Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1281: Cực hóa thủy thiên châu

Lăng Tiếu vô cùng khinh thường nói một tiếng, chưởng ấn cường đại lần nữa hướng về bốn phương tám hướng oanh tới.

Từng cái thủy hình xúc giác bị oanh tán, nhưng cũng có không ít móng vuốt trảo vào trên hộ giáp của hắn, để cho hắn cảm nhận được một loại cảm giác đau đớn giống như thực chất!

- Chiêu này hẳn là chỉ thích hợp công kích ở cự ly xa, chỉ có cận thân bác sát mới có thể phá giải!

Giao thủ trong nháy mắt, Lăng Tiếu lập tức có thể tìm được sơ hở một chiêu này của Vũ Bất Phàm, dùng hết toàn lực mà giết ra khỏi lao tù, hướng về phía Vũ Bất Phàm truy kích mà đi.

Hai người kịch liệt đụng vào nhau, thanh âm đinh tai nhức óc để người khác khó chịu không thôi.

Chớp mắt hai người quần đấu ở cùng một chỗ đã trôi qua hai ngày, linh lực của hai người như vũ là vô cùng đầy đủ, không có nửa phần dấu hiệu bị suy yếu.

Mà bọn họ cũng từ quyền, chưởng, trảo, thối... Các loại công kích không ngừng chuyển đổi, rất nhiều huyền kỹ bất đồng để người khác nhìn đến mà hoa mắt, để mọi người cảm thấy hai người thật là bác học đa tài, mở rộng nhãn giới!

- Bản lĩnh của ngươi hết rồi, xem ta đánh bại ngươi!

Tốc độ của Lăng Tiếu đã mang theo Phong thuộc tính, đồng thời đánh ra Vô Cực Phân Thân thuật, bốn mươi tám đạo nhân ảnh đem Vũ Bất Phàm bao vây lại, Phong Thần Thối giảo loạn thủy lãng ở tứ phương đều xa xa phiên phi mà đi.

Thối ảnh lăng lệ như đao kia mang theo uy thế vô cùng, phảng phất còn có thể nghe tiếng lôi minh ti ti, thiên địa đều có vài phần biến sắc lên.

Phong Thần Thối thức thứ sáu Lôi Lệ Phong Hành!

Đây là một thức tối cường nhất của Phong Thần, lực đạo như lôi thiểm điện minh, thối nhanh như phong như mị khiến người ta khó có thể phòng bị, khó có thể đi đón đỡ.

Vũ Bất Phàm song chưởng tạo thành chữ thập, tiếp theo thong thả buông ra, một cái pháp tướng trang nghiêm giống như là thần minh xuất hiện ở trên bầu trời của hắn, giống như là thiên thủ quan âm, vô số cánh tay mở rộng ra.

Thiên Thủ Quan Âm!

Hai người đều là tính toán dùng chiêu thức này kết thúc cận thân bác chiến, uy thế cường đại kia để người cảm thấy giống như là bạo phong cấp mười hại tân công đến.

Rất nhiều võ giả xa xa quan chiến ddeuf là cảm thấy tâm kinh nhục khiêu lên!

Bọn họ giống như thân lâm kỳ cảnh, dù là cách rất xa nhưng vẫn cảm thấy khó chịu hít thở không thông, phảng phất bọn họ đang đối mặt với hai đại cường chiêu này oanh đến.

- Muốn dùng một chiêu này phân thắng bại rồi sao? Khí tràng thật cường đại a!

- Đúng vậy a, ép đến khí tức của ta đều trở nên hỗn loạn rồi, hai người này đều là biến thái a!

- Chí tôn cường giả một đời mới, thực sự là danh bất hư truyền, chờ sau khi bọn hắn đạt tới Đế giai, còn có người nào là đối thủ của bọn hắn?

- Đáng sợ a, bọn họ cũng không có vận dụng thế giới lực a, một trận chiến như vậy liền phân thắng bại rồi sao? Còn chưa đã nghiền a!



