Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1099: Lê Tuyết Chi Nguy
Lê Tuyết cũng không phải người của tông môn cường đại nào cả, nàng cũng chỉ là một tán tu, có thực lực trung giai Thiên Tôn, nàng lúc ấy cũng là đuổi tới Bắc Băng Địa Vực để tìm kiếm một ít linh thảo băng thuộc tính hiếm thấy .
Đối với Băng Nhược Thủy mà nói, trung giai Thiên Tôn đã đỉnh ở Tây Bắc, có thể bái vào môn hạ cường giả như vậy, nàng đã mừng rỡ như điên rồi.
Nàng cũng cực kỳ hi vọng lúc sinh thời mình có thể đạt đến Thiên Tôn giai, giải cứu Lăng Tiếu ra.
Nàng sau khi theo Lê Tuyết đi đến Bắc Băng Địa Vực lại bị sư phó của nàng mang đi tới Trung Vực.
Mà nơi định cư của sư phó nàng đúng là ở trong Quang Thành cách Lạc Nhật sơn mạch không xa.
Mấy năm này, Băng Nhược Thủy đều tu luyện trong Quang Thành, ngẫu nhiên sẽ cùng sư tỷ duy nhất này của nàng đến Lạc Nhật sơn mạch để lịch lãm rèn luyện, cũng tìm kiếm một ít linh thảo hiếm thấy để tu luyện.
Trải qua mấy năm này khắc khổ tu luyện, Băng Nhược Thủy đã nhảy qua một đại giai vị và ba tiểu giai vị, thành tựu cao giai Vương cấp.
Mà người của Sư Nha dong binh đoàn trước kia đuổi theo các nàng chính là một chi dong binh đoàn cực kỳ có danh tiếng trong Lạc Nhật sơn mạch, mấy vị đoàn trưởng đều có tu vị Thiên Tôn giai .
Những người Sư Nhan dong binh đoàn kia thấy nhan sắc các nàng liền muốn lấy nhiều khi ít, lăng nhục các nàng.
May mắn các nàng xem chuẩn thời cơ, càng có tuyết băng điêu ngũ giai trung giai trợ giúp nên đã trốn được tới bên này.
Sau khi nghe Băng Nhược Thủy kể trong, Lăng Tiếu nội tâm liền cảm động không thôi.
Nhớ lại ngày đó Băng Nhược Thủy đối với hắn luôn lạnh như băng, sau này không biết làm sao lại sinh ra tình cảm với hắn, mà lúc đó hắn cũng có ý thu Băng Nhược Thủy và Ngọc Liệt Diễm.
Thế nhưng vì hắn bị phong cấm trong Trấn Thiên Tông, chờ hắn trở lại Tử Thiên Tông thì Băng Nhược Thủy và Ngọc Liệt Diễm chẳng biết đã đi đâu mất rồi.
Hắn thật sự không nghĩ tới Băng Nhược Thủy lại tình thâm với hắn như vậy, rõ ràng không tiếc ngàn dặm đến Bắc Băng chi địa tu luyện, chỉ vì sớm ngày đạt tới Thiên Tôn giai, có thể giải cứu hắn ra.
Cái này cũng khó trách nàng lúc trước sau khi nhìn thấy hắn trong đầm lại có biểu hiện như vậy.
Cuộc đời này có nữ nhân tình cảm sâu đậm với mình như vậy, Lăng Tiếu đã thấy rất thỏa mãn rồi.
- Những năm này khổ cho ngươi rồi, về sau ngươi hãy theo ta đi, ta sẽ không để ngươi chịu bất cứ ủy khuất nào nữa đâu!
Lăng Tiếu nhẹ nhàng ôm Băng Nhược Thủy vào ngực ôn nhu nói.
Giữa tùng lâm rập rạp, một nam hai nữ nhàn nhã tự di chuyển trên đường nhỏ, mà ở phía sau bọn họ, có một tên nam tử ngồi trên một đầu tam nhãn lang uy phong lẫm lẫm, càng có một đầu tiểu Giao Long cuốn vòng ở trên đầu sói, giống như đã ngủ rồi vậy, không để ý tới tất cả chung quanh.
- Lăng Tiếu, ngươi sao có thể lấy cái tên này chứ, ngươi sửa tên có được không?
Dao Thanh Mẫn mang theo vẻ cầu khẩn nói với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nghe nói như thế liền đau cả đầu, mấy ngày qua hắn đã nghe câu này không dưới mấy trăm lần, hắn cơ hồ sắp bị nữ nhân này giày vò đến hỏng mất rồi.
