Thần Đạo Đan Tôn
Chương 2808: Một quyền giết (2)
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Đoán đúng! Có điều, ngươi lại đoán xem, ta có thể bỏ qua cho ngươi hay không?
Nếu như đối phương không có cố ý từ trong sương mù trở về giết hắn, vậy hắn cũng không thèm để ý loại “tiểu nhân vật” này, nhưng hắc y Tiên Vương không chỉ động sát ý với hắn, còn hành động, vậy hắn tự nhiên cũng không thể hạ thủ lưu tình.
Cái này cùng tình huống của Dương Chí Huyền là hoàn toàn khác nhau.
Con mắt của hắc y Tiên Vương hơi chuyển động, đột nhiên xoay người rời đi.
Hắn xông vào sương mù, cái này có tác dụng ngăn cách cá thể mạnh mẽ, coi như hai đại Tiên Vương tay trong tay tiến vào, bất tri bất giác cũng sẽ tách ra, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình xông qua.
Bởi vậy, chỉ cần hắn đi vào sương mù liền tuyệt đối an toàn, sau này cũng sẽ xa xa rời đi nơi này, không để tên sát tinh này gặp phải nữa.
- Ha ha, chạy trốn sao?
Lăng Hàn cười khẽ, hai chân đột nhiên phát lực, oành, hắn bùng nổ ra tốc độ đáng sợ, chỉ một thoáng liền đuổi theo hắc y Tiên Vương, đấm ra một quyền.
Hắc y Tiên Vương kinh hãi gần chết, vội vàng trải hết thảy lực lượng ở trên lưng, muốn ngăn đòn đánh này, lại mượn lực lượng của đòn đánh này lao vào sương mù, đây là đường sống duy nhất của hắn.
Oành!
Một quyền đánh xuống, lực lượng hộ thể của hắc y Tiên Vương tựa như giấy mỏng, trong nháy mắt liền bị đánh tan, nắm đấm thế như chẻ tre, đánh xuyên qua lồng ngực của hắc y Tiên Vương.
Hắc y Tiên Vương còn đang chạy, lại phát hiện lực lượng đang cấp tốc rời khỏi thân thể, hắn ngơ ngác nhìn trước ngực mình đột nhiên thêm ra một nắm đấm, ánh mắt ảm đạm, ngẹo đầu, chết đến không thể chết lại.
Oanh, trời giáng mưa máu.
Lăng Hàn tiện tay vứt thi thể của hắc y Tiên Vương qua một bên, nhưng không quên soát người, chiến lợi phẩm đương nhiên không có đạo lý lãng phí.
Hắn cũng không nhìn nhiều, nhanh chân rời đi, cũng không phải lần đầu tiên giết Tiên Vương, không cần để ở trong lòng.
...
- Lâm huynh, ngươi xem tiểu tử này làm sao?
Trong Vũ Viện, có hai thanh niên trẻ đang đánh cờ, trên người không có màu sắc đặc biệt quấn quanh, thật giống như người bình thường, nhưng ánh mắt của bọn họ cực kỳ ác liệt, ngay cả thiên địa cũng phải run rẩy.
“Lâm huynh” kia khẽ mỉm cười:
- Tiểu tử này đạt được tạo hóa rất lớn, rõ ràng chỉ là Tiên Vương tầng ba, nhưng đã được lực lượng bản nguyên rèn luyện, sức chiến đấu kinh người.
- Có điều, cũng không phải là người an phận a, vừa đến đã mở sát giới.
Một nam tử khác cười nói.
- Đây là người Chu sư đệ ngươi mang về, ngày sau nếu như cũng bái môn hạ của Lâm đại nhân, mạch của các ngươi liền mạnh đến nghịch thiên rồi.
- Lệnh tôn là Thất Bộ Thiên Tôn, Lâm huynh ngươi là Lục Bộ Thiên Tôn, Chu Hằng huynh, Sở Hạo huynh cũng vậy, lại tính cả tiểu tử này, một môn năm Thiên Tôn, hơn nữa mỗi người đều có hi vọng đạt đến Thất Bộ.
“Lâm huynh” cười ha ha, lắc đầu một cái:
- Tuy ta cùng Chu sư đệ, Sở sư đệ đều là Lục Bộ Thiên Tôn, nhưng muốn bước vào Thất Bộ... Khó như lên trời! Tiểu tử này, điều kiện Tiên Thiên xác thực rất tốt, trở thành Thiên Tôn không khó, nhưng muốn đạt đến Lục Bộ thậm chí Thất Bộ, còn phải xem tạo hóa.
