Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Chương 13
187@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm tan tầm giữa trưa, Diệp Huân dựa vào trên bàn không có miếng sức ăn cơm, mới tới 12 giờ trưa đã phải chạy giải quyết báo nguy bốn năm lần, theo lời Tần Vĩ khi nói chuyện phiếm thì một ngày chạy mười mấy lần đều là chuyện bình thường. Không nghĩ tới làm việc ở cục cảnh sát chính là như vậy, không biết Diệp Huân thoạt nhìn sống rất an nhàn sung sướng làm sao mà chịu được.
“Tiểu Diệp, không thoải mái hả?” Tần Vĩ thường đi ăn cơm chung với Diệp Huân, hôm nay hắn không nhúc nhích anh cũng không đi mà ngồi đó nhai bánh quy.
Kha Dương cảm thấy rất nhức đầu, Tần Vĩ này rất quen thuộc với Diệp Huân, cậu không biết hai người ở chung một chỗ sẽ trao đổi những gì nên thành ra chỉ có Tần Vĩ nói ra rả còn cậu một bên phát sầu.
“Muốn ngủ một chút.” Kha Dương nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Thật sự không thoải mái sao? Bình thường cậu dù buồn ngủ tới đâu cũng ăn xong mới ngủ mà.” Tần Vĩ nhích lại gần.
Kha Dương có thể nghe tiếng Tần Vĩ vừa ăn bánh vừa nói chuyện từ phía trên truyền xuống, cậu muốn nói anh ăn trước đi rồi nói sau nhưng chưa kịp mở miệng đã cảm giá có cái gì đó rớt xuống mặt mình.
“Ối, anh không cố ý.” Tần Vĩ nhanh chóng giải thích.
Kha Dương sờ sờ trên mặt rồi đưa ra trước mắt để nhìn, là vụn bánh quy.
“Cái này rớt ra từ miệng hay từ tay anh vậy,” Kha Dương phủi đống bột bánh rơi trên mặt bàn xuống đất, nhìn thoáng qua Tần Vĩ, anh không trả lời mà ngạc nhiên nhìn cậu.
Kha Dương nhanh chóng phản ứng lại, Diệp Huân không phải kiểu người chỉ qua loa hai ba câu là cho qua, cậu đứng lên chạy thẳng ra bồn rửa mặt bên ngoài còn học cách nói chuyện của Diệp Huân nói một câu: “Răng anh mẻ rồi phải không?”
Kha Dương đứng trước vòi nước tự hỏi có nên gọi cho Diệp Huân hỏi xem chút nữa nên làm sao ăn cơm cùng Tần Vĩ thì di động đã kêu trước, tên hiện lên là Kha Dương.
Một hồi phải sửa tên này mới được, nhìn kỳ cục quá, Kha Dương vừa nghĩ vừa tiếp điện thoại: “Anh, tan học rồi? Viết tên trên bài thi là Kha Dương hay Diệp Huân vậy…..”
“Cậu dám buôn bán hàng đồi trụy hả?” Diệp Huân cắt ngang lời của cậu.
“Không chỉ đồ đồi trụy, còn cái khác nữa….” Kha Dương đáp trôi chảy xong mới phục hồi tinh thần, giọng điệu này của Diệp Huân rõ ràng không muốn thảo luận chuyện bán đồ đồi trụy, “Anh, anh gặp lão Bàn rồi sao?”
“Tôi không biết lão Bàn lão Bát gì sất,” buổi sáng Diệp Huân thấy một túi đồ đồi trụy đã muốn chạy thẳng tới cục cảnh sát tát cho Kha Dương một bạt tai, lại nghĩ tới hiện giờ Kha Dương đang xài thân thể mình nên đành nghẹn đến giữa trưa thì không nghẹn được nữa, đứa nhỏ này nhìn qua không tệ vậy mà dám làm mấy chuyện này, “Tôi mới biết thì ra sáng sớm đã có người chờ ngoài cổng để giao hàng cho cậu!”
Kha Dương thật sự không chỉ bán đồ đồi trụy, cậu cùng Ngốc Tam Nhi cái gì cũng làm, đương nhiên chủ yếu là bán sách lậu 18+, trò chơi này nọ, chỉ cần có tiền hai người sẽ bán.
Hôm nay vừa lúc làm cho Diệp Huân lần đầu đi học giùm cậu đã đụng lão Bàn đến giao hàng.
Lão Bàn này thật ra không già, nghiêm túc mà tính lão cùng Kha Dương với Ngốc Tam Nhi đều còn trẻ, lớn hơn Kha Dương vài tuổi, từng ở phố Đinh Gia cho đến khi cha mẹ ly hôn thì theo mẹ rời đi, chưa kịp tốt nghiệp trung học đã nghỉ rồi lăn lộn ngoài xã hội, rất chiếu cố Kha Dương.
Hàng đồi trụy Kha Dương bán đều do lão Bàn cung cấp, giao hàng tận cửa cậu khỏi phải đi lấy.