Hắn đã nói mình là Đệ Nhất Hoàng Tọa rồi, sao cô nàng này lại không tin chứ.
Lăng Tiếu cũng lười so đo với nữ nhân thân kinh không ổn định này, chỉ coi như không nghe thấy.
Hôm nay gặp được Băng Nhược Thủy, Lăng Tiếu cũng buông tha thời gian cảm ngộ trong núi, cùng các nàng ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch, đồng thời hai người cũng muốn nhân cơ hội vuốt ve an ủi nhau một chút, mỗi người đều kể lại mọi chuyện mình đã trải qua trong mấy năm nay.
.
Chỉ là Dao Thanh Mẫn nữ nhân này lại không biết điều, cũng không biết vào lúc thích hợp thì phải tránh đi một chút, quả nhiên khiến Lăng Tiếu có một loại xúc động muốn bắt nữ nhân này lại hung hăng hành hạ một phen.
Lăng Tiếu không nói gì, Dao Thanh Mẫn khó chịu lôi kéo Băng Nhược Thủy nói:
- Sư muội, ngươi bảo hắn đổi tên được không, Lăng Tiếu cái tên này sao có thể để loại người thực lực thấp kém như hắn dùng được.
Băng Nhược Thủy không vui nói:
- Cùng tên thì cùng tên thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, Tiếu hắn còn là Luyện dược sư đấy, thân phận cũng không kém hơn Đệ Nhất Hoàng Tọa gì đó đâu.
- Cái gì... Hắn là Luyện dược sư? Nhất giai hay là nhị giai Luyện dược sư?
Dao Thanh Mẫn vốn kinh ngạc thoáng một phát, tiếp theo lại khinh thường nói.
Thân phận Luyện dược sư tuy tôn quý, nhưng nếu là Luyện dược sư phẩm giai thấp cũng không khiến người khác chú ý lắm.
- Mấy năm trước, Tiếu đã là Tứ phẩm Luyện dược sư rồi, hiện giờ có lẽ càng tiến thêm một bước đi nha!
- Hắn mấy năm trước đã là Tứ phẩm Luyện dược sư? Thật đúng là không nhìn ra ngươi vẫn có chút bổn sự!
Dao Thanh Mẫn hơi kinh ngạc nói.
Lăng Tiếu nhiều nhất cũng chỉ 25~26 tuổi, mấy năm trước thì mới chừng 20 tuổi, dùng độ tuổi kia đã đạt tới Tứ phẩm Luyện dược sư, phần thiên phú này cũng tương đối xuất sắc rồi.
Băng Nhược Thủy tựa hồ không muốn Dao Thanh Mẫn xem thường Lăng Tiếu, lúc này lại hỏi:
- Tiêu, ngươi bây giờ có phải đã đạt tới Ngũ phẩm Luyện dược sư rồi không?
Lăng Tiếu thừa nước đục thả câu nói:
- Ngươi muốn nghe nói thật hay giả?
- Đương nhiên là nói thật rồi!
Băng Nhược Thủy tức giận nói.
Lăng Tiếu khẽ sờ mũi nói:
- Người ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!
Băng Nhược Thủy liếc Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu cảm thán:
- Đầu năm nay dù nói thật cũng không ai tin a.
Dao Thanh Mẫn ở một bên phá lên cười
- Khanh khách, đầu năm nay đây là lần đầu gặp phải nam nhân không biết xấu hổ như vậy, nếu như ngươi là lục phẩm Luyện dược sư, chỉ sợ ta đã có tu vị Huyền Đế cấp rồi.
Lục phẩm Luyện dược sư, ở trong bất luận tông môn hay đại phiệt nào ở Trung Vực cũng là nhân vật có thân phận tôn quý. Mà Luyện dược sư có thể đạt tới phẩm giai này không ai không phải là trung niên nhân hoặc lão đầu, trẻ tuổi như Lăng Tiếu, nàng tuyệt đối sẽ không tin, phẩm giai đạt tới lục phẩm, chỉ sợ dù là ở Dược Môn trong truyền thuyết, Luyện dược sư dùng niên kỷ như vậy đạt tới lục phẩm chi cảnh đoán chừng cũng không có.
Băng Nhược Thủy ở bên cũng không giúp Lăng Tiếu nói chuyện.
Nàng cũng cho rằng lời này của Lăng Tiếu đáng tin.
- Đổ mồ hôi, đầu năm nay nói thật lại không có ai tin a!
Lăng Tiếu ở trong lòng im lặng cảm khái nói.
Thần Khống Thiên Hạ