Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1395: Khốn thú đấu
Vài tên huyền đế khác cũng triệu hoán ra linh thú ngoài thất giai, có vài đầu linh thú còn cường đại hơn chủ nhân một giai.
- Mọi người tản ra!
Lữ Nghĩa quát một tiếng, chỉ huy Bát Trảo Chương Ngư phóng ra đầu tiên.
Thiết Lệnh Công, Liễu Tam Nguyệt cùng nhóm người Âm Hà đều chỉ huy linh thú lao ra ngoài.
Mười đầu linh thú thất giai đủ so sánh với mấy trăm thiên tôn cùng linh thú lục giai trước mắt.
Mười đầu linh thú lăng không bay lên, đem Lăng Tiếu vây quanh bên trong, từ miệng phát xạ công kích.
Lăng Tiếu là thiên tôn cao giai, cho dù tốc độ có nhanh chỉ tránh thoát được công kích của Bát Trảo Chương Ngư cùng Cự Hải Sa, nhưng không tránh thoát công kích của những đầu linh thú khác, may mắn thân thể hắn có thể so sánh với thánh khí, tuy bị xung kích máu huyết bốc lên, nhưng vẫn chưa đủ tạo thành trọng thương với hắn.
Con mắt thứ ba của Kim Sắc Lang Vương chưa kịp công kích đã bị sóng nước đánh tới khiến đầu óc choáng váng bay ra thật xa.
- Long Nữ, ngươi mau cứu huynh ấy, huynh ấy không chịu được!
La Mỹ Anh chụp tay Long Nữ cầu xin.
- Yên tâm đi, lão đại không có việc gì!
Long Nữ cũng muốn lập tức ra tay, nhưng nàng không nhận được truyền âm của lão đại nên không thể tùy tiện xông tới.
- Ngươi không đi ta đi!
La Mỹ Anh bất mãn nói, muốn bay vút qua chỗ Lăng Tiếu.
Nhưng nàng lại bị Long Nữ kéo lại khiến nàng không thể rời đi nửa bước.
- Ha ha, ta đã nói hắn ở trong hải vực chỉ có con đường chết, cho dù đến mấy Lăng Tiếu cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Thiết Lệnh Công sảng khoái cười nói.
Lần này hắn ra mặt cho sư muội cũng phải mạo hiểm phiêu lưu thật lớn, nếu không phải Lăng Tiếu từng tiêu diệt Minh Thủy môn, hắn tuyệt đối sẽ không đối địch với Lăng Tiếu.
- Không sai, ở trong này do chúng ta làm chủ, tân nhất thế thiên kiêu thì thế nào, trong này hắn chỉ có thể chịu chết, chúng ta chính là bá chủ trên biển!
Lữ Nghĩa phụ họa.
- Hắc hắc, ở trong này dù là long cũng phải nằm xuống, là hổ cũng phải ngoan ngoãn, là nữ nhân thì nằm xuống chờ ta!
Liễu Tam Nguyệt cười lạnh một tiếng, tự mình bay về hướng La Mỹ Anh cùng Long Nữ.
Hiện tại trong mắt hắn Lăng Tiếu chỉ là người chết, mà hai nữ nhân thượng hạng kia là thức ăn trong tay hắn, hắn khẩn cấp muốn đi hưởng thụ.
Đi cùng hắn còn có hai thủ hạ, hắn cũng biết hai nữ nhân kia không dễ đối phó.
- Lão đại đợi ta bắt giữ các nàng đưa cho ngươi từ từ hưởng thụ!
Một huyền đế đê giai kêu lên, song chưởng kết ấn, nước biển quanh thân từ bốn phương tám hướng cuốn tới.
Thủy Long Khổn Lao!
Mắt thấy thủy long sắp vây khốn hai nữ tử, Long Nữ nháy mắt ra tay.
Nắm tay nhỏ xinh mang theo xu thế như rẽ sóng, một quyền chấn vỡ thủy long đang công kích.
Phanh!
Tên kia còn chưa kịp phản ứng, quyền kình đã xuyên thấu ngực, toàn thân như viên đạn pháo văng ra ngoài thật xa, chết ngay tại chỗ.
Một kích của thần thú bát giai trung cấp, đánh chết gã huyền đế tựa hồ cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng một kích đơn giản như vậy ở trong mắt Liễu Tam Nguyệt biến thành kinh hoảng, hắn làm sao nghĩ đến một mỹ nhân nhỏ nhắn chỉ dùng một quyền đã thủ tiêu một huynh đệ tu vi kém hắn không xa.
Đây chính là huyền đế cấp, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng phải bị người tôn kính!
Hắn cùng một bán đế lập tức dừng phắt lại, không dám tiến lên nửa bước, thậm chí còn cấp tốc thối lui về phía sau.
- Hai…hai vị đương gia, bên này mới là đâm tay nhất ah!
Liễu Tam Nguyệt không nhịn được sợ hãi kinh hô.
