Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3477: Thiên tài!
Lăng Hàn không biết lai lịch của thần thạch là gì nhưng hắn biết thứ ở bên trong. Lăng Hàn muốn đi ra ngoài phải hút hết lực lượng trong đó, đã được gọi là thần thạch thì không phải bình thường. Nên hắn chắc chắn là thiên tài.
Lăng Hàn cau mày:
- Ta cần Dẫn Mạch quả mới mở ra đường võ đạo được sao? giờ trời đã tối, nghỉ ngơi một chút rồi mai tính.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa mọc Lăng Hàn đã bắt đầu luyện quyền. Nhưng giống như đêm qua, Lăng Hàn không cảm ứng được bất cứ kinh mạch.
- Ta không tin!
Lăng Hàn không ngừng luyện quyền, hắn là loại người cố chấp. Hắn từng là tồn tại cao hơn Thất Bộ, ý chí như sắt, không dễ bỏ cuộc.
Chân trời ló tia ban mai, mặt trời sắp ra.
Ủa?
Lăng Hàn ngây ra, hắn phát hiện mình hấp thu lực lượng yếu ớt đang từ từ di chuyển trong thân thể.
Lực lượng này từ chân trái dâng lên đến bên trái phần bụng, dọc theo ngực trái lên cần cổ đến dưới mắt trái.
- Cảm ứng được?
Lăng Hàn ngừng lại, lực lượng này liền biến mất, nhưng hắn có cảm giác thân thể mình khỏe hơn chút xíu. Cảm giác rất yếu ớt nhưng thần thức cúa Lăng Hàn cực kỳ nhạy bén, hắn dám chắc đây không phải ảo giác.
Ui, thật khó tin. Lăng Hàn không chỉ phát hiện kinh mạch còn dẫn dắt lực lượng chuyển động trong đó?
Theo như Tôn Kiếm Phương nói trong cơ thể người có mười hai kinh mạch được gọi là thập nhị chính kinh, có ghi chép lưu truyền.
Đã có ghi chép để lại thì tại sao nhiều người không cách nào mở ra con đường tu luyện?
Đó là bởi vì kinh mạch không phải mạch máu, xương cốt, có giải phẫu vạch ra cũng không thấy, không sờ được. Ghi chép chỉ nói kinh mạch ở bên này, còn lại phải tự mình cảm nhận, thăm dò.
- Tạm gác mấy chuyện này sang bên, đã cảm ứng được kinh mạch thì bắt đầu luyện thôi!
Lăng Hàn khá vô tư, hắn buông xuống thắc mắc trong lòng, tập trung vào đánh quyền. Có nhiều lực lượng ùa vào người Lăng Hàn, chuyển động trong kinh mạch. Kinh mạch trì trệ như có nhiều tạp chất trong đó, nhưng mỗi khi lực lượng chảy qua một lần là như kéo lê đi, khơi thông rất nhiều.
Lăng Hàn phát hiện kinh mạch của mình rất mảnh nhỏ, tràn ngập tạp chất, nhiều lần chải vuốt mang ra thật nhiều tạp chất, kinh mạch từ từ rộng lớn hơn.
Lăng Hàn bỗng phát hiện không có lực lượng chảy vào người mình nữa, mặc kệ hắn đánh quyền cỡ nào cũng không thể vào trạng thái này.
- Lý do là gì? A, dơ quá!
Lăng Hàn thấy tay mình có lớp đen tuyền toát ra mùi hôi. Nhìn kỹ thì không chỉ bàn tay, cánh tay, đùi, toàn thân đều như vậy.
Lăng Hàn chợt hiểu ra:
- Chẳng lẽ đây là tạp chất loại trừ trong kinh mạch? Chắc là vậy rồi!
Lăng Hàn vội đi tắm rửa.
Thế giới này rất kỳ diệu, không cần gánh nước, từ ống sắt đưa vào phòng, mở vòi là nước chảy ra, còn có thể chọn nước nóng hoặc lạnh.
Lăng Hàn tắm rửa tẩy sạch đồ bẩn dính trên người.
- Ục!
Tiếng bụng hắn kêu.
Đói quá!
Lăng Hàn ngạc nhiên, từ khi tu luyện có thành tựu thì Lăng Hàn đã mất cảm giác đói khát, bây giờ hắn chẳng những thấy đói còn là đói đến có thể nuốt nguyên con trâu.
Lăng Hàn kêu Hoán Tuyết đến sai nàng đưa chút đồ ăn.
Ăn xong Lăng Hàn tiếp tục luyện quyền.
Nhưng khiến Lăng Hàn thất vọng là không có lực lượng mỏng manh chảy vào người nữa.
