Thần Đế Trọng Sinh
Chương 276: Vợ chồng Triệu Quốc Đống sợ hãi
79@-Trần Kỳ Phong mặc dù biết thân phận Thiếu tướng Thần long vệ của Diệp Trần, cũng từng nghe nói qua câu chuyện Diệp Trần chinh chiến tại Nam Hải, thế nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Trần và Tổng tư lệnh Nam Hải có quan hệ thân thiết đến mức độ gọi nhau là huynh đệ. Phải biết, Lâm Chấn Nam cũng không phải Thượng tướng bình thường của Hoa Hạ, mà là đại lão có thực quyền, trong tay có mấy chục vạn đại quân. Dậm chân một cái, toàn bộ Hoa Hạ đều phải chấn động!
Đến cả Trần Kỳ Phong cũng có phần không hiểu, thì cha con Triệu Đức An càng không thể nào hiểu nối đầu đuôi ngọn ngành tình huống này là như thế nào. Nhất là Triệu Quốc Đống, hắn cho dù có bị đánh chết cũng không thể tin nổi, cái tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch còn chưa tới hai mươi tuổi này, lại có bối cảnh xuất thân kinh khủng như thế.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi và Thượng tướng của một nước xưng huynh gọi đệ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thể....không thể...không thể tin nổi, thế nhưng là hết lần này tới lần khác vẫn cứ chân thực như vậy xảy ra trước mắt của mình. Rốt cục, vẫn là Triệu Đức An phản ứng lại đầu tiên, nhịn không được thấp giọng nói:
"Hắn họ Diệp, chẳng lẽ hắn chính là vị kia...Thiếu tướng Thần Long vệ sao?"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, lập tức lập tức há miệng đến mức muốn rớt quai hàm, "Cha, cha nói hắn là...là...là....Diệp Cuồng Tiên sao? Điều này, điều này, điều này làm sao có thể a!"
Trần Kỳ Phong đứng ở một bên, vẻ mặt như đưa đám thấp giọng nói:
"Quốc Đống à, lão thủ trưởng nói không sai, hắn chính là Diệp Cuồng Tiên Thiếu tướng Thần Long vệ! Cho nên trước đó ta mới bảo ngươi hướng hắn nói xin lỗi, thế nhưng ngươi lại không nghe lời ta! Ai! Lần này ngươi gây ra đại họa rồi!"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, ngay lập tức vẻ mặt ở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ lại lúc trước hắn còn thề son sắt mà nói, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ngoài Diệp thiếu tướng kia ra, còn chưa có người nào xứng để cho hắn phải nói lời xin lỗi, không nghĩ tới chính mình lại đắc tội với vị sát tinh này. Triệu Đức An ở bên cạnh càng là liên tục giậm chân, hối hận không thôi.
Hắn trong một lúc nhất thời lần này chợt có ý nghĩ chạy tới Vân Châu, hắn thật cũng có ý nghĩ tới để kết giao với vị Thiếu tướng Thần Long vệ này.
Cơ hội cực tốt bày ra ở trước mặt hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lãng phí một cách vô ích như vậy. Thậm chí hơn, ngược lại còn đắc tội vị nhân vật thần tiên này. Nghĩ tới đây, Triệu Đức An hận không thể bóp ch ết đứa con trai của mình, cái thằng chuyên gây chuyện này đi cho rồi.
"Ngu xuẩn! Còn ngớ người ra đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chủ động nói lời xin lỗi với Diệp thiếu tướng!"
Triệu Đức An nhìn thấy con trai của mình còn đang đứng ngẩn người ra ở đó, lập tức giận không có chỗ phát ti3t, trực tiếp nhấc chân chính là một cước đạp Triệu Quốc Đống quỳ sụp xuống đất.
Lâm Chấn Nam nghe được động tĩnh ở sau lưng, cũng không thể không ngoái mình nhìn lại, ngay lập tức khẽ cau mày, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Triệu Đức An, chậm rãi nói:
"Triệu tham mưu trưởng, con trai ông đây là có chuyện gì đó?"
