Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1758: Khiến người ta thẹn thùng ah!
Liệt Như Ngọc nhấp nhẹ cặp môi đỏ mọng nó:
- Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, cái gì cũng tùy ngươi!
- Đợi sau khi trở về nói với người của ta một tiếng, sai người đưa các nàng đến Thiên Long Môn, ta định an trí các nàng ở cạnh mình!
Lăng Tiếu mang theo vài phần ngữ khí khẩn cầu nói.
Liệt Như Ngọc rất sảng khoái đáp ứng:
- Yên tâm đi, việc này ta thay ngươi an bài, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Lăng Tiếu truy vấn.
- Chỉ là nếu vậy, về sau ngươi không định quay về Liệt Viêm Thành sao?
Liệt Như Ngọc mang theo vài phần tâm tình ảm đạm nói.
- Sao hả, sợ ta không đến gặp ngươi sao?
Lăng Tiếu trêu đùa nói.
Hắn vốn chỉ là nói giỡn, không ngờ Liệt Như Ngọc lại chăm chú gật gật đầu, trên mặt đỏ bừng, rất là xinh đẹp.
- Như Ngọc, kỳ thật ta phải nói rõ với ngươi một chuyện...
Lăng Tiếu nhẹ hít một hơi nói, dừng chút hắn mới rất chân thành nói:
- Ta là người rất hoa tâm, ở Huyền Linh đại lục ta cũng đã có không ít thê tử, mà ở Liệt Viêm Thành cũng có một vị là thê tử của ta, ta rất yêu các nàng, các nàng cũng rất yêu ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta quay lại đón các nàng đến sống ở Thiên Vực, ngươi hiểu rõ ý ta không?
Lăng Tiếu đã có quyết đoán, nhất định phải nói cho rõ ràng, không thể làm lỡ tuổi thanh xuân của người ta được!
Nếu nàng còn có thể kiên trì, vậy hết thảy dễ nói, nếu như đại tiểu thư người ta không vui, hắn cũng không sao cả.
Liệt Như Ngọc sắc mặt có chút cứng ngắc, nàng lâm vào trong trầm tư.
Đổi thành người khác, nếu gặp một nữ tử vừa xinh đẹp lại có thân phận như Liệt Như Ngọc đã sớm ước gì lấy được nàng rồi
Tài sắc kiêm thu như thế, quả nhiên là vẹn toàn đôi bên.
Thế nhưng tâm trí Lăng Tiếu đã thành thục, đã qua thời kỳ gặp đẹp liền yêu rồi.
Hắn càng theo đuổi cảm giác nước chảy thành sông hơn.
Hắn đối với Liệt Như Ngọc không tính là yêu say đắm, nhưng hắn không am hiểu nhất chính là đả thương tâm của tiêu cô nương ngươi ta a!
Cho nên liền thẳng thẳng với nàng, hi vọng nàng có thể biết khó mà lui làm một bằng hữu a!
Bất quá, nam nhân đều có tư tâm cả, nữ hài tử đẹp như Liệt Như Ngọc nếu bị nam nhân khác ôm ấp, hắn cũng không được thoải mái gì a.
Đây ước chừng đều là bệnh chung của nam nhân rồi, nữ nhân xinh đẹp ai không muốn có chứ!
Liệt Như Ngọc tâm lý cũng mâu thuẫn không thôi.
Trên thế giới này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng không có gì.
Thế nhưng dùng thân phận của nàng, đường đường tiểu công chúa được sủng ái nhất Liệt Viêm Thương Minh lại làm thiếp thất cho người ta, vậy thì quá thấp kém đi!
