Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3517: Tu vi bay vùn vụt
Với thực lực hiện tại của hắn rất miễn cưỡng tạo nghệ trong trận pháp.
Lăng Hàn gật gù, chỉ đành bỏ cuộc, chờ khi thực lực của hắn cường đại rất nhiều, hoặc tạo nghệ trận pháp tăng cao rồi mới đến thử lần nữa.
Lăng Hàn xoay người nhìn hướng lối ra.
Lý Trường Đan vẫn còn ngồi tại chỗ, tay cầm thanh kiếm, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Hai cái chân bị chém đứt tất nhiên đau thấu tim, thứ chống đỡ Lý Trường Đan cứ chờ mãi là mối hận với Lăng Hàn.
Gã muốn báo thù, báo thù, báo thù!
Mắt thấy Lăng Hàn đến gần mình, Lý Trường Đan nhếch mép cười nhạt.
Rốt cuộc ngươi khao khát khó nhịn muốn đi ra ngoài đúng không?
Ba trái cây thì giúp ích gì, có thể giải khát, thành đồ ăn sao?
Đến đây chịu chết đi!
Lăng Hàn đến gần, trận pháp trong khu vực này đã bị hắn khám phá, bởi vậy hắn đi rất nhẹ nhàng, ung dung như giẫm trên đất bằng, rất nhanh chỉ cách Lý Trường Đan hai trượng.
Nhưng kình lực không thể phát ra ngoài, dù cách nhau rất gần nhưng Lý Trường Đan không dám làm bậy. Phía trước là khu vực trận pháp, có sát khí khủng bố.
Lăng Hàn cười nói:
- Vẫn luôn canh giữ tại đây, ta nghĩ ngươi không muốn muốn hộ tống ta về tông môn đúng không?
Lý Trường Đan cố kiềm nén lửa giận thản nhiên nói:
- Không phải.
- Vậy là muốn giết ta?
- Muốn?
Lăng Hàn gật đầu bước nhanh đến gần Lý Trường Đan:
- Vậy thì đến thử đi!
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang vụt qua, Lý Trường Đan rút kiếm đâm vào ngực Lăng Hàn.
Thật ra Lý Trường Đan muốn đâm vào cổ họng Lăng Hàn nhưng vì bị cụt hai chân, không đủ độ cao nên chỉ đâm vào phần ngực của hắn.
Lăng Hàn giơ nắm đấm đánh hướng trường kiếm.
Lý Trường Đan nhếch mép cười nhạt, tiểu tử này cho rằng gã cụt hai chân thì thực lực cũng bị phế sao?
Tốt lắm, trước tiên chặt đứt hai tay của tiểu tử này!
Nhưng lưỡi kiếm sắp chạm vào nắm tay của Lăng Hàn thì khó tin là cánh tay hắn vặn vẹo đổi thành bề mặt nắm đấm đánh vào thân kiếm.
Bùm!
Nắm đấm mang theo lực chấn động mạnh.
Trường kiếm chệch sang một bên mất chính xác, không đâm được cái gì.
Lý Trường Đan cảm giác cổ tay đau nhức suýt buông kiếm ra, gã hầm giật mình, lực lượng như thế lớn đến mức nào?
Lý Trường Đan hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, cảm thấy đầu óc hỗn loạn:
Lăng Hàn cười khẽ:
- Không có đủ thực lực thì ta làm sao dám xin Lý sư huynh chỉ dạy?
Lý Trường Đan đã hiểu:
- Là ba trái bảo quả!
Lúc trước Lăng Hàn ăn ba trái cây chắc rất quý giá, khiến thực lực của hắn bay vọt không thua kém gã.
Lăng Hàn đấm hai tay vào nhau:
- Đoán đúng! Lý Trường Đan, ta tự hỏi chưa từng trêu vào ngươi, nhưng trước tiên ngươi phái Trịnh Đồng Phong dụ ta đi sòng bạc, lại xúi đám Nhuế Nguyên Lượng vu oan hại ta. Chỉ vì ta có khả năng uy hiếp thân phận đạo tử của ngươi?
Lý Trường Đan mặt dữ tợn rít qua kẽ răng:
- Như thế vẫn chưa đủ sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Chút cách cục của ngươi thật là nhỏ đến tội, thiên hạ lớn biết bao, chỉ cần có thực lực thì vươn lên ở đâu chẳng được?
Lý Trường Đan hét to:
- Vậy tại sao ngươi muốn cướp vị trí đạo tử của ta?
Lăng Hàn bật cười:
- Cướp của ngươi?
Đạo tử đã sớm dành cho Lý Trường Đan sao?
Thôi, loại người này rất tự kỷ, nói nhiều làm gì.
Giết!
Lăng Hàn xuất kích, thi triển Yêu Hầu quyền có uy lực vô cùng.
