mát hoảng sợ của Phô Mai, cả người nghiêng về phía cậu ta. Phô Mai điên cuồng lui về phía sau, trốn phía sau Tề Hiến: “Cậu không cần lại đây đâu, chẳng lẽ cậu không biết mình nặng bao nhiêu cân sao? Tui thừa nhận không được! A a a a ——”
Ký năng nhịn cười của Ngu Chiếu Hàn max điểm, bình thường anh tuyệt đối sẽ không cười trước mặt đồng đội, trừ khi nhịn không được.
Vài giây sau, di động của Thời Độ rung lên một chút.
Shine: Ha ha ha ha ha ha ha
Timeless:.
Tề Hiến bị kẹp giữa hai người lớn nhất và nhỏ nhất trong đội, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan: “Được rồi, nam nữ chính đang hôn nhau mà mấy đứa không nhìn sao?”
Lúc này Ngu Chiếu Hàn mới chú ý trên màn hình đã đến đoạn cao trào. Nam nữ chính đối mặt ngồi trên giường, nữ chính ngượng ngùng nhắm mắt lại, nam chính giữ tay sau gáy của cô, nhắm mắt tới gần.
Màn ảnh dần dần tiến lại, cho hai người đang hôn môi một cảnh cận mặt.
Không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị.
Phô Mai ngồi thẳng thân thể, không ngừng nhét bắp rang bơ vào trong miệng. Ngu Chiếu Hàn cúi đầu uống cà phê, hàng mi dài khẽ run. Thời Độ cúi đầu nghịch di động, vẻ mặt trấn định. Cơ bắp hai cánh tay Giang Địch lặng lẽ căng lại, dùng lỗ tai của Tiểu Quỳ che kín đôi mắt của nó.
“Mấy đứa làm sao vậy, sao cả đám cứng đờ như thế.” Tề Hiến bỗng bừng tỉnh, mi mắt cong cong nói, “Ai nha ai nha, nhóm xử nam nhỏ đang ngượng ngùng sao?”
Nhóm xử nam: “…”
Tề Hiến xem đến mùi ngon, thậm chí còn hóa thân làm nhà phê bình điện ảnh, phát biểu cảm nhận về màn hôn của nam nữ chính: “Kỹ thuật hôn của nam chính có chút bình thường, biên độ nghiêng đầu quá lớn, không tốt cho cổ. Mấy đứa nhớ sau này đừng có như vậy, không chỉ bản thân mình mệt, con gái người ta cũng không thoải mái.”
Trong lòng nhóm xử nam hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng đều ngậm miệng. Ngu Chiếu Hàn không hiểu cái này, nhưng anh không ngờ Tề Hiến nhìn còn thành thục hơn bản thân mình. Anh không có trải nghiệm thực tế, nhưng chỉ cần dựa vào mấy quy tắc giả ngầu, cái gì cũng không thành vấn đề.
Vì thế, Ngu Chiếu Hàn nói: “Tề Hiến nói đúng.”
Đồng đội đồng thời nhìn về phía anh.
“Nụ hôn này, nhìn qua thì có vẻ ôn nhu tinh tế, nhưng xem kỹ lại có chút thô bạo k1ch thích.” Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói, “Tóm lại, còn không gian để cải thiện.”
Phô Mai cả kinh đến rớt cả miếng bắp rang bơ trong tay: “Đội trưởng cậu thật hiểu biết nha!”
Thời Độ: “.”
Anh ấy biết cái khỉ gì.
Tề Hiến cười hỏi: “Đội trưởng cảm thấy có thể cải thiện chỗ nào?”
Ngu Chiếu Hàn: “Có thể giữ lại mặt tinh tế kia, sau đó dựa trên cơ sở này thể hiện mặt càng thô bạo hơn chút.”
Thời Độ: “Đúng đúng đúng.”
Nam nữ chính hôn nhau chừng một phút, cuối cùng cũng tách ra. Các thanh niên lại lần nữa nâng cao tinh thần nhìn màn hình, không ngờ cảnh tiếp theo lại là nam chính ấn nữ chính lên giường, một bàn tay còn đang định c ởi quần áo của người ta.
