Thần Khúc
Chương 68: Xương Cột Sống
—- "Ta cũng thấy vậy, tên nhãi ranh này chán sống rồi."
Hai ông anh lải nhải làm Khúc Duyệt không nghe rõ Nguyên Hóa Nhất đang nói gì.
Khúc Tống ngày thường dáng vẻ lãnh đạm xa cách nhưng lúc không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện nhà lại đặc biệt thích cãi nhau với Khúc Đường.
Cũng may Khúc Tống coi thường Khúc Minh và Khúc Thanh, từ khi hai người họ cùng nhau ra ngoài du lịch, anh có vấn đề khó khăn cũng không tìm họ thảo luận.
Nếu không hôm nay cả đám cùng vây xem Nguyên Hóa Nhất e rằng Nhất Tuyến Khiên sẽ cháy mất.
Lúc Khúc Duyệt còn ở học viện dị nhân, nhiều bạn học nữ rất hâm mộ nàng có mấy người anh trai, họ không biết nàng cũng có cả mớ rắc rối vì mấy ông anh.
Nghe mấy đại lão gia nhà nàng đấu võ mồm suốt ngày thật không sảng khoái nổi.
Vì vậy trong mười năm Khúc Duyệt được bao bọc trong nhà, nàng không hề cô đơn buồn tẻ chút nào.
Sau khi gặp Cửu Hoang, nàng gần như xem nam nhân tự kỷ không thích nói chuyện ấy như món bảo vật quý hiếm.
Nguyên Hóa Nhất nhận thấy ánh mắt của Khúc Duyệt mơ hồ, cử chỉ kỳ lạ liền hỏi: "Khúc tiên sinh, cô thấy đề nghị của bổn tọa thế nào?"
Khúc Duyệt thu hồi tâm tư, gật đầu: "Vãn bối vẫn cần ăn cơm trước đã."
Lãng phí không tốt, hơn nữa nàng cũng thật sự đói.
Ăn cơm xong, hai người đổi chỗ, đi hướng ra bờ sông.
Một con thuyền cá vàng đang neo bên bờ, lúc Khúc Duyệt chuẩn bị lên thuyền, nàng đột nhiên quay đầu nhìn ban công phía đối diện.
Phía sau lan can sơn đỏ trên lầu ba, một nam nhân ăn vận sang trọng đang đứng.
Chính là Đường Doanh đã nhìn thấy ban ngày ở cửa cung, hắn đang dùng thần thức nhìn bên trong y phục của nàng.
Lúc say thì thôi, Khúc Duyệt không chấp nhặt kẻ say không biết gì nhưng lúc này hắn rõ ràng đang rất tỉnh, trên môi còn mang theo nụ cười khiêu khích.
Xung quanh nhiều người nên Nguyên Hóa Nhất không kịp phát hiện, đến khi Khúc Duyệt nhìn qua đó, xuyên qua tầng tầng chướng ngại hắn mới nhìn thấy Đường Doanh.
Đôi mắt liền tối lại, lập tức đẩy thần thức đang soi mói Khúc Duyệt trở về.
Tuy nhiên, Nguyên Hóa Nhất chưa kịp ra tay, Khúc Duyệt đã nhanh hơn, rút trong vòng trữ vật ra một tấm giấy dán, lột bỏ giấy bảo vệ, dán "bẹp" phần còn lại lên vai.
Đây là bùa trừ kẻ háo sắc do Tạ Vô Tình phát minh, cảm ứng được lực từ thần thức của Đường Doanh, lá bùa lập tức tự tháo bỏ phong ấn.
Sức mạnh áp đảo liền ào ạt tuôn ra, đuổi theo thần thức của Đường Doanh.
Đường Doanh ở bên kia đột nhiên ôm lấy đầu, mắt đầy hoảng sợ, như thể vừa chịu chấn động tinh thần nào đó.
Nguyên Hóa Nhất khó hiểu nhìn miếng dán kỳ lạ trên vai Khúc Duyệt.
Đồ dùng xong rồi nên nàng đã gỡ ra.
Bên trong bùa trừ kẻ háo sắc là một ảo ảnh "nhặt xà phòng*", được thiết kế để chuyên trị những sinh vật giống đực có thần thức không quy củ như thế này, khiến họ trải nghiệm một chút "kh/oái cảm" khi bị một sinh vật giống đực khác đè trên đất cọ xát.
