Thần Khống Thiên Hạ
Chương 400: Huynh Đệ Không Phải Người Keo Kiệt
Lăng Tiếu lườm Lao Phí Dương, sau đó vỗ về cái trán của Lang Vương kim sắc và nói:
- Tiểu kim, có người muốn ăn ngươi kìa, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
- Ta ăn hắn trước!
Lang Vương kim sắc đáp.
Linh thú tam giai đã mở linh trí, đã có thể cảm ứng được Lao Phí Dương có địch ý với mình.
- Còn ngây ra đó làm gì?
Lăng Tiếu nói ra.
Sau một khắc thân thể Lang Vương kim sắc run lên, toàn thân tỏa kim quang lóng lánh, thân thể như thiểm điện lao tới.
NGAO!
Lang Vương kim sắc mở to miệng máu, răng nanh dữ tợn cắn qua Lao Phí Dương.
- Đừng... Đừng tới đây!
Đột nhiên Lao Phí Dương nhìn thấy Lang Vương kim sắc lao tới thì hoảng sợ té xuống đất, thần sắc tái nhợt khoát tay kêu to lên.
Lao Phí Dương thực lực thấp kém, chỉ có thực lực Huyền Giả trung giai thì bỏ đi, trong mắt Lang Vương kim sắc chút thực lực đó chẳng đáng là cái gì cả.
- Không muốn ah!
Tên đội trưởng hộ vệ nói ra, trường kiếm trong tay chém thẳng vào Lang Vương kim sắc.
Đám hộ vệ sau lưng nhìn thấy đội trưởng động thủ, mấy chục đạo kiếm quang chém thẳng về Lăng Tiếu cùng Lang Vương kim sắc.
Rầm rập!
Công kích cường đại có tiếng nổ kinh thiên vang lên, người dân chung quan bỏ chạy tán loạn.
Đám hộ vệ cho rằng Lăng Tiếu cùng Lang Vương kim sẽ bị công kích này giết chết...
Thế nhưng mà sau khi khói mù tan đi, lại nhìn thấy một người một thú không bị tổn thương gì.
Nhưng mà vạn hạnh là thiếu gia của bọn họ không bị ăn tươi, còn ngồi dưới đất, ngay cả nữ nhân kia cũng té lăn ra, sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Chỉ thấy đũng quần thiếu gia kia ướt đẫm, thì ra hoảng sợ quá độ nên tiểu ra quần, mùi thúi buồn nôn cũng bay lên.
Lăng Tiếu nắm bắt cái mũi, khinh thường địa liếc mắt nhìn cái kia Lao Phí Dương, nhẹ vỗ về Lang Vương kim sắc đầu nói ". Thối chết, tiểu kim chúng ta đi thôi" .
- Chủ nhân, vì cái gì không cho ta ăn hắn?
Lang Vương kim sắc hỏi.
- Tên kia gầy như que củi, cho ngươi cũng không đủ nhét kẻ răng, hay là thôi đi.
Lăng Tiếu đáp.
Một người một thú không quan tâm tới chuyện ở đây, chạy tới cửa đông.
Tên đội trưởng làm gì dám cản đường, con linh thú này đã là tam giai, dường như người trẻ tuổi kia cũng là cao thủ Linh Sư a, bằng không trúng mấy chục chiêu của bọn họ sao có thể không có việc gì?
- Thật đáng sợ, khá tốt không có chọc giận hắn, bằng không thảm rồi!
Tên đội trưởng hộ vệ hoảng sợ nói thầm.
Lúc này đội trưởng kia chay tới Thập Tứ Thiếu gia đang bị hoảng sợ run rẩy kia.
Hộ vệ kia ngửi thấy mùi thúi, nân Lao Phí Dương đang hoảng sợ lên, hỏi:
- Thập... Thập Tứ Thiếu gia ngươi không sao chớ?
Lao Phí Dương giật mình khôi phục tinh thần lại, vung tay tát mặt tên đội trưởng một cái.
Ba!
Lập tức gương mặt tên đội trưởng có dấu tay đỏ ửng.
Trong lòng của hắn tức giận, thế nhưng mà vẫn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Đúng... Thực xin lỗi thiếu gia.
- Phế vật vô dụng, mười mấy người lưu không được một người một thú, ngươi sao không đi chết đi.
Lao Phí Dương xấu hổ thành giận, quyền đấm cước đá với tên đội trưởng.
Sau khi phát tiết xong, Lao Phí Dương lúc này kêu tên hộ vệ khác lại.
- Đám phế vật các ngươi còn lăn lộn làm gì, mau trở lại gọi trưởng lão cung phụng đi.
Thành Phần Địa là địa bàn của Lao gia, ở chỗ này Lao gia chính là đại gia tộc, có được quyền lợi nói chuyện, quy củ nơi này toàn bộ do Lao gia quyết định.
