Thần Đạo Đan Tôn
Chương 2333: Bao vây (Thượng)
Vu Lan Phong Hoa mặt ngoài cười rất tươi, nhưng trong nội tâm lại sát khí ẩn động.
Hắn không làm gì được Lăng Hàn, cũng tin tưởng Lăng Hàn không làm gì được hắn, nhưng Lăng Hàn kém hắn một cảnh giới nhỏ, bởi vậy, đánh nhau cùng cấp hắn khẳng định không bằng Lăng Hàn.
Nói cách khác, đối phương càng yêu nghiệt hơn hắn.
Thiên tài như vậy tuyệt không cho phép sinh tồn, nhất định phải diệt trừ.
Bởi vậy, hắn muốn trước tiên ổn định Lăng Hàn, sau đó sẽ bố cục diệt trừ Lăng Hàn.
Người còn yêu nghiệt hơn hắn, không thể sống ở thế gian này, chí ít không phải loại người không có bối cảnh như Lăng Hàn.
Hắn và Lăng Hàn rời Liễu gia trấn, sau đó tìm một quán rượu, đối diện mà ngồi, bắt đầu trò chuyện.
Vu Lan Phong Hoa dò hỏi Lăng Hàn, Lăng Hàn cũng chụp mũ đối phương. Vu Lan Phong Hoa là muốn biết lai lịch của Lăng Hàn, vạn nhất tên này dính đến Tiên Vương tầng chín thậm chí Thiên Tôn, vậy hắn cũng không dám xằng bậy.
Mà Lăng Hàn thì muốn biết càng nhiều chuyện hơn của Ngự Hư Giáo, vậy tự nhiên không có ai rõ ràng hơn Thánh Tử Ngự Hư Giáo rồi.
Mặt khác, Lăng Hàn còn muốn biết mình ở Thiên Vực nào, cái này nếu như trực tiếp hỏi, phỏng chừng có thể làm cho người cười chết.
Ngươi ngay cả mình ở đâu cũng không biết?
Nói nửa ngày, hai người đều đạt được một chút tư liệu mình cần.
Vu Lan Phong Hoa xác định Lăng Hàn không có lai lịch gì lớn, mà là thiên phú cao lại thêm cơ duyên tốt, mà Lăng Hàn cũng biết một chút sự tình của Ngự Hư Giáo, chí ít rõ ràng hiện tại hắn ở Thiên Vực nào.
Vạn Hoa Thiên, nối liền Côn Bằng Thiên.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như không có thất lạc đến quá xa.
- Lăng huynh, có hứng thú đi Ngự Hư Giáo ngồi một chút không?
Vu Lan Phong Hoa mời Lăng Hàn.
- Lấy thiên phú của Lăng huynh ngươi, nói không chắc Gia sư sẽ thưởng thức, thu ngươi làm đệ tử.
Đến rồi!
Lăng Hàn không tin đối phương sẽ tốt bụng như vậy, mà là muốn lừa gạt hắn tiến vào Ngự Hư Giáo, đến lúc đó lấy địa vị của Vu Lan Phong Hoa, muốn lén lút âm chết hắn liền cực kỳ đơn giản.
Có điều, điều này cũng ở trong ý muốn của Lăng Hàn, hắn muốn tiến vào Ngự Hư Giáo, coi đây là ván cầu, cuối cùng tiến vào Phong Tình Điện.
Nhưng không phải hiện tại.
- Ta còn có chút việc tư phải xử lý, chờ một quãng thời gian lại đi.
Lăng Hàn nói, hắn muốn trước tiên đi Côn Bằng Cung, cái này không thể đợi thêm.
- Vậy lúc nào thì được?
Vu Lan Phong Hoa có chút không cam lòng nói.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Được, vậy ta ở Ngự Hư Giáo đợi Lăng huynh đến!
Vu Lan Phong Hoa cũng không phải người lo được lo mất, lúc này vỗ tay một cái, đối với Tiên Nhân mà nói, thời gian trăm năm hầu như là trong nháy mắt liền qua.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Cáo từ.
- Xin mời.
Vu Lan Phong Hoa đứng lên đưa tiễn.
Mục đích chuyến này của Lăng Hàn đã đạt đến, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.
- Ngươi cần muốn hiểu rõ sao.
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
- Có ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Ngự Hư Tiên Vương không phải là tầng chín phổ thông, thực lực của hắn sâu không lường được, cách Thiên Tôn chỉ có một tia.
