Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4400: Mười chiêu
- Ân?
Nghê Văn Bách kinh ngạc, hắn đánh giá sau chiến lực của Lăng Hàn.
Thật mạnh!
- Ngươi là ai?
Hắn nghiêm nghị hỏi.
Lăng Hàn phủi phủi tay áo, thản nhiên nói:
- Lăng Hàn.
Hắn trang bức.
Nghê Văn Bách có xúc động muốn tát Lăng Hàn, nhưng một chỉ của Lăng Hàn lúc trước đã dọa hắn. Hắn nhíu mày:
- Lăng Hàn? Bài danh trước hai muôi của Chú Đỉnh cảnh không có tên ngươi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Ta bài danh hơn một vạn.
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người giơ ngón giữa với Lăng Hàn, ngươi quá trang bức.
Nhất là đám người Tống Lam, Cát Tường Thiên, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn ép Phong Kế Hành bóp nát lệnh bài, còn làm một tên cường giả Sinh Đan viên mãn tự bạo Tiên Đan, thực lực của hắn xứng đáng gọi là Chú Đỉnh đệ nhất nhân… Toàn tinh không.
Hơn một vạn? Ngươi nói mà không đỏ mặt?
Nghê Văn Bách ngạc nhiên, hơn một vạn? Tình huống như thế nào? Người mạnh như thế tại Bắc Thiên vực nhưng có bài danh hơn một vạn?
Nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, đây không phải võ đạo của Bắc Thiên vực đột nhiên đại bạo phát, Lăng Hàn chính là quái thai.
- Ha ha, không quản ngươi bài danh một vạn hai thứ nhất, ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thất bại mà thôi.
Nghê Văn Bách nói ra, tự tin tăng vọt.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, cười nói:
- Tới đây.
Nghê Văn Bách nhanh chân bước về phía Lăng Hàn, oanh, khí tức của hắn bộc phát..
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, mặc dù gia hỏa này này cũng là Cửu Đỉnh nhưng thực lực còn mạnh hơn Phong Kế Hành một đoạn.
Đáng tiếc, không bước vào Thập Đỉnh, đối phương không phải đối thủ của hắn.
Hắn cười cười:
- Không tồi, còn lợi hại hơn Phong Kế Hành ta đánh bại lúc trước, nhưng mà, ngươi chỉ thế thôi.
Khốn kiếp, nằm cũng trúng đạn.
Sắc mặt Phong Kế Hành tối tăm, mẹ nó, ngươi đánh thì đánh, kéo ta vào làm gì?
- Phong Kế Hành?
Nghê Văn Bách cười ha ha, nói:
- Loại nhân vật này không lọt vào mắt ta.
Nếu không phải nắm chắc đánh thắng Phong Kế Hành, hắn làm sai đại biểu Chú ĐỈnh cảnh?
Khốn kiếp, lại trúng đạn.
Sắc mặt Phong Kế Hành đen như đít nồi, hắn muốn xông lên đánh chết Lăng Hàn cùng Nghê Văn Bách.
Hắn từng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân Bắc Thiên vực, hiện tại biến thành kẻ yếu trong mắt người khác?
- Có thể tiếp mười chiêu của ta tính là ngươi thắng.
Lăng Hàn nói.
Nghê Văn Bách tức giận, mười chiêu?
Ngươi đang nói đùa sao?
- Ha ha ha!
Cực Sương Tôn Giả cười to, hắn không hề lo lắng, nói:
- Thật sự là buồn cười, mười chiêu muốn đánh bại Văn Bách?
Lăng Hàn nhìn sang:
- Có muốn đánh cược hay không?
Cực Sương Tôn Giả sững sờ, tiểu tử này thật to gan lớn mật, Chú Đỉnh nho nhỏ lại dám nói thế với mình, hắn không sợ hãi?
Hắn vung tay áo, không thèm để ý Lăng Hàn, bằng không hắn sẽ mất mặt, hắn không muốn chắp nhặt với tiểu bối Chú Đỉnh.
Ai, Lăng Hàn thở dài, hắn nói nửa ngày chính là muốn kích thích ngạo khí của Cực Sương Tôn Giả, đối phương có thể lấy ra một bình Nguyên Thần Nguyên khác, đây chính là bảo vật trân quý.
Đáng tiếc, lão đầu cũng quá nhỏ nhen.
- Ngươi thật to gan lớn mật, dám nói với Cực Sương đại nhân như vậy!
Nghê Văn Bách lạnh lùng nói, Cực Sương Tôn Giả là Tôn Giả nổi danh khắp Tây Thiên vực, có hi vọng thành Thánh.
Lăng Hàn nhún vai, nói:
- Đến, mười chiêu, vượt qua tính là ngươi thắng!