Một nam tử khác gật đầu biểu thị đồng ý, muốn trở thành Thiên Tôn không chỉ vấn đề thiên phú tốt hay không tốt, còn có rất nhiều điều kiện phức tạp.
Nếu như có người nghe được bọn họ nói chuyện, nhất định sẽ kinh bạo, bởi vì từ bọn họ nói toát ra ý nghĩa, bọn họ đều là Thiên Tôn, hơn nữa là Lục Bộ Thiên Tôn!
Không sai, “Lâm huynh” này tên là Lâm Tiêu Dương, chính là con trai của Thất Bộ Thiên Tôn Lâm Lạc, tên còn lại tên Phó Nhạc Vân, hai người đều là Lục Bộ Thiên Tôn.
- Có điều, ta khâm phục nhất vẫn là Lâm huynh!
Phó Nhạc Vân cười nói.
- Thiên phú võ đạo của Lâm huynh không xuất sắc, lúc trước còn lạc hậu hai vị sư huynh của ngươi rất xa, nhưng hiện tại lại đuổi theo, nói không chắc còn có hi vọng trước tiên đột phá Thất Bộ.
Lâm Tiêu Dương cười lắc đầu:
- Đó là gia phụ ở trên người ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mà Chu sư đệ cùng Sở sư đệ là tích lũy lâu dài sử dụng một lần, tương lai một khi bạo phát, thành tựu sẽ không ở dưới gia phụ, mà ta, Lục Bộ hẳn chính là phần cuối.
- Lâm huynh, thật không cần phải để ý đến tên tiểu tử này?
Phó Nhạc Vân lại quay đề tài lại đến trên người Lăng Hàn.
Lâm Tiêu Dương mỉm cười, hạ xuống một quân cờ, sau đó nói:
- Tiểu tử kia rất có chủ kiến, Chu sư đệ đã nói rồi, chỉ cần cho hắn không gian trưởng thành liền được, không cần đi quản.
- Được rồi.
Phó Nhạc Vân gật đầu, sau đó nói.
- Hỏa nha đầu kia ta nhìn trúng, dự định thu làm đệ tử, các ngươi sẽ không đoạt với ta chứ?
Lâm Tiêu Dương không khỏi bật cười:
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Lúc này Phó Nhạc Vân mới thoả mãn gật đầu, hạ cờ ứng đối.
Lâm Tiêu Dương kỳ quái nói:
- Phó huynh, vì sao ngươi không chọn Thiên Sinh?
Phó Nhạc Vân lắc đầu:
- Giai đoạn hiện tại, Thiên Sinh xác thực càng thêm xuất sắc, nhưng hắn là ý chí và tinh hoa của một vị diện ngưng tụ, tuy ở trên điều kiện tiên thiên nắm giữ ưu thế thật lớn, nhưng ta phỏng chừng Tam Bộ Thiên Tôn chính là cực hạn của hắn, hơn nữa cũng không biết là chuyện mấy trăm kỷ nguyên sau này.
Lâm Tiêu Dương giơ ngón tay cái, khen ngợi nói:
- Phó huynh nhìn thực thấu triệt, gia phụ cũng bình như thế, hơn nữa, tính tình người này âm lệ, cũng không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì.
- Ai, hiếm thấy được thanh nhàn mấy ngày, không bao lâu nữa liền phải đi vực ngoại chiến đấu với Cuồng Loạn, thực sự là lưu luyến ngày yên tĩnh hiện tại.
Phó Nhạc Vân thở dài nói.
Lâm Tiêu Dương mỉm cười:
- Phó huynh, cuối cùng cũng có một ngày chúng ta sẽ giải quyết Cuồng Loạn, đến thời điểm ấy ai về nhà nấy, lại muốn gặp mặt liền không dễ dàng.
Bây giờ vì đối phó Cuồng Loạn, cường giả từng vị diện không ai không tập hợp tới đây, nhưng không có Cuồng Loạn uy hiếp, mọi người đương nhiên phải trở lại vị diện của mình, từ đây rất khó gặp lại.
- Hi vọng tiểu tử này đúng như Chu huynh từng nói, tương lai là một trong những nhân vật chính tiêu diệt Cuồng Loạn. Phó Nhạc Vân liếc nhìn, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu tất cả cản trở, nhìn về phía Lăng Hàn ở trong Cửu Tuyệt Trận.
Lâm Tiêu Dương nắm quân cờ cười cười, hắn từ trước đến giờ rất lạc quan.
...
Lăng Hàn đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác thật giống như bị tồn tại cực kỳ khủng bố gì nhìn chằm chằm, nhưng hắn giương mắt nhìn chung quanh, chỉ có sương mù dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tâm lý sao?
