Thần Đạo Đan Tôn
Chương 84: Cứu viện phân đến
Bách Lý Đằng Vân lại không có gây nên bao nhiêu chú ý, nhưng đám người phía sau hắn lại làm cho tất cả mọi người ngơ ngác.
Bởi vì trên ngực mỗi người đều thêu hai chữ… Bách Lý.
Ở trong khu vực Đại Nguyên thành, chỉ có một thế lực dám dùng Bách Lý làm hiệu, kia chính là Bách Lý Môn!
Dưới Đại Nguyên Vương phủ, một trong tứ đại thế lực!
Phốc!
Không ít người phun ra ngoài, tuy bọn họ không nhận ra Bách Lý Đằng Vân, nhưng người này có thể kéo tới một chi đệ tử Bách Lý Môn, địa vị tất nhiên sẽ không thấp. Mà hắn cùng Lăng Hàn xưng huynh gọi đệ, nói rõ cái gì?
Lăng Hàn có quan hệ rất tốt với Bách Lý Môn!
Sắc mặt Trình Quý Vũ lại biến, lòng tự tin của hắn dù cao đến cỡ nào, cũng không cho là mình có năng lực đối kháng với Bách Lý Môn. Người ta là có cao thủ Dũng Tuyền tầng chín tọa trấn, một trăm hắn gộp lại cũng không thể là đối thủ.
Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn, là tiểu tử nhìn như rất trâu bò kia, địa vị ở Bách Lý Môn cũng không cao.
Một làn sóng chưa bình, làn sóng khác lại lên, xa xa có tro bụi mù mịt, một đám người đang nhanh chóng lao đến.
- Ha ha, nguyên lai Bách Lý huynh đệ đã tới trước!
Một thanh niên nhảy xuống ngựa, là Kim Vô Cực, hắn chắp tay nói với Lăng Hàn.
- Lăng huynh, ta cũng dẫn người tới trợ uy cho Lăng gia ngươi, lại dám tổn thương Lăng thúc thúc, ta ngược lại muốn xem ai to gan như vậy!
Hắn đã hóa giải ân oán với Lăng Hàn, hiện tại quan hệ không tệ.
Trình Quý Vũ không khỏi hừ một tiếng, nói:
- Ngươi là ai, khẩu khí thật lớn a!
- Lớn mật!
Một hộ vệ Kim gia nhảy ra.
- Mắt chó của ngươi bị mù sao, đây là Tam Thiếu Kim Vô Cực của nhà ta!
Phốc!
Dân trấn vừa khôi phục tâm tình, nhất thời lại hóa thành sóng to gió lớn. Kim Vô Cực là ai? Kim gia Tam Thiếu, cũng là thiên phú mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Kim gia, ngày sau rất có hi vọng kế thừa vị trí Gia chủ.
Chiếu nói như vậy... "Bách Lý huynh đệ" trong miệng Kim Vô Cực, lẽ nào là Bách Lý Môn Bách Lý Đằng Vân? Bởi vì Bách Lý Môn chủ chỉ có một nhi tử, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Tê, hai thế lực cường đại của Đại Nguyên thành đều đến rồi, hơn nữa đến cũng không phải a miêu a cẩu. Một là Thiếu môn chủ, một cái khác là gia chủ tương lai, hơn nữa đều xưng huynh gọi đệ với Lăng Hàn!
Giả mạo?
Làm sao có khả năng, ở Đại Nguyên thành, ai dám giả mạo hai vị này, sống thiếu kiên nhẫn sao?
Trình Quý Vũ cuối cùng lộ ra vẻ bất an. Hiện tại Lăng Hàn có hai thế lực lớn bảo vệ, coi như hắn thật có thể trong vạn quân lấy tính mạng Lăng Hàn, ngày sau nhất định sẽ bị hai thế lực lớn này truy sát.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn rơi vào cục diện khó cả đôi đường, đến tột cùng là báo thù, hay từ bỏ.
