Thần Khống Thiên Hạ
Chương 342: Hỏa Độc Luyện Tạng
- Cảm ơn!
Vân Mộng Kỳ phi thường đạm mạc trả lời, giống như hai người xa lạ nói chuyện với nhau.
Sau khi trả qua chuyện ở Hoang Tùng sơn mạch, nàng thấy rõ ràng con
người của Hoàng Dật Phong, cho nên khinh thường có qua lại gì với sư
huynh này.
Hoàng Dật Phong tự đòi mất mặt cuoiwfi cười, lại đi về phía Ngọc Liệt Diễm bên cạnh.
Hôm nay mục tiêu của hắn đặt lên người Ngọc Liệt Diễm.
Mặc dù nàng không có thiên tư tuyệt thế như Vân Mộng Kỳ, nhưng mà nàng
là mỹ nhân tuyệt đẹp, huống hồ tư thái của nàng là vưu vật cực phẩm, còn có đôi măt câu hồn đoạt phách của nàng, làm cho Hoàng Dật Phong sinh ra ham muốn chiếm giữ.
- Sư muội, có rảnh chúng ta đi tìm nơi luận bàn một chút, nơi này rất phù hợp với chúng ta tu luyện.
Hoàng Dật Phong tham lam nhìn qua bộ ngực ngạo nhân của Ngọc Liệt Diễm nói ra, trong nội tâm có suy nghĩ ác ý.
Ngọc Liệt Diễm nhìn qua Hoàng Dật Phong, đôi mắt dễ thương nháy mấy cái, cười nói:
- Sư huynh thực lực cao cường, sư muội cũng không phải đối thủ của sư huynh.
Hoàng Dật Phong cười nói:
- Sư muội khiêm tốn, sư huynh ta sẽ nhượng cho ngươi, sư huynh làm sao cam lòng làm bị thương người đẹp chứ?
Hoàng Dật Phong ở trong tông cũng xem như mỹ nam tử số một số hai, trong tông không biết có bao nhiêu sư tỷ sư muội nhớ thương hắn, nhưng mà ánh mắt của hắn cao ngạo, nữ tử bình thường không lọt vào trong mắt của
hắn.
Lúc trước hắn thiếu một chút là đả động tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộng
Kỳ, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, hiện tại chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, trước mắt Ngọc Liệt Diễm chính là mục tiêu của
hắn.
- Nếu như thế gian này nam tử đều thương hoa tiếc ngọc như sư huynh thì tốt rồi.
Ngọc Liệt Diễm vũ mị tươi cười nhìn qua Hoàng Dật Phong.
Giọng nói mềm mại giống như tắm trong gió xuân, khảm vào tim của Hoàng Dật Phong, làm cho hắn không chịu đựng được.
- Đó là tự nhiên, thanh thuần động lòng người như sư muội, ai không thương tiếc chứ?
Ánh mắt Hoàng Dật Phong nhìn thẳng vào bộ ngực của nàng.
Ngọc Liệt Diễm chỉ vào đôi môi, ủy khuất nói:
- Nam nhân kia không thương tiếc ta, còn vắng vẻ người ta.
- Cái gì, hắn là ai, ta giết hắn!
Hoàng Dật Phong không tự giác tức giận quát lên.
Hắn không biết đã trúng mị hoặc của Ngọc Liệt Diễm, nói chuyện phi thường lớn tiếng, làm cho mọi người nghe rõ ràng.
- Chậc chậc, đều là đệ tử Xích Viêm Phong, thằng này còn không biết xấu hổ.
- Cũng không phải sao? Rõ ràng ngay cả sư muội của mình cũng không buông tha, huống chi người ta đã có người trong lòng.
- Hắn gần đây xem mình quá cao, trước kia nói muốn truy cầu tiểu sư muội, hiện tại tự biết đuổi không kịp tiểu sư muội, vừa muốn truy đuổi Liệt Diễm sư muội, thật sự là quá đáng giận.
...
Trong lúc nhất thời, các đệ tử nhao nhao khinh bỉ mắng Hoàng Dật Phong.
Vân Mộng Kỳ càng cảm thấy Hoàng Dật Phong buồn nôn đến cực điểm.
Thằng này đi câu dẫn nữ nhân có người trong lòng, thật sự không biết nhục nhã mà.
Lực trưởng lão ở bên cạnh quát:
- Tiểu tử, cút qua một bên đi.
Ngực của Hoàng Dật Phong bị đánh trúng một cái, một ngụm huyết dịch phun ra ngoài, thân thể chấn động ngồi xuống đất.
- Ai... Ai dám ám toán ta?
- Om sòm!
Lực trưởng lão quát một tiếng nữa, một đạo linh lực vô hình đánh vào người Hoàng Dật Phong.
Phốc!
Hoàng Dật Phong bị đánh bay ra ngoài lần nữa.
Lực trưởng lão tâm tình bực bội, lại nghe đệ tử dưới tay của mình không biết nhục nhã như vậy, cho nên ra tay giáo huấn Hoàng Dật Phong.