Thần Đạo Đan Tôn
- Đoán đúng! Có điều, ngươi lại đoán xem, ta có thể bỏ qua cho ngươi hay không?
Nếu như đối phương không có cố ý từ trong sương mù trở về giết hắn, vậy hắn cũng không thèm để ý loại “tiểu nhân vật” này, nhưng hắc y Tiên Vương không chỉ động sát ý với hắn, còn hành động, vậy hắn tự nhiên cũng không thể hạ thủ lưu tình.
Cái này cùng tình huống của Dương Chí Huyền là hoàn toàn khác nhau.
Con mắt của hắc y Tiên Vương hơi chuyển động, đột nhiên xoay người rời đi.
Hắn xông vào sương mù, cái này có tác dụng ngăn cách cá thể mạnh mẽ, coi như hai đại Tiên Vương tay trong tay tiến vào, bất tri bất giác cũng sẽ tách ra, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình xông qua.
Bởi vậy, chỉ cần hắn đi vào sương mù liền tuyệt đối an toàn, sau này cũng sẽ xa xa rời đi nơi này, không để tên sát tinh này gặp phải nữa.
- Ha ha, chạy trốn sao?
Lăng Hàn cười khẽ, hai chân đột nhiên phát lực, oành, hắn bùng nổ ra tốc độ đáng sợ, chỉ một thoáng liền đuổi theo hắc y Tiên Vương, đấm ra một quyền.
Hắc y Tiên Vương kinh hãi gần chết, vội vàng trải hết thảy lực lượng ở trên lưng, muốn ngăn đòn đánh này, lại mượn lực lượng của đòn đánh này lao vào sương mù, đây là đường sống duy nhất của hắn.
Oành!
Một quyền đánh xuống, lực lượng hộ thể của hắc y Tiên Vương tựa như giấy mỏng, trong nháy mắt liền bị đánh tan, nắm đấm thế như chẻ tre, đánh xuyên qua lồng ngực của hắc y Tiên Vương.
Hắc y Tiên Vương còn đang chạy, lại phát hiện lực lượng đang cấp tốc rời khỏi thân thể, hắn ngơ ngác nhìn trước ngực mình đột nhiên thêm ra một nắm đấm, ánh mắt ảm đạm, ngẹo đầu, chết đến không thể chết lại.
Oanh, trời giáng mưa máu.
Lăng Hàn tiện tay vứt thi thể của hắc y Tiên Vương qua một bên, nhưng không quên soát người, chiến lợi phẩm đương nhiên không có đạo lý lãng phí.
Hắn cũng không nhìn nhiều, nhanh chân rời đi, cũng không phải lần đầu tiên giết Tiên Vương, không cần để ở trong lòng.
...
- Lâm huynh, ngươi xem tiểu tử này làm sao?
Trong Vũ Viện, có hai thanh niên trẻ đang đánh cờ, trên người không có màu sắc đặc biệt quấn quanh, thật giống như người bình thường, nhưng ánh mắt của bọn họ cực kỳ ác liệt, ngay cả thiên địa cũng phải run rẩy.
“Lâm huynh” kia khẽ mỉm cười:
- Tiểu tử này đạt được tạo hóa rất lớn, rõ ràng chỉ là Tiên Vương tầng ba, nhưng đã được lực lượng bản nguyên rèn luyện, sức chiến đấu kinh người.
- Có điều, cũng không phải là người an phận a, vừa đến đã mở sát giới.
Một nam tử khác cười nói.
- Đây là người Chu sư đệ ngươi mang về, ngày sau nếu như cũng bái môn hạ của Lâm đại nhân, mạch của các ngươi liền mạnh đến nghịch thiên rồi.
- Lệnh tôn là Thất Bộ Thiên Tôn, Lâm huynh ngươi là Lục Bộ Thiên Tôn, Chu Hằng huynh, Sở Hạo huynh cũng vậy, lại tính cả tiểu tử này, một môn năm Thiên Tôn, hơn nữa mỗi người đều có hi vọng đạt đến Thất Bộ.
“Lâm huynh” cười ha ha, lắc đầu một cái:
- Tuy ta cùng Chu sư đệ, Sở sư đệ đều là Lục Bộ Thiên Tôn, nhưng muốn bước vào Thất Bộ... Khó như lên trời! Tiểu tử này, điều kiện Tiên Thiên xác thực rất tốt, trở thành Thiên Tôn không khó, nhưng muốn đạt đến Lục Bộ thậm chí Thất Bộ, còn phải xem tạo hóa.
Một nam tử khác gật đầu biểu thị đồng ý, muốn trở thành Thiên Tôn không chỉ vấn đề thiên phú tốt hay không tốt, còn có rất nhiều điều kiện phức tạp.
