Thần Đạo Đan Tôn
Chương 2711: Bất đắc dĩ rời đi
Ngự Vô Địch tự nhiên cũng biết điểm ấy, không khỏi phẫn nộ đến phát điên, hắn gào thét như sấm, nếu không thể ở trong quá trình thiên kiếp thu được bước tiến dài, vậy sau khi hắn trở thành Tiên Vương cũng rất khó trấn áp Lăng Hàn.
Bởi vì hắn xem như là tin tưởng, Lăng Hàn có thể vĩnh viễn dùng chiến lực như vậy.
Tên này thời gian tu luyện tuyệt đối chỉ có mấy vạn năm, căn bản không thể ngộ ra trạng thái Thiên Cấm, hơn nữa coi như tiến vào trạng thái như vậy, kỳ thực cũng giống như Hồng Ma Thổ, có thời gian hạn chế.
- Ngươi quá đáng ghét!
Ngự Vô Địch hổ gầm, tên này là trời sinh đối đầu Ngự gia sao?
Năm xưa phụ thân hắn muốn có được Khởi Nguyên Ma Phương, kết quả cũng bởi vì quan hệ tới Lăng Hàn mà không thể thực hiện được, hiện tại hắn vô duyên với Tiên chủng hoàn mỹ, ngay cả phẩm chất đột phá cũng mất giá rất nhiều.
Quá bắt nạt người!
- Trước khi nói người khác, cũng không trước tiên soi gương, nhìn xem mình là cái đạo đức gì!
Lăng Hàn cười gằn, Tiên Ma Kiếm chém liên tục, cũng không cầu đả thương địch thủ, chỉ làm hết sức quấy rầy Ngự Vô Địch.
Thời gian nửa ngày tự nhiên đi qua rất nhanh, Lăng Hàn cùng Ngự Vô Địch cũng không có chú ý tình huống phía dưới, các nàng Nữ Hoàng có hái được Tiên chủng hay không, lực chú ý của bọn họ đều dùng ở trên thiên kiếp.
Mây đen bắt đầu tiêu tan, trời hiện ráng lành, có mùi thơm thơm ngát.
Đây là thiên địa đang ăn mừng thế gian có Tiên Vương mới sinh, cũng là Tiên Vương đầu tiên xuất hiện trong mười tỉ năm qua.
Nhưng Ngự Vô Địch không hề có sắc mặt vui mừng, trên người hắn xuất hiện một dải màu sắc đặc biệt, nhưng sắc thái cực yếu, loãng nhạt đến cơ hồ như có như không.
Hắn tuyệt không muốn mình trở thành Tiên Vương dẫn đầu đột phá, chí ít cũng không phải hiện tại, mà phải đợi sau khi đạt được Tiên chủng hoàn hảo. Hơn nữa trong quá trình đột phá chịu đến quấy rầy rất lớn, để hắn trở thành Tiên Vương tầng một yếu nhất từ trước tới nay... đương nhiên là tạm thời.
Tất cả những thứ này... Đều là bởi vì Lăng Hàn!
Trong ánh mắt của hắn phun ra sắc bén, ánh mắt đảo qua, lại có thật nhiều Thăng Nguyên Cảnh bị băng phong.
Hắn yếu như thế nào đi nữa, vậy cũng là Tiên Vương, hơn nữa càng có tư chất Đế Tinh, vẫn như cũ không phải Thăng Nguyên Cảnh có thể ngang hàng.
- Ngươi nên chết!
Hắn từng chữ từng chữ nói, tâm tình đã hoàn toàn ổn định lại, chỉ có sát khí vô tận đang sôi trào.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Người muốn giết ta nhiều lắm, ngươi không phải người thứ nhất, cũng không phải cái cuối cùng, nhưng kết quả giống nhau, nằm mộng ban ngày a!
- Lại biết ăn nói, ngươi cũng chỉ là Thăng Nguyên, liền để ngươi mở mang kiến thức uy năng của Tiên Vương chân chính một chút!
Tóc đen của Ngự Vô Địch phất lên cao, oanh, hắn múa Tiên Côn Tử Kim, từng viên từng viên phù văn phát sáng, Tiên Khí này có hạn độ mà thức tỉnh.
Tiên Vương tầng một cũng không cách nào để Tiên Khí của Tiên Vương tầng chín hoàn toàn phát uy, nhưng phát huy ra bộ phận sức chiến đấu là điều chắc chắn, mà cái này đã rất khủng bố.
Ngự Vô Địch như Đại Ma Thần, múa ra từng đạo từng đạo thần quang màu tím, có khí thế đáng sợ muốn diệt muôn dân.
