Thần Đạo Đan Tôn
Chương 721: Trận kiếm?
Sau khi tiến vào, chỉ thấy bọn họ ở trong một đại sảnh, hai bên có cầu thang dẫn tới lầu hai, từ độ cao lầu một đến xem, Khí Các này hẳn có năm tầng.
- Ngươi dùng binh khí gì?
Một thanh âm vang lên ở bên tai Lăng Hàn.
- Ồ?
Lăng Hàn ngẩn ra, nhìn mọi người nói.
- Các ngươi cũng nghe được thanh âm kia sao?
- Nghe được, hỏi ta dùng binh khí gì.
Tất cả mọi người nói.
Lăng Hàn gật đầu:
- Kiếm!
Vèo, vừa nói xong, thân hình của hắn liền biến mất khỏi đại sảnh, xuất hiện ở trong một gian phòng kín mít, cửa lớn đóng chặt chẽ, hiển nhiên hắn là bị truyền tống vào.
Đối với Cổ Vương Triều kia mà nói, thủ đoạn như vậy cũng không ngạc nhiên.
Lăng Hàn không có kinh hoảng, bây giờ nhìn lại, mỗi người đều bởi vì sử dụng vũ khí không giống, nên bị truyền tống đến gian phòng không giống. Có điều, tại sao đồng dạng sử dụng kiếm nhưng không xuất hiện cùng nhau?
Khả năng có quan hệ tới thành tích trước đó của bọn họ, thành tích càng tốt, khả năng tiến vào gian phòng càng cao hơn.
Hắn đưa mắt quét qua, chỉ thấy đây là một thạch thất, trống rỗng, trung gian là một cái bàn đá, trên bàn đặt một thanh kiếm, liền với vỏ kiếm. Dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng Lăng Hàn đã cảm ứng được khí tức hung lệ phả vào mặt, tràn ngập sát cơ.
Hung khí!
Lăng Hàn khiếp sợ, không phải hắn chưa gặp qua bảo kiếm, thậm chí trong tay hắn có một Linh khí cấp mười, nhưng chỉ từ hung sát khí mà nói, Ma Sinh Kiếm còn kém rất xa.
Thật giống như thanh kiếm này vì giết chóc mà sinh.
Lăng Hàn đi tới, nhưng cách một trượng thì thanh kiếm kia tự động bắn ra khỏi vỏ, dài chừng một thước, vù, bảy đạo kiếm mang đan dệt, giết tới hắn.
Uy lực của kiếm mang chỉ ở Linh Anh Cảnh, tương đồng cảnh giới với hắn, Lăng Hàn tự nhiên không sợ. Hai tay đan ở trước người, ngạnh kháng đòn đánh này.
Phốc!
Thân thể của hắn bị chém lùi bảy bước, trên cánh tay thình lình xuất hiện bảy vết thương, có máu tươi tuôn ra.
Lăng Hàn không khỏi kinh hãi, thể phách của hắn là gì? Có thể so với trân kim cấp tám, trên lý thuyết ngay cả Hoá Thần Cảnh công kích cũng rất khó tạo thành thương tổn, nhưng cái này vẻn vẹn chỉ là bảy đạo kiếm mang cấp bậc Linh Anh Cảnh, nhưng lại để hắn chảy máu, chẳng phải rất kinh người sao?
Sức mạnh cũng không có nghĩa là sức chiến đấu, càng không có nghĩa là lực phá hoại.
Điểm ấy Lăng Hàn rất rõ ràng.
Tỷ như sử dụng sức mạnh tương tự, dùng thiết côn gõ lên gỗ cùng dùng đao chém, tạo thành phá hoại sẽ tương đương sao?
Sức mạnh chỉ đưa đến một bộ phận tác dụng.
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười, hắn muốn chiếm được thanh kiếm này, trước tiên cần phải chinh phục nó sao?
Thú vị.
Hắn là Linh Anh Cảnh, vì lẽ đó thanh kiếm này chỉ đánh ra sức mạnh của Linh Anh Cảnh, cùng cảnh giới chiến với hắn một trận. Nhưng sức chiến đấu thì không nhất định, kiếm mang này tràn ngập lực phá hoại, nếu như thể phách của hắn còn ở Thiết Bì Cảnh, vừa nãy đối cứng một đòn tuyệt đối sẽ chém gãy cánh tay của hắn, thậm chí cả người cũng bị cắt ra.
