Thần Khống Thiên Hạ

Chương 137: Mê Huyễn Cốc Kinh Biến (3)​

- Xem ra hành trình sơn mạch lần này thật không có đi vô ích a!

Lăng Tiếu không nhịn được cảm khái trong lòng nói. Nếu là hắn hiện tịa vẫ ở trong hậu sơn gia tộc tu luyện, chỉ sợ không có kỳ ngộ như vậy rồi.

- Lãnh Xà đại ca cùng hảo tỷ tỷ hẳn là đã đến ngoại vi sơn cốc rồi, cái này khẳng định bọn họ đã bị giật mình, ha ha, lại không tin lời nói của bản thiếu gia, bí cảnh ta liền ăn một mình.

Lăng Tiếu mìm cười lẩm bẩm.

Ước chừng nửa ngày sau, sương mù xung quanh Mê Huyễn cốc đã tiêu tán hơn một nửa rồi, tầm nhìn đã có thể thấy được phía trước 50 thước.

Sương mù đã đình chỉ dũng động, nhưng mà những sương mù này lại ở trong ánh mặt trời rực rỡ dần dần bị khu tán đi, không giống như trước sương mù tầng tầng như vậy, phạn vi nhìn bị ngăn trở. Hôm nay tựa như một tầng diện sa bị vạch ra rồi, dần dần lộ ra sơn cốc trụi lủi ở bên trong.

Sơn cốc liên miên, nhưng không có chút sinh cơ nào, duy chỉ có một gốc đại thụ chọc trời ở chỗ sâu nhất đang đứng thẳng.

Lúc này đại thụ dần dần run rẩy, từng đoàn từng đoàn lục mang từ quanh thân kia trong nháy mắt tán phát ra.

Lăng Tiếu khẽ nhíu mày lẩm bẩm:

- Muốn bắt đầu sao?

Ngay sau đó, lấy quanh thân đại thụ bắt đầu, mặt đứt cư nhiên bắt đầu xảy ra biến hóa kinh người.

Chỉ thấy nguyên lai mặt đất khô khốc từ từ phá ra một cái cây cỏ non lấy tốc độ trưởng thành bằng mắt thường có thể thấy được, đầu tiên là từ chồi mà lên, tiếp theo liền dài ra thành cỏ nhỏ xanh lục, không lâu lắm cỏ nhỏ kia lại cao hơn nửa thước, không chỉ như thế, một chút hoa cỏ dã cây cũng trong nháy mắt trưởng thành lên, tốc độ một chút không không chậm hơn so với cỏ nhỏ.

Tựa hồ chỉ ở trong khoảnh khắc, sơn cốc trụi lủi lúc này lại dần dần có từng bụi cỏ xanh um tươi tốt kéo dài, hoa tươi đầy khắp núi đồi, từng khỏa thụ mộc mọc lên, một cỗ linh khí nồng đậm trong nháy mắt hiện ra cat tòa sơn cốc, trong lúc hô hấp chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Nhìn từ chỗ xa tới, Mê Huyễn cốc nguyên lai đã thay đổi thành một dạng khác, sương mù mịt mờ tản đi, trở nên lục cảnh tiên mỹ, sinh cơ bộc lộ, giống như một bức họa cảnh duy mỹ tự nhiên sinh ra, khiến cho tâm thần người ta sảng khoái.


Lúc sơn cốc biến hóa, một khỏa đại thụ chọc trời ở chỗ sâu sơn cốc đã biến mất, nó từ thân đại thụ mười mấy người ôm cũng không hết từ từ rút nhỏ lại gấp mấy lần, mà thân cây đâm vào trong tầng mây kia trong nháy mắt điêu linh co lại, không đầy một lát sau, đại thụ chọc trời trở thành một gốc cây bình thường.

Đúng lúc này, khỏa thụ kia lần nữa sinh ra biến đổi lớn, từ thụ mộc biến tahnfh một cái lục sắc lão nhân hơi còng, lão nhân này thần thái hết sức mệt mỏi không chịu nổi, thân thể gầy yếu bị cong lại giống như gần đất xa trời, tùy thời có thể biến mất.

- Tiểu... Tiểu hữu, ta muốn tiến vào!

Lục sắc lão nhân hữu khí vô lực nói.

Lăng Tiếu nhìn Lục Ông lúc này, nội tâm phảng phất như bị xúc động cái gì, không chút do dự nói:

- Lục lão, ngài mau vào đi.

Lăng Tiếu buong lỏng tâm thần toàn thân, ngồi xuống nhắm mắt lại.

Lục sắc lão nhân khẽ gật đầu, cả người bay về phía đỉnh đầu Lăng Tiếu chui vào.

Hưu!

Một đạo lục quang trực tiếp chui vào trong thức hải của Lăng Tiếu.

Thân thể của hắn khẽ run lên, tiếp theo giống như mất đi ý thức, ngơ ngác ngồi nguyên tại chỗ.