“Anh, đây chỉ là một cách cải thiện cuộc sống thôi mà…” Kha Dương giải thích, cậu nghe ra Diệp Huân đang bốc hỏa chắc là do thói quen nghề nghiệp hơn nữa hắn xưa giờ rất đứng đắn, giờ thình lình có hàng đồi trụy gởi tới cửa không sụp đổ mới lạ.
“Cải thiện cuộc sống? Cách này?” Diệp Huân cũng không biết mắc cái gì mà mình lại bốc hỏa lớn như vậy, “Cậu còn đi học, là học sinh cấp ba đó, đừng nói cái cặp sách lộn xộn một đống của cậu, sáng nay tới trường tôi mới biết cậu chưa làm bài tập một chữ nào hết! Cậu nhìn cái hộc bàn bài thi nhét thành từng cục xem, tôi thi giùm cũng không dám ghi đáp án chính xác nữa, tôi sợ cậu…không phải…sợ cậu làm đúng sẽ hù chết giáo viên! Cậu cứ như vậy mà qua cấp ba sao? Nếu cậu muốn dựa vào cái này kiếm sống thì học làm mẹ gì! Sớm ra ngoài lăn lộn không phải được rồi sao!”
Kha Dương rất ít khi bị người khác giáo huấn, sư phụ từ nhỏ tới lớn đều áp dụng nuôi thả, trừ bỏ lúc “luyện tập” làm bán tiên không tiếp thu tốt sẽ bị ăn đập những chuyện khác chỉ cần không xảy ra chuyện lớn đều không nói tới.
Hiện tại cậu bị Diệp Huân từ trên trời rớt xuống mắng cho một trận, sửng sốt im lặng cả buổi mới nói một câu: “Không phải anh hay ăn cơm trưa với Tần Vĩ sao, bữa nay có muốn ăn với anh ta…..”
Diệp Huân khó khăn lắm mới trốn thoát Ngốc Tam Nhi y như keo dán chó bám cứng không buông tới cổng sau trường học để giáo dục tư tưởng Kha Dương một chập, vừa mới mở đầu đã bị Kha Dương không cùng sóng não dùng một câu cắt ngang: “Cậu…….”
“Anh, chú, chú đừng tức giận, chuyện này không phải như chú nghĩ đâu,” Kha Dương kiếm cách trì hoãn vấn đề này, không biết phải giải thích với Diệp Huân như thế nào, “Chúng ta không giống nhau, sau này em sẽ nói kỹ hơn, bây giờ anh nói xem phải làm sao ăn cơm với Tần Vĩ đây?”
“Dùng miệng ăn, cậu chưa từng ăn cơm à.” Diệp Huân tức giận trả lời, cục tức giữ từ sáng tới trưa làm cho giọng nói của Kha Dương luôn tốt tính cũng trở nên ngập mùi thuốc súng rồi.
“Em không phải ý này….”
“Không cần nói chuyện, tôi ăn cơm với anh ấy không nói gì hết, ăn xong trở về văn phòng kiếm cái bàn úp mặt ngủ là được.”
“Biết rồi,” Kha Dương cảm thấy bao nhiêu mồ hôi của mình cũng rớt xuống hết rồi, “Anh, anh đi ăn cơm đi, ăn không đúng giờ em sẽ…”
“Cậu sẽ đau dạ dày, biết.”
Diệp Huân đi từ cổng sau vào trường, nghĩ coi nên ăn cái gì thì Ngốc Tam Nhi đột nhiên từ ven đường vọt ra, một tay khoác cổ hắn, một tay cầm xâu cánh gà nướng: “Dương ca, anh có việc giấu em.”
Diệp Huân nhìn cánh gà còn ướt mỡ với tay Ngốc Tam Nhi dính đầy dầu, da đầu tê rần: “Đừng giỡn, làm gì vậy.”
Ngốc Tam Nhi coi như nghe lời buông ra nhưng vừa bỏ tay liền thọc vào túi của hắn, Diệp Huân muốn ngăn lại nhưng chậm mất một bước, di động đã bị Ngốc Tam Nhi cầm trên tay: “Ở đâu có?”
Diệp Huân chụp lấy di động trên tay Ngốc Tam Nhi, vừa canh chuẩn không dính dầu: “Hỏi nhiều vậy làm gì.”
“Anh chắc chắn không mua,” Ngốc Tam Nhi liếc mắt một cái, cắm miếng cánh gà đưa tới trước miệng hắn, “Ăn miếng đi….Nói, ở đâu có, đừng gạt em.”
“Không ăn,” Diệp Huân đẩy tay nó ra, Ngốc Tam Nhi chắc đã thấy hắn gọi cuộc gọi đó rồi, “Cậu đừng quan tâm.”
“Dương ca anh không trượng nghĩa, có bao giờ em tiết lộ chuyện của anh chưa mà gạt em, anh giấu cha em thì thôi còn giấu luôn em, em mà cũng không tin, tổn thương lắm đó biết không.” Ngốc Tam Nhi hơi không vui.
“Chuyện này bây giờ nói không rõ, đợi tối đi.” Diệp Huân không biết thường ngày Kha Dương đối phó Ngốc Tam Nhi thế nào, hắn sợ dỗ tên này không tốt sẽ bị sư phụ biết thêm phiền nên đành quăng vấn đề này lại cho Kha Dương, chừng nào đổi lại thì tự đi giải thích đi.
