Thần Đạo Đan Tôn
Chương 984: Đấu Yêu Lang (Thượng)
- Đây là chức trách của các nàng, hiện tại ngươi không có chuyện gì, các nàng cũng có thể yên nghỉ.
Lăng Hàn an ủi.
- Ô ô ô, nhưng mà người ta vẫn rất thương tâm.
Hồ Phỉ Vân lau nước mắt nói.
- Được rồi, được rồi, lại khóc liền không đẹp nữa.
Lăng Hàn cũng không am hiểu an ủi người, hơn nữa, so sánh với Hổ Nữu, Hồ Phỉ Vân càng như một đứa bé, Hổ Nữu mới là đại nhân.
Có điều, câu nói này lại bắn trúng chỗ yếu của Hồ Phỉ Vân, nàng vội lau khô nước mắt, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, không cho nước mắt lại chảy xuống. Nàng lấy ra một chiếc gương, soi mình, khuôn mặt nhỏ oan ức, thật giống như lại muốn khóc lên:
- Quả nhiên biến dạng.
- Không xấu, không xấu, đẹp vô cùng!
Lăng Hàn vội lấy thức ăn đưa tới.
- Đến, ăn một chút gì đi.
Nếu như Hổ Nữu, khẳng định mặt mày hớn hở, cái gì cũng ném qua sau đầu, nhưng vị Cửu Quận Vương này lại không phải kẻ tham ăn, biểu hiện không đề chấn chút nào.
- Vậy ngươi liền chờ ở đây, đợi thời gian đến tự nhiên có thể đi ra ngoài.
Lăng Hàn nói.
- Không được!
Hồ Phỉ Vân vội nhảy lên, nắm lấy góc áo của hắn.
- Người ta sợ, người ta không muốn một mình!
Vô cùng đáng thương, phảng phất một cô bé đang làm nũng vậy.
Lăng Hàn thật có chút không cách nào tưởng tượng, một người như vậy tương lai có thể trở thành cường giả siêu cấp quát tháo phong vân.
Nhưng Bát Vương đều trước sau bước vào Tinh Thần cảnh, dựa theo thông lệ, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
- Được rồi, ngươi theo ta đi.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không chịu được cặp mắt giống như biết nói kia của Hồ Phỉ Vân. May là nữ nhân này thuộc phái ngây thơ, bằng không nếu như là loại hình quyến rũ, vậy phối hợp đôi mắt kia tuyệt đối có thể mê chết người.
Cũng còn tốt, đến Xích Hồ liền có thể ném nàng cho Thủy Nhạn Ngọc.
Lúc này Hồ Phỉ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng làm sao cũng không chịu buông góc áo của Lăng Hàn, một bộ sợ hắn chuồn mất.
Lăng Hàn thở dài, mang theo cái đuôi này lên đường, cũng còn tốt, bọn họ cách Xích Hồ cũng không xa, chỉ có một ngày hành trình.
- Xích hô! Xích hô!
Bọn họ đi một đoạn đường, phía trước có một đường núi gập ghềnh, có tiếng thú thét khiếp người vang vọng ở trên đỉnh núi, thật giống như tuyên cáo sự thống trị của nó.
- Là con ác thú kia!
Hồ Phỉ Vân nhất thời sợ đến nép về bên người Lăng Hàn.
- Không nên đi qua, ngươi cũng sẽ bị nó ăn.
Ngươi không thể nói lời dễ nghe một chút sao?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút mới nói:
- Mục tiêu của chúng ta chỉ là thông qua nơi này, vì lẽ đó không cần gây xung đột với con yêu thú kia, lặng lẽ thông qua là được.
Hồ Phỉ Vân vội vàng gật đầu, lá gan của nàng thực rất nhỏ.
Nơi này núi đá liên tiếp, đúng là thiên nhiên công sự, bọn họ một đường dùng tảng đá yểm hộ, thông qua ngọn núi này, ở lúc rời đi, Lăng Hàn nhìn thấy một kỳ thú ở trên ngọn núi, hình như lang, nhưng mọc ra một đôi cánh to lớn màu đen, còn có ba cái đầu, phân ba màu kim, ngân, hồng, cực kỳ quái dị.
Cho dù cách xa như vậy, Lăng Hàn ngưng lại vẫn khiến con yêu thú kia phản ứng, có một cái đầu sói nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ khinh thường.
Nó cũng không có hành động, nhưng bên người có một con Yêu Lang bay lên, bộ dáng xấp xỉ nó, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có hai cái đầu, một ngân một đỏ, hơn nữa đầu ngân nhỏ hơn nhiều, chỉ bằng một nửa đầu hồng.