- Đừng làm khó dễ nữa, tất cả thuận theo tự nhiên a, hiện giờ ta phải nhanh chóng đột phá cảnh giới Thần Vương, ngươi bây giờ cũng là Thánh Hoàng đỉnh phong rồi, tin rằng không lâu nữa cũng sẽ đột phá, chờ chúng ta đều là Thần Vương rồi, có được vô hạn thọ nguyên, những chuyện nhi nữ tình trường này còn có thể chậm rãi bồi dưỡng, hơn nữa, Thiên Vực nhiều thanh niên tài tuấn như vậy chắc chắn sẽ có ngươi thấy thuận mắt.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ vai an ủi Liệt Như Ngọc.
Liệt Như Ngọc khẽ chớp động mắt:
- Ngươi nói đúng, trước đột phá Thần Vương đã nói sau, bất quá... Ta cũng chỉ thấy ngươi thuận mắt, nam nhân khác ta không thấy thuận mắt chút nào!
Liệt Như Ngọc nói xong trên mặt liền đỏ bừng, nàng lời này không thể nghi ngờ đã rất trực tiếp rồi.
- Ha ha, chỉ cần ngươi không điêu ngoa tùy hứng như vậy nữa, ngươi trong mắt ta cũng là một tiên tử cực kỳ xinh đẹp!
Lăng Tiếu tâm tình thật tốt khích lệ nói.
Liệt Như Ngọc nghe Lăng Tiếu khó được khích lệ nàng như thế, trong nội tâm rõ ràng nổi lên cảm giác ngọt ngào trước nay chưa từng có.
Trước kia muôn vàn lời nịnh nọt của nam nhân khác đối với nàng cũng không bằng câu này
Bởi vì cái gọi là nữ vui vì người mình yêu ah!
Lăng Tiếu đứa Liệt Như Ngọc về tới cửa hàng của Liệt Viêm Thương Minh.
Hắn vốn định trở về Thiên Long Môn, không ngờ Liệt Vô Địch rõ ràng còn ở lại đây, còn gọi hắn vào có chuyện muốn nói nữa.
Lăng Tiếu tự nhiên không tiện cự tuyệt, tự nhiên cũng theo Liệt Như Ngọc đi gặp Liệt Vô Địch.
- Bái kiến minh chủ!
Lăng Tiếu vẫn rất cung kính hành lễ với Liệt Vô Địch.
Đây chính là tồn tại top trước trong Thiên Thần Vương, là nhân vật cùng cấp bậc với Lăng Thần, Lăng Tiếu cũng không thể bởi vì mình trở thành người Kim tộc liền cuồng vọng được.
Liệt Vô Địch đối với thái độ của Lăng Tiếu rất hài lòng, lúc này phất phất tay bảo Liệt Như Ngọc đi xuống trước.
Liệt Như Ngọc có chút không nỡ nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, nhưng vẫn lui xuống.
- Lăng trưởng lão chúc mừng ngươi trở về Kim tộc ah!
Liệt Vô Địch trở nên vô cùng nhiệt tình nói với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đã trở thành người Kim tộc, thân phận hắn nhất định là không thấp, bằng không lúc trước Thiên Long Môn môn chủ Lăng Thần sẽ không hạ mình tới đón tiếp hắn rồi.
Liệt Vô Địch thân là người đứng đầu một minh, nhưng cũng phải ôn hòa với Lăng Tiếu một chút, chuyện này liên quan đến quan hệ giữa Liệt Viêm Thương Minh bọn hắn và Thiên Long Môn a!
Lăng Tiếu khách sáo ứng một câu:
- Đây là nhờ có minh chủ trợ giúp, Lăng Tiếu còn không biết nên hồi báo minh chủ thế nào đây!
- Ha ha, ngươi có tấm lòng này là tốt rồi, mà ngươi khiến sản nghiệp của Thương Minh lại có thể khai trưởng trong phạm vi Thiên Long Môn quản hạt, đây đã là hồi báo rồi!
Liệt Vô Địch cười cười nói, tiếp theo hắn lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy Như Ngọc có xinh đẹp không?
Lăng Tiếu ngược lại không nghĩ tới Liệt Vô Địch lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng.