Triệu Đức An lập tức đau lòng nhức óc nói:
Triệu Quốc Đống tự nhiên hiểu, cha mình nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, thế là lập tức một mặt hối hận nói:
"Lâm tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, trước đó là ta không đúng, ta không nên nói xằng nói bậy, là ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn đã mạo phạm đến Diếp thiếu tướng, mong Diệp thiếu tướng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân ta a!"
Lâm Chấn Nam nghe nói như thế, lông mày không thể không nhíu lại, nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ mặt trưng cầu ý kiến.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên chút, "Nói xằng nói bậy sao? Ta như thế nào mà không cảm thấy như vậy đây? Trước đó là ai nói ba người chúng ta có mưu đồ làm loạn, muốn mưu hại Lâm tổng tư lệnh, còn muốn cho Trần Tư lệnh bắt chúng ta lại?"
"Hừ!"
Nghe nói như thế, Lâm Chấn Nam lập tức hừ lạnh một tiếng, "Lại còn có chuyện như thế!"
"Ngươi có biết, nói xấu một vị đường đường là thiếu tướng của một nước là bị tội gì không? Huống chi, Diệp thiếu tướng nhiều lần lập chiến công cho quốc gia chúng ta, ngay cả đại thủ trường đều ngợi khen hắn là quốc sĩ! Ngươi thế mà còn dám làm ra chuyện như thế này, là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy?"
Nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Chấn Nam, rất rõ ràng là ngay cả hắn cũng muốn trách tội!
Nghe được ý tứ trong lời nói, Triệu Đức An ý thức được, cho dù có đẩy con trai của mình ra, chỉ sợ chính mình cũng sẽ không tránh khỏi, thế là cũng vội vàng tới phía trước một bước nói:
"Lâm Tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, con ta phạm phải sai lầm lớn như thế, ta thân làm cha cũng không tránh khỏi tội, khẩn cầu Diệp thiếu tướng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người một nhà, bỏ qua cho con ta lần này đi!" Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Người một nhà sao? Ta hình như còn nhớ kỹ, trước đó còn giống như có người nào đó nói qua, ba người chúng ta đều là người ngoài, không xứng được ăn cơm cùng với Chu gia các ngươi a!"
Nghe nói như thế, ở phía sau Chu Tiệp đang đứng ở trong đám người Chu gia thì ngay lập tức toàn thân run lên, lời nói này của Diệp Trần hiển nhiên là đang nói tới cô ta. Vào giờ phút này Chu Tiệp thật là hối hận muốn chết, nếu như cô ta sớm biết thân thế của Diệp Trần, có ăn gan hùm cũng không có can đảm nói ra những lời như vậy?
Mà Triệu Đức An lúc này cũng phản ứng lại, ngay lập tức nhìn về phía Chu Tiệp ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Vật không thành khí! Còn không mau chạy tới đây cầu tình thay chồng ngươi!"
Đối với vị cha chồng này, Chu Tiệp từ trước tới nay luôn sợ hãi, hơn nữa mắt thấy chồng của mình còn đang quỳ ở nơi đó, cô ta còn có cái gì để cậy mạnh, lập tức nhanh chân bước tới trước mặt Triệu Quốc Đống, cũng quỳ theo xuống đất, cầu khẩn, "Diệp thiếu tướng, ta có mắt như mù, miệng đầy nói nhảm, xin người tuyệt đối không nên để ở trong lòng! Van cầu ngài, tha cho Trần Quốc Đống nhà chúng ta lần này đi!"
Chu Tiệp thấy Diệp Trần không để ý gì tới mình, ngược lại đành phải bò tới trước mày hai mẹ con Tô Lam quỳ xuống, "Chị dâu ba! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, cầu chị giúp em hướng Diệp thiếu tướng nói đỡ vài lời"
"Mạn Mạn! Cô biết cô có lỗi với cháu! Nhưng dù sao thì cô cũng là cô ruột của cháu a, cháu giúp chú cháu hướng Diệp thiếu tướng xin giúp cô đi! Cả một đời cô đều cảm kích cháu!" Cuối cùng Tô Lam vẫn là mềm lòng, Tô Mạn mặc dù nói năng chua ngoa nhưng thực ra lòng dạ cũng không cứng rắn, hai người nhìn qua Chu Tiệp ngày xưa vênh váo đắc ý là vậy, thế mà bây giờ lại có bộ dáng đáng thương như thế này, tuy rằng rất hả giận, nhưng trong lúc này lại rất không đành lòng, "Tiểu Trần, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, hay là...coi như xong đi!"
