Thần Đạo Đan Tôn
Chương 2310: Chân tướng
Lăng Hàn lấy một hàng ghế dựa trong Hắc Tháp ra đưa cho Nữ Hoàng, Hổ Nữu các nàng, thuận tiện lại cầm chút Linh Quỳ Tử gặm.
Trần Sương Sương trố mắt nhìn, các ngươi quá tùy ý nha? Người ta đang đánh nhau đấy, các ngươi không giúp đỡ cũng thôi, không ngờ ngồi xem cuộc vui gặm hạt dưa, có chú ý tới cảm nhận của người khác hay không?
- Không có việc gì, ngồi một chỗ đi.
Lăng Hàn lấy cái ghế ra, thuận tiện nhét chút hạt dưa cho con dâu tương lai.
- Ồ, Linh Quỳ Tử!
Trần Sương Sương cũng biết hàng nên kinh hô.
Linh Quỳ chính là tiên dược, hạt là tinh hoa của nó, vô cùng trân quý.
- Dược linh hơn mười ức năm, làm thuốc chưa đủ năm, cứ tùy tiện ăn đi.
Lăng Hàn cười nói.
Tiên dược có thể tùy tiện ăn sao?
Trần Sương Sương kinh ngạc đến ngây người, tiên dược hơn mười ức năm thật sự không thể xem như đại dược, chỉ có thể luyện thành tiên đan mà thôi, nếu gặm như hạt dưa thì quá phí.
Nhưng nàng ưa thích!
Thần kinh của cô nàng này quá lớn, nàng chỉ là tam trảm, còn không bằng cả Dương Hiểu, Dương Hiểu cũng không đối thủ, nàng có thể làm được cái gì? Cho nên chuyện dốc sức liều mạng phải giao cho người khác, nàng thành thành thật thật đứng xem tránh thêm phiền.
Vì vậy nàng cũng ngồi xuống, thuận tiện gặm hạt dưa xem đùa giỡn.
Dựa vào, ta còn nằm ở đây này, sinh tử chưa biết đấy!
Nội tâm Dương Hiểu kêu thảm thiết và nói thầm.
- Ăn ngon!
- Đẹp mắt!
- Thú vị!
Đoàn người Lăng Hàn thuộc về loại hình không đáng tin cậy, vừa gặm hạt dư vừa xem trò vui giết thời gian thật sự không tệ.
Hai bên trong chiến đấu với nhau, tuy bên phía Binh thiếu ít người nhưng bọn họ đều có tu vi tứ trảm đỉnh phong, chiến lực càng mạnh hơn nữa, lúc này đã ngăn cản chín người tiểu Trình.
- Một đám cặn bã.
- Tiêu diệt toàn bộ!
- Sát!
Bọn họ bộc phát sát khí cực mạnh, ra tay không lưu tình, muốn giải quyết toàn bộđaám tiểu Trình.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Máu tươi bắn ra, phần còn lại của chân tay cụt bay tứ tán, chiến lực người Bạo Hùng bang cao thấp không đều, làm sao chống được tinh anh của đối phương tàn sát bừa bãi, lập tức thất bại thảm hại.
Sau khi chiến đấu mười mấy chiêu, bên phía bọn họ bị chém giết ba người.
Lúc này Trần Sương Sương ngồi không yên, cho dù thần kinh của nàng thô to hơn nữa nhưng thấy người chết cũng phải động dung..
- Không cần phải gấp gáp, đây chỉ là chó cắn chó mà thôi.
Hắn lại nói.
- Đám người phía sau là người quen của sư huynh ngươi, vốn định đùa giỡn ngươi sau đó hắn đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại bị người ta đùa giỡn trước, biến thành chuyện hiện tại.
- Ngươi nói bậy!
Trần Sương Sương lập tức kêu lên, cũng không thể để người khác vu tội cho sư huynh của nàng.
- Có phải nói bậy hay không chính ngươi suy nghĩ đi.
Lăng Hàn cũng không giải thích.
Trần Sương Sương cẩn thận suy nghĩ, lập tức phát hiện rất nhiều điểm không đúng.
Ví dụ như Dương Hiểu ra tay với đám người Binh thiếu lúc trước rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, hoàn toàn không hợp với tính cách của Dương Hiểu. Đám người tiểu Trình lúc xuất hiện lại làm ra bộ dạng đùa giỡn, sau khi nhìn thấy Dương Hiểu nằm trên mặt đất thì bọn chúng đổi giọng.