Song đầu lang bay về phía hai người Lăng Hàn, phía sau có hư ảnh hai ngọn núi, một dòng sông.
Hai ngọn núi, một dòng sông, Sơn Hà Cảnh cực vị trung kỳ.
Song Đầu Lang chính là trung cực vị, Tam Đầu Lang chính là... đại cực vị?
Nhân vật như vậy ngay cả Lăng Hàn cũng không cách nào đối đầu, thậm chí ngay cả Thần thể của hắn cũng có thể bị xé nát.
Chẳng trách, ngay cả ba hộ vệ mà Loạn Tinh nữ hoàng cố ý phái cho Hồ Phỉ Vân cũng bị diệt, vì con đại yêu kia xác thực quá mạnh mẽ.
Có điều, trung cực vị trung kỳ?
Lăng Hàn cũng không trốn, chỉ có chiến ý vô tận.
Người ta mọc cánh, hơn nữa còn là trung cực vị, nếu như không có người kiềm chế, chuyện này làm sao trốn?
Lăng Hàn còn có Hắc Tháp, bởi vậy hắn không có hoang mang, mà lấy ra cung tên.
Yêu thú cường đại như thế, vừa vặn dùng để thử uy lực của Diệt Long Tinh Thần Mũi tên.
- Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ a!
Hồ Phỉ Vân gấp đến độ xoay quanh, nhưng nàng rất nghĩa khí, không có bỏ lại Lăng Hàn chạy trốn, đương nhiên cũng có thể nàng gấp choáng váng, đã quên chạy trốn.
Lăng Hàn vận chuyển Chân Thị Chi Nhãn, khóa chặt một cái đầu của nó, sau đó mở cung, hàm nghĩa của chiêu thức lưu chuyển ở trong lòng, hắn tụ tinh khí thần ngưng chú lên mũi tên.
Vù, thần văn trên mũi tên phát sáng, không có thấy máu liền kích hoạt rồi.
Thần văn này cực kỳ đặc thù, chỉ có thấy máu mới sẽ kích hoạt, bùng nổ ra uy năng khủng bố, ngay cả Thần thể cũng có thể nổ tung, không bị nguyên lực trấn áp. Nhưng hiện tại Lăng Hàn toàn lực rót vào, lại sớm phát sáng.
Trong lòng của Lăng Hàn không còn ý niệm khác, trong mắt cũng không nhìn thấy cảnh vật khác, chỉ có con Yêu Lang bay nhào mà tới kia.
Xèo, hắn bắn ra một mũi tên.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cả người thoát lực, mồ hôi như suối lăn xuống. Nếu không phải thể phách của hắn cực kỳ mạnh mẽ, phỏng chừng hiện tại đã đặt mông ngồi trên mặt đất.
Một mũi tên cuối cùng, rót hết tinh khí thần của hắn vào mũi tên bắn ra.
Uy lực bao nhiêu?
Xoạt, mũi tên phá không, nhanh như một đạo lưu tinh.
Yêu Lang kinh hãi, muốn đập cánh tránh né, nhưng ã đã muộn, phốc… mũi tên bắn vào mắt trái của đầu đỏ, cắm thẳng tới chuôi.
Đùng!
Cái đầu này của nó nổ tung, nhất thời, ngọn lửa màu đỏ thắm dày đặc trên bầu trời, trong cổ nó phun ra lửa cháy hừng hực, thậm chí còn phun đến cái đầu khác, đau đến con Yêu Lang này kêu quái dị, không ngừng đập hai cánh.
Không chết!
Điều này là bởi vì còn có một cái đầu khác sao? Đối phó yêu thú như vậy, nhất định phải chém xuống ba cái đầu mới có thể giết chết sao?
Sức sống của con Yêu Lang này quá mạnh mẽ, đầu lâu sót lại hung quang sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Hàn, tỏa ra vẻ cừu hận.
Lăng Hàn cài tên.
Con Yêu Lang kia lệ kêu một tiếng, đột nhiên xoay người mà bay, trốn về trên đỉnh núi.
Lăng Hàn đùng một cái ngồi trên mặt đất, hắn nào còn lực lượng bắn mũi tên thứ hai? Vừa nãy chỉ là làm dáng một chút, không nghĩ tới con Yêu Lang này thông minh có chút cao, kết quả ngược lại mắc mưu. Bằng không đổi thành yêu thú khác, vậy căn bản không sợ sinh tử, quản ngươi mạnh hơn bao nhiêu, trước tiên giết tới lại nói.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Lăng Hàn an ủi.