"Đúng đó em trai, tìm chỗ khoang dung mà độ lượng, quên đi thôi!"
Diệp Trần không thể không lắc đầu khẽ thở dài một cái, kỳ thực hắn đã sớm biết, có mẹ con Tô Lam ở đây, nhiều nhất hắn chỉ có thể cho Triệu Quốc Đống này một bài học, căn bản không có khả năng trực tiếp lấy mạng nhỏ này của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hướng về phía vợ chồng của Triệu Quốc Đống khoát tay áo, "Thôi! Được rồi! Xem ở mặt mũi dì Lam và chị Mạn của ta, hôm nay ta cũng không so đo với các ngươi, nếu như sau này để cho ta nghe thấy, các ngươi lại dám có hành động hay lời nói bất kính đối với hai người, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế này đâu! Rõ chưa?"
Vợ chồng Triệu Quốc Đống nào dám nói nửa chữ không, lập tức thi nhau dập đầu như giã tỏi, "Vâng! Rõ thưa thiếu tướng!"
Mọi người của Chu gia thấy cảnh tượng này, không thể không nhớ tới trước kia, chính mình còn có những hành động đối với mẹ con Tô Lam, ngay lập tức từng người từng người phát run trong lòng, vội vàng thi nhau cúi đầu xuống, sợ rơi vào kết quả giống như hai vợ chồng Triệu Quốc Đống.
P/S: Kết quả này chính là cũng hay, cũng là bước ngoặt của truyện, không giống như những chuyện khác, ở tại đô thị động tý là giết luôn, không có để ý đến tình người gì cả:D dẫn tới cũng không nhàm chán. Một cái kết thúc đẹp cho một hồi phong ba tại phòng khách tiệm cơm Tô thị....Đợi những chương sau sẽ càng hấp dẫn, truyện hấp dẫn liên tục không ngừng nghỉ......giờ phải đi làm cái đã, chiều tối mới dịch tiếp được a, cố gắng hết sức vì mọi người rồi a....
Thần Đế Trọng Sinh
Đến cả Trần Kỳ Phong cũng có phần không hiểu, thì cha con Triệu Đức An càng không thể nào hiểu nối đầu đuôi ngọn ngành tình huống này là như thế nào. Nhất là Triệu Quốc Đống, hắn cho dù có bị đánh chết cũng không thể tin nổi, cái tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch còn chưa tới hai mươi tuổi này, lại có bối cảnh xuất thân kinh khủng như thế.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi và Thượng tướng của một nước xưng huynh gọi đệ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không thể....không thể...không thể tin nổi, thế nhưng là hết lần này tới lần khác vẫn cứ chân thực như vậy xảy ra trước mắt của mình. Rốt cục, vẫn là Triệu Đức An phản ứng lại đầu tiên, nhịn không được thấp giọng nói:
"Hắn họ Diệp, chẳng lẽ hắn chính là vị kia...Thiếu tướng Thần Long vệ sao?"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, lập tức lập tức há miệng đến mức muốn rớt quai hàm, "Cha, cha nói hắn là...là...là....Diệp Cuồng Tiên sao? Điều này, điều này, điều này làm sao có thể a!"
Trần Kỳ Phong đứng ở một bên, vẻ mặt như đưa đám thấp giọng nói:
"Quốc Đống à, lão thủ trưởng nói không sai, hắn chính là Diệp Cuồng Tiên Thiếu tướng Thần Long vệ! Cho nên trước đó ta mới bảo ngươi hướng hắn nói xin lỗi, thế nhưng ngươi lại không nghe lời ta! Ai! Lần này ngươi gây ra đại họa rồi!"
Triệu Quốc Đống nghe được lời này, ngay lập tức vẻ mặt ở trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ lại lúc trước hắn còn thề son sắt mà nói, phóng tầm mắt toàn bộ tỉnh Thiên Nam, ngoài Diệp thiếu tướng kia ra, còn chưa có người nào xứng để cho hắn phải nói lời xin lỗi, không nghĩ tới chính mình lại đắc tội với vị sát tinh này. Triệu Đức An ở bên cạnh càng là liên tục giậm chân, hối hận không thôi.