Xóa đi tất cả chuyện trùng họp trong đó, như vậy cho dù có ngu xuẩn cỡ nào cũng biết chân tướng trong đó!
Dương sư huynh lại là người như vậy!
Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu!
Thần kinh Trần Sương Sương đúng là không bình thường nhưng không có nghĩa là ngu ngốc, nếu không nàng cũng không được Thiên Thánh Cung thu làm đệ tử.
Nàng đặt mông ngồi xuống và nhìn Dương Hiểu, nội tâm càng nghĩ càng giận.
Đúng là quá ngây thơ, nếu như nàng dễ dàng cảm động như thế, nàng đã sớm lập gia đình từ mấy trăm vạn năm trước.
- Không có đơn giản như vậy.
Lăng Hàn ung dung nói:
- Hắn và người Bạo Hùng bang —— đúng, đám người sau chính là Bạo Hùng bang, bọn chúng đã thương lượng tốt, sau khi bọn chúng bắt lấy ngươi sẽ cho ăn mị dược.
- Không, càng vô sỉ!
Trần Sương Sương nổi giận, hận không thể xông tới giẫm Dương Hiểu mấy cước.
Dương Hiểu lộ ra chút vẻ mặt, cũng không phải hắn giật mình không lớn, mà là cơ mặt không thể nhúc nhích, căn bản nhúc nhích không được. Nội tâm của hắn vô cùng hoảng sợ, tại sao Lăng Hàn lại biết?
- Ngươi quả nhiên còn vô sỉ hơn cả bản thiếu gia.
Binh thiểu nghiền đầu Dương Hiểu.
- Bản thiếu gia cũng chỉ cường bạo mà thôi, cưỡng gian người không lừa gạt tâm, khinh bỉ ngươi!
Quả thật Dương Hiểu phiền muộn gần chết, không ngờ hắn bị kẻ như Binh thiếu khinh bỉ.
- Ah...
Đột nhiên tiểu Trình rống to, oanh, trong thân thể hắn có khí đen xuất hiện, không phải sương mù nhưng lại nồng đậm, nó bao phủ phạm vi ba trượng quanh người hắn, sau đó thân ảnh của hắn biến mất trong khói đen.
Khí thế của hắn mạnh hơn trước nhiều lần, dường như thay đổi thành người khác.
Lăng Hàn đứng lên.
Không phải thực lực tiểu Trình làm hắn giật mình, trên thực tế thực lực của đối phương có mạnh hơn cả vạn lần cũng không đặt trong lòng hắn, hắn rất quen thuộc với khói đen này.
Đó là hệ thống tu luyện khác.
Lăng Hàn nghĩ đến chuyến đi lên đảo lần trước, người nơi đó thu lưu người gặp nạn trên biển, sau đó dụ dỗ bọn họ tín ngưỡng tiên linh, tu luyện hệ thống võ đạo khác, do đó đạt được mục đích phá vỡ thiên địa.
Có người sống sót đã sớm rời đảo, sau đó đi khắp tiên vực truyền bá tiên linh, lại truyền bá hệ thống tu luyện khác, do đó chặt đứt căn cơ của phiến thiên địa này.
Nó tuyệt đối không truyền vào trong các đại giáo, mà là truyền cho võ giả cấp thấp.
Lăng Hàn cho rằng mình đã tiêu diệt được ngọn nguồn, nhưng hiện tại là hắn quá lạc quan.
Tình thế đã phi thường nghiêm trọng.
Tiểu Trình phát uy cho nên cuộc chiến thay đổi.
Quân Ca phải dựa vào tiên thai xuất kỳ bất ý mới có thể đánh bại Dương Hiểu, nếu không vương giả tứ trảm có thể quét ngang tứ trảm thì làm sao có thể thất thủ?
Oanh, tiểu Trình giống như biến thành đại ma vương hắc ám, hắn không dẫn động quy tắc chi lực, hắn dựa vào nhất quyền nhát cước nhưng lực phá hoại ngập trời, người khác không thể đón đỡ cho nên bỏ trốn.
