Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4832: Thời Kỳ Đế Tử Khóc Lóc


Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.


Một Thánh Nhân bước ra khỏi ma vụ, mang theo người trẻ tuổi, nói muốn cho hẳn mở mang kiến thức tuấn tài thiên hạ một chút, mà bây giờ lại có một Thánh Nhân xuất hiện, đồng thời cũng mang theo một người thanh niên, nói muốn kiến thức việc đời.


Ý của hai Thánh Nhân đều giống nhau, đều muốn người trẻ tuổi bên cạnh mình xuất hiện.


Chẳng lẽ người nào cũng muốn nắm Đế tộc để nổi danh hay sao?


Các Thánh Nhân tức giận, khốn kiếp, các ngươi xem Đế tộc là cái gì? Đá đặt chân?


Dương Dịch Hoàn nhìn sang người trẻ tuổi kim văn, hắn cười nói:


– Tại hạ Dương Dịch Hoàn, huynh đài xưng hô như thế nào?


– Có thể thắng được ta tán thành mới có tự cách biết rõ tên của ta.


Người trẻ tuổi kim văn cao ngạo nói.


Sắc mặt tất cả mọi người cổ quái, bọn họ đã chứng nhận thực lực của Dương Dịch Hoàn, hành hạ thế hệ bạch ngân như chơi, ngươi có thể mạnh như vậy sao?


Nếu không đủ thực lực, cho dù coi trời bằng vung cũng biến thành hành vi ngu ngốc.


Bọn họ cũng hiếu kì, Bích Lạc Thánh Nhân có lai lịch gì, tại sao không sợ hãi khi đối mặt với Đế tộc.


Khó trách, hắn chưa từng nghe nói qua Đế tộc hay sao?


– Khẩu khí thật cuồng!


Một tên Đế tử không nhịn được nói ra, hắn nhảy ra và tấn công người trẻ tuổi kim văn.


Cuồng cuồng cuồng, thật sự cho rằng Đế tộc không phát uy thì biến thành mèo bệnh hay sao?


Bành!



Chỉ thấy bóng người bay nhanh, tên Đế tử bị đánh bay ra ngoài.


Cái này!


Nhất định là người trẻ tuổi kim văn tu vo cao, ỷ vào cảnh giới khinh người mà thôi.


Xèo, lại một tên thế hệ bạch ngân xuất thủ, nhưng kết quả cũng giống nhau, vẫn bị người trẻ tuổi kim văn đánh bay.


Càng kinh khủng chính là, người trẻ tuổi kim văn đánh ra một kích nhưng chiến lực tăng lên gấp đôi.


Điều này nói rõ cái gì?


Hắn giống Dương Dịch Hoàn, đều là áp chế tu vi, cũng không có dùng cảnh giới đè người.


Việc này quá kinh khủng, tại sao có thể có nhiều biến thái như vậy!


Người trẻ tuổi kim văn lắc đầu:


– Còn có người nào là đối thủ của ta hay không?


Thực lực cũng mạnh biến thái nhưng hắn và Dương Dịch Hoàn có khác biệt rõ ràng, hắn vô cùng cao ngạo, trong lời nói không chừa cho người khác bậc thang để đi xuống.


Cho nên, việc này cũng chọc mọi người tức giận.


Có biện pháp gì hay không, chẳng lẽ cần Giáo Chủ xuất thủ?


Dương Dịch Hoàn sinh ra chiến ý, nói:


– Ta đánh với ngươi một trận.


Người trẻ tuổi kim văn lúc này mới nhìn sang hắn, sau đó ánh mắt ngưng tụ:


– Thực lực của ngươi không kém.


– Làm đối thủ của ngươi cũng không thành vấn đề.



Dương Dịch Hoàn vẫn không nóng không lạnh.


– Tốt, đến chiến!


Hai người lập tức giao thủ, oanh, chỉ trong nháy mắt chiến lực mở ra hoàn toàn, sau đó hai người đánh từ mặt đất lên bầu trời, lại từ bầu trời đánh xuống mặt đất.


Mọi người trầm mê trong chiến đấu.


Trời ạ, Hóa Linh cảnh có thể mạnh như vậy sao!


– Chiến lực chuẩn Giáo Chủ!


Các Thánh Nhân đều nói ra.


Đây chính là chiến lực kinh người.


Giống như Liên Ngọc Đường, mặc dù cũng từng đạt tới tới chiến lực chuẩn Giáo Chủ nhưng hắn đã bước một chân vào Giáo Chủ nhưng sau đó hắn dừng lại, sau đó lại lâm thời bước vào.


Nhưng hai người này đều là Hóa Linh cảnh hàng thật giá thật.


Lực lượng của bọn họ quá mạnh, vượt xa cửu biến bình thường, cho nên mới có thể đánh ra chiến lực chuẩn Giáo Chủ.


Sắc mặt các Thánh Nhân khó coi, bọn họ biết rõ thế hệ hoàng kim nhà mình ban đầu ở Hóa Linh cửu biến không có thực lực như vậy.


Có lẽ Lâm Hiên và bài danh trước ba có khả năng đạt tới độ cao này, nhưng những người khác không thể sánh bằng.


Thế giới này là thế nào?


