Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3917: Vượt lên trước một bước
Những người khác đã không còn hi vọng, bọn hắn cũng không có rời đi mà tiếp tục quan chiến, muốn biết giữa Lăng Hàn và Tân Như Nguyệt, rốt cuộc ai mới có thể là người cười đến cuối cùng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày.
Lăng Hàn sắp đạt đạt tới lục cốt đỉnh phong, mà một ngày nọ, sau khi tu luyện buổi sáng kết thúc, hắn đã hoàn toàn chắc chắn có thể chiến thắng đối thủ.
Hắn xông lên bậc thang phát động chiến đấu, không nghĩ tới Tân Như Nguyệt cũng vọt lên, vẻ mặt kiên quyết, nhất định phải chiến thắng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Vì tiết kiệm thời gian, vừa bắt đầu bọn hắn đã vận dụng đại chiêu, Lăng Hàn dùng tới chiến chùy, mà Tân Như Nguyệt thì song tiên cùng múa, từng ký hiệu sáng lên, hai cái roi giống như quang ảnh, một roi đánh xuống, cường giả hôi phi yên diệt.
Chỉ là, vẫn là Lăng Hàn xử lý nhanh hơn. Hắn đã xử lý xong quang ảnh hình người thứ nhất, nhưng Tân Như Nguyệt cũng chỉ rớt lại phía sau một chút, cơ hồ chỉ là chênh lệch một hai giây, nàng cũng đã xử lý xong đối thủ thứ nhất của mình.
Ông, đối thủ thứ hai xuất hiện.
Chiến chiến chiến, đối thủ này vẫn dễ như trở bàn tay, vẫn là Lăng Hàn nhanh hơn, ưu thế trước đó khiến cho hắn nhanh hơn nàng chừng bốn giây.
Sau đó là đối thủ thứ ba.
Chênh lệch lần này càng rõ ràng, rất nhanh Lăng Hàn đã chiến thắng, mà Tân Như Nguyệt vẫn còn đang kịch chiến.
Thậm chí, khi Lăng Hàn xử lý đối thủ thứ tư thì Tân Như Nguyệt mới khó khăn lắm đánh bại được đối thủ thứ ba.
Lăng Hàn nghênh đón quang ảnh hình người thứ năm, mà Tân Như Nguyệt lại đang phát động kịch chiến cùng quang ảnh hình người thứ tư.
Lần này cả hai đều phải quần đấu với đối thủ nhiều hơn.
Dù Lăng Hàn đã có nắm chắc mười phần thủ thắng, thế nhưng thắng và dùng bao nhiêu chiêu mới thắng lại là hai chuyện khác nhau. Quan trọng nhất là, quang ảnh hình người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiêu sát khí xung kích, nếu không, Lăng Hàn muốn chiến thắng sẽ không khó khăn như thế nữa.
Chừng nửa canh giờ sau, Lăng Hàn đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, muốn thủ thắng cũng chỉ còn mấy chiêu nữa mà thôi.
Lúc này, Tân Như Nguyệt cũng sắp thủ thắng.
Phanh!
Lăng Hàn đánh bay đối thủ của mình, một bên khác, Tân Như Nguyệt cũng dùng song tiên tiêu diệt quang ảnh hình người thứ tư.
Nàng không chút do dự xông về phía trước, hàm răng ngà khẽ cắn, một viên đan dược đã sớm đặt ở bên trong miệng lập tức vỡ vụn, hiệu quả nhanh chóng xuất hiện. Toàn thân của nàng toát ra huyết quang, lập tức khiến cho thực lực của nàng chí ít tăng lên gấp ba, không, thậm chí là gấp năm lần.
Đây chính là thủ đoạn cấm kỵ của nàng, có thể bộc phát ra thực lực gấp năm lần, nhưng cũng giới hạn trong một kích, một kích này qua đi, chẳng những chiến lực của nàng sẽ ngã xuống, thậm chí chỉ bằng một phần mười dưới trạng thái bình thường.
Quả nhiên, quang ảnh hình người thứ năm căn bản không phải là đối thủ của nàng, bị một tiên của nàng đánh bay, nhưng chiến lực của nàng cũng rơi thẳng xuống.
Sưu sưu, hai người đều vọt tới chỗ vương tọa.
