Thần Đạo Đan Tôn
Chương 959: Một kích oai
Nơi này Phá Hư chiến lực hai mươi tinh cộng lại có khả năng không tới năm, như vậy ai ngốc đến đi khiêu chiến hắn?
Nhưng Diệp Thừa Vận chạy như thế, lại để nhiều người phát mộng, hắn là quỷ nhập vào người sao?
Đúng lúc này, Lăng Hàn xuất chưởng.
Oanh!
Một mảnh kim quang đảo qua, thình thịch thình thịch thình thịch… tất cả mọi người bị đánh bay, như thiên nữ tán hoa, bay về phía các ngõ ngách.
Có té lăn trên đất, có bị đánh lọt xuống dưới ghế, có ngã trong buội hoa,… nói ngắn lại, trừ Diệp Thừa Vận xem thời cơ chạy đúng lúc, những người khác toàn bộ bị oanh trở mình, đại bộ phận người trực tiếp hôn mê, số ít vài người còn thanh tỉnh, nhưng khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đây cũng quá mạnh đi!
Khóe miệng của Diệp Thừa Vận co quắp, hắn biết một kích này của Lăng Hàn khẳng định uy lực rất mạnh, nhưng thấy tận mắt vẫn không khỏi tâm phát lạnh.
Đây thật là Phá Hư Cảnh có thể làm được sao?
Biến thái, quá biến thái.
Tả Tướng cũng có chút kinh ngạc, hắn biết Lăng Hàn khai thiên mà đến, thực lực tất trên hai mươi tinh, có thể thay hắn làm vẻ vang. Nhưng sao có thể nghĩ đến, Lăng Hàn lại mạnh đến nông nỗi như vậy.
Lúc hắn còn trẻ... có thực lực như vậy sao?
Tả Tướng lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên này, hắn còn đánh giá thấp Đế Vương từ Tiểu Thế Giới đến a.
Nói không chừng, tương lai hắn có thể trở thành cường giả vô thượng!
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, nhưng hắn lập tức bật cười, bây giờ cường đại cũng không có nghĩa là tương lai cường đại, trên đời này có rất nhiều thiên tài vẫn lạc.
Thậm chí có thể nói, thế gian thiếu nhất không chính là thiên tài, thiên tài có khả năng du ngoạn đỉnh phong quá ít ỏi, thậm chí còn không phải loại lúc đầu sáng chói nhất.
Con đường võ đạo, có quá nhiều ngoài ý muốn.
Mình tuyệt đối là suy nghĩ nhiều, cường giả đại năng Tinh Thần Cảnh chí ít trăm vạn năm mới có thể ra một cái, thật ít ỏi.
Nhưng không thể không nói, bây giờ Lăng Hàn tuyệt đối rất khí phách, cho thấy phong thái vô địch. Hắn nâng một cái ghế, cứ như vậy một mình ngồi xuống, căn bản không có người có thể đặt song song.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cửu Quận Vương trương thành hình tròn, hai mắt càng tròn.
Nàng còn trẻ, không có nhiều ý nghĩ như vậy, đơn thuần vì một kích này của Lăng Hàn mà khiếp sợ.
- Thật là giỏi thật là giỏi!
Nàng vỗ tay, nhảy chân, như một tiểu cô nương ngây thơ.
Này dẫn tới chúng nhân chú mục, nàng vội vã phun đầu lưỡi, càng lộ vẻ ngây thơ.
Lúc này Diệp Thừa Vận mới nhe răng đi trở về, cũng đở dậy một cái ghế, nhưng không dám ngang hàng với Lăng Hàn, mà đặt ghế ở phía sau một chút.
Trên đất, người còn bảo trì thanh tỉnh cũng chậm chậm bò dậy, đều nâng ghế ngồi xuống. Bọn họ giống Diệp Thừa Vận, đều không dám đặt song song với Lăng Hàn, này cũng là tôn trọng với cường giả.
Lăng Hàn cường đại, đã vượt ra khỏi trình tự của bọn họ.
Đếm một chút, vừa vặn mười người, cũng không cần đánh nữa.
Điều này làm cho bọn người Tả Tướng có chút khiếp sợ, lẽ nào lúc Lăng Hàn đánh ra một kích đã tính toán xong? Nếu như vậy, thực lực của người trẻ tuổi này còn phải đánh giá cao vài phần.