Giống như hắn, Linh Anh cảnh nhưng có thể chém Hoá Thần Cảnh!
- Ha ha, cùng cảnh giới chiến một trận. Vậy thì đến a!
Lăng Hàn vọt tới, hắn rất có hứng thú với thanh kiếm này, lẽ nào cũng là một Linh khí cấp mười sao, lại có thể chém ra kiếm mang ác liệt như thế.
Xèo xèo xèo xèo, từng đường kiếm mang đánh ra, chém tới hắn.
Lăng Hàn vung quyền chặn, ánh kiếm này thật rất ác liệt, sức mạnh đạt đến Linh Anh Cảnh đỉnh cao, lực sát thương thì vượt xa, ngay cả thể phách của hắn cũng bị thương tổn. Nhưng cũng chỉ như vậy, hắn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thể phách như kim cương bất hoại.
Hắn ngưng mắt nhìn thanh kiếm kia, trên thân kiếm có rất nhiều hoa văn sống lại, nhưng không phải ý chí võ đạo, mà là trận văn!
Tuy trình độ trận đạo của hắn không tăng bao nhiêu, nhưng muốn làm ra phán đoán như vậy lại không khó.
Đây không phải Linh khí, mà là... mắt trận?
Lúc này Lăng Hàn thật chấn kinh rồi, lẽ nào thanh kiếm này chính là một trận pháp, hiện tại đang chủ động sát phạt hắn sao?
Phốc phốc phốc phốc… trên người Lăng Hàn không ngừng bắn ra huyết hoa, kiếm trận kia thực rất đáng sợ, chém đến hắn không thể gần người, máu tươi chảy liên tục. Không tới gần được, thì làm sao thu lấy?
Hắn vận chuyển Lôi Động Cửu Thiên, lại triển khai Quỷ Tiên Bộ, không liều mạng với ánh kiếm nữa, về mặt sức mạnh thanh kiếm kia chiếm ưu thế, hắn chỉ có bị đẩy lui mà thôi.
Xèo xèo xèo… ánh kiếm bắn ra bốn phía, có điều Lăng Hàn đi lại như thường, qua lại ở trong khe hở ánh kiếm, không ngừng áp sát.
Ngay khi Lăng Hàn cách thanh kiếm kia một bước, chỉ thấy thân kiếm nhảy một cái, vỏ kiếm bắn lên, nhất thời, hào quang trùng thiên, sát khí như rực cháy.
Bảy bảy bốn mươi chín ánh kiếm bắn một lượt, đan dệt thành một tấm lưới, lần thứ hai bức Lăng Hàn lui trở lại.
Hiển nhiên, ở dưới áp lực của Lăng Hàn, thanh kiếm này cũng phóng ra uy năng càng mạnh hơn.
Sức mạnh vẫn là Linh Anh Cảnh, nhưng lực phá hoại tăng lên rất nhiều.
Trên tay của Lăng Hàn bị chém một kiếm, lần này sâu hơn rất nhiều, sắp chạm tới xương rồi.
Thanh kiếm này hư nổi giữa không trung, thật giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lăng Hàn, toả ra hàn ý bức người.
- Đây rốt cuộc là trận văn cấp bậc gì a?
Lăng Hàn nhìn chằm chằm trận văn trên thân kiếm, hắn hoàn toàn không nhận ra đây là trận pháp gì, chỉ có thể xác định hai điểm, một, uy lực lớn đáng sợ, nếu toàn lực bạo phát, phỏng chừng có thể chém Phá Hư Cảnh. Hai, trận pháp này còn thiếu hụt, không phải nguyên vẹn.
Quá kinh người, trận pháp không trọn vẹn cũng có oai như thế, nếu nguyên vẹn sẽ kinh khủng đến mức nào?
- Còn thu không phục ngươi sao?
Lăng Hàn sinh ngạo khí, lấy Ma Sinh Kiếm ra, cũng không thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, mà triển khai Huyền Diệu Tam Thiên, phản kích về phía thanh kiếm kia.