Mọi người:…… Đi đi.
Lúc lão Đàm ôm chuyển phát nhanh đi vào, bọn họ đã bắt đầu luyện tập ở trong phòng huấn luyện.
“Nhanh như vậy đã xem phim xong rồi sao?”
Ánh mắt của Phô Mai đầy vẻ trốn tránh: “Xem điện ảnh sao hay bằng huấn luyện.”
“Nếu như lão Lục nghe được những lời này của cậu, nhất định sẽ cảm động đến khóc.” Lão Đàm mở hộp chuyển phát nhanh ra, “Shine, cậu lại đây xem này.”
“Cái gì.”
“Bản Q của cậu.
Ngu Chiếu Hàn hơi giật mình: “Em…”
Lão Đàm mới vừa nói xong, phía sau đã xuất hiện bốn tên đàn ông.
Tề Hiến: “Mau cho em nhìn một cái.”
Phô Mai: “Đờ mờ, là đội trưởng mặc đồng phục hồng nhạt của đội, trên vai còn khiêng súng ngắm màu vàng a a a a!”
Giang Địch: “……”
Thời Độ: “Nhanh mở ra, nhanh lên.”
Một đám người xúm vào nhau, bản thân Ngu Chiếu Hàn bị loại ra ngoài, trên gương mặt lạnh lùng ẩn chứa hoang mang cùng mờ mịt.
“Đừng có sờ! Đây là bản giới hạn, tổng cộng chỉ có mấy cái thôi!” Lão Đàm cẩn thận nâng lên, giống như đang nâng bảo bối vậy, “Đồ quanh thân mới nhất của đội hoạt động, chuẩn bị tung ra vào ngày sinh nhật của Shine, xem như là phúc lợi cho fans.”
Hai mắt Phô Mai tỏa sáng: “Thế nào mới có thể lấy được!”
“Kế hoạch hành động hiện tại nhưu sau: Đến bất kỳ sân thi đấu nào tìm một khoảng đất trống rồi hô to ba lần khẩu hiệu của R. H ‘ dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ ’, sau đó đnưg lên weibo và @ weibo chính thức của R.H là có thể đạt được một bản Q giới hạn của Shine, số lượng hữu hạn, tới trước thì được!”
Phô Mai: “……”
Giang Địch: “……”
Tề Hiến: “……”
Thời Độ: “……”
Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Ngu Chiếu Hàn đúng lúc giả ngầu: “Không có vạn nhất, em không làm chuyện mình không chắc chắn.”
“Không sai, chính là phải như vậy!” Lục Hữu Sơn kích động mà múa may nắm tay, “Chỉ cần có thể thắng, dù là âm mưu dương mưu nào cũng không bỏ qua!”
Lúc này, thợ chụp ảnh phía bên tổ chức phái đến đột nhiên không kịp phòng bị mà nhám ngay ống kính về phía Ngu Chiếu Hàn, Lục Hữu Sơn lọt vào ống kính. Lão Đàm thấp giọng nhắc nhở: “Lão Lục!”
Lục Hữu Sơn ưỡn thẳng ngực: “Chúng ta nhất định sẽ đường đường chính chính thắng mỗi trận thi đấu.”
“Lời này của huấn luyện viên,” Tề Hiến bất đắc dĩ, “Vốn dĩ chúng ta thắng vô cùng đường đường chính chính mà.”
Lòng bàn tay Ngu Chiếu Hàn ướt đầy mồ hôi, anh muốn vào phòng vệ sinh rửa tay, đúng lúc gặp được Archer của DSD. Hai người chỉ quen biết sơ, Ngu Chiếu Hàn gật đầu coi như chào hỏi.
Hôm nay Archer ngồi ghế dự bị xem toàn bộ trận thi đấu, khách khí khen ngợi: “Phát súng kia của đội trưởng Ngu đúng là quá ngầu.”
Ngu Chiếu Hàn kìm nén bản thân mình không được đắc ý mà giương khóe miệng: “Quá khen.”
