Thần Đạo Đan Tôn
Chương 2753: Thần niệm chiến
Hắn nhìn thấy Lăng Hàn ra quyền oanh đến hắn, nhưng ngay cả tư cách để hắn tăng cao lực chú ý cũng không có, chỉ là Thăng Nguyên Cảnh, coi như đạt đến độ cao của chuẩn Tiên Vương thì đã làm sao? Mang theo chữ chuẩn, sức chiến đấu tuyệt đối không thể so với Tiên Vương chân chính.
Oành!
Công kích đánh tới, phát sinh xung kích đáng sợ.
Tên Tiên Vương kia nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi, hắn ở mặt lực lượng lại không địch nổi đối phương, bị nổ đến liên tục rút lui, chỉ cảm thấy trong cơ thể sôi trào, khó chịu đến không cách nào hình dung.
Làm sao có khả năng!
Hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, người trẻ tuổi này vẫn không nhúc nhích, đầy mặt thong dong, thật giống như một quyền oanh lùi một tên Tiên Vương chân chính, dưới cái nhìn của hắn là việc không ngạc nhiên chút nào, căn bản không đáng phấn chấn.
Chỉ cả kinh sững sờ nháy mắt, các nàng Nữ Hoàng tiến vào vào bảo tháp.
- Ngươi là ai?
Tên Tiên Vương kia hỏi, tràn ngập kinh ngạc, sao người trẻ tuổi này lại nắm giữ sức chiến đấu kinh người như thế?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tại hạ Lăng Hàn, nơi này hiện tại quy về Lăng Minh ta hết thảy, ngươi có phục không?
Tên Tiên Vương kia đương nhiên sẽ không phục, nhưng chỉ là Lăng Hàn liền có thể áp chế hắn, huống chi đối phương còn có một Tiên Vương. Hắn do dự một chút nói:
- Kính xin các hạ chỉ giáo một chút.
Đấu đối diện liền bị bức ép, hắn không cam lòng, hơn nữa sau này cũng không mặt mũi gặp người, quá nhục a.
- Đến đây đi.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
Tên Tiên Vương kia hít một hơi thật sâu, hai tay mở rộng, lấy ra một nhánh đại đạo ngưng tụ thành đại kiếm màu đen, dài ba trượng, toả ra ánh sáng chói mắt. Hắn nhìn Lăng Hàn, sau đó một kiếm đâm tới, oanh, đại đạo hệ kim chấn động, từng đạo từng đạo sát khí dật động.
Lăng Hàn không để ý chút nào, vẫn đấm ra một quyền, oành, một quyền đánh vào Hắc Kiếm, nhất thời, Hắc Kiếm đổ nát, hóa thành mảnh vỡ bay múa đầy trời.
Tên Tiên Vương kia liên tiếp lui về phía sau, tới vách tường mới bị ép ngừng lại, hắn khiếp sợ nhìn Lăng Hàn, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, nếu như nói trước hắn là coi thường Lăng Hàn, như vậy lần này hắn xác thực toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không phải đối thủ của Lăng Hàn, thực lực chênh lệch rõ ràng đến không thể lại rõ ràng hơn.
- Lĩnh giáo.
Tên Tiên Vương kia nhìn Lăng Hàn chắp tay, lập tức tung người mà ra, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là một Lăng Hàn liền có thể nổ đến hắn không có sức lực chống đỡ, lại thêm Nhu yêu nữ, vậy hắn tử chiến không lùi chỉ có một kết quả… chết!
Hắn tới nơi này chinh chiến, một là vì trở nên càng mạnh hơn, hai là vì rời đi cái lồng này, sao sẵn lòng chết ở nơi đây?
Lăng Hàn cười ha ha, tên Tiên Vương này cũng coi như biết điều, bằng không hắn sẽ không ngại để Tiên Ma Kiếm nhuốm máu.
Hắn rất nhanh tìm tới chỗ then chốt khống chế bảo tháp, thần thức dò xét vào, lập tức liền có một đạo ý thức hóa thành hình người, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, uy thế như núi.
- Chuẩn Tiên Vương?
Cái này tự nhiên là một Tiên Vương, hơn nữa còn là tồn tại tầng ba, hắn có chút kinh ngạc, người nhổ nơi đóng quân của mình lại còn không có bước vào Tiên Vương cảnh. Chỉ là một chuẩn Tiên Vương, chẳng lẽ không sợ bị thần thức của mình chấn đến mức nát tan sao?