Lý Trường Đan không tiện đi lại, một tay đập xuống đất bật người lên, sau đó điều chỉnh vị trí. Nhưng làm vậy không đủ nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã bị Lăng Hàn áp sát vài cái đánh bay trường kiếm trong tay gã.
Phụt!
Lăng Hàn đấm một cái vào ngực Lý Trường Đan, làm lồng ngực của gã lõm xuống.
Ánh mắt Lý Trường Đan ngơ ngẩn, gã cúi đầu nhìn ngực mình lại ngước nhìn Lăng Hàn.
Lý Trường Đan đã không cảm giác đau đớn, muốn nói chuyện nhưng không hé môi được, thân thể từ từ trượt xuống.
Rầm!
Lý Trường Đan té dưới đất, mắt trợn to không chịu khép lại.
Lăng Hàn lục tìm trên người Lý Trường Đan, rất nhanh tìm thấy cái hộp đựng con cóc màu ngọc. Lăng Hàn không biết thứ này là gì, nhưng được Lý Trường Đan cất giấu thì chắc là thứ tốt.
Lăng Hàn cất đi sau đó rời khỏi nơi này.
Nguy hiểm của đám người Lý Trường Đan đã bị giải trừ, nhưng Lăng Hàn còn chưa điều tra rõ bí ẩn vụ thợ mỏ biến mất.
Lăng Hàn phát hiện một con thằn lằn to cửu mạch, rất có thể là nó ăn tất cả thợ mỏ. Nhưng vấn đề là trong phạm vi Cổ Đạo tông tại sao xuất hiện một quái vật cửu mạch mà không chút tiếng động gì?
Mỗi năm tông môn sẽ điều tra quy mô lớn trong núi, hễ không phải là mảnh đất có trận pháp áp chế thì sẽ bị lục soát một lần. Nên yêu thú muốn mọc rễ, lớn mạnh tại đây hầu như là chuyện không thể.
Ưm, cũng chưa chắc, như Hầu ca chưa từng bị người phát hiện.
Lăng Hàn thầm nghĩ hắn cứ thế quay về, bẩm báo tình huống lại hay tìm kiếm thử, hiểu rõ ràng hơn?
Lăng Hàn suy nghĩ:
- Bây giờ ta đã là cửu mạch sơ kỳ, lực lượng phỏng chừng hơn năm vạn cân, sánh bằng thập mạch, chỉ khác là không thể phát lực lượng ra ngoài. Nên có gặp một con thằn lằn to thì nó sẽ bị ta chà đạp. Tốt lắm, đi thăm dò khắp nơi thử.
Lăng Hàn thăm dò trong khoáng động, một lúc lâu sau hắn tìm được cái hang đen như mực.
Lăng Hàn gỡ xuống ngọn đèn trên vách đá đung đưa chiếu sáng, phát hiện dấu vết cửa hang còn mới mẻ, mới đào không lâu. Nhưng sau khi đi vào phát hiện vách hang mọc đầy rêu xanh.
Điều này nói lên cái gì? Rằng cái hang đã tồn tại từ lâu, chẳng qua gần đây mới được đào thông.
Trong hang nổi lên cơn gió mang theo mùi hôi mãnh liệt làm Lăng Hàn bịt mũi:
- Hôi quá!
Đây là hang ổ của con thằn lằn màu đỏ sao?
Lăng Hàn tiến lên trước, tốc độ rất chậm, tiếng bước chân gần như không nghe thấy, hắn còn tắt ngọn đèn trong tay.
Đi chưa được mấy bước thì mùi hôi càng nồng nặc, Lăng Hàn bật đèn ném tới trước.
Đèn vạch đường cong chiếu sáng phong cảnh đường đi.
Lăng Hàn lộ vẻ muốn ói, hắn thấy nhiều thằn lằn màu đỏ lớn nhỏ khác nhau đang ăn cơm, thức ăn của chúng nó là xác chết. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Lăng Hàn chắc chắn những người chết là thợ mỏ mất tích, vì quần áo rất giống.
Rầm!
Đèn rớt xuống đất lăn mấy vòng, nhưng nó không bị hỏng, còn đang tỏa ánh sáng.
Đám thằn lằn đang ăn cơm liền bò hướng cây đèn, bốn cái chân ngắn co duỗi nhanh kinh người. Nhưng những con bò sát này chưa khai hóa trí tuệ, chúng nó gặm cắn cây đèn, rất nhanh phá hỏng đèn, không gian lại chìm trong bóng tối.
Lăng Hàn thấy rõ đám thằn lằn này không to bằng con lúc trước, suy đoán theo lẽ thường thì thực lực cũng sẽ không mạnh bằng con đầu tiên.