Liệt Vô Địch cười nhạt nói:
- Nói thật ra, Như Ngọc chính là ngọc quý trong tay ta a, ta nhìn ra được nàng đối với ngươi rất có hảo cảm!
Lăng Tiếu ở trong lòng thầm hô "Cái này quá trực tiếp đi! ".
Hắn cũng không thể trực tiếp cự tuyệt phen tâm ý này của Liệt Vô Địch, lúc này đáp:
- Ta đã nói qua với Như Ngọc rồi, tin rằng bản thân nàng sẽ có quyết định, bất quá chỉ cần minh chủ không chê khách khanh trưởng lão như ta, ta vẫn luôn là một phần tử của Thương Minh a!
Lăng Tiếu lời này cũng cho Liệt Vô Địch một lời hứa hẹn, mặc kệ Liệt Như Ngọc và hắn có kết quả gì, hắn đều nguyện ý làm người trung gian giữa Liệt Viêm Thương Minh và Thiên Long Môn
Liệt Vô Địch cho rằng Lăng Tiếu sẽ lập tức tỏ thái độ yêu thích gì đó với nữ nhi hắn, không ngờ lại nói vây, ngoài khiến hắn ngoài ý còn cảm thấy thư thái, hiển nhiên quan hệ thông gia cũng không thể tùy tiện quyết định được, đây chính là chuyện quan hệ đến tương lai của Liệt Viêm Thương Minh bọn hắn.
Còn phải qua cửa ải lão tử của hắn nữa mới được!
Liệt Vô Địch tán thưởng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, trong nội tâm thầm nói "Nói chuyện với người thông minh thật khỏe a! ".
- Ngươi nói vậy ta cũng an tâm, ngày sau có gì cần Thương Minh trợ giúp thì cứ việc nói, ta sẽ sai người toàn lực trợ giúp ngươi!
Liệt Vô Địch cũng rất hào phóng nói.
- Ân, vậy trước tiên tạ ơn minh chủ rồi!
Lăng Tiếu đáp.
Ngay sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, sau đó Lăng Tiếu liền cáo từ.
Liệt Vô Địch lại bảo Liệt Như Ngọc tiễn đưa Lăng Tiếu, bất quá bên người Liệt Như Ngọc lại nhiều hơn một Liệt Vĩnh.
Sắp chia ly, Liệt Như Ngọc rốt cục nhịn không được từ một bên thò tay tới ôm lấy Lăng Tiếu, hôn lên mặt Lăng Tiếu một cái liền rời đi thật nhanh!
Lăng Tiếu sờ sờ mặt cười khổ nói:
- Đầu năm nay nữ nhân đều bạo dạn vậy sao? Khiến cho người ta thật thẹn thùng ah!
Lăng Tiếu quay về Thiên Long Môn, Lăng Thần liền phát cho hắn một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia cũng không phải lệnh bài bình thường của Thiên Long Môn, mà là lệnh bài chuyên dụng cho nội môn trưởng lão cao cấp, có thể điều động trưởng lão cấp bậc Thần Vương.
Đây là lệnh bài mà chỉ có đệ tử xuất sắc của Kim tộc đi ra mới có được, mà Lăng Tiếu cũng được an bài một chỗ ở, ngày sau chỉ cần hắn muốn thì cũng có thể đến Thiên Long Môn tu luyện.
Hoàn cảnh tu luyện ở Thiên Long Môn không kém, nhưng so với tộc địa đơn sơ của Kim tộc lại hơi kém hơn một bậc, so sánh ra, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ lựa chọn tu luyện ở tộc địa rồi.
- Tiếu đệ, ngươi là thiên tài hiếm có có thể kích hoạt Chân Long chiến khí trong tộc ta, ngươi có thể được an bài Thần Vương đi theo ngươi làm Hộ Pháp trường lão!
Lăng Thần nói.
- Có chuyện tốt bực này sao?
Lăng Tiếu hoảng sợ nói.