Tiểu Tháp nghiêm nghị nói.
- Nếu như hắn động lòng hiếu kỳ với ngươi, ngươi không thể giấu giếm bất luận bí mật gì.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Không có chuyện gì, hiện tại ta chỉ là có một thiết tưởng mà thôi, lại không phải không đi không được. Có điều, lẽ nào không có biện pháp gì, có thể che đậy Tiên Vương tầng chín, thậm chí con mắt của Thiên Tôn sao?
Nếu như đối tượng nói chuyện này không phải Tiểu Tháp, Lăng Hàn tuyệt đối không thể hỏi ra vấn đề như vậy.
Giấu diếm được Tiên Vương tầng chín, thậm chí Thiên Tôn? Cái này không phải đùa giỡn sao?
Nhưng Tiểu Tháp là Thiên Tôn Bảo khí nói không chắc có thể.
Tiểu Tháp trầm ngâm, một lát sau mới nói:
- Thiên Thánh cung có môn bí thuật, có thể che trời giấu đất, lại phối hợp lực lượng Ngũ hành Bản Nguyên của ngươi, tạm thời lừa gạt Tiên Vương tầng chín một chút hẳn có thể, nhưng nếu Ngự Hư Tiên Vương quan sát tỉ mỉ, ngươi đừng hòng che thân.
- Thiên Tôn ngươi liền không cần nghĩ, cái này vượt qua quy tắc thiên địa, có thể thẳng tới bản nguyên.
Lăng Hàn gật gù, xem ra hắn phải đi Thiên Thánh cung một lần, vừa vặn đi thăm con trai, cũng không biết tiểu tử ngốc này còn bị giam giữ hay không.
Hắn xuất phát về phía Côn Bằng Thiên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trải qua quá nhiều năm, hắn muốn gặp cha mẹ, hồng nhan, tâm tình cũng biến thành càng ngày càng bức thiết.
Hiện tại hắn nắm giữ quy tắc Không Gian mạnh mẽ, triển khai Không Linh Không Gian, tốc độ bão tố đến trình độ cực cao.
Hết cách rồi, cho dù hiện tại tốc độ của hắn đã đạt đến cực hạn, nhưng chỉ là trình độ Phân Hồn cực cao mà thôi, tùy tiện Tiên Phủ nào cũng có thể nghiền ép hắn. Hai tháng, cái này đã rất nhanh rồi.
Tiến vào Côn Bằng Thiên, thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy địa khí hoá hình, ở trên bầu trời diễn hóa ra từng con Côn Bằng, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy có mũi tên từ mặt đất bắn ra oanh diệt.
Mới đầu Lăng Hàn chỉ cho rằng là hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng mấy lần đều là như vậy, Lăng Hàn cuối cùng cảm thấy không đúng.
Xèo, lại một mũi tên nhọn bắn ra, Côn Bằng khí phá nát, Lăng Hàn lập tức vọt người, bay về phía địa phương bắn ra mũi tên kia.
Thân hình hắn tung xuống, chỉ thấy một nam tử tuổi trung niên vừa vặn thu hồi cung lớn nắm trong tay, màu bích lục, so với người của hắn còn cao hơn.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy?
Trung niên nam tử này trừng mắt lên, trong con ngươi hiện ra từng viên đại tinh, toả ra khí tức đáng sợ.
Đây là một vị đại năng Tiên Phủ Cảnh.
Lăng Hàn ôm quyền nói:
- Vãn bối vừa vặn đi ngang qua, thấy tiền bối triển khai tuyệt kỹ, một mũi tên bắn trời cao, có khí phách vô tận, vì lẽ đó cố ý chạy tới, muốn chiêm ngưỡng phong thái của tiền bối một hồi.
Hắn nói chuyện có thể rất độc, khiến người ta giơ chân, nhưng cũng có thể khiến người ta thoải mái đến toàn thân ngứa ngáy.
Trung niên nam tử này bị vỗ mông ngựa đến thoải mái, không khỏi cười ha ha nói:
- Ha ha, bản tọa được xưng Tiễn Tuyệt, một người một mũi tên, có thể ngăn trở thiên quân, có thể địch vạn mã.
Hắn bị phái đến tọa trấn nơi này, kỳ thực rất vô vị, vừa vặn gặp phải một người biết “thưởng thức” mình, bởi vậy cho dù là tiểu bối cũng được, có thể để cho hắn giết chút thời gian.