Chưa từng có nhiều thiên tài biến thái xuất hiện cùng một thời đại như vậy, nếu đặt ở trước kia, đám người Lâm Hiên có được tư chất vấn đỉnh Đại Đế, trong một thời đại có thể có hai ba nhân vật như thế cũng đã là thời đại thịnh thế.


Nhưng còn bây giờ thì sao?


Lăng Hàn, Đinh Thụ, Thủy Nhất, có người nào yếu hơn đám người Lâm Hiên?


Chuyện này còn chưa kết thúc, Dương Dịch Hoàn, người trẻ tuổi kim văn, bọn họ còn mạnh hơn!



Trời ạ, đây là thời kỳ gì thế này?


Hai thiên tài trẻ tuổi không ngừng xuất tuyệt chiêu nhiều lần, chín linh thân đều là thả ra, mười “ta” đều vận dụng Đế thuật, chiến đấu tới mức kinh thiên động địa, nếu không phải nơi này là tinh cầu đặc thù, có lẽ đại chiến như vậy đã đánh nất một nửa Ma vụ tinh.


Trên thân bọn họ bạo phát hào quang làm cho người ta sợ hãi thán phục, làm cho người ta tuyệt vọng, thiên tài như thế có khả năng đuổi theo hay sao?


Các ngươi sinh ra chính là để đả kích người khác?


Sau khi đánh nhau một giờ, hai người đồng thời dừng tay.


– Ha ha ha, thống khoái! Thống khoái!


Bọn họ đều cười to, cũng mang theo tâm tình vui sướng.


Bất phân thắng bại!


– Ngươi bây giờ có tư cách biết rõ tên của ta!


Người trẻ tuổi kim văn nói:


– Ta tên là Vạn Đạo!


Phốc!


Nghe nói như thế, không ít người phun nước bọt.


Cái gì, hắn chính là Vạn Đạo! Sáng tạo vô số kỳ tích trên tinh võng, sánh vai với Thủy Nhất, Phá Thiên, Tinh Không Đệ Nhất Nhân, hắn là Vạn Đạo?


Tê, Đế tộc đều nhe răng.


Tinh võng không có Đế tộc, cho nên dù sáng tạo ghi chép kinh người trên tinh võng, Đế tộc cũng không đặt trong lòng, bởi vì không có bọn họ tham dự, chỉ có thể xem như thế lực nhị lưu chơi đùa với nhau.


Nhưng mà sự thật lại bạt tai bọn họ.


Thủy Nhất lúc trước ngăn cửa học viện Tổ Vương, nếu không phải Lăng Hàn xuất thủ, Đế tộc sẽ mất hết thể diện, mà bây giờ đâu, Dương Dịch Hoàn đánh cho bọn họ không có tính tình, Vạn Đạo lại đánh bất phân thắng bại với đối phương.



Còn có gì để nói?


Lăng Hàn cũng kinh ngạc, đây chính là Vạn Đạo?


Năm đó bốn người tạo ra oanh động trên tinh võng, chỉ còn lại có Phá Thiên còn chưa xuất hiện, từ khi thực lực của Vạn Đạo cùng Thủy Nhất mà suy đoán, người này chắc chắn sẽ không yếu.


Ha ha, đây là thời kỳ Đế tử phải khóc lóc rồi.


Trận chiến này, Dương Dịch Hoàn, Vạn Đạo vang danh thiên hạ, mà đối ứng, Lăng Hàn ảm đạm phai mờ, thậm chí hắn không có dũng khí đánh một trận cũng bị người ta gièm pha.


Võ giả không có dũng khí đánh một trận, tự nhiên sẽ làm cho người ta khinh thường.


Lăng Hàn hoàn toàn không để trong lòng, hắn theo Cửu Sơn Thánh Nhân trở về Cửu Dương Thánh Địa, kế tiếp, Cửu Dương Thánh Địa cũng tạm thời giải tán, bởi vì Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không có Đế binh chân chính sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.


Thời điểm ở Ma vụ tinh, Cửu Sơn Thánh Nhân cũng chỉ cầm Hỗn Độn Cực Lôi tháp ra làm dáng, cũng không có chính thức thức tỉnh.


Thức tỉnh thế nào?


Đây đương nhiên là tạm thời, sau khi Lăng Hàn thành đế, không không không, chỉ cần thành Thánh thì hắn có thể cường thế không sợ Đế tộc, đến lúc đó, Cửu Dương Thánh Địa sẽ được thành lập trở lại.


Tính toán thời gian, Lăng Hàn hiện tại đã là Hóa Linh thất biến, khoảng cách Thánh Nhân còn kém hai đại cảnh giới Tiểu Thừa cảnh, Tứ Cực cảnh mà thôi.


Đương nhiên, cái “mà thôi” này cũng có khả năng là mấy vạn năm.


Cảnh giới càng cao, càng khó vượt qua.


– Lại dám coi thường Tiểu Hàn tử của chúng ta!


Đại Hắc Cẩu tức giận nói:


– Nếu đánh nhau cùng cấp, Lăng Hàn dễ dàng đánh hai tên răng rơi đầy đất.


Nó dừng một chút, nhìn về phía Lăng Hàn, biểu lộ không phải rất khẳng định:


– Đúng không, Tiểu Hàn tử?



Thần Đạo Đan Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn Truyện Thần Đạo Đan Tôn Story Chương 4832: Thời Kỳ Đế Tử Khóc Lóc
10.0/10 từ 37 lượt.
loading...