Thần Đế Trọng Sinh
Chương 224: Đại chiến đang đến
115@-Hô!
Một hơi tru diệt gần trăm người của tam đại gia tộc, chu dù thần niệm của Diệp Trần bây giờ tăng nhiều cũng hơi cảm thấy có một chút áp lực.
"Thực lực vẫn còn chưa đủ a! Nếu là lúc ta cường thịnh như năm đó, chỉ nhất niệm, một phương thế giới đều có thể bao phủ vào trong đó, cần gì phải mượn nhờ lực lượng huyết mạch của ba tên này?"
Khẽ lắc đầu thở dài một lát, Diệp Trần lúc này mới liếc qua ba bộ thây khô ở trên mặt đất kia, trực tiếp cong ngón tay búng một cái.
Sưu!
Một tia Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt đốt cháy sạch sẽ thi thể của ba người Liễu Mộ Bạch, đảo mắt đã hóa thành một một đám khói xanh, triệt để tiêu tán trên thế giới này.
Sau khi làm xong tất cả, lúc này Diệp Trần mới tâm niệm vừa động, thu hồi lại cấm chế xung quanh, tiện tay vung lên, xua đi tất cả mùi vị,áu tươi trước đó, lúc này mới trở lại bên cạnh ao suối nước nóng.
Đưa bàn tay vào trong nước của ao suối nước nóng, một đạo chân nguyên mênh mông, chậm rãi dung nhập ao nước, sau đó truyền vào trong cơ thể của mỗi người...
Sau một lúc, mọi người thi nhau tỉnh lại, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào ngươi, tất cả đều có vẻ mặt mờ mịt.
Bọn họ làm sao biết được rằng, lúc trong thời gian mà bọn họ mê man ngắn ngủi không đầy nửa giờ, Diệp Trần đã tru sát gần trăm người!
...
Nửa giờ sau, mọi người bước lên đường về.
Tuy rằng mọi người đều rất hiếu kì, vì sao không thấy bóng dáng của Liễu Mộ Bạch đâu, tuy nhiên cũng không có ai sẽ vị đại thiếu của Liễu gia này mà lo lắng, dù sao ở đây chính là thành phố Thiên Hải là địa bàn của Liễu gia.
Đương nhiên, bọn họ tự nhiên không biết, Liễu gia lúc này đã gặp phải thảm họa diệt môn!
Khi đoàn người trở lại khác sạn thì trời cũng đã tối, mỗi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, tạm thời không đề cập tới.
Ngày thứ hai, mọi người lại tiếp tục đi ngắm cảnh ở một số nơi nổi danh ở tỉnh Thiên Hải, thẳng đến tối muốn mới quay trở lại khách sạn.
Vốn kế hoạch đi du lịch đông vạch ra là khoảng thời gian hai ngày, sau khi mọi người trở lại khách sạn, bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày mai trở về Vân Châu.
Diệp Trần thì trực tiếp kéo Đường Thanh Nhã lại nói:
"Thanh Nhã, ngày mai cô trực tiếp dẫn mọi người về Vân Châu trước, không cần phải để ý tới tôi!"
Đường Thanh Nhã biết, Diệp Trần khẳng định có chuyện quan trọng gì đó muốn làm, thế nhưng Diệp Trần không nói, cô ta cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
...
Khoảng thời gian một đêm, vôi vàng mà qua, cuối cùng đã tới thời gian diễn ra trận quyết đấu với Tần Đạp Thiên!
Thật ra thì sơm ở hai ngày trước, Diệp Thần nhận được tin tức mà Dịch Sơn Hà gửi tới, quân đội đã phong tỏa các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Vân Đường Khẩu xung quanh sông Thiên Giang, để làm địa điểm quyết chiến giữa hắn và Tần Đạp Thiên.
Trời vừa tờ mờ sáng, Diệp Trần từ bên trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một bộ trang phục võ màu trắng để thay đổi, sau đó từ từ đi tới ban công.
"Chỉ chớp mắt, về tới đây cũng đã được ba tháng! Cũng không biết Hi Nguyệt ở một thế giới khác sống như thế nào? Dựa theo khoảng thời gian bây giờ mà suy tính, nàng ta hiện tại đã là Thánh nữ của Lạc Hà tông đi?"
