Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4884: Sống?


– Bên dưới có một tồn tại cường đại, là hắn tạo thành sóng lửa này, cũng bởi vì hắn, sóng lửa bên trong hỗn tạp ý chí võ đạo của hắn, cho nên, tiên thiên thần vật cũng không thể đỡ.


Lăng Hàn lẩm bẩm, hắn lui ra phía sau mấy bước.


Dưới hố sâu này mơ hồ có tồn tại Tôn Giả, như vậy hắn không thể tùy tiện xuống dưới mạo hiểm


– A?


Đột nhiên hắn nhìn thấy có một tia sáng màu đỏ bay lên.


Bởi vì hắn lui về phía sau mấy bước, cho nên khi hắn nhìn thấy tia sáng màu đỏ thì nó đã cách mặt đất không xa.


Là hỏa diễm!


Lăng Hàn vội vàng bỏ chạy, oanh, ở phía sau hắn, hỏa diễm phun ra ngoài, cũng bao phủ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt rừng đá biến thành biển lửa.


Quá nhanh!


Ở chỗ này không có biện pháp phát động Phượng Dực Thiên Tường, tốc độ của Lăng Hàn nhận lấy hạn chế cực lớn, căn bản không chạy nổi tốc độ hỏa diễm bao phủ, bởi vậy, hắn chỉ có thể vịn cột đá mà thôi.


Chỉ cần không leo đến đỉnh, hắn sẽ không nhận công kích.


Oanh, sóng lửa quét qua như thủy triều.


Lăng Hàn thở ra một hơi, sau đó hắn đau đớn, nhiệt độ ngọn lửa này quá cao, quần áo toàn thân của hắn khô nứt, có xu thế bốc cháy.


Khốn kiếp, đây chính là tiên liệu ngũ tinh đấy!


Ai, hắn chạy tới nơi này lịch luyện thật không tốt, bởi vì quá đốt tiền.



Lăng Hàn cảm thấy thịt đau, hắn không suy nghĩ về hình tượng của mình, dù sao nơi này không có cả bóng quỷ, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.


Nhưng mà, tâm tình của hắn nhanh chóng không suy nghĩ tới chuyện tiền, bởi vì hơi nóng càng ngày càng mạnh, cũng xông thẳng vào nội tạng, trong lỗ mũi của hắn phun ra khói màu đỏ, bởi vì quá nóng.


Chẳng lẽ hắn sẽ bị nướng?


Lăng Hàn cảm thấy có chút giống, ngươi xem, hắn hiện tại đang treo người trên cột đá đấy.


Hắn lại leo lên cao, rời xa sóng lửa một chút, quả thật tình huống có chuyển biến tốt, nhưng bản thân cột đá cũng cực nóng, nóng đến mức sắp lột da của hắn.


– Hô! Hô!


Hắn không ngừng chuyển đổi tay trái và tay phải, chân phải đổi chân trái, hắn thoát ly cột đá để làm “lạnh” một chút, nhưng qua một lúc vẫn không được.


Mặc kệ.


Hắn nhún người lao lên tầng mây.


Cũng không thể nhìn bản thân bị đốt trọng thương, thậm chí bị đốt chết chứ?


A?


Sau khi đi lên không trung, Lăng Hàn lại phát hiện cột đá nơi này không có phát sáng, cũng không công kích hắn.


Chẳng lẽ, bởi vì hỏa diễm cho nên cột đá tạm thời mất đi hiệu lực?


Mặc kệ, chí ít hiện tại có thể trốn xa hơi nóng.


Hắn nhìn chung quanh, chỉ thấy có một hỏa trụ cao trăm trượng lao ra khỏi cái hố.


Nhìn từ nơi xa, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy vài bóng người..



Nói cách khác, trong cái hố không chỉ có một Tôn Giả?


Hỏa diễm cuồn cuộn, sau khi duy trì nửa giờ, cuối cùng nó cũng yên tĩnh, không hề phun trào.


Rừng đá bị đốt trui lủi, gió nhẹ thổi qua, tro tàn không ngừng rơi xuống và tích một tầng tro mỏng trên mặt đất.


Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu, rừng đá bị đốt cháy, mỗi lần đều rơi ra một tầng “da”, qua nhiều năm như thế, vì cái gì còn chưa bị đốt sạch sẽ?


Chuyện này không hợp lý.


Nhưng hắn lại lắc đầu, nơi này có quá nhiều chuyện không hợp lý, hắn có thể nghiên cứu hết sao?


Ông, cột đá phát sáng.


Không tốt, hỏa diễm qua đi, rừng đá khôi phục bình thường, từ đó nó tràn ngập tính công kích.


Lăng Hàn vội vàng rơi xuống, hắn không dám dùng thân ngạnh kháng.