Hắn còn chưa ý thức được, chuyện ngày hôm nay không phải hắn nói tiếng từ bỏ là được, từ lúc hắn xuất thủ với Lăng gia, số mệnh của hắn đã định… Chết!
Đằng đằng đằng, xa xa lại có tuấn mã nhanh chóng lao tới.
Dân trấn đều mất cảm giác, thầm nghĩ lúc này sẽ không lại tới một thế lực siêu cấp nữa chứ?
Trong tiếng cười dài, Lý Đông Nguyệt nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới nói.
- Lăng huynh, cần Thạch Lang Môn ta, cứ mở miệng!
Oanh, hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người đều chấn động.
Tuy Kim gia, Bách Lý Môn mạnh mẽ, nhưng dù sao cách bọn họ quá xa, nhưng Thạch Lang Môn là chúa tể chân chính của bọn họ! Lúc trước đến một Mã Lãng, liền làm cho tất cả mọi người kiêng dè không thôi, mà người này có thể xưng huynh gọi đệ với Kim Vô Cực, Bách Lý Đằng Vân, địa vị khẳng định trên Mã Lãng.
Trình Văn Côn sắp khóc. Chuyện gì thế này, sao các thế lực siêu cấp của Đại Nguyên thành đều tới, hơn nữa đều giúp đỡ Lăng Hàn! Kim gia, Bách Lý Môn, Thạch Lang Môn, tùy tiện người nào, chỉ cần động ngón tay, liền có thể diệt Trình gia mười mấy lần a!
- Cảm ơn các vị, đợi ta diệt kẻ thù trước, lại cùng các vị uống rượu ngôn hoan!
Lăng Hàn chắp tay nói.
- Các ngươi có thể giúp ta diệt Trình gia, ta chỉ cần hai người này!
- Bao ở trên người chúng ta!
Ba người Kim Vô Cực đều thống khoái đồng ý, đừng nói ba nhà cùng xuất hiện, chỉ một nhà cũng dễ dàng diệt Trình gia.
- Không! Không! Không!
Trình Văn Côn run cầm cập nói.
- Các ngươi không thể như vậy, không thể như vậy!
- Thời điểm ngươi diệt Lăng gia ta, vì sao xuống tay tàn nhẫn?
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
- Con người của ta từ trước đến giờ rất công bằng, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nhưng nếu thương tổn thân nhân của ta một sợi tóc, ta sẽ lấy lại gấp trăm lần!
Ba người Kim Vô Cực vung tay lên, mang theo nhân mã gào thét lao tới, không có vị cao thủ như Trình Quý Vũ tọa trấn, Trình gia lại tính là gì.
- Đứng lại!
Trình Quý Vũ quát to, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn gia tộc bị diệt, chỉ là hắn mới cất bước, liền thấy Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn đồng thời nhảy ra, một trước một sau chặn hắn lại.
Đằng đằng đằng, đúng lúc này, càng ngày càng nhiều người chạy tới, có tiểu hào môn của Đại Nguyên thành, cũng có thế lực trấn khác, có chút thậm chí còn có cao thủ Dũng Tuyền Cảnh tọa trấn, dồn dập lao tới, hầu như muốn bao phủ Thương Vân Trấn lại.
Thật đáng sợ, hiện tại ngoại trừ Đại Nguyên Vương phủ ra, thì các thế lực hàng đầu khác hầu như đến đông đủ.
Những người này, đều vì Lăng Hàn mà đến.
Lúc nào, thiếu gia phế vật kia lại trở nên ngưu bức như vậy?
Trình Văn Côn mặt như màu đất, xem ra hôm nay Trình gia thực sự khó thoát một kiếp! Hắn hận, tại sao không giết chết Lăng Đông Hành, như vậy chí ít có thể kéo tử địch chôn cùng, trên đường Hoàng Tuyền không cô đơn.
Đùng!
Lăng Hàn đạp xuống một cước, nặng nề đạp ở trên mặt của Trình Văn Côn:
- Lão cẩu, đến lúc này còn dám có ác niệm!