Hắn giết tới chỗ Binh thiếu Quân Ca vội vàng động thân mà ra, hắn muốn ngăn cản tiểu Trình. Chiến lực bản thân hắn không phải đối thủ của tiểu Trình nhưng cắn răng chịu đựng, mười chiếc nhẫn trên tay hắn lại tan vỡ, ngay sau đó có khói xanh bốc lên.
Tiểu Trình không tránh không né, hai tay hóa thành đao nhọn đâm vào ngực Quân Ca.
Quân Ca lập lại chiêu cũ, hắn biến thân thể thành nọc độc.
Chỉ cần cảnh giới như nhau, ai cũng đừng mơ tưởng làm gì được hắn trong trạng thái này, đương nhiên trạng thái "Vô địch" như vậy chỉ duy trì trong một giây ngắn ngủi mà thôi, hơn nữa bị ép một ngày hai lần vận dụng tiên thai chi lực, hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.
Thần Đạo Đan Tôn
Trần Sương Sương trố mắt nhìn, các ngươi quá tùy ý nha? Người ta đang đánh nhau đấy, các ngươi không giúp đỡ cũng thôi, không ngờ ngồi xem cuộc vui gặm hạt dưa, có chú ý tới cảm nhận của người khác hay không?
- Không có việc gì, ngồi một chỗ đi.
Lăng Hàn lấy cái ghế ra, thuận tiện nhét chút hạt dưa cho con dâu tương lai.
- Ồ, Linh Quỳ Tử!
Trần Sương Sương cũng biết hàng nên kinh hô.
Linh Quỳ chính là tiên dược, hạt là tinh hoa của nó, vô cùng trân quý.
- Dược linh hơn mười ức năm, làm thuốc chưa đủ năm, cứ tùy tiện ăn đi.
Lăng Hàn cười nói.
Tiên dược có thể tùy tiện ăn sao?
Trần Sương Sương kinh ngạc đến ngây người, tiên dược hơn mười ức năm thật sự không thể xem như đại dược, chỉ có thể luyện thành tiên đan mà thôi, nếu gặm như hạt dưa thì quá phí.
Nhưng nàng ưa thích!
Thần kinh của cô nàng này quá lớn, nàng chỉ là tam trảm, còn không bằng cả Dương Hiểu, Dương Hiểu cũng không đối thủ, nàng có thể làm được cái gì? Cho nên chuyện dốc sức liều mạng phải giao cho người khác, nàng thành thành thật thật đứng xem tránh thêm phiền.
Vì vậy nàng cũng ngồi xuống, thuận tiện gặm hạt dưa xem đùa giỡn.
Dựa vào, ta còn nằm ở đây này, sinh tử chưa biết đấy!
Nội tâm Dương Hiểu kêu thảm thiết và nói thầm.
- Ăn ngon!
- Đẹp mắt!
- Thú vị!
Đoàn người Lăng Hàn thuộc về loại hình không đáng tin cậy, vừa gặm hạt dư vừa xem trò vui giết thời gian thật sự không tệ.
Hai bên trong chiến đấu với nhau, tuy bên phía Binh thiếu ít người nhưng bọn họ đều có tu vi tứ trảm đỉnh phong, chiến lực càng mạnh hơn nữa, lúc này đã ngăn cản chín người tiểu Trình.
- Một đám cặn bã.
- Tiêu diệt toàn bộ!
- Sát!
Bọn họ bộc phát sát khí cực mạnh, ra tay không lưu tình, muốn giải quyết toàn bộđaám tiểu Trình.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Máu tươi bắn ra, phần còn lại của chân tay cụt bay tứ tán, chiến lực người Bạo Hùng bang cao thấp không đều, làm sao chống được tinh anh của đối phương tàn sát bừa bãi, lập tức thất bại thảm hại.
Sau khi chiến đấu mười mấy chiêu, bên phía bọn họ bị chém giết ba người.
Lúc này Trần Sương Sương ngồi không yên, cho dù thần kinh của nàng thô to hơn nữa nhưng thấy người chết cũng phải động dung..
- Không cần phải gấp gáp, đây chỉ là chó cắn chó mà thôi.
Hắn lại nói.
- Đám người phía sau là người quen của sư huynh ngươi, vốn định đùa giỡn ngươi sau đó hắn đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại bị người ta đùa giỡn trước, biến thành chuyện hiện tại.
- Ngươi nói bậy!
Trần Sương Sương lập tức kêu lên, cũng không thể để người khác vu tội cho sư huynh của nàng.
