Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3503: Tìm trận cơ
Tôn Kiếm Phương mở miệng nói đơn giản:
- Mọi người đều biết quy tắc rồi, ai là người đầu tiên ra khỏi đại trận thì đó là đạo tử của bản tông. Có thể tùy ý đánh nhau trong đại trận, không cần lo hậu quả, vì trận pháp cổ này dùng để thử thách người. Nếu xảy ra tình huống chết chóc nó sẽ tự động đưa người ra ngoài. Nhưng điều đó đồng nghĩa với mất tư cách tranh giành đạo tử. Được rồi, vào đi.
Tôn Kiếm Phương vung tay, những người có chí tranh giành vị trí đạo tử lần lượt vào đại trận.
Cổ trận chưa mở ra, sau khi Tôn Kiếm Phương đặt một miếng ngọc bội vào thì đại trận bị kích hoạt. Mặt đất, rừng cây trở nên mơ hồ, như có sương mù dày đặc bao phủ.
Người vào trong trận vội co giò chạy, sách lược tốt nhất là không đánh nhau, lao ra đại trận với tốc độ mau nhất. Nhưng chạy một hồi họ thấy kỳ kỳ, vì lúc trước còn thấy rõ thiên địa bỗng trở nên mơ hồ, tầm nhìn chỉ khoảng một trượng. Họ bị lạc cảm giác phương hướng, cảm thấy đông nam tây bắc đều như nhau.
Lý Trường Đan dịu dàng nói với Hạ Diệu Âm, mềm nhẹ khiến người say mê:
- Chờ ta.
Hạ Diệu Âm gật đầu nói:
- Ta sẽ đứng chờ Lý sư huynh ở lối ra, người đi ra đầu tiên chắc chắn là Lý sư huynh!
Lý Trường Đan cười ngạo nghễ, bước nhanh vào cổ trận.
Bên kia, Lăng Hàn kêu tiểu thị nữ đi về trước, hắn chậm rãi đi hướng đại trận.
Đại trận như con quái thụ ăn nhiều người, sương mù bốc hơi ngăn cách khu vực núi này.
Lăng Hàn đi chậm rãi, vừa đi vừa quan sát. Đã là trận pháp thì bằng vào tốc độ không thể là người đi ra đầu tiên, nên ưu tiên hàng đầu không phải co giò chạy nhanh mà là quan sát. Nếu thấy rõ đây là trận gì là có thể trực tiếp phá giải, nếu như không thể ít nhất mò ra chút manh mối, không thì chỉ lãng phí thời gian và sức khỏe.
Nhìn như Lăng Hàn đi lung tung nhưng hắn quan sát tỉ mỉ xung quanh, thầm đối lập, xây dựng lại.
Lăng Hàn chưa thấy qua trận pháp này nhưng lúc trong Nguyên Thế Giới hắn có nghiên cứu trận pháp, rồi sẽ có điểm chung. Cộng thêm Lăng Hàn có các loại thuộc tính thêm vào, có năng lực thân thiết, thiên phú đan đạo, có cả trận đạo.
Lăng Hàn bắt giữ một chút xíu biến đổi, trong lòng dâng lên các loại hiểu ra.
- Đi bên này ba bước thì...
Lăng Hàn bước sang trái ba bước, trước mặt rộng mở, sương mù dường như biến mất, trở lại như cũ.
- Đúng rồi.
Lăng Hàn đi hướng lối ra, nhưng mới đi vài chục bước thì sương mù lại nổi lên.
Lăng Hàn không thể phá giải được trận pháp này, hắn chỉ phân tích chút xíu bí mật trong đó.
- Nếu ta có thể nắm giữ trận pháp này và bày ra xung quanh chỗ mình ở thì lo gì bị người đánh lén. Ở dã ngoại trải qua nguy hiểm bày ra trận pháp này có thể tăng cao hệ số an toàn. Để hình thành trận pháp này chắc chôn trận cơ ở mỗi góc. Ưm, ta đi đào trận cơ ra, học trận văn.
Mắt Lăng Hàn sáng rực, hắn tin tưởng trận pháp này có thể nhốt người một thời gian, bao gồm Lý Trường Đan. Vì nguyên Cổ Đạo tông chỉ mình Lăng Hàn là trận đan sư, chắc chắn Lý Trường Đan không nghiên cứu trận pháp, ít nhất không có thiên phú.
Đối phương muốn đi ra phải đo đạc từng tấc đất, phải có trí nhớ siêu quần ở trong đầu vẽ ra bản đồ đi đường.
Lăng Hàn không vội, hắn dựa vào trực giác trận đạo, tổng hợp lại những thứ đã nắm giữ để định vị trận cơ ở đâu.
