Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1801: Thư Tử Thiến cùng Phong Thanh Duyên

Huống hồ Tà Đế phong lưu, lời này nhưng không giả, tuy nói thuận theo tăng cường của tu vi, tâm tính thay đổi, nhưng mà phàm tâm vẫn là tồn tại.

Tà Đế tù binh trái tim của Thư Tử Thiến, mang theo nàng cùng nhau chạy trốn.

Hai người bọn họ đi qua nhiều nơi, lại bị truy sát vô số lần, cuối cùng Tà Đế càng là bị bức đến trốn vào trong loạn táng không gian.

Vốn là Thư Tử Thiến cũng thiếu chút nữa bị người của tộc nhân nàng bắt trở về, nhưng mà bời vì kế nhiễu địch của Lăng Tiếu, cùng với di nương của nàng âm thầm tương trợ mối có thể ẩn cư ở chỗ này, chờ Tà Đế trở về.

Nhưng mà một lần chờ đợi lại là hơn một trăm năm, không hề có tin tức!

Nếu không phải nàng có sinh mệnh ngọc đồng của Tà Đế, biết hắn còn chưa chết, nàng đều muốn vì hắn mà tuẫn tình rồi.

Đương nhiên nàng sở dĩ không tiến vào loạn táng không gian tìm Tà Đế đó là bởi vì cho dù vào rồi cũng không tìm được.

Bởi vì loạn táng không gian là một trong bát đại cấm địa, đi vào chỉ là cửu tử nhất sinh.

Vạn nhất nàng tiến vào mà có chuyện ngoài ý muốn, mà Tà Đế lại thoát khốn trở về, vậy nàng không phải là bị chết oan uổng rồi sao?

Nghe xong Thư Tử Thiến giải thích, Lăng Tiếu mới có thể khẳng định đây thật sự là một sư nương khác của mình, mà Tà Đế đã thật sự đi vào Loạn Táng không gian.

Lão phụ nhân đi cùng Thư Tử Thiến là di nương của nàng, bởi vì bà nên mới có thể an tâm ẩn cư tại nơi này.

Năm đó chính di nương cũng đồng ý Thư Tử Thiến tìm kiếm tu lữ mà không đồng ý nàng bị mang đến Tẩy Tương làm thiếp thất cho người khác.

- Ta và sư phụ ngươi từ biệt hơn trăm năm, tuy rằng ta biết hắn vẫn còn sống, nhưng mà…đúng như ngươi nói, hắn có khả năng bị vây bên trong không thể ra được, ta cũng không có biện pháp đi trợ giúp hắn, mạo muội đi vào chỉ có con đường chết mà thôi.

Đôi mắt đẹp của Thư Tử Thiến nhộn nhạo nước mắt khó sống.

Trong lòng Lăng Tiếu đau xót, biết đây cũng là một nữ nhân đang tưởng niệm sư phụ mình sâu nặng.

- Sư…sư nương đừng khó sống, sư phụ thiên phú trác tuyệt, nhất định có thể đi ra, hay là…hay là ngày mai ta vào Loạn Táng không gian đi!

Lăng Tiếu thoáng do dự cuối cùng vẫn gọi Thư Tử Thiến là sư nương.

- Ngươi…ngươi gọi ta sư nương?

Miệng của Thư Tử Thiến mở to kinh hô.

Lăng Tiếu gãi gãi đầu nói:

- Ta…ta không gọi ngài là sư nương thì phải gọi là gì?

- Hì hì…

Thư Tử Thiến cao hứng cười khúc khích.

Một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại nói:


- Đây là lần đầu tiên ta vui vẻ nhất từ suốt hơn trăm năm nay, đúng vậy, ta là sư nương của ngươi, sau này ngươi phải luôn xưng hô ta như vậy biết không?

Lăng Tiếu thật nhận chân gật đầu:

- Dạ, sư nương!

