Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4162: Chiến Lực Vô Song
Tiên Đạo Cơ Thạch chí cao, Đế binh tương lai trấn áp tất cả, cả hai cùng xuất hiện, có Trúc Cơ cảnh nào ngăn cản nổi?
Thân thể bọn họ run rẩy, bọn họ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn, bọn họ làm sao hoàn thủ trong trạng thái như vậy?
Kim Cảnh Thiên hét lớn một tiếng, cũng tấn công Lăng Hàn, hắn là người thống lĩnh tổ chức liên minh lâm thời này, hiện tại cũng phải là người đầu tiên xông lên, bằng không chi đội ngũ này cũng xong đời.
Hắn cầm kiếm trong tay, bước chân điểm nhẹ, thân thể phá không lao đi.
Đáng tiếc là, hắn bị Tiên Đạo Cơ Thạch của Lăng Hàn áp chế, mười thành chiến lực không phát huy ra nổi ba thành, kiếm trong tay hắn là pháp khí, sau khi bị Đế binh áp chế cũng không thể phát huy ra uy lực, chỉ có thể nhìn được nhưng không dùng được.
Như vậy Kim Cảnh Thiên có thể bộc phát chiến lực thế nào?
Lăng Hàn nghênh đón, song quyền oanh kích, ầm ầm ầm, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ phòng ngự của Kim Cảnh Thiên, hắn nện mười mấy quyền vào người đối phương.
Hắn cũng không thèm nhìn Kim Cảnh Thiên lần nào nữa, hắn lại lao về phía những người khác.
Âm! Ầm! Ầm!
Hắn xuất quyền, xuất trảo, xuất cước, mỗi người đều bị hắn đánh bay, không có người nào là ngoại lệ.
Một người còn chưa rơi xuống, người thứ hai đã bay lên, lúc này bóng người bay đầy trời.
Kim Cảnh Thiên chậm rãi quay người lại, bởi vì động tác này làm thân thể hắn phân giải, hóa thành một đống thịt nhão và xương vỡ.
Vừa rồi Lăng Hàn công kích mười mấy quyền, cũng phá vỡ thân thể của hắn, dù sao hắn cũng là thiên tài Trúc Cực Cơ, khí tức thật dài, lúc này mới không chết ngay lập tức, hắn vừa hành động thì thân thể vỡ ra.
Càng kinh hãi hơn chính là, đây chính là Kim Cảnh Thiên đấy, là người mạnh nhất trong bọn họ, người mạnh nhất cũng phải chết, những người khác làm gì còn dũng khí đấu với Lăng Hàn?
Còn lại hơn hai mươi người, bọn họ đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Nhưng nơi này chính là cổ chiến trường, ai có thể chạy nhanh?
Sát khí trong không khí như đao, tuỳ tiện là có thể cắt vỡ làn da, xé rách thân thể.
Xèo, Lăng Hàn đại khai sát giới, hỗn độn khí bao trùm, hắn hoàn toàn có thể không nhìn sát khí, có thể phát huy tốc độ đến cực hạn.
Dù sao, bí cảnh này do Thánh Nhân xây dựng, có thể áp chế hoàn mỹ đa số người, nhưng Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại là Đế binh hình thức ban đầu, nó dễ dàng bảo vệ một người.
Nếu không, Đế binh chân thật xuất hiện, nó chỉ cần hơi lắc lư cũng có thể phá hủy bí cảnh.
Một bên chỉ có thể phát huy tốc độ một phần ba vận tốc âm thanh, một bên có tốc độ gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh, người nào có thể bỏ chạy?
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, Lăng Hàn vận dụng toàn bộ chiến lực, quyền trái là Thiên Đạo Hỏa, quyền phải là năng lượng hủy diệt, hắn nắm giữ hai loại năng lượng tầng thứ cao này không sâu, chỉ có thể dẫn động một tia, cho dù uy lực của một tia cũng cực kỳ đáng sợ.
Dưới một quyền, đối thủ đã hóa thành tro bụi, hoặc bị chôn vùi hoàn toàn, hắn không cần bổ sung thêm một quyền nào khác.
Bích Tiêu công chúa há hốc mồm, Lăng Hàn thật sự là Trúc Nhân Cơ sao?
Không không không, cho dù là Trúc Cực Cơ cũng có thể mạnh như vậy hay sao?