Từ buổi sáng đến giữa trưa lại đến tối, Lăng Hàn không ngừng lại, hắn luyện cả buổi tối đến mệt nhoài mới ngừng.
Đổi lại ngày hôm qua thì Lăng Hàn không kiên trì lâu vậy được, nhưng sáng sớm hấp thu chút lực lượng đó khiến thể chất mạnh hơn nhiều, cho hắn tiếp tục kiên trì. Đương nhiên không thể kéo dài qua lâu, tập một ngày một đêm thì không sao.
Một đêm qua đi, hướng đông lại hiện vệt trắng.
Khi mặt trời đỏ nhảy ra, lực lượng lại đến, từng luồng cảm giác mát chảy vào người Lăng Hàn, rất thoải mái.
Lăng Hàn thầm nghĩ:
- Không lẽ là vì mặt trời?
Khi mặt trời mới mọc có lẽ có sự cộng minh đặc biệt nào đó, khi mặt trời lên cao thì cộng minh biến mất.
Quả nhiên một lúc sau lực lượng kia không đến nữa.
Lăng Hàn ngừng lại, có luyện tiếp chỉ vô dụng, khiến hắn thấy mệt và lãng phí thời gian.
- Đối chiếu hình kinh mạch thì cái ta mới mở là túc dương minh vị kinh. Luyện quyền chỉ có lúc sáng sớm mới có hiệu quả, nghĩa là không thể ngủ nướng rồi. Đi tắm!
Mới tu luyện một lúc mà người Lăng Hàn lại đóng lớp cáu bẩn, hôi rình.
- Thế giới này hơi giống thế giới máy móc trong Nguyên Thế Giới, lấy khoa học kỹ thuật là chính. Nhưng tiến trình lịch sử hơn một trăm năm trước đã rẽ đường cong, võ đạo hưng thịnh, khoa học kỹ thuật bị võ đạo đè bẹp. Mặc dù đánh nhau thì khoa học kỹ thuật không chiếm ưu thế nhưng trong cuộc sống hằng ngày khoa học kỹ thuật mang đến tiện lợi rất lớn.
Lăng Hàn nhìn đồng hồ treo trên tường, nghe nói đây là vật bình thường trước khi thế giới biến đổi lớn. Nhưng giờ nhiều công xưởng thành phế tích, đồ vật như vậy hỏng một cái là thiếu một cái.
Buổi tối qua đi, Lăng Hàn sớm xuống giường luyện quyền trong sân, toàn quá trình chỉ có nửa tiếng, có tập lâu hơn cũng không được hiệu quả gì, chỉ tăng mức độ vận dụng quyền pháp quen thuộc.
Lăng Hàn mới ăn sáng xong thì bị Tôn Kiếm Phương kêu qua.
Lăng Hàn khom người hành lễ:
- Xin chào tông chủ.
Mặc kệ lúc trước Lăng Hàn đứng cao bao nhiêu bây giờ hắn là người bình thường, mới mở ra một kinh mạch trong người, miễn cưỡng xem như vừa bước lên con đường tu luyện.
Tôn Kiếm Phương gật đầu, hỏi:
- Mấy hôm trước cho ngươi quyền phổ có tập luyện đàng hoàng không?
Lăng Hàn thành thật đáp:
- Học.
Tôn Kiếm Phương nói:
- Có chỗ nào không hiểu cứ việc hỏi.
Tôn Kiếm Phương tạm dừng một lúc sau đó cười nói:
- Cho ngươi vài ngày là để ngươi tích lũy thắc mắc hỏi một lúc, tránh cho đi tới đi lui lãng phí thời gian.
A, ra là vậy.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không có gì không hiểu, đã học hết rồi.
Tôn Kiếm Phương đang định uống trà, nghe vậy lộ vẻ khó chịu.
Tôn Kiếm Phương đặt tách trà xuống:
- Biết thì nói biết, không biết thì bảo rằng không, lão phu ghét nhất loại người không hiểu mà giả bộ hiểu!
Khóe môi Lăng Hàn co giật, hắn thật sự không có gì không hiểu! Chẳng lẽ bắt hắn giả ngu sao?
Lăng Hàn nói:
- Ta thật sự không có gì không hiểu.
Tôn Kiếm Phương suýt tung chân đạp hắn, nhưng ngẫm nghĩ cố kiềm lại:
- Được rồi, ngươi đã tự tin tràn đầy như vậy thì biểu thị cho lão phu xem.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được.
Lăng Hàn bày tư thế bắt đầu diễn luyện.
Một chiêu một thức đều hoàn mỹ.