Đôi mắt đẹp của Tân Như Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng đang ở phía sau Lăng Hàn, nếu như không có hành động gì khác, như vậy người chiến thắng của ngọn núi này sẽ là Lăng Hàn.
Không được!
Nàng không chút do dự hất hai tay lên, hai cái trường tiên đánh về phía Lăng Hàn.
Dựa vào, không chịu thua nổi sao?
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền đáp lễ.
Nắm tay nện vào trên trường tiên, lập tức tạo nên gợn sóng lực lượng mạnh mẽ, không khí hoàn toàn bị xé rách, ánh sáng cũng vặn vẹo.
Chỉ thấy Tân Như Nguyệt liên tục lui lại, trực tiếp lui xuống khỏi bậc thang, mà mặc dù thân hình của Lăng Hàn lắc lư, thế nhưng lại ngã ngồi xuống dưới vương tọa, đặt mông ngồi vững vàng lên trên vương tọa.
Tân Như Nguyệt tính sai, sau khi vận dụng thủ đoạn cấm kỵ, chiến lực của nàng rớt xuống chỉ còn một phần mười, không có cách nào áp chế được Lăng Hàn. Nếu không, nàng tự tin có thể quất bay Lăng Hàn ra ngoài.
Tân Như Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, nàng tuyệt đối không thể tiếp nhận được kết quả như vậy.
Bất kể là người hậu tuyển Sồ Long, hay là công pháp ẩn ở bên trong bức họa bằng đá đều đã rời xa nàng.
Nàng oán hận nắm chặt song tiên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì tuyệt đối Lăng Hàn đã chết rất nhiều lần rồi.
Lăng Hàn nhìn về phía nữ nhân này, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Kỳ thực Tân Như Nguyệt này cũng không khác gì Đổng Tề, Đồng Miêu, chỉ là nàng ẩn mình rất khá mà thôi.
Rất nhanh hắn đã thu hồi ánh mắt, chỉ cần hắn bước vào thất cốt, như vậy coi như không có cách nào chiến thắng được nữ nhân này, muốn tự vệ cũng không có vấn đề gì nữa.
Lần sau gặp mặt hắn sẽ yêu cầu Tam Dương Bổ Thiên Công của nàng, không có người nào có thể nợ đồ của hắn mà không trả.
Tuyệt đối không được!
Vương tọa bay lên trên không.
Sưu, Dưỡng Nguyên Hồ Lô bên hông của Lăng Hàn đột nhiên bị một cỗ lực lượng thần bí làm cho rơi xuống, rơi xuống đỉnh núi.
Lăng Hàn muốn đi kiếm, nhưng thân thể lại bị lực lượng cường đại trói buộc ở trên vương tọa, cho nên đành phải kêu lên:
- Vâng.
Thanh âm của Đại Oa như trẻ đang bú sữa vang vọng, lại chạy tới tiếp lấy Hồ Lô.
Lăng Hàn cũng yên tâm lại, nếu muốn đi cướp hồ lô, như vậy trong đánh nhau cùng cấp, Đại Oa cũng sẽ không thua bởi bất luận kẻ nào.
Chín ngọn núi đồng thời phát ra ánh sáng hừng hực, giống như khai thiên tích địa, quang hoa vô hạn.
Trên bầu trời, một tòa cung điện hiển hiện, cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung, tản ra đại khí vô tận.
Sưu sưu sưu, tám cái vương tọa trước đó cũng bay đi về phía cung điện trên bầu trời.
Chín vương tọa tụ tập, sau đó đáp xuống quảng trường cực lớn ở trước cung điện, quảng trường do những tảng đá như bạch ngọc trải thành, có thể nói là gần như có thể soi gương.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy thân thể mình buông lỏng.
Trước đó sau khi leo lên vương tọa, vương tọa lập tức sinh ra lực hấp thụ cường đại đối với hắn, cố định hắn ở bên trên vương tọa. Thế nhưng mất đi tự do trong giây lát ngắn ngủi cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì hắn cảm ứng được vương tọa đang truyền cho hắn năng lượng rất kinh người, tăng thể phách của hắn lên một cách toàn diện.
Đây không phải là tăng tu vi của hắn lên, mà là bản chất sinh mệnh tăng lên, có rất nhiều chỗ tốt.
Chỉ là, đáng tiếc là sau khi lực trói buộc của vương tọa đối với hắn biến mất, loại tăng lên này cũng đã biến mất.