Nhìn qua bên ngoài tuyết bay nhẹ nhàng, Diệp Trần không thể không thở dài một hồi, "Hi Nguyệt, nàng nhất định phải chờ ta, đợi ta giải quyết xong chuyện ở trên trái đất này sẽ tìm lối vào đi về Tu Chân giới để tìm nàng!"
Sau một lúc lảm nhảm, Diệp Trần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về về phía mặt sông đã được tuyết bay đầy trời bao phủ, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc!
"Đợi hôm nay ta chém Tần Đạp Thiên, trên đời này chắc là cũng không có mấy người lại dám đến trêu chọc ta đi?"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, các cửa kính đã tự động mở ra.
Ngay sau đó, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, người đã từ bay ra bên ngoài cửa sổ, sau đó rất nhanh chui vào bên trong không trung tuyết rơi đầy trời.
Thân thể Diệp Trần ở trên không trung đạt từng bông tuyết mà đi, hơn nữa toàn thân mặc đồ màu trắng, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không có người nào có thể nhìn thấy được.
Đợi hắn sau khi bay ra được vài dặm, người đã ở phía trên giữa dòng sông, lúc này mới từ từ hạ xuống, chân đạp mặt sông như giẫm trên đất bằng, từ từ hướng địa điểm ước chiến đi tới.
Từ vị trí bây giờ của hắn đến địa điểm ước chiến, nếu như toàn lực chạy thì tự nhiên không bao lâu là có thể chạy tới, tuy niên thời gian bây giờ còn sớm, hắn cũng không vội vàng, vừa thưởng thức cảnh tuyết xung quanh vừa từ từ đi đường.
...
Một bên khác, sau khi mấy người Đường Thanh Nhã ăn sáng xong, thì chuẩn bị trở về Vân Châu.
Tuy rằng tối hôm qua Diệp Trần đã nói trước, thế nhưng Đường Thanh Nhã vẫn còn có chút không cam tâm, thắng đến lúc cô ta gõ cửa một hồi lâu, bên trong đều không hề có động tĩnh gì, lúc này mới tin Diệp Trần đã không còn ở trong khách sạn, vẻ mặt thất vọng dẫn theo mọi ngời rời đi.
Trước đó đã đặt một chiếc xe buýt cỡ nhỏ, chở mọi một đoàn mười người, từ từ đi ra khỏi thành phố Thiên Hải.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở miệng nói:
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua Vân Đường Khẩu, ta sớm nghe người ta nói, cảnh tuyết ở Vân Đường Khẩu có thể nói là đẹp nhất thiên hạ, dù sao thời gian chúng ta cũng còn nhiều, hơn nữa đúng lúc hôm nay gặp phải tuyết rơi, hay là nhân tiện thuận đường lần này chúng ta đi thưởng thức một chút có được không mọi người?"
Trên xe đều là người trẻ tuổi năng động, vốn là độ tuổi này là độ tuổi ham chơi, hơn nữa ngày bình thường ở trường học đều cảm thấy nhàm chán, hai ngày vừa qua cũng còn chơi chưa đủ, nghe được đề nghị này lập tức nhao nhao biểu thị đồng ý.
Vởi vì Diệp Trần rời đi nên tâm tình của Đường Thanh Nhã có chút sa sút, nhưng lại không đành lòng làm mất đi hứng thú của mọi người thế nên cũng đồng ý.
...
Hai mươi phút sau, mọi người đã đi tới chỗ lối vào khu du lịch Vân Đường Khẩu.
Tuy nhiên, để bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng chính là, ở trước cổng vào thế mà có mấy tên binh sĩ một thân toàn sát khí, ngăn lại tất cả các du khách ở bên ngoài.
Trương Bằng Vũ nghe ngóng một phen, mới biết rõ ràng vì sao lại có chuyện như thế xảy ra, "Nghe nói hôm nay ở đây có đại nhân vật tới, từ tối hôm qua, quân đội đã tới nơi này và phong tỏa ngăn cản hết tất cả đường vào!"
Nghe được tin tức này, mọi người trong lúc nhất thời vô cùng thất vọng, "Chúng ta cũng quá xui xẻo đi!"
"Một chuyến đi không được gì!"