Nhưng chỉ trong năm sáu phút, hắn diệt hơn ba mươi người.
Lúc này, Lăng Hàn mới thu hồi Tiên Đạo Cơ Thạch và Hỗn Độn Cực Lôi tháp, bắt đầu vơ vét bảo vật trên người đám người kia.
Đã giết tất cả, chẳng lẽ lãng phí bảo vật hay sao?
Đáng tiếc, liên tiếp khí sử dụng linh hồn khóa lại, hắn có cầm cũng chỉ có thể xem kết nối tinh tế, lại không thể hoàn thành giao dịch, cũng không thể tiến hành chiến đấu trong sân thi đấu.
- Phụ thân, ngươi thật giỏi!
Lục Oa khen.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta vốn tài giỏi.
Hắn nói chuyện rất phách lối, nhưng Bích Tiêu công chúa lại cảm thấy Lăng Hàn khiêm tốn, nếu bộc lộ chiến tích này ra ngoài, có lẽ có thể chấn động tinh không.
- Ngươi là Trúc Cơ vô địch!
Nàng cảm khái nói một câu.
Lăng Hàn lắc đầu:
Dù sao, cho dù hắn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn cũng chỉ có tu vi Trúc Nhân Cơ.
Bích Tiêu công chúa im lặng, như vậy là quá cao điệu rồi.
- Đi thôi.
Bọn họ tranh thủ thời gian xuất phát, nếu không nhanh chóng lên đường vào ban ngày, buổi tối chỉ có thể khổ chiến, hoàn toàn không có khả năng tiến lên.
Ban ngày qua đi, sắc trời tối lại.
Không cần phải nói, tất cả thi hài đều đứng lên.
Đến nơi này, trừ khô lâu binh phổ thông ra, số lượng khô lâu kỵ sĩ đã nhiều hơn, chúng cưỡi trên chiến mã và chỉ tay về phía ba người Lăng Hàn, ô, tiếng trống trận vang lên, còn có tiếng kèn truyền khắp thiên địa.
Tất cả khô lâu binh đều hành động, cũng xung kích ba người Lăng Hàn.
Nếu đã lộ ra uy năng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, Lăng Hàn dứt khoát không cần ẩn giấu, nó lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, từng tia hỗn độn khí bạo phát, từng đạo thiểm điện bổ xuống.
Ba, ba, ba, lực lượng lôi đình rất kinh khủng đánh vào thân khô lâu binh, hắn cũng đánh vỡ tất cả, có lẽ ngày mai cũng không thể tổ hợp lại lần nữa.
Không hổ là Đế binh, cho dù chỉ là hình thức ban đầu, lực phá hoại vẫn nằm trong tiêu chuẩn.
Ba người Lăng Hàn không cần phòng thủ, hỗn độn khí bao phủ, không có bất cứ khô lâu binh nào có thể đánh vỡ.
Khô lâu binh nhiều hơn nữa cũng phế, hỗn độn khí không ngừng rủ xuống, hoàn toàn không cần lo lắng việc phòng thủ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên giống như tiếng sấm, Lăng Hàn nhìn sang, nhìn thấy khô lâu kỵ sĩ đang đi tới, bốn vó cốt mã hạ xuống và phát ra tiếng động kinh thiên động địa.
Một người một ngựa nặng bao nhiêu, hơn nữa còn dẫn tới địa chấn.
Chỉ trong nháy mắt, khô lâu kỵ sĩ lao tới trước mặt ba người Lăng Hàn, sau đó vung chiến mâu trong tay đâm vào Lục Oa.
Ầm!
Chiến mâu đâm vào, khô lâu kỵ sĩ dùng sức rất lớn nhưng không thể phá vỡ phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lực lượng phản chấn khổng lồ, khô lâu kỵ sĩ người ngã ngựa đổ, một người một ngựa ngã xuống mặt đất.
Một đầu lâu rơi xuống đất, khô lâu kỵ sĩ cũng ngã xuống đất.
Thân thể khô lâu không đầu ngã xuống đất, nó cầm lấy đầu gắn lên cổ.
Phốc!
Lục Oa cười to, bởi vì đầu của khô lâu kỵ sĩ bị đặt ngược.
Lăng Hàn kỳ quái, tại sao đại quân khô lâu lại nhắm vào Lục Oa.
Nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, đáng giá chúng đằng đằng sát khí như vậy hay sao?