Hắn có thể thấy được một nữ tử chính là huyền đế mới tiến giai, nhưng nữ tử vừa ra tay hắn không nhìn thấu thực lực của nàng, chỉ từ một quyền kia hắn có thể đoán nữ tử nọ chỉ sợ tu vi đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng.
Hắn thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ người ta làm sao tu luyện, ba người thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi nhưng chiến lực đã hơn xa bọn hắn.
Nghe được tiếng kinh hô của Liễu Tam Nguyệt, nhóm người Thiết Lệnh Công quay mặt nhìn sang chỗ của hắn.
- Rốt cục làm cái quỷ gì, ngay cả hai nữ nhân cũng không giải quyết được!
Lữ Nghĩa khinh bỉ nói.
- Có thể hai nữ tử kia có chút cứng rắn!
Thiết Lệnh Công trầm mặc nói.
- Ta để Lam Bằng đi qua đối phó các nàng đi!
Âm Hà đề nghị.
Liễu Tam Nguyệt đã quay về chỗ của bọn họ, thần sắc kinh hoảng nói:
- Huynh đệ của ta, Phạm Đao Nhất bị nữ nhân tóc lam dùng một quyền đánh chết, mẹ nó thật đáng sợ!
- Cái gì!
Mấy người đồng thời kinh hô lên.
Phạm Đao Nhất chính là huyền đế, cho dù là Lữ Nghĩa mạnh nhất cũng không khả năng chỉ dùng một quyền thì có thể giết hắn!
Bọn hắn đồng loạt nhìn qua Long Nữ cùng La Mỹ Anh tràn đầy kiêng kỵ.
Hai nàng ở một bên nhìn Lăng Tiếu đang chiến đấu chật vật, một người bình tĩnh không có ý tứ hỗ trợ, một người lo lắng nhưng không làm được gì.
- Không được, chuyện lần này không thể làm, ta phải lập tức rời đi, bằng không chúng ta đều phải chết ở đây!
Liễu Tam Nguyệt thoáng do dự liền làm ra quyết định.
- Ngươi cho rằng bây giờ còn có lựa chọn sao? Một khi để Lăng Tiếu thoát khốn, chúng ta chỉ còn con đường chết!
Thiết Lệnh Công lạnh lùng nhìn Liễu Tam Nguyệt nói.
- Đúng vậy, lần này chúng ta nhất định phải lưu bọn hắn ở lại chỗ này, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Lữ Nghĩa cắn răng nói.
Hiện tại hắn hối hận, vốn nghĩ rằng cuộc mua bán hôm nay không lỗ vốn, ai biết hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của Lăng Tiếu, hiện tại thật không biết ai sẽ chết về tay ai.
Nội tâm Liễu Tam Nguyệt bi ai, hắn muốn một mình rời đi đã là không thể nào.
Chỉ hi vọng đàn linh thú nhanh chóng xử lý Lăng Tiếu, sau đó bọn hắn hợp lực bắt hai nữ nhân kia!
Lăng Tiếu bị tầng tầng vây khốn, bị rơi vào công kích liên tục khiến cho hắn choáng váng đầu óc.
Hắn dùng thực lực thiên tôn cao giai đối kháng mười đầu linh thú thất giai lâu như vậy đã đủ cho hắn kiêu ngạo.
Hắn không gọi Long Nữ hỗ trợ, mục đích chỉ vì muốn rèn luyện chính mình mà thôi.
Hiện giờ mục đích đã đạt tới, đã tới thời gian hắn nên chấm dứt trò chơi này.
Sau đó tốc độ Lăng Tiếu chợt chậm lại, lập tức bị Bát Trảo Chương Ngư bắt được, miệng phun tiếng người nói:
- Vật nhỏ, ta xem ngươi còn chạy đi đâu!
Linh thú thất giai đã có thể nói tiếng người, điều này chẳng có gì lạ.
Xúc tu của nó rất có lực, trói chặt eo Lăng Tiếu, siết chặt làm hắn muốn hết hơi, cảm thấy thắt lưng như muốn chặt đứt.
Nó vung Lăng Tiếu ném vào miệng Cự Hải Sa.
Cự Hải Sa nổi danh thôn phệ vạn vật, cho dù tảng đá lớn rơi vào miệng nó cũng bị nó cắn nuốt tiêu hóa, huống chi là một nhân loại, còn không đủ cho nó nhét kẽ răng!
Trên mặt Lăng Tiếu không chút khủng hoảng, nhếch môi gian nan cười nói:
- Ta cố ý để ngươi bắt, ngươi có tin không?
Trên người hắn toát ra tử sắc hỏa diễm, Si Mị thiên hỏa sau khi thăng cấp có thể thiêu đốt hết thảy.
Khi xúc tu của Bát Trảo Chương Ngư vừa ném Lăng Tiếu ra ngoài, xúc tu của nó cũng đã lây nhiễm thiên hỏa.
Thần Khống Thiên Hạ