Mọi người ở đây đều cảm thấy mất hứng thú, khi mọi người định rời đi, đột nhiên lại có một nhóm người đi tới, đi đầu là mấy người đàn ông cao tuổi trên người đều mặc quần áo cổ trang, hơn nữa khí thế cực mạnh, vừa nhìn là đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Nhóm người này đi tới chỗ cửa vào, người dẫn đầu mấy ông lão mặc quần áo cổ trang từ trong ngực móc ra một cái thiếp mời màu vàng kim, sau khi binh sĩ trông coi lối vào kiểm tra thì lập tức cho đi qua.
Mọi người còn lại thấy thế, lập tức càng thêm phiền muộn, nhưng đại khái cũng đoán được, những người này chắc đều là đại nhân vật.
Lúc mọi người ở đây chuẩn bị ra về, hai mắt Đường Thanh Nhã bỗng nhiên sáng lên, hướng về phía trước một lão giả muốn tiến vào chỗ lối vào, hét to một tiếng, "Mạnh gia gia!"
Lão giả kia quay đầu nhìn thấy Đường Thanh Nhã đang ở đây, cũng lập tức sững sờ lúc này đi tới, "Thanh Nhã, làm sao cháu lại ở chỗ này?"
Lão giả này hóa ra chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Hóa ra, lần đại chiến kinh thiên này, ngoài một số ít đại nhân vật sẽ đến đây quan sát ra còn mời các nhân vật cấp tông sư các phái của giới võ đạo Hoa Hạ.
Trước đây không lâu Mạnh Huyền Lễ ở dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần đã đột phá tới cảnh giới tông sư Hóa Kình, hơn nữa bản thân hắn chính là chưởng môn của một môn phái, tự nhiên cũng có trong danh sách mời.
Sau khi Đường Thanh Nhã kể lại chuyện vừa xảy ra với Mạnh Huyền Lễ, Mạnh Huyền Lễ cười ha ha một tiếng, "Chuyện này thì dễ xử lý, các cháu cứ coi là đệ tử của Tự Nhiên môn ta, cùng theo ta đi vào!"
Mọi người nhất thời mừng rỡ.
P/S: Ta thích nào......KP
Thần Đế Trọng Sinh
Một hơi tru diệt gần trăm người của tam đại gia tộc, chu dù thần niệm của Diệp Trần bây giờ tăng nhiều cũng hơi cảm thấy có một chút áp lực.
"Thực lực vẫn còn chưa đủ a! Nếu là lúc ta cường thịnh như năm đó, chỉ nhất niệm, một phương thế giới đều có thể bao phủ vào trong đó, cần gì phải mượn nhờ lực lượng huyết mạch của ba tên này?"
Khẽ lắc đầu thở dài một lát, Diệp Trần lúc này mới liếc qua ba bộ thây khô ở trên mặt đất kia, trực tiếp cong ngón tay búng một cái.
Sưu!
Một tia Tam Muội chân hỏa trong nháy mắt đốt cháy sạch sẽ thi thể của ba người Liễu Mộ Bạch, đảo mắt đã hóa thành một một đám khói xanh, triệt để tiêu tán trên thế giới này.
Sau khi làm xong tất cả, lúc này Diệp Trần mới tâm niệm vừa động, thu hồi lại cấm chế xung quanh, tiện tay vung lên, xua đi tất cả mùi vị,áu tươi trước đó, lúc này mới trở lại bên cạnh ao suối nước nóng.
Đưa bàn tay vào trong nước của ao suối nước nóng, một đạo chân nguyên mênh mông, chậm rãi dung nhập ao nước, sau đó truyền vào trong cơ thể của mỗi người...
Sau một lúc, mọi người thi nhau tỉnh lại, ngươi nhìn vào ta, ta nhìn vào ngươi, tất cả đều có vẻ mặt mờ mịt.
Bọn họ làm sao biết được rằng, lúc trong thời gian mà bọn họ mê man ngắn ngủi không đầy nửa giờ, Diệp Trần đã tru sát gần trăm người!
...
Nửa giờ sau, mọi người bước lên đường về.
Tuy rằng mọi người đều rất hiếu kì, vì sao không thấy bóng dáng của Liễu Mộ Bạch đâu, tuy nhiên cũng không có ai sẽ vị đại thiếu của Liễu gia này mà lo lắng, dù sao ở đây chính là thành phố Thiên Hải là địa bàn của Liễu gia.
Đương nhiên, bọn họ tự nhiên không biết, Liễu gia lúc này đã gặp phải thảm họa diệt môn!