Nhặt xà phòng: có nguồn gốc từ một vài bộ phim Mỹ thập niên 90, trong đó có cảnh hai tù nhân nam cùng tắm, một người làm rớt xà phòng và cúi xuống nhặt, người còn lại đứng áp sát phía sau.
Dần dần, cụm từ này trở thành ngôn ngữ mạng để chỉ hành vi tình dụ/c đồng giới.
Đương nhiên bùa này chỉ dành cho trai thẳng.
"Yêu nữ!"
Sau khi Đường Doanh tỉnh táo lại, hắn tức giận chỉ tay thẳng vào Khúc Duyệt, một quả cầu lửa xoay tròn b/ắn ra, hóa thành đao lửa lao thẳng đến chỗ nàng.
Thấy tình hình không ổn, những người đứng gần đó bỏ chạy tán loạn.
"Ai to gan dám động thủ ở Thiên Phố vậy?"
"Mau đi báo với quan tuần thanh!"
"Báo cái gì mà báo, không thấy người ra tay chính là thiếu chủ Đường gia sao?"
Khúc Duyệt vẫn đứng im nhìn lưỡi đao rực lửa đang lao về phía mình.
Sắc mặt u ám, Nguyên Hóa Nhất hướng về phía dòng sông ngửa tay nâng lên, nước sông như được kéo lên thành một bức màn, ngăn chặn thanh đao lửa kia.
Nước và lửa chạm nhau trong không trung, "phụt" một tiếng, lửa bị dập tắt, màn nước rơi xuống, Đường Doanh lảo đảo lùi về sau phun ra một búng máu.
Quan tuần thành chạy đến rất nhanh, ban đầu hơi do dự khi nhìn thấy Đường Doanh nhưng sau khi nhận ra quốc sư đại nhân đang đứng ở bờ bên kia, lập tức "thỉnh" Đường Doanh đi.
—- "A Duyệt, có chuyện gì vậy? Có người bắt nạt muội sao?"
"Không sao ạ." Không phải Khúc Duyệt sợ các anh lo lắng, nàng quả thật không xem trọng chuyện này.
"Xin lỗi." Nguyên Hóa Nhất dường như cũng không chút để ý đoạn nhạc đệm này, hứng thú không hề suy giảm mời nàng lên thuyền.
Nàng cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thong thả ung dung bước lên thuyền.
— —
Đường Doanh bị đưa đến công sở của Thiên Phố nhưng không ai dám làm gì hắn.
Đường Doanh vừa đi vào tẩm điện của tỷ tỷ mình đã bị một chưởng ập đến đánh ngã trên đất, phun ra một búng máu.
Đường Tố Vân lo lắng chạy đến đỡ: "Cha, cha ra tay nặng như vậy làm gì?"
Lúc này Đường Doanh mới nhận ra người đánh mình là ai: "Cha, sao cha đến vương đô, không cần bảo vệ lão tổ sao?"
Gia chủ Đường gia tức giận chỉ vào hắn: "Ta đã nói với ngươi bao nhiều lần, không cho phép ngươi gây chuyện với Nguyên Hóa Nhất.
Nhưng ngươi giỏi lắm, ăn no rồi suốt ngày chằm chằm để ý hắn, để làm gì?"
Đường Doanh khẽ cắn môi.
Đường Tố Vân đỡ hắn lên, oán trách: "Đệ bị đánh không oan chút nào, Nguyên ca lao tâm lao lực vì Đường gia chúng ta.
Đầu óc đên có bệnh hay sao mà cứ nhằm vào huynh ấy?"
Đường Doanh cười lạnh không nói lời nào.
Gia chủ Đường gia liếc hắn, hận sắt không thành thép: "Nếu không phải mấy đứa tiểu bối các ngươi không ai được việc, ta đầu cần phải trông cậy vào hắn, cút đi!"
Sau khi Đường Doanh đi ra, gia chủ Đường gia nói với Đường Tố Vân: "Canh chừng đệ đệ của con, đừng để nó lại gây chuyện."
"Vân nhi đã biết." Đường Tố Vân gật đầu, rồi thận trọng hỏi: "Cha, con bé họ Khúc kia thật sự là em gái của Nguyên ca sao?"