Thật ra Lăng Hàn không có tận lực làm, hắn chỉ khống chế uy lực khi xuất chưởng, để một nhóm người thực lực mạnh nhất không đến mức hôn mê, không nghĩ tới vừa vặn góp đủ mười người.
Bởi vậy, bọn người Mã Hưng, Dương Tử mới còn ngồi được.
Hữu Tướng, Thất Đại Tướng đều nhìn Lăng Hàn nhiều mấy lần, Phá Hư Cảnh yêu nghiệt như thế ngay cả bọn họ cũng có vài phần động dung, nhớ kỹ cái tên này.
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Cửu Quận Vương cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn, nhìn Lăng Hàn hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ Lăng Hàn.
Lăng Hàn đứng lên, đúng mực nói.
Cửu Quận Vương lại nhịn không được vỗ tay:
- Lần này chúng ta nhất định là thứ nhất, hì hì, lần đầu tiên thay tỷ tỷ làm việc liền xinh đẹp như vậy, sau này ai cũng không được kêu ta tiểu ngốc nữa!
Nói xong, nàng lại le lưỡi!
- Được rồi được rồi, toàn bộ các ngươi trở về đi!
Nàng vội vã đuổi người, tự nhiên không hy vọng bị người chế giễu.
Chúng nhân không dám kháng mệnh, đều rời đi, mệnh lệnh của Cửu Quận Vương là mệnh lệnh của Nữ Hoàng bệ hạ, không người nào có thể không tuân.
Trong mười người, có bảy người đến từ Xích Thiên Học Viện, sáu người kia đều tràn ngập kính sợ theo sát sau lưng Lăng Hàn, trong ánh mắt thậm chí có vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ đi tới Phá Hư mười chín tinh thậm chí chiến lực hai mươi tinh nên quá hiểu, vượt lên trước độ khó cao ra sao, tự nhiên tràn đầy kính sợ cùng sùng bái với Lăng Hàn.
Một chưởng kia uy lực quả thực để cho bọn họ kinh hãi.
Một đường đi qua, bọn họ như tuỳ tùng, thủ vệ Lăng Hàn tiến vào học viện, điều này làm cho người thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
...
- Nga?
Triệu Luân lộ ra dáng tươi cười, hắn vẫn đứng ở dưới thác nước, bởi vì hắn đang tu luyện một môn bí pháp, thân không thể động, đang quan sát thác nước này, tìm hiểu quy luật nào đó.
- Người từ Tiểu Thế Giới đến này, chiến lực lại vượt qua hai mươi tinh?
Hắn có chút kinh ngạc, Tả Tiêu đang bẩm báo cho hắn chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
- Đúng vậy, Thiếu Chủ!
Tả Tiêu cung kính nói, trong ánh mắt có một tia bội phục, thực lực của con kiến hôi kia có chút vượt quá dự liệu của hắn, La Phách bị miểu sát, hiện tại lại thành đại biểu xuất chiến cho Loạn Tinh Hoàng Triều.
- Đương nhiên thu được tư cách xuất chiến, vậy không dễ giết, bằng không Nữ Hoàng bệ hạ trách tội mà nói...
Triệu Luân nói đến đây, không khỏi rùng mình.
Cho dù là thiên tài như hắn, nhắc tới Loạn Tinh nữ hoàng cũng không khỏi run rẩy.
Ở trong lòng tất cả quốc dân của Loạn Tinh Hoàng Triều, Loạn Tinh nữ hoàng là vĩnh hằng vô địch, là tồn tại không thể siêu việt.
- Thiếu Chủ, ngài định làm như thế nào?
Tả Tiêu hỏi, hắn quá hiểu vị Thiếu Chủ này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Lăng Hàn.
Triệu Luân cười ha ha nói:
- Tạm thời lưu hắn một mạng, chờ sau tam quốc tranh phách lại giết, bất quá, không có tiện nghi hắn như vậy, ngươi đi an bài một chút đi.
Hắn phân phó.
Khóe miệng của Tả Tiêu không khỏi lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ha ha, nếu tiểu tử kia có thể bình an vượt qua đêm nay, nhưng cũng sẽ bị toàn bộ Tây Phân Viện hận a.
Lăng Hàn ở trong phòng tu luyện, tâm thần yên tĩnh, hắn ở trên Lục Pháp Hợp Nhất đi càng ngày càng xa, hơn nữa trong tay có tiền, có thể mua được đầy đủ đan dược, lực lượng của hắn đang bằng tốc độ kinh người tăng lên.