Archer cười khổ: “Chỉ sợ phiên bản này tôi không lên được sân đấu nữa. Ở DSD cũng không thiếu súng ngắn tốt chơi đội hình hai ngắn. Nhưng ma tôi không ngờ cậu lại nguyện ý đánh Virus, năm ván này, sát thương đầu vẫn luôn là Timeless đúng không.”
Cơ chế kỹ năng của Virus quá mạnh nên đương nhiên tổ kế hoạch sẽ làm giảm khả năng sát thương của cô. Có thể sát thương hạng hai cũng đã không tồi, có hai ván sát thương của Ngu Chiếu Hàn còn không cao bằng Tề Hiến.
Đội trưởng lạnh lùng hàng năm đều có sát thương đứng đầu đúng là có chút khó chịu, nhưng mà thật sự chỉ có một chút.
Ngu Chiếu Hàn nói: “Muốn biết? Tự đi phục bàn.”
Archer nghẹn một chút, lại hỏi: “Vậy cậu định vẫn luôn đánh súng ngắn sao? Cậu muốn từ bỏ xạ thủ?”
“Vì sao tôi không thể muốn tất cả?” Ngu Chiếu Hàn vẫn không chút để ý, “Chơi được tất cả các vị trí, am hiểu tất cả các anh hùng rất khó sao?”
Archer: “…… Không hổ là đội trưởng Ngu.”
Sau khi kết thúc thi đấu, R. H ngồi xe buýt quay lại Thưởng Hải. Phô Mai ỷ vào việc mình vừa mới ôm được Ngu Chiếu Hàn đã nhanh chóng cướp chỗ ngồi bên cạnh anh: “Đội trưởng, chúng ta ngồi cạnh nhau được không?”
Ngồi cùng Phô Mai có nghĩa là hành trình mấy tiếng này đều không thể không kiêng nể gì mà lướt di động. Ngu Chiếu Hàn không quá nguyện ý, nhưng nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Chi quý phi, anh không đành lòng từ chối.
Thời Độ lên xe, nhìn thấy bên người Ngu Chiếu Hàn đã có người ngồi. Ngu Chiếu Hàn dùng ánh mắt giao tiếp với Thời Độ: Cứu anh!
Thời Độ dùng ánh mắt đáp lại: Chờ.
Thời Độ triều đi về phía hai người: “Phô Mai, anh ngồi cùng anh Hiến đi.”
Phô Mai bất mãn: “Dựa vào cái gì chứ.”
Ngu Chiếu Hàn tỏ vẻ không liên quan đến mình mà nhìn di động, bộ dáng như ai ngồi cạnh cũng được.
Dựa vào việc em ấy là Hoàng quý phi do tui thân phong, mà cậu chỉ là Quý phi.
Thời Độ nói: “Em có lời muốn nói với đội trưởng.”
Phô Mai không vui: “Anh cũng có!”
Thời Độ có chút khó chịu. Không truy cứu Phô Mai ôm một cái đã là cậu khoan hồng độ lượng, Phô Mai còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước, quá mức rồi.
Thời Độ bỗng nhiên cười, tay chống vào tay vịn, cúi đầu nhìn Phô Mai: “Em tìm đội trưởng thật sự có việc, giúp em được không anh Phô Mai ơi.”
Phô Mai: “……”
Cậu cũng không muốn thoái vị, nhưng mà em trai đẹp trai lại kêu cậu là “Anh ơi”.
Phô Mai ném xuống một câu “Em đẹp em có quyền”, lanh lẹ mà lăn đến bên người Tề Hiến, còncảm thán với Tề Hiến: “Thị giác vừa nãy của em, là thị giác của bạn gái đúng không! Đờ mờ, nhìn từ góc độ kia thì Timeless thật ngầu…”
Thời Độ ngồi xuống bên cạnh Ngu Chiếu Hàn, Ngu Chiếu Hàn đã gấp không chờ nổi mà nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng, em sẽ không bị bọn trẻ nghé mắng.”
Thời Độ không ngờ câu đầu tiên mà Ngu Chiếu Hàn nói lại alf câu này, có chút cảm động, “Cá Cá vì em mà mới cố gắng như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, em nghĩ gì vậy.” Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói, “Trận thi đấu nào anh cũng đều cố gắng như vậy.”
