Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4457: Kinh diễm
Cho dù là trái cây của mẫu thụ cấp Tôn Giả cũng đã trâu bò tận trời.
Bảy người đều mở hộp ngọc ra, chỉ thấy bên trong có trái cây giống như quả Lý, không lớn, hơi nhỏ hơn nắm đấm một chút, toàn thân óng ánh giống như thủy tinh, mặt ngoài đầy hoa văn, có một loại đạo vận khó nói thành lời.
Bao quát Phó Hỏa Dương, Thích Vĩnh Minh, đám người đều bắt đầu ăn.
Bảo quả như thế, sau khi hái xuống, trôi qua một giây sẽ xói mòn một ít lực lượng, cho nên ăn càng nhanh càng tốt.
Lăng Hàn không ăn đầu tiên, mặc dù hắn là ăn hàng, hắn lại không thèm thuồng, hắn không ngừng quan sát Thông Linh Đạo quả, bởi vì hắn phát hiện hắn hứng thú với hoa văn phía trên.
Trên thực tế, hắn biết mình thiên phú rất cao, tiên quả cấp bậc Tôn Giả chưa hẳn tăng lên bao nhiêu.
Hắn xem trọng chính là tác dụng bảo mạng của Thông Linh Đạo quả.
Hắn lại sinh ra cảm ngộ với hoa văn trên đạo quả.
Người khác đều đã ăn xong, Lăng Hàn lại nói với lão Giáo Chủ:
- Tiền bối, không biết vãn bối có tư cách quan sát gốc mẫu thụ kia không?
A, ngươi muốn xem mẫu thụ làm gì?
Lão Giáo Chủ không nghĩ tới Lăng Hàn lại đưa ra yêu cầu này, hắn ngạc nhiên, mặc dù mẫu thụ là thiên hạ chí bảo, nhưng quá trình nở hoa kết trái dài dằng dặc, hiện tại đã hái bảo quả xuống, ngươi đi xem thì thế nào?
Cho dù tặng mẫu thụ cho ngươi, ngươi cũng không sống tới lần tiếp theo trái cây chín.
- Tốt, ta thay Đại Văn Thụy bá bá đáp ứng ngươi.
Một giọng nữ tử vang lên, lúc này có một mỹ nữ dáng người tuyệt đẹp đi tới.
Tại sao có người có dáng người hoàn mỹ như vậy?
Nàng mặc cung trang rộng rãi nhưng không thể che hết dáng người thướt tha mềm mại của nàng.
Đáng tiếc trên mặt nàng mang sa mỏng che khuất dung mạo.
Trì Mộng Hàm!
Nghe giọng nói này, Lăng Hàn lại có cảm giác quen thuộc, đây không phải là Đế nữ của Đông Lâm Đế tộc hay sao?
Lão Giáo chủ sững sờ, sau đó gật đầu:
- Nếu Mộng Hàm đã đáp ứng, lão phu không tiện làm nàng mất mặt, đi thôi.
- Cảm ơn tiền bối.
Lăng Hàn chào hắn, sau đó lại gật đầu với Trì Mộng Hàm, lúc này hắn mới ăn tiên quả.
Hắn chính là ăn hàng, cắn hai ba miếng đã ăn hết tiên quả, dẫn tới Phó Hỏa Dương, Thích Vĩnh Minh ném ánh mắt khinh thường, ngươi thật không có tố chất, không có chút hình tượng nào.
Nữ tử che mặt này chính là Trì Mộng Hàm?
Mọi người lộ ra vẻ mặt say mê, cho dù là Thích Vĩnh Minh cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Trì Mộng Hàm không lộ dung mạo nhưng dáng người quá mê người, dáng người tốt như thế, nàng chắc chắn là mỹ nữ tuyệt sắc, dù sao nàng từng bị người ta nhìn thấy, xinh đẹp kinh diễm không gì sánh được, đứng hàng thứ ba Tuyệt Sắc bảng.