- Ha ha ha ha, coi như ta chết thì đã có sao, còn có người Lăng gia các ngươi chôn cùng!
Trình Văn Côn biết không thể may mắn thoát khỏi, giận dữ nhìn Lăng Hàn.
Đùng!
Lăng Hàn lại đạp một cước, giẫm nát miệng của Trình Văn Côn, đau đến tay chân hắn múa tung, nhưng bị Lăng Hàn giẫm, chỉ có thể không ngừng cựa quậy trên đất.
- Lăng huynh!
Một thanh niên vóc người khôi ngô tách mọi người ra, trên người có khí thế kinh nhân, chính là Thích Vĩnh Dạ.
- Bái kiến Tứ Vương Tử!
Người xung quanh đều dồn dập quỳ gối.
Tứ… Tứ Vương Tử?
Người Thương Vân Trấn sửng sốt hồi lâu, mới đi theo quỳ xuống, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Hiện tại, hết thảy thế lực của Đại Nguyên thành đều đến đông đủ, mà nguyên nhân chỉ có một… Lăng Hàn!
Đến tột cùng hắn có ma lực gì?
Cho đến lúc này, Trình Văn Côn mới hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Đại Nguyên Vương phủ cũng bởi vì Lăng Hàn mà đến, Trình gia còn có hy vọng gì?
- Các ngươi đây là đang ép lão phu liều mạng sao?
Trình Quý Vũ quát to, trợn tròn đôi mắt, với cục diện này, hôm nay, Trình gia là nhất định bị diệt. Đã như vậy, hắn nhất định phải chạy thoát, ngày sau tìm cơ hội giết chết Lăng Hàn.
Không chỉ Lăng Hàn, còn có người của Lăng gia!
- Ngươi chỉ có một con đường chết!
Chư Hòa Tâm lạnh lùng nói, nếu dám làm hại phụ thân của sư phụ, hắn quyết sẽ không bỏ qua.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Bởi vì trên ngực mỗi người đều thêu hai chữ… Bách Lý.
Ở trong khu vực Đại Nguyên thành, chỉ có một thế lực dám dùng Bách Lý làm hiệu, kia chính là Bách Lý Môn!
Dưới Đại Nguyên Vương phủ, một trong tứ đại thế lực!
Phốc!
Không ít người phun ra ngoài, tuy bọn họ không nhận ra Bách Lý Đằng Vân, nhưng người này có thể kéo tới một chi đệ tử Bách Lý Môn, địa vị tất nhiên sẽ không thấp. Mà hắn cùng Lăng Hàn xưng huynh gọi đệ, nói rõ cái gì?
Lăng Hàn có quan hệ rất tốt với Bách Lý Môn!
Sắc mặt Trình Quý Vũ lại biến, lòng tự tin của hắn dù cao đến cỡ nào, cũng không cho là mình có năng lực đối kháng với Bách Lý Môn. Người ta là có cao thủ Dũng Tuyền tầng chín tọa trấn, một trăm hắn gộp lại cũng không thể là đối thủ.
Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn, là tiểu tử nhìn như rất trâu bò kia, địa vị ở Bách Lý Môn cũng không cao.
Một làn sóng chưa bình, làn sóng khác lại lên, xa xa có tro bụi mù mịt, một đám người đang nhanh chóng lao đến.
- Ha ha, nguyên lai Bách Lý huynh đệ đã tới trước!
Một thanh niên nhảy xuống ngựa, là Kim Vô Cực, hắn chắp tay nói với Lăng Hàn.
- Lăng huynh, ta cũng dẫn người tới trợ uy cho Lăng gia ngươi, lại dám tổn thương Lăng thúc thúc, ta ngược lại muốn xem ai to gan như vậy!
Hắn đã hóa giải ân oán với Lăng Hàn, hiện tại quan hệ không tệ.