Thần Đạo Đan Tôn
Thân thể bọn họ run rẩy, bọn họ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn, bọn họ làm sao hoàn thủ trong trạng thái như vậy?
Kim Cảnh Thiên hét lớn một tiếng, cũng tấn công Lăng Hàn, hắn là người thống lĩnh tổ chức liên minh lâm thời này, hiện tại cũng phải là người đầu tiên xông lên, bằng không chi đội ngũ này cũng xong đời.
Hắn cầm kiếm trong tay, bước chân điểm nhẹ, thân thể phá không lao đi.
Đáng tiếc là, hắn bị Tiên Đạo Cơ Thạch của Lăng Hàn áp chế, mười thành chiến lực không phát huy ra nổi ba thành, kiếm trong tay hắn là pháp khí, sau khi bị Đế binh áp chế cũng không thể phát huy ra uy lực, chỉ có thể nhìn được nhưng không dùng được.
Như vậy Kim Cảnh Thiên có thể bộc phát chiến lực thế nào?
Lăng Hàn nghênh đón, song quyền oanh kích, ầm ầm ầm, chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ phòng ngự của Kim Cảnh Thiên, hắn nện mười mấy quyền vào người đối phương.
Hắn cũng không thèm nhìn Kim Cảnh Thiên lần nào nữa, hắn lại lao về phía những người khác.
Âm! Ầm! Ầm!
Hắn xuất quyền, xuất trảo, xuất cước, mỗi người đều bị hắn đánh bay, không có người nào là ngoại lệ.
Một người còn chưa rơi xuống, người thứ hai đã bay lên, lúc này bóng người bay đầy trời.
Kim Cảnh Thiên chậm rãi quay người lại, bởi vì động tác này làm thân thể hắn phân giải, hóa thành một đống thịt nhão và xương vỡ.
Vừa rồi Lăng Hàn công kích mười mấy quyền, cũng phá vỡ thân thể của hắn, dù sao hắn cũng là thiên tài Trúc Cực Cơ, khí tức thật dài, lúc này mới không chết ngay lập tức, hắn vừa hành động thì thân thể vỡ ra.
Càng kinh hãi hơn chính là, đây chính là Kim Cảnh Thiên đấy, là người mạnh nhất trong bọn họ, người mạnh nhất cũng phải chết, những người khác làm gì còn dũng khí đấu với Lăng Hàn?
Còn lại hơn hai mươi người, bọn họ đã mất đi dũng khí chiến đấu.
Nhưng nơi này chính là cổ chiến trường, ai có thể chạy nhanh?
Sát khí trong không khí như đao, tuỳ tiện là có thể cắt vỡ làn da, xé rách thân thể.
Xèo, Lăng Hàn đại khai sát giới, hỗn độn khí bao trùm, hắn hoàn toàn có thể không nhìn sát khí, có thể phát huy tốc độ đến cực hạn.
Dù sao, bí cảnh này do Thánh Nhân xây dựng, có thể áp chế hoàn mỹ đa số người, nhưng Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại là Đế binh hình thức ban đầu, nó dễ dàng bảo vệ một người.
Nếu không, Đế binh chân thật xuất hiện, nó chỉ cần hơi lắc lư cũng có thể phá hủy bí cảnh.
Một bên chỉ có thể phát huy tốc độ một phần ba vận tốc âm thanh, một bên có tốc độ gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh, người nào có thể bỏ chạy?
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, Lăng Hàn vận dụng toàn bộ chiến lực, quyền trái là Thiên Đạo Hỏa, quyền phải là năng lượng hủy diệt, hắn nắm giữ hai loại năng lượng tầng thứ cao này không sâu, chỉ có thể dẫn động một tia, cho dù uy lực của một tia cũng cực kỳ đáng sợ.
Dưới một quyền, đối thủ đã hóa thành tro bụi, hoặc bị chôn vùi hoàn toàn, hắn không cần bổ sung thêm một quyền nào khác.
Bích Tiêu công chúa há hốc mồm, Lăng Hàn thật sự là Trúc Nhân Cơ sao?
Không không không, cho dù là Trúc Cực Cơ cũng có thể mạnh như vậy hay sao?
Nhưng chỉ trong năm sáu phút, hắn diệt hơn ba mươi người.
