Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5004: Ta Có Thú Sủng


Ai có thể nghĩ tới, đối phó một tên Giáo Chủ, chẳng những cần xuất động Tôn Giả, thậm chí còn mời ra Thánh khí?


Chỉ riêng thành tựu này, Lăng Hàn đã có thể khinh thường cổ kim.


Nhưng mà, cửa này hắn làm sao vượt qua?


Bách Lý Thiên hừ một tiếng, tay phải cầm chuôi đao, khí tức phun trào, oanh, cả thanh huyết đao phát sáng và màu đỏ như hóa thành giọt máu.


Thánh khí oanh kích.


Lăng Hàn mỉm cười:


– Nếu ngươi đã xuất động Thánh khí, ta cũng muốn triệu hoán thú sủng đến trợ chiến.


A, Lăng Hàn còn là Ngự Thú Sư?


Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ chưa nghe nói qua.


Lăng Hàn lấy kèn lệnh Đại Đế ra và thổi lên, linh hồn lực bị rút một đoạn, trong hàng ngũ các Đế tử Đế nữ có tiếng tru lên như sói, xèo, một bóng người nhảy ra cực nhanh.


Đây là thế hệ hoàng kim Yêu Lang Đế tộc Đế Thanh Vân.


A, hắn chạy đến làm gì?


Mọi người ở đây mờ mịt không hiểu, chỉ thấy Đế Thanh Vân lại biến hóa thành hình thái nguyên thủy.


Một con ngân lang cao mười trượng.


Hắn đứng bên chân Lăng Hàn, dùng đầu cọ lấy mắt cá chân của Lăng Hàn giống như con chó cảnh.


– Ai, thật sự ném mặt mũi của Cẩu tộc!


Nơi xa, Đại Hắc Cẩu cố ý nói thế nhưng lại không che giấu được nụ cười xấu xa.


Móa!



Mọi người có ai nghĩ tới việc này?


Tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái, bọn họ không biết nên nói cái gì.


Lăng Hàn cười một tiếng:


– Tới đi!


– Ngao!


Đế Thanh Vân tru lên một tiếng với Bách Lý Thiên, hắn lộ ra bộ mặt hung ác.


Bách Lý Thiên cảm thấy đau trứng.


Tình huống như thế nào, tại sao Đế Thanh Vân lại trợ giúp Lăng Hàn? Hoàn toàn không có đạo lý. Lại nói, ngươi giúp đỡ, tại sao còn hóa thành hình sói? Ngươi thật sự xem mình thành thú sủng sao?


Giờ phút này, trong nội tâm Bách Lý Thiên buồn nôn, hắn không biết nên nói cái gì.


– Lên!


Lăng Hàn ra lệnh, Đế Thanh Vân lập tức lao ra ngoài.


– Đế huynh!


Bách Lý Thiên thả người né tránh, thực lực của hắn còn trên cả Đế Thanh Vân cho nên hắn không cần lo lắng đối phương đánh trúng.


– Ngươi có nhược điểm gì rơi vào trong tay tiểu tử kia sao?


Hắn không thể nghĩ tới, thế gian còn có kèn lệnh Đại Đế thần kỳ như vậy, hơn nữa, Đế tử bọn họ đều có bảo vật do Đại Đế luyện chế, có thể ngăn cản tất cả ảnh hưởng trái chiều.


Tại sao lại không dùng được trên người Yêu Lang Đế tộc?


Cho nên, Đế Thanh Vân nhất định có nhược điểm gì đó rơi vào trong tay Lăng Hàn, bị ép xuất chiến, ngươi xem, đã dùng hình sói xuất hiện, có thể nói đã đủ mất mặt rồi.


Đế Thanh Vân cũng rất buồn bực, hắn không thể khống chế chính mình.


– Ngao! Ngao! Ngao!



Hắn không ngừng nhào cắn, hắn biến thành con sói không có lý trí.


Bách Lý Thiên quyết định không để ý tới Đế Thanh Vân, hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn.


Chỉ cần giết Lăng Hàn, tất cả đều giải quyết.


Hắn ngưng thần, lại thức tỉnh Thánh khí.


Xèo, lúc này, bỗng nhiên Đế Thanh Vân ngăn cản trước người của Lăng Hàn.


Khốn kiếp, tại sao có kẻ vô sỉ như thế?


Bách Lý Thiên không thể chém ra một đao, nếu hắn chém giết Đế Thanh Vân, mặc kệ là nguyên nhân gì, Yêu Lang Đế tộc sẽ kết tử thù với Tử Vi Đế tộc.


Bây giờ âm phủ đang xâm lấn, ở thời điểm mấu chốt như vậy, nếu hai Đại Đế tộc trở mặt với nhau, hậu quả khó mà lường được.


Cho nên, Lăng Hàn cũng quá hèn hạ vô sỉ.


Hắn dùng Đế Thanh Vân làm bia đỡ đạn!


– Làm người không thể quá vô sỉ!


Bách Lý Thiên cắn răng nói.


Lăng Hàn bật cười:


– Ngươi là Tôn Giả thất tinh, tay cầm Thánh khí, nói ta vô sỉ? Chà chà!


