Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3464: Cuồng Loạn tự bạo
Đối diện lực lượng khủng bố hiện tại của Lăng Hàn dù là Diệt Tuyệt cũng không đấu cứng nổi, đón đỡ nhất định chịu thiệt.
Bất ngờ là Lăng Hàn không tấn công tiếp.
Diệt Tuyệt ngừng lại ở phía xa, mắt phượng lóe tia ngạc nhiên.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Ngươi giả bộ rất giỏi, vừa rồi cố ý ra tay, bày ra bộ dáng liều mạng muốn ngăn cản ta. Nhưng ngươi đã bày ra ván cờ như vậy thì chắc chắn có nghĩ đến ta sẽ dùng cách này thăm dò. Cho nên ta đoán ngươi lại bày một ván cờ trong ván cờ, lần này vẫn là giả hòng che giấu mục đích thật sự của ngươi!
Sắc mặt Diệt Tuyệt thay đổi, nàng hộc ngụm máu, bùm một tiếng máu bốc cháy thành tro.
Diệt Tuyệt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn thật lâu sau mới nói:
- Không ngờ trong thời gian ngắn, trong tình huống phức tạp như vậy mà ngươi còn có thể bình tĩnh phán đoán.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta chỉ đánh cuộc một phen.
Diệt Tuyệt chợt cười phá lên:
- Tốt, dù ngươi cược thắng nhưng ta lên kế hoạch nhiều năm, đâu dễ bị ngươi quấy rối!
Diệt Tuyệt lẩm bẩm rồi chợt mặt trắng bệch phun ra búng máu, máu tiếp tục đốt thành tro, nàng chỉ hướng Cuồng Loạn.
Vèo!
Một luồng khói đen bắn hướng Cuồng Loạn.
Đây tuyệt đối không phải thứ tốt.
Lăng Hàn hừ lạnh đấm vào khói đen.
Đám người Xung Viêm biểu tình quái dị, tình thế biến đổi quá nhanh.
Ban đầu là bọn họ liều mạng muốn công kích Cuồng Loạn, Diệt Tuyệt thì dốc hết sức ngăn cản. Giờ thì tốt rồi, tình huống hoàn toàn trái ngược, chuyển thành Diệt Tuyệt muốn tấn công Cuồng Loạn, Lăng Hàn thì ngăn cản Diệt Tuyệt, bảo vệ Cuồng Loạn.
Thật vớ vẩn.
Lăng Hàn đấm vào khói đen, chuyện quỷ dị xảy ra, khói đen xuyên thấu cơ thể hắn tựa như hắn không tồn tại.
Vèo!
Khói đen chui vào người Cuồng Loạn không còn bay ra nữa.
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, nhướng mày. Khói đen kia là gì mà vô hiệu với hắn nhưng có tính phá hoại lớn với Cuồng Loạn?
Sau khi trúng khói đen thì hơi thở trên người Cuồng Loạn càng không ổn định, dường như nó sẽ nổ tung ngay sau đó.
Diệt Tuyệt lạnh nhạt nói:
- Đây là một đoạn mật mã cái chết khác từ ý chí Nguyên Thế Giới đời trước.
Để đánh ra một chỉ này đã tạo thành gánh nặng rất lớn cho Diệt Tuyệt, nàng hộc bãi máu, hơi thở tuột dốc không phanh.
- Chỉ có hiệu quả với mặt âm nên ngươi không ngăn được.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Nhưng với trạng thái hiện tại của ngươi có thể thi triển ra mấy chiêu?
Lăng Hàn lao vào đánh Diệt Tuyệt, không cho đối phương có cơ hội ra tay nữa.
Diệt Tuyệt né tránh, nàng không đấu cứng với Lăng Hàn mà tìm cơ hội liên tục chỉ vào Cuồng Loạn.
Vèo vèo vèo!
Một chỉ nối tiếp một chỉ, dù Diệt Tuyệt ói ra nội tạng cũng kiên trì làm tiếp.
Không ngừng chỉ tay, rốt cuộc Cuồng Loạn không chịu nổi, thân thể to lớn như sóng nước dao động, một luồng sáng cực kỳ chói mắt bắn ra từ người nó.
Cuồng Loạn... tự bạo!
Một luồng sáng lóe lên cực kỳ chói mắt, cường giả như Lăng Hàn cũng không kiềm được nhắm mắt lại, tránh cho bị mù mắt.
Giây sau Lăng Hàn nhích người, hắn bay hướng đám Lâm Lạc, chộp những người này giấu dưới sự bảo vệ của mình.
Ầm!
Sóng triều lực lượng đáng sợ ập đến sau lưng Lăng Hàn, như sóng dữ vỗ bờ hất văng hắn ra.
Lăng Hàn gồng mình chống cự, muôn vàn lực lượng vị diện đan thành lưới đối kháng sóng xung kích đáng sợ sau lưng.