Thần Đạo Đan Tôn
Lăng Hàn gật gù, chỉ đành bỏ cuộc, chờ khi thực lực của hắn cường đại rất nhiều, hoặc tạo nghệ trận pháp tăng cao rồi mới đến thử lần nữa.
Lăng Hàn xoay người nhìn hướng lối ra.
Lý Trường Đan vẫn còn ngồi tại chỗ, tay cầm thanh kiếm, ánh mắt cực kỳ hung ác.
Hai cái chân bị chém đứt tất nhiên đau thấu tim, thứ chống đỡ Lý Trường Đan cứ chờ mãi là mối hận với Lăng Hàn.
Gã muốn báo thù, báo thù, báo thù!
Mắt thấy Lăng Hàn đến gần mình, Lý Trường Đan nhếch mép cười nhạt.
Rốt cuộc ngươi khao khát khó nhịn muốn đi ra ngoài đúng không?
Ba trái cây thì giúp ích gì, có thể giải khát, thành đồ ăn sao?
Đến đây chịu chết đi!
Lăng Hàn đến gần, trận pháp trong khu vực này đã bị hắn khám phá, bởi vậy hắn đi rất nhẹ nhàng, ung dung như giẫm trên đất bằng, rất nhanh chỉ cách Lý Trường Đan hai trượng.
Nhưng kình lực không thể phát ra ngoài, dù cách nhau rất gần nhưng Lý Trường Đan không dám làm bậy. Phía trước là khu vực trận pháp, có sát khí khủng bố.
Lăng Hàn cười nói:
- Vẫn luôn canh giữ tại đây, ta nghĩ ngươi không muốn muốn hộ tống ta về tông môn đúng không?
Lý Trường Đan cố kiềm nén lửa giận thản nhiên nói:
- Không phải.
- Vậy là muốn giết ta?
- Muốn?
Lăng Hàn gật đầu bước nhanh đến gần Lý Trường Đan:
- Vậy thì đến thử đi!
Xoẹt!
Một luồng kiếm quang vụt qua, Lý Trường Đan rút kiếm đâm vào ngực Lăng Hàn.
Thật ra Lý Trường Đan muốn đâm vào cổ họng Lăng Hàn nhưng vì bị cụt hai chân, không đủ độ cao nên chỉ đâm vào phần ngực của hắn.
Lăng Hàn giơ nắm đấm đánh hướng trường kiếm.
Lý Trường Đan nhếch mép cười nhạt, tiểu tử này cho rằng gã cụt hai chân thì thực lực cũng bị phế sao?
Tốt lắm, trước tiên chặt đứt hai tay của tiểu tử này!
Nhưng lưỡi kiếm sắp chạm vào nắm tay của Lăng Hàn thì khó tin là cánh tay hắn vặn vẹo đổi thành bề mặt nắm đấm đánh vào thân kiếm.
Bùm!
Nắm đấm mang theo lực chấn động mạnh.
Trường kiếm chệch sang một bên mất chính xác, không đâm được cái gì.
Lý Trường Đan cảm giác cổ tay đau nhức suýt buông kiếm ra, gã hầm giật mình, lực lượng như thế lớn đến mức nào?
Lý Trường Đan hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, cảm thấy đầu óc hỗn loạn:
Lăng Hàn cười khẽ:
- Không có đủ thực lực thì ta làm sao dám xin Lý sư huynh chỉ dạy?
Lý Trường Đan đã hiểu:
- Là ba trái bảo quả!
Lúc trước Lăng Hàn ăn ba trái cây chắc rất quý giá, khiến thực lực của hắn bay vọt không thua kém gã.
Lăng Hàn đấm hai tay vào nhau:
- Đoán đúng! Lý Trường Đan, ta tự hỏi chưa từng trêu vào ngươi, nhưng trước tiên ngươi phái Trịnh Đồng Phong dụ ta đi sòng bạc, lại xúi đám Nhuế Nguyên Lượng vu oan hại ta. Chỉ vì ta có khả năng uy hiếp thân phận đạo tử của ngươi?
Lý Trường Đan mặt dữ tợn rít qua kẽ răng:
- Như thế vẫn chưa đủ sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Chút cách cục của ngươi thật là nhỏ đến tội, thiên hạ lớn biết bao, chỉ cần có thực lực thì vươn lên ở đâu chẳng được?
Lý Trường Đan hét to:
- Vậy tại sao ngươi muốn cướp vị trí đạo tử của ta?
Lăng Hàn bật cười:
- Cướp của ngươi?
Đạo tử đã sớm dành cho Lý Trường Đan sao?
Thôi, loại người này rất tự kỷ, nói nhiều làm gì.
Giết!
Lăng Hàn xuất kích, thi triển Yêu Hầu quyền có uy lực vô cùng.
