Thần Khúc
Chương 2: Xoăn tự nhiên
80@-
Khúc Duyệt rơi xuống biển làm toé lên một đám bọt sóng. Nàng biết nơi này không còn là địa cầu. Nhô đầu lên khỏi mặt nước, lần theo sợi dây trên cổ tay, Khúc Duyệt nhìn thấy Giang Thiện Duy ở cách đó không xa.
Giang Thiện Duy rơi xuống biển trước Khúc Duyệt một bước, giờ đang trôi trong nước, cậu đang định lôi pháp khí bay ra khỏi vòng tay trữ vật thì nghe "cạch" một tiếng, chiếc vòng bị vỡ. Khi Khúc Duyệt bơi về phía này, ánh mắt cậu ta lộ vẻ hoảng loạn:
"Sư tỷ, chuyện gì đang xảy ra?"
Vòng trữ vật bị vỡ, tất cả những thứ bên trong đều hóa hư vô, cũng có nghĩa là dù chiếc vòng được phục hồi, các vật phẩm bên trong vẫn sẽ không thu hồi lại được.
"Có gì trong vòng tay của cậu vậy?" Khúc Duyệt ngạc nhiên.
Giang Thiện Duy đau lòng đến không thở nổi: "Một bộ hai mươi bốn lò luyện đan, hơn ba trăm bình đan dược, mấy chục pháp khí tự vệ..."
Khúc Duyệt mở to mắt: "Giang đại thiếu gia, trưởng bối nhà cậu không nói cho cậu biết áp lực trong khe nứt không gian cực kỳ mạnh, cậu chỉ có thể mang một ít đồ đạc thôi sao?"
Đây là thường thức, với bối cảnh gia đình của cậu ta, Khúc Duyệt chưa bao giờ nghĩ cần phải nhắc nhở.
Giang Thiện Duy sửng sốt, ông nội chưa từng nhắc tới, ngược lại còn dặn dò cậu chuẩn bị cẩn thận trước khi ra ngoài, khuyên cậu mang theo hết những gì có thể, vậy nên cậu mới nhét đầy vòng tay của mình. Ông già cố tình làm vậy sao?
Khúc Duyệt chợt hiểu ra khi nhìn thấy dáng vẻ như thất khiếu bóc khói của Giang Thiện Duy. Nhà họ Giang sợ cậu ta kiêu ngạo, không phục quản giáo nên khiến cậu ta trở thành hai bàn tay trắng, sau này chỉ có thể dựa vào nàng.
Quả thật, giàu có và quyền lực không thể đi theo con đường bình thường.
"Sư tỷ, chúng ta lên bờ trước đi." Trong nước lạnh Giang Thiện Duy ổn định tinh thần, đưa ánh mắt mong mỏi về phía Khúc Duyệt, chờ nàng lấy ra pháp khí bay.
Khúc Duyệt buồn cười nói: "Vậy cậu có biết sau khi bước vào một thế giới mới xa lạ với linh khí có thuộc tính khác biệt, chúng ta không thể sử dụng phép thuật trong một thời gian không?"
Nói xong, nhìn vẻ mặt sững sờ của Giang Thiện Duy, cậu ta quả nhiên không biết. Nàng thật sự thấy thương chính mình, không chỉ làm vệ sĩ cho vị thiếu gia này mà còn phải đảm nhiệm luôn chức bảo mẫu.
Giang Thiện Duy cố gắng kích hoạt pháp lực của mình, xác nhận quả nhiên như thế, ngay cả thần thức cũng không phát ra được. Cậu hoảng hốt khi Khúc Duyệt đột ngột lặn xuống nước, ở dưới được một lúc thì nổi lên. Nàng cười nói: "Có một con cá voi xanh ở gần đây."
"Sư tỷ có thể giao tiếp với cá voi ư?" Giang Thiện Duy kinh ngạc.
"Đúng vậy." Khúc Duyệt xoa xoa gò má đau nhức của mình. "Ta đã từng rơi xuống biển, bình thường vẫn tìm cá heo giúp đỡ, cá heo nói chuyện tốt hơn nhưng gần đây lại không có, chỉ có một con cá voi."