Rất nhiều võ giả liên tục ầm ĩ lên, trên khuôn mặt bọn họ đều là tràn đầy vẻ kinh hãi vô cùng.

Năng lượng kinh khủng này đã vượt qua đồng đẳng giai bọn họ quá nhiều rồi!

Viên Chiến Thiên ở một góc nhìn hai người chiến đấu phía xa, khí thế cũng kéo lên rồi, trong con mắt cũng tràn đầy chiến ý ngang dương, song quyền của hắn nắm chặt tựa hồ muốn lướt qua cùng hai người bọn họ đại chiến một trận.

- Viên Chiến Thiên ta tuyệt đối sẽ không bại bởi các ngươi!

Viên Chiến Thiên ở trong lòng rất là tự tin thầm nghĩ nói.

Khang Lam của Linh Vũ các ở một cái phương hướng khác đang chặt chẽ quan sát trận đại chiến này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lăng Tiếu cười lạnh nói:

- Còn chưa có ai ép sư đệ dùng hết toàn lực đâu, Lăng Tiếu ngươi cái tạp chủng này, Thiên Tuyệt Hồ này nhất định là chỗ chôn cất ngươi!

Ở mấy phương hướng, có mấy cỗ khí tức ẩn giấu, tất cả đều ẩn ẩn quan sát cuộc chiến của hai người.

Mục đích của bọn họ đương nhiên là nhắm vào Lăng Tiếu rồi!

Oanh long oanh long!

Trên mặt hồ, cường chiêu va chạm với nhau, nước trong hồ bị bắn tung lên đến trăm thước, phảng phất đều muons đem cái hồ nước này đều muốn ném lên trên trời rồi.

Bốn mươi tám cái Lăng Tiếu, vô số cước ảnh đánh lên thập cấp long quyển phong, mỗi một cước đều mang theo lực lượng lôi đình vạn quân.

Cánh tay của Vũ Bất Phàm thì giống như là nhiều thêm vô số, quanh thân có vô số thủy mạc tạo thành phòng ngự giống như là thùng sắt đem thối ảnh đá quét mà tới thủ đến một giọt nước cũng không lọt.

Chỉ là thủ lâu tất bại, phòng ngự của hắn có lợi hại hơn nữa cũng là choogns đỡ không được Lăng Tiếu cuồng oanh loạn cước.

Pháp tướng trang nghiêm đều là bị thối ảnh oanh quét đến một tia không còn, mà cả người hắn cũng là bị Lăng Tiếu đá đến nhập vào đáy hồ, sinh tử không rõ!

Lăng Tiếu huyền phù ở trên bầu trời hồ nước, nhìn mặt hồ thật lâu không có bình tĩnh xuống, trong miệng phát ra tiếng thở dốc.

Trải qua hai ngày chiến đấu, lại mới vừa rồi dùng toàn lực xuất kích, Lăng Tiếu cũng là hơi mệt mỏi rồi.

- Thực lực của Vũ Bất Phàm thật sự là sâu không thấy đáy, chiến lực của ta đã đề thăng đến gấp năm lần rồi, hắn lại cũng có thể cùng ta chiến lâu như thế mà không bại, hắn khẳng định còn có lá bài tẩy chưa đánh ra a!

Thần sắc của Lăng Tiếu nghi ngờ nhìn mặt hồ trong lòng thầm nghĩ nói.

Hắn kiên trì tin tưởng một chiêu mới vừa rồi kia là để Vũ Bất Phàm ăn không ít khổ cực, nhưng mà hắn không nghĩ tới Vũ Bất Phàm sẽ như vậy mà chết, hắn nhưng sẽ không nghĩ ngây thơ như vậy đâu.


Quả nhiên, Vũ Bất Phàm rơi xuống đáy hồ không bao lâu, dị tượng bắt đầu xuất hiện.