Nghê Văn Bách giận không kềm được, hắn lập tức lao về phía Lăng Hàn.
Hắn thực sự bất phàm, hắn hóa thành tia sáng với tốc độ kinh người.
Lăng Hàn làm như không phát giác, hắn mặc kệ công kích của đối phương đánh trúng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, có phải ngươi bị điên hay không, tại sao lại trúng chiêu đầu tiên?
Thật mất thể diện.
Cực Sương Tôn Giả lắc đầu, vốn cho rằng tiểu tử này có chút thực lực, không nghĩ tới lại là mặt hàng này, là hắn đánh giá quá cao.
- Ngay cả một chiêu của ta cũng…
Nghê Văn Bách đang cao ngạo, bỗng nhiên hắn mở to mắt nhìn.
Bởi vì, Lăng Hàn đang nhìn hắn.
Quái, quái vật!
Nghê Văn Bách suýt hô to, gặp quỷ rồi, mặc dù hắn không sử dụng kỹ pháp mạnh nhất của mình, hắn đã sử dụng bảo thuật cấp Tôn Giả, uy lực một kích vô cùng kinh khủng, ai ngờ Lăng Hàn chẳng những chịu được, hơn nữa còn không có việc gì.
Quá quỷ dị, tại sao lại có việc này?
Chẳng những hắn ngạc nhiên, những người khác cũng líu lưỡi, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
- Có phải hắn mặc hộ giáp siêu cấp hay không?
- Có lẽ là thế, nếu không tại sao có thể thừa nhận một kích của Nghê Văn Bách?
- Việc này có tính là thực lực của hắn hay không?
Mọi người tư xào bàn tán, mặc dù mọi người đều hi vọng Lăng Hàn thắng, nếu dựa vào bảo khí, như vậy sẽ thắng mà không võ.
Đây là tranh tài võ đạo giữa hai Thiên Vực, cũng không phải ngõ hẹp gặp nhau, nhất định phải có người sống sót.
Nhưng các Tôn Giả không lên tiếng, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc và tò mò nhìn Lăng Hàn.
Với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, Lăng Hàn không có sử dụng bảo khí, hắn hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân ngăn cản một kích của Nghê Văn Bách, chính vì thế mới làm bọn họ ngạc nhiên.
Tiểu tử này là quái vật sao?
- Chiêu thứ nhất.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Nghê Văn Bách sửng sốt một chút, hắn cắn răng, hắn tiếp tục công kích Lăng Hàn.
Bành!
Một chưởng này đánh vào người Lăng Hàn, hắn đã sử dụng toàn lực.
Nhưng Lăng Hàn tươi cười, hắn không có việc gì:
- Chiêu thứ hai.
Rõ ràng Lăng Hàn không có hoàn thủ, nhưng Nghê Văn Bách lại cảm thấy nội tâm lạnh giá.
Hắn chưa từng gặp qua đối thủ như thế, mặc hắn oanh kích lại không hoàn thủ, hơn nữa còn nhảy nhót tưng bừng.
Hắn không tin tà!
Nghê Văn Bách hét lớn một tiếng, hắn xuất chiêu thứ ba.
Lần này, hắn toàn lực vận dụng Thánh thuật.
Oanh, đánh trúng một chút, hắn vừa sử dụng Thánh thuật, Thánh thuật có bảy thức, nếu cùng đánh ra liên tục, chiêu sau sẽ mạnh hơn chiêu trước.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Bảy chiêu liên kích như đánh trống.
Lăng Hàn vẫn đếm:
- Chiêu thứ ba, chiêu thứ tư... Chiêu thứ chín!
Nghê Văn Bách dùng xong bảy chiêu Thánh thuật, đây là bạo phát mạnh nhất của hắn, sau bảy chiêu, hắn không thể không dừng lại, Thánh thuật uy lực to lớn, phụ tải của Thánh thuật rất kinh người, với thực lực của hắn, hắn không thể vận dụng liên tục.
Lăng Hàn cười nói:
- Còn kém một chiêu, nên tới ta.
Hắn không vận dụng đại chiêu gì, hắn xuất một quyền đơn giản công kích, nhưng lực lượng kinh khủng gia trì còn trâu bò hơn cả kỹ pháp.
Ầm!
Một quyền đánh tới, chỉ thấy Nghê Văn Bách bay ra khỏi lôi đài.
Ba, hắn ngã xuống mặt đất, hắn bị một quyền đánh ngất xỉu.
Vào lúc này, toàn trường yên tĩnh, ngay sau đó có tiếng hoan hô như sấm vang lên.