Đi vào Thiên Vực, hắn một mực khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng bởi vì thực lực của hắn quá yếu, mà ở chỗ này Thần Vương nhiều lắm, không chút cẩn thận sẽ chọc họa sát thân ngay, hơn nữa tư vị này hắn đã thử qua, cho nên bây giờ nghe có thể lựa chọn hai gã Thần Vương làm hộ pháp hắn tự nhiên rất cao hứng rồi.
- Đây là tự nhiên, hai vị Khang trưởng lão vào đi!
Lăng Thần phủi tay kêu lên.
Ngay sau đó, hai gã trung niên nhân đồng thời đi đến.
Hai người này rõ ràng là song bào thai, tướng mạo cơ hồ như đúc, thực lực đều là trung giai đỉnh phong Thần Vương.
- Bái kiến môn chủ!
Hai người đồng thời khom mình hành lễ nói.
- Ân, vị này chính là Lăng Tiếu thiếu gia, về sau cũng chính là người các ngươi trọng điểm bảo hộ, chỉ cần không phải chuyện tổn hại lợi ích trong môn, các ngươi đều nghe hắn phân phó a!
Lăng Thần lộ ra vẻ uy nghiêm nói.
Hai người nhìn thoáng qua Lăng Thần và Lăng Tiếu:
- Vâng môn chủ, chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ Lăng Tiếu thiếu gia chu toàn!
- Ân!
Lăng Thần khẽ lên tiếng, tiếp theo hắn lại nhìn về phía Lăng Tiếu nói:
- Hai vị này là Khang Văn, Khang Vũ trưởng lão, bọn hắn tuy là trung giai Thần Vương như lại biết bí thuật hợp kích, liên thủ lại cho dù là cao giai Thần Vương cũng không sợ, ngươi cứ tin tưởng bọn hắn. Dùng điền kiện ngươi hiện giờ trong trăm năm đột phá Thần Vương không thành vấn đề, chỉ cần ngươi thành tựu Thần Vương rồi thì sẽ có càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, nếu như... Có một ngày ngươi không cách nào tiến bộ nữa, vậy trong tộc và trong môn mới sẽ giảm bớt tài nguyên tu luyện cung cấp cho ngươi, điểm này ngươi cần phải nhớ lấy. Còn nữa, dù vô luận như thế nào cũng không thể tổn thương đến lợi ích trong tộc và trong môn, bằng không sẽ bị coi là phản đồ, nhẹ phế công trục xuất, nặng thì giết không tha!
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu nói:
- Vâng môn chủ, Lăng Tiếu nhớ kĩ!
- Tốt rồi, tài nguyên và quy củ trong môn để Khang Văn và Khang Vũ nói cho ngươi, còn có tàng điển các và võ kỹ các trong môn, ngươi cũng có thể tùy ý xem, mặt khác đây là ban cho ngươi, hi vọng ngươi đừng cô phụ một phen tâm ý của ta và các trưởng lão trong tộc, mau chóng đột phá đến cảnh giới Thần Vương đi!
Lăng Thần chân thành nói.
Lăng Tiếu lại đạt được một số ban thưởng xa xỉ, liền mừng rỡ trong lòng:
- Đa tạ môn chủ!
- Tốt rồi, ngươi đi xuống trước đi, về sau không có gì chuyện trọng đại đừng tới tìm ta, ta có việc sẽ triệu kiến ngươi, đương nhiên ngươi có việc ra ngoài, cũng phải báo cho chúng ta biết rõ!
Lăng Thần nhắc nhở.
Lăng Tiếu ứng tiếng, liền dẫn Khang Văn và Khang Vũ rời khỏi đại điện.
Lăng Tiếu phải đợi Huyền Diệu, Ngọc Nhu Phỉ bọn họ chạy tới, cho nên cũng không vội về tộc, mà lưu lại ở Thiên Long Môn.
Chỗ ở của hắn cũng giống với chân truyền đệ tử nội môn, có được đình viện, cùng với hộ vệ hầu hạ.