“Chừng nào?”
“Tối nay, đừng có hỏi nữa, đi ăn đi.” Diệp Huân sờ sờ bụng, hắn phải thay Kha Dương ăn uống đàng hoàng nếu không người chịu tội lại là hắn.
Hôm nay thật sự quá mệt mà, lâu lắm rồi Diệp Huân không có ngồi trong phòng học nghe giảng bài, thật ra nghe giảng cũng không mệt gì vì hắn từ hồi tiểu học đã là học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi nghe giảng rồi. Mệt chính là hao tinh lực, trung học 17 nổi tiếng cả thành phố vì loạn chuyên xuất ra côn đồ, xung quanh hắn toàn mấy đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi không biết đi học hay đi gây sự khiến não đau toàn tập.
Tưởng tượng sau này vẫn phải trải qua cảnh này làm hắn vô cùng cáu kỉnh.
Khó khăn lắm mới tan học, hắn vác một thân mệt mỏi cùng Ngốc Tam Nhi quay về viện rồi nói muốn đi tắm, Ngốc Tam Nhi kinh ngạc trừng mắt: “Không phải hôm đó mới tắm hả?”
“Hôm đó là hôm nào?” Diệp Huân hỏi một câu, hắn có thói quen tắm rửa mỗi ngày, cho dù là mùa đông vẫn giữ nguyên như vậy.
“Sao em nhớ được, hình như là mấy ngày trước á, anh không sợ tắm tới tróc da luôn sao.” Ngốc Tam Nhi xách túi sách về phòng mình.
Diệp Huân đứng trong sân thêm lúc nữa bèn trở vào phòng, Kha Dương có một đống bài tập phải làm, lỡ như ngày mai tỉnh dậy vẫn không đổi lại được hắn không muốn chạy tới trường mới lấy tập ra chép.
Kha Lương Sơn ngồi ở cửa phòng bếp đang chuẩn bị hầm thịt, từ lúc Kha Dương trở về gã vẫn không lên tiếng mà nhìn cậu chằm chằm, dáng người cao ngất, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu vững vàng vang dội….
Thấy Kha Dương nói chuyện với Ngốc Tam Nhi xong định quay về phòng, gã đột nhiên lấy tẩu thuốc đặt bên người gõ lên mặt đất một cái, nói môt câu: “Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh.”
Kha Dương quay đầu nhìn gã một cái: “Cái gì?”
Kha Lương Sơn cầm tẩu thuốc rít một hơi, chậm rãi phun ra ngụm khói, ánh mắt hạ xuống nhìn chân mình: “Không có gì, luyện tập thôi, hôm nay ăn cơm thịt hầm.”
“Vâng.”
Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh.
Câu sau là – Nam phương sắc ôn chi quỷ, viêm hỏa chi tinh; Tây phương xích ôn chi quỷ, ác kim chi tinh……
Đây là Sắc Ôn Chú của Đạo giáo, lúc Kha Dương bốn tuổi đã thuộc lòng, từ khi đi theo Kha Lương Sơn bắt quỷ gã đọc một câu Kha Dương sẽ đọc tiếp những câu còn lại.
Người này không phải Kha Dương.
Lần này Kha Lương Sơn hoàn toàn khẳng định suy đoán lúc trước của mình.
Chỉ là hình như không phải quỷ bám thân nhưng rồi lại tìm không ra cách giải thích nào khác.
“Huynh đệ, ngươi làm bậy rồi,” Kha Lương Sơn thấp giọng thở dài trở vào phòng bếp, “Hại mình thì thôi, còn hại luôn con mình nữa….”
Hôm nay là cuối tuần, Kha Dương vừa tỉnh liền cảm thấy mình hẳn đang nằm trên giường mình, cái này có thể dựa vào độ mềm cứng của giường mà đoán ra, cậu thấy thật thoải mái trở mình mở mắt liền thấy Ngốc Tam Nhi nằm úp sấp kế bên chăm chú nhìn cậu.
“Tên ngốc nhà em, nằm gần như vậy dọa ai hả!” Kha Dương nhanh chống lùi lại đụng vào đống quần áo sát tường.
“Có thể nói chưa?” Ngốc Tam Nhi nhích lại gần, đưa tay sờ s0ạng dưới chăn của cậu một hồi, vui vẻ, “Dương Dương nhỏ sục sôi ý chí chiến đấu nha.”
“Nhảm ruồi, con của em sáng sớm nằm dẹp lép à.” Kha Dương không để ý tay của Ngốc Tam Nhi, tên này từ nhỏ đã thích sở tới sờ lui trên người cậu có đánh cũng không bỏ, cũng may đây là Ngốc Tam Nhi, đổi lại người khác Kha Dương đã chịu không được, cậu ghét nhất là cò người chạm vào mình.
“Nói đi.”
“Nói cái gì?”
“Nói coi di động từ đâu ra.” Ngốc Tam Nhi thấy Kha Dương muốn giả ngu liền bất mãn đề cao giọng.
