Thần Khống Thiên Hạ
Chương 956: Chia Tay
- Nguyệt tỷ nói rất đúng, nếu để muội vĩnh viễn ở lại bên cạnh cho huynh bảo hộ muội, như vậy muội có khác gì một phế nhân, muội sẽ cảm thấy không vui, Tiếu, cho phép muội quyết định chuyện lần này được không?
Vi Đại Nhi khẩn cầu nói.
Lần này Lăng Tiếu nói không nên lời.
Hắn chỉ suy nghĩ cho an toàn của nàng, nhưng lại xem nhẹ cảm giác của nàng, nàng cũng muốn sống một cuộc sống phấn khích riêng mình.
Nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, Lăng Tiếu khẽ thở dài một hơi nói:
- Được rồi, nếu muội đã chấp nhất như thế, ta không miễn cưỡng muội, nhưng phải nhớ kỹ mọi sự đều nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng thể hiện biết không?
- Ân, đa tạ huynh, muội sẽ không làm cho huynh thất vọng.
Vi Đại Nhi vui vẻ đáp.
Lúc này Lăng Tiếu đưa mắt nhìn Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng Bạch Vũ Tích, thản nhiên hỏi:
- Các nàng có ý nghĩ nào khác hay không?
Nếu Vi Đại Nhi đã muốn ra ngoài lịch lãm, nhưng không biết những mỹ nữ còn lại có ý nghĩ như thế hay không, hắn cần phải hỏi thăm một chút. Cho dù các nàng đều là nữ nhân của hắn, Lăng Tiếu cũng cảm thấy nên tôn trọng ý kiến của các nàng.
Phượng Tiêm Vận là người đầu tiên tỏ thái độ:
- Muội không muốn rời khỏi huynh!
Phượng Tiêm Vận là Tế Ti Nữ của Cổ tộc, Cổ tộc nhân đối với chuyện cảm tình từ xưa tới nay chỉ chuyên nhất tới chết, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Tuy rằng Lăng Tiếu phá hủy độc tình của nàng, nhưng tình ý của nàng đối với hắn vẫn thủy chung như một, muốn nàng rời khỏi hắn, nàng tự hỏi mình làm không được.
Thải Hà Nguyệt phụ họa nói:
- Muội cũng không muốn rời khỏi huynh!
Thái độ của hai nàng cũng không làm Lăng Tiếu cảm thấy bất ngờ, lại thật hài lòng, dù sao cuộc sống của hắn cũng không thể thiếu bóng dáng nữ nhân.
Cuối cùng ánh mắt hắn rơi lên người Bạch Vũ Tích.
Bạch Vũ Tích có chút lúng túng nói:
- Thiếu gia…muội…muội không biết nên làm sao lựa chọn, muội…muội chỉ muốn lưu bên cạnh chiếu cố thiếu gia, nhưng muội lại sợ huynh ghét bỏ muội làm không tốt…
Trong lòng Bạch Vũ Tích vô cùng mâu thuẫn, ý nghĩ của nàng kỳ thật rất đơn giản, thầm nghĩ chỉ làm nha hoàn bên người thiếu gia, không muốn làm ra chuyện gì oanh oanh liệt liệt, nhưng Lăng Tiếu ngày càng cường đại, nữ nhân kề cận hắn ngày càng nhiều, ngay cả Vi Đại Nhi cũng cảm giác nguy cơ, nàng làm sao không phát hiện được.
Nàng muốn lưu bên cạnh Lăng Tiếu, nhưng lại sợ ngày sau bị bỏ qua không để ý tới, nhưng muốn nàng giống như Vi Đại Nhi đi tham gia dong binh đoàn, sống trong những ngày tháng giết chóc, nàng cảm thấy thật quá kinh khủng, ai bảo nàng trời sinh tính khí nhu nhược, trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm sao quyết định.
Lăng Tiếu ôm bả vai nàng nói:
- Vũ Tích, muội cứ lưu bên cạnh ta đi!
Bạch Vũ Tích là một nữ tử làm người thật thương tiếc, Lăng Tiếu cũng không dám buông thả cho nàng tùy ý ra ngoài lịch lãm như Vi Đại Nhi.
Chờ sau khi hắn tạo dựng được thế lực, hắn dự tính đem người hầu bên trong giao cho Bạch Vũ Tích quản lý, như vậy cũng cho nàng có được việc để làm.
Trong đoàn người thực lực Tàn Báo cường đại nhất, hắn mạnh mẽ đem không gian oanh ra một khe hở, vô số bão cát nháy mắt tràn vào.
Mọi người đã sớm chuẩn bị xong, lập tức đi ra.
Mọi người đi tới giữa không trung, không gian nguyên lai bị lõm vào một đoạn.
Đoàn người đưa mắt nhìn xuống một thoáng, sau đó bắt đầu hành trình mới.
Cửu Đầu Huyết Phượng Ưng đã tiến hóa thành linh thú lục giai đê cấp, chúng đi phía trước mở đường, có vẻ khí thế bất phàm.
- Thần côn, nơi này là nơi nào? Cách Phong Đô có xa lắm không?