Lao Phí Dương thân là dòng chính Lao gia, trong thành Phần Địa này hung hăng càn quấy tự đại, mà thực lực bản thân hắn chẳng được, nếu không phải ỷ vào gia tộc, hắn đã bị người ta sớm ném cho chó ăn.
Lao Phí Dương từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị người ta uy hiếp, còn bị dọa sợ tè ra quần, thật sự hủy diệt anh minh của hắn.
Hắn thề tuyệt đối không cho một người một thú này ra khỏi thành Phần Địa nội.
...
Đương nhiên Lăng Tiếu không quan tâm chuyện nhỏ này trong lòng, vẫn đang cưỡi Lang Vương kim sắc rêu rao khắp nơi.
Đám hộ vệ bốn phía đang chú ý Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không quan tâm, cho dù gia chủ Lao gia đích thân tới, hắn cũng không sợ đối phương.
Thực lực của hắn mặc dù không có đạt tới Vương giai, nhưng có tuyệt chiêu khiến Vương giai có hại chịu thiệt!
Lăng Tiếu có nguyên tắc:
- Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả gấp mười lần!
Thời điểm Lăng Tiếu đi ngang qua một tửu điếm, chỉ thấy ở lầu hai có một người thò đầu ra nói:
- Phụ mã gia, có thể cạn chén với ta không?
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới ở thành Phần Địa này có người nhận ra hắn, nhưng có thể gọi hắn là "Phụ mã gia ", chắn hẳn đối phương là người từ thành Cổ Tế tới hoặc là người tham gia kén rể.
Lăng Tiếu rời khỏi thành Cổ Tế, lần kén rể đó hắn đã lộ mặt.
Hiện tại rời đi không bao lâu có người nhận ra hắn, trong nội tâm có sát ý hiện ra.
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn qua đối phương là ai thì sững sờ, trực tiếp cười cười đáp:
- Huynh đài tương mời nào dám không theo.
Lăng Tiếu nói một tiếng, hắn nhảy ra khỏi lưng sói, nhảy lên lầu hai, đồng thời thu Lang Vương kim sắc vào bao tay linh thú.
Người trẻ tuổi này chính là Huyền Diệu đã tham gia tranh đoạt danh hiệu phụ mã nữ Tế Ti của thành Cổ Tế.
Lăng Tiếu còn không có ngồi vững vàng liền bị Huyền Diệu trong tay quạt giấy trắng cho hấp dẫn ở.
- Quạt lông mỹ nữ trong tay huynh đài có thể mượn xem không?
LăngTiếu cười hoi.
Huyền Diệu cười khẽ nói:
- Phụ mã gia cầm lấy đi!
Lăng Tiếu cười hi hi địa cầm cây quạt, chỉ thấy cây quạt có tám nữ tử, mỗi một nữ tử có bộ dáng trông rất sống động, làm cho người ta cảm giác xem là đủ.
Nét họa sinh động không phải nguyên nhân Lăng Tiếu xem, chính yếu chính là nữ tử được họa, mỗi một người đều có tư sắc hoa nhường nguyệt thẹn, khiến cho người ta nhập thần.
Nhưng mà trong tám mỹ nữ, rõ ràng có thê tử hắn nữ Tế Ti.
Bức họa nữ Tế Ti hơi ngồi và có bộ dáng ngắt linh thảo, bộ dáng phi thường lạnh nhạt, thân thể rất sống động, vô cùng duy mỹ.
Chỉ có Lăng Tiếu cảm thấy đang thiếu cái gì đó.
Huyền Diệu cười gượng nói:
- Phụ mã gia đừng trách ta đường đột vẽ nữ Tế Ti điện hạ nha, ta... Ta cũng không kiềm lòng được trước cái đẹp.
- Ta sao trách ngươi chứ, nhưng mà quạt này ta thu, khi xem như quà gặp mặt của huynh đệ đi.
Lăng Tiếu ứng một tiếng, sau đó thu quạt giấy lại..
- Phụ mã gia không cần tuyệt như vậy a, đây chính là binh khí tiện tay của ta đấy.
Huyền Diệu vẻ mặt đau khổ nói ra, trong lòng thầm nói:
- Ngày hôm qua ta cảm thấy thiếu cái gì đó, ai, thiên ý không thể trái!
- Cái phá binh khí này đáng bao nhiêu kim tệ? Xem huynh đệ cũng không phải người keo kiệt, đến đây, hai ta có thể gặp nhau ở đây là duyên phận, ngươi cũng đừng gọi ta phụ mã gia, trực tiếp gọi ta là Lăng Tiếu là được rồi, vì cảm tạ huynh đệ tặng quạt, ta sẽ kính ngươi.
Lăng Tiếu dường như rất quen thuộc Huyền Diệu nói một câu.
Dứt lời, hắn cầm bầu rượu lên uống.
Người khác không biết còn tưởng hai người là hảo hữu thật lâu mới gặp lại đấy.
Thần Khống Thiên Hạ