Giang Thiện Duy không ngạc nhiên quá lâu. Nhà họ Khúc Giang Nam vốn chính là Nhạc Tu thế gia, cũng giống như Đan Tu, họ vô cùng tài giỏi, thậm chí Nhạc Tu còn hiếm hơn.
Đang nghĩ ngợi, cậu chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh bên dưới nước tràn tới. Một cái đầu cá voi khổng lồ đột nhiên trồi lên, nước biển dập dềnh kịch liệt, hai người bị sóng cuốn nháo nhào, nếu không có dây buộc chặt hai cổ tay với nhau thì họ đã bị tách ra. Nhưng ngay sau đó, cả hai được con cá voi khổng lồ nâng lên khỏi nước, đặt họ đứng vững trên thân hình to lớn của nó, sau đó vẫn giữ vị trí sát với mặt biển, nó đuổi theo mặt trời lặn bơi đi.
--- ---
Khi họ lên bờ đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Khúc Duyệt lấy từ vòng trữ vật ra hai bộ nam trang, ném quần áo cũ xuống biển.
Cách bờ không xa là một làng chài nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu. Khúc Duyệt bắt được vài con cá, rồi đưa Giang Thiện Duy về làng nghỉ qua đêm.
Giang Thiện Duy ngồi trước đống lửa, nhìn cách nướng cá điêu luyện của Khúc Duyệt, cảm thấy mình giống như một phế nhân, tâm tình thật không tốt.
Khúc Duyệt lật miếng cá, nói: "Giang thiếu gia..."
"Cứ gọi ta là Tiểu Duy." Lòng cậu tràn ngập hối lỗi: "Sư tỷ, ta đã gây phiền phức cho tỷ."
"Không sao, đây là chức trách của ta." Khúc Duyệt đưa cá đã nướng xong cho cậu ta. "Đan dược sư thường thích yên tĩnh, không ưa di chuyển, mà ta là một nhạc tu, tu luyện âm thanh của thiên địa vạn vật, từ nhỏ đã quen ở bên ngoài, chúng ta không giống nhau."
Giang Thiện Duy nhận cá, tâm tình thoải mái một chút: "Cảm ơn sư tỷ."
Khúc Duyệt mỉm cười, lại xiên một con cá nữa đặt lên nướng. Tuy rằng không rành thế sự nhưng cậu ta không kiêu căng, dẫn theo bên người cũng không phiền toái.
Giang Thiện Duy cắn một miếng cá, dạ dày nóng lên, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm áp. Qua một ngày một đêm ở chung, cậu phát hiện Khúc sư tỷ này thật là một người tốt bụng, thấu hiểu và quan tâm đến cảm xúc của cậu. Tướng mạo cũng thật xuất chúng, thắt đáy lưng ong, đôi chân dài miên man. Khi không cười thì nét mặt thanh tú, khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền thật sâu, mang vẻ đáng yêu và ngây ngô. Nhưng theo tin tức mà cậu hỏi được, Khúc sư tỷ này tuy rất mạnh mẽ nhưng lúc còn ở học viện dị nhân vẫn thường bị ghi tội xử phạt, thậm chí vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp. Sau khi vào Bộ Đặc Biệt cũng vậy, ba năm trước suýt chút nữa bị đưa vào Nhà Ngục Dị Nhân.
Hoàn toàn không nhìn ra được.
Giang Thiện Duy tò mò nhìn Khúc Duyệt, nàng cũng tò mò nhìn cậu: "Sinh đan cậu luyện được cũng thật kỳ lạ, có thể khiến mọc ra tóc xoăn ư?"
Mái tóc xoăn gợn sóng thật dày của Giang Thiện Duy giống như được uốn, đen nhánh và thật dày, buông thả trên bộ trường bào lam thẫm, có chút yêu dị. Cậu vừa nhai vừa lúng búng nói:
"Không liên quan đến đan dược, là do bản thân ta."