Tôn Kiếm Phương trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ, lão đã đánh giá Lăng Hàn rất cao nên mới triệu kiến hắn vào hôm nay, hòng chỉ điểm đối phương.
Thần Đạo Đan Tôn
Lăng Hàn cau mày:
- Ta cần Dẫn Mạch quả mới mở ra đường võ đạo được sao? giờ trời đã tối, nghỉ ngơi một chút rồi mai tính.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa mọc Lăng Hàn đã bắt đầu luyện quyền. Nhưng giống như đêm qua, Lăng Hàn không cảm ứng được bất cứ kinh mạch.
- Ta không tin!
Lăng Hàn không ngừng luyện quyền, hắn là loại người cố chấp. Hắn từng là tồn tại cao hơn Thất Bộ, ý chí như sắt, không dễ bỏ cuộc.
Chân trời ló tia ban mai, mặt trời sắp ra.
Ủa?
Lăng Hàn ngây ra, hắn phát hiện mình hấp thu lực lượng yếu ớt đang từ từ di chuyển trong thân thể.
Lực lượng này từ chân trái dâng lên đến bên trái phần bụng, dọc theo ngực trái lên cần cổ đến dưới mắt trái.
- Cảm ứng được?
Lăng Hàn ngừng lại, lực lượng này liền biến mất, nhưng hắn có cảm giác thân thể mình khỏe hơn chút xíu. Cảm giác rất yếu ớt nhưng thần thức cúa Lăng Hàn cực kỳ nhạy bén, hắn dám chắc đây không phải ảo giác.
Ui, thật khó tin. Lăng Hàn không chỉ phát hiện kinh mạch còn dẫn dắt lực lượng chuyển động trong đó?
Theo như Tôn Kiếm Phương nói trong cơ thể người có mười hai kinh mạch được gọi là thập nhị chính kinh, có ghi chép lưu truyền.
Đã có ghi chép để lại thì tại sao nhiều người không cách nào mở ra con đường tu luyện?
Đó là bởi vì kinh mạch không phải mạch máu, xương cốt, có giải phẫu vạch ra cũng không thấy, không sờ được. Ghi chép chỉ nói kinh mạch ở bên này, còn lại phải tự mình cảm nhận, thăm dò.
- Tạm gác mấy chuyện này sang bên, đã cảm ứng được kinh mạch thì bắt đầu luyện thôi!
Lăng Hàn khá vô tư, hắn buông xuống thắc mắc trong lòng, tập trung vào đánh quyền. Có nhiều lực lượng ùa vào người Lăng Hàn, chuyển động trong kinh mạch. Kinh mạch trì trệ như có nhiều tạp chất trong đó, nhưng mỗi khi lực lượng chảy qua một lần là như kéo lê đi, khơi thông rất nhiều.
Lăng Hàn phát hiện kinh mạch của mình rất mảnh nhỏ, tràn ngập tạp chất, nhiều lần chải vuốt mang ra thật nhiều tạp chất, kinh mạch từ từ rộng lớn hơn.
Lăng Hàn bỗng phát hiện không có lực lượng chảy vào người mình nữa, mặc kệ hắn đánh quyền cỡ nào cũng không thể vào trạng thái này.
- Lý do là gì? A, dơ quá!
Lăng Hàn thấy tay mình có lớp đen tuyền toát ra mùi hôi. Nhìn kỹ thì không chỉ bàn tay, cánh tay, đùi, toàn thân đều như vậy.
Lăng Hàn chợt hiểu ra:
- Chẳng lẽ đây là tạp chất loại trừ trong kinh mạch? Chắc là vậy rồi!
Lăng Hàn vội đi tắm rửa.
Thế giới này rất kỳ diệu, không cần gánh nước, từ ống sắt đưa vào phòng, mở vòi là nước chảy ra, còn có thể chọn nước nóng hoặc lạnh.
Lăng Hàn tắm rửa tẩy sạch đồ bẩn dính trên người.
- Ục!
Tiếng bụng hắn kêu.
Đói quá!
Lăng Hàn ngạc nhiên, từ khi tu luyện có thành tựu thì Lăng Hàn đã mất cảm giác đói khát, bây giờ hắn chẳng những thấy đói còn là đói đến có thể nuốt nguyên con trâu.
Lăng Hàn kêu Hoán Tuyết đến sai nàng đưa chút đồ ăn.
Ăn xong Lăng Hàn tiếp tục luyện quyền.
Nhưng khiến Lăng Hàn thất vọng là không có lực lượng mỏng manh chảy vào người nữa.
Từ buổi sáng đến giữa trưa lại đến tối, Lăng Hàn không ngừng lại, hắn luyện cả buổi tối đến mệt nhoài mới ngừng.