- Được, ngươi đã gọi ta sư nương, vậy ngươi nghe theo lời khuyên của ta, ngươi đừng đi vào Loạn Táng không gian, trừ phi có một ngày ngươi đạt tới thủy thần cảnh giới, bằng không…ai!

Thư Tử Thiến lại thở dài nói.

Lăng Tiếu hiểu được tuy thực lực mình đề thăng thật lớn, còn có một ít lá bài tẩy, nhưng hắn kiến thức qua trong Thiên Vực có thật nhiều thần vương cường giả, ngay cả họ cũng không dám đi vào Loạn Táng không gian, như vậy đã biết bên trong đáng sợ đến bao nhiêu.

Hắn cũng không tự tin đến mức nghĩ mình có thể ra vào nơi đó thật tự nhiên.

Nhưng hắn không biết làm sao giải thích với sư nương Phong Thanh Duyên đây!

Suy nghĩ một lúc lâu, Lăng Tiếu vẫn quyết định đem chuyện này giao cho Phong Thanh Duyên tính toán.

Không phải hắn không muốn đi tìm sư phụ, nhưng đúng như lời nói của Thư Tử Thiến, Loạn Táng không gian vô cùng rộng lớn, nguy hiểm trùng điệp, đừng nói tìm người, có thể tự bảo vệ mình cũng đã vô cùng lợi hại.

Sau khi Lăng Tiếu gọi về Phong Thanh Duyên, Thư Tử Thiến vẫn bị giật mình.

Lăng Tiếu tạm thời không thời gian giải thích với nàng, lập tức đơn giản giới thiệu hai người một phen, sau đó vội vàng ra khỏi phòng, lưu lại không gian cho hai vị sư nương tự mình giải quyết.

Lăng Tiếu nhìn thấy lão phụ nhân vẫn đang chờ đợi, liền nói với bà một tiếng, sau đó rời đi.

Nhưng lão phụ nhân lại gọi Lăng Tiếu, nói:

- Tiểu tử ngươi rốt cục là ai?

Lão phụ nhân lộ ra ánh mắt đề phòng, tựa hồ vô cùng nghi ngờ thân phận Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra lệnh bài thân phận Thiên Long môn, nói:

- Hiện tại ta là người của Thiên Long môn, sau này tiền bối có thể gọi ta Lăng Tiếu.

Bộc lộ thân phận Thiên Long môn, hắn muốn lão phụ nhân hiểu rõ ràng ngoại trừ hắn là đệ tử của Tà Đế, vẫn là người có thân phận cao quý, thật sự không phải là người đến lừa gạt bọn họ.

Quả nhiên tuy lão phụ nhân bất kính đối với người của Vân Cương giáo, nhưng không dám bãi đại bài với người Thiên Long môn, trên mặt lộ ra vài phần khủng hoảng, đồng thời còn mang theo ý kinh ngạc, hiển nhiên không đoán được Lăng Tiếu vẫn còn một tầng thân phận này.

Lăng Tiếu đi ra ngoài tản bộ thư gian.

Trong lòng hắn suy nghĩ nếu không đi vào Loạn Táng không gian tìm kiếm sư phụ, bước tiếp theo hắn nên đi như thế nào?

Quay về Huyền Linh đại lục đón nữ nhân của mình đến đây sao? Hay đi Thiên Huyền địa vực tìm kiếm Vân Mộng Kỳ?

Lăng Tiếu do dự hồi lâu, quyết định nên đi đến Thiên Huyền địa vực tìm Liên Hoa giáo hỏi thăm tin tức Vân Mộng Kỳ trước tiên.



Nếu không tìm được tung tích của nàng, cả đời này hắn sẽ bất an.

Huống hồ hắn chỉ mới đi vào Thiên Vực chưa bao lâu, tin tưởng người nhà tại Huyền Linh đại lục vẫn còn có thể chờ đợi hắn.

