Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3817: Dâng thư hàng
Ở dưới tình huống thực lực hoàn toàn chiếm ưu, yêu tộc tự nhiên phái ra một vị đại tướng quân, nói đến dâng thư hàng?
Làm thế nào tin tưởng được?
Mơ mộng hão huyền cũng không sẽ không đáng tin cậy giống như vậy.
- A, lời nói này là thật sao?
Đại hoàng tử tuy rằng cũng giật mình một cái, nhưng trên mặt lập tức khôi phục vẻ thản nhiên.
Huyết Xích La thoáng lộ ra một sự sỉ nhục. Hắn đại biểu Việt triều qua đưa thư hàng, điều này cũng không phải chuyện vinh quang gì, làm gì có được tâm tình nói đùa. Hắn trầm giọng nói:
- Bản tọa sao lại lấy loại chuyện này ra nói đùa sao?
Đó chính là thật sự được chưa?
Suy nghĩ một chút cũng đúng. Cho dù nói đùa cũng không có lời nói đùa nào như vậy. Ở trước mặt nhiều người như vậy nói muốn dâng thư hàng.
Nhưng vấn đề là, trước đó từng phân tích qua, yêu tộc hoàn toàn không có lý do cúi đầu. Điều này khiến cho mọi người không nghĩ ra được.
Đại hoàng tử có cảm giác tung bay theo gió, ung dung lạnh lùng bình tĩnh, lập tức cười, nói:
- A, nếu Việt triều nguyện ý quy hàng, vậy Dương đại nhân, ngươi qua đây chủ trì một chút.
Hắn mặc dù là đại hoàng tử, nhưng bây giờ chủ sự lại là Dương Bách, không thể bao biện làm thay.
Dương Bách chẳng hiểu ra sao. Chuyện này phát triển cũng quá nhanh, không sao có thể đoán trước được, khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng.
Tại sao yêu tộc lại dâng thư hàng?
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái. Nhưng đường đường là Huyền Bắc Quốc lẽ nào ngay cả thư hàng cũng không dám tiếp nhận sao?
Dương Bách đi ra, đối mặt với Huyết Xích La.
Huyết Xích La đưa tay ra. Từ trong không trung xuất hiện thêm một đạo chiếu thư. Hai tay hắn dâng lên, đưa về phía Dương Bách.
Dương Bách đưa tay, tiếp nhận hàng thư. Sau đó, hắn mở ra nhìn.
Bốn đại soái và các vị hoàng tử đều không tự chủ được tiến tới, ánh mắt đảo qua. Sau đó, bọn họ không ai là không lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ.
Đây thật sự là thư hàng.
Trong thư xin hàng, hoàng đế yêu tộc thể hiện đầy đủ sự tôn sùng đối với Trần Phong Viêm, cho nên cam tâm tình nguyện dẫn theo nước xin hàng, từ nay về sau thuộc về dưới trướng của Trần Phong Viêm.
- Bệ hạ muôn năm!
Dương Bách là người đầu tiên nói, âm thanh rất lớn, cũng mang theo run rẩy.
Từ trong thư hàng có thể thấy rõ ràng, yêu tộc sở dĩ đầu hàng, hoàn toàn là bởi vì Trần Phong Viêm.
- Thánh hoàng muôn năm!
Bốn đại soái cũng chấn động binh khí rống to hơn.
- Thánh hoàng muôn năm!
Mọi người xung quanh mặc dù không có tận mắt nhìn thấy được thư hàng, nhưng nghị sự trưởng và bốn đại soái đều nói như vậy, còn giả vờ được sao? Bọn họ tất nhiên cũng theo đó rống to.
Ai có thể nghĩ tới, một hồi chiến tranh đã vô cùng cấp bách tự nhiên sẽ lấy phương thức giống như vở hài kịch kết thúc như vậy?
- Vì biểu đạt sự tôn kính của hoàng đế chúng ta, ký kết hai tộc vĩnh viễn hữu nghị, hoàng đế chúng ta cũng phái ra nữ nhi mến yêu nhất, Bích Tiêu công chúa, hi vọng có thể cùng một vị hoàng tử thành hôn, xem như cầu nối hữu nghị giữa hai triều.
Huyết Xích La lại nói. Hắn hơi lui ra phía sau, khom người, nhường đường cho một nữ tử ở phía sau.