"Lão tổ đã nói thế." Đường gia chủ nói.
"Cứ để mặc huynh muội họ gặp nhau như vậy ư? Không sợ Nguyên ca sẽ nhớ lại sao?" Đường Tố Vân lo lắng.
"Lão tổ nói không sao, không cần để ý." Đường gia chủ cũng không hiểu hết mọi chuyện, Nguyên Hóa Nhất là do Đường Tịnh, lão tổ Đường gia mang về từ thế giới khác.
— —
Thuyền cá dập dềnh trôi đi, Khúc Duyệt không lãng phí thời gian, lấy ngay đàn tỳ bà bản mệnh ra ôm trong tay.
Nàng và Nguyên Hóa Nhất ngồi đối mặt nhau, nàng hỏi: "Vãn bối nghe nói tuy ngài là kiếm tu nhưng thông thạo nhạc khúc."
Nguyên Hóa Nhất nhướng mày: "Không thể so với cảnh giới hòa lạc."
—- "Lời này là ý gì? Thừa nhận hắn thông thạo nhạc khúc sao? Ha, thật không biết xấu hổ!"
Khúc Tống: "Hôm nay ta mới phát hiện, Lão Tam khi đi vào trạng thái kiếm ẩn, đức hạnh có đôi phần giống huynh."
"Muội đang chuẩn bị nói chuyện, các huynh yên tĩnh một chút đi!"
Khúc Duyệt truyền âm cảnh cáo họ, trên mặt vẫn đạm nhiên như cũ, nhìn Nguyên Hóa Nhất cười nói: "Vậy vãn bối sẽ đàn một khúc, mong tiền bối đánh giá."
Nguyên Hóa Nhất gật đầu, cũng cười nói: "Khúc tiên sinh xinh đẹp, tiếng đàn chắc chắn cũng hay."
—- "Ai, cái tên tiểu tử thối này!"
Khúc Tống: "Có nên gọi luôn hạt châu của Lão Tứ và Lão Ngũ không?"
Khúc Duyệt phớt lờ hai ông anh, lấy cảm xúc rồi nâng dây đàn, tiếp theo đó giai điệu vang lên.
Sau đoạn nhạc dạo, nàng bỏ qua nửa đoạn đầu của khúc nhạc, đàn luôn phần sau quan trọng.
Trăng sáng trên biển, trăng trên biển.
Lòng đầy sầu bi, lòng sầu bi.
Vai trần phủ sương nghe tiếng cửa, trông đợi con về, mong ngóng vợ,
Nhưng xuân thu nhiều lần đếm, chỉ đành phải gặp trong mơ.
Nguyên Hóa Nhất nghe rất thờ ơ, trong lòng nghĩ đến việc khác, tin rằng một tiểu nữ nhạc tu vi cấp năm thì tài nghệ có được bao.
Nhưng rồi hắn dần dần mất hết tạp niệm, chăm chú lắng nghe nàng đàn và hát.
Rõ ràng là lần đầu tiên nghe được nhưng sao không bỏ được cảm giác vô cùng quen thuộc, lồng ngực trĩu nặng đến kỳ lạ.
Có đôi khi Nguyên Hóa Nhất không hiểu được bản thân, hắn rất dở âm nhạc, nhưng âm nhạc luôn có sức ảnh hưởng rất mạnh đến tâm trạng của hắn.
Ngày đó, sự ngưỡng mộ dành cho Đát Thi không bắt đầu bằng yêu thích dung nhan của nàng, mà là khi hắn lên núi tìm Quân Chấp, tình cờ nghe được nàng khảy đàn ca hát.
Hắn chưa bao giờ nghe được khúc nhạc dễ nghe, rung động lòng người đến vậy.
Trong lúc đàn hát, Khúc Duyệt luôn để ý nét mặt Nguyên Hóa Nhất.
Nàng thấy hắn ngồi đoan chính, hàng mi hơi rũ xuống, thần sắc có chút xúc động hòa theo bài hát.
Trong lòng nàng càng tăng thêm cảm giác khó tả, tỷ lệ Nguyên Hóa Nhất là Tam Ca của nàng càng lúc càng lớn.