- Ô ô ô, nhưng mà người ta vẫn rất thương tâm.
Hồ Phỉ Vân lau nước mắt nói.
- Được rồi, được rồi, lại khóc liền không đẹp nữa.
Lăng Hàn cũng không am hiểu an ủi người, hơn nữa, so sánh với Hổ Nữu, Hồ Phỉ Vân càng như một đứa bé, Hổ Nữu mới là đại nhân.
Có điều, câu nói này lại bắn trúng chỗ yếu của Hồ Phỉ Vân, nàng vội lau khô nước mắt, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, không cho nước mắt lại chảy xuống. Nàng lấy ra một chiếc gương, soi mình, khuôn mặt nhỏ oan ức, thật giống như lại muốn khóc lên:
- Quả nhiên biến dạng.
- Không xấu, không xấu, đẹp vô cùng!
Lăng Hàn vội lấy thức ăn đưa tới.
- Đến, ăn một chút gì đi.
Nếu như Hổ Nữu, khẳng định mặt mày hớn hở, cái gì cũng ném qua sau đầu, nhưng vị Cửu Quận Vương này lại không phải kẻ tham ăn, biểu hiện không đề chấn chút nào.
- Vậy ngươi liền chờ ở đây, đợi thời gian đến tự nhiên có thể đi ra ngoài.
Lăng Hàn nói.
- Không được!
Hồ Phỉ Vân vội nhảy lên, nắm lấy góc áo của hắn.
- Người ta sợ, người ta không muốn một mình!
Vô cùng đáng thương, phảng phất một cô bé đang làm nũng vậy.
Lăng Hàn thật có chút không cách nào tưởng tượng, một người như vậy tương lai có thể trở thành cường giả siêu cấp quát tháo phong vân.
Nhưng Bát Vương đều trước sau bước vào Tinh Thần cảnh, dựa theo thông lệ, nàng cũng sẽ không ngoại lệ.
- Được rồi, ngươi theo ta đi.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không chịu được cặp mắt giống như biết nói kia của Hồ Phỉ Vân. May là nữ nhân này thuộc phái ngây thơ, bằng không nếu như là loại hình quyến rũ, vậy phối hợp đôi mắt kia tuyệt đối có thể mê chết người.
Cũng còn tốt, đến Xích Hồ liền có thể ném nàng cho Thủy Nhạn Ngọc.
Lúc này Hồ Phỉ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng làm sao cũng không chịu buông góc áo của Lăng Hàn, một bộ sợ hắn chuồn mất.
Lăng Hàn thở dài, mang theo cái đuôi này lên đường, cũng còn tốt, bọn họ cách Xích Hồ cũng không xa, chỉ có một ngày hành trình.
- Xích hô! Xích hô!
Bọn họ đi một đoạn đường, phía trước có một đường núi gập ghềnh, có tiếng thú thét khiếp người vang vọng ở trên đỉnh núi, thật giống như tuyên cáo sự thống trị của nó.
- Là con ác thú kia!
Hồ Phỉ Vân nhất thời sợ đến nép về bên người Lăng Hàn.
- Không nên đi qua, ngươi cũng sẽ bị nó ăn.
Ngươi không thể nói lời dễ nghe một chút sao?
Lăng Hàn suy nghĩ một chút mới nói:
- Mục tiêu của chúng ta chỉ là thông qua nơi này, vì lẽ đó không cần gây xung đột với con yêu thú kia, lặng lẽ thông qua là được.
Hồ Phỉ Vân vội vàng gật đầu, lá gan của nàng thực rất nhỏ.
Nơi này núi đá liên tiếp, đúng là thiên nhiên công sự, bọn họ một đường dùng tảng đá yểm hộ, thông qua ngọn núi này, ở lúc rời đi, Lăng Hàn nhìn thấy một kỳ thú ở trên ngọn núi, hình như lang, nhưng mọc ra một đôi cánh to lớn màu đen, còn có ba cái đầu, phân ba màu kim, ngân, hồng, cực kỳ quái dị.
Cho dù cách xa như vậy, Lăng Hàn ngưng lại vẫn khiến con yêu thú kia phản ứng, có một cái đầu sói nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ khinh thường.
Nó cũng không có hành động, nhưng bên người có một con Yêu Lang bay lên, bộ dáng xấp xỉ nó, nhưng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có hai cái đầu, một ngân một đỏ, hơn nữa đầu ngân nhỏ hơn nhiều, chỉ bằng một nửa đầu hồng.