Trình Quý Vũ không khỏi hừ một tiếng, nói:
- Ngươi là ai, khẩu khí thật lớn a!
- Lớn mật!
Một hộ vệ Kim gia nhảy ra.
- Mắt chó của ngươi bị mù sao, đây là Tam Thiếu Kim Vô Cực của nhà ta!
Phốc!
Dân trấn vừa khôi phục tâm tình, nhất thời lại hóa thành sóng to gió lớn. Kim Vô Cực là ai? Kim gia Tam Thiếu, cũng là thiên phú mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Kim gia, ngày sau rất có hi vọng kế thừa vị trí Gia chủ.
Chiếu nói như vậy... "Bách Lý huynh đệ" trong miệng Kim Vô Cực, lẽ nào là Bách Lý Môn Bách Lý Đằng Vân? Bởi vì Bách Lý Môn chủ chỉ có một nhi tử, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Tê, hai thế lực cường đại của Đại Nguyên thành đều đến rồi, hơn nữa đến cũng không phải a miêu a cẩu. Một là Thiếu môn chủ, một cái khác là gia chủ tương lai, hơn nữa đều xưng huynh gọi đệ với Lăng Hàn!
Giả mạo?
Làm sao có khả năng, ở Đại Nguyên thành, ai dám giả mạo hai vị này, sống thiếu kiên nhẫn sao?
Trình Quý Vũ cuối cùng lộ ra vẻ bất an. Hiện tại Lăng Hàn có hai thế lực lớn bảo vệ, coi như hắn thật có thể trong vạn quân lấy tính mạng Lăng Hàn, ngày sau nhất định sẽ bị hai thế lực lớn này truy sát.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn rơi vào cục diện khó cả đôi đường, đến tột cùng là báo thù, hay từ bỏ.
Hắn còn chưa ý thức được, chuyện ngày hôm nay không phải hắn nói tiếng từ bỏ là được, từ lúc hắn xuất thủ với Lăng gia, số mệnh của hắn đã định… Chết!
Đằng đằng đằng, xa xa lại có tuấn mã nhanh chóng lao tới.
Dân trấn đều mất cảm giác, thầm nghĩ lúc này sẽ không lại tới một thế lực siêu cấp nữa chứ?
Trong tiếng cười dài, Lý Đông Nguyệt nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới nói.
- Lăng huynh, cần Thạch Lang Môn ta, cứ mở miệng!
Oanh, hắn vừa nói như thế, tất cả mọi người đều chấn động.
Tuy Kim gia, Bách Lý Môn mạnh mẽ, nhưng dù sao cách bọn họ quá xa, nhưng Thạch Lang Môn là chúa tể chân chính của bọn họ! Lúc trước đến một Mã Lãng, liền làm cho tất cả mọi người kiêng dè không thôi, mà người này có thể xưng huynh gọi đệ với Kim Vô Cực, Bách Lý Đằng Vân, địa vị khẳng định trên Mã Lãng.
Trình Văn Côn sắp khóc. Chuyện gì thế này, sao các thế lực siêu cấp của Đại Nguyên thành đều tới, hơn nữa đều giúp đỡ Lăng Hàn! Kim gia, Bách Lý Môn, Thạch Lang Môn, tùy tiện người nào, chỉ cần động ngón tay, liền có thể diệt Trình gia mười mấy lần a!
- Cảm ơn các vị, đợi ta diệt kẻ thù trước, lại cùng các vị uống rượu ngôn hoan!
Lăng Hàn chắp tay nói.
- Các ngươi có thể giúp ta diệt Trình gia, ta chỉ cần hai người này!
- Bao ở trên người chúng ta!
Ba người Kim Vô Cực đều thống khoái đồng ý, đừng nói ba nhà cùng xuất hiện, chỉ một nhà cũng dễ dàng diệt Trình gia.
- Không! Không! Không!
Trình Văn Côn run cầm cập nói.
- Các ngươi không thể như vậy, không thể như vậy!