Thần Đạo Đan Tôn
Hắn không làm gì được Lăng Hàn, cũng tin tưởng Lăng Hàn không làm gì được hắn, nhưng Lăng Hàn kém hắn một cảnh giới nhỏ, bởi vậy, đánh nhau cùng cấp hắn khẳng định không bằng Lăng Hàn.
Nói cách khác, đối phương càng yêu nghiệt hơn hắn.
Thiên tài như vậy tuyệt không cho phép sinh tồn, nhất định phải diệt trừ.
Bởi vậy, hắn muốn trước tiên ổn định Lăng Hàn, sau đó sẽ bố cục diệt trừ Lăng Hàn.
Người còn yêu nghiệt hơn hắn, không thể sống ở thế gian này, chí ít không phải loại người không có bối cảnh như Lăng Hàn.
Hắn và Lăng Hàn rời Liễu gia trấn, sau đó tìm một quán rượu, đối diện mà ngồi, bắt đầu trò chuyện.
Vu Lan Phong Hoa dò hỏi Lăng Hàn, Lăng Hàn cũng chụp mũ đối phương. Vu Lan Phong Hoa là muốn biết lai lịch của Lăng Hàn, vạn nhất tên này dính đến Tiên Vương tầng chín thậm chí Thiên Tôn, vậy hắn cũng không dám xằng bậy.
Mà Lăng Hàn thì muốn biết càng nhiều chuyện hơn của Ngự Hư Giáo, vậy tự nhiên không có ai rõ ràng hơn Thánh Tử Ngự Hư Giáo rồi.
Mặt khác, Lăng Hàn còn muốn biết mình ở Thiên Vực nào, cái này nếu như trực tiếp hỏi, phỏng chừng có thể làm cho người cười chết.
Ngươi ngay cả mình ở đâu cũng không biết?
Nói nửa ngày, hai người đều đạt được một chút tư liệu mình cần.
Vu Lan Phong Hoa xác định Lăng Hàn không có lai lịch gì lớn, mà là thiên phú cao lại thêm cơ duyên tốt, mà Lăng Hàn cũng biết một chút sự tình của Ngự Hư Giáo, chí ít rõ ràng hiện tại hắn ở Thiên Vực nào.
Vạn Hoa Thiên, nối liền Côn Bằng Thiên.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như không có thất lạc đến quá xa.
- Lăng huynh, có hứng thú đi Ngự Hư Giáo ngồi một chút không?
Vu Lan Phong Hoa mời Lăng Hàn.
- Lấy thiên phú của Lăng huynh ngươi, nói không chắc Gia sư sẽ thưởng thức, thu ngươi làm đệ tử.
Đến rồi!
Lăng Hàn không tin đối phương sẽ tốt bụng như vậy, mà là muốn lừa gạt hắn tiến vào Ngự Hư Giáo, đến lúc đó lấy địa vị của Vu Lan Phong Hoa, muốn lén lút âm chết hắn liền cực kỳ đơn giản.
Có điều, điều này cũng ở trong ý muốn của Lăng Hàn, hắn muốn tiến vào Ngự Hư Giáo, coi đây là ván cầu, cuối cùng tiến vào Phong Tình Điện.
Nhưng không phải hiện tại.
- Ta còn có chút việc tư phải xử lý, chờ một quãng thời gian lại đi.
Lăng Hàn nói, hắn muốn trước tiên đi Côn Bằng Cung, cái này không thể đợi thêm.
- Vậy lúc nào thì được?
Vu Lan Phong Hoa có chút không cam lòng nói.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Được, vậy ta ở Ngự Hư Giáo đợi Lăng huynh đến!
Vu Lan Phong Hoa cũng không phải người lo được lo mất, lúc này vỗ tay một cái, đối với Tiên Nhân mà nói, thời gian trăm năm hầu như là trong nháy mắt liền qua.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Cáo từ.
- Xin mời.
Vu Lan Phong Hoa đứng lên đưa tiễn.
Mục đích chuyến này của Lăng Hàn đã đạt đến, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.
- Ngươi cần muốn hiểu rõ sao.
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
- Có ý gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Ngự Hư Tiên Vương không phải là tầng chín phổ thông, thực lực của hắn sâu không lường được, cách Thiên Tôn chỉ có một tia.
Tiểu Tháp nghiêm nghị nói.