Khúc Duyệt hơi sửng sốt, ồ, hóa ra là xoăn tự nhiên.
Giang Thiện Duy buồn bực hỏi: "Có gì không ổn?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Ta chưa bao giờ gặp một tu đạo giả có tóc xoăn tự nhiên." Nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Đã từng gặp thụ yêu với một mái tóc xoăn dài màu xanh lá cây nhưng cũng không có cuốn lọn như cậu."
"Thì sao chứ, Phật Tổ Như Lai cũng có tóc quăn." Ngón tay cậu vẽ những vòng tròn nhỏ trên đỉnh đầu, "Cuốn còn lợi hại hơn ta."
Khúc Duyệt bị cậu ta chọc cười. Trên đầu Phật Tổ đâu phải là tóc, là thịt của Đức Phật, búi thịt có dạng tóc, một trong ba mươi hai biểu tượng Phật gia.
"Sư tỷ, ta đi ra ngoài."
Ăn xong cá nướng, Giang Thiện Duy đứng lên, có chút ngượng ngùng. Khúc Duyệt nhìn ra cậu ta đang mót, nàng đã kiểm tra chung quanh, không có gì dị thường.
"Đừng đi xa quá."
Giang Thiện Duy đáp ứng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Khúc Duyệt dọn dẹp đống tàn tích của bữa cá nướng, rồi ngồi gần ngọn lửa bắt đầu thiền định. Ước chừng qua mười lăm phút, Giang Thiện Duy trở lại sau khi giải quyết, nhìn trái nhìn phải: "Sư tỷ, trong phòng chỉ có một cái giường, tỷ ngủ trên giường, ta ngủ dưới sàn."
Khúc Duyệt từ từ mở mắt, nhìn cậu chằm chằm: "Được."
Mặc dù không thể sử dụng thần thức nhưng thính giác của nàng vô cùng nhạy, vì vậy nàng yên tâm để cậu ta ra ngoài một mình và luôn để ý nghe ngóng động tĩnh. Sau khi cậu ta đi vệ sinh xong vẫn luôn ở trong một phòng cách đây không xa, mới đầu nàng không hiểu, hiện giờ đã biết.
Giang Thiện Duy đang bị bắt, trước mặt nàng bây giờ... là một tiểu yêu quái?
Khúc Duyệt bình tĩnh đi đến bên giường, cởi giày rồi nằm xuống. Yêu quái thì nằm xuống một đống cỏ khô trong góc, khi nãy lúc nó đi ngang qua đống lửa, ngọn lửa vốn đang bập bùng vui vẻ bỗng giống như bị điện giật, đột nhiên rụt lại, ánh sáng trong phòng chập chờn.
Khúc Duyệt làm như không biết: "Tiểu Duy, cậu ngủ không cởi giày sao?"
Yêu quái gối đầu lên hai tay, chân nhếch lên bắt chéo: "Ngủ trên đất đâu cần chú ý nhiều như vậy."
Khúc Duyệt im lặng không nói, lấy trong túi bên hông ra một lá trúc, nghịch nghịch giữa các ngón tay. Nàng đã nhặt chiếc lá này trong lúc kiểm tra khu vực xung quanh, giữ lại để phòng thân. Không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.
Căn phòng chìm trong im lặng, yêu quái chờ đợi đống lửa tắt hẳn mới lên tiếng: "Khúc tỷ, ta không ngủ được, tỷ kể chuyện ta nghe đi."
"Kể chuyện hả? Cậu muốn nghe chuyện gì?" Trong bóng tối, giọng Khúc Duyệt nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như làn gió đêm khẽ lướt qua gương mặt.
"Tùy ngươi, nhưng chuyện phải thú vị. Nếu không, ta sẽ ăn thịt ngươi." Yêu quái liếm liếm môi, "Sẽ ăn thịt ngươi thật đấy."
"Nghịch ngợm." Khúc Duyệt cười khẽ, "Sư tỷ đây sẽ kể cho ngươi chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài..."