Cuồng Loạn tự bạo hình thành trùng kích có tính hủy diệt.
Hiện tại toàn bộ Nguyên Thế Giới tụ tập trong người Cuồng Loạn, nó tự bạo tương đương với Nguyên Thế Giới tan vỡ lớn. một vụ nổ lớn sau khi áp súc Nguyên Thế Giới thành một vị diện nên sức nổ càng khủng bố.
Một kích như vậy tất nhiên Lăng Hàn không chống lại được, chỉ có thể thuận thế bay đi. Nếu đấu cứng dù Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị thương nặng, vị diện trong người sẽ bị diệt gần hết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong không gian hư vô chỉ còn lại tiếng nổ lớn, sóng xung kích năng lượng tuôn ra, bão hư không bị dập tắt hoàn toàn.
Vấn đề không phải bị đánh bay ra bao nhiêu khoảng cách mà là Lăng Hàn bị bão năng lượng đẩy nhanh như vậy trong bao lâu.
Suốt một ức năm!
Có ai ngờ Cuồng Loạn tự bạo hình thành vụ nổ lớn kéo dài một ức năm? Lúc này bão năng lượng mới dịu bớt.
Lăng Hàn dừng lại, hắn thả tay ra buông đám người Lâm Lạc.
Lăng Hàn nói:
- Trở lại!
Lăng Hàn nhấc chân, sau lưng giương đôi cánh to tập hợp từ lực lượng bản chất, lực lượng vị diện. Cánh vỗ, tốc độ của Lăng Hàn tăng nhanh vô hạn bay hướng khu vực trung tâm Cuồng Loạn tự bạo lúc trước.
Đám người Lâm Lạc theo sát, sức chiến đấu Thất Bộ có khác biệt rất lớn nhưng tốc độ thì ngang ngửa nhau, Lăng Hàn mau hơn chút nhưng không vượt mức quá lớn.
Lại qua một ức năm, đám người Lăng Hàn trở về chỗ cũ.
Cuồng Loạn tự bạo làm bão năng lượng giữa hư không bình lặng lại. Nhưng hư không rất lớn, tin tưởng không lâu sau bão năng lượng từ phương xa xôi vô tận sẽ từ từ lan đến, tất cả trở về như cũ.
Có lẽ nhiều năm sau chốn này sẽ xuất hiện Nguyên Thế Giới mới.
Tận cùng sinh mệnh là cái chết, chết không phải điểm cuối, nó chỉ là sự bắt đầu.
Vị trí cũ của Cuồng Loạn có một cánh cửa mơ hồ, dường như trông thấy một mảnh trời mông lung, cụ thể có cái gì thì không thấy rõ được.
Đây chính là cái gọi là nhảy ra khỏi ao nước nhỏ?
Bên trên cánh cửa có một hình tròn màu vàng đang xoay tròn, thỉnh thoảng bắn ra một luồng sáng chiếu rọi trời sao.
Vèo!
Đám người Diệt Tuyệt, Xung Viêm bay về, khi thấy cánh cửa và hình tròn màu vàng thì lộ biểu tình kích động.
Đây là thứ họ luôn mong muốn sao?
Vèo!
Còn một người từ hướng khác bay đến.
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, rất bất ngờ. Đó không phải con người mà là bạch tuộc, dài cỡ ba trượng, tám xúc tu rũ xuống, người màu vàng.
Cuồng Loạn?
Chính xác hơn là Cuồng Loạn nhỏ gấp vô số lần, chẳng lẽ nó không chết?
Bạch tuộc nhìn Diệt Tuyệt chằm chằm, tám xúc tu múa may cực kỳ tức giận:
- Diệt –Tuyệt!
Diệt Tuyệt nhìn lướt qua, khẽ ừ:
- Thì ra ngươi còn giấu nghề, giấu chân hạch trong thân thể khổng lồ. Cơ thể hiện tại tuy tan vỡ nhưng chân hạch diễn hóa khiến ngươi còn sống.
Cuồng Loạn lạnh lùng nói:
- Hừ! Sau khi chịu thiệt Nguyên Thế Giới đời trước làm sao ta không học khôn được?
Diệt Tuyệt nói:
- Ngươi không chết cũng tốt, tự tay đánh nát ngươi mới khiến ta có cảm giác thành tựu.
Diệt Tuyệt vươn tay chộp hướng hình tròn màu vàng trên cánh cửa ánh sáng.
Lăng Hàn lắc người lao qua, tung cú đấm:
- Nằm mơ đi!
Diệt Tuyệt tốn bao công sức chắc vì hình tròn đó, tuyệt đối không thể để nàng thành công.
Xoẹt!
Cuồng Loạn huơ xúc tu xông lên.
Bùm binh bốp!
Ba cường giả đánh nhau túi bụi.