- Thời điểm ngươi diệt Lăng gia ta, vì sao xuống tay tàn nhẫn?
Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ nói.
- Con người của ta từ trước đến giờ rất công bằng, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, nhưng nếu thương tổn thân nhân của ta một sợi tóc, ta sẽ lấy lại gấp trăm lần!
Ba người Kim Vô Cực vung tay lên, mang theo nhân mã gào thét lao tới, không có vị cao thủ như Trình Quý Vũ tọa trấn, Trình gia lại tính là gì.
- Đứng lại!
Trình Quý Vũ quát to, hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn gia tộc bị diệt, chỉ là hắn mới cất bước, liền thấy Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn đồng thời nhảy ra, một trước một sau chặn hắn lại.
Đằng đằng đằng, đúng lúc này, càng ngày càng nhiều người chạy tới, có tiểu hào môn của Đại Nguyên thành, cũng có thế lực trấn khác, có chút thậm chí còn có cao thủ Dũng Tuyền Cảnh tọa trấn, dồn dập lao tới, hầu như muốn bao phủ Thương Vân Trấn lại.
Thật đáng sợ, hiện tại ngoại trừ Đại Nguyên Vương phủ ra, thì các thế lực hàng đầu khác hầu như đến đông đủ.
Những người này, đều vì Lăng Hàn mà đến.
Lúc nào, thiếu gia phế vật kia lại trở nên ngưu bức như vậy?
Trình Văn Côn mặt như màu đất, xem ra hôm nay Trình gia thực sự khó thoát một kiếp! Hắn hận, tại sao không giết chết Lăng Đông Hành, như vậy chí ít có thể kéo tử địch chôn cùng, trên đường Hoàng Tuyền không cô đơn.
Đùng!
Lăng Hàn đạp xuống một cước, nặng nề đạp ở trên mặt của Trình Văn Côn:
- Lão cẩu, đến lúc này còn dám có ác niệm!
- Ha ha ha ha, coi như ta chết thì đã có sao, còn có người Lăng gia các ngươi chôn cùng!
Trình Văn Côn biết không thể may mắn thoát khỏi, giận dữ nhìn Lăng Hàn.
Đùng!
Lăng Hàn lại đạp một cước, giẫm nát miệng của Trình Văn Côn, đau đến tay chân hắn múa tung, nhưng bị Lăng Hàn giẫm, chỉ có thể không ngừng cựa quậy trên đất.
- Lăng huynh!
Một thanh niên vóc người khôi ngô tách mọi người ra, trên người có khí thế kinh nhân, chính là Thích Vĩnh Dạ.
- Bái kiến Tứ Vương Tử!
Người xung quanh đều dồn dập quỳ gối.
Tứ… Tứ Vương Tử?
Người Thương Vân Trấn sửng sốt hồi lâu, mới đi theo quỳ xuống, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Hiện tại, hết thảy thế lực của Đại Nguyên thành đều đến đông đủ, mà nguyên nhân chỉ có một… Lăng Hàn!
Đến tột cùng hắn có ma lực gì?
Cho đến lúc này, Trình Văn Côn mới hoàn toàn tuyệt vọng, ngay cả Đại Nguyên Vương phủ cũng bởi vì Lăng Hàn mà đến, Trình gia còn có hy vọng gì?
- Các ngươi đây là đang ép lão phu liều mạng sao?
Trình Quý Vũ quát to, trợn tròn đôi mắt, với cục diện này, hôm nay, Trình gia là nhất định bị diệt. Đã như vậy, hắn nhất định phải chạy thoát, ngày sau tìm cơ hội giết chết Lăng Hàn.
Không chỉ Lăng Hàn, còn có người của Lăng gia!
- Ngươi chỉ có một con đường chết!
Chư Hòa Tâm lạnh lùng nói, nếu dám làm hại phụ thân của sư phụ, hắn quyết sẽ không bỏ qua.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 84: Cứu viện phân đến
10.0/10 từ 37 lượt.