Chỉ thấy nước ở trong hồ còn chưa bình tĩnh lại bắt đầu dũng động lên, dần dần hình thành hình dạng một cái vòng xoáy, vòng xoáy này càng chuyển càng nhanh, thủy ba phóng ra ngoài cũng là càng ngày càng lớn.

Một bóng người từ trung tâm vòng xoáy thong thả mà bước ra.

Hắn phảng phất không bị lực toàn chuyển kia dòng xoáy kia dẫn dắt, cư nhiên giống như là lững thững dạo chơi mà đi, dòng nước xoáy kia còn tạo thành tầng tầng bậc thang để cho hắn giẫm dưới chân mà đi lên, lộ ra vẻ vô cùng thần kỳ, để người khác thở dài mà xem.

Hắn không phải là Vũ Bất Phàm thì là ai?

Ma y trên người hắn hư nát không chịu nổi, cơ nhục trên người cũng có không ít thương thế, thần sắc cũng là trở nên tái nhợt hơn nhiều, rất hiển nhiên một chiêu mới vừa rồi kia thực sự là để cho hắn chật vật không thôi.

Chỉ là hắn hiện tại vẫn không có nửa phần khiếp sự, trên khuôn mặt như cũ là mang theo nụ cười hào nhã, một tay của hắn đem một điểm y phục còn ở trên người kia xé rách ra, lộ ra cơ nhục mang tính bạo tạc cũng tràn đầy vô số vết thương.

Hắn nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói:

- Vũ kỹ của Lăng huynh quả nhiên cường đại, Bất Phàm tự nhận không bằng!

Lăng Tiếu khẽ chắp tay nói:

- Vũ huynh đã nhường rồi, hôm nay quyền cước đã so, như vậy có thể bắt đầu đệ nhị chiến rồi!

- Chính là như thế, quyền cước cũng không phải là hạng mạnh của ta, tiếp theo chúng ta bắt đầu đánh đến thắng bại chân chính đi!

Vũ Bất Phàm nói xong, đồng thời khí thế lần nữa mênh mông lên, tiếp theo hắn lại nói:

- Ngươi biết vì sao ta tuyển chọn ở Thiên Tuyệt Hồ cùng ngươi đánh một trận không?

Lăng Tiếu nghĩ cũng không nghĩ nói:

- Chẳng lẽ là lợi dụng địa thế ở chỗ này?

Vũ Bất Phàm là võ giả Thủy thuộc tính, chỉ có ở chỗ có nước mới có thể phát huy ra uy lực cường đại của hắn, cho lên Lăng Tiếu mới suy đoán như vậy!

Vũ Bất Phàm nhẹ gật đầu nói:

- Không sai, tỷ võ quyết đấu, trừ thực lực cường đại của bản thân ra, thiên thời địa lợi cũng là một phần không thể thiếu, bởi vì chúng nó có thể cải biến chiến quả cuối cùng, Lăng huynh tới đi, ta biết ngươi còn chưa dùng hết toàn lực, để ta đánh bại ngươi, bại đến tâm phục khẩu phục đi!

Trong lúc bỗng dưng, hồ nước ở bên cạnh Vũ Bất Phàm đằng thăng mà lên, không chỉ như thế, trung tâm hồ nước cự đại này, nước hồ trong vòng ngàn thước đều bị hắn mãnh liệt kéo lên, mặt hồ nước trong nháy mắt giảm xuống vài thước.

Những nước hồ này bị Vũ Bất Phàm kéo lên từ nguyên lai là màu xanh nhạt bắt đầu trở nên vô cùng trong suốt, tựa hồ giống như những nước hồ này thoáng cái đã bị tịnh hóa, toàn bộ tạp chất đều không còn, để cho người ta cảm thấy hết sức quỷ dị.


Lăng Tiếu nhìn rất nhiều tịnh thủy bao vây lại đây, mí mắt nhảy lên không ngừng, thiên châu ở trong thức hải của hắn cũng là phát ra dị động, tựa hồ giống như gặp được cường địch.