Khi đoàn người trở lại khác sạn thì trời cũng đã tối, mỗi người đều trở về phòng của mình nghỉ ngơi, tạm thời không đề cập tới.
Ngày thứ hai, mọi người lại tiếp tục đi ngắm cảnh ở một số nơi nổi danh ở tỉnh Thiên Hải, thẳng đến tối muốn mới quay trở lại khách sạn.
Vốn kế hoạch đi du lịch đông vạch ra là khoảng thời gian hai ngày, sau khi mọi người trở lại khách sạn, bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm ngày mai trở về Vân Châu.
Diệp Trần thì trực tiếp kéo Đường Thanh Nhã lại nói:
"Thanh Nhã, ngày mai cô trực tiếp dẫn mọi người về Vân Châu trước, không cần phải để ý tới tôi!"
Đường Thanh Nhã biết, Diệp Trần khẳng định có chuyện quan trọng gì đó muốn làm, thế nhưng Diệp Trần không nói, cô ta cũng không dám mở miệng hỏi nhiều.
...
Khoảng thời gian một đêm, vôi vàng mà qua, cuối cùng đã tới thời gian diễn ra trận quyết đấu với Tần Đạp Thiên!
Thật ra thì sơm ở hai ngày trước, Diệp Thần nhận được tin tức mà Dịch Sơn Hà gửi tới, quân đội đã phong tỏa các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Vân Đường Khẩu xung quanh sông Thiên Giang, để làm địa điểm quyết chiến giữa hắn và Tần Đạp Thiên.
Trời vừa tờ mờ sáng, Diệp Trần từ bên trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra một bộ trang phục võ màu trắng để thay đổi, sau đó từ từ đi tới ban công.
"Chỉ chớp mắt, về tới đây cũng đã được ba tháng! Cũng không biết Hi Nguyệt ở một thế giới khác sống như thế nào? Dựa theo khoảng thời gian bây giờ mà suy tính, nàng ta hiện tại đã là Thánh nữ của Lạc Hà tông đi?"
Nhìn qua bên ngoài tuyết bay nhẹ nhàng, Diệp Trần không thể không thở dài một hồi, "Hi Nguyệt, nàng nhất định phải chờ ta, đợi ta giải quyết xong chuyện ở trên trái đất này sẽ tìm lối vào đi về Tu Chân giới để tìm nàng!"
Sau một lúc lảm nhảm, Diệp Trần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về về phía mặt sông đã được tuyết bay đầy trời bao phủ, trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc!
"Đợi hôm nay ta chém Tần Đạp Thiên, trên đời này chắc là cũng không có mấy người lại dám đến trêu chọc ta đi?"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, các cửa kính đã tự động mở ra.
Ngay sau đó, Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, người đã từ bay ra bên ngoài cửa sổ, sau đó rất nhanh chui vào bên trong không trung tuyết rơi đầy trời.
Thân thể Diệp Trần ở trên không trung đạt từng bông tuyết mà đi, hơn nữa toàn thân mặc đồ màu trắng, nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không có người nào có thể nhìn thấy được.
Đợi hắn sau khi bay ra được vài dặm, người đã ở phía trên giữa dòng sông, lúc này mới từ từ hạ xuống, chân đạp mặt sông như giẫm trên đất bằng, từ từ hướng địa điểm ước chiến đi tới.
Từ vị trí bây giờ của hắn đến địa điểm ước chiến, nếu như toàn lực chạy thì tự nhiên không bao lâu là có thể chạy tới, tuy niên thời gian bây giờ còn sớm, hắn cũng không vội vàng, vừa thưởng thức cảnh tuyết xung quanh vừa từ từ đi đường.
...
Một bên khác, sau khi mấy người Đường Thanh Nhã ăn sáng xong, thì chuẩn bị trở về Vân Châu.
Tuy rằng tối hôm qua Diệp Trần đã nói trước, thế nhưng Đường Thanh Nhã vẫn còn có chút không cam tâm, thắng đến lúc cô ta gõ cửa một hồi lâu, bên trong đều không hề có động tĩnh gì, lúc này mới tin Diệp Trần đã không còn ở trong khách sạn, vẻ mặt thất vọng dẫn theo mọi ngời rời đi.