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Tại hạ Lăng Hàn, gặp qua Tiên Vương đại nhân.
- Ngươi cũng dám mơ ước nơi đóng quân của bản tọa?
Tên Tiên Vương này rầm rầm nói, cực kì khí phách.
Lăng Hàn thở dài, xem ra tên Tiên Vương này sẽ không dễ nói chuyện như Cửu Lạc. Hắn siết nắm đấm:
- Tiên Vương đại nhân, nếu thần thức của ngươi xuất hiện ở nơi này, vậy còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Được rồi, ít nói nhảm, mọi người đều rất bận, ra tay đi.
Tên Tiên Vương kia không khỏi giận dữ, một tên chuẩn Tiên Vương nho nhỏ lại dám nói chuyện với mình như thế? Có điều, tồn tại có thể thành tựu tầng ba, hắn há có thể không có trí tuệ? Hắn khẽ nhíu mày:
- Ngươi đúng là có chút bất phàm, Tiên chủng này rất bất phàm!
- Đó là tự nhiên, đây là Tiên chủng hoàn mỹ thuộc về ta.
Lăng Hàn gật gù, không một chút khách khí nào.
Tên Tiên Vương kia ánh mắt lạnh lẽo âm trầm:
- Coi như ngươi bất phàm, vậy cũng chỉ là chuẩn Tiên Vương! Hơn nữa, coi như ngươi bước vào Tiên Vương cảnh, cách bản tọa cũng không biết chênh lệch bao xa, bản tọa muốn trấn áp ngươi, một chiêu là đủ!
Lăng Hàn cười ha ha:
- Xin hỏi Tiên Vương, phong hào của ngươi là gì?
- Bản tọa... U Sương!
Tên Tiên Vương kia ngạo nhiên nói.
Lăng Hàn gật gù:
- Được, kế tiếp ta liền nhìn chằm chằm nơi đóng quân của ngươi ra tay.
U Sương Tiên Vương suýt chút nữa tức chết, tiểu tử này đến tột cùng là hung hăng đến cỡ nào? Hắn điềm nhiên nói:
- Ngươi đã không có sau này!
Hắn ra tay, tuy chỉ là một đạo thần niệm, có thể phát huy ra thực lực có hạn, nhưng dù sao cũng là Tiên Vương tầng ba, tùy ý một chưởng, liền xúc động lực lượng quy tắc đáng sợ, hóa thành vô số gai băng, loạn xạ ở trong thức hải của Lăng Hàn.
- Hừ, ở địa bàn của ta, có thể cho ngươi làm chủ sao?
Thần niệm của Lăng Hàn cũng hóa thành hình thái bản thể, đánh tới U Sương Tiên Vương, song quyền liền oanh, từng cái gai băng nhất thời bị đánh bạo.
- Ồ?
Lúc này U Sương Tiên Vương mới giật nảy cả mình.
Tuy hắn chỉ là một đạo thần niệm, sức chiến đấu không bằng phần vạn của bản thể, nhưng đủ để trấn áp Tiên Vương tầng một đỉnh cao, bây giờ lại bị một tên chuẩn Tiên Vương cản lại, đây là khó mà tin nổi cỡ nào?
Lăng Hàn nhếch miệng nở nụ cười:
- Như thế nào, sức chiến đấu vẫn được chứ?
U Sương Tiên Vương hừ một tiếng:
- Chỉ như thế, nếu như bản thể của ta tự thân tới, giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Lăng Hàn vẫy vẫy tay:
- Nếu như vậy, tại hạ liền tuyệt đối không thể để sợi thần niệm này của ngươi trở lại.
U Sương Tiên Vương suýt chút nữa bật cười, tuy sức chiến đấu của Lăng Hàn không tính yếu, nhưng muốn ngăn cản sợi thần niệm này trở về căn bản là chuyện không thể nào. Lại nói, hắn cũng không có dự định trở về bản thể, tặng nơi đóng quân cho Lăng Hàn.
- Tiểu tử, thành tựu tương lai của ngươi không thể đo lường, nhưng hung hăng như vậy, ngươi cũng không thể sống tới lúc ấy!