Thức tỉnh ý chí võ đạo của Ma Sinh Kiếm, Lăng Hàn sợ chúng tự chủ kích hoạt, vậy hắn liền thành trang trí, hơn nữa, Ma Sinh Kiếm không nhất định có thể áp chế kiếm trận này, vạn nhất bị áp chế liền thảm.
Quả nhiên, Ma Sinh Kiếm không phát uy, kiếm trận vẫn duy trì sức mạnh của Linh Anh Cảnh, chỉ là lực phá hoại của ánh kiếm quá khủng bố, Lăng Hàn phỏng chừng toàn bộ học sinh của Bổ Thiên Học Viện tiến lên, cũng bị thanh kiếm này chém chết.
Lăng Hàn mở hết sức chiến đấu, phát động Chân Thị Chi Nhãn, Lôi Động Cửu Thiên, thể lực cũng phát uy đến cực hạn, sức chiến đấu nổ tung. Cái này đã sớm vượt qua Linh Anh Cảnh, ngay cả Hoá Thần Cảnh đỉnh cao cũng có thể chém, nhưng đối phó thanh kiếm kia vẫn như cũ là kẻ tám lạng người nửa cân.
Không đúng, chính xác mà nói, hẳn là Lăng Hàn còn hơi ở thế yếu. Dù sao, thanh kiếm này là áp chế cảnh giới đánh với hắn, trên tiên thiên liền chiếm ưu thế.
Lăng Hàn không tin tà, hơn nữa, thanh kiếm này càng mạnh, hắn càng muốn có được.
Tay phải hắn vận chuyển Ma Sinh Kiếm chém ánh kiếm, đồng thời dùng tới Tá Tự quyết, lấy trái phải đong đưa đến đánh tan sức mạnh trong ánh kiếm, thân hình tiếp tục giết ra, liều mạng bị vài ánh kiếm oanh kích, cũng muốn tóm thanh kiếm này vào tay.
Chỉ cần không có khí linh, hắn liền có thể thu kiếm vào trong Hắc Tháp, muốn trấn áp liền đơn giản.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
- Ngươi dùng binh khí gì?
Một thanh âm vang lên ở bên tai Lăng Hàn.
- Ồ?
Lăng Hàn ngẩn ra, nhìn mọi người nói.
- Các ngươi cũng nghe được thanh âm kia sao?
- Nghe được, hỏi ta dùng binh khí gì.
Tất cả mọi người nói.
Lăng Hàn gật đầu:
- Kiếm!
Vèo, vừa nói xong, thân hình của hắn liền biến mất khỏi đại sảnh, xuất hiện ở trong một gian phòng kín mít, cửa lớn đóng chặt chẽ, hiển nhiên hắn là bị truyền tống vào.
Đối với Cổ Vương Triều kia mà nói, thủ đoạn như vậy cũng không ngạc nhiên.
Lăng Hàn không có kinh hoảng, bây giờ nhìn lại, mỗi người đều bởi vì sử dụng vũ khí không giống, nên bị truyền tống đến gian phòng không giống. Có điều, tại sao đồng dạng sử dụng kiếm nhưng không xuất hiện cùng nhau?
Khả năng có quan hệ tới thành tích trước đó của bọn họ, thành tích càng tốt, khả năng tiến vào gian phòng càng cao hơn.
Hắn đưa mắt quét qua, chỉ thấy đây là một thạch thất, trống rỗng, trung gian là một cái bàn đá, trên bàn đặt một thanh kiếm, liền với vỏ kiếm. Dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng Lăng Hàn đã cảm ứng được khí tức hung lệ phả vào mặt, tràn ngập sát cơ.
Hung khí!
Lăng Hàn khiếp sợ, không phải hắn chưa gặp qua bảo kiếm, thậm chí trong tay hắn có một Linh khí cấp mười, nhưng chỉ từ hung sát khí mà nói, Ma Sinh Kiếm còn kém rất xa.
Thật giống như thanh kiếm này vì giết chóc mà sinh.