Tối đa nửa năm, thậm chí ngắn hơn, hắn có thể đạt đến Phá Hư hai mươi tinh cực hạn.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Nhưng Diệp Thừa Vận chạy như thế, lại để nhiều người phát mộng, hắn là quỷ nhập vào người sao?
Đúng lúc này, Lăng Hàn xuất chưởng.
Oanh!
Một mảnh kim quang đảo qua, thình thịch thình thịch thình thịch… tất cả mọi người bị đánh bay, như thiên nữ tán hoa, bay về phía các ngõ ngách.
Có té lăn trên đất, có bị đánh lọt xuống dưới ghế, có ngã trong buội hoa,… nói ngắn lại, trừ Diệp Thừa Vận xem thời cơ chạy đúng lúc, những người khác toàn bộ bị oanh trở mình, đại bộ phận người trực tiếp hôn mê, số ít vài người còn thanh tỉnh, nhưng khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Đây cũng quá mạnh đi!
Khóe miệng của Diệp Thừa Vận co quắp, hắn biết một kích này của Lăng Hàn khẳng định uy lực rất mạnh, nhưng thấy tận mắt vẫn không khỏi tâm phát lạnh.
Đây thật là Phá Hư Cảnh có thể làm được sao?
Biến thái, quá biến thái.
Tả Tướng cũng có chút kinh ngạc, hắn biết Lăng Hàn khai thiên mà đến, thực lực tất trên hai mươi tinh, có thể thay hắn làm vẻ vang. Nhưng sao có thể nghĩ đến, Lăng Hàn lại mạnh đến nông nỗi như vậy.
Lúc hắn còn trẻ... có thực lực như vậy sao?
Tả Tướng lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên này, hắn còn đánh giá thấp Đế Vương từ Tiểu Thế Giới đến a.
Nói không chừng, tương lai hắn có thể trở thành cường giả vô thượng!
Cái ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, nhưng hắn lập tức bật cười, bây giờ cường đại cũng không có nghĩa là tương lai cường đại, trên đời này có rất nhiều thiên tài vẫn lạc.
Thậm chí có thể nói, thế gian thiếu nhất không chính là thiên tài, thiên tài có khả năng du ngoạn đỉnh phong quá ít ỏi, thậm chí còn không phải loại lúc đầu sáng chói nhất.
Con đường võ đạo, có quá nhiều ngoài ý muốn.
Mình tuyệt đối là suy nghĩ nhiều, cường giả đại năng Tinh Thần Cảnh chí ít trăm vạn năm mới có thể ra một cái, thật ít ỏi.
Nhưng không thể không nói, bây giờ Lăng Hàn tuyệt đối rất khí phách, cho thấy phong thái vô địch. Hắn nâng một cái ghế, cứ như vậy một mình ngồi xuống, căn bản không có người có thể đặt song song.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cửu Quận Vương trương thành hình tròn, hai mắt càng tròn.
Nàng còn trẻ, không có nhiều ý nghĩ như vậy, đơn thuần vì một kích này của Lăng Hàn mà khiếp sợ.
- Thật là giỏi thật là giỏi!
Nàng vỗ tay, nhảy chân, như một tiểu cô nương ngây thơ.
Này dẫn tới chúng nhân chú mục, nàng vội vã phun đầu lưỡi, càng lộ vẻ ngây thơ.
Lúc này Diệp Thừa Vận mới nhe răng đi trở về, cũng đở dậy một cái ghế, nhưng không dám ngang hàng với Lăng Hàn, mà đặt ghế ở phía sau một chút.
Trên đất, người còn bảo trì thanh tỉnh cũng chậm chậm bò dậy, đều nâng ghế ngồi xuống. Bọn họ giống Diệp Thừa Vận, đều không dám đặt song song với Lăng Hàn, này cũng là tôn trọng với cường giả.
Lăng Hàn cường đại, đã vượt ra khỏi trình tự của bọn họ.
Đếm một chút, vừa vặn mười người, cũng không cần đánh nữa.
Điều này làm cho bọn người Tả Tướng có chút khiếp sợ, lẽ nào lúc Lăng Hàn đánh ra một kích đã tính toán xong? Nếu như vậy, thực lực của người trẻ tuổi này còn phải đánh giá cao vài phần.
Thật ra Lăng Hàn không có tận lực làm, hắn chỉ khống chế uy lực khi xuất chưởng, để một nhóm người thực lực mạnh nhất không đến mức hôn mê, không nghĩ tới vừa vặn góp đủ mười người.