Ai vô sỉ đều rõ ràng.


Bách Lý Thiên lập tức im lặng, trong trận chiến này, hắn đã chiếm hết tiện nghi, có tư cách gì nói Lăng Hàn vô sỉ?


Thật muốn nói vô sỉ, đó cũng là hắn mới đúng.


Nhưng vấn đề là, bởi như vậy còn đánh hay không?


Lăng Hàn cười nói:



Ngang tay?


Mọi người suy nghĩ một chút, đúng thế, trừ Thánh khí, Chuẩn Đế binh không nói, Lăng Hàn va chạm khí lực với Bách Lý Thiên lúc trước là không lâm vào hạ phong, cho nên, ngang tay cũng không phải thiếp vàng lên mặt của hắn.


Bách Lý Thiên không nói gì, Đế Thanh Vân đột ngột “phản bội”, trong lòng của hắn hơi có suy nghĩ khác.


– Mộng Hàm!


Lăng Hàn nhìn về phía Trì Mộng Hàm, đột nhiên lớn tiếng nói,


– Chờ ta, không bao lâu nữa, ta sẽ đi Đông Lâm Đế tộc đón ngươi!


Trì Mộng Hàm không nói nên lời, nàng liên tục gật đầu, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kích động.


– Tỷ phu rất đẹp trai!


Đôi mắt Trì Mộng San mơ mơ màng màng, hai tay đan trước ngực, dáng vẻ mê muội.


Cảnh này, tất cả mọi người không nói gì, luôn cảm thấy trên đầu Bách Lý Thiên có cỏ xanh mơn mởn.


Bách Lý Thiên tức giận siết chặc nắm đấm, đây chính là phản bội.


– Các ngươi!


Lăng Hàn lại nhìn rất nhiều Đế tử chung quanh.


– Cũng chờ đó cho ta, không bao lâu nữa, ta sẽ trở về, cũng treo các ngươi lên đánh.!


Dứt lời, hắn trực tiếp xé mở không gian rời đi.


Các Đế tử đều giận dữ, ngươi là một tên phế nhân, tại sao dám lớn lối như thế?


Nhưng ở trước mắt bao người, bọn họ cũng không dễ truy kích.


Trước đó Đế tộc đã buông lời, chỉ cần Lăng Hàn dám đến, bọn họ cam đoan sẽ không ra tay với hắn, nếu hiện tại truy kích, Đế tộc còn mặt mũi hay sao?


Nhất là thời điểm âm hồn xâm lấn, làm như vậy sẽ tổn thương sĩ khí bao nhiêu?



Nhưng Lăng Hàn đã là phế nhân, không có khả năng đột phá Tứ Cực cảnh, cho nên cứ nhìn hắn đắc ý một chút đi.


Sau đó, Lăng Hàn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đế tử thành Thánh, ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng biến thành thê tử của người khác.


Cảm giác đắng chát như thế, Lăng Hàn cũng chỉ có thể nuốt xuống.


Cho nên, cho hắn sống thì tốt hơn.


Đế tử chỉ có thể tự an ủi mình như thế.


Với những người khác mà nói, bọn họ đã nhìn thấy trò hay khi Đế tử xấu mặt.


Đả kích Lăng Hàn?


Ha ha, chỉ thành toàn mỹ danh Giáo Chủ đệ nhất nhân của đối phương, dù Lăng Hàn thực sự bị giam vĩnh viễn ở Giáo Chủ, hắn vẫn có thể lưu danh muôn đời, truyền lưu bất diệt.


Mà Đế tử thì sao?


Không thành Đế, cuối cùng sẽ chôn vùi trong dòng sông lịch sử.


Thử hỏi, Đế tộc xuất hiện nhiều Thánh Nhân như vậy, lại có mấy người nhớ kỹ bọn họ là ai?


Không được thành Đế, chung quy là công dã tràng.


Lăng Hàn đi lần này, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long, sắc trư đều mở không gian rời đi.


Sau mười mấy ngày, Lăng Hàn đã quay về.


Lăng Hàn lập tức bắt đầu luyện chế đan dược, hắn có nhiều tiên khí như vậy, thu hoạch lớn bao nhiêu?


Phát đạt!


Hắn cũng không có luyện chế tất cả thành Tiểu Cửu Hoàng Thập Diệp đan, hắn cần phải phân Cửu Hoàng Thập Diệp đan cho đám người Đại Hắc Cẩu, còn phải lưu lại cho Hầu ca một chút.


Ai, cho nên đừng nhìn tiên khí rất nhiều, nhưng tính cả người bên cạnh hắn thì không đủ.


Thép tốt nên dùng trên lưỡi đao, cho nên, tiên khí cần tận lực vũ trang cho Lăng Hàn cùng Hầu ca, bọn họ đại biểu cho chiến lực mạnh nhất bên phía Lăng Hàn, mà chỉ cần Lăng Hàn hoặc là Hầu ca thành Đế, tiên khí muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.


Đế tộc có thể rút ra tiên khí, huống chi là Đại Đế.



Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 5004: Ta Có Thú Sủng
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...