Đổi lại ngày hôm qua thì Lăng Hàn không kiên trì lâu vậy được, nhưng sáng sớm hấp thu chút lực lượng đó khiến thể chất mạnh hơn nhiều, cho hắn tiếp tục kiên trì. Đương nhiên không thể kéo dài qua lâu, tập một ngày một đêm thì không sao.
Một đêm qua đi, hướng đông lại hiện vệt trắng.
Khi mặt trời đỏ nhảy ra, lực lượng lại đến, từng luồng cảm giác mát chảy vào người Lăng Hàn, rất thoải mái.
Lăng Hàn thầm nghĩ:
- Không lẽ là vì mặt trời?
Khi mặt trời mới mọc có lẽ có sự cộng minh đặc biệt nào đó, khi mặt trời lên cao thì cộng minh biến mất.
Quả nhiên một lúc sau lực lượng kia không đến nữa.
Lăng Hàn ngừng lại, có luyện tiếp chỉ vô dụng, khiến hắn thấy mệt và lãng phí thời gian.
- Đối chiếu hình kinh mạch thì cái ta mới mở là túc dương minh vị kinh. Luyện quyền chỉ có lúc sáng sớm mới có hiệu quả, nghĩa là không thể ngủ nướng rồi. Đi tắm!
Mới tu luyện một lúc mà người Lăng Hàn lại đóng lớp cáu bẩn, hôi rình.
- Thế giới này hơi giống thế giới máy móc trong Nguyên Thế Giới, lấy khoa học kỹ thuật là chính. Nhưng tiến trình lịch sử hơn một trăm năm trước đã rẽ đường cong, võ đạo hưng thịnh, khoa học kỹ thuật bị võ đạo đè bẹp. Mặc dù đánh nhau thì khoa học kỹ thuật không chiếm ưu thế nhưng trong cuộc sống hằng ngày khoa học kỹ thuật mang đến tiện lợi rất lớn.
Lăng Hàn nhìn đồng hồ treo trên tường, nghe nói đây là vật bình thường trước khi thế giới biến đổi lớn. Nhưng giờ nhiều công xưởng thành phế tích, đồ vật như vậy hỏng một cái là thiếu một cái.
Buổi tối qua đi, Lăng Hàn sớm xuống giường luyện quyền trong sân, toàn quá trình chỉ có nửa tiếng, có tập lâu hơn cũng không được hiệu quả gì, chỉ tăng mức độ vận dụng quyền pháp quen thuộc.
Lăng Hàn mới ăn sáng xong thì bị Tôn Kiếm Phương kêu qua.
Lăng Hàn khom người hành lễ:
- Xin chào tông chủ.
Mặc kệ lúc trước Lăng Hàn đứng cao bao nhiêu bây giờ hắn là người bình thường, mới mở ra một kinh mạch trong người, miễn cưỡng xem như vừa bước lên con đường tu luyện.
Tôn Kiếm Phương gật đầu, hỏi:
- Mấy hôm trước cho ngươi quyền phổ có tập luyện đàng hoàng không?
Lăng Hàn thành thật đáp:
- Học.
Tôn Kiếm Phương nói:
- Có chỗ nào không hiểu cứ việc hỏi.
Tôn Kiếm Phương tạm dừng một lúc sau đó cười nói:
- Cho ngươi vài ngày là để ngươi tích lũy thắc mắc hỏi một lúc, tránh cho đi tới đi lui lãng phí thời gian.
A, ra là vậy.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không có gì không hiểu, đã học hết rồi.
Tôn Kiếm Phương đang định uống trà, nghe vậy lộ vẻ khó chịu.
Tôn Kiếm Phương đặt tách trà xuống:
- Biết thì nói biết, không biết thì bảo rằng không, lão phu ghét nhất loại người không hiểu mà giả bộ hiểu!
Khóe môi Lăng Hàn co giật, hắn thật sự không có gì không hiểu! Chẳng lẽ bắt hắn giả ngu sao?
Lăng Hàn nói:
- Ta thật sự không có gì không hiểu.
Tôn Kiếm Phương suýt tung chân đạp hắn, nhưng ngẫm nghĩ cố kiềm lại:
- Được rồi, ngươi đã tự tin tràn đầy như vậy thì biểu thị cho lão phu xem.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được.
Lăng Hàn bày tư thế bắt đầu diễn luyện.
Một chiêu một thức đều hoàn mỹ.
Tôn Kiếm Phương trợn mắt há hốc mồm như gặp quỷ, lão đã đánh giá Lăng Hàn rất cao nên mới triệu kiến hắn vào hôm nay, hòng chỉ điểm đối phương.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3477: Thiên tài!
10.0/10 từ 37 lượt.