Thần Đạo Đan Tôn
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày.
Lăng Hàn sắp đạt đạt tới lục cốt đỉnh phong, mà một ngày nọ, sau khi tu luyện buổi sáng kết thúc, hắn đã hoàn toàn chắc chắn có thể chiến thắng đối thủ.
Hắn xông lên bậc thang phát động chiến đấu, không nghĩ tới Tân Như Nguyệt cũng vọt lên, vẻ mặt kiên quyết, nhất định phải chiến thắng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Vì tiết kiệm thời gian, vừa bắt đầu bọn hắn đã vận dụng đại chiêu, Lăng Hàn dùng tới chiến chùy, mà Tân Như Nguyệt thì song tiên cùng múa, từng ký hiệu sáng lên, hai cái roi giống như quang ảnh, một roi đánh xuống, cường giả hôi phi yên diệt.
Chỉ là, vẫn là Lăng Hàn xử lý nhanh hơn. Hắn đã xử lý xong quang ảnh hình người thứ nhất, nhưng Tân Như Nguyệt cũng chỉ rớt lại phía sau một chút, cơ hồ chỉ là chênh lệch một hai giây, nàng cũng đã xử lý xong đối thủ thứ nhất của mình.
Ông, đối thủ thứ hai xuất hiện.
Chiến chiến chiến, đối thủ này vẫn dễ như trở bàn tay, vẫn là Lăng Hàn nhanh hơn, ưu thế trước đó khiến cho hắn nhanh hơn nàng chừng bốn giây.
Sau đó là đối thủ thứ ba.
Chênh lệch lần này càng rõ ràng, rất nhanh Lăng Hàn đã chiến thắng, mà Tân Như Nguyệt vẫn còn đang kịch chiến.
Thậm chí, khi Lăng Hàn xử lý đối thủ thứ tư thì Tân Như Nguyệt mới khó khăn lắm đánh bại được đối thủ thứ ba.
Lăng Hàn nghênh đón quang ảnh hình người thứ năm, mà Tân Như Nguyệt lại đang phát động kịch chiến cùng quang ảnh hình người thứ tư.
Lần này cả hai đều phải quần đấu với đối thủ nhiều hơn.
Dù Lăng Hàn đã có nắm chắc mười phần thủ thắng, thế nhưng thắng và dùng bao nhiêu chiêu mới thắng lại là hai chuyện khác nhau. Quan trọng nhất là, quang ảnh hình người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chiêu sát khí xung kích, nếu không, Lăng Hàn muốn chiến thắng sẽ không khó khăn như thế nữa.
Chừng nửa canh giờ sau, Lăng Hàn đã chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, muốn thủ thắng cũng chỉ còn mấy chiêu nữa mà thôi.
Lúc này, Tân Như Nguyệt cũng sắp thủ thắng.
Phanh!
Lăng Hàn đánh bay đối thủ của mình, một bên khác, Tân Như Nguyệt cũng dùng song tiên tiêu diệt quang ảnh hình người thứ tư.
Nàng không chút do dự xông về phía trước, hàm răng ngà khẽ cắn, một viên đan dược đã sớm đặt ở bên trong miệng lập tức vỡ vụn, hiệu quả nhanh chóng xuất hiện. Toàn thân của nàng toát ra huyết quang, lập tức khiến cho thực lực của nàng chí ít tăng lên gấp ba, không, thậm chí là gấp năm lần.
Đây chính là thủ đoạn cấm kỵ của nàng, có thể bộc phát ra thực lực gấp năm lần, nhưng cũng giới hạn trong một kích, một kích này qua đi, chẳng những chiến lực của nàng sẽ ngã xuống, thậm chí chỉ bằng một phần mười dưới trạng thái bình thường.
Quả nhiên, quang ảnh hình người thứ năm căn bản không phải là đối thủ của nàng, bị một tiên của nàng đánh bay, nhưng chiến lực của nàng cũng rơi thẳng xuống.
Sưu sưu, hai người đều vọt tới chỗ vương tọa.
Đôi mắt đẹp của Tân Như Nguyệt trở nên lạnh lẽo, nàng đang ở phía sau Lăng Hàn, nếu như không có hành động gì khác, như vậy người chiến thắng của ngọn núi này sẽ là Lăng Hàn.