Lăng Hàn ra từ thần thạch, thực lực bắt đầu từ con số không nhưng không hoàn toàn là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bởi vì hắn có được may mắn người thường không thể tưởng tượng, có lĩnh ngộ kinh người với trận đạo, đan đạo.
Lăng Hàn một đường lần mò rốt cuộc ngừng lại, hắn đào mặt đất.
Đây là cạnh tranh cùng tông nên không cho phép mang vũ khí vào, Lăng Hàn chỉ có thể chặt một nhánh cây gần đó, lấy nhánh cây làm xẻng.
Lăng Hàn đào ba thước nhưng không phát hiện thứ hắn muốn.
Lăng Hàn sờ cầm:
- Chẳng lẽ không ở đây? Hoặc là đào không đủ sâu? Đào nữa!
Lăng Hàn tiếp tục đào, cái hố ba thước biến thành năm thước, nhưng vẫn không tìm thấy trận cơ.
Lăng Hàn cho mình một giới hạn:
- Đào thêm ba thước nữa!
Lăng Hàn hì hục đào ra một đống đất bùn, cuối cùng khóe môi cong lên.
Đào ra!
Lòng đất có một cây cột màu đen dựng đứng, trông như kim loại, ánh sáng kỳ dị lấp lóe trên bề mặt.
Lăng Hàn gồng sức nhổ, may mắn cây cột đen không vùi sâu trong đất, hắn dễ dàng rút ra.
Cột đen bị rút ra ánh sáng lấp lỏe tối chút, dường như trở thành cây gậy bình thường.
Gậy dài khoảng một thước, thô cỡ cánh tay, hình vuông, mỗi mặt điêu hoa văn phức tạp nhìn chóng mặt.
Lăng Hàn nhạy bén phát hiện khi đào ra cây gậy thì sương mù xung quanh khoảng ba mươi trượng biến mất.
Trận cơ bị rút ra trận pháp ở khu vực này mất hiệu lực.
Lăng Hàn quan sát hoa văn trên trận cơ, đây là trận văn, bí mật trung tâm của trận pháp.
Nhưng Lăng Hàn nhìn muốn lồi mắt mà không bắt giữ được gì, vì dời ánh mắt sang hướng khác là trong óc trống rỗng không có hình dạng trận văn, không nhớ được gì làm sao học?
Lăng Hàn gật gù:
- Trận pháp thượng cổ quả nhiên không dễ học.
Vậy làm sao đây? Từ bỏ sao?
Lăng Hàn nhìn quanh không thấy có ai, hắn nhét gậy đen vào trong áo.
Ưm, cầm về từ từ tham ngộ.
Chợt một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Hàn:
- Lăng Hàn, rốt cuộc đã tìm được ngươi!
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, đây là một nam nhân xa lạ, khoảng ba mươi tuổi.
Lăng Hàn hỏi:
- Ta quen ngươi?
Nam nhân nghiến răng nói:
- Hừ! Lúc trước kêu ngươi bán hai viên Dẫn Mạch đan nhưng ngươi không chịu, ta đã nói rồi, đừng để ta gặp ngươi trong tông!
Lăng Hàn chợt hiểu, hóa ra là gã.
lần đầu tiên Lăng Hàn đi bán đan dược có gặp một người bắt hắn bán hai viên Dẫn Mạch đan, còn hăm dọa. Nhưng vì khi ấy hai bên che mặt, không biết thân phận của nhau. Sau đó Lăng Hàn nổi bật trong tiệc sinh nhật của Hạ Diệu Âm, một số người lờ mờ đoán ra cái gì.
Lăng Hàn thản nhiên hỏi:
- À, vậy ngươi muốn sao?
Nam nhân xông lên giơ nắm đấm:
- Đương nhiên là đánh ngươi! Ta muốn tự tay tiễn ngươi ra khỏi trận, khiến ngươi mất cơ hội làm đạo tử, tiếc nuối cả đời!
Nơi này không thể giết người, đại trận sẽ vào phút cuối đưa người ra ngoài.
Chân Lăng Hàn không nhúc nhích, chờ cú đấm gần sát hắn mới giơ nắm tay đánh hướng đối phương.
Bùm!
Người nam nhân rung lên, chân lảo đảo thụt lùi bảy, tám bước mới đứng vững.
Nam nhân vẻ mặt không tin được:
- Cái gì?!
Nam nhân là thất mạch, lực lượng cao đến một vạn bốn ngàn cân, dù bị áp chế tu vi chắc chắn cao hơn Lăng Hàn một mạch.