Mặc kệ đi tới Thiên Huyền địa vực sẽ có kết quả hay không, Lăng Tiếu nhất định phải nghĩ biện pháp quay về Huyền Linh đại lục một chuyến, đem người nhà của mình đưa đến Thiên Vực cùng sinh sống.

Không phải Lăng Tiếu không niệm tình cố hương, nhưng điều kiện của Thiên Vực thật thích hợp tu luyện, Huyền Linh đại lục đã mất nhiều bổn nguyên lực lượng, họ ở lại tối đa chỉ tu luyện tới thực lực thánh giả, không thể thành tựu thần vương, ý nghĩa không thể nào vĩnh sinh bất tử.

Lăng Tiếu yêu bọn họ, làm sao nhẫn tâm để họ rời khỏi hắn đâu?

Một lúc sau, lão phụ nhân đi ra gọi Lăng Tiếu trở vào.

Lăng Tiếu không biết hai vị sư nương rốt cục bàn bạc ra sao, mặc kệ kết quả thế nào hắn vẫn cần phải đối mặt.

Hắn chỉ cầu nguyện hai người đừng đánh nhau mới tốt, bằng không hắn chỉ có thể trợ giúp Phong Thanh Duyên.

Nhưng sau khi vào phòng, hắn phát hiện đôi mắt hai người đều sưng đỏ, hiển nhiên đều khóc qua, nhưng cả hai lại nắm tay nhau, cảnh tượng này làm Lăng Tiếu thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phong Thanh Duyên buông tay Thư Tử Thiến, đi tới bên cạnh Lăng Tiếu nói:

- Tiếu nhi, mấy năm nay khổ cho ngươi, nếu không có ngươi dẫn ta đến Thiên Vực, ta còn chưa biết tin tức sư phụ của ngươi.

Quả thật nếu năm xưa một mình nàng đến Thiên Vực, chỉ sợ gặp phải chín tầng bích chướng không gian đã đủ làm cho nàng thất bại, làm sao còn cơ hội thuận lợi vào Thiên Vực, thành tựu lực lượng thánh hoàng.

Lăng Tiếu nói:

- Sư nương đừng nói như vậy, nếu không bởi vì đệ tử làm lỡ thời gian dài như thế, thì sư phụ…

Lăng Tiếu còn chưa nói xong, Phong Thanh Duyên đã ngăn cản:

- Việc này ta đã nghe Tử Thiến muội nói với ta, sau này ngươi cũng đừng đi tìm sư phụ ngươi, ta đã quyết định cùng Tử Thiến muội ở lại chỗ này, đợi sư phụ ngươi ra khỏi Loạn Táng không gian.

- Cái gì…sư nương suy nghĩ kỹ rồi sao?

Lăng Tiếu thập phần kinh ngạc nói.

Hắn biết cảm tình của Phong Thanh Duyên đối với sư phụ sâu đậm, hắn nghĩ nàng sẽ yêu cầu hắn cùng vào Loạn Táng không gian tìm người, hiện tại nàng làm quyết định như vậy, thật sự làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Phong Thanh Duyên lộ ra vài phần cười khổ nói:

- Sư phụ của ngươi chưa chết, một ngày nào đó sẽ đi ra, nếu chúng ta đi vào tìm hắn chỉ sợ còn chưa tìm được đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta nhớ sư phụ ngươi, nhưng ta không thể làm chuyện có lỗi với hắn, tuyệt đối không thể để cho ngươi đi mạo hiểm như vậy, cho nên Tiếu nhi nhất định phải đáp ứng ta, nếu không tuyệt đối nắm chắc không được tiến vào Loạn Táng không gian!

Nghe được lời khẩn cầu của nàng, Lăng Tiếu hiểu được nàng đã quyết định.

Lăng Tiếu hiểu quan hệ trong chuyện này, gật đầu nói:

- Sư nương xin yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, hơn nữa ta tin tưởng sư phụ tuyệt đối có thể đi ra.


- Được, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Phong Thanh Duyên liên tục đáp.

