Thần Đạo Đan Tôn
Chương 588: Nguyên tinh pháo
Hỗn chiến phát sinh, về mặt cảnh giới Chư Toàn Nhi và Hổ Nữu chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng khôi giáp trên người đối phương cực kỳ quái lạ, lợi khí khó tổn thương, ngay cả móng vuốt của Hổ Nữu cũng không cách nào cắt ra, bởi vậy, tuy những người kia bị đánh cho liên tục thổ huyết, nhưng không một ai bỏ mạng.
Hổ Nữu giận dữ, thả người đi qua, nhắm một khôi giáp tàn nhẫn cắn, thẻ rắc… lại bị nàng cắn xuống một khối, hiển lộ hết răng nanh đáng sợ.
- Quái vật a!
Những thủy tặc kia đều kinh ngạc thốt lên, ở trong ấn tượng của bọn hắn, những khôi giáp này cứng rắn không thể phá vỡ, chí ít lúc trước gặp phải kẻ địch, là không ai có thể phá hoại tầng bảo vệ này.
Chư Toàn Nhi cũng thay đổi chiến thuật, chỉ lấy Bách Mang Kiếm chống đỡ, tay trái hóa thành chưởng, vỗ tới ngực những người kia, muốn lấy chưởng lực xuyên thấu khôi giáp, lấy lực lượng mạnh mẽ trực tiếp oanh giết bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng, những khôi giáp kia lại còn có hiệu quả hấp thu sức mạnh, nàng rõ ràng là Thần Thai Cảnh đỉnh phong, nhưng vỗ xuống một chưởng, lực sát thương giảm mạnh đến Linh Hải Cảnh, chỉ có thể chấn người kia thổ huyết mà thôi.
- Thú vị, thú vị.
Lăng Hàn không ngừng gật đầu, khôi giáp của những người kia thật làm cho hắn mở mang tầm mắt.
Có điều, những khôi giáp này chỉ là khôi giáp, không phải Linh khí, có thể kích phát hình thành tấm chắn, bởi vậy Chư Toàn Nhi thay đổi phong cách chiến đấu tiếp, lấy trường kiếm gọt đâm cổ, mắt lộ ra ngoài.
Lần này những thủy tặc kia liền thảm, nơi nào chặn được Thần Thai Cảnh đỉnh cao, huống chi Chư Toàn Nhi còn là thiên tài Bắc Vực, trước đó chỉ là nàng không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh, hiện tại sinh sát cơ, há là những người này chống đỡ được.
Hổ Nữu thích phân cao thấp, sau khi chứng minh mình đánh thắng được khôi giáp kia, nhất thời không còn hứng thú, quả đấm nhỏ liền oanh, từng người từng người bị đánh gục. Sát tính của nàng lớn đến đáng sợ, hiện tại hạ thủ, hai mắt lập tức đỏ bừng, không ngừng truy sát thủy tặc.
- Lão đại, chúng ta không chịu nổi rồi!
Những thủy tặc kia kinh ngạc thốt lên, có mấy người đã trốn về thuyền, kỷ luật tan rã, chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Nam tử gầy lùn hừ một tiếng nói:
- Một đám rác rưởi, cái này không phải gọt uy danh của Đại Thiết Đầu ta sao? Đến a, chuẩn bị Nguyên tinh pháo cho lão tử, đánh chết tiểu tử kia!
- Lão đại, tại sao phải đánh giết tiểu tử kia?
Nam tử cao lớn hỏi.
- Cái gọi là bắt giặc trước phải bắt vua, bắn người phải bắn ngựa trước, tiểu tử kia vừa nhìn chính là cầm đầu, giết hắn, tự nhiên vạn sự đại cát. Lại nói, nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi cam lòng oanh thành huyết thủy sao?
Đại Thiết Đầu khinh thường nói.
Nam tử cao lớn gãi gãi đầu nói:
- Cam lòng a, lão đại ngươi không phải không biết, ta chỉ thích tiểu cô nương.
