Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1995: Ta vẫn cứ đánh hắn răng rơi đầy đất! (1)
- Hừ, ngươi thực lực như vậy cũng không biết xấu hổ khoe mẽ trước mặt lão phu!
Hạ Công thập phần khinh thường nói một tiếng, tiếp theo tay vung lên. Một đạo thần mang lóe ra, liền bức lui Vân Mộng Kỳ, đồng thời nện cho nàng thành trọng thương.
Ngọc Nhu Phỉ cũng không hề e ngại, trong tay nàng lấy ra Tĩnh Chỉ Kính bắn tới.
Những thần năng của Tĩnh Chỉ Kính này căn bản không thể đối phó cường giả Thần Vương trở lên, huống chi là loại cấp bậc tồn tại như Hạ Công.
Hạ Công quay sang hướng tới Ngọc Nhu Phỉ liền đơn Chỉ một cái. Một đạo năng lượng xẹt qua, liền tức thì hủy diệt Tĩnh Chỉ Kính.
- Phốc!
Ngọc Nhu Phỉ tức thì bị một Chỉ kia xuyên thủng bả vai, cả người bật về phía sau, máu tươi phun ra.
Khang Văn cùng Khang Vũ cắn răng, cũng chỉ có thể kiên trì đồng thời ra tay về hướng tới Hạ Công.
Chỉ là bọn hắn còn chưa tới trước mặt Hạ Công, liền có hai người khác vọt tới ngăn cản bọn họ.
Hạ Công quét mắt nhìn mọi người ở đây lạnh lùng nói
- Các ngươi không cho cũng phải nhường. Lăng Tiếu đã đã chết, núi này tự nhiên bị Môn Nội thu hồi, hiện tại liền do Công Tôn trưởng lão tới tiếp quản, các ngươi còn có ai không phục?.
- Hôm nay nếu mà không có khẩu dụ của môn chủ, chúng ta là tuyệt đối sẽ không nhường lại!
Vân Mộng Kỳ quát lên một tiếng, một Thần Tháp xuất hiện ở trong tay nàng, đồng thời nàng lập tức đánh nó bắn đi.
Thần tháp trong nháy mắt trở nên to lớn, cơ hồ phải phá tan điện này, sau đó chụp về hướng tới Hạ Công trưởng lão.
Đôi mắt già nua của Hạ Công chợt lóe sáng lên vẻ kinh ngạc
- Quả là một kiện thần vật!.
Trong tay của lão xuất ra một thanh Thần Kiếm chém ra một kiếm về hướng tới Thần Tháp kia, đánh bật Thần Tháp đi.
Thực sự không phải là Thần Tháp không bằng Thần Kiếm của lão, mà là lực lượng của Vân Mộng Kỳ so cùng Hạ Công thì kém hai bậc trong cùng Giai, nên căn bản vô phương bằng được.
- Các ngươi không đi, ta liền quăng hết thảy bọn ngươi ra bên ngoài!
Hạ Công nổi khùng nói một tiếng, lướt về phương hướng đến Vân Mộng Kỳ, trước tiên muốn bắt lấy nàng mà ném đi.
Vào lúc mắt thấy lão sắp bắt được Vân Mộng Kỳ, một đạo bóng dáng cực nhanh tức thì đánh sâu lại đây.
- Ta mổ ruột moi gan ngươi!
Một tiếng gầm lên giống như Long Ngâm liền vang dội khắp điện.
Mọi người bị âm thanh này chấn động đến mức màng nhĩ đều phải vỡ toang
Đám người Hạ Công trước khi tiến vào đại điện này đã hạ lệnh cho vài tên Thần Vương ở bên ngoài trông coi.
Hạ Công mắt thấy sắp bắt được Vân Mộng Kỳ. Chính là đầu tiên bị sóng âm kia chấn động đến dừng lại một ít. Khi lão vẫn đang muốn tiếp tục chộp tới về hướng phía trước, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến lực lượng công kích khiến cho hắn thấy phải kiêng kỵ.
Hạ Công không thể không buông tha Vân Mộng Kỳ, cả người khẩn cấp né tránh sang một bên, trong lòng lão âm thầm tự hỏi
- Chẳng lẽ là Lăng Cương vừa trở về?.
Chỉ là khi lão quay người lại nhìn thấy người mới đến thì lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lão tình nguyện thấy là Lăng Cương vừa trở về, cũng không mong muốn nhìn người nọ trở về.
Bởi vì bọn họ đều nhận định hắn là người chết. Chính là người ta lại còn chưa chết, mà thực lực kia vẫn còn trở nên càng khủng bố hơn.