- Nếu như hắn động lòng hiếu kỳ với ngươi, ngươi không thể giấu giếm bất luận bí mật gì.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Không có chuyện gì, hiện tại ta chỉ là có một thiết tưởng mà thôi, lại không phải không đi không được. Có điều, lẽ nào không có biện pháp gì, có thể che đậy Tiên Vương tầng chín, thậm chí con mắt của Thiên Tôn sao?
Nếu như đối tượng nói chuyện này không phải Tiểu Tháp, Lăng Hàn tuyệt đối không thể hỏi ra vấn đề như vậy.
Giấu diếm được Tiên Vương tầng chín, thậm chí Thiên Tôn? Cái này không phải đùa giỡn sao?
Nhưng Tiểu Tháp là Thiên Tôn Bảo khí nói không chắc có thể.
Tiểu Tháp trầm ngâm, một lát sau mới nói:
- Thiên Thánh cung có môn bí thuật, có thể che trời giấu đất, lại phối hợp lực lượng Ngũ hành Bản Nguyên của ngươi, tạm thời lừa gạt Tiên Vương tầng chín một chút hẳn có thể, nhưng nếu Ngự Hư Tiên Vương quan sát tỉ mỉ, ngươi đừng hòng che thân.
- Thiên Tôn ngươi liền không cần nghĩ, cái này vượt qua quy tắc thiên địa, có thể thẳng tới bản nguyên.
Lăng Hàn gật gù, xem ra hắn phải đi Thiên Thánh cung một lần, vừa vặn đi thăm con trai, cũng không biết tiểu tử ngốc này còn bị giam giữ hay không.
Hắn xuất phát về phía Côn Bằng Thiên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trải qua quá nhiều năm, hắn muốn gặp cha mẹ, hồng nhan, tâm tình cũng biến thành càng ngày càng bức thiết.
Hiện tại hắn nắm giữ quy tắc Không Gian mạnh mẽ, triển khai Không Linh Không Gian, tốc độ bão tố đến trình độ cực cao.
Hết cách rồi, cho dù hiện tại tốc độ của hắn đã đạt đến cực hạn, nhưng chỉ là trình độ Phân Hồn cực cao mà thôi, tùy tiện Tiên Phủ nào cũng có thể nghiền ép hắn. Hai tháng, cái này đã rất nhanh rồi.
Tiến vào Côn Bằng Thiên, thỉnh thoảng liền có thể nhìn thấy địa khí hoá hình, ở trên bầu trời diễn hóa ra từng con Côn Bằng, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy có mũi tên từ mặt đất bắn ra oanh diệt.
Mới đầu Lăng Hàn chỉ cho rằng là hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng mấy lần đều là như vậy, Lăng Hàn cuối cùng cảm thấy không đúng.
Xèo, lại một mũi tên nhọn bắn ra, Côn Bằng khí phá nát, Lăng Hàn lập tức vọt người, bay về phía địa phương bắn ra mũi tên kia.
Thân hình hắn tung xuống, chỉ thấy một nam tử tuổi trung niên vừa vặn thu hồi cung lớn nắm trong tay, màu bích lục, so với người của hắn còn cao hơn.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy?
Trung niên nam tử này trừng mắt lên, trong con ngươi hiện ra từng viên đại tinh, toả ra khí tức đáng sợ.
Đây là một vị đại năng Tiên Phủ Cảnh.
Lăng Hàn ôm quyền nói:
- Vãn bối vừa vặn đi ngang qua, thấy tiền bối triển khai tuyệt kỹ, một mũi tên bắn trời cao, có khí phách vô tận, vì lẽ đó cố ý chạy tới, muốn chiêm ngưỡng phong thái của tiền bối một hồi.
Hắn nói chuyện có thể rất độc, khiến người ta giơ chân, nhưng cũng có thể khiến người ta thoải mái đến toàn thân ngứa ngáy.
Trung niên nam tử này bị vỗ mông ngựa đến thoải mái, không khỏi cười ha ha nói:
- Ha ha, bản tọa được xưng Tiễn Tuyệt, một người một mũi tên, có thể ngăn trở thiên quân, có thể địch vạn mã.
Hắn bị phái đến tọa trấn nơi này, kỳ thực rất vô vị, vừa vặn gặp phải một người biết “thưởng thức” mình, bởi vậy cho dù là tiểu bối cũng được, có thể để cho hắn giết chút thời gian.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 2333: Bao vây (Thượng)
10.0/10 từ 37 lượt.