Hắn trong một lúc nhất thời lần này chợt có ý nghĩ chạy tới Vân Châu, hắn thật cũng có ý nghĩ tới để kết giao với vị Thiếu tướng Thần Long vệ này.
Cơ hội cực tốt bày ra ở trước mặt hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lãng phí một cách vô ích như vậy. Thậm chí hơn, ngược lại còn đắc tội vị nhân vật thần tiên này. Nghĩ tới đây, Triệu Đức An hận không thể bóp ch ết đứa con trai của mình, cái thằng chuyên gây chuyện này đi cho rồi.
"Ngu xuẩn! Còn ngớ người ra đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chủ động nói lời xin lỗi với Diệp thiếu tướng!"
Triệu Đức An nhìn thấy con trai của mình còn đang đứng ngẩn người ra ở đó, lập tức giận không có chỗ phát ti3t, trực tiếp nhấc chân chính là một cước đạp Triệu Quốc Đống quỳ sụp xuống đất.
Lâm Chấn Nam nghe được động tĩnh ở sau lưng, cũng không thể không ngoái mình nhìn lại, ngay lập tức khẽ cau mày, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Triệu Đức An, chậm rãi nói:
"Triệu tham mưu trưởng, con trai ông đây là có chuyện gì đó?"
Triệu Đức An lập tức đau lòng nhức óc nói:
Triệu Quốc Đống tự nhiên hiểu, cha mình nói như vậy, rõ ràng là đang giải vây cho mình, thế là lập tức một mặt hối hận nói:
"Lâm tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, trước đó là ta không đúng, ta không nên nói xằng nói bậy, là ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn đã mạo phạm đến Diếp thiếu tướng, mong Diệp thiếu tướng rộng lượng không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân ta a!"
Lâm Chấn Nam nghe nói như thế, lông mày không thể không nhíu lại, nhìn về phía Diệp Trần, lộ ra vẻ mặt trưng cầu ý kiến.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên chút, "Nói xằng nói bậy sao? Ta như thế nào mà không cảm thấy như vậy đây? Trước đó là ai nói ba người chúng ta có mưu đồ làm loạn, muốn mưu hại Lâm tổng tư lệnh, còn muốn cho Trần Tư lệnh bắt chúng ta lại?"
"Hừ!"
Nghe nói như thế, Lâm Chấn Nam lập tức hừ lạnh một tiếng, "Lại còn có chuyện như thế!"
"Ngươi có biết, nói xấu một vị đường đường là thiếu tướng của một nước là bị tội gì không? Huống chi, Diệp thiếu tướng nhiều lần lập chiến công cho quốc gia chúng ta, ngay cả đại thủ trường đều ngợi khen hắn là quốc sĩ! Ngươi thế mà còn dám làm ra chuyện như thế này, là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy?"
Nghe ý tứ trong lời nói của Lâm Chấn Nam, rất rõ ràng là ngay cả hắn cũng muốn trách tội!
Nghe được ý tứ trong lời nói, Triệu Đức An ý thức được, cho dù có đẩy con trai của mình ra, chỉ sợ chính mình cũng sẽ không tránh khỏi, thế là cũng vội vàng tới phía trước một bước nói:
"Lâm Tổng tư lệnh, Diệp thiếu tướng, con ta phạm phải sai lầm lớn như thế, ta thân làm cha cũng không tránh khỏi tội, khẩn cầu Diệp thiếu tướng tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người một nhà, bỏ qua cho con ta lần này đi!" Diệp Trần lập tức cười, tuy nhiên lại là cười lạnh, "Người một nhà sao? Ta hình như còn nhớ kỹ, trước đó còn giống như có người nào đó nói qua, ba người chúng ta đều là người ngoài, không xứng được ăn cơm cùng với Chu gia các ngươi a!"
Nghe nói như thế, ở phía sau Chu Tiệp đang đứng ở trong đám người Chu gia thì ngay lập tức toàn thân run lên, lời nói này của Diệp Trần hiển nhiên là đang nói tới cô ta. Vào giờ phút này Chu Tiệp thật là hối hận muốn chết, nếu như cô ta sớm biết thân thế của Diệp Trần, có ăn gan hùm cũng không có can đảm nói ra những lời như vậy?