Khi bài hát này kết thúc, nàng sẽ tìm cơ hội gõ xương cột sống của hắn một cái.
Đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói nức nở.
—- "A Duyệt, muội hát hay quá, muội xem, đại ca cảm động rơi lệ rồi!"
Khúc Tống: "Huynh vốn là một đám mây đen, ai hát cũng khóc."
—- "Là đệ không có lương tâm, cha một mình nuôi dạy sáu anh em chúng ta nên người, đâu có dễ dàng gì..."
Khúc Tống: "Là năm người khiến cha lo lắng, không bao gồm ta."
—- "Cho nên có bao giờ đệ nghĩ đệ không phải do cha sinh ra?"
Khúc Tống: "Huynh đang nghĩ cha hợp đạo thất bại, sẽ không đi ra đánh huynh được à?"
Khúc Duyệt sắp ói ra máu, nàng đang lấy cảm xúc rất tốt, vì hai ông anh mà nháy mắt chẳng còn gì, suýt chút nữa quên mất luôn lời bài hát.
Nàng nhanh chóng nhìn Nguyên Hóa Nhất, dường như vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Khúc Duyệt ráng tĩnh tâm hát xong, ôm đàn tỳ bà hỏi: "Tiền bối, ngài thấy thế nào?"
"Chỉ là khúc nhạc thôi sao?" Khúc Duyệt thở dài, "Lời bài hát là do cha vãn bối viết ra.
Trong số những bài cha vãn bối từng viết, lời này kém tài hoa đẹp đẽ nhất nhưng lại khiến vãn bối cảm động nhất.
Bởi vì vãn bối có một anh trai mất tích đã ba trăm năm, cho đến khi cha vãn bối bế quan hợp đạo vẫn chưa tìm được huynh ấy về.
Cha có thể hợp đạo thành công thì không sao, nhưng nếu người thất bại hẳn sẽ là hối tiếc rất lớn cho huynh ấy."
"Nhân sinh luôn có nhiều tiếc nuối." Tâm trạng Nguyên Hóa Nhất đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ, không thiết làm gì hay nghĩ gì nữa, "Thời gian đã không còn sớm, bổn tọa đưa tiên sinh quay về."
Khúc Duyệt gật đầu.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ làm sao để gõ lên cột sống của Nguyên Hóa Nhất.
Cuối cùng, khi thuyền cá cập bờ, lúc theo sau Nguyên Hóa Nhất đi lên, nàng cầm tỳ bà vờ như vấp ngã đập vào lưng hắn.
Vì không sử dụng pháp lực, linh khí bảo vệ phát tán ra ngoài cũng không hề cản trở.
Nguyên Hóa Nhất quay người nhìn nàng: "Tiên sinh có chuyện gì vậy?"
"Không đứng vững thôi." Khúc Duyệt nhanh chóng xin lỗi.
"Không sao." Nguyên Hóa Nhất lại quay lưng đi tiếp.
Khúc Duyệt đứng trên mũi thuyền lắc lư nhìn bóng lưng cao thẳng của người ấy, rất lâu không nhúc nhích.
Vừa rồi, nàng đã nghe được âm thanh lao xao của kiếm Thiên Hiền, ẩn nhẫn và trầm thấp.
"Đúng là Tam Ca rồi!"
Nhất thời, Khúc Duyệt không nhịn được, đôi mắt đỏ hoe.
Nàng chờ Khúc Đường và Khúc Tống lên tiếng nhưng hai người cũng im lặng trầm mặc.
Nàng biết, so với nàng chưa bao giờ gặp Tam Ca, hai anh đã không gặp Tam Ca tận ba trăm năm, tâm tình càng xúc động nhiều hơn, đặc biệt là Đại Ca, chắc hẳn sắp rơi nước mắt.
"Đại Ca? Huynh đang nghĩ gì vậy?"
—- "Ai, ta nhớ Lão Tam hình như còn thiếu ta sáu trăm tám mươi viên linh châu chưa trả."
Khúc Tống: "Cũng thiếu ta bốn trăm ba mươi lăm viên."
Khúc Duyệt:???
Lúc nàng thật muốn phun ra máu, lại nghe thấy hai người cười khẽ, tiếng cười như trút được gánh nặng..
Thần Khúc