Rồi nàng kể lại câu chuyện Lương Chúc đầy xúc động hệt như một tiên sinh kể chuyện. Kể xong, nàng hỏi yêu quái, "Thế nào, câu chuyện thú vị không?"
Yêu quái không trả lời, phiền muộn khẽ thở dài.
"Đây chính là hỏi thế gian tình ái là chi mà khiến lứa đôi thề nguyền sinh tử." Khúc Duyệt nói, lá trúc trong tay chậm rãi đưa lên miệng, thổi ra một loạt âm thanh.
Thật ra, yêu quái cho rằng câu chuyện tình yêu này thô tục, thật sự rất thô tục. Hình như hắn đã từng nghe được câu chuyện tương tự, còn nhiều trắc trở khổ tâm hơn. Nhưng giọng kể của Khúc Duyệt vô cùng cuốn hút, từng câu chữ đầy nội lực, khiến hắn bất giác đắm chìm trong đó. Bây giờ nghe nàng thổi lá trúc, giai điệu bi thương càng khiến lòng hắn trào dâng nỗi buồn vô hạn.
Ủa, sao lại cảm thấy trên mặt ươn ướt?
Yêu quái đưa tay lên sờ, trên mặt thế nhưng lại đầy nước.
Là nước mắt ư?
Yêu quái làm sao có nước mắt?
Thật kinh khủng, yêu quái sợ hãi nhảy dựng lên.
Ngay lúc này, Khúc Duyệt cắn đầu lưỡi, lá trúc lập tức dính máu. Nàng vụt ra khỏi giường như một con rắn, sải bước lao đến trước mặt con yêu, dán chiếc lá trúc dính máu vào giữa mày của hắn. Yêu ma quỷ quái là âm, người là dương. Máu trên đầu lưỡi chính là máu thuần dương, huống chi nàng là tu đạo giả, uy lực của máu đầu lưỡi càng không thể coi thường.
Yêu quái bị đánh bất ngờ, toàn thân đau đớn, biến thân lập tức sụp đổ. Không thể tưởng được, đây rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương không có pháp lực cơ mà! Trí lực của hắn được khai thông, lập tức nhận ra hắn không lừa được nàng mà còn từng bước bị nàng gạt!
Cuối cùng ai mới là yêu quái đây?
Con người vô liêm sỉ!
"Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta!" Yêu quái gian nan bỏ lại một câu, biến thành một sợi khói trắng bay ra khỏi nhà tre.
Ngay khi nó vừa rời đi, trận pháp vây khốn Giang Thiện Duy liền biến mất. Cậu thoát ra lòng nóng như lửa đốt chạy về.
"Sư tỷ!" Cậu hét lớn, khi nhìn thấy Khúc Duyệt vẫn bình an ngồi xổm bên đống lửa thêm củi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đi tới đống lửa ngồi xuống, cậu thở hổn hển: "Ta bị một tiểu trận vây khốn, không thấy tỷ đi ra tìm, cứ tưởng tỷ đã gặp chuyện."
Khúc Duyệt phủi tro trên tay: "Nơi đây rách nát, sẽ không có đại yêu quái."
Tiểu yêu bình thường, dù nàng không pháp lực vẫn có thể xử lý.
Giang Thiện Duy ngửi được mùi máu trong phòng: "Tiểu yêu quái gì vậy?"
"Ha, chính là cái đó." Khúc Duyệt chỉ vào đống cỏ khô trong góc, có một đôi giày thể thao trên đống cỏ khô.
"Giày của ta sao?" Giang Thiện Duy giật mình. Đây là đôi giày cậu mang khi đến đây, sau khi lên bờ thay y phục đã đổi thành một đôi giày bó, đôi giày này bị ném xuống biển.
"Giày của ta thành tinh khi nào? Nó hấp thu linh khí gì để trở thành bản thể? Nấm chân sao?"
--- ---
Editor muốn nói: Tiểu Duy à, hóa ra cậu bị nấm chân sao?
