Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4677: Phật đà xuất thủ
Thích Diệt run lẩy bẩy, mặc dù chiến lực của hắn còn trên Lăng Hàn nhưng hắn không có chút chiến ý nào.
Hắn đã chết hai lần, hắn vẫn chưa ra khỏi bóng ma tâm lý, huống hồ ngay cả Tôn Giả cũng bị nhốt, bọn họ còn kêu la thảm thiết, việc này càng nội tâm hắn e sợ.
Hắn làm sao chiến thắng ma quỷ như thế?
Lăng Hàn không có lãng phí thời gian, hắn lại giết sang, sát khí xung kích bộc phát, Thích Diệt căn bản không có cách tổ chức chống cự hữu hiệu, hắn nện thiết quyền mang theo đạo tắc, có uy năng như thiên địa sơ khai.
Bành, Thích Diệt lại bị oanh sát một lần nữa.
Hắn lại sống lại, sắc mặt hắn tái nhợt tới cực hạn, bởi vì hắn biết rõ, Thế Tử Phù chỉ có công dụng ba lần.
Lại bị giết, hắn sẽ chết thật sự.
- Đừng có giết ta, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Hắn sợ hãi nói ra.
Lăng Hàn sẽ không quan tâm, hắn xuất chiêu lần nữa, Thích Diệt bị đánh giết lần nữa, lần này, hắn không thể phục sinh sống lại.
A, chết rồi?
Lăng Hàn đã làm tốt sẽ dùng liên chiêu, không nghĩ tới Thích Diệt lại chết.
Hắn vẫy tay, cũng thu lấy pháp khí không gian trên người Thích Diệt, sau đó lập tức ném ra ngoaif trận cơ, trong nháy mắt tạo thành truyền tống trận vượt tinh vực.
- Đi!
Hắn nắm lấy Tiểu Thanh Long, Tiểu Thanh Long lại ôm lấy Đại Hắc Cẩu, trận pháp lập tức vận chuyển, một vệt ánh sáng quét qua, bọn họ biến mất trong nháy mắt.
Đúng lúc này, oanh, một luồng khí tức kinh khủng bộc phát, chỉ thấy một bàn tay to lớn xuất hiện trong hư không và nhấn một cái, Thiên Đạo Hỏa bị dập tắt ngay lập tức, ba Tôn Giả bị thương chồng chất nhưng không chết đi.
Thiên Đạo Hỏa phiên bản suy yếu có thể thiêu chết Tôn Giả, nhưng tuyệt đối không có khả năng miểu sát.
Phải biết rằng, từ khi Lăng Hàn vận dụng Thiên Đạo Hỏa tới khi diệt sát Thích Diệt, tất cả nói thì dài dòng nhưng chỉ kéo dài hai ba giây.
Tôn Giả dù sao cũng là Tôn Giả, không ai có thể chết dễ dàng.
Bàn tay bắt lấy ba người Lăng Hàn nhưng lại kém một tia, cho nên bàn tay đánh vào khoảng không.
Xèo, một thân hình xuất hiện, đó là lão tăng dáng người khô gầy, hắn có chòm râu trắng dài tới bụng, gương mặt đầy nếp nhăn, hắn tỏa ra khí tức suy bại và mục nát.
Nhưng chính lão tăng như thế lại làm cho ba Bồ Tát phải cung kính, liều mạng bỏ qua vết thương cũng quỳ xuống:
- Bái kiến Hạo Dương đại nhân!
Hạo Dương Phật Đà, Thánh Nhân!
Lão tăng không để ý, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nơi ba người Lăng Hàn biến mất, ánh mắt như xuyên thẳng qua không gian.
- Đại nhân, ngươi tìm tên nghịch tử kia sao?
Huyền Vân Bồ Tát hỏi, trong mắt mang theo sát ý mãnh liệt.
Ba người bọn họ suýt bị giết, không phải nghịch tử thì là cái gì?