“Tổ tông ơi,” Kha Dương hoảng sợ đem gối chụp lên mặt Ngốc Tam Nhi, “Em nhỏ họng môt chút coi, em muốn anh chút nữa chạy đủ mấy nhánh kênh đào thành phố sao!”
“Anh không nói coi, anh không nói em cho anh bữa nay tới số luôn!” Ngốc Tam Nhi bị đè dưới gối hét lên.
Chạy hết mấy nhánh sông đào vây quanh thành là một hình phạt của sư phụ. Trước kia Kha Dương chỉ bị phạt chạy một vòng quanh sông đào thôi nhưng có một ngày cậu làm sư phụ tăng xông không nhẹ nên thành ra bị bắt chạy hết từng nhánh sông đếm đủ số một lần, hơn nữa còn đạp xe theo cả bốn giờ…
“Đệch.” Kha Dương mệt tâm, làm thế nào mà Diệp Huân để cho Ngốc Tam Nhi biết là có di động vậy!
“Nhanh lên, em hứa không nói ra đâu.”
“Em là một người chân thành đó.”
“Chậc, tin em đi chứ, năm đó có bà chị muốn bao anh, không phải anh không chịu sao, đừng có lừa em.”
“Năm đó anh chưa đủ lớn, sao làm người ta hài lòng được chứ…..”
“Kha Dương!” Ngốc Tam Nhi phát giận, “Đừng tưởng gọi em Ngốc Tam Nhi Ngốc Tam Nhi mười mấy năm thì em thật sự là đồ ngốc chứ!”
“Huynh đệ, anh thật sự không thế nói, nói không được,” vẻ mặt Kha Dương đau khổ, “Dù sao đây thật sự là người ta cho mà, đợi khi nào chuyện này rõ ràng anh nhất định nói cho em biết, được không?”
Ngốc Tam Nhi không nói chuyện mà nhìn vào mắt Kha Dương chăm chú, Kha Dương rất phối hợp trưng ánh mắt vô cùng chân thành về phia nó, một phút sau Ngốc Tam Nhi không nhịn được mở miệng: “Làm cho Tam ca một chuyện sẽ tin anh.”
“Em nhớ Lương Ny tới phát điên rồi chứ gì,” Kha Dương đẩy nó ra nhảy xuống giường, “Anh nói cho em hay, chuyện di động này ngàn vạn lần không được để cho sư phụ biết.”
“Không tin em vậy luôn à, khi nào em tiết lộ bí mật của anh cho ông ấy đâu.”
Kha Dương lấy di động ra sân viện, đi tìm đường nhỏ ít người qua lại ngồi xuống gọi điện cho Diệp Huân: “Anh, anh hại chết em rồi, sao cho Ngốc Tam Nhi biết chuyện di động vậy?”
“Nó theo dõi tôi.” Diệp Huân chắc còn đang ngủ, âm thanh nghèn nghẹn.
“Em giải quyết rồi, nếu nó còn hỏi cứ đánh chết không khai là được.” Kha Dương hít hít mũi kéo thẳng cổ áo lên, “Anh còn ngủ hả?”
“Không.” Giọng Diệp Huân mệt y như không muốn nói chuyện.
“Anh có phải đang khó chịu không vậy?”
“Không.”
“Em nghe giọng anh kỳ lắm á.”
“Kha Dương,” giọng Diệp Huân vẫn nghẹn trong cổ, “Cậu có thói quen đá chăn khi ngủ à….”
“Thường xuyên đá, có khi còn ngủ luôn trên mặt đất.” Kha Dương sửng sốt một chút, “Không phải chứ! Đừng nói tối qua em đá chăn nên giờ anh bị cảm nha?”
“Là bị sốt.”
Trong nháy mắt Kha Dương thấy mình tội ác đầy mình, cậu không nghĩ chỉ đá chăn thôi lại làm Diệp Huân phát sốt, nói gì thì cũng là người tốt nghiệp từ trường cảnh sát mà sao có tố chất thân thể yếu như vậy, cậu chạy về hướng trạm xe bus: “Anh ở yên trong nhà đi, em lập tức qua tới, chờ em.”
…………………………………………………………………………..
Sắc Ôn Chú: Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh; nam phương xích ôn chi quỷ, viêm hỏa chi tinh; tây phương huyết ôn chi quỷ, ác kim chi tinh; bắc phương hắc ôn chi quỷ, hỗn trì chi tinh; trung ương hoàng ôn chi quỷ, phẩn thổ chi tinh. Tứ thì bát tiết, nhân vượng nhi sinh. Thần bất nội dưỡng, ngoại tác tà tinh. Ngũ độc chi khí, nhập nhân thân hình. Hoặc hàn hoặc nhiệt, ngũ thể bất ninh. Cửu sửu chi quỷ, tri nhữ tính danh. Cấp tu đãi khứ, bất đắc cửu đình. Cấp cấp như luật kim.