Nữ tử này trước vẫn vẫn ở phía sau lưng Huyết Xích La. Trên mặt nàng lại có một tấm lụa trắng che kín, không nhìn thấy được tướng mạo, tất nhiên cũng không có khiến cho người nào chú ý tới.
Cho tới bây giờ, nàng lộ ra ngoài ở ánh mắt chú ý của ngàn vạn người.
Mỹ nhân tuyệt thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của mỗi người đều dâng lên một ý nghĩ như vậy.
Nữ tử này tuy rằng diện mạo không lộ ra, nhưng chỉ nhìn dáng người thôi, lại làm cho tim người tung bay. Đây tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc đẹp đến hại nước hại dân.
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn tới trên người những hoàng tử kia. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy phải hứa gả cho một trong đám người bọn họ. Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta ghen tỵ.
Bích Tiêu công chúa tháo khăn che mặt xuống. Nhất thời một gương mặt tuyệt sắc khi vui hay khi giận đều xinh đẹp hiện lên, ngũ quan tinh xảo giống như hàng mỹ nghệ tinh mỹ nhất trên thế gian, như mộng như ảo.
Tuyệt sắc như vậy, thật sự có khả năng tồn tại ở trên nhân gian sao?
Nàng nhìn về phía các vị hoàng tử và bốn đại soái dịu dàng cúi người, nói:
- Bích Tiêu bái kiến các vị hoàng tử, các vị đại nhân.
Nữ tử này thật sự đẹp đến tuyệt sắc khuynh thành. Không chỉ có bốn đại soái, Dương Bách cũng cũng lộ ra biểu tình si ngốc. Cho dù là những hoàng tử thứ hạng sát đầu cũng không ai là không lộ ra vẻ động tâm.
Tất cả mọi người nhìn về phía những hoàng tử kia, biểu tình lại càng thêm hâm mộ đố kị. Vì giai nhân tuyệt sắc như vậy, bọn họ có thể giết người phóng hỏa.
Lăng Hàn nhe răng nhếch miệng. Lẽ nào hoàng đế yêu tộc này muốn dùng mỹ nhân kế, lại thêm kế ly gián, lấy Bích Tiêu công chúa khiến cho Huyền Bắc Quốc nội loạn, không chiến mà thắng?
- Phụ thân, ta lớn lên khẳng định đẹp hơn so với nàng.
Lục Oa bĩu môi nói.
Lăng Hàn ha hả, một câu nói giấu ở bụng không có nói ra.
Lão lục, ngươi là ẩn thân. Cho dù đẹp đến mức nào thì lại như thế nào, căn bản không có người nào nhìn ra được!
Bích Tiêu công chúa này quả thật rất đẹp, nhưng so ra vẫn kém nữ hoàng và Hổ Nữu. Lăng Hàn rất nhanh liền thu hồi lực chú ý, nhìn về phía Lục Oa hỏi:
- Thanh cương tinh thể có lợi hại tới mức nào?
Lục Oa cắn ngón tay suy nghĩ một chút, nói:
- Có thể kích phát ra một môn thần thông, đánh ra Thanh Cương khí, vốn có lực phá hoại đáng sợ.
Ngay cả Lục Oa cũng có thể nói vậy, Thanh Cương kình khí kia chắc hẳn là rất lợi hại.
- Chỉ có điều, thanh cương tinh thể chỉ có thể xếp hạng thứ chín, so ra vẫn kém hơn rất nhiều só với thần thông thành tựu hậu thiên.
Lục Oa lại biểu đạt xem thường.
- Ví dụ như thuật ẩn thân của ngươi?
Lăng Hàn cười hỏi.
- Đúng vậy. Bảy người chúng ta có thần thông tuyệt đối có thể đứng vào trước tam đẳng. cũng chỉ có một ít thần thể siêu cấp như thần thể vô lượng, thần thể vạn kiếp có khả năng vượt qua chúng ta. Nhưng thần thể như vậy mấy vạn năm cũng không nhất định có thể xuất hiện một người.
Lục Oa vô cùng cao ngạo nói.
A, ngươi thế nào cũng bị lây nhiễm khuyết điểm của Tam Oa vậy?
Lăng Hàn không khỏi hâm mộ. Hắn rõ ràng là từ trong thần thạch xuất thế, vì sao lại không có thần thông gì?