Lão tăng kinh ngạc, bởi vì hắn bắt giữ linh hồn ba động của Lăng Hàn, trong nháy mắt đã tiến tới tinh thể khác, nhưng đột nhiên ba linh hồn ba động này đã biến mất.
Việc này rất cổ quái.
Không đúng.
Lão tăng hiểu ra, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn không gì sánh được:
- Kẻ này tu luyện linh hồn biến hóa thuật, đã không thể truy tìm.
- Hắn là Lăng Hàn!
Huyền Vân Bồ Tát nói:
- Từ mấy chiêu cuối cùng, hắn đã nhận ra tuyệt học của Lăng Hàn.
- Ý của ngươi là, Lăng Hàn dám giả tạo thân phận lẻn vào tộc ta làm Phật tử?
Vân Thù Bồ Tát không dám tin tưởng, kẻ này phải to gan lớn mật cỡ nào mới dám làm như vậy?
- Tặc tử!
Long Tượng Bồ Tát tức sùi bọt mép, hắn cũng không có quy y, vẫn bảo lưu lại ba ngàn phiền não tơ, ba đại Tôn Giả đều bị ác tặc này hãm hại, bản thân bị trọng thương, nếu không phải Hạo Dương Phật Đà xuất thủ, bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Lão tăng lại hừ một tiếng:
- Các ngươi làm lão nạp thất vọng, chỉ là một Chân Ngã cảnh lại suýt lật ngược nơi này! Hừ, các ngươi truy kích cho lão tăng, không mang thi thể tiểu tử kia về, các ngươi cũng không cần trở về!
- Vâng, đại nhân!
Ba tên Bồ Tát khom người hành lễ, cũng không lo được bản thân trọng thương, bọn họ lập tức ra ngoài truy kích.
Mặc kệ bởi vì lệnh của Phật Đà hay bản thân bọn họ chịu nhục, bọn họ đều muốn bắt lấy Lăng Hàn.
Ánh mắt lão tăng dừng lại trên người Thích Vĩnh Vân một chút giống như nhìn giun dế, hoàn toàn không có ý nói gì, hắn cất bước và biến mất trong hư không.
Thích Vĩnh Vân suýt nữa sợ tè ra quần, vừa rồi Lăng Hàn đại phát thần uy oanh sát Thích Diệt, hắn đã sợ hãi không gì sánh được, sợ Lăng Hàn giết mình.
Hắn cũng không có Thế Tử Phù.
Còn tốt, Hạo Dương Phật Đà kịp thời xuất hiện, hù chạy Lăng Hàn, cũng cứu ba tên Tôn Giả, tiện thể giúp hắn thoát ly hiểm cảnh.
Sau khi nguy cơ qua đi, Thích Vĩnh Vân cau mày.
Thích Diệt là cứu binh hắn mời tới, mặc dù đối phương vốn mang theo tiểu tâm tư, hắn hiện tại chết ở nơi này, hắn có quan hệ thế nào?
Tổ phụ người ta là Phật Đà, hắn làm sao có thể thừa nhận lửa giận của đối phương.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chỉ có giết chết Lăng Hàn mới có thể triệt tiêu tội lỗi, chí ít sẽ không bởi vì việc này mà bồi mạng.
Ánh mắt hắn sáng lên, hắn không tiếc trả giá lớn cũng phải giết Lăng Hàn, nếu không, hắn sau này không sống yên lành.
Lại nói Lăng Hàn hoàn thành truyền tống, bọn họ lập tức thay đổi hình dáng tướng mạo, bao quát linh hồn ba động, cho dù là Đại Hắc Cẩu cũng bị Lăng Hàn sử dụng Lục Tự Minh Vương Chú quát tỉnh, cũng thay hình đổi dạng trước rồi nói sau.
Hắn không nhìn thấy Hạo Dương Phật Đà, hắn cảm thấy có khí tức mênh mông bao phủ, hắn cũng không phải không biết có Phật Đà, cho nên hắn phải thay đổi thân phận thật nhanh.