Phó Hỏa Dương rất có tính công kích, lập tức cười nói:
- Tại hạ Phó Hỏa Dương, không biết có vinh hạnh nhìn thấy dung mạo của công chúa hay không?
Nếu như hắn có thể lấy được Đế nữ Đông Lâm Đế tộc, chẳng những có thể đạt được Đế thuật Trì gia, cho dù là Phó gia cũng nhìn hắn với ánh mắt khác, từ đó cho hắn học Đế thuật.
Trì Mộng Hàm cười nhạt một tiếng:
- Muốn xem dung mạo của ta? Đơn giản, đánh thắng ta là được.
- Công chúa điện hạ, mặc dù có chút mạo phạm, nhưng tại hạ muốn lĩnh giao ngươi một hai.
Phó Hỏa Dương đứng lên, hắn chắp tay với Trì Mộng Hàm.
Trì Mộng Hàm đạp không bay lên:
- Lên trời đánh một trận!
- Khoan đã!
Lăng Hàn lau miệng, sau đó hắn cười nói với Trì Mộng Hàm:
- Công chúa, giao người này cho ta được không?
Hả?
Trì Mộng Hàm do dự, sau đó nàng gật đầu:
- Được.
Nàng lại đáp xuống đất.
Phó Hỏa Dương tức nổ phổi, ta thật vất vả dùng danh nghĩa luận bàn giành được cơ hội giao lưu với Trì Mộng Hàm, ngươi xen vào làm gì?
- Phó Hỏa Dương, ngươi ỷ vào tu vi cao hơn ta một đại cảnh giới, bắt nạt thực lực của ta không bằng ngươi, còn phái con chó con mèo tới truy sát ta.
- Hôm nay, chúng ta nên tính nợ với nhau đi.
Hắn vô cùng tiếc nuối không thể gặp được đối phương tại âm phủ, nếu không với hồn thể của hắn và năng lượng hủy diệt khủng bố, giết Phó Hỏa Dương dễ như trở bàn tay.
Ở chỗ này, cho dù chiến lực của hắn nghiền ép Phó Hỏa Dương, Đông Lâm Đế tộc chưa chắc cho phép mình giết tộc nhân của Đế tộc khác, bằng không hai đại Đế tộc có thể sinh ra mâu thuẫn, đó là sự kiện to lớn.
Nếu không giết được đối phương sẽ không toại nguyện, cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy ác tâm.
Quả thật có hiệu lực, sắc mặt của Phó Hỏa Dương hiện tại đen như đáy nồi.
- Ngươi vội vã chịu chết như vậy sao?
Phó Hỏa Dương lạnh lùng nói, hắn vốn không có ý định buông tha Lăng Hàn, nhưng hắn cũng biết, ở Đế tộc không có khả năng giết người, chẳng lẽ Đông Lâm Đế tộc không muốn mặt mũi?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Đến!
Hắn dẫn đầu bay lên nhập không, chân đạp hư không, đây là Sinh Đan cảnh đặc thù năng lực.
Phó Hỏa Dương cũng bước lên trời, hắn biệt khuất không gì sánh được.
Lăng Hàn chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, hắn nhìn ra được, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hắn chính là Sinh Đan hậu kỳ, thắng Lăng Hàn là chuyện đương nhiên, cho nên, lại không thể giết chết Lăng Hàn, hắn đánh trận này thì có chỗ tốt gì?
Nhưng không đánh sẽ làm hắn càng khó chịu.
- Ngươi thật to gan lớn mật!
Phó Hỏa Dương hét lớn một tiếng, hắn xuất quyền tấn công Lăng Hàn.
- Phó Hỏa Dương, vứt đi thân phận Đế tộc, ngươi còn có cái gì?
Bành!
Hai người đấu, Phó Hỏa Dương bộc phát chiến lực thập tứ trọng thiên, hắn đánh Lăng Hàn bay ra ngoài.