Thần Khúc
Khúc Duyệt rơi xuống biển làm toé lên một đám bọt sóng. Nàng biết nơi này không còn là địa cầu. Nhô đầu lên khỏi mặt nước, lần theo sợi dây trên cổ tay, Khúc Duyệt nhìn thấy Giang Thiện Duy ở cách đó không xa.
Giang Thiện Duy rơi xuống biển trước Khúc Duyệt một bước, giờ đang trôi trong nước, cậu đang định lôi pháp khí bay ra khỏi vòng tay trữ vật thì nghe "cạch" một tiếng, chiếc vòng bị vỡ. Khi Khúc Duyệt bơi về phía này, ánh mắt cậu ta lộ vẻ hoảng loạn:
"Sư tỷ, chuyện gì đang xảy ra?"
Vòng trữ vật bị vỡ, tất cả những thứ bên trong đều hóa hư vô, cũng có nghĩa là dù chiếc vòng được phục hồi, các vật phẩm bên trong vẫn sẽ không thu hồi lại được.
"Có gì trong vòng tay của cậu vậy?" Khúc Duyệt ngạc nhiên.
Giang Thiện Duy đau lòng đến không thở nổi: "Một bộ hai mươi bốn lò luyện đan, hơn ba trăm bình đan dược, mấy chục pháp khí tự vệ..."
Khúc Duyệt mở to mắt: "Giang đại thiếu gia, trưởng bối nhà cậu không nói cho cậu biết áp lực trong khe nứt không gian cực kỳ mạnh, cậu chỉ có thể mang một ít đồ đạc thôi sao?"
Đây là thường thức, với bối cảnh gia đình của cậu ta, Khúc Duyệt chưa bao giờ nghĩ cần phải nhắc nhở.
Giang Thiện Duy sửng sốt, ông nội chưa từng nhắc tới, ngược lại còn dặn dò cậu chuẩn bị cẩn thận trước khi ra ngoài, khuyên cậu mang theo hết những gì có thể, vậy nên cậu mới nhét đầy vòng tay của mình. Ông già cố tình làm vậy sao?
Khúc Duyệt chợt hiểu ra khi nhìn thấy dáng vẻ như thất khiếu bóc khói của Giang Thiện Duy. Nhà họ Giang sợ cậu ta kiêu ngạo, không phục quản giáo nên khiến cậu ta trở thành hai bàn tay trắng, sau này chỉ có thể dựa vào nàng.
Quả thật, giàu có và quyền lực không thể đi theo con đường bình thường.
"Sư tỷ, chúng ta lên bờ trước đi." Trong nước lạnh Giang Thiện Duy ổn định tinh thần, đưa ánh mắt mong mỏi về phía Khúc Duyệt, chờ nàng lấy ra pháp khí bay.
Khúc Duyệt buồn cười nói: "Vậy cậu có biết sau khi bước vào một thế giới mới xa lạ với linh khí có thuộc tính khác biệt, chúng ta không thể sử dụng phép thuật trong một thời gian không?"
Nói xong, nhìn vẻ mặt sững sờ của Giang Thiện Duy, cậu ta quả nhiên không biết. Nàng thật sự thấy thương chính mình, không chỉ làm vệ sĩ cho vị thiếu gia này mà còn phải đảm nhiệm luôn chức bảo mẫu.
Giang Thiện Duy cố gắng kích hoạt pháp lực của mình, xác nhận quả nhiên như thế, ngay cả thần thức cũng không phát ra được. Cậu hoảng hốt khi Khúc Duyệt đột ngột lặn xuống nước, ở dưới được một lúc thì nổi lên. Nàng cười nói: "Có một con cá voi xanh ở gần đây."
"Sư tỷ có thể giao tiếp với cá voi ư?" Giang Thiện Duy kinh ngạc.
"Đúng vậy." Khúc Duyệt xoa xoa gò má đau nhức của mình. "Ta đã từng rơi xuống biển, bình thường vẫn tìm cá heo giúp đỡ, cá heo nói chuyện tốt hơn nhưng gần đây lại không có, chỉ có một con cá voi."