Mặc dù đã cách một cái tinh thể, nhưng nếu Thánh Nhân muốn xuất thủ sẽ tùy tiện đuổi kịp bọn họ, cho nên hắn phải thay hình đổi dạng
Đúng lúc này, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện gương mặt già nua, già đến mức không tưởng nổi, khuôn mặt kia lớn như tinh thể và tỏa ra khí tức đáng sợ.
- Thánh, Thánh Nhân!
Tinh thể này có Tôn Giả, đối phương sợ hãi lạnh cả người, một vị Thánh Nhân hiển hóa pháp thân và mang theo lửa giận, có ai không sợ?
Thánh Nhân phát uy, chỉ trong nháy mắt là có thể tiêu diệt tinh thể, trừ Tôn Giả ra, cho dù cường giả Giáo Chủ cũng phải khoanh tay chịu chết.
Gương mặt này nhìn xuống tinh thể, ánh mắt lạnh lùng giống như nhìn sâu kiến, toàn bộ người trên tinh thể sợ hãi lạnh mình, bọn họ sợ hãi không nói thành lời.
Đạt tới độ cao như Thánh Nhân, bọn họ thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Còn tốt, chỉ qua mấy giây, gương mặt này đột nhiên biến mất, tất cả mọi người mới thở ra.
Lăng Hàn cũng nhìn chằm chằm vào bầu trời, mặc dù hắn không gặp qua nhưng hắn có thể khẳng định, đây chính là Hạo Dương Phật Đà.
- Đi!
Hắn căn bản không cần vận dụng tinh thể truyền tống trận, hắn đã sớm thăm dò kết cấu nơi này, hai tay ném trận cơ, hắn cùng Tiểu Thanh Long, Đại Hắc Cẩu hóa thành tia sáng biến mất tại nơi này.
Sau khi truyền tống vài chục lần, cuối cùng Lăng Hàn cũng ngừng lại, bọn họ hiện tại đã rời xa Vô Cấu tinh.
Thần Đạo Đan Tôn
Hắn đã chết hai lần, hắn vẫn chưa ra khỏi bóng ma tâm lý, huống hồ ngay cả Tôn Giả cũng bị nhốt, bọn họ còn kêu la thảm thiết, việc này càng nội tâm hắn e sợ.
Hắn làm sao chiến thắng ma quỷ như thế?
Lăng Hàn không có lãng phí thời gian, hắn lại giết sang, sát khí xung kích bộc phát, Thích Diệt căn bản không có cách tổ chức chống cự hữu hiệu, hắn nện thiết quyền mang theo đạo tắc, có uy năng như thiên địa sơ khai.
Bành, Thích Diệt lại bị oanh sát một lần nữa.
Hắn lại sống lại, sắc mặt hắn tái nhợt tới cực hạn, bởi vì hắn biết rõ, Thế Tử Phù chỉ có công dụng ba lần.
Lại bị giết, hắn sẽ chết thật sự.
- Đừng có giết ta, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Hắn sợ hãi nói ra.
Lăng Hàn sẽ không quan tâm, hắn xuất chiêu lần nữa, Thích Diệt bị đánh giết lần nữa, lần này, hắn không thể phục sinh sống lại.
A, chết rồi?
Lăng Hàn đã làm tốt sẽ dùng liên chiêu, không nghĩ tới Thích Diệt lại chết.
Hắn vẫy tay, cũng thu lấy pháp khí không gian trên người Thích Diệt, sau đó lập tức ném ra ngoaif trận cơ, trong nháy mắt tạo thành truyền tống trận vượt tinh vực.
- Đi!
Hắn nắm lấy Tiểu Thanh Long, Tiểu Thanh Long lại ôm lấy Đại Hắc Cẩu, trận pháp lập tức vận chuyển, một vệt ánh sáng quét qua, bọn họ biến mất trong nháy mắt.