Viện trạch
Sau bao ngày chờ mong, cuối cùng cũng thẳng tay xưng hô em – anh rồi >_<
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Thời điểm tan tầm giữa trưa, Diệp Huân dựa vào trên bàn không có miếng sức ăn cơm, mới tới 12 giờ trưa đã phải chạy giải quyết báo nguy bốn năm lần, theo lời Tần Vĩ khi nói chuyện phiếm thì một ngày chạy mười mấy lần đều là chuyện bình thường. Không nghĩ tới làm việc ở cục cảnh sát chính là như vậy, không biết Diệp Huân thoạt nhìn sống rất an nhàn sung sướng làm sao mà chịu được.
“Tiểu Diệp, không thoải mái hả?” Tần Vĩ thường đi ăn cơm chung với Diệp Huân, hôm nay hắn không nhúc nhích anh cũng không đi mà ngồi đó nhai bánh quy.
Kha Dương cảm thấy rất nhức đầu, Tần Vĩ này rất quen thuộc với Diệp Huân, cậu không biết hai người ở chung một chỗ sẽ trao đổi những gì nên thành ra chỉ có Tần Vĩ nói ra rả còn cậu một bên phát sầu.
“Muốn ngủ một chút.” Kha Dương nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Thật sự không thoải mái sao? Bình thường cậu dù buồn ngủ tới đâu cũng ăn xong mới ngủ mà.” Tần Vĩ nhích lại gần.
Kha Dương có thể nghe tiếng Tần Vĩ vừa ăn bánh vừa nói chuyện từ phía trên truyền xuống, cậu muốn nói anh ăn trước đi rồi nói sau nhưng chưa kịp mở miệng đã cảm giá có cái gì đó rớt xuống mặt mình.
“Ối, anh không cố ý.” Tần Vĩ nhanh chóng giải thích.
Kha Dương sờ sờ trên mặt rồi đưa ra trước mắt để nhìn, là vụn bánh quy.
“Cái này rớt ra từ miệng hay từ tay anh vậy,” Kha Dương phủi đống bột bánh rơi trên mặt bàn xuống đất, nhìn thoáng qua Tần Vĩ, anh không trả lời mà ngạc nhiên nhìn cậu.
Kha Dương nhanh chóng phản ứng lại, Diệp Huân không phải kiểu người chỉ qua loa hai ba câu là cho qua, cậu đứng lên chạy thẳng ra bồn rửa mặt bên ngoài còn học cách nói chuyện của Diệp Huân nói một câu: “Răng anh mẻ rồi phải không?”
Kha Dương đứng trước vòi nước tự hỏi có nên gọi cho Diệp Huân hỏi xem chút nữa nên làm sao ăn cơm cùng Tần Vĩ thì di động đã kêu trước, tên hiện lên là Kha Dương.
Một hồi phải sửa tên này mới được, nhìn kỳ cục quá, Kha Dương vừa nghĩ vừa tiếp điện thoại: “Anh, tan học rồi? Viết tên trên bài thi là Kha Dương hay Diệp Huân vậy…..”
“Cậu dám buôn bán hàng đồi trụy hả?” Diệp Huân cắt ngang lời của cậu.
“Không chỉ đồ đồi trụy, còn cái khác nữa….” Kha Dương đáp trôi chảy xong mới phục hồi tinh thần, giọng điệu này của Diệp Huân rõ ràng không muốn thảo luận chuyện bán đồ đồi trụy, “Anh, anh gặp lão Bàn rồi sao?”
“Tôi không biết lão Bàn lão Bát gì sất,” buổi sáng Diệp Huân thấy một túi đồ đồi trụy đã muốn chạy thẳng tới cục cảnh sát tát cho Kha Dương một bạt tai, lại nghĩ tới hiện giờ Kha Dương đang xài thân thể mình nên đành nghẹn đến giữa trưa thì không nghẹn được nữa, đứa nhỏ này nhìn qua không tệ vậy mà dám làm mấy chuyện này, “Tôi mới biết thì ra sáng sớm đã có người chờ ngoài cổng để giao hàng cho cậu!”
Kha Dương thật sự không chỉ bán đồ đồi trụy, cậu cùng Ngốc Tam Nhi cái gì cũng làm, đương nhiên chủ yếu là bán sách lậu 18+, trò chơi này nọ, chỉ cần có tiền hai người sẽ bán.
Hôm nay vừa lúc làm cho Diệp Huân lần đầu đi học giùm cậu đã đụng lão Bàn đến giao hàng.
Lão Bàn này thật ra không già, nghiêm túc mà tính lão cùng Kha Dương với Ngốc Tam Nhi đều còn trẻ, lớn hơn Kha Dương vài tuổi, từng ở phố Đinh Gia cho đến khi cha mẹ ly hôn thì theo mẹ rời đi, chưa kịp tốt nghiệp trung học đã nghỉ rồi lăn lộn ngoài xã hội, rất chiếu cố Kha Dương.
Hàng đồi trụy Kha Dương bán đều do lão Bàn cung cấp, giao hàng tận cửa cậu khỏi phải đi lấy.
“Anh, đây chỉ là một cách cải thiện cuộc sống thôi mà…” Kha Dương giải thích, cậu nghe ra Diệp Huân đang bốc hỏa chắc là do thói quen nghề nghiệp hơn nữa hắn xưa giờ rất đứng đắn, giờ thình lình có hàng đồi trụy gởi tới cửa không sụp đổ mới lạ.