Lăng Hàn thét dài, vung kiếm chống đỡ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai đại Tiên Khí va chạm, không gian từng mảng từng mảng sụp xuống, tất cả mọi người đều bỏ chạy, ở trước mặt chiến đấu cấp Tiên Vương, bọn họ ngoại trừ nhượng bộ lui binh ra, còn có thể làm cái gì?
Hiện tại Ngự Vô Địch xác thực rất mạnh, một khi bước vào Tiên Vương cảnh, cho dù hắn chịu đến quấy rầy rất lớn, nhưng hắn có tư chất Đế Tinh, sức chiến đấu vẫn khủng bố như cũ, sinh mệnh lũy thừa chí ít cũng có năm ngàn hai.
Điều này làm cho Lăng Hàn áp lực lớn như núi, cũng còn tốt Tiên Ma Kiếm liên tục thôn phệ vài món Tiên Binh, thu được năng lực đặc biệt, thay Lăng Hàn phân ưu giải nạn, nếu không coi như thể phách của Lăng Hàn mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
- Chết đi cho ta! Chết! Chết!
Ngự Vô Địch đã giết đỏ cả mắt, hắn bị phong ấn mấy kỷ nguyên chính là vì cơ duyên lớn lần này, lại bị Lăng Hàn khuấy không còn, để hắn phẫn nộ đến nhất định phải giết chết Lăng Hàn mới giải hận.
Lăng Hàn hừ một tiếng, lấy ra Thiên Địa Nguyên Cương.
Nhất thời, Ngự Vô Địch chỉ cảm thấy hàn ý khắp cả người.
Đây là trực giác của Tiên Vương, đạt đến độ cao như vậy, tương thông quy tắc thiên địa, đối với nguy hiểm có phản ứng gần như bản năng.
Hắn lập tức thu tay lại, sau đó lui nhanh trăm dặm, dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn vào trên tay của Lăng Hàn.
- Thiên Địa Nguyên Cương, có thể diệt Tiên Vương cấp thấp.
Lăng Hàn dùng ngữ khí mười phần bình thản nói.
- Không cần ước ao, muốn trách chỉ có thể trách lão tử của ngươi, rõ ràng là người của Tiên Vực, nhưng làm sự tình ăn cây táo rào cây sung, bằng không nếu hắn chịu tích cực đối kháng Dị tộc, tích lũy chiến công, không biết có thể đổi bao nhiêu Thiên Địa Nguyên Cương.
Ngự Vô Địch suýt chút nữa tức điên mũi, tiểu tử này cũng thật là độc địa, cái gì cũng có thể bị hắn đem ra trào phúng cười nhạo một phen.
Nhưng Lăng Hàn nói rất có lý, để hắn muốn giải thích cũng không được.
- Đánh nữa hay không?
Lăng Hàn cười nói, đối phương đã thành tựu Tiên Vương, càng có Tiên Khí ở trong tay, không thể xem như loại Thương Bắc Tiên Vương bị hắn tập kích giết chết. Hơn nữa hắn cũng phá hoại kế hoạch thu lấy Tiên chủng của đối phương, khiến cho đối phương sớm đột phá, có thể nói là toàn bộ thắng lợi.
Đầu của người này, liền tạm gác lại sau khi hắn đột phá Tiên Vương lại thu.
Cả người Ngự Vô Địch run rẩy, hắn nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới, mình lại sẽ có một ngày như thế, thành tựu Tiên Vương nhưng không làm gì được một Thăng Nguyên Cảnh.
Nhưng đối mặt Thiên Địa Nguyên Cương, hắn căn bản không dám manh động, đây quả thật là có thể mang đến cho hắn đả kích hủy diệt.
Hắn lại quét một chút, chỉ thấy trên hoa sen giữa hồ, đài sen đã không cánh mà bay, nhất thời liền giẫm chân, sau đó xoay người rời đi.
Vèo, thần hà múa không, hắn trong nháy mắt liền biến mất.
Hắn chắc chắn sẽ không giảng hoà, nhất định sẽ quay đầu trở lại.
Lăng Hàn bay xuống mặt đất, chỉ thấy ba nàng Nữ Hoàng đều dồn dập tới đón.
- Tới tay không?
Hắn hỏi.
- Tới tay.
Nữ Hoàng gật đầu, là nàng thu lấy Tiên chủng.
- Thuộc tính Thủy, cấp độ ở trên trái cây của Tiên Thụ thứ nhất.
Nàng lại nói.
Đây là phải, càng tiếp cận trung tâm Tiên lộ, đạt được Tiên quả liền càng mạnh.