Thần Đạo Đan Tôn
Bất ngờ là Lăng Hàn không tấn công tiếp.
Diệt Tuyệt ngừng lại ở phía xa, mắt phượng lóe tia ngạc nhiên.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Ngươi giả bộ rất giỏi, vừa rồi cố ý ra tay, bày ra bộ dáng liều mạng muốn ngăn cản ta. Nhưng ngươi đã bày ra ván cờ như vậy thì chắc chắn có nghĩ đến ta sẽ dùng cách này thăm dò. Cho nên ta đoán ngươi lại bày một ván cờ trong ván cờ, lần này vẫn là giả hòng che giấu mục đích thật sự của ngươi!
Sắc mặt Diệt Tuyệt thay đổi, nàng hộc ngụm máu, bùm một tiếng máu bốc cháy thành tro.
Diệt Tuyệt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn thật lâu sau mới nói:
- Không ngờ trong thời gian ngắn, trong tình huống phức tạp như vậy mà ngươi còn có thể bình tĩnh phán đoán.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta chỉ đánh cuộc một phen.
Diệt Tuyệt chợt cười phá lên:
- Tốt, dù ngươi cược thắng nhưng ta lên kế hoạch nhiều năm, đâu dễ bị ngươi quấy rối!
Diệt Tuyệt lẩm bẩm rồi chợt mặt trắng bệch phun ra búng máu, máu tiếp tục đốt thành tro, nàng chỉ hướng Cuồng Loạn.
Vèo!
Một luồng khói đen bắn hướng Cuồng Loạn.
Đây tuyệt đối không phải thứ tốt.
Lăng Hàn hừ lạnh đấm vào khói đen.
Đám người Xung Viêm biểu tình quái dị, tình thế biến đổi quá nhanh.
Ban đầu là bọn họ liều mạng muốn công kích Cuồng Loạn, Diệt Tuyệt thì dốc hết sức ngăn cản. Giờ thì tốt rồi, tình huống hoàn toàn trái ngược, chuyển thành Diệt Tuyệt muốn tấn công Cuồng Loạn, Lăng Hàn thì ngăn cản Diệt Tuyệt, bảo vệ Cuồng Loạn.
Thật vớ vẩn.
Lăng Hàn đấm vào khói đen, chuyện quỷ dị xảy ra, khói đen xuyên thấu cơ thể hắn tựa như hắn không tồn tại.
Vèo!
Khói đen chui vào người Cuồng Loạn không còn bay ra nữa.
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, nhướng mày. Khói đen kia là gì mà vô hiệu với hắn nhưng có tính phá hoại lớn với Cuồng Loạn?
Sau khi trúng khói đen thì hơi thở trên người Cuồng Loạn càng không ổn định, dường như nó sẽ nổ tung ngay sau đó.
Diệt Tuyệt lạnh nhạt nói:
- Đây là một đoạn mật mã cái chết khác từ ý chí Nguyên Thế Giới đời trước.
Để đánh ra một chỉ này đã tạo thành gánh nặng rất lớn cho Diệt Tuyệt, nàng hộc bãi máu, hơi thở tuột dốc không phanh.
- Chỉ có hiệu quả với mặt âm nên ngươi không ngăn được.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Nhưng với trạng thái hiện tại của ngươi có thể thi triển ra mấy chiêu?
Lăng Hàn lao vào đánh Diệt Tuyệt, không cho đối phương có cơ hội ra tay nữa.
Diệt Tuyệt né tránh, nàng không đấu cứng với Lăng Hàn mà tìm cơ hội liên tục chỉ vào Cuồng Loạn.
Vèo vèo vèo!
Một chỉ nối tiếp một chỉ, dù Diệt Tuyệt ói ra nội tạng cũng kiên trì làm tiếp.
Không ngừng chỉ tay, rốt cuộc Cuồng Loạn không chịu nổi, thân thể to lớn như sóng nước dao động, một luồng sáng cực kỳ chói mắt bắn ra từ người nó.
Cuồng Loạn... tự bạo!
Một luồng sáng lóe lên cực kỳ chói mắt, cường giả như Lăng Hàn cũng không kiềm được nhắm mắt lại, tránh cho bị mù mắt.
Giây sau Lăng Hàn nhích người, hắn bay hướng đám Lâm Lạc, chộp những người này giấu dưới sự bảo vệ của mình.
Ầm!
Sóng triều lực lượng đáng sợ ập đến sau lưng Lăng Hàn, như sóng dữ vỗ bờ hất văng hắn ra.
Lăng Hàn gồng mình chống cự, muôn vàn lực lượng vị diện đan thành lưới đối kháng sóng xung kích đáng sợ sau lưng.
Cuồng Loạn tự bạo hình thành trùng kích có tính hủy diệt.