Giang Thiện Duy không ngạc nhiên quá lâu. Nhà họ Khúc Giang Nam vốn chính là Nhạc Tu thế gia, cũng giống như Đan Tu, họ vô cùng tài giỏi, thậm chí Nhạc Tu còn hiếm hơn.
Đang nghĩ ngợi, cậu chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh bên dưới nước tràn tới. Một cái đầu cá voi khổng lồ đột nhiên trồi lên, nước biển dập dềnh kịch liệt, hai người bị sóng cuốn nháo nhào, nếu không có dây buộc chặt hai cổ tay với nhau thì họ đã bị tách ra. Nhưng ngay sau đó, cả hai được con cá voi khổng lồ nâng lên khỏi nước, đặt họ đứng vững trên thân hình to lớn của nó, sau đó vẫn giữ vị trí sát với mặt biển, nó đuổi theo mặt trời lặn bơi đi.
--- ---
Khi họ lên bờ đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Khúc Duyệt lấy từ vòng trữ vật ra hai bộ nam trang, ném quần áo cũ xuống biển.
Cách bờ không xa là một làng chài nhỏ đã bị bỏ hoang từ lâu. Khúc Duyệt bắt được vài con cá, rồi đưa Giang Thiện Duy về làng nghỉ qua đêm.
Giang Thiện Duy ngồi trước đống lửa, nhìn cách nướng cá điêu luyện của Khúc Duyệt, cảm thấy mình giống như một phế nhân, tâm tình thật không tốt.
Khúc Duyệt lật miếng cá, nói: "Giang thiếu gia..."
"Cứ gọi ta là Tiểu Duy." Lòng cậu tràn ngập hối lỗi: "Sư tỷ, ta đã gây phiền phức cho tỷ."
"Không sao, đây là chức trách của ta." Khúc Duyệt đưa cá đã nướng xong cho cậu ta. "Đan dược sư thường thích yên tĩnh, không ưa di chuyển, mà ta là một nhạc tu, tu luyện âm thanh của thiên địa vạn vật, từ nhỏ đã quen ở bên ngoài, chúng ta không giống nhau."
Giang Thiện Duy nhận cá, tâm tình thoải mái một chút: "Cảm ơn sư tỷ."
Khúc Duyệt mỉm cười, lại xiên một con cá nữa đặt lên nướng. Tuy rằng không rành thế sự nhưng cậu ta không kiêu căng, dẫn theo bên người cũng không phiền toái.
Giang Thiện Duy cắn một miếng cá, dạ dày nóng lên, trong lòng cũng dâng lên một cỗ ấm áp. Qua một ngày một đêm ở chung, cậu phát hiện Khúc sư tỷ này thật là một người tốt bụng, thấu hiểu và quan tâm đến cảm xúc của cậu. Tướng mạo cũng thật xuất chúng, thắt đáy lưng ong, đôi chân dài miên man. Khi không cười thì nét mặt thanh tú, khi cười để lộ hai má lúm đồng tiền thật sâu, mang vẻ đáng yêu và ngây ngô. Nhưng theo tin tức mà cậu hỏi được, Khúc sư tỷ này tuy rất mạnh mẽ nhưng lúc còn ở học viện dị nhân vẫn thường bị ghi tội xử phạt, thậm chí vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp. Sau khi vào Bộ Đặc Biệt cũng vậy, ba năm trước suýt chút nữa bị đưa vào Nhà Ngục Dị Nhân.
Hoàn toàn không nhìn ra được.
Giang Thiện Duy tò mò nhìn Khúc Duyệt, nàng cũng tò mò nhìn cậu: "Sinh đan cậu luyện được cũng thật kỳ lạ, có thể khiến mọc ra tóc xoăn ư?"
Mái tóc xoăn gợn sóng thật dày của Giang Thiện Duy giống như được uốn, đen nhánh và thật dày, buông thả trên bộ trường bào lam thẫm, có chút yêu dị. Cậu vừa nhai vừa lúng búng nói:
"Không liên quan đến đan dược, là do bản thân ta."
Khúc Duyệt hơi sửng sốt, ồ, hóa ra là xoăn tự nhiên.