Thời Độ mặt lộ vẻ mỉm cười: “Nói chuyện với anh đúng là mẹ nó như đang nằm mơ vậy. Hôm nay lại bị Phô Mai nhào vào trong ngực, vui vẻ sao?”
“Vui vẻ, nhưng anh càng thích em ôm anh hơn.” Ngu Chiếu Hàn nhìn Lục Hữu Sơn cùng Giang Địch đang ngồi gần nhất, sau khi xác định sự chú ý của hai người đều không ở trên người họ, đầu hơi nghiêng, tựa gần vai Thời Độ một chút, “Cho nên lần sau em phải nhanh hơn một chút, phải nhanh hơn Phô Mai.”
Trong lòng Thời Độ thực hưởng thụ, ngoài miệng lại nói: “Em làm sao nhanh hơn được Phô Mai, anh ấy nhanh như vậy.”
Ngu Chiếu Hàn cổ vũ hắn: “Vậy em có thể cố gắng nhanh hơn được không?”
Chân Thời Độ khẽ chạm chạm chân Ngu Chiếu Hàn: “Hoặc là anh chủ động tới ôm em?”
“Không được, vậy không phù hợp với thiết lập của Shine”
Thời Độ tỏ vẻ thỏa hiệp: “Vậy anh lén chủ động một ít, coi như là đền bù cho em.”
Ngu Chiếu Hàn bị cho vào bẫy cũng không biết, mặt vô biểu tình mà cao hứng: “Cái này thì anh có thể.”
Trở lại căn cứ, bốn tuyển thủ chính thức ngủ đến trời đất u ám. Lục Hữu Sơn vốn muốn kêu gào bọn họ dậy phục bàn nhwung lão Đàm lại cho bọn họ nghỉ một ngày, còn công bố đây là yêu cầu của ông chủ nhỏ. Một thân nhiệt huyết của Lục Hữu Sơn không có chỗ phát ti3t liền đi “Gây họa” cho đội hai cùng đội học viên bên cạnh.
Lão Đàm chờ đến giờ ăn cơm tối mới gọi nhóm thanh niên lên. Sau khi ăn cơm xong, Phô Mai đề nghị ra ngoài xem phim.
“Em không đi.” Thời Độ lười biếng nói, “Mỗi lần em ra khỏi cửa đều bị chụp ảnh, không muốn phiền toái.”
Tề Hiến kiến nghị: “Vậy xem ở căn cứ?”
Màn hình ở căn cứ cũng đủ lớn, kéo rèm, tắt đèn cũng không khác rạp chiếu phim là bao. Trong tủ lạnh cũng có coca cùng bỏng ngô, Thời Độ nói muốn tự mình làm bắp rang bơ. Em trai đẹp trai xuống bếp khiến cho ai cũng thích xem, Ngu Chiếu Hàn lấy danh nghĩa pha cà phê mà xuống phòng bếp xem náo nhiệt, nhìn thấy từng hạt ngô nổ bốp bốp trong nồi, thanh âm vô cùng xả stress.
Bỏng ngô làm xong đã bị Phô Mai mang ra phòng khách, cà phê khó uống cũng đã pha xong,Ngu Chiếu Hàn bưng cà phê đến cửa bếp, bỗng nhiên dừng lại.
Thời Độ đi phía sau anh hỏi: “Sao vậy?”
“Dây giày lỏng.” Trong tay Ngu Chiếu Hàn còn cầm cà phê, một tay không buộc được dây giày. Anh nhìn Thời Độ, ý bảo đối phương giúp đỡ.
Thời Độ chần chờ.
Có hai cách để giúp trong trường hợp này. Thứ nhất, cầm ly cà phê hộ Ngu Chiếu Hàn, để anh tự buộc, còn thứ hai…
Thời Độ khiếp sợ vì bản thân mình thế mà lại nghĩ đến cách thứ hai, cậu vừa phỉ nhổ chính mình vừa cầm lấy ly cà phê từ trong tay Ngu Chiếu Hàn.
Tề Hiến tỏ vẻ đầy ẩn ý: “Nếu là anh thì anh sẽ chọn buộc dây giày giúp đội trưởng.”