Lăng Tiếu nhìn Huyền Diệu hỏi.
Lúc trước hắn bị Tà Đế mang đến nơi đây, căn bản không thấy rõ đường, hiện tại cảm thấy dị thường mê mang đối với sa mạc mênh mông vô bờ này.
- Nơi này vốn là Phong Chi Sa Mạc, vốn là khu vực của Phong gia, nhưng đã rời khỏi Phong Đô phi thường xa xôi, nếu từ nơi này quay lại Phong Đô, toàn lực phi hành ít nhất phải dùng một tháng.
Huyền Diệu đáp.
- Cái gì, nơi này cách Phong Đô xa như vậy sao? Nhưng ta nhớ được lúc sư phụ dẫn ta tới đây hình như chỉ đi một lát đã tới.
Lăng Tiếu kinh ngạc kêu lên.
Tàn Báo xen lời nói:
- Tà Đế đại nhân đã tới thánh giai, hắn có thể xé rách không gian phi hành, tốc độ đương nhiên không thể so sánh, nếu ta dùng tốc độ cao nhất phi hành tới Phong Đô, phỏng chừng dùng nửa tháng.
- Đúng vậy, thực lực càng cao thì tốc độ càng nhanh, huống chi là tốc độ của thánh giai.
Huyền Diệu đáp, tiếp theo còn nói:
- Hiện tại chúng ta không quay về Phong Đô, mà đi Cát Thiên thành, nơi đó cách đây gần hơn một chút, sau khi tới Cát Thiên thành, là lúc chúng ta nên tách ra hành sự.
- Không thành vấn đề, toàn bộ nghe theo thần côn ngươi chỉ huy.
Lăng Tiếu gật đầu nói.
Mọi người phi hành trong Phong Chi Sa Mạc, thỉnh thoảng nhìn thấy Xuyên Sa thú tồn tại bên trong.
Xuyên Sa thú thực lực cực mạnh đều là tứ giai cao cấp, vừa lúc trở thành đối thủ mài luyện của mọi người.
Bên trong phiến sa mạc này, ngẫu nhiên còn phát hiện một ít Hoàng Sa Thạch cần trong luyện khí, Đường Cương Lĩnh vui vẻ thu vào.
Mọi người phi hành suốt mười ba ngày thời gian rốt cục đi tới Cát Thiên thành.
Đây là một tòa thành trì tồn tại bên cạnh sa mạc, tường thành như tường đồng vách sắt đem bão cát toàn bộ ngăn cản bên ngoài.
Tuy tường thành chắc chắn, nhưng trải qua mấy ngàn năm thậm chí là bão cát vạn năm ăn mòn, đã biến thành loang lổ cũ kỹ.
Sau khi tới Cát Thiên thành, Lăng Tiếu đem linh thảo đan dược phân phát cho mọi người, đồng thời dặn họ sau khi tới thành trì khác lấy một ít đan dược đấu giá, xem như cấp huyền tinh cho họ chi dụng.
Ở Trung Vực, không có huyền tinh căn bản không thể sinh tồn.
- Vạn Đoạn sơn mạch là một hiểm địa nổi tiếng trong Trung Vực, kỳ ngộ cùng nguy cơ vĩnh viễn cùng tồn tại, các ngươi nhất định phải cẩn thận.
Lăng Tiếu căn dặn.
- Yên tâm đi thiếu gia, chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt.
Độc Hạt Tử đáp, những người khác đều kiên định gật đầu.
- Ta cũng tin tưởng các ngươi nhất định có thể thành công.
Lăng Tiếu nói.
Huyền Diệu nói:
- Mười năm thời gian, các ngươi nhất định sẽ nghe được các sự tích liên quan tới thiếu gia, mười năm sau các ngươi sẽ biết nên đi đâu tìm thiếu gia.
Độc Hạt Tử, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Lãnh Xà, Vi Đại Nhi cùng bát tướng đều hướng Lăng Tiếu cúi người thi lễ, bắt đầu bước lên hành trình đến Vạn Đoạn sơn mạch.
Nhìn mọi người rời đi, trong lòng Lăng Tiếu cảm khái vô cùng, đồng thời cũng thật chờ mong ngày gặp lại.
Tiếp theo Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh phải đi thánh địa Trung Vực Linh Vũ thành.
- Linh Vũ thành bất đồng với địa phương khác, nơi đó là thánh địa chân chính của Trung Vực, không biết bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng muốn vào Linh Vũ các, trở thành một phần tử của họ, tuy hai người các ngươi thiên phú trác tuyệt, nhưng không được cao tầng Linh Vũ các phát hiện chỉ là uổng công, ta có một túi gấm, sau khi tới Linh Vũ các hai ngươi mở ra, làm theo căn dặn, các ngươi đều sẽ lấy được cơ duyên của mình, nhớ kỹ còn chưa tới Linh Vũ các ngàn vạn lần không được mở ra, dọc theo đường đi nhất định phải thận trọng, đừng đối địch với người khác, mọi sự đều phải ẩn nhẫn!
Thần Khống Thiên Hạ