“Cải thiện cuộc sống? Cách này?” Diệp Huân cũng không biết mắc cái gì mà mình lại bốc hỏa lớn như vậy, “Cậu còn đi học, là học sinh cấp ba đó, đừng nói cái cặp sách lộn xộn một đống của cậu, sáng nay tới trường tôi mới biết cậu chưa làm bài tập một chữ nào hết! Cậu nhìn cái hộc bàn bài thi nhét thành từng cục xem, tôi thi giùm cũng không dám ghi đáp án chính xác nữa, tôi sợ cậu…không phải…sợ cậu làm đúng sẽ hù chết giáo viên! Cậu cứ như vậy mà qua cấp ba sao? Nếu cậu muốn dựa vào cái này kiếm sống thì học làm mẹ gì! Sớm ra ngoài lăn lộn không phải được rồi sao!”
Kha Dương rất ít khi bị người khác giáo huấn, sư phụ từ nhỏ tới lớn đều áp dụng nuôi thả, trừ bỏ lúc “luyện tập” làm bán tiên không tiếp thu tốt sẽ bị ăn đập những chuyện khác chỉ cần không xảy ra chuyện lớn đều không nói tới.
Hiện tại cậu bị Diệp Huân từ trên trời rớt xuống mắng cho một trận, sửng sốt im lặng cả buổi mới nói một câu: “Không phải anh hay ăn cơm trưa với Tần Vĩ sao, bữa nay có muốn ăn với anh ta…..”
Diệp Huân khó khăn lắm mới trốn thoát Ngốc Tam Nhi y như keo dán chó bám cứng không buông tới cổng sau trường học để giáo dục tư tưởng Kha Dương một chập, vừa mới mở đầu đã bị Kha Dương không cùng sóng não dùng một câu cắt ngang: “Cậu…….”
“Anh, chú, chú đừng tức giận, chuyện này không phải như chú nghĩ đâu,” Kha Dương kiếm cách trì hoãn vấn đề này, không biết phải giải thích với Diệp Huân như thế nào, “Chúng ta không giống nhau, sau này em sẽ nói kỹ hơn, bây giờ anh nói xem phải làm sao ăn cơm với Tần Vĩ đây?”
“Dùng miệng ăn, cậu chưa từng ăn cơm à.” Diệp Huân tức giận trả lời, cục tức giữ từ sáng tới trưa làm cho giọng nói của Kha Dương luôn tốt tính cũng trở nên ngập mùi thuốc súng rồi.
“Em không phải ý này….”
“Không cần nói chuyện, tôi ăn cơm với anh ấy không nói gì hết, ăn xong trở về văn phòng kiếm cái bàn úp mặt ngủ là được.”
“Biết rồi,” Kha Dương cảm thấy bao nhiêu mồ hôi của mình cũng rớt xuống hết rồi, “Anh, anh đi ăn cơm đi, ăn không đúng giờ em sẽ…”
“Cậu sẽ đau dạ dày, biết.”
Diệp Huân đi từ cổng sau vào trường, nghĩ coi nên ăn cái gì thì Ngốc Tam Nhi đột nhiên từ ven đường vọt ra, một tay khoác cổ hắn, một tay cầm xâu cánh gà nướng: “Dương ca, anh có việc giấu em.”
Diệp Huân nhìn cánh gà còn ướt mỡ với tay Ngốc Tam Nhi dính đầy dầu, da đầu tê rần: “Đừng giỡn, làm gì vậy.”
Ngốc Tam Nhi coi như nghe lời buông ra nhưng vừa bỏ tay liền thọc vào túi của hắn, Diệp Huân muốn ngăn lại nhưng chậm mất một bước, di động đã bị Ngốc Tam Nhi cầm trên tay: “Ở đâu có?”
Diệp Huân chụp lấy di động trên tay Ngốc Tam Nhi, vừa canh chuẩn không dính dầu: “Hỏi nhiều vậy làm gì.”
“Anh chắc chắn không mua,” Ngốc Tam Nhi liếc mắt một cái, cắm miếng cánh gà đưa tới trước miệng hắn, “Ăn miếng đi….Nói, ở đâu có, đừng gạt em.”
“Không ăn,” Diệp Huân đẩy tay nó ra, Ngốc Tam Nhi chắc đã thấy hắn gọi cuộc gọi đó rồi, “Cậu đừng quan tâm.”
“Dương ca anh không trượng nghĩa, có bao giờ em tiết lộ chuyện của anh chưa mà gạt em, anh giấu cha em thì thôi còn giấu luôn em, em mà cũng không tin, tổn thương lắm đó biết không.” Ngốc Tam Nhi hơi không vui.
“Chuyện này bây giờ nói không rõ, đợi tối đi.” Diệp Huân không biết thường ngày Kha Dương đối phó Ngốc Tam Nhi thế nào, hắn sợ dỗ tên này không tốt sẽ bị sư phụ biết thêm phiền nên đành quăng vấn đề này lại cho Kha Dương, chừng nào đổi lại thì tự đi giải thích đi.