- Cái này phiền toái!
Hạ Công thầm hô ở trong lòng.
Người trở về chẳng phải đúng là Lăng Tiếu sao?
Sau khi hắn đi ra từ Loạn Táng Không Gian, phát hiện đám người Vân Mộng Kỳ không còn ở lại địa bàn Vân Cương Giáo chờ bọn hắn. Hắn liền mang theo Tà Đế cùng Liễu Phiêu Phiêu vội vàng chạy về Thiên Long Môn.
Chỉ là hắn không hề ngờ tới, vừa mới trở lại trên núi của chính mình, cũng là lúc phát sinh ra chuyện bực này. Điều đó khiến cho hắn nổi nóng không thôi.
- Mộng Kỳ nàng không sao chớ?
Vân Mộng Kỳ không chớp mắt nhìn Lăng Tiếu đột nhiên trở về. Trong lòng nàng cũng không có một chút chuẩn bị, trong nháy mắt lao vào trong lòng Lăng Tiếu mà cất tiếng khóc
- Thiếp còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng!.
Những người thuộc về trận doanh Lăng Tiếu ở trong điện này thấy một màn như vậy, ai nấy đều đều là trở nên hưng phấn.
- Ta đã biết rõ Phong Chủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ mình!
Khang Vũ âm thầm đắc ý kêu to ở trong lòng.
Ngọc Nhu Phỉ đã đi tới, rơi lệ đầy mặt mà nhẹ nhàng nói
- Thiếp... không phải thiếp đang nằm mơ chứ?.
Lăng Tiếu bế Vân Mộng Kỳ đứng lên, sau đó xoay người nói với Ngọc Nhu Phỉ
- Không phải nằm mơ, ta đã trở về. Các ngươi đứng sang một bên nhìn, hôm nay ai động đến các ngươi, kẻ đó đều phải trả giá!.
Ngay sau đó, hắn lại nhìn lướt qua Thường Hạo Hữu bị thương, hàng lông mày trong nháy mắt lại càng nhăn tít. Tiếp theo hắn quay sang Khang Văn hỏi
- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?.
Khang Văn không có do dự, lập tức thuật lại chuyện đã xảy ra trước đây cho Lăng Tiếu.
Khang Vũ từ một bên đề nghị.
Lăng Tiếu khoát tay áo bảo
- Loại việc nhỏ Bản Phong Chủ liền có thể giải quyết, hà tất làm phiền Môn Chủ.
Dứt lời, ánh mắt của hắn quét từ Hạ Công sang đến trên người Công Tôn Dương.
Hạ Công tiếp xúc với ánh mắt sắc bén kia của Lăng Tiếu liền cảm giác có chút mất bình tĩnh. Nhưng mà lão vẫn còn có thể đứng yên. Chỉ là Công Tôn Dương kia cũng không có lợi hại như thế. Lão sớm đã nghe nói đến sự cường đại của Lăng Tiếu, mà Lăng Tiếu kia mang theo dáng vẻ bá đạo đã uy hiếp thẳng đến trái tim lão, làm lão sợ đến hắn liên tục lui về phía sau hai bộ. Mấy tên Thần Vương tại phía sau lão cũng đều là rùng mình.
- Các ngươi muốn quả núi này của ta?
Lăng Tiếu dù gặp chuyện vẫn ung dung liền quay về hướng tới Hạ Công mà hỏi.
Hạ Công thu lại vẻ mặt gay gắt, lão cười khẽ mà nói
- Nếu Lăng Thần Sư đã trở về, vậy việc này là dễ thương lượng rồi.
Dừng một lát lão lại nói
- Vị này là Công Tôn Dương trưởng lão, là Thần Dược Sư tông môn ta mới tấn chức, được Môn Chủ ban ơn độc chiếm một núi. Vừa khéo ta đi theo Công Tôn Thần Sư đến đây chọn lựa ngọn núi, lại phát hiện chỗ này của Lăng Thần Sư phi thường thích hợp với Công Tôn Thần Sư, cho nên đặc biệt đến thỉnh giáo Lăng Thần Sư một phen. Quả núi này có thể đổi cho Công Tôn Thần Sư, hắn tất nhiên sẽ có thù lao thích đáng!.
Lăng Tiếu chính là người tin cẩn của phe phái Kim Tộc, lão cũng không thể giáo huấn Lăng Tiếu giống như bắt nạt những người khác vậy.
Lão ở trong lòng thầm mắng.
Thần Khống Thiên Hạ