Lăng Tiếu bỏ ra chút thời gian từ chỗ Khang Văn và Khang Vũ hiểu rõ tình huống đại khái trong Thiên Long Môn, để tránh gây ra sai lầm gì đó.
Sau khi hiểu được tình huống đại khái, Lăng Tiếu liền tạm thời quyết tâm ở chỗ này tĩnh tu, đợi sau khi đạt tới cảnh giới Thần Vương liền khởi hành đến Loạn Táng Không Gian tìm kiếm sư phó.
Trước tiên, Lăng Tiếu lấy thần quyển nhặt được lúc trước ra
Thần quyển này có cấm chế cường đại, coi như là đỉnh phong Thần Vương cũng không thể phá bỏ, khiến Lăng Tiếu vô cùng hiếu kỳ, đồng thời cũng rất chờ mong đây có phải là thứ hắn tìm không.
Bởi vì bề ngoài thần quyền này rất giống với hai quyền Khống Thần Quyết hắn tìm được lúc trước, đều dùng cùng một loại da thú chế tác cả.
Bất quá, hắn cũng không dám ôm hi vọng quá lớn.
Rất nhiều tài liệu cổ đều là dùng da thú chế tạo thành cả, có thể chỉ là trùng hợp.
- Lúc trước khi mở ra Khống Thần Quyết chính là lợi dụng hồn lực ý niệm mở ra, ta thử xem có được hay không, nếu như không được thì đợi quay lại trong tộc lại nhờ tộc lão hỗ trợ xem sao.
Lăng Tiếu tự nói một tiếng, đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất.
Giờ hắn ngay cả Thần Vương cũng không phải, ngoại trừ lợi dụng phương thức may mắn mắn này thì không còn cách nào khác.
Lăng Tiếu ngưng thần tĩnh khí, vận chuyển thần hồn, một tia hồn lực ý niệm tràn vào thần quyển.
Chẳng qua khi hồn lực hắn vừa mới tiếp xúc vào thần quyển đã bị tầng tầng cấm chế lực lượng ngăn cách, hơn nữa còn có một cổ phản lực cường hoành chấn cho hắn phải hoảng sợ.
Lăng Tiếu có chút không cam lòng, lúc này điều động tinh thần phù văn, đánh qua thần quyển.
XÍU... UU!!
Lăng Tiếu sở dĩ dùng cao cấp tinh thần phù văn đánh vào thần quyển này chính là vì muốn đánh cược lần cuối, thử xem có thể khiến thần quyền cộng minh mà mở ra không.
Nếu như không được thì... quên đi.
Ai biết, hắn thử lại thật sự có động tĩnh
Cao cấp tinh thần chú rõ ràng trực tiếp tiến nhập vào trong thần quyển, khiến nó bắn ra một mảnh hào quang chóa lòa.
Mắt Lăng Tiếu không mở ra nổi, hồn lực giữa thức hải hắn lại như thủy triều bị thần quyển hấp xả vào.
Lăng Tiếu muốn kiềm hãm lại như không kịp nữa.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy ánh mắt tối sầm, cả người trở nên vô cùng suy yếu, yếu đuối nằm trên mặt đất.
Ngay một khắc khi Lăng Tiếu ngã xuống, thần quyển rốt cục mở ra, từng đạo hào quang tách ra.
Nếu không phải Lăng Tiếu sớm sắp đặt cấm chế, những hào quang xuyên này thấu qua phòng, chỉ sợ sẽ khiến bên ngoài hỗn loạn mất.
Những hào quang này cuối cùng tạo thành từng văn tự cổ xưa, cùng với bí mật mang theo một cổ lực lượng quỷ dị trùng kích vào thức hải Lăng Tiếu.
Lúc Lăng Tiếu tỉnh lại cảm giác như mình đã trải qua một giấc mộng rất dài.
Thần Khống Thiên Hạ