“Chừng nào?”
“Tối nay, đừng có hỏi nữa, đi ăn đi.” Diệp Huân sờ sờ bụng, hắn phải thay Kha Dương ăn uống đàng hoàng nếu không người chịu tội lại là hắn.
Hôm nay thật sự quá mệt mà, lâu lắm rồi Diệp Huân không có ngồi trong phòng học nghe giảng bài, thật ra nghe giảng cũng không mệt gì vì hắn từ hồi tiểu học đã là học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc ngồi nghe giảng rồi. Mệt chính là hao tinh lực, trung học 17 nổi tiếng cả thành phố vì loạn chuyên xuất ra côn đồ, xung quanh hắn toàn mấy đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi không biết đi học hay đi gây sự khiến não đau toàn tập.
Tưởng tượng sau này vẫn phải trải qua cảnh này làm hắn vô cùng cáu kỉnh.
Khó khăn lắm mới tan học, hắn vác một thân mệt mỏi cùng Ngốc Tam Nhi quay về viện rồi nói muốn đi tắm, Ngốc Tam Nhi kinh ngạc trừng mắt: “Không phải hôm đó mới tắm hả?”
“Hôm đó là hôm nào?” Diệp Huân hỏi một câu, hắn có thói quen tắm rửa mỗi ngày, cho dù là mùa đông vẫn giữ nguyên như vậy.
“Sao em nhớ được, hình như là mấy ngày trước á, anh không sợ tắm tới tróc da luôn sao.” Ngốc Tam Nhi xách túi sách về phòng mình.
Diệp Huân đứng trong sân thêm lúc nữa bèn trở vào phòng, Kha Dương có một đống bài tập phải làm, lỡ như ngày mai tỉnh dậy vẫn không đổi lại được hắn không muốn chạy tới trường mới lấy tập ra chép.
Kha Lương Sơn ngồi ở cửa phòng bếp đang chuẩn bị hầm thịt, từ lúc Kha Dương trở về gã vẫn không lên tiếng mà nhìn cậu chằm chằm, dáng người cao ngất, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu vững vàng vang dội….
Thấy Kha Dương nói chuyện với Ngốc Tam Nhi xong định quay về phòng, gã đột nhiên lấy tẩu thuốc đặt bên người gõ lên mặt đất một cái, nói môt câu: “Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh.”
Kha Dương quay đầu nhìn gã một cái: “Cái gì?”
Kha Lương Sơn cầm tẩu thuốc rít một hơi, chậm rãi phun ra ngụm khói, ánh mắt hạ xuống nhìn chân mình: “Không có gì, luyện tập thôi, hôm nay ăn cơm thịt hầm.”
“Vâng.”
Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh.
Câu sau là – Nam phương sắc ôn chi quỷ, viêm hỏa chi tinh; Tây phương xích ôn chi quỷ, ác kim chi tinh……
Đây là Sắc Ôn Chú của Đạo giáo, lúc Kha Dương bốn tuổi đã thuộc lòng, từ khi đi theo Kha Lương Sơn bắt quỷ gã đọc một câu Kha Dương sẽ đọc tiếp những câu còn lại.
Người này không phải Kha Dương.
Lần này Kha Lương Sơn hoàn toàn khẳng định suy đoán lúc trước của mình.
Chỉ là hình như không phải quỷ bám thân nhưng rồi lại tìm không ra cách giải thích nào khác.
“Huynh đệ, ngươi làm bậy rồi,” Kha Lương Sơn thấp giọng thở dài trở vào phòng bếp, “Hại mình thì thôi, còn hại luôn con mình nữa….”
Hôm nay là cuối tuần, Kha Dương vừa tỉnh liền cảm thấy mình hẳn đang nằm trên giường mình, cái này có thể dựa vào độ mềm cứng của giường mà đoán ra, cậu thấy thật thoải mái trở mình mở mắt liền thấy Ngốc Tam Nhi nằm úp sấp kế bên chăm chú nhìn cậu.
“Tên ngốc nhà em, nằm gần như vậy dọa ai hả!” Kha Dương nhanh chống lùi lại đụng vào đống quần áo sát tường.
“Có thể nói chưa?” Ngốc Tam Nhi nhích lại gần, đưa tay sờ s0ạng dưới chăn của cậu một hồi, vui vẻ, “Dương Dương nhỏ sục sôi ý chí chiến đấu nha.”
“Nhảm ruồi, con của em sáng sớm nằm dẹp lép à.” Kha Dương không để ý tay của Ngốc Tam Nhi, tên này từ nhỏ đã thích sở tới sờ lui trên người cậu có đánh cũng không bỏ, cũng may đây là Ngốc Tam Nhi, đổi lại người khác Kha Dương đã chịu không được, cậu ghét nhất là cò người chạm vào mình.
“Nói đi.”
“Nói cái gì?”
“Nói coi di động từ đâu ra.” Ngốc Tam Nhi thấy Kha Dương muốn giả ngu liền bất mãn đề cao giọng.