Lăng Hàn đi tới, nhưng cách một trượng thì thanh kiếm kia tự động bắn ra khỏi vỏ, dài chừng một thước, vù, bảy đạo kiếm mang đan dệt, giết tới hắn.
Uy lực của kiếm mang chỉ ở Linh Anh Cảnh, tương đồng cảnh giới với hắn, Lăng Hàn tự nhiên không sợ. Hai tay đan ở trước người, ngạnh kháng đòn đánh này.
Phốc!
Thân thể của hắn bị chém lùi bảy bước, trên cánh tay thình lình xuất hiện bảy vết thương, có máu tươi tuôn ra.
Lăng Hàn không khỏi kinh hãi, thể phách của hắn là gì? Có thể so với trân kim cấp tám, trên lý thuyết ngay cả Hoá Thần Cảnh công kích cũng rất khó tạo thành thương tổn, nhưng cái này vẻn vẹn chỉ là bảy đạo kiếm mang cấp bậc Linh Anh Cảnh, nhưng lại để hắn chảy máu, chẳng phải rất kinh người sao?
Sức mạnh cũng không có nghĩa là sức chiến đấu, càng không có nghĩa là lực phá hoại.
Điểm ấy Lăng Hàn rất rõ ràng.
Tỷ như sử dụng sức mạnh tương tự, dùng thiết côn gõ lên gỗ cùng dùng đao chém, tạo thành phá hoại sẽ tương đương sao?
Sức mạnh chỉ đưa đến một bộ phận tác dụng.
Lăng Hàn lộ ra một nụ cười, hắn muốn chiếm được thanh kiếm này, trước tiên cần phải chinh phục nó sao?
Thú vị.
Hắn là Linh Anh Cảnh, vì lẽ đó thanh kiếm này chỉ đánh ra sức mạnh của Linh Anh Cảnh, cùng cảnh giới chiến với hắn một trận. Nhưng sức chiến đấu thì không nhất định, kiếm mang này tràn ngập lực phá hoại, nếu như thể phách của hắn còn ở Thiết Bì Cảnh, vừa nãy đối cứng một đòn tuyệt đối sẽ chém gãy cánh tay của hắn, thậm chí cả người cũng bị cắt ra.
Giống như hắn, Linh Anh cảnh nhưng có thể chém Hoá Thần Cảnh!
- Ha ha, cùng cảnh giới chiến một trận. Vậy thì đến a!
Lăng Hàn vọt tới, hắn rất có hứng thú với thanh kiếm này, lẽ nào cũng là một Linh khí cấp mười sao, lại có thể chém ra kiếm mang ác liệt như thế.
Xèo xèo xèo xèo, từng đường kiếm mang đánh ra, chém tới hắn.
Lăng Hàn vung quyền chặn, ánh kiếm này thật rất ác liệt, sức mạnh đạt đến Linh Anh Cảnh đỉnh cao, lực sát thương thì vượt xa, ngay cả thể phách của hắn cũng bị thương tổn. Nhưng cũng chỉ như vậy, hắn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thể phách như kim cương bất hoại.
Hắn ngưng mắt nhìn thanh kiếm kia, trên thân kiếm có rất nhiều hoa văn sống lại, nhưng không phải ý chí võ đạo, mà là trận văn!
Tuy trình độ trận đạo của hắn không tăng bao nhiêu, nhưng muốn làm ra phán đoán như vậy lại không khó.
Đây không phải Linh khí, mà là... mắt trận?
Lúc này Lăng Hàn thật chấn kinh rồi, lẽ nào thanh kiếm này chính là một trận pháp, hiện tại đang chủ động sát phạt hắn sao?
Phốc phốc phốc phốc… trên người Lăng Hàn không ngừng bắn ra huyết hoa, kiếm trận kia thực rất đáng sợ, chém đến hắn không thể gần người, máu tươi chảy liên tục. Không tới gần được, thì làm sao thu lấy?
Hắn vận chuyển Lôi Động Cửu Thiên, lại triển khai Quỷ Tiên Bộ, không liều mạng với ánh kiếm nữa, về mặt sức mạnh thanh kiếm kia chiếm ưu thế, hắn chỉ có bị đẩy lui mà thôi.