Hiện tại chiến lực nguyên thủy của Lăng Hàn đạt tới cửu trọng thiên, mặc dù một kích này đánh hắn bay đi nhưng Hỗn Độn Tiên Đan trong cơ thể lại chấn động nhẹ nhàng hóa giải tất cả lực lượng.
Sau khi bị đánh bay mấy trăm trượng, Lăng Hàn ngừng lại, hắn đứng chắp tay, lông tóc không thương tổn.
Việc này!
Đám người đều kinh hãi, mặc dù trong bọn họ không thiếu siêu cấp thiên tài chiến lực vượt qua nhị thập trọng thiên, tùy tiện một người đứng ra cũng mạnh hơn Phó Hỏa Dương cùng Lăng Hàn, nhưng Phó Hỏa Dương giao thủ với Lăng Hàn, bọn họ đã suy đoán ra chiến lực đại khái của hai người này.
Một là thập tứ trọng thiên, một là cửu trọng thiên, nhiều nhất là thập trọng thiên, chênh lệch ít nhất bốn tầng chiến lực nhưng chỉ bị đánh bay.
Đúng vậy, Lăng Hàn bị đánh bay chứ không bị tổn thương, chuyện này chỉ có thể nói là ngang tay.
Biến thái!
Cái gì gọi là chiến lực cao?
Ta mạnh hơn ngươi mới là chiến lực cao, nhưng bây giờ người chiến lực cao nhưng không thể chiếm thượng phong, chuyện này không hợp thói thường.
- Đúng là kẻ biến thái!
Có người thì thào tự nói.
Lời này được mọi người cộng minh, thậm chí ngay cả lão Giáo Chủ cũng nhìn sang, sau đó nhìn Trì Mộng Hàm một chút, hắn hiểu vì sao minh châu trong gia tộc lại để mắt tới Lăng Hàn.
Quá kinh diễm.
Thần Đạo Đan Tôn
Bảy người đều mở hộp ngọc ra, chỉ thấy bên trong có trái cây giống như quả Lý, không lớn, hơi nhỏ hơn nắm đấm một chút, toàn thân óng ánh giống như thủy tinh, mặt ngoài đầy hoa văn, có một loại đạo vận khó nói thành lời.
Bao quát Phó Hỏa Dương, Thích Vĩnh Minh, đám người đều bắt đầu ăn.
Bảo quả như thế, sau khi hái xuống, trôi qua một giây sẽ xói mòn một ít lực lượng, cho nên ăn càng nhanh càng tốt.
Lăng Hàn không ăn đầu tiên, mặc dù hắn là ăn hàng, hắn lại không thèm thuồng, hắn không ngừng quan sát Thông Linh Đạo quả, bởi vì hắn phát hiện hắn hứng thú với hoa văn phía trên.
Trên thực tế, hắn biết mình thiên phú rất cao, tiên quả cấp bậc Tôn Giả chưa hẳn tăng lên bao nhiêu.
Hắn xem trọng chính là tác dụng bảo mạng của Thông Linh Đạo quả.
Hắn lại sinh ra cảm ngộ với hoa văn trên đạo quả.
Người khác đều đã ăn xong, Lăng Hàn lại nói với lão Giáo Chủ:
- Tiền bối, không biết vãn bối có tư cách quan sát gốc mẫu thụ kia không?
A, ngươi muốn xem mẫu thụ làm gì?
Lão Giáo Chủ không nghĩ tới Lăng Hàn lại đưa ra yêu cầu này, hắn ngạc nhiên, mặc dù mẫu thụ là thiên hạ chí bảo, nhưng quá trình nở hoa kết trái dài dằng dặc, hiện tại đã hái bảo quả xuống, ngươi đi xem thì thế nào?
Cho dù tặng mẫu thụ cho ngươi, ngươi cũng không sống tới lần tiếp theo trái cây chín.