- Kẻ địch của chúng ta càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh, cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Nhu yêu nữ nói.
Thần Đạo Đan Tôn
Bởi vì hắn xem như là tin tưởng, Lăng Hàn có thể vĩnh viễn dùng chiến lực như vậy.
Tên này thời gian tu luyện tuyệt đối chỉ có mấy vạn năm, căn bản không thể ngộ ra trạng thái Thiên Cấm, hơn nữa coi như tiến vào trạng thái như vậy, kỳ thực cũng giống như Hồng Ma Thổ, có thời gian hạn chế.
- Ngươi quá đáng ghét!
Ngự Vô Địch hổ gầm, tên này là trời sinh đối đầu Ngự gia sao?
Năm xưa phụ thân hắn muốn có được Khởi Nguyên Ma Phương, kết quả cũng bởi vì quan hệ tới Lăng Hàn mà không thể thực hiện được, hiện tại hắn vô duyên với Tiên chủng hoàn mỹ, ngay cả phẩm chất đột phá cũng mất giá rất nhiều.
Quá bắt nạt người!
- Trước khi nói người khác, cũng không trước tiên soi gương, nhìn xem mình là cái đạo đức gì!
Lăng Hàn cười gằn, Tiên Ma Kiếm chém liên tục, cũng không cầu đả thương địch thủ, chỉ làm hết sức quấy rầy Ngự Vô Địch.
Thời gian nửa ngày tự nhiên đi qua rất nhanh, Lăng Hàn cùng Ngự Vô Địch cũng không có chú ý tình huống phía dưới, các nàng Nữ Hoàng có hái được Tiên chủng hay không, lực chú ý của bọn họ đều dùng ở trên thiên kiếp.
Mây đen bắt đầu tiêu tan, trời hiện ráng lành, có mùi thơm thơm ngát.
Đây là thiên địa đang ăn mừng thế gian có Tiên Vương mới sinh, cũng là Tiên Vương đầu tiên xuất hiện trong mười tỉ năm qua.
Nhưng Ngự Vô Địch không hề có sắc mặt vui mừng, trên người hắn xuất hiện một dải màu sắc đặc biệt, nhưng sắc thái cực yếu, loãng nhạt đến cơ hồ như có như không.
Hắn tuyệt không muốn mình trở thành Tiên Vương dẫn đầu đột phá, chí ít cũng không phải hiện tại, mà phải đợi sau khi đạt được Tiên chủng hoàn hảo. Hơn nữa trong quá trình đột phá chịu đến quấy rầy rất lớn, để hắn trở thành Tiên Vương tầng một yếu nhất từ trước tới nay... đương nhiên là tạm thời.
Tất cả những thứ này... Đều là bởi vì Lăng Hàn!
Trong ánh mắt của hắn phun ra sắc bén, ánh mắt đảo qua, lại có thật nhiều Thăng Nguyên Cảnh bị băng phong.
Hắn yếu như thế nào đi nữa, vậy cũng là Tiên Vương, hơn nữa càng có tư chất Đế Tinh, vẫn như cũ không phải Thăng Nguyên Cảnh có thể ngang hàng.
- Ngươi nên chết!
Hắn từng chữ từng chữ nói, tâm tình đã hoàn toàn ổn định lại, chỉ có sát khí vô tận đang sôi trào.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Người muốn giết ta nhiều lắm, ngươi không phải người thứ nhất, cũng không phải cái cuối cùng, nhưng kết quả giống nhau, nằm mộng ban ngày a!
- Lại biết ăn nói, ngươi cũng chỉ là Thăng Nguyên, liền để ngươi mở mang kiến thức uy năng của Tiên Vương chân chính một chút!
Tóc đen của Ngự Vô Địch phất lên cao, oanh, hắn múa Tiên Côn Tử Kim, từng viên từng viên phù văn phát sáng, Tiên Khí này có hạn độ mà thức tỉnh.
Tiên Vương tầng một cũng không cách nào để Tiên Khí của Tiên Vương tầng chín hoàn toàn phát uy, nhưng phát huy ra bộ phận sức chiến đấu là điều chắc chắn, mà cái này đã rất khủng bố.
Ngự Vô Địch như Đại Ma Thần, múa ra từng đạo từng đạo thần quang màu tím, có khí thế đáng sợ muốn diệt muôn dân.
Lăng Hàn thét dài, vung kiếm chống đỡ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai đại Tiên Khí va chạm, không gian từng mảng từng mảng sụp xuống, tất cả mọi người đều bỏ chạy, ở trước mặt chiến đấu cấp Tiên Vương, bọn họ ngoại trừ nhượng bộ lui binh ra, còn có thể làm cái gì?