Xèo xèo xèo… ánh kiếm bắn ra bốn phía, có điều Lăng Hàn đi lại như thường, qua lại ở trong khe hở ánh kiếm, không ngừng áp sát.
Ngay khi Lăng Hàn cách thanh kiếm kia một bước, chỉ thấy thân kiếm nhảy một cái, vỏ kiếm bắn lên, nhất thời, hào quang trùng thiên, sát khí như rực cháy.
Bảy bảy bốn mươi chín ánh kiếm bắn một lượt, đan dệt thành một tấm lưới, lần thứ hai bức Lăng Hàn lui trở lại.
Hiển nhiên, ở dưới áp lực của Lăng Hàn, thanh kiếm này cũng phóng ra uy năng càng mạnh hơn.
Sức mạnh vẫn là Linh Anh Cảnh, nhưng lực phá hoại tăng lên rất nhiều.
Trên tay của Lăng Hàn bị chém một kiếm, lần này sâu hơn rất nhiều, sắp chạm tới xương rồi.
Thanh kiếm này hư nổi giữa không trung, thật giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lăng Hàn, toả ra hàn ý bức người.
- Đây rốt cuộc là trận văn cấp bậc gì a?
Lăng Hàn nhìn chằm chằm trận văn trên thân kiếm, hắn hoàn toàn không nhận ra đây là trận pháp gì, chỉ có thể xác định hai điểm, một, uy lực lớn đáng sợ, nếu toàn lực bạo phát, phỏng chừng có thể chém Phá Hư Cảnh. Hai, trận pháp này còn thiếu hụt, không phải nguyên vẹn.
Quá kinh người, trận pháp không trọn vẹn cũng có oai như thế, nếu nguyên vẹn sẽ kinh khủng đến mức nào?
- Còn thu không phục ngươi sao?
Lăng Hàn sinh ngạo khí, lấy Ma Sinh Kiếm ra, cũng không thức tỉnh ý chí võ đạo trong đó, mà triển khai Huyền Diệu Tam Thiên, phản kích về phía thanh kiếm kia.
Thức tỉnh ý chí võ đạo của Ma Sinh Kiếm, Lăng Hàn sợ chúng tự chủ kích hoạt, vậy hắn liền thành trang trí, hơn nữa, Ma Sinh Kiếm không nhất định có thể áp chế kiếm trận này, vạn nhất bị áp chế liền thảm.
Quả nhiên, Ma Sinh Kiếm không phát uy, kiếm trận vẫn duy trì sức mạnh của Linh Anh Cảnh, chỉ là lực phá hoại của ánh kiếm quá khủng bố, Lăng Hàn phỏng chừng toàn bộ học sinh của Bổ Thiên Học Viện tiến lên, cũng bị thanh kiếm này chém chết.
Lăng Hàn mở hết sức chiến đấu, phát động Chân Thị Chi Nhãn, Lôi Động Cửu Thiên, thể lực cũng phát uy đến cực hạn, sức chiến đấu nổ tung. Cái này đã sớm vượt qua Linh Anh Cảnh, ngay cả Hoá Thần Cảnh đỉnh cao cũng có thể chém, nhưng đối phó thanh kiếm kia vẫn như cũ là kẻ tám lạng người nửa cân.
Không đúng, chính xác mà nói, hẳn là Lăng Hàn còn hơi ở thế yếu. Dù sao, thanh kiếm này là áp chế cảnh giới đánh với hắn, trên tiên thiên liền chiếm ưu thế.
Lăng Hàn không tin tà, hơn nữa, thanh kiếm này càng mạnh, hắn càng muốn có được.
Tay phải hắn vận chuyển Ma Sinh Kiếm chém ánh kiếm, đồng thời dùng tới Tá Tự quyết, lấy trái phải đong đưa đến đánh tan sức mạnh trong ánh kiếm, thân hình tiếp tục giết ra, liều mạng bị vài ánh kiếm oanh kích, cũng muốn tóm thanh kiếm này vào tay.
Chỉ cần không có khí linh, hắn liền có thể thu kiếm vào trong Hắc Tháp, muốn trấn áp liền đơn giản.
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 721: Trận kiếm?
10.0/10 từ 37 lượt.