Đúng lúc này, oanh, một luồng khí tức kinh khủng bộc phát, chỉ thấy một bàn tay to lớn xuất hiện trong hư không và nhấn một cái, Thiên Đạo Hỏa bị dập tắt ngay lập tức, ba Tôn Giả bị thương chồng chất nhưng không chết đi.
Thiên Đạo Hỏa phiên bản suy yếu có thể thiêu chết Tôn Giả, nhưng tuyệt đối không có khả năng miểu sát.
Phải biết rằng, từ khi Lăng Hàn vận dụng Thiên Đạo Hỏa tới khi diệt sát Thích Diệt, tất cả nói thì dài dòng nhưng chỉ kéo dài hai ba giây.
Tôn Giả dù sao cũng là Tôn Giả, không ai có thể chết dễ dàng.
Bàn tay bắt lấy ba người Lăng Hàn nhưng lại kém một tia, cho nên bàn tay đánh vào khoảng không.
Xèo, một thân hình xuất hiện, đó là lão tăng dáng người khô gầy, hắn có chòm râu trắng dài tới bụng, gương mặt đầy nếp nhăn, hắn tỏa ra khí tức suy bại và mục nát.
Nhưng chính lão tăng như thế lại làm cho ba Bồ Tát phải cung kính, liều mạng bỏ qua vết thương cũng quỳ xuống:
- Bái kiến Hạo Dương đại nhân!
Hạo Dương Phật Đà, Thánh Nhân!
Lão tăng không để ý, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nơi ba người Lăng Hàn biến mất, ánh mắt như xuyên thẳng qua không gian.
- Đại nhân, ngươi tìm tên nghịch tử kia sao?
Huyền Vân Bồ Tát hỏi, trong mắt mang theo sát ý mãnh liệt.
Ba người bọn họ suýt bị giết, không phải nghịch tử thì là cái gì?
Lão tăng kinh ngạc, bởi vì hắn bắt giữ linh hồn ba động của Lăng Hàn, trong nháy mắt đã tiến tới tinh thể khác, nhưng đột nhiên ba linh hồn ba động này đã biến mất.
Việc này rất cổ quái.
Không đúng.
Lão tăng hiểu ra, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn không gì sánh được:
- Kẻ này tu luyện linh hồn biến hóa thuật, đã không thể truy tìm.
- Hắn là Lăng Hàn!
Huyền Vân Bồ Tát nói:
- Từ mấy chiêu cuối cùng, hắn đã nhận ra tuyệt học của Lăng Hàn.
- Ý của ngươi là, Lăng Hàn dám giả tạo thân phận lẻn vào tộc ta làm Phật tử?
Vân Thù Bồ Tát không dám tin tưởng, kẻ này phải to gan lớn mật cỡ nào mới dám làm như vậy?
- Tặc tử!
Long Tượng Bồ Tát tức sùi bọt mép, hắn cũng không có quy y, vẫn bảo lưu lại ba ngàn phiền não tơ, ba đại Tôn Giả đều bị ác tặc này hãm hại, bản thân bị trọng thương, nếu không phải Hạo Dương Phật Đà xuất thủ, bọn họ chỉ có thể chờ chết.
Lão tăng lại hừ một tiếng:
- Các ngươi làm lão nạp thất vọng, chỉ là một Chân Ngã cảnh lại suýt lật ngược nơi này! Hừ, các ngươi truy kích cho lão tăng, không mang thi thể tiểu tử kia về, các ngươi cũng không cần trở về!
- Vâng, đại nhân!
Ba tên Bồ Tát khom người hành lễ, cũng không lo được bản thân trọng thương, bọn họ lập tức ra ngoài truy kích.
Mặc kệ bởi vì lệnh của Phật Đà hay bản thân bọn họ chịu nhục, bọn họ đều muốn bắt lấy Lăng Hàn.
Ánh mắt lão tăng dừng lại trên người Thích Vĩnh Vân một chút giống như nhìn giun dế, hoàn toàn không có ý nói gì, hắn cất bước và biến mất trong hư không.