Vài ngày kế tiếp, Lăng Tiếu luôn ở lại nơi đây với hai vị sư nương.

Nhưng đại đa số thời gian hai người chỉ nhắc đến sư phụ của hắn.

Lăng Tiếu cũng tìm hiểu được một ít sự tình sau khi sư phụ hắn về Thiên Vực, lúc hắn đi vào Loạn Táng không gian đã có thực lực thần vương trung giai, cộng thêm thiên phú của hắn tuyệt đối có bổn sự vượt cấp khiêu chiens, có lẽ đây là nguyên do hắn vẫn còn sống được trong Loạn Táng không gian.

Vì thế hắn mang theo Khang Văn cùng Khang Vũ đi tới Vân Cương giáo, để Vân Mông Điềm hạ lệnh tuyệt đối không thể để cho người khác biết tin tức về Thư Tử Thiến, hơn nữa dặn họ ở thời điểm thích hợp phải che chở hai người chu đáo.

Vân Mông Điềm đương nhiên đáp ứng.

Tuy hắn sợ hãi Thư gia cùng Tẩy Tương, nhưng Thiên Long môn mới là tồn tại cường đại nhất.

Chỉ cần Lăng Tiếu về tới Thiên Long môn, nhờ người ra mặt lên tiếng, tuyên bố Thiên Long môn bảo hộ Vân Cương giáo, tuyệt đối sẽ không còn người nào dám đến tìm bọn hắn gây phiền phức.

Nếu Lăng Tiếu không đi vào Loạn Táng không gian, hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi đây.

Lăng Tiếu cảm khái nói:

- Hai vị sư nương, ta tin chắc có một ngày sư phụ có thể đi ra, hai người đừng quá lo lắng, chờ có thời gian đệ tử sẽ đến thăm hai người, nếu có sự tình gì đi Vân Cương giáo thỉnh bọn hắn hỗ trợ, ta đã dặn họ, nếu sư phụ đi ra cũng mời hai người báo tin cho đệ tử, đệ tử nhất định đến gặp lão nhân gia.

- Được, chúng ta biết nên làm sao, yên tâm đi, sau này ngươi phải bảo trọng thân thể, làm chuyện gì cũng đừng nên mạo hiểm, hiện tại thân phận ngươi không giống lúc trước, chỉ cần ngươi cố gắng, một ngày nào đó có thể danh dương Thiên Vực.

Phong Thanh Dương dặn dò.

Thư Tử Thiến cười nói:

- Nếu không nghe Duyên tỷ kể lại sự tích của ngươi, ta cũng không biết có một đệ tử xuất sắc như vậy, ngày sau nếu ngươi đạt tới cảnh giới chí tôn, mà sư phụ ngươi còn chưa đi ra, chúng ta phải nhờ hết ở ngươi, ngươi cần tiếp tục cố gắng.

- Được, hai vị sư nương cũng phải bảo trọng!

Lăng Tiếu dặn dò thêm vài câu, rốt cục bắt đầu con đường quay về Thiên Long môn.

Chuyến đi này hắn thu hoạch thật lớn, không chỉ đột phá cảnh giới thần vương, mà Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng Tiên Vu đều đã thành tựu thần hồn.

Ngọc Nhu Phỉ cùng Sát Thiên đều có tư chất bước vào bán thần vương, chẳng qua còn chưa tích lũy đủ lực lượng, không thể trong thời gian ngắn chuyển hóa đủ thần lực.

Trong khi Tiên Vu đã thành tựu thần hồn, còn là bán thần vương, chỉ cần cho hắn U Hồn Thần Tuyền, tin tưởng không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá thần vương cảnh giới.

Cho nên lần này sau khi quay về Thiên Long môn, Lăng Tiếu quyết định để họ bế quan đột phá.

Trong lòng hắn thật chờ mong tìm được Vân Mộng Kỳ, nhưng lo lắng vạn nhất nàng đi vắng, hắn phải nên làm gì bây giờ?