Hiện tại Ngự Vô Địch xác thực rất mạnh, một khi bước vào Tiên Vương cảnh, cho dù hắn chịu đến quấy rầy rất lớn, nhưng hắn có tư chất Đế Tinh, sức chiến đấu vẫn khủng bố như cũ, sinh mệnh lũy thừa chí ít cũng có năm ngàn hai.
Điều này làm cho Lăng Hàn áp lực lớn như núi, cũng còn tốt Tiên Ma Kiếm liên tục thôn phệ vài món Tiên Binh, thu được năng lực đặc biệt, thay Lăng Hàn phân ưu giải nạn, nếu không coi như thể phách của Lăng Hàn mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
- Chết đi cho ta! Chết! Chết!
Ngự Vô Địch đã giết đỏ cả mắt, hắn bị phong ấn mấy kỷ nguyên chính là vì cơ duyên lớn lần này, lại bị Lăng Hàn khuấy không còn, để hắn phẫn nộ đến nhất định phải giết chết Lăng Hàn mới giải hận.
Lăng Hàn hừ một tiếng, lấy ra Thiên Địa Nguyên Cương.
Nhất thời, Ngự Vô Địch chỉ cảm thấy hàn ý khắp cả người.
Đây là trực giác của Tiên Vương, đạt đến độ cao như vậy, tương thông quy tắc thiên địa, đối với nguy hiểm có phản ứng gần như bản năng.
Hắn lập tức thu tay lại, sau đó lui nhanh trăm dặm, dùng ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn vào trên tay của Lăng Hàn.
- Thiên Địa Nguyên Cương, có thể diệt Tiên Vương cấp thấp.
Lăng Hàn dùng ngữ khí mười phần bình thản nói.
- Không cần ước ao, muốn trách chỉ có thể trách lão tử của ngươi, rõ ràng là người của Tiên Vực, nhưng làm sự tình ăn cây táo rào cây sung, bằng không nếu hắn chịu tích cực đối kháng Dị tộc, tích lũy chiến công, không biết có thể đổi bao nhiêu Thiên Địa Nguyên Cương.
Ngự Vô Địch suýt chút nữa tức điên mũi, tiểu tử này cũng thật là độc địa, cái gì cũng có thể bị hắn đem ra trào phúng cười nhạo một phen.
Nhưng Lăng Hàn nói rất có lý, để hắn muốn giải thích cũng không được.
- Đánh nữa hay không?
Lăng Hàn cười nói, đối phương đã thành tựu Tiên Vương, càng có Tiên Khí ở trong tay, không thể xem như loại Thương Bắc Tiên Vương bị hắn tập kích giết chết. Hơn nữa hắn cũng phá hoại kế hoạch thu lấy Tiên chủng của đối phương, khiến cho đối phương sớm đột phá, có thể nói là toàn bộ thắng lợi.
Đầu của người này, liền tạm gác lại sau khi hắn đột phá Tiên Vương lại thu.
Cả người Ngự Vô Địch run rẩy, hắn nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới, mình lại sẽ có một ngày như thế, thành tựu Tiên Vương nhưng không làm gì được một Thăng Nguyên Cảnh.
Nhưng đối mặt Thiên Địa Nguyên Cương, hắn căn bản không dám manh động, đây quả thật là có thể mang đến cho hắn đả kích hủy diệt.
Hắn lại quét một chút, chỉ thấy trên hoa sen giữa hồ, đài sen đã không cánh mà bay, nhất thời liền giẫm chân, sau đó xoay người rời đi.
Vèo, thần hà múa không, hắn trong nháy mắt liền biến mất.
Hắn chắc chắn sẽ không giảng hoà, nhất định sẽ quay đầu trở lại.
Lăng Hàn bay xuống mặt đất, chỉ thấy ba nàng Nữ Hoàng đều dồn dập tới đón.
- Tới tay không?
Hắn hỏi.
- Tới tay.
Nữ Hoàng gật đầu, là nàng thu lấy Tiên chủng.
- Thuộc tính Thủy, cấp độ ở trên trái cây của Tiên Thụ thứ nhất.
Nàng lại nói.
Đây là phải, càng tiếp cận trung tâm Tiên lộ, đạt được Tiên quả liền càng mạnh.
- Kẻ địch của chúng ta càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng mạnh, cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Nhu yêu nữ nói.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 2711: Bất đắc dĩ rời đi
10.0/10 từ 37 lượt.