Giang Thiện Duy buồn bực hỏi: "Có gì không ổn?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Ta chưa bao giờ gặp một tu đạo giả có tóc xoăn tự nhiên." Nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Đã từng gặp thụ yêu với một mái tóc xoăn dài màu xanh lá cây nhưng cũng không có cuốn lọn như cậu."
"Thì sao chứ, Phật Tổ Như Lai cũng có tóc quăn." Ngón tay cậu vẽ những vòng tròn nhỏ trên đỉnh đầu, "Cuốn còn lợi hại hơn ta."
Khúc Duyệt bị cậu ta chọc cười. Trên đầu Phật Tổ đâu phải là tóc, là thịt của Đức Phật, búi thịt có dạng tóc, một trong ba mươi hai biểu tượng Phật gia.
"Sư tỷ, ta đi ra ngoài."
Ăn xong cá nướng, Giang Thiện Duy đứng lên, có chút ngượng ngùng. Khúc Duyệt nhìn ra cậu ta đang mót, nàng đã kiểm tra chung quanh, không có gì dị thường.
"Đừng đi xa quá."
Giang Thiện Duy đáp ứng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Khúc Duyệt dọn dẹp đống tàn tích của bữa cá nướng, rồi ngồi gần ngọn lửa bắt đầu thiền định. Ước chừng qua mười lăm phút, Giang Thiện Duy trở lại sau khi giải quyết, nhìn trái nhìn phải: "Sư tỷ, trong phòng chỉ có một cái giường, tỷ ngủ trên giường, ta ngủ dưới sàn."
Khúc Duyệt từ từ mở mắt, nhìn cậu chằm chằm: "Được."
Mặc dù không thể sử dụng thần thức nhưng thính giác của nàng vô cùng nhạy, vì vậy nàng yên tâm để cậu ta ra ngoài một mình và luôn để ý nghe ngóng động tĩnh. Sau khi cậu ta đi vệ sinh xong vẫn luôn ở trong một phòng cách đây không xa, mới đầu nàng không hiểu, hiện giờ đã biết.
Giang Thiện Duy đang bị bắt, trước mặt nàng bây giờ... là một tiểu yêu quái?
Khúc Duyệt bình tĩnh đi đến bên giường, cởi giày rồi nằm xuống. Yêu quái thì nằm xuống một đống cỏ khô trong góc, khi nãy lúc nó đi ngang qua đống lửa, ngọn lửa vốn đang bập bùng vui vẻ bỗng giống như bị điện giật, đột nhiên rụt lại, ánh sáng trong phòng chập chờn.
Khúc Duyệt làm như không biết: "Tiểu Duy, cậu ngủ không cởi giày sao?"
Yêu quái gối đầu lên hai tay, chân nhếch lên bắt chéo: "Ngủ trên đất đâu cần chú ý nhiều như vậy."
Khúc Duyệt im lặng không nói, lấy trong túi bên hông ra một lá trúc, nghịch nghịch giữa các ngón tay. Nàng đã nhặt chiếc lá này trong lúc kiểm tra khu vực xung quanh, giữ lại để phòng thân. Không ngờ nó lại có ích nhanh như vậy.
Căn phòng chìm trong im lặng, yêu quái chờ đợi đống lửa tắt hẳn mới lên tiếng: "Khúc tỷ, ta không ngủ được, tỷ kể chuyện ta nghe đi."
"Kể chuyện hả? Cậu muốn nghe chuyện gì?" Trong bóng tối, giọng Khúc Duyệt nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như làn gió đêm khẽ lướt qua gương mặt.
"Tùy ngươi, nhưng chuyện phải thú vị. Nếu không, ta sẽ ăn thịt ngươi." Yêu quái liếm liếm môi, "Sẽ ăn thịt ngươi thật đấy."
"Nghịch ngợm." Khúc Duyệt cười khẽ, "Sư tỷ đây sẽ kể cho ngươi chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài..."