- Lăn, ngươi tên biến thái này!
Trên thân tàu, mấy cửa sổ mở rộng, thò ra mấy nòng pháo đen nhánh, không cái nào không nhắm Lăng Hàn, toả ra hàn quang kinh người.
Trong lòng Lăng Hàn bay lên báo động, hắn vội vàng đẩy Hách Liên Tầm Tuyết ra xa nói:
- Hải Nữu ngươi tránh qua một bên, đồ chơi này thật giống như rất lợi hại.
Tiếng nói mới dứt, vèo, ba đạo bạch quang đã bắn ra, đánh tới Lăng Hàn, tốc độ cực nhanh, vừa cảm ứng sẽ bị công kích, nhưng công kích đã tới trước mặt, căn bản không thể trốn được.
Chỉ trong nháy mắt, Lăng Hàn đã có phán đoán, cái này tương đương với công kích của Linh Anh Cảnh, nếu như hắn kích hoạt hàng rào lôi đình, vậy ít nhất có ba phần nắm chắt có thể chặn được, chỉ là thời gian vội vàng, hắn căn bản không kịp làm như thế.
Oanh, ba đạo bạch quang dâng lên, hình bóng của Lăng Hàn biến mất, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn xuất hiện lần nữa, không hề bị chút tổn thương.
Hắn tiến vào Hắc Tháp.
Phốc!
Trên thuyền, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, ở trong ấn tượng của bọn hắn, Nguyên tinh pháo oanh một phát, người nào cũng sẽ bị đánh giết thành cặn bã, sao tiểu tử này không có chuyện gì?
- Oanh cho lão tử, lại oanh!
Đại Thiết Đầu kêu quái dị.
Thân hình của Lăng Hàn bay lên, giết tới hắc thuyền, hắn cũng không muốn biến thành mục tiêu sống.
Nòng pháo di động, không ngừng nhắm hắn, nhưng Lăng Hàn triển khai Quỷ Tiên Bộ, bỗng trái bỗng phải, quỷ dị đến khiến người ta nhìn chỉ muốn thổ huyết, căn bản không bắt giữ được tung tích của hắn, nửa ngày cũng không thể bắn ra một pháo.
Một khi Nguyên tinh pháo phát ra, Sinh Hoa Cảnh xác thực không thể né tránh, bởi vì tốc độ kém xa. Nhưng nòng pháo còn phải nhắm vào Lăng Hàn mới có thể phóng, có thời gian làm bước đệm, mấy pháo thủ Linh Hải Cảnh, Thần Thai Cảnh làm sao có khả năng bắt giữ được bóng người của Lăng Hàn?
Chỉ vài bước, Lăng Hàn đã đi tới thân tàu, chém về phía Đại Thiết Đầu một kiếm.
Bắt giặc trước phải bắt vua, đây chính là tên này tự mình nói.
Có điều, Đại Thiết Đầu chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, đối mặt chiêu kiếm kia lại không có ý tứ né tránh.
Vù!
Một kiếm chém xuống, trên thân tàu xuất hiện một màn sáng màu đen, miễn cưỡng chặn đòn đánh này.
- Ha ha ha, bắn cho lão tử!
Đại Thiết Đầu đột nhiên nhếch miệng gầm lên, nhất thời, ba đạo bạch quang kích tới, lần này bọn họ đã sớm nhắm ngay phương vị đó, như biết trước Lăng Hàn nhất định sẽ bị ngăn cản ở vị trí kia vậy.
Cái thuyền này… quái lạ!
Lăng Hàn vội vã tiến vào Hắc Tháp, sau đó lập tức đi ra, nhanh đến vượt qua năng lực phản ứng của tuyệt đại bộ phận người, căn bản không có ý thức đến hắn đã từng biến mất trong nháy mắt, ngay cả Đại Thiết Đầu cũng là Sinh Hoa Cảnh, cũng chỉ có chút ảo giác, cảm thấy con mắt của mình đột nhiên phát sinh vấn đề, làm sao thấy được cách Lăng Hàn tránh né.