“Tổ tông ơi,” Kha Dương hoảng sợ đem gối chụp lên mặt Ngốc Tam Nhi, “Em nhỏ họng môt chút coi, em muốn anh chút nữa chạy đủ mấy nhánh kênh đào thành phố sao!”
“Anh không nói coi, anh không nói em cho anh bữa nay tới số luôn!” Ngốc Tam Nhi bị đè dưới gối hét lên.
Chạy hết mấy nhánh sông đào vây quanh thành là một hình phạt của sư phụ. Trước kia Kha Dương chỉ bị phạt chạy một vòng quanh sông đào thôi nhưng có một ngày cậu làm sư phụ tăng xông không nhẹ nên thành ra bị bắt chạy hết từng nhánh sông đếm đủ số một lần, hơn nữa còn đạp xe theo cả bốn giờ…
“Đệch.” Kha Dương mệt tâm, làm thế nào mà Diệp Huân để cho Ngốc Tam Nhi biết là có di động vậy!
“Nhanh lên, em hứa không nói ra đâu.”
“Em là một người chân thành đó.”
“Chậc, tin em đi chứ, năm đó có bà chị muốn bao anh, không phải anh không chịu sao, đừng có lừa em.”
“Năm đó anh chưa đủ lớn, sao làm người ta hài lòng được chứ…..”
“Kha Dương!” Ngốc Tam Nhi phát giận, “Đừng tưởng gọi em Ngốc Tam Nhi Ngốc Tam Nhi mười mấy năm thì em thật sự là đồ ngốc chứ!”
“Huynh đệ, anh thật sự không thế nói, nói không được,” vẻ mặt Kha Dương đau khổ, “Dù sao đây thật sự là người ta cho mà, đợi khi nào chuyện này rõ ràng anh nhất định nói cho em biết, được không?”
Ngốc Tam Nhi không nói chuyện mà nhìn vào mắt Kha Dương chăm chú, Kha Dương rất phối hợp trưng ánh mắt vô cùng chân thành về phia nó, một phút sau Ngốc Tam Nhi không nhịn được mở miệng: “Làm cho Tam ca một chuyện sẽ tin anh.”
“Em nhớ Lương Ny tới phát điên rồi chứ gì,” Kha Dương đẩy nó ra nhảy xuống giường, “Anh nói cho em hay, chuyện di động này ngàn vạn lần không được để cho sư phụ biết.”
“Không tin em vậy luôn à, khi nào em tiết lộ bí mật của anh cho ông ấy đâu.”
Kha Dương lấy di động ra sân viện, đi tìm đường nhỏ ít người qua lại ngồi xuống gọi điện cho Diệp Huân: “Anh, anh hại chết em rồi, sao cho Ngốc Tam Nhi biết chuyện di động vậy?”
“Nó theo dõi tôi.” Diệp Huân chắc còn đang ngủ, âm thanh nghèn nghẹn.
“Em giải quyết rồi, nếu nó còn hỏi cứ đánh chết không khai là được.” Kha Dương hít hít mũi kéo thẳng cổ áo lên, “Anh còn ngủ hả?”
“Không.” Giọng Diệp Huân mệt y như không muốn nói chuyện.
“Anh có phải đang khó chịu không vậy?”
“Không.”
“Em nghe giọng anh kỳ lắm á.”
“Kha Dương,” giọng Diệp Huân vẫn nghẹn trong cổ, “Cậu có thói quen đá chăn khi ngủ à….”
“Thường xuyên đá, có khi còn ngủ luôn trên mặt đất.” Kha Dương sửng sốt một chút, “Không phải chứ! Đừng nói tối qua em đá chăn nên giờ anh bị cảm nha?”
“Là bị sốt.”
Trong nháy mắt Kha Dương thấy mình tội ác đầy mình, cậu không nghĩ chỉ đá chăn thôi lại làm Diệp Huân phát sốt, nói gì thì cũng là người tốt nghiệp từ trường cảnh sát mà sao có tố chất thân thể yếu như vậy, cậu chạy về hướng trạm xe bus: “Anh ở yên trong nhà đi, em lập tức qua tới, chờ em.”
…………………………………………………………………………..
Sắc Ôn Chú: Sắc đông phương thanh ôn chi quỷ, hủ mộc chi tinh; nam phương xích ôn chi quỷ, viêm hỏa chi tinh; tây phương huyết ôn chi quỷ, ác kim chi tinh; bắc phương hắc ôn chi quỷ, hỗn trì chi tinh; trung ương hoàng ôn chi quỷ, phẩn thổ chi tinh. Tứ thì bát tiết, nhân vượng nhi sinh. Thần bất nội dưỡng, ngoại tác tà tinh. Ngũ độc chi khí, nhập nhân thân hình. Hoặc hàn hoặc nhiệt, ngũ thể bất ninh. Cửu sửu chi quỷ, tri nhữ tính danh. Cấp tu đãi khứ, bất đắc cửu đình. Cấp cấp như luật kim.
Viện trạch
Sau bao ngày chờ mong, cuối cùng cũng thẳng tay xưng hô em – anh rồi >_<
Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Đánh giá:
Truyện Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết
Story
Chương 13
10.0/10 từ 29 lượt.