Rồi nàng kể lại câu chuyện Lương Chúc đầy xúc động hệt như một tiên sinh kể chuyện. Kể xong, nàng hỏi yêu quái, "Thế nào, câu chuyện thú vị không?"
Yêu quái không trả lời, phiền muộn khẽ thở dài.
"Đây chính là hỏi thế gian tình ái là chi mà khiến lứa đôi thề nguyền sinh tử." Khúc Duyệt nói, lá trúc trong tay chậm rãi đưa lên miệng, thổi ra một loạt âm thanh.
Thật ra, yêu quái cho rằng câu chuyện tình yêu này thô tục, thật sự rất thô tục. Hình như hắn đã từng nghe được câu chuyện tương tự, còn nhiều trắc trở khổ tâm hơn. Nhưng giọng kể của Khúc Duyệt vô cùng cuốn hút, từng câu chữ đầy nội lực, khiến hắn bất giác đắm chìm trong đó. Bây giờ nghe nàng thổi lá trúc, giai điệu bi thương càng khiến lòng hắn trào dâng nỗi buồn vô hạn.
Ủa, sao lại cảm thấy trên mặt ươn ướt?
Yêu quái đưa tay lên sờ, trên mặt thế nhưng lại đầy nước.
Là nước mắt ư?
Yêu quái làm sao có nước mắt?
Thật kinh khủng, yêu quái sợ hãi nhảy dựng lên.
Ngay lúc này, Khúc Duyệt cắn đầu lưỡi, lá trúc lập tức dính máu. Nàng vụt ra khỏi giường như một con rắn, sải bước lao đến trước mặt con yêu, dán chiếc lá trúc dính máu vào giữa mày của hắn. Yêu ma quỷ quái là âm, người là dương. Máu trên đầu lưỡi chính là máu thuần dương, huống chi nàng là tu đạo giả, uy lực của máu đầu lưỡi càng không thể coi thường.
Yêu quái bị đánh bất ngờ, toàn thân đau đớn, biến thân lập tức sụp đổ. Không thể tưởng được, đây rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương không có pháp lực cơ mà! Trí lực của hắn được khai thông, lập tức nhận ra hắn không lừa được nàng mà còn từng bước bị nàng gạt!
Cuối cùng ai mới là yêu quái đây?
Con người vô liêm sỉ!
"Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta!" Yêu quái gian nan bỏ lại một câu, biến thành một sợi khói trắng bay ra khỏi nhà tre.
Ngay khi nó vừa rời đi, trận pháp vây khốn Giang Thiện Duy liền biến mất. Cậu thoát ra lòng nóng như lửa đốt chạy về.
"Sư tỷ!" Cậu hét lớn, khi nhìn thấy Khúc Duyệt vẫn bình an ngồi xổm bên đống lửa thêm củi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đi tới đống lửa ngồi xuống, cậu thở hổn hển: "Ta bị một tiểu trận vây khốn, không thấy tỷ đi ra tìm, cứ tưởng tỷ đã gặp chuyện."
Khúc Duyệt phủi tro trên tay: "Nơi đây rách nát, sẽ không có đại yêu quái."
Tiểu yêu bình thường, dù nàng không pháp lực vẫn có thể xử lý.
Giang Thiện Duy ngửi được mùi máu trong phòng: "Tiểu yêu quái gì vậy?"
"Ha, chính là cái đó." Khúc Duyệt chỉ vào đống cỏ khô trong góc, có một đôi giày thể thao trên đống cỏ khô.
"Giày của ta sao?" Giang Thiện Duy giật mình. Đây là đôi giày cậu mang khi đến đây, sau khi lên bờ thay y phục đã đổi thành một đôi giày bó, đôi giày này bị ném xuống biển.
"Giày của ta thành tinh khi nào? Nó hấp thu linh khí gì để trở thành bản thể? Nấm chân sao?"
--- ---
Editor muốn nói: Tiểu Duy à, hóa ra cậu bị nấm chân sao?
Thần Khúc
Đánh giá:
Truyện Thần Khúc
Story
Chương 2: Xoăn tự nhiên
10.0/10 từ 41 lượt.