Thời Độ mạnh miệng nói: “Anh làm, bây giờ anh làm luôn đi, em chụp lại ảnh kỷ niệm cho anh.”
Tề Hiến không chút hoang mang: “Được, là do em nói đó.”
Nói xong, Tề Hiến cong eo trước mặt Ngu Chiếu Hàn.
Thời Độ nghiến răng nghiến lợi: “Anh con mẹ nó…”
Nhưng mà Ngu Chiếu Hàn không cho Tề phi có cơ hội xum xoe. Đàn ông buộc dây giàu cho đàn ông khác còn kỳ quái hơn ngồi lên đùi nhau. Anh lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Tề Hiến. “Không cần, em tự làm.”
Thời Độ âm thầm thở ra. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, năm người xếp hàng ngồi trên sô pha xem phim. Tiểu Quỳ cũng được thả ra ngoài, chạy tới chạy lui trong phòng khách, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống trên đùi Giang Địch, khiến cho đội trưởng lạnh lùng ghen tị không thôi.
Phim điện ảnh là do Phô Mai chọn, thể hoại hài tình yêu, là loại khiến cho người xem cảm thấy tâm tình sung sướng, muốn yêu đương ấy. Phô Mai cười đến ngã trái ngã phải, nghiêng vào người Tề Hiến rồi lại nghiêng đến người Giang Địch, bị Giang Địch thoáng nhìn một cái, thành thành thật thật dựa lại lên người Tề Hiến.
Giang Địch yên lặng mà nhìn Phô Mai, sau đó dưới ánh mát hoảng sợ của Phô Mai, cả người nghiêng về phía cậu ta. Phô Mai điên cuồng lui về phía sau, trốn phía sau Tề Hiến: “Cậu không cần lại đây đâu, chẳng lẽ cậu không biết mình nặng bao nhiêu cân sao? Tui thừa nhận không được! A a a a ——”
Ký năng nhịn cười của Ngu Chiếu Hàn max điểm, bình thường anh tuyệt đối sẽ không cười trước mặt đồng đội, trừ khi nhịn không được.
Vài giây sau, di động của Thời Độ rung lên một chút.
Shine: Ha ha ha ha ha ha ha
Timeless:.
Tề Hiến bị kẹp giữa hai người lớn nhất và nhỏ nhất trong đội, rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan: “Được rồi, nam nữ chính đang hôn nhau mà mấy đứa không nhìn sao?”
Lúc này Ngu Chiếu Hàn mới chú ý trên màn hình đã đến đoạn cao trào. Nam nữ chính đối mặt ngồi trên giường, nữ chính ngượng ngùng nhắm mắt lại, nam chính giữ tay sau gáy của cô, nhắm mắt tới gần.
Màn ảnh dần dần tiến lại, cho hai người đang hôn môi một cảnh cận mặt.
Không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị.
Phô Mai ngồi thẳng thân thể, không ngừng nhét bắp rang bơ vào trong miệng. Ngu Chiếu Hàn cúi đầu uống cà phê, hàng mi dài khẽ run. Thời Độ cúi đầu nghịch di động, vẻ mặt trấn định. Cơ bắp hai cánh tay Giang Địch lặng lẽ căng lại, dùng lỗ tai của Tiểu Quỳ che kín đôi mắt của nó.
“Mấy đứa làm sao vậy, sao cả đám cứng đờ như thế.” Tề Hiến bỗng bừng tỉnh, mi mắt cong cong nói, “Ai nha ai nha, nhóm xử nam nhỏ đang ngượng ngùng sao?”
Nhóm xử nam: “…”
Tề Hiến xem đến mùi ngon, thậm chí còn hóa thân làm nhà phê bình điện ảnh, phát biểu cảm nhận về màn hôn của nam nữ chính: “Kỹ thuật hôn của nam chính có chút bình thường, biên độ nghiêng đầu quá lớn, không tốt cho cổ. Mấy đứa nhớ sau này đừng có như vậy, không chỉ bản thân mình mệt, con gái người ta cũng không thoải mái.”