Thần Đạo Đan Tôn
- Mọi người đều biết quy tắc rồi, ai là người đầu tiên ra khỏi đại trận thì đó là đạo tử của bản tông. Có thể tùy ý đánh nhau trong đại trận, không cần lo hậu quả, vì trận pháp cổ này dùng để thử thách người. Nếu xảy ra tình huống chết chóc nó sẽ tự động đưa người ra ngoài. Nhưng điều đó đồng nghĩa với mất tư cách tranh giành đạo tử. Được rồi, vào đi.
Tôn Kiếm Phương vung tay, những người có chí tranh giành vị trí đạo tử lần lượt vào đại trận.
Cổ trận chưa mở ra, sau khi Tôn Kiếm Phương đặt một miếng ngọc bội vào thì đại trận bị kích hoạt. Mặt đất, rừng cây trở nên mơ hồ, như có sương mù dày đặc bao phủ.
Người vào trong trận vội co giò chạy, sách lược tốt nhất là không đánh nhau, lao ra đại trận với tốc độ mau nhất. Nhưng chạy một hồi họ thấy kỳ kỳ, vì lúc trước còn thấy rõ thiên địa bỗng trở nên mơ hồ, tầm nhìn chỉ khoảng một trượng. Họ bị lạc cảm giác phương hướng, cảm thấy đông nam tây bắc đều như nhau.
Lý Trường Đan dịu dàng nói với Hạ Diệu Âm, mềm nhẹ khiến người say mê:
- Chờ ta.
Hạ Diệu Âm gật đầu nói:
- Ta sẽ đứng chờ Lý sư huynh ở lối ra, người đi ra đầu tiên chắc chắn là Lý sư huynh!
Lý Trường Đan cười ngạo nghễ, bước nhanh vào cổ trận.
Bên kia, Lăng Hàn kêu tiểu thị nữ đi về trước, hắn chậm rãi đi hướng đại trận.
Đại trận như con quái thụ ăn nhiều người, sương mù bốc hơi ngăn cách khu vực núi này.
Lăng Hàn đi chậm rãi, vừa đi vừa quan sát. Đã là trận pháp thì bằng vào tốc độ không thể là người đi ra đầu tiên, nên ưu tiên hàng đầu không phải co giò chạy nhanh mà là quan sát. Nếu thấy rõ đây là trận gì là có thể trực tiếp phá giải, nếu như không thể ít nhất mò ra chút manh mối, không thì chỉ lãng phí thời gian và sức khỏe.
Nhìn như Lăng Hàn đi lung tung nhưng hắn quan sát tỉ mỉ xung quanh, thầm đối lập, xây dựng lại.
Lăng Hàn chưa thấy qua trận pháp này nhưng lúc trong Nguyên Thế Giới hắn có nghiên cứu trận pháp, rồi sẽ có điểm chung. Cộng thêm Lăng Hàn có các loại thuộc tính thêm vào, có năng lực thân thiết, thiên phú đan đạo, có cả trận đạo.
Lăng Hàn bắt giữ một chút xíu biến đổi, trong lòng dâng lên các loại hiểu ra.
- Đi bên này ba bước thì...
Lăng Hàn bước sang trái ba bước, trước mặt rộng mở, sương mù dường như biến mất, trở lại như cũ.
- Đúng rồi.
Lăng Hàn đi hướng lối ra, nhưng mới đi vài chục bước thì sương mù lại nổi lên.
Lăng Hàn không thể phá giải được trận pháp này, hắn chỉ phân tích chút xíu bí mật trong đó.
- Nếu ta có thể nắm giữ trận pháp này và bày ra xung quanh chỗ mình ở thì lo gì bị người đánh lén. Ở dã ngoại trải qua nguy hiểm bày ra trận pháp này có thể tăng cao hệ số an toàn. Để hình thành trận pháp này chắc chôn trận cơ ở mỗi góc. Ưm, ta đi đào trận cơ ra, học trận văn.
Mắt Lăng Hàn sáng rực, hắn tin tưởng trận pháp này có thể nhốt người một thời gian, bao gồm Lý Trường Đan. Vì nguyên Cổ Đạo tông chỉ mình Lăng Hàn là trận đan sư, chắc chắn Lý Trường Đan không nghiên cứu trận pháp, ít nhất không có thiên phú.
Đối phương muốn đi ra phải đo đạc từng tấc đất, phải có trí nhớ siêu quần ở trong đầu vẽ ra bản đồ đi đường.
Lăng Hàn không vội, hắn dựa vào trực giác trận đạo, tổng hợp lại những thứ đã nắm giữ để định vị trận cơ ở đâu.