Sóng lửa vừa qua đi, mặt đất vẫn cực nóng, cho nên Lăng Hàn nhất định phải phát động màn sáng tinh thần.


Hắn tiến lên, hắn chưa đi được bao xa, hắn nhìn thấy trên trụ đá có một khối lân phiến.


Lân phiến theo sóng lửa bay ra khỏi hố?


Lăng Hàn phỏng đoán, trong hố có hung thú, thứ này cũng rơi ra từ người của hung thú.


– Đây là nơi cổ quái.


Nếu phản ứng chậm một chút, tùy tiện xâm nhập vào không trung sẽ bị tia sáng bắn trúng, trong nháy mắt mất mạng, mà đi trên mặt đất, sóng lửa phun trào cũng có thể tiêu diệt ngươi trong nháy mắt.


Rừng đá quá lớn, thậm chí, Lăng Hàn phát hiện bản thân rừng đá đang biến hóa phương hướng, bởi vì hắn đang tiến lên, nhưng hai ngày sau hắn phát hiện mình đang quay về



Chuyện này thật không thể tin nổi.


Lăng Hàn có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không có bị ảnh hưởng thần trí, như vậy, không có ngoại lực ảnh hưởng, vì sao hắn lại đột nhiên đi lùi?


Càng quỷ dị hơn chính là, rõ ràng hắn đã đi trở về, nhưng hắn lại không có đi qua con đường phía trước


Mặc dù rừng đá có chung cảnh sắc, nhưng với nhãn lực của Lăng Hàn lại có thể nhìn rõ sự khác biệt.


Cổ quái, rất cổ quái.


Lăng Hàn điều chỉnh phương hướng một chút, nhưng mà, lúc này hắn càng thêm giật mình, bởi vì hắn phát hiện, hắn đã đi qua con đường này.


Xảy ra chuyện gì?


Ví dụ, hắn vẫn đi về hướng đông, hắn cứ đi tới nhưng phát hiện mình đang ở hướng tây, theo lý mà nói, hắn đang đi trở về nhưng cảnh sắc lại khác nhau.


Nhưng mà, hắn điều chỉnh phương hướng, một lần nữa đi về phía đông, hắn lại phát hiện mình đang quay về lối vào.


– Chỉ có một cái khả năng!


Lăng Hàn gõ gõ ngón tay:


– Kỳ thật, đây không phải mê huyễn trận, mà là toàn bộ rừng đá đang xoay tròn!


Để so sánh, nếu như hắn đang ở trên thân con rùa, ngay từ đầu hắn vẫn đi về hướng đông, con rùa lại xoay một trăm tám mươi độ, mặc dù Lăng Hàn đi thẳng nhưng hắn đang đi về hướng tây, hắn sẽ quay về lối cũ.


Nghĩ như vậy, chuyện liền đơn giản.


– Tê, chẳng phải nói rừng đá này là vật sống?


Lăng Hàn nhe răng, chẳng lẽ hắn đang đứng trên người của hung thú? Như vậy cũng giải thích vì sao hắn quay ngược trở về, bởi vì đây là vật sống, bản thân cũng có sinh trưởng.



Hắn phải mau chóng rời đi.


Lăng Hàn đổi phương hướng và đi tới.


Nhưng mà, rừng đá thỉnh thoảng biến hóa phương hướng, hơn nữa bởi vì bản thân to lớn, loại biến hóa này rất nhỏ, cho nên Lăng Hàn vẫn trúng chiêu, hắn điều chỉnh phương hướng nhưng vẫn đang lâm vào trong đó.


Mười ngày sau, hắn phát hiện chính mình đã mất cảm giác phương hướng.


Mặc kệ, chỉ cần kiên trì đi một hướng, ta khẳng định có thể đi ra.


Hắn cũng phát hiện ra quy tắc của sóng lửa, mỗi ngày một lần, đúng giờ phun trào, tiếp tục nửa giờ.


– Lại sắp tới.


Lăng Hàn lẩm bẩm nói, hắn bay lên không trung.


Oanh, quả nhiên, sóng lửa cuồn cuộn ập tới trong nháy mắt.


A?


Bỗng nhiên hắn thấy một người đứng cao ngạo trên không trung.


Mặc dù cách thật xa, nhưng với nhãn lực của Lăng Hàn cũng nhận ra người này chính là Quan Tinh Hán.


Gia hỏa thế hệ hoàng kim cũng phát hiện Lăng Hàn, hắn không nói hai lời, lập tức giết tới đây.


Oanh, trong người hắn bộc phát lực lượng hóa thành ánh sáng chín màu, từ đó hắn cực kỳ uy vũ.


– Chết!


Tên Đế tử này đánh ra hai chưởng hóa thành búa lớn khổng lồ, hắn muốn chém Lăng Hàn.



Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 4884: Sống?
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...