U Sương Tiên Vương lại ra tay, hai tay nắm lên đại đạo hệ thủy hóa thành một cây trường thương, quét ngang về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn cổ động song quyền đón nhận, chỉ cần không phải Tiên Binh chân chính, hắn tự nhiên không sợ trực tiếp va chạm.
Thần Đạo Đan Tôn
Oành!
Công kích đánh tới, phát sinh xung kích đáng sợ.
Tên Tiên Vương kia nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi, hắn ở mặt lực lượng lại không địch nổi đối phương, bị nổ đến liên tục rút lui, chỉ cảm thấy trong cơ thể sôi trào, khó chịu đến không cách nào hình dung.
Làm sao có khả năng!
Hắn ngơ ngác nhìn Lăng Hàn, người trẻ tuổi này vẫn không nhúc nhích, đầy mặt thong dong, thật giống như một quyền oanh lùi một tên Tiên Vương chân chính, dưới cái nhìn của hắn là việc không ngạc nhiên chút nào, căn bản không đáng phấn chấn.
Chỉ cả kinh sững sờ nháy mắt, các nàng Nữ Hoàng tiến vào vào bảo tháp.
- Ngươi là ai?
Tên Tiên Vương kia hỏi, tràn ngập kinh ngạc, sao người trẻ tuổi này lại nắm giữ sức chiến đấu kinh người như thế?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tại hạ Lăng Hàn, nơi này hiện tại quy về Lăng Minh ta hết thảy, ngươi có phục không?
Tên Tiên Vương kia đương nhiên sẽ không phục, nhưng chỉ là Lăng Hàn liền có thể áp chế hắn, huống chi đối phương còn có một Tiên Vương. Hắn do dự một chút nói:
- Kính xin các hạ chỉ giáo một chút.
Đấu đối diện liền bị bức ép, hắn không cam lòng, hơn nữa sau này cũng không mặt mũi gặp người, quá nhục a.
- Đến đây đi.
Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay.
Tên Tiên Vương kia hít một hơi thật sâu, hai tay mở rộng, lấy ra một nhánh đại đạo ngưng tụ thành đại kiếm màu đen, dài ba trượng, toả ra ánh sáng chói mắt. Hắn nhìn Lăng Hàn, sau đó một kiếm đâm tới, oanh, đại đạo hệ kim chấn động, từng đạo từng đạo sát khí dật động.
Lăng Hàn không để ý chút nào, vẫn đấm ra một quyền, oành, một quyền đánh vào Hắc Kiếm, nhất thời, Hắc Kiếm đổ nát, hóa thành mảnh vỡ bay múa đầy trời.
Tên Tiên Vương kia liên tiếp lui về phía sau, tới vách tường mới bị ép ngừng lại, hắn khiếp sợ nhìn Lăng Hàn, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, nếu như nói trước hắn là coi thường Lăng Hàn, như vậy lần này hắn xác thực toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không phải đối thủ của Lăng Hàn, thực lực chênh lệch rõ ràng đến không thể lại rõ ràng hơn.
- Lĩnh giáo.
Tên Tiên Vương kia nhìn Lăng Hàn chắp tay, lập tức tung người mà ra, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là một Lăng Hàn liền có thể nổ đến hắn không có sức lực chống đỡ, lại thêm Nhu yêu nữ, vậy hắn tử chiến không lùi chỉ có một kết quả… chết!
Hắn tới nơi này chinh chiến, một là vì trở nên càng mạnh hơn, hai là vì rời đi cái lồng này, sao sẵn lòng chết ở nơi đây?
Lăng Hàn cười ha ha, tên Tiên Vương này cũng coi như biết điều, bằng không hắn sẽ không ngại để Tiên Ma Kiếm nhuốm máu.
Hắn rất nhanh tìm tới chỗ then chốt khống chế bảo tháp, thần thức dò xét vào, lập tức liền có một đạo ý thức hóa thành hình người, lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, uy thế như núi.
- Chuẩn Tiên Vương?
Cái này tự nhiên là một Tiên Vương, hơn nữa còn là tồn tại tầng ba, hắn có chút kinh ngạc, người nhổ nơi đóng quân của mình lại còn không có bước vào Tiên Vương cảnh. Chỉ là một chuẩn Tiên Vương, chẳng lẽ không sợ bị thần thức của mình chấn đến mức nát tan sao?
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Tại hạ Lăng Hàn, gặp qua Tiên Vương đại nhân.
- Ngươi cũng dám mơ ước nơi đóng quân của bản tọa?