- Tốt, ta thay Đại Văn Thụy bá bá đáp ứng ngươi.
Một giọng nữ tử vang lên, lúc này có một mỹ nữ dáng người tuyệt đẹp đi tới.
Tại sao có người có dáng người hoàn mỹ như vậy?
Nàng mặc cung trang rộng rãi nhưng không thể che hết dáng người thướt tha mềm mại của nàng.
Đáng tiếc trên mặt nàng mang sa mỏng che khuất dung mạo.
Trì Mộng Hàm!
Nghe giọng nói này, Lăng Hàn lại có cảm giác quen thuộc, đây không phải là Đế nữ của Đông Lâm Đế tộc hay sao?
Lão Giáo chủ sững sờ, sau đó gật đầu:
- Nếu Mộng Hàm đã đáp ứng, lão phu không tiện làm nàng mất mặt, đi thôi.
- Cảm ơn tiền bối.
Lăng Hàn chào hắn, sau đó lại gật đầu với Trì Mộng Hàm, lúc này hắn mới ăn tiên quả.
Hắn chính là ăn hàng, cắn hai ba miếng đã ăn hết tiên quả, dẫn tới Phó Hỏa Dương, Thích Vĩnh Minh ném ánh mắt khinh thường, ngươi thật không có tố chất, không có chút hình tượng nào.
Nữ tử che mặt này chính là Trì Mộng Hàm?
Mọi người lộ ra vẻ mặt say mê, cho dù là Thích Vĩnh Minh cũng không ngoại lệ.
Mặc dù Trì Mộng Hàm không lộ dung mạo nhưng dáng người quá mê người, dáng người tốt như thế, nàng chắc chắn là mỹ nữ tuyệt sắc, dù sao nàng từng bị người ta nhìn thấy, xinh đẹp kinh diễm không gì sánh được, đứng hàng thứ ba Tuyệt Sắc bảng.
Phó Hỏa Dương rất có tính công kích, lập tức cười nói:
- Tại hạ Phó Hỏa Dương, không biết có vinh hạnh nhìn thấy dung mạo của công chúa hay không?
Nếu như hắn có thể lấy được Đế nữ Đông Lâm Đế tộc, chẳng những có thể đạt được Đế thuật Trì gia, cho dù là Phó gia cũng nhìn hắn với ánh mắt khác, từ đó cho hắn học Đế thuật.
Trì Mộng Hàm cười nhạt một tiếng:
- Muốn xem dung mạo của ta? Đơn giản, đánh thắng ta là được.
- Công chúa điện hạ, mặc dù có chút mạo phạm, nhưng tại hạ muốn lĩnh giao ngươi một hai.
Phó Hỏa Dương đứng lên, hắn chắp tay với Trì Mộng Hàm.
Trì Mộng Hàm đạp không bay lên:
- Lên trời đánh một trận!
- Khoan đã!
Lăng Hàn lau miệng, sau đó hắn cười nói với Trì Mộng Hàm:
- Công chúa, giao người này cho ta được không?
Hả?
Trì Mộng Hàm do dự, sau đó nàng gật đầu:
- Được.
Nàng lại đáp xuống đất.
Phó Hỏa Dương tức nổ phổi, ta thật vất vả dùng danh nghĩa luận bàn giành được cơ hội giao lưu với Trì Mộng Hàm, ngươi xen vào làm gì?
- Phó Hỏa Dương, ngươi ỷ vào tu vi cao hơn ta một đại cảnh giới, bắt nạt thực lực của ta không bằng ngươi, còn phái con chó con mèo tới truy sát ta.
- Hôm nay, chúng ta nên tính nợ với nhau đi.
Hắn vô cùng tiếc nuối không thể gặp được đối phương tại âm phủ, nếu không với hồn thể của hắn và năng lượng hủy diệt khủng bố, giết Phó Hỏa Dương dễ như trở bàn tay.