Thần Đạo Đan Tôn
Làm thế nào tin tưởng được?
Mơ mộng hão huyền cũng không sẽ không đáng tin cậy giống như vậy.
- A, lời nói này là thật sao?
Đại hoàng tử tuy rằng cũng giật mình một cái, nhưng trên mặt lập tức khôi phục vẻ thản nhiên.
Huyết Xích La thoáng lộ ra một sự sỉ nhục. Hắn đại biểu Việt triều qua đưa thư hàng, điều này cũng không phải chuyện vinh quang gì, làm gì có được tâm tình nói đùa. Hắn trầm giọng nói:
- Bản tọa sao lại lấy loại chuyện này ra nói đùa sao?
Đó chính là thật sự được chưa?
Suy nghĩ một chút cũng đúng. Cho dù nói đùa cũng không có lời nói đùa nào như vậy. Ở trước mặt nhiều người như vậy nói muốn dâng thư hàng.
Nhưng vấn đề là, trước đó từng phân tích qua, yêu tộc hoàn toàn không có lý do cúi đầu. Điều này khiến cho mọi người không nghĩ ra được.
Đại hoàng tử có cảm giác tung bay theo gió, ung dung lạnh lùng bình tĩnh, lập tức cười, nói:
- A, nếu Việt triều nguyện ý quy hàng, vậy Dương đại nhân, ngươi qua đây chủ trì một chút.
Hắn mặc dù là đại hoàng tử, nhưng bây giờ chủ sự lại là Dương Bách, không thể bao biện làm thay.
Dương Bách chẳng hiểu ra sao. Chuyện này phát triển cũng quá nhanh, không sao có thể đoán trước được, khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng.
Tại sao yêu tộc lại dâng thư hàng?
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái. Nhưng đường đường là Huyền Bắc Quốc lẽ nào ngay cả thư hàng cũng không dám tiếp nhận sao?
Dương Bách đi ra, đối mặt với Huyết Xích La.
Huyết Xích La đưa tay ra. Từ trong không trung xuất hiện thêm một đạo chiếu thư. Hai tay hắn dâng lên, đưa về phía Dương Bách.
Dương Bách đưa tay, tiếp nhận hàng thư. Sau đó, hắn mở ra nhìn.
Bốn đại soái và các vị hoàng tử đều không tự chủ được tiến tới, ánh mắt đảo qua. Sau đó, bọn họ không ai là không lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ.
Đây thật sự là thư hàng.
Trong thư xin hàng, hoàng đế yêu tộc thể hiện đầy đủ sự tôn sùng đối với Trần Phong Viêm, cho nên cam tâm tình nguyện dẫn theo nước xin hàng, từ nay về sau thuộc về dưới trướng của Trần Phong Viêm.
- Bệ hạ muôn năm!
Dương Bách là người đầu tiên nói, âm thanh rất lớn, cũng mang theo run rẩy.
Từ trong thư hàng có thể thấy rõ ràng, yêu tộc sở dĩ đầu hàng, hoàn toàn là bởi vì Trần Phong Viêm.
- Thánh hoàng muôn năm!
Bốn đại soái cũng chấn động binh khí rống to hơn.
- Thánh hoàng muôn năm!
Mọi người xung quanh mặc dù không có tận mắt nhìn thấy được thư hàng, nhưng nghị sự trưởng và bốn đại soái đều nói như vậy, còn giả vờ được sao? Bọn họ tất nhiên cũng theo đó rống to.
Ai có thể nghĩ tới, một hồi chiến tranh đã vô cùng cấp bách tự nhiên sẽ lấy phương thức giống như vở hài kịch kết thúc như vậy?
- Vì biểu đạt sự tôn kính của hoàng đế chúng ta, ký kết hai tộc vĩnh viễn hữu nghị, hoàng đế chúng ta cũng phái ra nữ nhi mến yêu nhất, Bích Tiêu công chúa, hi vọng có thể cùng một vị hoàng tử thành hôn, xem như cầu nối hữu nghị giữa hai triều.
Huyết Xích La lại nói. Hắn hơi lui ra phía sau, khom người, nhường đường cho một nữ tử ở phía sau.