Song đầu lang bay về phía hai người Lăng Hàn, phía sau có hư ảnh hai ngọn núi, một dòng sông.
Hai ngọn núi, một dòng sông, Sơn Hà Cảnh cực vị trung kỳ.
Song Đầu Lang chính là trung cực vị, Tam Đầu Lang chính là... đại cực vị?
Nhân vật như vậy ngay cả Lăng Hàn cũng không cách nào đối đầu, thậm chí ngay cả Thần thể của hắn cũng có thể bị xé nát.
Chẳng trách, ngay cả ba hộ vệ mà Loạn Tinh nữ hoàng cố ý phái cho Hồ Phỉ Vân cũng bị diệt, vì con đại yêu kia xác thực quá mạnh mẽ.
Có điều, trung cực vị trung kỳ?
Lăng Hàn cũng không trốn, chỉ có chiến ý vô tận.
Người ta mọc cánh, hơn nữa còn là trung cực vị, nếu như không có người kiềm chế, chuyện này làm sao trốn?
Lăng Hàn còn có Hắc Tháp, bởi vậy hắn không có hoang mang, mà lấy ra cung tên.
Yêu thú cường đại như thế, vừa vặn dùng để thử uy lực của Diệt Long Tinh Thần Mũi tên.
- Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ a!
Hồ Phỉ Vân gấp đến độ xoay quanh, nhưng nàng rất nghĩa khí, không có bỏ lại Lăng Hàn chạy trốn, đương nhiên cũng có thể nàng gấp choáng váng, đã quên chạy trốn.
Lăng Hàn vận chuyển Chân Thị Chi Nhãn, khóa chặt một cái đầu của nó, sau đó mở cung, hàm nghĩa của chiêu thức lưu chuyển ở trong lòng, hắn tụ tinh khí thần ngưng chú lên mũi tên.
Vù, thần văn trên mũi tên phát sáng, không có thấy máu liền kích hoạt rồi.
Thần văn này cực kỳ đặc thù, chỉ có thấy máu mới sẽ kích hoạt, bùng nổ ra uy năng khủng bố, ngay cả Thần thể cũng có thể nổ tung, không bị nguyên lực trấn áp. Nhưng hiện tại Lăng Hàn toàn lực rót vào, lại sớm phát sáng.
Trong lòng của Lăng Hàn không còn ý niệm khác, trong mắt cũng không nhìn thấy cảnh vật khác, chỉ có con Yêu Lang bay nhào mà tới kia.
Xèo, hắn bắn ra một mũi tên.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cả người thoát lực, mồ hôi như suối lăn xuống. Nếu không phải thể phách của hắn cực kỳ mạnh mẽ, phỏng chừng hiện tại đã đặt mông ngồi trên mặt đất.
Một mũi tên cuối cùng, rót hết tinh khí thần của hắn vào mũi tên bắn ra.
Uy lực bao nhiêu?
Xoạt, mũi tên phá không, nhanh như một đạo lưu tinh.
Yêu Lang kinh hãi, muốn đập cánh tránh né, nhưng ã đã muộn, phốc… mũi tên bắn vào mắt trái của đầu đỏ, cắm thẳng tới chuôi.
Đùng!
Cái đầu này của nó nổ tung, nhất thời, ngọn lửa màu đỏ thắm dày đặc trên bầu trời, trong cổ nó phun ra lửa cháy hừng hực, thậm chí còn phun đến cái đầu khác, đau đến con Yêu Lang này kêu quái dị, không ngừng đập hai cánh.
Không chết!
Điều này là bởi vì còn có một cái đầu khác sao? Đối phó yêu thú như vậy, nhất định phải chém xuống ba cái đầu mới có thể giết chết sao?
Sức sống của con Yêu Lang này quá mạnh mẽ, đầu lâu sót lại hung quang sáng quắc nhìn chằm chằm Lăng Hàn, tỏa ra vẻ cừu hận.
Lăng Hàn cài tên.
Con Yêu Lang kia lệ kêu một tiếng, đột nhiên xoay người mà bay, trốn về trên đỉnh núi.
Lăng Hàn đùng một cái ngồi trên mặt đất, hắn nào còn lực lượng bắn mũi tên thứ hai? Vừa nãy chỉ là làm dáng một chút, không nghĩ tới con Yêu Lang này thông minh có chút cao, kết quả ngược lại mắc mưu. Bằng không đổi thành yêu thú khác, vậy căn bản không sợ sinh tử, quản ngươi mạnh hơn bao nhiêu, trước tiên giết tới lại nói.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 984: Đấu Yêu Lang (Thượng)
10.0/10 từ 37 lượt.