Mà Triệu Đức An lúc này cũng phản ứng lại, ngay lập tức nhìn về phía Chu Tiệp ở sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Vật không thành khí! Còn không mau chạy tới đây cầu tình thay chồng ngươi!"
Đối với vị cha chồng này, Chu Tiệp từ trước tới nay luôn sợ hãi, hơn nữa mắt thấy chồng của mình còn đang quỳ ở nơi đó, cô ta còn có cái gì để cậy mạnh, lập tức nhanh chân bước tới trước mặt Triệu Quốc Đống, cũng quỳ theo xuống đất, cầu khẩn, "Diệp thiếu tướng, ta có mắt như mù, miệng đầy nói nhảm, xin người tuyệt đối không nên để ở trong lòng! Van cầu ngài, tha cho Trần Quốc Đống nhà chúng ta lần này đi!"
Chu Tiệp thấy Diệp Trần không để ý gì tới mình, ngược lại đành phải bò tới trước mày hai mẹ con Tô Lam quỳ xuống, "Chị dâu ba! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, cầu chị giúp em hướng Diệp thiếu tướng nói đỡ vài lời"
"Mạn Mạn! Cô biết cô có lỗi với cháu! Nhưng dù sao thì cô cũng là cô ruột của cháu a, cháu giúp chú cháu hướng Diệp thiếu tướng xin giúp cô đi! Cả một đời cô đều cảm kích cháu!" Cuối cùng Tô Lam vẫn là mềm lòng, Tô Mạn mặc dù nói năng chua ngoa nhưng thực ra lòng dạ cũng không cứng rắn, hai người nhìn qua Chu Tiệp ngày xưa vênh váo đắc ý là vậy, thế mà bây giờ lại có bộ dáng đáng thương như thế này, tuy rằng rất hả giận, nhưng trong lúc này lại rất không đành lòng, "Tiểu Trần, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì, hay là...coi như xong đi!"
"Đúng đó em trai, tìm chỗ khoang dung mà độ lượng, quên đi thôi!"
Diệp Trần không thể không lắc đầu khẽ thở dài một cái, kỳ thực hắn đã sớm biết, có mẹ con Tô Lam ở đây, nhiều nhất hắn chỉ có thể cho Triệu Quốc Đống này một bài học, căn bản không có khả năng trực tiếp lấy mạng nhỏ này của hắn.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần hướng về phía vợ chồng của Triệu Quốc Đống khoát tay áo, "Thôi! Được rồi! Xem ở mặt mũi dì Lam và chị Mạn của ta, hôm nay ta cũng không so đo với các ngươi, nếu như sau này để cho ta nghe thấy, các ngươi lại dám có hành động hay lời nói bất kính đối với hai người, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế này đâu! Rõ chưa?"
Vợ chồng Triệu Quốc Đống nào dám nói nửa chữ không, lập tức thi nhau dập đầu như giã tỏi, "Vâng! Rõ thưa thiếu tướng!"
Mọi người của Chu gia thấy cảnh tượng này, không thể không nhớ tới trước kia, chính mình còn có những hành động đối với mẹ con Tô Lam, ngay lập tức từng người từng người phát run trong lòng, vội vàng thi nhau cúi đầu xuống, sợ rơi vào kết quả giống như hai vợ chồng Triệu Quốc Đống.
P/S: Kết quả này chính là cũng hay, cũng là bước ngoặt của truyện, không giống như những chuyện khác, ở tại đô thị động tý là giết luôn, không có để ý đến tình người gì cả:D dẫn tới cũng không nhàm chán. Một cái kết thúc đẹp cho một hồi phong ba tại phòng khách tiệm cơm Tô thị....Đợi những chương sau sẽ càng hấp dẫn, truyện hấp dẫn liên tục không ngừng nghỉ......giờ phải đi làm cái đã, chiều tối mới dịch tiếp được a, cố gắng hết sức vì mọi người rồi a....
Thần Đế Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Đế Trọng Sinh
Story
Chương 276: Vợ chồng Triệu Quốc Đống sợ hãi
10.0/10 từ 13 lượt.