Nữ tử này trước vẫn vẫn ở phía sau lưng Huyết Xích La. Trên mặt nàng lại có một tấm lụa trắng che kín, không nhìn thấy được tướng mạo, tất nhiên cũng không có khiến cho người nào chú ý tới.
Cho tới bây giờ, nàng lộ ra ngoài ở ánh mắt chú ý của ngàn vạn người.
Mỹ nhân tuyệt thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của mỗi người đều dâng lên một ý nghĩ như vậy.
Nữ tử này tuy rằng diện mạo không lộ ra, nhưng chỉ nhìn dáng người thôi, lại làm cho tim người tung bay. Đây tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc đẹp đến hại nước hại dân.
Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn tới trên người những hoàng tử kia. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy phải hứa gả cho một trong đám người bọn họ. Suy nghĩ một chút cũng khiến cho người ta ghen tỵ.
Bích Tiêu công chúa tháo khăn che mặt xuống. Nhất thời một gương mặt tuyệt sắc khi vui hay khi giận đều xinh đẹp hiện lên, ngũ quan tinh xảo giống như hàng mỹ nghệ tinh mỹ nhất trên thế gian, như mộng như ảo.
Tuyệt sắc như vậy, thật sự có khả năng tồn tại ở trên nhân gian sao?
Nàng nhìn về phía các vị hoàng tử và bốn đại soái dịu dàng cúi người, nói:
- Bích Tiêu bái kiến các vị hoàng tử, các vị đại nhân.
Nữ tử này thật sự đẹp đến tuyệt sắc khuynh thành. Không chỉ có bốn đại soái, Dương Bách cũng cũng lộ ra biểu tình si ngốc. Cho dù là những hoàng tử thứ hạng sát đầu cũng không ai là không lộ ra vẻ động tâm.
Tất cả mọi người nhìn về phía những hoàng tử kia, biểu tình lại càng thêm hâm mộ đố kị. Vì giai nhân tuyệt sắc như vậy, bọn họ có thể giết người phóng hỏa.
Lăng Hàn nhe răng nhếch miệng. Lẽ nào hoàng đế yêu tộc này muốn dùng mỹ nhân kế, lại thêm kế ly gián, lấy Bích Tiêu công chúa khiến cho Huyền Bắc Quốc nội loạn, không chiến mà thắng?
- Phụ thân, ta lớn lên khẳng định đẹp hơn so với nàng.
Lục Oa bĩu môi nói.
Lăng Hàn ha hả, một câu nói giấu ở bụng không có nói ra.
Lão lục, ngươi là ẩn thân. Cho dù đẹp đến mức nào thì lại như thế nào, căn bản không có người nào nhìn ra được!
Bích Tiêu công chúa này quả thật rất đẹp, nhưng so ra vẫn kém nữ hoàng và Hổ Nữu. Lăng Hàn rất nhanh liền thu hồi lực chú ý, nhìn về phía Lục Oa hỏi:
- Thanh cương tinh thể có lợi hại tới mức nào?
Lục Oa cắn ngón tay suy nghĩ một chút, nói:
- Có thể kích phát ra một môn thần thông, đánh ra Thanh Cương khí, vốn có lực phá hoại đáng sợ.
Ngay cả Lục Oa cũng có thể nói vậy, Thanh Cương kình khí kia chắc hẳn là rất lợi hại.
- Chỉ có điều, thanh cương tinh thể chỉ có thể xếp hạng thứ chín, so ra vẫn kém hơn rất nhiều só với thần thông thành tựu hậu thiên.
Lục Oa lại biểu đạt xem thường.
- Ví dụ như thuật ẩn thân của ngươi?
Lăng Hàn cười hỏi.
- Đúng vậy. Bảy người chúng ta có thần thông tuyệt đối có thể đứng vào trước tam đẳng. cũng chỉ có một ít thần thể siêu cấp như thần thể vô lượng, thần thể vạn kiếp có khả năng vượt qua chúng ta. Nhưng thần thể như vậy mấy vạn năm cũng không nhất định có thể xuất hiện một người.
Lục Oa vô cùng cao ngạo nói.
A, ngươi thế nào cũng bị lây nhiễm khuyết điểm của Tam Oa vậy?
Lăng Hàn không khỏi hâm mộ. Hắn rõ ràng là từ trong thần thạch xuất thế, vì sao lại không có thần thông gì?
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3817: Dâng thư hàng
10.0/10 từ 37 lượt.