Thích Vĩnh Vân suýt nữa sợ tè ra quần, vừa rồi Lăng Hàn đại phát thần uy oanh sát Thích Diệt, hắn đã sợ hãi không gì sánh được, sợ Lăng Hàn giết mình.
Hắn cũng không có Thế Tử Phù.
Còn tốt, Hạo Dương Phật Đà kịp thời xuất hiện, hù chạy Lăng Hàn, cũng cứu ba tên Tôn Giả, tiện thể giúp hắn thoát ly hiểm cảnh.
Sau khi nguy cơ qua đi, Thích Vĩnh Vân cau mày.
Thích Diệt là cứu binh hắn mời tới, mặc dù đối phương vốn mang theo tiểu tâm tư, hắn hiện tại chết ở nơi này, hắn có quan hệ thế nào?
Tổ phụ người ta là Phật Đà, hắn làm sao có thể thừa nhận lửa giận của đối phương.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chỉ có giết chết Lăng Hàn mới có thể triệt tiêu tội lỗi, chí ít sẽ không bởi vì việc này mà bồi mạng.
Ánh mắt hắn sáng lên, hắn không tiếc trả giá lớn cũng phải giết Lăng Hàn, nếu không, hắn sau này không sống yên lành.
Lại nói Lăng Hàn hoàn thành truyền tống, bọn họ lập tức thay đổi hình dáng tướng mạo, bao quát linh hồn ba động, cho dù là Đại Hắc Cẩu cũng bị Lăng Hàn sử dụng Lục Tự Minh Vương Chú quát tỉnh, cũng thay hình đổi dạng trước rồi nói sau.
Hắn không nhìn thấy Hạo Dương Phật Đà, hắn cảm thấy có khí tức mênh mông bao phủ, hắn cũng không phải không biết có Phật Đà, cho nên hắn phải thay đổi thân phận thật nhanh.
Mặc dù đã cách một cái tinh thể, nhưng nếu Thánh Nhân muốn xuất thủ sẽ tùy tiện đuổi kịp bọn họ, cho nên hắn phải thay hình đổi dạng
Đúng lúc này, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện gương mặt già nua, già đến mức không tưởng nổi, khuôn mặt kia lớn như tinh thể và tỏa ra khí tức đáng sợ.
- Thánh, Thánh Nhân!
Tinh thể này có Tôn Giả, đối phương sợ hãi lạnh cả người, một vị Thánh Nhân hiển hóa pháp thân và mang theo lửa giận, có ai không sợ?
Thánh Nhân phát uy, chỉ trong nháy mắt là có thể tiêu diệt tinh thể, trừ Tôn Giả ra, cho dù cường giả Giáo Chủ cũng phải khoanh tay chịu chết.
Gương mặt này nhìn xuống tinh thể, ánh mắt lạnh lùng giống như nhìn sâu kiến, toàn bộ người trên tinh thể sợ hãi lạnh mình, bọn họ sợ hãi không nói thành lời.
Đạt tới độ cao như Thánh Nhân, bọn họ thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Còn tốt, chỉ qua mấy giây, gương mặt này đột nhiên biến mất, tất cả mọi người mới thở ra.
Lăng Hàn cũng nhìn chằm chằm vào bầu trời, mặc dù hắn không gặp qua nhưng hắn có thể khẳng định, đây chính là Hạo Dương Phật Đà.
- Đi!
Hắn căn bản không cần vận dụng tinh thể truyền tống trận, hắn đã sớm thăm dò kết cấu nơi này, hai tay ném trận cơ, hắn cùng Tiểu Thanh Long, Đại Hắc Cẩu hóa thành tia sáng biến mất tại nơi này.
Sau khi truyền tống vài chục lần, cuối cùng Lăng Hàn cũng ngừng lại, bọn họ hiện tại đã rời xa Vô Cấu tinh.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 4677: Phật đà xuất thủ
10.0/10 từ 37 lượt.