Lý Trường Đan không tiện đi lại, một tay đập xuống đất bật người lên, sau đó điều chỉnh vị trí. Nhưng làm vậy không đủ nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã bị Lăng Hàn áp sát vài cái đánh bay trường kiếm trong tay gã.
Phụt!
Lăng Hàn đấm một cái vào ngực Lý Trường Đan, làm lồng ngực của gã lõm xuống.
Ánh mắt Lý Trường Đan ngơ ngẩn, gã cúi đầu nhìn ngực mình lại ngước nhìn Lăng Hàn.
Lý Trường Đan đã không cảm giác đau đớn, muốn nói chuyện nhưng không hé môi được, thân thể từ từ trượt xuống.
Rầm!
Lý Trường Đan té dưới đất, mắt trợn to không chịu khép lại.
Lăng Hàn lục tìm trên người Lý Trường Đan, rất nhanh tìm thấy cái hộp đựng con cóc màu ngọc. Lăng Hàn không biết thứ này là gì, nhưng được Lý Trường Đan cất giấu thì chắc là thứ tốt.
Lăng Hàn cất đi sau đó rời khỏi nơi này.
Nguy hiểm của đám người Lý Trường Đan đã bị giải trừ, nhưng Lăng Hàn còn chưa điều tra rõ bí ẩn vụ thợ mỏ biến mất.
Lăng Hàn phát hiện một con thằn lằn to cửu mạch, rất có thể là nó ăn tất cả thợ mỏ. Nhưng vấn đề là trong phạm vi Cổ Đạo tông tại sao xuất hiện một quái vật cửu mạch mà không chút tiếng động gì?
Mỗi năm tông môn sẽ điều tra quy mô lớn trong núi, hễ không phải là mảnh đất có trận pháp áp chế thì sẽ bị lục soát một lần. Nên yêu thú muốn mọc rễ, lớn mạnh tại đây hầu như là chuyện không thể.
Ưm, cũng chưa chắc, như Hầu ca chưa từng bị người phát hiện.
Lăng Hàn thầm nghĩ hắn cứ thế quay về, bẩm báo tình huống lại hay tìm kiếm thử, hiểu rõ ràng hơn?
Lăng Hàn suy nghĩ:
- Bây giờ ta đã là cửu mạch sơ kỳ, lực lượng phỏng chừng hơn năm vạn cân, sánh bằng thập mạch, chỉ khác là không thể phát lực lượng ra ngoài. Nên có gặp một con thằn lằn to thì nó sẽ bị ta chà đạp. Tốt lắm, đi thăm dò khắp nơi thử.
Lăng Hàn thăm dò trong khoáng động, một lúc lâu sau hắn tìm được cái hang đen như mực.
Lăng Hàn gỡ xuống ngọn đèn trên vách đá đung đưa chiếu sáng, phát hiện dấu vết cửa hang còn mới mẻ, mới đào không lâu. Nhưng sau khi đi vào phát hiện vách hang mọc đầy rêu xanh.
Điều này nói lên cái gì? Rằng cái hang đã tồn tại từ lâu, chẳng qua gần đây mới được đào thông.
Trong hang nổi lên cơn gió mang theo mùi hôi mãnh liệt làm Lăng Hàn bịt mũi:
- Hôi quá!
Đây là hang ổ của con thằn lằn màu đỏ sao?
Lăng Hàn tiến lên trước, tốc độ rất chậm, tiếng bước chân gần như không nghe thấy, hắn còn tắt ngọn đèn trong tay.
Đi chưa được mấy bước thì mùi hôi càng nồng nặc, Lăng Hàn bật đèn ném tới trước.
Đèn vạch đường cong chiếu sáng phong cảnh đường đi.
Lăng Hàn lộ vẻ muốn ói, hắn thấy nhiều thằn lằn màu đỏ lớn nhỏ khác nhau đang ăn cơm, thức ăn của chúng nó là xác chết. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng Lăng Hàn chắc chắn những người chết là thợ mỏ mất tích, vì quần áo rất giống.
Rầm!
Đèn rớt xuống đất lăn mấy vòng, nhưng nó không bị hỏng, còn đang tỏa ánh sáng.
Đám thằn lằn đang ăn cơm liền bò hướng cây đèn, bốn cái chân ngắn co duỗi nhanh kinh người. Nhưng những con bò sát này chưa khai hóa trí tuệ, chúng nó gặm cắn cây đèn, rất nhanh phá hỏng đèn, không gian lại chìm trong bóng tối.
Lăng Hàn thấy rõ đám thằn lằn này không to bằng con lúc trước, suy đoán theo lẽ thường thì thực lực cũng sẽ không mạnh bằng con đầu tiên.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3517: Tu vi bay vùn vụt
10.0/10 từ 37 lượt.