Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1961: Quỷ ý không gian (1)
Tâm tình Lăng Tiếu vốn đã trở nên tê dại giống như bị nhúng vào chậu nước băng, khiến cho hắn trong nháy mắt bắt đầu trở nên vui mừng.
- Rốt cục cũng dã chịu đựng được đến cùng, ha ha!
Lăng Tiếu ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng, liền mạnh mẽ vọt về hướng tới phía trước.
Đáng tiếc, nơi đó thực sự không phải là lối ra trong kỳ vọng của hắn. Mà là một khu vực không gian kì dị cổ quái khác.
Loạn Táng Không Gian, cũng không ai biết cái tên này là từ đâu ra.
Chỉ biết là nó đã tồn tại vô số vạn năm. Mà căn cứ vào miêu tả trong ghi chép của một số Chí Tôn, chỗ nầy đúng là một không gian an táng. Tựa hồ nó ẩn giấu bí mật động trời gì đó từ thời viễn cổ, cho nên mới được gọi là Loạn Táng Không Gian.
Sau khi Lăng Tiếu xuyên qua khu vực hoàn toàn điên cuồng dữ dội này, vốn dĩ nó nên là lối ra.
Đáng tiếc, hắn đã cao hứng quá sớm!
Chỗ nầy căn bản không phải là lối ra gì cả, mà là một vùng giống như không gian tĩnh lặng.
Khi hắn nhìn thấy những quang cảnh ở chỗ nầy thì trở nên vô cùng kinh hãi!
Chỉ thấy rất nhiều quả núi nhỏ hoang vu lại đều là không chân mà trôi nổi lắc lư. Lại còn có nhiều hơn những khối đá bay loạn mà nện vào nhau ầm ầm ở trong những dòng chảy xiết, giống như một chốn hình thành từ những dòng chảy loạn.
Ở đây vốn có một cái gì đó đáng sợ, chỉ cần cẩn thận nhìn kĩ là sẽ phát hiện ở giữa những dòng chảy loạn này thỉnh thoảng còn mang theo một số tàn thây thi thể của hung thú đã chết đi, cũng không thiếu những mảnh vụn thân thể nhân loại trôi dạt ở trong đó, hơn nữa sổ lượng thậm chí là rất lớn. Những luồng âm khí chậm rãi di động tại chỗ nầy quả là cực kì ớn lạnh, giống như quang cảnh một ngày tận thế, tuyệt đối làm cho người ta rợn cả tóc gáy!
Sau khi Lăng Tiếu vừa mới bước vào không gian này, lập tức cảm thấy có một luồng hủ thực khí vô cùng đậm đặc thổi ập tới. Hơn nữa hắn cũng bị lực lượng cường đại kia đập đến mức không tự chủ được mà phải bay lui.
Lãng Tiếu sử dụng lực lượng Thiên Trụy để tự ổn định thân hình của mình, nhưng ngay lúc đó cũng có vô số nham thạch và quả núi nhỏ nương theo luồng khí kia mà đến nện ầm ầm tới chỗ hắn.
Lực lượng của những quả núi nhỏ và nham thạch lực đánh sâu mà tới này quả là cực lớn, so với lực lượng ở trong khu vực điên cuồng dữ dội thì tuyệt đối không thể yếu hơn, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
- Chỗ này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì!
Lãng Tiếu mắng to một tiếng, song quyền nhằm tới những quả núi nhỏ và nham thạch này mà nện thẳng về phía trước.
- Rầm rầm!
Lực phá hoại cường đại miễn cưỡng bắn bay những quả núi nhỏ và nham thạch này.
Chính là, Lãng Tiếu lại cảm giác song quyền ngứa ngáy không thôi, cả người cũng là bị nện đến phải lui bước. Hơn nữa lực lượng dòng chảy xiết nơi này vừa hút vừa đẩy, làm cho thân hình hắn lập tức không bị khống chế lộn nhào bay lên.
- Bang bang!
Lãng Tiếu trong nháy mắt bị những quả núi nhỏ và nham thạch ở nơi này va đập nện cho choáng váng đầu hoa mắt, da thịt nứt vỡ.
Cũng may mắn hắn đã đột phá Trung Giai Thần Vương, lực phòng ngự lượng đã sớm được gia tăng một tầng. Bằng không thật đúng là sẽ bị những quả núi nhỏ và nham thạch này trực tiếp đánh cho tan xương nát thịt.
Hắn hoài nghi chủ nhân phần còn lại của chân tay đã bị cụt nơi này khi còn sống hẳn là cũng gặp phải cùng cảnh ngộ như hắn đã gặp loại vừa va chạm liền khó chịu.