Trong thức hải Lăng Tiếu, Lục Ông thuận lợn tiến vào. Lão nhìn thức hải rộng rãi của Lăng Tiếu vô cùng hài lòng gật đầu nói:

- Quả nhiên không ngoài dự liệu, thức hải của người thật so với người mình thường phải lớn gấp mấy lần, thật là gặp may mắn a!

Lục Ông nhìn chung quanh một chút lại nói:


- Như vậy lão phu liền có thể an tâm ở chỗ này khôi phục nguyên khí rồi.

Lục Ông nói xong, trong nháy mắt biến thành một gốc cây nhỏ, bắt đầu cắm rễ ở một góc trong thức hải của Lăng Tiếu.

Cũng không lâu lắm, trong thức hải Lăng Tiếu liền có một mảnh nhỏ biến thành lục mang, lộ ra vẻ sinh khí dồi dào, thức hải lúc này cũng từ từ bắt đầu dị biến.

Sau nửa canh giờ, ba đầu Thanh Phong Hạc bay đến trên bầu trời phía trên Lăng Tiếu.

- Phía dưới có người!

Thanh niên thật thà chỉ vào Lăng Tiếu ngồi xếp bằng ở phía dưới nói.

- Đi xuống xem một chút!

Thanh niên tuấn lãng kia đáp một tiếng, dẫn đầu chỉ thị Thanh Phong Hạc của mình bay xuống phía dưới.

Ngay sau đó thiếu nữ cùng thanh niên thật thà kia cũng cưỡi Thanh Phong Hạc đi theo xuống.

Thanh Phong Hạc còn chưa có hạ xuống đất, ba người liền từ trên lưng nhảy xuống.

- Ngươi là người phương nào? Có biết mới vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì không?

Thanh niên tuấn lãng hướng về phía Lăng Tiếu quát khẽ, thần thái của hắn lúc này lộ ra vẻ cực kỳ ngọa mạn, nghe đến khiến cho người ta hết sức khó chịu.

Giờ phút này Lăng Tiếu đang ở vào lúc không ý thức được gì, căn bản không nghe thấy lời nói của thiếu niên tuấn lãng, vẫn đang ngồi xếp bằng.

- Bát sư huynh, hắn thật giống như đang tu luyện?


Người trẻ tuổi thật thà nhắc nhở.

- Hừ, cao giai Huyền Giả nho nhỏ cũng dám tự cao tự đại, có tin hay không hiện tại ta liền giết ngươi.

Thanh niên tuấn lãng hết sức không vui hừ lạnh nói.

Lăng Tiếu như cũ là không nhúc nhích.

Lúc này thiếu nữ ở một bên cũng cảm thấy không vui.

- Xem ra không để cho ngươi chút giáo huấn là không biết sợ.

Thanh niên tuấn lãng nhăn chân mày một chút, trong tay giương lên, một đạo kim sắc quang mang liền hướng Lăng Tiếu đánh tới.

Một chiêu này lại là cường chiêu huyền lực ngoại phóng của Huyền Sĩ giai.

Mắt thấy kim mang liền muốn oanh ở trên người Lăng Tiếu, một đạo lam mamg từ bên kia bay ra, trực tiếp đem kim mang của hắn bắn cho tản mát ra.

- Tiểu sư muội, ngươi đây là?

Thanh niên tuấn lãng kia không rõ ràng cho lắm nhìn thiếu nữ kia hỏi.

Một đạo lam mang mới vừa rồi kia hiển nhiên chính là thiếu nữ kia phát ra.

Thiếu nữ nhàn nhạt nói:

- Đừng ở chỗ này làm mất thời gian, xem chung quanh một chút có phát hiện gì không?


Thanh niên tuấn lãng không cam lòng nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, hướng về thiếu nữ kia thuận theo gật gật đầu.

Lúc ba người đang muốn rời đi, Lăng Tiếu phát ra một tiếng ngâm khẽ, thanh tỉnh lại.

- Lục lão, hẳn là tiến vào rồi đi?

Lăng Tiếu lắc đầu lẩm bẩm.

- Bát sư huynh, tiểu sư muội, hắn tỉnh rồi!

Thanh niên thật thà chỉ vào Lăng Tiếu thở nhẹ nói.

Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc một chút nói:

- Cư nhiên có người đến mà ta lại không biết.

Mê Huyễn cốc mới phát sinh biến hỏa nửa ngày, Lăng Tiếu không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên đã có người xuất hiện rồi.

- Ngươi có biết mới vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì không?

Thanh niên tuấn lãng lần nữa hướng Lăng Tiếu cao cao tại thượng hỏi.

- Phát sinh chuyện gì? Ta không biết a!

Lăng Tiếu thuận miệng đáp.

Ngay sau đó, con mắt hắn sáng ngời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mặc tơ lụa màu lam nhạt kia, trong lòng khen:

- Bé con thật xinh đẹp, cái tư thái này thật là... Sách sách... Thật là không còn gì để nói.



Thần Khống Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Khống Thiên Hạ Truyện Thần Khống Thiên Hạ Story Chương 137: Mê Huyễn Cốc Kinh Biến (3)​
4.3/10 từ 274 lượt.
loading...