Trước đó đã đặt một chiếc xe buýt cỡ nhỏ, chở mọi một đoàn mười người, từ từ đi ra khỏi thành phố Thiên Hải.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người mở miệng nói:
"Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua Vân Đường Khẩu, ta sớm nghe người ta nói, cảnh tuyết ở Vân Đường Khẩu có thể nói là đẹp nhất thiên hạ, dù sao thời gian chúng ta cũng còn nhiều, hơn nữa đúng lúc hôm nay gặp phải tuyết rơi, hay là nhân tiện thuận đường lần này chúng ta đi thưởng thức một chút có được không mọi người?"
Trên xe đều là người trẻ tuổi năng động, vốn là độ tuổi này là độ tuổi ham chơi, hơn nữa ngày bình thường ở trường học đều cảm thấy nhàm chán, hai ngày vừa qua cũng còn chơi chưa đủ, nghe được đề nghị này lập tức nhao nhao biểu thị đồng ý.
Vởi vì Diệp Trần rời đi nên tâm tình của Đường Thanh Nhã có chút sa sút, nhưng lại không đành lòng làm mất đi hứng thú của mọi người thế nên cũng đồng ý.
...
Hai mươi phút sau, mọi người đã đi tới chỗ lối vào khu du lịch Vân Đường Khẩu.
Tuy nhiên, để bọn hắn tuyệt đối không ngờ rằng chính là, ở trước cổng vào thế mà có mấy tên binh sĩ một thân toàn sát khí, ngăn lại tất cả các du khách ở bên ngoài.
Trương Bằng Vũ nghe ngóng một phen, mới biết rõ ràng vì sao lại có chuyện như thế xảy ra, "Nghe nói hôm nay ở đây có đại nhân vật tới, từ tối hôm qua, quân đội đã tới nơi này và phong tỏa ngăn cản hết tất cả đường vào!"
Nghe được tin tức này, mọi người trong lúc nhất thời vô cùng thất vọng, "Chúng ta cũng quá xui xẻo đi!"
"Một chuyến đi không được gì!"
Mọi người ở đây đều cảm thấy mất hứng thú, khi mọi người định rời đi, đột nhiên lại có một nhóm người đi tới, đi đầu là mấy người đàn ông cao tuổi trên người đều mặc quần áo cổ trang, hơn nữa khí thế cực mạnh, vừa nhìn là đã biết không phải nhân vật tầm thường.
Nhóm người này đi tới chỗ cửa vào, người dẫn đầu mấy ông lão mặc quần áo cổ trang từ trong ngực móc ra một cái thiếp mời màu vàng kim, sau khi binh sĩ trông coi lối vào kiểm tra thì lập tức cho đi qua.
Mọi người còn lại thấy thế, lập tức càng thêm phiền muộn, nhưng đại khái cũng đoán được, những người này chắc đều là đại nhân vật.
Lúc mọi người ở đây chuẩn bị ra về, hai mắt Đường Thanh Nhã bỗng nhiên sáng lên, hướng về phía trước một lão giả muốn tiến vào chỗ lối vào, hét to một tiếng, "Mạnh gia gia!"
Lão giả kia quay đầu nhìn thấy Đường Thanh Nhã đang ở đây, cũng lập tức sững sờ lúc này đi tới, "Thanh Nhã, làm sao cháu lại ở chỗ này?"
Lão giả này hóa ra chính là Mạnh Huyền Lễ khách khanh của Đường gia!
Hóa ra, lần đại chiến kinh thiên này, ngoài một số ít đại nhân vật sẽ đến đây quan sát ra còn mời các nhân vật cấp tông sư các phái của giới võ đạo Hoa Hạ.
Trước đây không lâu Mạnh Huyền Lễ ở dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần đã đột phá tới cảnh giới tông sư Hóa Kình, hơn nữa bản thân hắn chính là chưởng môn của một môn phái, tự nhiên cũng có trong danh sách mời.
Sau khi Đường Thanh Nhã kể lại chuyện vừa xảy ra với Mạnh Huyền Lễ, Mạnh Huyền Lễ cười ha ha một tiếng, "Chuyện này thì dễ xử lý, các cháu cứ coi là đệ tử của Tự Nhiên môn ta, cùng theo ta đi vào!"
Mọi người nhất thời mừng rỡ.
P/S: Ta thích nào......KP
Thần Đế Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Thần Đế Trọng Sinh
Story
Chương 224: Đại chiến đang đến
10.0/10 từ 13 lượt.