- Cái thuyền này, các ngươi từ nơi nào làm ra?
Lăng Hàn tò mò hỏi, khôi giáp kiên cố, còn có thân thuyền phòng ngự, Nguyên tinh pháo, lực lượng vũ trang như vậy nên thuộc về thế lực siêu cấp nào mới đúng, sao sẽ rơi vào trong tay mấy thủy tặc?
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Đại Thiết Đầu hừ nói.
- Lão đại của chúng ta nói, mắc mớ gì tới ngươi!
Nam tử cao to học vẹt nói.
- Ngươi câm miệng cho lão tử, nhanh đi chỉ huy pháo binh, đánh giết toàn bộ những người này.
Đại Thiết Đầu vỗ hắn một tát.
- Lão đại, ngươi không phải nói không nỡ giết hai nữ nhân xinh đẹp kia sao?
Nam tử cao to oan ức nói.
- Phí lời, các huynh đệ đều bị các nàng giết sạch, còn nghĩ tới đẹp hay không sao, giết toàn bộ!
Đại Thiết Đầu hung hãn nói.
- Giết! Giết!
Nam tử cao to trở nên hưng phấn, chạy vào trong khoang thuyền.
Lăng Hàn hơi nhướng mày, thân hình triển khai, đã đi tới bên người Chư Toàn Nhi nói:
- Toàn Nhi, muội tiến vào Hắc Tháp trước.
- Ừm!
Chư Toàn Nhi lập tức gật đầu, cũng không hỏi tại sao.
Vèo, bóng người của nàng lập tức biến mất.
Lăng Hàn thu Hổ Nữu vào Hắc Tháp, Hách Liên Tầm Tuyết thì thu không vào, cũng không cần thu, thể thuật của nàng vượt qua cấp độ của Linh Anh Cảnh, căn bản không sợ Nguyên tinh pháo.
- Ồ, hai nữ nhân kia đâu?
Đại Thiết Đầu kinh ngạc, sao hai người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất? Hắn cũng không ngu ngốc, lập tức vỗ đùi:
- Vừa nãy ngươi cũng tránh thoát như thế!
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Hổ Nữu giận dữ, thả người đi qua, nhắm một khôi giáp tàn nhẫn cắn, thẻ rắc… lại bị nàng cắn xuống một khối, hiển lộ hết răng nanh đáng sợ.
- Quái vật a!
Những thủy tặc kia đều kinh ngạc thốt lên, ở trong ấn tượng của bọn hắn, những khôi giáp này cứng rắn không thể phá vỡ, chí ít lúc trước gặp phải kẻ địch, là không ai có thể phá hoại tầng bảo vệ này.
Chư Toàn Nhi cũng thay đổi chiến thuật, chỉ lấy Bách Mang Kiếm chống đỡ, tay trái hóa thành chưởng, vỗ tới ngực những người kia, muốn lấy chưởng lực xuyên thấu khôi giáp, lấy lực lượng mạnh mẽ trực tiếp oanh giết bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng, những khôi giáp kia lại còn có hiệu quả hấp thu sức mạnh, nàng rõ ràng là Thần Thai Cảnh đỉnh phong, nhưng vỗ xuống một chưởng, lực sát thương giảm mạnh đến Linh Hải Cảnh, chỉ có thể chấn người kia thổ huyết mà thôi.
- Thú vị, thú vị.
Lăng Hàn không ngừng gật đầu, khôi giáp của những người kia thật làm cho hắn mở mang tầm mắt.
Có điều, những khôi giáp này chỉ là khôi giáp, không phải Linh khí, có thể kích phát hình thành tấm chắn, bởi vậy Chư Toàn Nhi thay đổi phong cách chiến đấu tiếp, lấy trường kiếm gọt đâm cổ, mắt lộ ra ngoài.