Trong lòng nhóm xử nam hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng đều ngậm miệng. Ngu Chiếu Hàn không hiểu cái này, nhưng anh không ngờ Tề Hiến nhìn còn thành thục hơn bản thân mình. Anh không có trải nghiệm thực tế, nhưng chỉ cần dựa vào mấy quy tắc giả ngầu, cái gì cũng không thành vấn đề.
Vì thế, Ngu Chiếu Hàn nói: “Tề Hiến nói đúng.”
Đồng đội đồng thời nhìn về phía anh.
“Nụ hôn này, nhìn qua thì có vẻ ôn nhu tinh tế, nhưng xem kỹ lại có chút thô bạo k1ch thích.” Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói, “Tóm lại, còn không gian để cải thiện.”
Phô Mai cả kinh đến rớt cả miếng bắp rang bơ trong tay: “Đội trưởng cậu thật hiểu biết nha!”
Thời Độ: “.”
Anh ấy biết cái khỉ gì.
Tề Hiến cười hỏi: “Đội trưởng cảm thấy có thể cải thiện chỗ nào?”
Ngu Chiếu Hàn: “Có thể giữ lại mặt tinh tế kia, sau đó dựa trên cơ sở này thể hiện mặt càng thô bạo hơn chút.”
Thời Độ: “Đúng đúng đúng.”
Nam nữ chính hôn nhau chừng một phút, cuối cùng cũng tách ra. Các thanh niên lại lần nữa nâng cao tinh thần nhìn màn hình, không ngờ cảnh tiếp theo lại là nam chính ấn nữ chính lên giường, một bàn tay còn đang định c ởi quần áo của người ta.
Mọi người:…… Đi đi.
Lúc lão Đàm ôm chuyển phát nhanh đi vào, bọn họ đã bắt đầu luyện tập ở trong phòng huấn luyện.
“Nhanh như vậy đã xem phim xong rồi sao?”
Ánh mắt của Phô Mai đầy vẻ trốn tránh: “Xem điện ảnh sao hay bằng huấn luyện.”
“Nếu như lão Lục nghe được những lời này của cậu, nhất định sẽ cảm động đến khóc.” Lão Đàm mở hộp chuyển phát nhanh ra, “Shine, cậu lại đây xem này.”
“Cái gì.”
“Bản Q của cậu.
Ngu Chiếu Hàn hơi giật mình: “Em…”
Lão Đàm mới vừa nói xong, phía sau đã xuất hiện bốn tên đàn ông.
Tề Hiến: “Mau cho em nhìn một cái.”
Phô Mai: “Đờ mờ, là đội trưởng mặc đồng phục hồng nhạt của đội, trên vai còn khiêng súng ngắm màu vàng a a a a!”
Giang Địch: “……”
Thời Độ: “Nhanh mở ra, nhanh lên.”
Một đám người xúm vào nhau, bản thân Ngu Chiếu Hàn bị loại ra ngoài, trên gương mặt lạnh lùng ẩn chứa hoang mang cùng mờ mịt.
“Đừng có sờ! Đây là bản giới hạn, tổng cộng chỉ có mấy cái thôi!” Lão Đàm cẩn thận nâng lên, giống như đang nâng bảo bối vậy, “Đồ quanh thân mới nhất của đội hoạt động, chuẩn bị tung ra vào ngày sinh nhật của Shine, xem như là phúc lợi cho fans.”
Hai mắt Phô Mai tỏa sáng: “Thế nào mới có thể lấy được!”
“Kế hoạch hành động hiện tại nhưu sau: Đến bất kỳ sân thi đấu nào tìm một khoảng đất trống rồi hô to ba lần khẩu hiệu của R. H ‘ dục hỏa trùng sinh, anh hùng bất hủ ’, sau đó đnưg lên weibo và @ weibo chính thức của R.H là có thể đạt được một bản Q giới hạn của Shine, số lượng hữu hạn, tới trước thì được!”
Phô Mai: “……”
Giang Địch: “……”
Tề Hiến: “……”
Thời Độ: “……”
Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Đánh giá:
Truyện Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Story
Chương 48
10.0/10 từ 15 lượt.