Lăng Hàn ra từ thần thạch, thực lực bắt đầu từ con số không nhưng không hoàn toàn là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bởi vì hắn có được may mắn người thường không thể tưởng tượng, có lĩnh ngộ kinh người với trận đạo, đan đạo.
Lăng Hàn một đường lần mò rốt cuộc ngừng lại, hắn đào mặt đất.
Đây là cạnh tranh cùng tông nên không cho phép mang vũ khí vào, Lăng Hàn chỉ có thể chặt một nhánh cây gần đó, lấy nhánh cây làm xẻng.
Lăng Hàn đào ba thước nhưng không phát hiện thứ hắn muốn.
Lăng Hàn sờ cầm:
- Chẳng lẽ không ở đây? Hoặc là đào không đủ sâu? Đào nữa!
Lăng Hàn tiếp tục đào, cái hố ba thước biến thành năm thước, nhưng vẫn không tìm thấy trận cơ.
Lăng Hàn cho mình một giới hạn:
- Đào thêm ba thước nữa!
Lăng Hàn hì hục đào ra một đống đất bùn, cuối cùng khóe môi cong lên.
Đào ra!
Lòng đất có một cây cột màu đen dựng đứng, trông như kim loại, ánh sáng kỳ dị lấp lóe trên bề mặt.
Lăng Hàn gồng sức nhổ, may mắn cây cột đen không vùi sâu trong đất, hắn dễ dàng rút ra.
Cột đen bị rút ra ánh sáng lấp lỏe tối chút, dường như trở thành cây gậy bình thường.
Gậy dài khoảng một thước, thô cỡ cánh tay, hình vuông, mỗi mặt điêu hoa văn phức tạp nhìn chóng mặt.
Lăng Hàn nhạy bén phát hiện khi đào ra cây gậy thì sương mù xung quanh khoảng ba mươi trượng biến mất.
Trận cơ bị rút ra trận pháp ở khu vực này mất hiệu lực.
Lăng Hàn quan sát hoa văn trên trận cơ, đây là trận văn, bí mật trung tâm của trận pháp.
Nhưng Lăng Hàn nhìn muốn lồi mắt mà không bắt giữ được gì, vì dời ánh mắt sang hướng khác là trong óc trống rỗng không có hình dạng trận văn, không nhớ được gì làm sao học?
Lăng Hàn gật gù:
- Trận pháp thượng cổ quả nhiên không dễ học.
Vậy làm sao đây? Từ bỏ sao?
Lăng Hàn nhìn quanh không thấy có ai, hắn nhét gậy đen vào trong áo.
Ưm, cầm về từ từ tham ngộ.
Chợt một giọng nói vang lên sau lưng Lăng Hàn:
- Lăng Hàn, rốt cuộc đã tìm được ngươi!
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, đây là một nam nhân xa lạ, khoảng ba mươi tuổi.
Lăng Hàn hỏi:
- Ta quen ngươi?
Nam nhân nghiến răng nói:
- Hừ! Lúc trước kêu ngươi bán hai viên Dẫn Mạch đan nhưng ngươi không chịu, ta đã nói rồi, đừng để ta gặp ngươi trong tông!
Lăng Hàn chợt hiểu, hóa ra là gã.
lần đầu tiên Lăng Hàn đi bán đan dược có gặp một người bắt hắn bán hai viên Dẫn Mạch đan, còn hăm dọa. Nhưng vì khi ấy hai bên che mặt, không biết thân phận của nhau. Sau đó Lăng Hàn nổi bật trong tiệc sinh nhật của Hạ Diệu Âm, một số người lờ mờ đoán ra cái gì.
Lăng Hàn thản nhiên hỏi:
- À, vậy ngươi muốn sao?
Nam nhân xông lên giơ nắm đấm:
- Đương nhiên là đánh ngươi! Ta muốn tự tay tiễn ngươi ra khỏi trận, khiến ngươi mất cơ hội làm đạo tử, tiếc nuối cả đời!
Nơi này không thể giết người, đại trận sẽ vào phút cuối đưa người ra ngoài.
Chân Lăng Hàn không nhúc nhích, chờ cú đấm gần sát hắn mới giơ nắm tay đánh hướng đối phương.
Bùm!
Người nam nhân rung lên, chân lảo đảo thụt lùi bảy, tám bước mới đứng vững.
Nam nhân vẻ mặt không tin được:
- Cái gì?!
Nam nhân là thất mạch, lực lượng cao đến một vạn bốn ngàn cân, dù bị áp chế tu vi chắc chắn cao hơn Lăng Hàn một mạch.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3503: Tìm trận cơ
10.0/10 từ 37 lượt.