Thần Đạo Đan Tôn
Nghê Văn Bách kinh ngạc, hắn đánh giá sau chiến lực của Lăng Hàn.
Thật mạnh!
- Ngươi là ai?
Hắn nghiêm nghị hỏi.
Lăng Hàn phủi phủi tay áo, thản nhiên nói:
- Lăng Hàn.
Hắn trang bức.
Nghê Văn Bách có xúc động muốn tát Lăng Hàn, nhưng một chỉ của Lăng Hàn lúc trước đã dọa hắn. Hắn nhíu mày:
- Lăng Hàn? Bài danh trước hai muôi của Chú Đỉnh cảnh không có tên ngươi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Ta bài danh hơn một vạn.
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người giơ ngón giữa với Lăng Hàn, ngươi quá trang bức.
Nhất là đám người Tống Lam, Cát Tường Thiên, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn ép Phong Kế Hành bóp nát lệnh bài, còn làm một tên cường giả Sinh Đan viên mãn tự bạo Tiên Đan, thực lực của hắn xứng đáng gọi là Chú Đỉnh đệ nhất nhân… Toàn tinh không.
Hơn một vạn? Ngươi nói mà không đỏ mặt?
Nghê Văn Bách ngạc nhiên, hơn một vạn? Tình huống như thế nào? Người mạnh như thế tại Bắc Thiên vực nhưng có bài danh hơn một vạn?
Nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, đây không phải võ đạo của Bắc Thiên vực đột nhiên đại bạo phát, Lăng Hàn chính là quái thai.
- Ha ha, không quản ngươi bài danh một vạn hai thứ nhất, ở trước mặt ta, ngươi chỉ có thất bại mà thôi.
Nghê Văn Bách nói ra, tự tin tăng vọt.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, cười nói:
- Tới đây.
Nghê Văn Bách nhanh chân bước về phía Lăng Hàn, oanh, khí tức của hắn bộc phát..
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, mặc dù gia hỏa này này cũng là Cửu Đỉnh nhưng thực lực còn mạnh hơn Phong Kế Hành một đoạn.
Đáng tiếc, không bước vào Thập Đỉnh, đối phương không phải đối thủ của hắn.
Hắn cười cười:
- Không tồi, còn lợi hại hơn Phong Kế Hành ta đánh bại lúc trước, nhưng mà, ngươi chỉ thế thôi.
Khốn kiếp, nằm cũng trúng đạn.
Sắc mặt Phong Kế Hành tối tăm, mẹ nó, ngươi đánh thì đánh, kéo ta vào làm gì?
- Phong Kế Hành?
Nghê Văn Bách cười ha ha, nói:
- Loại nhân vật này không lọt vào mắt ta.
Nếu không phải nắm chắc đánh thắng Phong Kế Hành, hắn làm sai đại biểu Chú ĐỈnh cảnh?
Khốn kiếp, lại trúng đạn.
Sắc mặt Phong Kế Hành đen như đít nồi, hắn muốn xông lên đánh chết Lăng Hàn cùng Nghê Văn Bách.
Hắn từng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân Bắc Thiên vực, hiện tại biến thành kẻ yếu trong mắt người khác?
- Có thể tiếp mười chiêu của ta tính là ngươi thắng.
Lăng Hàn nói.
Nghê Văn Bách tức giận, mười chiêu?
Ngươi đang nói đùa sao?
- Ha ha ha!
Cực Sương Tôn Giả cười to, hắn không hề lo lắng, nói:
- Thật sự là buồn cười, mười chiêu muốn đánh bại Văn Bách?
Lăng Hàn nhìn sang:
- Có muốn đánh cược hay không?
Cực Sương Tôn Giả sững sờ, tiểu tử này thật to gan lớn mật, Chú Đỉnh nho nhỏ lại dám nói thế với mình, hắn không sợ hãi?
Hắn vung tay áo, không thèm để ý Lăng Hàn, bằng không hắn sẽ mất mặt, hắn không muốn chắp nhặt với tiểu bối Chú Đỉnh.
Ai, Lăng Hàn thở dài, hắn nói nửa ngày chính là muốn kích thích ngạo khí của Cực Sương Tôn Giả, đối phương có thể lấy ra một bình Nguyên Thần Nguyên khác, đây chính là bảo vật trân quý.
Đáng tiếc, lão đầu cũng quá nhỏ nhen.
- Ngươi thật to gan lớn mật, dám nói với Cực Sương đại nhân như vậy!
Nghê Văn Bách lạnh lùng nói, Cực Sương Tôn Giả là Tôn Giả nổi danh khắp Tây Thiên vực, có hi vọng thành Thánh.
Lăng Hàn nhún vai, nói:
- Đến, mười chiêu, vượt qua tính là ngươi thắng!
