Thần Khống Thiên Hạ
Chương 967: Cổ Độc Hoàng Giai Siêu Cường (1)
- Lão bát, lão lục mau tới giúp ta, tiểu tử này có thiên hỏa.
Độc sư kia vừa chạy trốn vừa cầu cứu đồng bạn.
Hai gã độc sư còn chưa ra tay chợt liếc nhìn nhau, lập tức tế ra công kích đánh qua.
Lăng Tiếu hiện tia cười lạnh nói:
- Đang chờ các ngươi đâu!
Tinh thần lực trong thức hải hắn khuấy động, chia thành ba phần, hướng ba gã độc sư bắn tới.
Thức hải thiên tôn đỉnh đã vô cùng chắc chắn, nhưng tinh thần lực của Lăng Tiếu đã khác hẳn ngày xưa, vẫn oanh phá thức hải bọn hắn vô cùng đau đớn.
Lăng Tiếu nhân cơ hội ném Băng Hỏa kiếm, dùng ý niệm khống chế chém thẳng về hướng ba gã độc sư.
- Tiểu tử chớ có trương cuồng!
Sầu U rốt cục bắt đầu xuất thủ.
Không ngờ hắn lại lựa chọn đánh lén, một chiêu mang theo năng lượng cường đại chụp thẳng sau lưng Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu căn bản không kịp phản ứng, sau lưng bị đánh trúng lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài, phun ra ngụm máu tươi.
- Hung hăng càn quấy đủ rồi chứ, chờ bổn đế tiêu diệt ngươi.
Sầu U sải bước tới trước mặt Lăng Tiếu, một bàn tay chụp xuống.
Hắn cảm thấy tiểu tử này bị một kích của hắn đánh trúng dù không chết cũng bị thương nặng, cho nên không sợ hãi hắn nhấc nổi sóng gió gì thêm nữa.
Ai ngờ ngay khi hắn định bắt lấy Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã tránh thoát ra ngoài.
- Cho ngươi đào thoát trong tay bổn đế, ta còn mặt mũi hay sao?
Sầu U thản nhiên nói một câu, hắc sắc cự chưởng chụp tới.
Mặc dù Lăng Tiếu mang phong ngoa, nhưng vừa rồi đã bị trọng thương, tốc độ ảnh hưởng thật lớn, hiện tại lại bị đánh rơi xuống mặt đất.
- Lão đại!
Bại Gia Tử bị mấy người vây công, nhưng nhìn thấy Lăng Tiếu bị trọng thương lập tức oanh ra đường máu muốn bay qua.
Đáng tiếc kẻ vây công cũng là thiên tôn cao giai, làm sao cho hắn dễ dàng chạy thoát.
Kim Sắc Lang Vương cũng bị mấy linh thú dây dưa không còn khả năng tiếp viện.
Lam Sắc Giao Long vẫn đang giết chóc trên không trung, từng đầu linh thú lục giai bị đánh rơi xuống, máu tươi vẩy khắp trời cao.
- Thực lực chênh lệch quá xa ah!
Lăng Tiếu vẫn chưa chết, nhưng thương thế nặng hơn rất nhiều, làm hắn cảm thấy thật đau đớn.
Sầu U cảm giác được chân khí của hắn kinh ngạc nói:
- Không ngờ còn chưa chết, tiểu tử kia mặc vệ giáp phòng ngự đi!
Ngay khi hắn định ra tay thêm lần nữa, Lăng Tiếu lật người ném một món đồ về phía hắn.
Sầu U nheo mắt, tiếp theo đồng tử co rụt lại:
- Là Thiên Lôi Tử!
Oanh long!
Đồ vật kia chính là Thiên Lôi Tử lục giai mà Lăng Tiếu lấy được tại Trọng Kiếm môn, uy lực nổ mạnh đủ so với năng lượng thiên tôn tự bạo.
- Hi vọng có thể thương tổn lão gia hỏa kia một chút đi!
Lăng Tiếu nhìn thấy Thiên Lôi Tử nổ tung thật gần Sầu U, cảm thấy cho dù không nổ chết hắn cũng có thể tạc tổn thương hắn.
Sau khi khói bụi đã tan, Sầu U vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trên thân có vài phần chật vật nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, Lăng Tiếu biết Thiên Lôi Tử không tổn thương hắn quá lớn.
- Tiểu tử, lại dám làm ta bị thương, ta nhất định phải nuốt sống ngươi!
Sầu U tức giận, hét lớn một tiếng, thân hình như dã thú bổ nhào tới Lăng Tiếu, hiển nhiên là muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ngay khi Sầu U bổ nhào tới trước mặt Lăng Tiếu, trong tay Lăng Tiếu hiện ra thêm hai viên Thiên Lôi Tử ném tới người hắn.
Cùng lúc đó Lăng Tiếu nhân cơ hội vội vàng thối lui thật xa.
Sầu U sớm có phòng bị, trong tay vung ra đoàn năng lượng quét chúng bay ngang sang một bên.