Nếu như có người nghe được bọn họ nói chuyện, nhất định sẽ kinh bạo, bởi vì từ bọn họ nói toát ra ý nghĩa, bọn họ đều là Thiên Tôn, hơn nữa là Lục Bộ Thiên Tôn!
Không sai, “Lâm huynh” này tên là Lâm Tiêu Dương, chính là con trai của Thất Bộ Thiên Tôn Lâm Lạc, tên còn lại tên Phó Nhạc Vân, hai người đều là Lục Bộ Thiên Tôn.
- Có điều, ta khâm phục nhất vẫn là Lâm huynh!
Phó Nhạc Vân cười nói.
- Thiên phú võ đạo của Lâm huynh không xuất sắc, lúc trước còn lạc hậu hai vị sư huynh của ngươi rất xa, nhưng hiện tại lại đuổi theo, nói không chắc còn có hi vọng trước tiên đột phá Thất Bộ.
Lâm Tiêu Dương cười lắc đầu:
- Đó là gia phụ ở trên người ta bỏ ra rất nhiều tâm huyết, mà Chu sư đệ cùng Sở sư đệ là tích lũy lâu dài sử dụng một lần, tương lai một khi bạo phát, thành tựu sẽ không ở dưới gia phụ, mà ta, Lục Bộ hẳn chính là phần cuối.
- Lâm huynh, thật không cần phải để ý đến tên tiểu tử này?
Phó Nhạc Vân lại quay đề tài lại đến trên người Lăng Hàn.
Lâm Tiêu Dương mỉm cười, hạ xuống một quân cờ, sau đó nói:
- Tiểu tử kia rất có chủ kiến, Chu sư đệ đã nói rồi, chỉ cần cho hắn không gian trưởng thành liền được, không cần đi quản.
- Được rồi.
Phó Nhạc Vân gật đầu, sau đó nói.
- Hỏa nha đầu kia ta nhìn trúng, dự định thu làm đệ tử, các ngươi sẽ không đoạt với ta chứ?
Lâm Tiêu Dương không khỏi bật cười:
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Lúc này Phó Nhạc Vân mới thoả mãn gật đầu, hạ cờ ứng đối.
Lâm Tiêu Dương kỳ quái nói:
- Phó huynh, vì sao ngươi không chọn Thiên Sinh?
Phó Nhạc Vân lắc đầu:
- Giai đoạn hiện tại, Thiên Sinh xác thực càng thêm xuất sắc, nhưng hắn là ý chí và tinh hoa của một vị diện ngưng tụ, tuy ở trên điều kiện tiên thiên nắm giữ ưu thế thật lớn, nhưng ta phỏng chừng Tam Bộ Thiên Tôn chính là cực hạn của hắn, hơn nữa cũng không biết là chuyện mấy trăm kỷ nguyên sau này.
Lâm Tiêu Dương giơ ngón tay cái, khen ngợi nói:
- Phó huynh nhìn thực thấu triệt, gia phụ cũng bình như thế, hơn nữa, tính tình người này âm lệ, cũng không biết sẽ gây ra chuyện lớn gì.
- Ai, hiếm thấy được thanh nhàn mấy ngày, không bao lâu nữa liền phải đi vực ngoại chiến đấu với Cuồng Loạn, thực sự là lưu luyến ngày yên tĩnh hiện tại.
Phó Nhạc Vân thở dài nói.
Lâm Tiêu Dương mỉm cười:
- Phó huynh, cuối cùng cũng có một ngày chúng ta sẽ giải quyết Cuồng Loạn, đến thời điểm ấy ai về nhà nấy, lại muốn gặp mặt liền không dễ dàng.
Bây giờ vì đối phó Cuồng Loạn, cường giả từng vị diện không ai không tập hợp tới đây, nhưng không có Cuồng Loạn uy hiếp, mọi người đương nhiên phải trở lại vị diện của mình, từ đây rất khó gặp lại.
- Hi vọng tiểu tử này đúng như Chu huynh từng nói, tương lai là một trong những nhân vật chính tiêu diệt Cuồng Loạn. Phó Nhạc Vân liếc nhìn, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu tất cả cản trở, nhìn về phía Lăng Hàn ở trong Cửu Tuyệt Trận.
Lâm Tiêu Dương nắm quân cờ cười cười, hắn từ trước đến giờ rất lạc quan.
...
Lăng Hàn đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác thật giống như bị tồn tại cực kỳ khủng bố gì nhìn chằm chằm, nhưng hắn giương mắt nhìn chung quanh, chỉ có sương mù dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tâm lý sao?
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 2808: Một quyền giết (2)
10.0/10 từ 37 lượt.