Nghê Văn Bách giận không kềm được, hắn lập tức lao về phía Lăng Hàn.
Hắn thực sự bất phàm, hắn hóa thành tia sáng với tốc độ kinh người.
Lăng Hàn làm như không phát giác, hắn mặc kệ công kích của đối phương đánh trúng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, có phải ngươi bị điên hay không, tại sao lại trúng chiêu đầu tiên?
Thật mất thể diện.
Cực Sương Tôn Giả lắc đầu, vốn cho rằng tiểu tử này có chút thực lực, không nghĩ tới lại là mặt hàng này, là hắn đánh giá quá cao.
- Ngay cả một chiêu của ta cũng…
Nghê Văn Bách đang cao ngạo, bỗng nhiên hắn mở to mắt nhìn.
Bởi vì, Lăng Hàn đang nhìn hắn.
Quái, quái vật!
Nghê Văn Bách suýt hô to, gặp quỷ rồi, mặc dù hắn không sử dụng kỹ pháp mạnh nhất của mình, hắn đã sử dụng bảo thuật cấp Tôn Giả, uy lực một kích vô cùng kinh khủng, ai ngờ Lăng Hàn chẳng những chịu được, hơn nữa còn không có việc gì.
Quá quỷ dị, tại sao lại có việc này?
Chẳng những hắn ngạc nhiên, những người khác cũng líu lưỡi, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
- Có phải hắn mặc hộ giáp siêu cấp hay không?
- Có lẽ là thế, nếu không tại sao có thể thừa nhận một kích của Nghê Văn Bách?
- Việc này có tính là thực lực của hắn hay không?
Mọi người tư xào bàn tán, mặc dù mọi người đều hi vọng Lăng Hàn thắng, nếu dựa vào bảo khí, như vậy sẽ thắng mà không võ.
Đây là tranh tài võ đạo giữa hai Thiên Vực, cũng không phải ngõ hẹp gặp nhau, nhất định phải có người sống sót.
Nhưng các Tôn Giả không lên tiếng, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc và tò mò nhìn Lăng Hàn.
Với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, Lăng Hàn không có sử dụng bảo khí, hắn hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân ngăn cản một kích của Nghê Văn Bách, chính vì thế mới làm bọn họ ngạc nhiên.
Tiểu tử này là quái vật sao?
- Chiêu thứ nhất.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Nghê Văn Bách sửng sốt một chút, hắn cắn răng, hắn tiếp tục công kích Lăng Hàn.
Bành!
Một chưởng này đánh vào người Lăng Hàn, hắn đã sử dụng toàn lực.
Nhưng Lăng Hàn tươi cười, hắn không có việc gì:
- Chiêu thứ hai.
Rõ ràng Lăng Hàn không có hoàn thủ, nhưng Nghê Văn Bách lại cảm thấy nội tâm lạnh giá.
Hắn chưa từng gặp qua đối thủ như thế, mặc hắn oanh kích lại không hoàn thủ, hơn nữa còn nhảy nhót tưng bừng.
Hắn không tin tà!
Nghê Văn Bách hét lớn một tiếng, hắn xuất chiêu thứ ba.
Lần này, hắn toàn lực vận dụng Thánh thuật.
Oanh, đánh trúng một chút, hắn vừa sử dụng Thánh thuật, Thánh thuật có bảy thức, nếu cùng đánh ra liên tục, chiêu sau sẽ mạnh hơn chiêu trước.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Bảy chiêu liên kích như đánh trống.
Lăng Hàn vẫn đếm:
- Chiêu thứ ba, chiêu thứ tư... Chiêu thứ chín!
Nghê Văn Bách dùng xong bảy chiêu Thánh thuật, đây là bạo phát mạnh nhất của hắn, sau bảy chiêu, hắn không thể không dừng lại, Thánh thuật uy lực to lớn, phụ tải của Thánh thuật rất kinh người, với thực lực của hắn, hắn không thể vận dụng liên tục.
Lăng Hàn cười nói:
- Còn kém một chiêu, nên tới ta.
Hắn không vận dụng đại chiêu gì, hắn xuất một quyền đơn giản công kích, nhưng lực lượng kinh khủng gia trì còn trâu bò hơn cả kỹ pháp.
Ầm!
Một quyền đánh tới, chỉ thấy Nghê Văn Bách bay ra khỏi lôi đài.
Ba, hắn ngã xuống mặt đất, hắn bị một quyền đánh ngất xỉu.
Vào lúc này, toàn trường yên tĩnh, ngay sau đó có tiếng hoan hô như sấm vang lên.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 4400: Mười chiêu
10.0/10 từ 37 lượt.