Hoàng Dật Phong xem như không may, rõ ràng dám đi gây Ngọc Liệt Diễm yêu tinh kia.
- Ha ha, đáng đời!
Ngọc Liệt Diễm cười thầm trong lòng.
Ai ngờ một đạo lệ bắn thẳng về phía nàng.
Ngọc Liệt Diễm nhanh chóng cúi đầu, không dám có biểu lộ đắc ý nào.
Chút mị thuật thấp kém của nàng làm sao qua được mắt trưởng lão, hắn chỉ mặc kệ mà thôi.
Đúng vào lúc này Lăng Tiếu vẻ mặt nhẹ nhõm đi tới.
- Như thế nào rồi? Người cứu sống chưa?
Lực trưởng lão trầm giọng hỏi.
Mọi người chung quanh chú ý trên người Lăng Tiếu, Chư Như Thường cùng Liễu Đông thì thần sắc khinh thường.
- May mắn không làm nhục mệnh!
Lăng Tiếu lườm hai thầy trò Chư Như Thường, chắp tay nói với Lực trưởng lão.
Lực trưởng lão hoảng sợ nói.
Lăng Tiếu cười cười không nói gì, bởi vì người phía sau sẽ làm chứng cho hắn.
Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu hư nhược đi tới.
- Quý sư huynh thật không có chuyện?
- Cái này... Cái này quá không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn thực sự có Ngũ phẩm đan dược?
- Như thế rất tốt, hỏa độc trong người của ta xem ra có hi vọng khu trừ sạch sẽ.
- Các ngươi mau nhìn, hắn... Khí sắc của hắn không đúng!
- Sư đệ, ngươi... Ngươi hấp thu hỏa độc?
Thạch Thiên Hậu tiến lên nhíu mày nói ra.
Lúc này không ít mọi người chú ý tới sắc mặt Lăng Tiếu, sắc mặt của hắn đỏ lên không bình thường.
- Sư huynh nhạy cảm, ta không sao!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu đi tới trước mặt Lăng Tiếu, đồng loạt khom người với Lăng Tiếu, nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ, ngày sau hữu dụng việc gì cứ phân phó sư huynh ta đây.
Lăng Tiếu nâng hai người lên.
- Sư huynh đệ trong nhà, nghiêm trọng rồi, sư tỷ, ngươi tốt nhất nên mang sư huynh đi nghỉ ngơi trước đi, bằng không lại bị hỏa độc thì không hay.
Mạc Ái Liên cùng Quý Viêm Chiếu cảm kích nhìn qua Lăng Tiếu, sau đó quay về phòng ốc.
Trên đời này có người ngu xuẩn như vậy, rõ ràng hấp thu hỏa độc cho người khác, tốt rồi, cứu sống người khác chính mình lại chết.
- Sư đệ, ngươi thực không có sao chứ!
Ngọc Liệt Diễm đi tới trước mặt Lăng Tiếu lo lắng hỏi thăm.
Lúc này nàng quan tâm từ nội tâm, không có nửa phần mị thuật.
Lăng Tiếu nhếch miệng cười nói:
- Yên tâm đi, không chết được!
Lực trưởng lão nhìn qua vẻ rộng rãi tiêu sái của Lăng Tiếu, khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
- Ngươi là Lăng Tiếu, Xích Viêm Phong chúng ta thiếu nhân tình của ngươi.
Quý Viêm Chiếu là đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong, đại biểu cho lực lượng trung kiên tương lai của Xích Viêm Phong, hôm nay Lăng Tiếu dùng thân cứu Quý Viêm Chiếu, trong lòng Lực trưởng lão cảm kích Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu còn không có trả lời, Chư Như Thường không xa cười lạnh nói:
- Lực trưởng lão, nhân tình này hắn không cần, hắn dám hấp thu hỏa độc của Quý Viêm Chiếu, không quá ba ngày hắn tất nhiên sẽ độc... Phát... Mà... Chết.
Trong mắt Chư Như Thường lộ ra vẻ lạnh lùng, cố ý kéo dài mấy chữ đằng sao, sợ người khác không biết.
Lời này vừa nói ra, người chung quanh biến sắc, mà Liễu Đông thì tươi cười, thiếu chút nữa khống chế không nổi bật cười.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu cười ha hả:
- Ha ha, có người làm sư thúc như ngươi, ngươi đúng là một tên... Tiểu... Nhân... Lãnh huyết!
Ngưng cười, hắn uống cạn một bầu rượu, hát ngâm:
- Có rượu có hát, nhân sinh bao nhiêu? Thí dụ như sương mai, ngày qua ngày khổ nhiều... Rõ ràng như nguyện, khi nào không trả giá? Lo từ đó đến, không thể đoạn tuyệt...
Mọi người nhìn qua Lăng Tiếu tiêu sái rời đi, chẳng biết tại sao trong nội tâm cảm thấy đắng chát tự giễu
Thần Khống Thiên Hạ