Bởi vậy, bọn người Mã Hưng, Dương Tử mới còn ngồi được.
Hữu Tướng, Thất Đại Tướng đều nhìn Lăng Hàn nhiều mấy lần, Phá Hư Cảnh yêu nghiệt như thế ngay cả bọn họ cũng có vài phần động dung, nhớ kỹ cái tên này.
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Cửu Quận Vương cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn, nhìn Lăng Hàn hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tại hạ Lăng Hàn.
Lăng Hàn đứng lên, đúng mực nói.
Cửu Quận Vương lại nhịn không được vỗ tay:
- Lần này chúng ta nhất định là thứ nhất, hì hì, lần đầu tiên thay tỷ tỷ làm việc liền xinh đẹp như vậy, sau này ai cũng không được kêu ta tiểu ngốc nữa!
Nói xong, nàng lại le lưỡi!
- Được rồi được rồi, toàn bộ các ngươi trở về đi!
Nàng vội vã đuổi người, tự nhiên không hy vọng bị người chế giễu.
Chúng nhân không dám kháng mệnh, đều rời đi, mệnh lệnh của Cửu Quận Vương là mệnh lệnh của Nữ Hoàng bệ hạ, không người nào có thể không tuân.
Trong mười người, có bảy người đến từ Xích Thiên Học Viện, sáu người kia đều tràn ngập kính sợ theo sát sau lưng Lăng Hàn, trong ánh mắt thậm chí có vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ đi tới Phá Hư mười chín tinh thậm chí chiến lực hai mươi tinh nên quá hiểu, vượt lên trước độ khó cao ra sao, tự nhiên tràn đầy kính sợ cùng sùng bái với Lăng Hàn.
Một chưởng kia uy lực quả thực để cho bọn họ kinh hãi.
Một đường đi qua, bọn họ như tuỳ tùng, thủ vệ Lăng Hàn tiến vào học viện, điều này làm cho người thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
...
- Nga?
Triệu Luân lộ ra dáng tươi cười, hắn vẫn đứng ở dưới thác nước, bởi vì hắn đang tu luyện một môn bí pháp, thân không thể động, đang quan sát thác nước này, tìm hiểu quy luật nào đó.
- Người từ Tiểu Thế Giới đến này, chiến lực lại vượt qua hai mươi tinh?
Hắn có chút kinh ngạc, Tả Tiêu đang bẩm báo cho hắn chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
- Đúng vậy, Thiếu Chủ!
Tả Tiêu cung kính nói, trong ánh mắt có một tia bội phục, thực lực của con kiến hôi kia có chút vượt quá dự liệu của hắn, La Phách bị miểu sát, hiện tại lại thành đại biểu xuất chiến cho Loạn Tinh Hoàng Triều.
- Đương nhiên thu được tư cách xuất chiến, vậy không dễ giết, bằng không Nữ Hoàng bệ hạ trách tội mà nói...
Triệu Luân nói đến đây, không khỏi rùng mình.
Cho dù là thiên tài như hắn, nhắc tới Loạn Tinh nữ hoàng cũng không khỏi run rẩy.
Ở trong lòng tất cả quốc dân của Loạn Tinh Hoàng Triều, Loạn Tinh nữ hoàng là vĩnh hằng vô địch, là tồn tại không thể siêu việt.
- Thiếu Chủ, ngài định làm như thế nào?
Tả Tiêu hỏi, hắn quá hiểu vị Thiếu Chủ này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Lăng Hàn.
Triệu Luân cười ha ha nói:
- Tạm thời lưu hắn một mạng, chờ sau tam quốc tranh phách lại giết, bất quá, không có tiện nghi hắn như vậy, ngươi đi an bài một chút đi.
Hắn phân phó.
Khóe miệng của Tả Tiêu không khỏi lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ha ha, nếu tiểu tử kia có thể bình an vượt qua đêm nay, nhưng cũng sẽ bị toàn bộ Tây Phân Viện hận a.
Lăng Hàn ở trong phòng tu luyện, tâm thần yên tĩnh, hắn ở trên Lục Pháp Hợp Nhất đi càng ngày càng xa, hơn nữa trong tay có tiền, có thể mua được đầy đủ đan dược, lực lượng của hắn đang bằng tốc độ kinh người tăng lên.
Tối đa nửa năm, thậm chí ngắn hơn, hắn có thể đạt đến Phá Hư hai mươi tinh cực hạn.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 959: Một kích oai
10.0/10 từ 37 lượt.