Lần này những thủy tặc kia liền thảm, nơi nào chặn được Thần Thai Cảnh đỉnh cao, huống chi Chư Toàn Nhi còn là thiên tài Bắc Vực, trước đó chỉ là nàng không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh, hiện tại sinh sát cơ, há là những người này chống đỡ được.
Hổ Nữu thích phân cao thấp, sau khi chứng minh mình đánh thắng được khôi giáp kia, nhất thời không còn hứng thú, quả đấm nhỏ liền oanh, từng người từng người bị đánh gục. Sát tính của nàng lớn đến đáng sợ, hiện tại hạ thủ, hai mắt lập tức đỏ bừng, không ngừng truy sát thủy tặc.
- Lão đại, chúng ta không chịu nổi rồi!
Những thủy tặc kia kinh ngạc thốt lên, có mấy người đã trốn về thuyền, kỷ luật tan rã, chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Nam tử gầy lùn hừ một tiếng nói:
- Một đám rác rưởi, cái này không phải gọt uy danh của Đại Thiết Đầu ta sao? Đến a, chuẩn bị Nguyên tinh pháo cho lão tử, đánh chết tiểu tử kia!
- Lão đại, tại sao phải đánh giết tiểu tử kia?
Nam tử cao lớn hỏi.
- Cái gọi là bắt giặc trước phải bắt vua, bắn người phải bắn ngựa trước, tiểu tử kia vừa nhìn chính là cầm đầu, giết hắn, tự nhiên vạn sự đại cát. Lại nói, nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi cam lòng oanh thành huyết thủy sao?
Đại Thiết Đầu khinh thường nói.
Nam tử cao lớn gãi gãi đầu nói:
- Cam lòng a, lão đại ngươi không phải không biết, ta chỉ thích tiểu cô nương.
- Lăn, ngươi tên biến thái này!
Trên thân tàu, mấy cửa sổ mở rộng, thò ra mấy nòng pháo đen nhánh, không cái nào không nhắm Lăng Hàn, toả ra hàn quang kinh người.
Trong lòng Lăng Hàn bay lên báo động, hắn vội vàng đẩy Hách Liên Tầm Tuyết ra xa nói:
- Hải Nữu ngươi tránh qua một bên, đồ chơi này thật giống như rất lợi hại.
Tiếng nói mới dứt, vèo, ba đạo bạch quang đã bắn ra, đánh tới Lăng Hàn, tốc độ cực nhanh, vừa cảm ứng sẽ bị công kích, nhưng công kích đã tới trước mặt, căn bản không thể trốn được.
Chỉ trong nháy mắt, Lăng Hàn đã có phán đoán, cái này tương đương với công kích của Linh Anh Cảnh, nếu như hắn kích hoạt hàng rào lôi đình, vậy ít nhất có ba phần nắm chắt có thể chặn được, chỉ là thời gian vội vàng, hắn căn bản không kịp làm như thế.
Oanh, ba đạo bạch quang dâng lên, hình bóng của Lăng Hàn biến mất, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn xuất hiện lần nữa, không hề bị chút tổn thương.
Hắn tiến vào Hắc Tháp.
Phốc!
Trên thuyền, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, ở trong ấn tượng của bọn hắn, Nguyên tinh pháo oanh một phát, người nào cũng sẽ bị đánh giết thành cặn bã, sao tiểu tử này không có chuyện gì?
- Oanh cho lão tử, lại oanh!
Đại Thiết Đầu kêu quái dị.
Thân hình của Lăng Hàn bay lên, giết tới hắc thuyền, hắn cũng không muốn biến thành mục tiêu sống.
Nòng pháo di động, không ngừng nhắm hắn, nhưng Lăng Hàn triển khai Quỷ Tiên Bộ, bỗng trái bỗng phải, quỷ dị đến khiến người ta nhìn chỉ muốn thổ huyết, căn bản không bắt giữ được tung tích của hắn, nửa ngày cũng không thể bắn ra một pháo.