Loại cảm giác gặp gỡ với đồng loại bản nguyên năng lượng này không giống nhau, gặp gỡ đồng loại bản nguyên năng lượng là một loại tham lam cực độ hấp thu, nhất là địch ý mà Si mị lam hỏa châu phát ra cực độ nồng đậm, cũng có một loại cảm giác muốn xông ra thức hải chiến đấu với địch nhân.

- Chẳng lẽ là... Thiên châu Thủy thuộc tính!

Con ngươi của Lăng Tiếu hơi co lại lẩm bẩm kinh hô.

- Không sai, Lăng huynh ngươi hẳn cũng có Thiên châu, hơn nữa hẳn là Thiên châu Hỏa thuộc tính đi, đem uy lực của nó đánh ra đi, bằng không... Một trận chiến này ngươi tất bại không nghi ngờ!

Vũ Bất Phàm tương đối tự tin mà nói.

Trong rất nhiều võ giả ở không xa có không ít người có thực lực cường đại, thính lực của bọn họ bất phàm, cách xa nhau rất xa đều nghe được đối thoại của hai người, từng người đều lộ ra vẻ hâm mộ đố kỵ.

- Khó trách... Khó trách những Thủy lực lượng này đều vì hắn sử dụng, nguyên lai là có Thiên châu Thủy thuộc tính a!

- Vũ Bất Phàm thật sự là cơ duyên tốt a, mỗi một khỏa thiên châu đều là vạn năm khó thấy một lần, cư nhiên lại bị hắn tìm được một khỏa, xem ra trận chiến lần này hắn tất thắng không nghi ngờ rồi!

- Không, Lăng Tiếu kia thật giống như thân mang thiên châu, hẳn là Hỏa thuộc tính, từ xưa thủy hoa khó dung, hai người thực sự là túc địch trời sinh a!

- Rốt cuộc bắt đầu liều mạng rồi, lúc này dễ nhìn rồi, nếu là hai bọn họ lưỡng bại câu thương, vậy liền có kịch hay để xem!

Mỗi một khỏa thiên châu đều là vô cùng khó gặp, từ xưa tới nay, Thiên châu xuất hiện qua ở bên trong Trung vực chỉ là hơn mười khỏa, người có mỗi một khỏa đều tằng là nhất phương đại năng, bọn họ đều có lực lượng quỷ thần khó lường.

Bất kỳ một gã võ giả nào có được đều nhất định có thể bước lên một cái đại đạo rộng tãi, tiền đồ vô hạn!

Bọn họ biết Vũ Bất Phàm cùng Lăng Tiếu đều có thiên châu, bọn họ không có nửa điểm tham lam đó là tuyệt đối không thể nào.

Không ít người trong bọn họ nội tâm đều động một chút tâm tư rồi!

Lăng Tiếu hưng phấn nói:

- Đúng vậy, ta xác thật có thiên châu Hỏa thuộc tính, vốn là ta không dùng tới nó, là vì không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, hôm nay ngươi nếu cũng có thiên châu, ta đây có thể buông tay chiến một trận rồi, hi vọng chớ để ta thất vọng mới tốt!

Lăng Tiếu bất kể là cùng Viên Chiến Thiên hoặc là Vũ Bất Phàm đối chiến hắn cũng không sử dụng lực lượng của thiên châu cùng lực lượng của tinh thần lực, bởi vì hai loại lực lượng này đều giống như là ăn gian, có thể miểu sát đối thủ, để cho hắn thắng mà thẹn.

Đương nhiên đối đãi với địch nhân thì là khác biệt rồi.

Hôm nay Vũ Bất Phàm nếu cùng hắn đồng dạng thân có thiên châu, vậy hắn sử dụng lực lượng của thiên chây cũng không có cái gì là không công bằng.


- Lời này hẳn là ta nói với ngươi mới đúng, thiên hỏa của ngươi nhất định sẽ bị Cực hóa thiên thủy của ta dập tắt!