Hiện tại toàn bộ Nguyên Thế Giới tụ tập trong người Cuồng Loạn, nó tự bạo tương đương với Nguyên Thế Giới tan vỡ lớn. một vụ nổ lớn sau khi áp súc Nguyên Thế Giới thành một vị diện nên sức nổ càng khủng bố.
Một kích như vậy tất nhiên Lăng Hàn không chống lại được, chỉ có thể thuận thế bay đi. Nếu đấu cứng dù Lăng Hàn không chết cũng sẽ bị thương nặng, vị diện trong người sẽ bị diệt gần hết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong không gian hư vô chỉ còn lại tiếng nổ lớn, sóng xung kích năng lượng tuôn ra, bão hư không bị dập tắt hoàn toàn.
Vấn đề không phải bị đánh bay ra bao nhiêu khoảng cách mà là Lăng Hàn bị bão năng lượng đẩy nhanh như vậy trong bao lâu.
Suốt một ức năm!
Có ai ngờ Cuồng Loạn tự bạo hình thành vụ nổ lớn kéo dài một ức năm? Lúc này bão năng lượng mới dịu bớt.
Lăng Hàn dừng lại, hắn thả tay ra buông đám người Lâm Lạc.
Lăng Hàn nói:
- Trở lại!
Lăng Hàn nhấc chân, sau lưng giương đôi cánh to tập hợp từ lực lượng bản chất, lực lượng vị diện. Cánh vỗ, tốc độ của Lăng Hàn tăng nhanh vô hạn bay hướng khu vực trung tâm Cuồng Loạn tự bạo lúc trước.
Đám người Lâm Lạc theo sát, sức chiến đấu Thất Bộ có khác biệt rất lớn nhưng tốc độ thì ngang ngửa nhau, Lăng Hàn mau hơn chút nhưng không vượt mức quá lớn.
Lại qua một ức năm, đám người Lăng Hàn trở về chỗ cũ.
Cuồng Loạn tự bạo làm bão năng lượng giữa hư không bình lặng lại. Nhưng hư không rất lớn, tin tưởng không lâu sau bão năng lượng từ phương xa xôi vô tận sẽ từ từ lan đến, tất cả trở về như cũ.
Có lẽ nhiều năm sau chốn này sẽ xuất hiện Nguyên Thế Giới mới.
Tận cùng sinh mệnh là cái chết, chết không phải điểm cuối, nó chỉ là sự bắt đầu.
Vị trí cũ của Cuồng Loạn có một cánh cửa mơ hồ, dường như trông thấy một mảnh trời mông lung, cụ thể có cái gì thì không thấy rõ được.
Đây chính là cái gọi là nhảy ra khỏi ao nước nhỏ?
Bên trên cánh cửa có một hình tròn màu vàng đang xoay tròn, thỉnh thoảng bắn ra một luồng sáng chiếu rọi trời sao.
Vèo!
Đám người Diệt Tuyệt, Xung Viêm bay về, khi thấy cánh cửa và hình tròn màu vàng thì lộ biểu tình kích động.
Đây là thứ họ luôn mong muốn sao?
Vèo!
Còn một người từ hướng khác bay đến.
Lăng Hàn ngoái đầu nhìn, rất bất ngờ. Đó không phải con người mà là bạch tuộc, dài cỡ ba trượng, tám xúc tu rũ xuống, người màu vàng.
Cuồng Loạn?
Chính xác hơn là Cuồng Loạn nhỏ gấp vô số lần, chẳng lẽ nó không chết?
Bạch tuộc nhìn Diệt Tuyệt chằm chằm, tám xúc tu múa may cực kỳ tức giận:
- Diệt –Tuyệt!
Diệt Tuyệt nhìn lướt qua, khẽ ừ:
- Thì ra ngươi còn giấu nghề, giấu chân hạch trong thân thể khổng lồ. Cơ thể hiện tại tuy tan vỡ nhưng chân hạch diễn hóa khiến ngươi còn sống.
Cuồng Loạn lạnh lùng nói:
- Hừ! Sau khi chịu thiệt Nguyên Thế Giới đời trước làm sao ta không học khôn được?
Diệt Tuyệt nói:
- Ngươi không chết cũng tốt, tự tay đánh nát ngươi mới khiến ta có cảm giác thành tựu.
Diệt Tuyệt vươn tay chộp hướng hình tròn màu vàng trên cánh cửa ánh sáng.
Lăng Hàn lắc người lao qua, tung cú đấm:
- Nằm mơ đi!
Diệt Tuyệt tốn bao công sức chắc vì hình tròn đó, tuyệt đối không thể để nàng thành công.
Xoẹt!
Cuồng Loạn huơ xúc tu xông lên.
Bùm binh bốp!
Ba cường giả đánh nhau túi bụi.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 3464: Cuồng Loạn tự bạo
10.0/10 từ 37 lượt.