Hai viên Thiên Lôi Tử rơi xuống đầm lầy cách đó không xa, ầm ầm nổ tung.
Sầu U tràn ngập sát ý nói:
- Ta xem ngươi còn hậu chiêu gì cứ việc sử dụng ra đi!
Chỉ hai bước hắn đã truy tới gần Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhẫn nhịn đau đớn, khóe môi ứa máu, tinh thần lực tích súc chuẩn bị:
- Yên tâm, hậu chiêu của ta nhất định đủ sức giết ngươi!
Hưu!
Tinh thần lực xuất ra một kích tuyệt cường, hướng Sầu U đánh tới.
Sầu U chỉ cảm thấy có cỗ lực lượng truyền đến, tiếp theo hắn dừng bước.
Bỗng nhiên một cỗ tinh thần lực cường đại oanh thẳng vào trong thức hải của hắn.
- Hắc hắc, đi chết đi!
Lăng Tiếu phát ra tiếng tươi cười đắc ý, Băng Hỏa kiếm chém ra kiếm quang cường đại bổ thẳng tới trước.
Ai ngờ tinh thần lực lần này tựa hồ đã mất đi linh nghiệm.
Chỉ thấy kiếm quang bị Lăng Tiếu chém ra bị Sầu U vung một tay hất mạnh, lập tức hóa thành hư ảo.
Lăng Tiếu hoảng hốt, chuẩn bị thối lui, Sầu U đã phát ra thanh âm âm trầm:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên hiểu được công kích tinh thần lực, nếu không phải bổn đế sớm có phòng bị thật đúng là bị ngươi thực hiện được, hiện tại đi chết đi!
Dứt lời Sầu U oanh ra mười thành công lực muốn đem Lăng Tiếu giết chết.
Bởi vì hắn biết nếu còn tiếp tục kéo dài, chờ khi Lam Sắc Giao Long giết qua bọn hắn đề chơi xong rồi.
- Xem ra chỉ phải đem Liệt Viêm Hổ xuất ra thôi!
Lăng Tiếu nhìn năng lượng sắp đến gần, hắn đã không còn đủ năng lực đi cản trở, chuẩn bị xuất ra Liệt Viêm Hổ.
Nhưng đúng lúc chỉ mành treo chuông, một đạo lục hắc năng lượng cường hãn đem năng lượng của Sầu U oanh sang hướng khác.
- Ai dám phá hư chuyện tốt của ta!
Sầu U quát to.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh xinh đẹp từ xa lăng không mà đến, lụa mỏng sát thân, dáng người uyển chuyển, khí chất cao quý thanh lịch, cộng thêm khuôn mặt hại nước hại dân, làm mọi người đều ngừng thở.
- Dám đả thương phu quân ta, ta lấy mạng của ngươi!
Người tới chính là Phượng Tiêm Vận vừa đột phá tôn giai.
Hiện giờ thực lực nàng đại tiến, khí thế đã khác hẳn ngày trước.
Chỉ thấy tay nàng cầm tử mẫu song kiếm, song kiếm huy vũ, lục mang đại thịnh, kiếm khí hình thành bộ dáng cổ trùng cường đại, hướng Sầu U rít gào đánh tới.
- Tân tấn thiên tôn cũng dám càn rỡ!
Sầu U sớm ôm một đoàn lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng, một tay đón chiêu của Phượng Tiêm Vận, trực tiếp hất bay năng lượng, sau đó sấn tới vung tay chộp vào bộ ngực của nàng.
Xem ra lão già kia cũng muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Phượng Tiêm Vận không chút sợ hãi, chỉ thấy nàng quát to một tiếng, suy diễn ra tiểu phương thế giới.
Tiểu phương thế giới của nàng vô cùng bất phàm, bên trong tràn đầy cổ trùng dữ tợn đáng sợ, giống như một thế giới cổ trùng, cổ trùng này cường hãn hơn bình thường rất nhiều, mỗi đầu đều là cổ trùng vương, chúng là vương giả thống lĩnh trăm vạn cổ trùng khác, bên trong còn có một cổ trùng hoàng, do chính nó tọa trấn chỉ huy đàn cổ trùng cắn nuốt tới.
- Đây…đây là cổ trùng hoàng giới, làm…làm sao có loại thế giới trong truyền thuyết này đâu, điều này không có khả năng!
Sầu U đưa mắt liền nhìn ra lai lịch tiểu phương thế giới của Phượng Tiêm Vận, hơn nữa hắn có vẻ vô cùng giật mình.
Thiên tôn lĩnh ngộ đạo của mình, có thế giới của mình, sau đó diễn biến thành công kích hoặc phòng ngự cho mình, trong thế giới này thiên tôn kia có thể đem trạng thái của mình tăng lên tới cao nhất.
Cường giả huyền đế cấp cũng là như thế, nhưng sau khi đạt tới đế cấp năng lực thế giới đã trở nên viên mãn, uy lực sẽ càng thêm khủng bố.
Thần Khống Thiên Hạ