Lăng Tiếu rời khỏi, lập tức quay về Thiên Long môn.

Hắn không gấp gáp chạy tới Thiên Huyền địa vực, cần phải chuẩn bị thêm một ít trước khi đến đó.

Lăng Tiếu thuận lợi về tới Thiên Long môn, lập tức đến chủ điện cầu kiến Lăng Thần.

Lăng Thần lập tức tiếp kiến Lăng Tiếu, hắn đã sớm nghe nói chiến tích của Lăng Tiếu trong U Hồn Thần Đàm, vì thế vô cùng vui vẻ.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Lăng Tiếu đột phá thực lực thần vương, càng thêm vui mừng.

- Tốt lắm, thật sự là tốt lắm, ngươi lại có thể thành tựu thần vị, ha ha…đây là suốt vạn năm nay Thiên Long môn mới có người nhanh chóng đột phá thần vương cảnh giới như thế, Lăng Tiếu, ngươi đúng là thiên tài tuyệt diễm!

Lăng Thần hết sức cao hứng khích lệ Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu có chút ngượng ngùng nói:

- Môn chủ quá khách khí, chỉ là may mắn mà thôi!

Lăng Thần khoát tay nói:

- Ngươi không cần quá khiêm tốn, sự thật xảy ra trước mắt, chẳng lẽ ta không thấy được sao?

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Xem ra mấy ngày nữa ta phải mời dự một lần đại điển phong thưởng, lấy thiên phú của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ siêu việt thật nhiều người cùng thế hệ, tộc của ta ngày sau vẫn còn cần nhờ ngươi làm hưng thịnh ah.

Lăng Tiếu mới bao nhiêu, đừng nói là trăm tuổi, ngay cả tám mươi cũng chưa đến.

Với thiên phú của hắn đột phá thần vương cảnh giới, tương đương đã đánh xuống tốt thần cơ, ngày sau muốn tiến giai thủy thần cảnh tuyệt đối có được ưu thế tiên thiên hơn tất cả mọi người.

Nói không chừng mấy ngàn năm sau, Thiên Long môn sẽ có thêm một vị thủy thần, vậy địa vị của Thiên Long môn càng thêm bền vững.

Mà bên trong Thiên Long môn, những người của các phe phái còn lại còn có ai dám quá mức khiêu khích?

Cho nên Lăng Thần cảm thấy nhất định phải ban thưởng cho Lăng Tiếu.

Có thứ tốt không lấy chính là vương bát đản.

- Qua vài ngày ngươi xem như trở thành nội môn trưởng lão Thiên Long môn chân chính rồi, không thể giống như ngày trước, chỉ có thể hưởng thụ tài nguyên mà không làm cống hiến.

Lăng Thần nói.

Lăng Tiếu rất rõ ràng, bất kỳ thế lực nào phát triển đều không thể thiếu tài nguyên. Mà Lăng Tiếu từ khi nhận tổ quy tông, lại có thân phận Thiên Long môn, tạm thời chưa từng làm ra điều gì cống hiến, yêu cầu của Lăng Thần cũng có thể lý giải.

- Cần ta làm gì đây?

Lăng Tiếu hỏi.

- Ngươi làm nội môn trưởng lão cũng không cần ra ngoài liệp sát thánh thú tìm kiếm thánh thảo thần tài, nhưng nếu ngươi tìm được thần vật có thể cung cấp cho tông môn, đương nhiên tông môn sẽ không bạc đãi ngươi, có thể dùng thần vật đồng giai trao đổi, có thể tính thành thần tinh, mặt khác ngươi có thể lựa chọn quản lý công việc trong môn, tỷ như cầm binh dẫn đội đi tìm kiếm tài nguyên…

Lăng Thần thao thao bất tuyệt nói.



Thần Khống Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Khống Thiên Hạ Truyện Thần Khống Thiên Hạ Story Chương 1801: Thư Tử Thiến cùng Phong Thanh Duyên
4.3/10 từ 274 lượt.
loading...