Lúc này, Lăng Hàn mới thu hồi Tiên Đạo Cơ Thạch và Hỗn Độn Cực Lôi tháp, bắt đầu vơ vét bảo vật trên người đám người kia.
Đã giết tất cả, chẳng lẽ lãng phí bảo vật hay sao?
Đáng tiếc, liên tiếp khí sử dụng linh hồn khóa lại, hắn có cầm cũng chỉ có thể xem kết nối tinh tế, lại không thể hoàn thành giao dịch, cũng không thể tiến hành chiến đấu trong sân thi đấu.
- Phụ thân, ngươi thật giỏi!
Lục Oa khen.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta vốn tài giỏi.
Hắn nói chuyện rất phách lối, nhưng Bích Tiêu công chúa lại cảm thấy Lăng Hàn khiêm tốn, nếu bộc lộ chiến tích này ra ngoài, có lẽ có thể chấn động tinh không.
- Ngươi là Trúc Cơ vô địch!
Nàng cảm khái nói một câu.
Lăng Hàn lắc đầu:
Dù sao, cho dù hắn có Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn cũng chỉ có tu vi Trúc Nhân Cơ.
Bích Tiêu công chúa im lặng, như vậy là quá cao điệu rồi.
- Đi thôi.
Bọn họ tranh thủ thời gian xuất phát, nếu không nhanh chóng lên đường vào ban ngày, buổi tối chỉ có thể khổ chiến, hoàn toàn không có khả năng tiến lên.
Ban ngày qua đi, sắc trời tối lại.
Không cần phải nói, tất cả thi hài đều đứng lên.
Đến nơi này, trừ khô lâu binh phổ thông ra, số lượng khô lâu kỵ sĩ đã nhiều hơn, chúng cưỡi trên chiến mã và chỉ tay về phía ba người Lăng Hàn, ô, tiếng trống trận vang lên, còn có tiếng kèn truyền khắp thiên địa.
Tất cả khô lâu binh đều hành động, cũng xung kích ba người Lăng Hàn.
Nếu đã lộ ra uy năng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, Lăng Hàn dứt khoát không cần ẩn giấu, nó lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, từng tia hỗn độn khí bạo phát, từng đạo thiểm điện bổ xuống.
Ba, ba, ba, lực lượng lôi đình rất kinh khủng đánh vào thân khô lâu binh, hắn cũng đánh vỡ tất cả, có lẽ ngày mai cũng không thể tổ hợp lại lần nữa.
Không hổ là Đế binh, cho dù chỉ là hình thức ban đầu, lực phá hoại vẫn nằm trong tiêu chuẩn.
Ba người Lăng Hàn không cần phòng thủ, hỗn độn khí bao phủ, không có bất cứ khô lâu binh nào có thể đánh vỡ.
Khô lâu binh nhiều hơn nữa cũng phế, hỗn độn khí không ngừng rủ xuống, hoàn toàn không cần lo lắng việc phòng thủ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên giống như tiếng sấm, Lăng Hàn nhìn sang, nhìn thấy khô lâu kỵ sĩ đang đi tới, bốn vó cốt mã hạ xuống và phát ra tiếng động kinh thiên động địa.
Một người một ngựa nặng bao nhiêu, hơn nữa còn dẫn tới địa chấn.
Chỉ trong nháy mắt, khô lâu kỵ sĩ lao tới trước mặt ba người Lăng Hàn, sau đó vung chiến mâu trong tay đâm vào Lục Oa.
Ầm!
Chiến mâu đâm vào, khô lâu kỵ sĩ dùng sức rất lớn nhưng không thể phá vỡ phòng ngự của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, lực lượng phản chấn khổng lồ, khô lâu kỵ sĩ người ngã ngựa đổ, một người một ngựa ngã xuống mặt đất.
Một đầu lâu rơi xuống đất, khô lâu kỵ sĩ cũng ngã xuống đất.
Thân thể khô lâu không đầu ngã xuống đất, nó cầm lấy đầu gắn lên cổ.
Phốc!
Lục Oa cười to, bởi vì đầu của khô lâu kỵ sĩ bị đặt ngược.
Lăng Hàn kỳ quái, tại sao đại quân khô lâu lại nhắm vào Lục Oa.
Nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, đáng giá chúng đằng đằng sát khí như vậy hay sao?
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 4162: Chiến Lực Vô Song
10.0/10 từ 37 lượt.