Một khi Nguyên tinh pháo phát ra, Sinh Hoa Cảnh xác thực không thể né tránh, bởi vì tốc độ kém xa. Nhưng nòng pháo còn phải nhắm vào Lăng Hàn mới có thể phóng, có thời gian làm bước đệm, mấy pháo thủ Linh Hải Cảnh, Thần Thai Cảnh làm sao có khả năng bắt giữ được bóng người của Lăng Hàn?
Chỉ vài bước, Lăng Hàn đã đi tới thân tàu, chém về phía Đại Thiết Đầu một kiếm.
Bắt giặc trước phải bắt vua, đây chính là tên này tự mình nói.
Có điều, Đại Thiết Đầu chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, đối mặt chiêu kiếm kia lại không có ý tứ né tránh.
Vù!
Một kiếm chém xuống, trên thân tàu xuất hiện một màn sáng màu đen, miễn cưỡng chặn đòn đánh này.
- Ha ha ha, bắn cho lão tử!
Đại Thiết Đầu đột nhiên nhếch miệng gầm lên, nhất thời, ba đạo bạch quang kích tới, lần này bọn họ đã sớm nhắm ngay phương vị đó, như biết trước Lăng Hàn nhất định sẽ bị ngăn cản ở vị trí kia vậy.
Cái thuyền này… quái lạ!
Lăng Hàn vội vã tiến vào Hắc Tháp, sau đó lập tức đi ra, nhanh đến vượt qua năng lực phản ứng của tuyệt đại bộ phận người, căn bản không có ý thức đến hắn đã từng biến mất trong nháy mắt, ngay cả Đại Thiết Đầu cũng là Sinh Hoa Cảnh, cũng chỉ có chút ảo giác, cảm thấy con mắt của mình đột nhiên phát sinh vấn đề, làm sao thấy được cách Lăng Hàn tránh né.
- Cái thuyền này, các ngươi từ nơi nào làm ra?
Lăng Hàn tò mò hỏi, khôi giáp kiên cố, còn có thân thuyền phòng ngự, Nguyên tinh pháo, lực lượng vũ trang như vậy nên thuộc về thế lực siêu cấp nào mới đúng, sao sẽ rơi vào trong tay mấy thủy tặc?
- Mắc mớ gì tới ngươi!
Đại Thiết Đầu hừ nói.
- Lão đại của chúng ta nói, mắc mớ gì tới ngươi!
Nam tử cao to học vẹt nói.
- Ngươi câm miệng cho lão tử, nhanh đi chỉ huy pháo binh, đánh giết toàn bộ những người này.
Đại Thiết Đầu vỗ hắn một tát.
- Lão đại, ngươi không phải nói không nỡ giết hai nữ nhân xinh đẹp kia sao?
Nam tử cao to oan ức nói.
- Phí lời, các huynh đệ đều bị các nàng giết sạch, còn nghĩ tới đẹp hay không sao, giết toàn bộ!
Đại Thiết Đầu hung hãn nói.
- Giết! Giết!
Nam tử cao to trở nên hưng phấn, chạy vào trong khoang thuyền.
Lăng Hàn hơi nhướng mày, thân hình triển khai, đã đi tới bên người Chư Toàn Nhi nói:
- Toàn Nhi, muội tiến vào Hắc Tháp trước.
- Ừm!
Chư Toàn Nhi lập tức gật đầu, cũng không hỏi tại sao.
Vèo, bóng người của nàng lập tức biến mất.
Lăng Hàn thu Hổ Nữu vào Hắc Tháp, Hách Liên Tầm Tuyết thì thu không vào, cũng không cần thu, thể thuật của nàng vượt qua cấp độ của Linh Anh Cảnh, căn bản không sợ Nguyên tinh pháo.
- Ồ, hai nữ nhân kia đâu?
Đại Thiết Đầu kinh ngạc, sao hai người sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất? Hắn cũng không ngu ngốc, lập tức vỗ đùi:
- Vừa nãy ngươi cũng tránh thoát như thế!
---------------
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 588: Nguyên tinh pháo
10.0/10 từ 37 lượt.