Vũ Bất Phàm hết sức kiên định mà nói.

- Cực hóa? Đó gọi là Cực hóa thiên thủy châu đi, không biết là có uy lực gì!

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói một tiếng, lực lượng của thiên hỏa lấy hắn làm trung tâm bắt đầu phóng ra.

- Tới đi, để ta đem thiên hỏa của ngươi dập tắt!

Vũ Bất Phàm nói một tiếng, trong tay nhiều ra một thanh bạch sắc trường kiếm, trường kiếm khẽ huy vũ một chút, giống như là hạ lệnh, hồ nước ở bốn phía bị tịnh hóa hướng về phía Lăng Tiếu chấn áp mà đến.

Không khí ở bốn phía đều bị bài trừ đến sạch sẽ, một cỗ vị đạo hít thở không thông để cho Lăng Tiếu cảm thấy chút ít cảm giác áp bách.

Lăng Tiếu cũng là bắt đầu tận tình phóng thích lực lượng thiên hỏa,d dối kháng với những bạch thủy nghênh mặt mà đến kia.

Tư tư!

Thiên thủy cùng thiên hỏa vừa mới tiếp xúc lập tức phát ra từng đạo thanh âm chói tai.

Bất quá những thiên thủy này tựa hồ cũng không thể thoáng cái đem thiên hỏa dập tắt, ngược lại còn bị bốc hơi không ít.

Vũ Bất Phàm thấy tình huống này thần sắc biến đổi, hắn kinh hô:

- Đây... Đây là không thể nào, Cực hóa thiên thủy của ta hẳn là có thể dập tắt bất kỳ thiên hỏa nào, nhấn chìm vạn vật mới đúng, làm sao không thể dập tắt được thiên hỏa của ngươi!

Lăng Tiếu cùng phát hiện ra tình huống này, hắn suy tư một chút cười to nói:

- Ha ha, lưc lượng thiên thủy của ngươi dù có thể khắc chế bất kỳ lực lượng Hỏa thuộc tính nào, nhưng mà lực lượng thiên thủy châu của ngươi tựa hồ có chút chưa đủ a, so sánh với thiên châu của ta còn kém một chút, muons diệt thiên hỏa của ta căn bản là làm không được!

Thiên châu cũng phân ra đẳng giai, thiên châu có thời gian tồn tại càng dài, bổn nguyên lực lượng hấp thu được càng nhiều, vậy đẳng giai khẳng định càng cao, năng lượng cũng là phát ra càng kinh khủng thuần túy.

Thiên thủy châu của Vũ Bất Phàm là có thể khắc chế Hỏa thiên châu bình thường, đó là đang so sánh với ngang hàng mà thôi, một khi gặp gỡ phải Hỏa thiên châu có đẳng giai cao hơn, nó nhưng là không khắc chế được.

Si mị lam hỏa châu của Lăng Tiếu nhưng là dung hợp hơn phân nửa bổn nguyên lực lượng của Kim Liệt U Châu, mà Kim Liệt U Châu vốn chính là một khỏa cao giai thiên châu trường tồn rất nhiều vạn năm rồi, năng lượng của nhị châu dung hợp, Si mị lam hỏa châu hiện tại đương nhiên cũng là tiến giai cường đại hơn nhiều.

Đây cũng mới là nguyên nhân thực sự để cho Thiên thủy châu của Vũ Bất Phàm không khắc chế được.

Bất quá Si mị hỏa diễm muốn đem Cực hóa thiên thủy này toàn bộ đốt đến bốc hơi sạch sẽ cũng không phải là thoáng cái có thể làm được.

Bởi vì thủy khắc hỏa, là định luật vĩnh viễn không thay đổi.



Thần Khống Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Khống Thiên Hạ Truyện Thần Khống Thiên Hạ Story Chương 1281: Cực hóa thủy thiên châu
4.3/10 từ 274 lượt.
loading...