Không được!
Nàng không chút do dự hất hai tay lên, hai cái trường tiên đánh về phía Lăng Hàn.
Dựa vào, không chịu thua nổi sao?
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, đánh ra một quyền đáp lễ.
Nắm tay nện vào trên trường tiên, lập tức tạo nên gợn sóng lực lượng mạnh mẽ, không khí hoàn toàn bị xé rách, ánh sáng cũng vặn vẹo.
Chỉ thấy Tân Như Nguyệt liên tục lui lại, trực tiếp lui xuống khỏi bậc thang, mà mặc dù thân hình của Lăng Hàn lắc lư, thế nhưng lại ngã ngồi xuống dưới vương tọa, đặt mông ngồi vững vàng lên trên vương tọa.
Tân Như Nguyệt tính sai, sau khi vận dụng thủ đoạn cấm kỵ, chiến lực của nàng rớt xuống chỉ còn một phần mười, không có cách nào áp chế được Lăng Hàn. Nếu không, nàng tự tin có thể quất bay Lăng Hàn ra ngoài.
Tân Như Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, nàng tuyệt đối không thể tiếp nhận được kết quả như vậy.
Bất kể là người hậu tuyển Sồ Long, hay là công pháp ẩn ở bên trong bức họa bằng đá đều đã rời xa nàng.
Nàng oán hận nắm chặt song tiên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì tuyệt đối Lăng Hàn đã chết rất nhiều lần rồi.
Lăng Hàn nhìn về phía nữ nhân này, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Kỳ thực Tân Như Nguyệt này cũng không khác gì Đổng Tề, Đồng Miêu, chỉ là nàng ẩn mình rất khá mà thôi.
Rất nhanh hắn đã thu hồi ánh mắt, chỉ cần hắn bước vào thất cốt, như vậy coi như không có cách nào chiến thắng được nữ nhân này, muốn tự vệ cũng không có vấn đề gì nữa.
Lần sau gặp mặt hắn sẽ yêu cầu Tam Dương Bổ Thiên Công của nàng, không có người nào có thể nợ đồ của hắn mà không trả.
Tuyệt đối không được!
Vương tọa bay lên trên không.
Sưu, Dưỡng Nguyên Hồ Lô bên hông của Lăng Hàn đột nhiên bị một cỗ lực lượng thần bí làm cho rơi xuống, rơi xuống đỉnh núi.
Lăng Hàn muốn đi kiếm, nhưng thân thể lại bị lực lượng cường đại trói buộc ở trên vương tọa, cho nên đành phải kêu lên:
- Vâng.
Thanh âm của Đại Oa như trẻ đang bú sữa vang vọng, lại chạy tới tiếp lấy Hồ Lô.
Lăng Hàn cũng yên tâm lại, nếu muốn đi cướp hồ lô, như vậy trong đánh nhau cùng cấp, Đại Oa cũng sẽ không thua bởi bất luận kẻ nào.
Chín ngọn núi đồng thời phát ra ánh sáng hừng hực, giống như khai thiên tích địa, quang hoa vô hạn.
Trên bầu trời, một tòa cung điện hiển hiện, cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung, tản ra đại khí vô tận.
Sưu sưu sưu, tám cái vương tọa trước đó cũng bay đi về phía cung điện trên bầu trời.
Chín vương tọa tụ tập, sau đó đáp xuống quảng trường cực lớn ở trước cung điện, quảng trường do những tảng đá như bạch ngọc trải thành, có thể nói là gần như có thể soi gương.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy thân thể mình buông lỏng.
Trước đó sau khi leo lên vương tọa, vương tọa lập tức sinh ra lực hấp thụ cường đại đối với hắn, cố định hắn ở bên trên vương tọa. Thế nhưng mất đi tự do trong giây lát ngắn ngủi cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì hắn cảm ứng được vương tọa đang truyền cho hắn năng lượng rất kinh người, tăng thể phách của hắn lên một cách toàn diện.
Đây không phải là tăng tu vi của hắn lên, mà là bản chất sinh mệnh tăng lên, có rất nhiều chỗ tốt.
Chỉ là, đáng tiếc là sau khi lực trói buộc của vương tọa đối với hắn biến mất, loại tăng lên này cũng đã biến mất.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3917: Vượt lên trước một bước
10.0/10 từ 37 lượt.