Ở chỗ này, cho dù chiến lực của hắn nghiền ép Phó Hỏa Dương, Đông Lâm Đế tộc chưa chắc cho phép mình giết tộc nhân của Đế tộc khác, bằng không hai đại Đế tộc có thể sinh ra mâu thuẫn, đó là sự kiện to lớn.
Nếu không giết được đối phương sẽ không toại nguyện, cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy ác tâm.
Quả thật có hiệu lực, sắc mặt của Phó Hỏa Dương hiện tại đen như đáy nồi.
- Ngươi vội vã chịu chết như vậy sao?
Phó Hỏa Dương lạnh lùng nói, hắn vốn không có ý định buông tha Lăng Hàn, nhưng hắn cũng biết, ở Đế tộc không có khả năng giết người, chẳng lẽ Đông Lâm Đế tộc không muốn mặt mũi?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Đến!
Hắn dẫn đầu bay lên nhập không, chân đạp hư không, đây là Sinh Đan cảnh đặc thù năng lực.
Phó Hỏa Dương cũng bước lên trời, hắn biệt khuất không gì sánh được.
Lăng Hàn chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, hắn nhìn ra được, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hắn chính là Sinh Đan hậu kỳ, thắng Lăng Hàn là chuyện đương nhiên, cho nên, lại không thể giết chết Lăng Hàn, hắn đánh trận này thì có chỗ tốt gì?
Nhưng không đánh sẽ làm hắn càng khó chịu.
- Ngươi thật to gan lớn mật!
Phó Hỏa Dương hét lớn một tiếng, hắn xuất quyền tấn công Lăng Hàn.
- Phó Hỏa Dương, vứt đi thân phận Đế tộc, ngươi còn có cái gì?
Bành!
Hai người đấu, Phó Hỏa Dương bộc phát chiến lực thập tứ trọng thiên, hắn đánh Lăng Hàn bay ra ngoài.
Hiện tại chiến lực nguyên thủy của Lăng Hàn đạt tới cửu trọng thiên, mặc dù một kích này đánh hắn bay đi nhưng Hỗn Độn Tiên Đan trong cơ thể lại chấn động nhẹ nhàng hóa giải tất cả lực lượng.
Sau khi bị đánh bay mấy trăm trượng, Lăng Hàn ngừng lại, hắn đứng chắp tay, lông tóc không thương tổn.
Việc này!
Đám người đều kinh hãi, mặc dù trong bọn họ không thiếu siêu cấp thiên tài chiến lực vượt qua nhị thập trọng thiên, tùy tiện một người đứng ra cũng mạnh hơn Phó Hỏa Dương cùng Lăng Hàn, nhưng Phó Hỏa Dương giao thủ với Lăng Hàn, bọn họ đã suy đoán ra chiến lực đại khái của hai người này.
Một là thập tứ trọng thiên, một là cửu trọng thiên, nhiều nhất là thập trọng thiên, chênh lệch ít nhất bốn tầng chiến lực nhưng chỉ bị đánh bay.
Đúng vậy, Lăng Hàn bị đánh bay chứ không bị tổn thương, chuyện này chỉ có thể nói là ngang tay.
Biến thái!
Cái gì gọi là chiến lực cao?
Ta mạnh hơn ngươi mới là chiến lực cao, nhưng bây giờ người chiến lực cao nhưng không thể chiếm thượng phong, chuyện này không hợp thói thường.
- Đúng là kẻ biến thái!
Có người thì thào tự nói.
Lời này được mọi người cộng minh, thậm chí ngay cả lão Giáo Chủ cũng nhìn sang, sau đó nhìn Trì Mộng Hàm một chút, hắn hiểu vì sao minh châu trong gia tộc lại để mắt tới Lăng Hàn.
Quá kinh diễm.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 4457: Kinh diễm
10.0/10 từ 37 lượt.