Lãng Tiếu không dám lại sơ ý, cũng không muốn tiêu hao quá nhiều thần lực. Hắn gượng gạo ổn định thân thể, lấy ra Kim Long Thương quét ngang để đánh bay những quả núi nhỏ và nham thạch đang bay tới.
Có Kim Long Thương trợ giúp, nỗi khổ da thịt của Lãng Tiếu đã giảm hẳn đi.
Chỉ là lực lượng không gian lưu động ở nơi này vẫn rất cường đại, chỉ hơi không may mắn là lập tức lại bị vừa hút vừa đẩy đến không yên.
Lãng Tiếu quan sát tình huống chung quanh ở nơi này, lại nghĩ biện pháp nên giải quyết như thế nào với cục diện này.
Đồng thời hắn nghĩ tới sư phụ Tà Đế của mình
- Sư phụ không có ở chỗ này sao?.
Trong tay của hắn có Sinh Mệnh Ngọc Đồng của Tà Đế. Hắn biết Tà Đế còn sống, nên tin tưởng những phần còn lại của chân tay đã bị cụt này không liên quan tới sư phụ hắn, chỉ là hắn nghĩ liệu sư phụ mình cũng có thể ở chỗ này hay không?
Nghĩ tới đây, Lãng Tiếu nhanh chóng bay vút lên trên một hòn núi nhỏ, mặc kệ cho nó di chuyển theo lực lượng ở nơi này. Đồng thời trong tay hiện ra Sinh Mệnh Ngọc Đồng.
Thông thường Sinh Mệnh Ngọc Đồng càng đến gần chủ nhân cũ, thì ánh sáng nó phát tán ra ngoài sẽ đặc biệt chói mắt.
Lãng Tiếu là biết Tà Đế ở bên trong Loạn Táng Không Gian này, chính là sau khi hắn lấy ra Sinh Mệnh Ngọc Đồng, thì phát hiện Sinh Mệnh Ngọc Đồng vẫn còn sáng, nhưng mà ánh sáng của nó lại không có thay đổi gì.
Lãng Tiếu cười khổ một cái
- Loạn Táng Không Gian này cũng không biết lớn tới đâu, sư phụ ở chỗ này hơn một trãm năm cũng không biết đã trôi dạt đến chỗ nào!
Lãng Tiếu thu hồi Sinh Mệnh Ngọc Đồng lại, sắc mặt dửng dưng suy nghĩ nên xuôi dòng xuống, hay là ngược dòng lên trên tìm kiếm vùng đất cội nguồn của nó?
Liền trong thời gian Lăng Tiếu không để tâm, một tòa núi nhỏ khác đúng là nện về hướng tới vị trí quả núi nhỏ mà hắn đang đứng.
May là Lãng Tiếu kịp thời phản ứng lại, hắn bật nhảy lên rời khỏi nơi này.
Lãng Tiếu lẩm bẩm nói
- Không bằng ngược dòng đi ngược lên, nhìn một chút xem nơi này rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì!.
Dứt lời, thân hình Lăng Tiếu bắt đầu tung hoành, xuyên qua không gian ở trong dòng chảy loạn lưu này. Hắn nhẹ nhàng né tránh những quả núi nhỏ cùng với nham thạch này, thỉnh thoảng lại mượn nó làm điểm dừng chân nghỉ ngơi.
Lãng Tiếu cũng không biết đã đi được bao xa, dòng chảy loạn lưu nơi này một mực tồn tại, chỉ hơi không chú ư liền dễ dàng bị nện trúng.
Nhưng mà ở trong hoàn cảnh này thì trái lại khiến cho Lãng Tiếu rèn luyện cảnh giới thân pháp, khiến cho nó đạt tới cảnh giới hoàn mỹ nhất, tốc độ lại tãng lên vài phần.
Với thực lực Trung Giai Thần Vương của hắn, lại là người mang Phong thuộc tính, cho dù là Cao Giai Thần Vương đều không đuổi kịp hắn. Hắn có so sánh với cao thủ Thần Vương đỉnh cao.
Lăng Tiếu vào mọi thời khắc đều chú ư đến hoàn cảnh nơi này, hắn phát hiện những phần còn lại của chân tay đã bị cụt này tựa hồ đều đã là do Thần Vương chết đi rất nhiều năm lưu lại, bằng không những tứ chi này không có khả nãng một mực bảo tồn đến bây giờ.
Chỉ là hắn không hiểu những phần còn lại của chân tay đã bị cụt này rốt cuộc là xuất phát từ địa phương nào.
Tất nhiên Loạn Táng Không Gian này vạn năm đều không được chứng kiến có người đi vào, vậy làm sao lại có nhiều người như vậy bị chết ở đây.
Thần Khống Thiên Hạ