Tên Tiên Vương này rầm rầm nói, cực kì khí phách.
Lăng Hàn thở dài, xem ra tên Tiên Vương này sẽ không dễ nói chuyện như Cửu Lạc. Hắn siết nắm đấm:
- Tiên Vương đại nhân, nếu thần thức của ngươi xuất hiện ở nơi này, vậy còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Được rồi, ít nói nhảm, mọi người đều rất bận, ra tay đi.
Tên Tiên Vương kia không khỏi giận dữ, một tên chuẩn Tiên Vương nho nhỏ lại dám nói chuyện với mình như thế? Có điều, tồn tại có thể thành tựu tầng ba, hắn há có thể không có trí tuệ? Hắn khẽ nhíu mày:
- Ngươi đúng là có chút bất phàm, Tiên chủng này rất bất phàm!
- Đó là tự nhiên, đây là Tiên chủng hoàn mỹ thuộc về ta.
Lăng Hàn gật gù, không một chút khách khí nào.
Tên Tiên Vương kia ánh mắt lạnh lẽo âm trầm:
- Coi như ngươi bất phàm, vậy cũng chỉ là chuẩn Tiên Vương! Hơn nữa, coi như ngươi bước vào Tiên Vương cảnh, cách bản tọa cũng không biết chênh lệch bao xa, bản tọa muốn trấn áp ngươi, một chiêu là đủ!
Lăng Hàn cười ha ha:
- Xin hỏi Tiên Vương, phong hào của ngươi là gì?
- Bản tọa... U Sương!
Tên Tiên Vương kia ngạo nhiên nói.
Lăng Hàn gật gù:
- Được, kế tiếp ta liền nhìn chằm chằm nơi đóng quân của ngươi ra tay.
U Sương Tiên Vương suýt chút nữa tức chết, tiểu tử này đến tột cùng là hung hăng đến cỡ nào? Hắn điềm nhiên nói:
- Ngươi đã không có sau này!
Hắn ra tay, tuy chỉ là một đạo thần niệm, có thể phát huy ra thực lực có hạn, nhưng dù sao cũng là Tiên Vương tầng ba, tùy ý một chưởng, liền xúc động lực lượng quy tắc đáng sợ, hóa thành vô số gai băng, loạn xạ ở trong thức hải của Lăng Hàn.
- Hừ, ở địa bàn của ta, có thể cho ngươi làm chủ sao?
Thần niệm của Lăng Hàn cũng hóa thành hình thái bản thể, đánh tới U Sương Tiên Vương, song quyền liền oanh, từng cái gai băng nhất thời bị đánh bạo.
- Ồ?
Lúc này U Sương Tiên Vương mới giật nảy cả mình.
Tuy hắn chỉ là một đạo thần niệm, sức chiến đấu không bằng phần vạn của bản thể, nhưng đủ để trấn áp Tiên Vương tầng một đỉnh cao, bây giờ lại bị một tên chuẩn Tiên Vương cản lại, đây là khó mà tin nổi cỡ nào?
Lăng Hàn nhếch miệng nở nụ cười:
- Như thế nào, sức chiến đấu vẫn được chứ?
U Sương Tiên Vương hừ một tiếng:
- Chỉ như thế, nếu như bản thể của ta tự thân tới, giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Lăng Hàn vẫy vẫy tay:
- Nếu như vậy, tại hạ liền tuyệt đối không thể để sợi thần niệm này của ngươi trở lại.
U Sương Tiên Vương suýt chút nữa bật cười, tuy sức chiến đấu của Lăng Hàn không tính yếu, nhưng muốn ngăn cản sợi thần niệm này trở về căn bản là chuyện không thể nào. Lại nói, hắn cũng không có dự định trở về bản thể, tặng nơi đóng quân cho Lăng Hàn.
- Tiểu tử, thành tựu tương lai của ngươi không thể đo lường, nhưng hung hăng như vậy, ngươi cũng không thể sống tới lúc ấy!
U Sương Tiên Vương lại ra tay, hai tay nắm lên đại đạo hệ thủy hóa thành một cây trường thương, quét ngang về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn cổ động song quyền đón nhận, chỉ cần không phải Tiên Binh chân chính, hắn tự nhiên không sợ trực tiếp va chạm.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 2753: Thần niệm chiến
10.0/10 từ 37 lượt.