- Có phải nói bậy hay không chính ngươi suy nghĩ đi.
Lăng Hàn cũng không giải thích.
Trần Sương Sương cẩn thận suy nghĩ, lập tức phát hiện rất nhiều điểm không đúng.
Ví dụ như Dương Hiểu ra tay với đám người Binh thiếu lúc trước rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, hoàn toàn không hợp với tính cách của Dương Hiểu. Đám người tiểu Trình lúc xuất hiện lại làm ra bộ dạng đùa giỡn, sau khi nhìn thấy Dương Hiểu nằm trên mặt đất thì bọn chúng đổi giọng.
Xóa đi tất cả chuyện trùng họp trong đó, như vậy cho dù có ngu xuẩn cỡ nào cũng biết chân tướng trong đó!
Dương sư huynh lại là người như vậy!
Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu!
Thần kinh Trần Sương Sương đúng là không bình thường nhưng không có nghĩa là ngu ngốc, nếu không nàng cũng không được Thiên Thánh Cung thu làm đệ tử.
Nàng đặt mông ngồi xuống và nhìn Dương Hiểu, nội tâm càng nghĩ càng giận.
Đúng là quá ngây thơ, nếu như nàng dễ dàng cảm động như thế, nàng đã sớm lập gia đình từ mấy trăm vạn năm trước.
- Không có đơn giản như vậy.
Lăng Hàn ung dung nói:
- Hắn và người Bạo Hùng bang —— đúng, đám người sau chính là Bạo Hùng bang, bọn chúng đã thương lượng tốt, sau khi bọn chúng bắt lấy ngươi sẽ cho ăn mị dược.
- Không, càng vô sỉ!
Trần Sương Sương nổi giận, hận không thể xông tới giẫm Dương Hiểu mấy cước.
Dương Hiểu lộ ra chút vẻ mặt, cũng không phải hắn giật mình không lớn, mà là cơ mặt không thể nhúc nhích, căn bản nhúc nhích không được. Nội tâm của hắn vô cùng hoảng sợ, tại sao Lăng Hàn lại biết?
- Ngươi quả nhiên còn vô sỉ hơn cả bản thiếu gia.
Binh thiểu nghiền đầu Dương Hiểu.
- Bản thiếu gia cũng chỉ cường bạo mà thôi, cưỡng gian người không lừa gạt tâm, khinh bỉ ngươi!
Quả thật Dương Hiểu phiền muộn gần chết, không ngờ hắn bị kẻ như Binh thiếu khinh bỉ.
- Ah...
Đột nhiên tiểu Trình rống to, oanh, trong thân thể hắn có khí đen xuất hiện, không phải sương mù nhưng lại nồng đậm, nó bao phủ phạm vi ba trượng quanh người hắn, sau đó thân ảnh của hắn biến mất trong khói đen.
Khí thế của hắn mạnh hơn trước nhiều lần, dường như thay đổi thành người khác.
Lăng Hàn đứng lên.
Không phải thực lực tiểu Trình làm hắn giật mình, trên thực tế thực lực của đối phương có mạnh hơn cả vạn lần cũng không đặt trong lòng hắn, hắn rất quen thuộc với khói đen này.
Đó là hệ thống tu luyện khác.
Lăng Hàn nghĩ đến chuyến đi lên đảo lần trước, người nơi đó thu lưu người gặp nạn trên biển, sau đó dụ dỗ bọn họ tín ngưỡng tiên linh, tu luyện hệ thống võ đạo khác, do đó đạt được mục đích phá vỡ thiên địa.
Có người sống sót đã sớm rời đảo, sau đó đi khắp tiên vực truyền bá tiên linh, lại truyền bá hệ thống tu luyện khác, do đó chặt đứt căn cơ của phiến thiên địa này.
Nó tuyệt đối không truyền vào trong các đại giáo, mà là truyền cho võ giả cấp thấp.
Lăng Hàn cho rằng mình đã tiêu diệt được ngọn nguồn, nhưng hiện tại là hắn quá lạc quan.
Tình thế đã phi thường nghiêm trọng.
Tiểu Trình phát uy cho nên cuộc chiến thay đổi.
Quân Ca phải dựa vào tiên thai xuất kỳ bất ý mới có thể đánh bại Dương Hiểu, nếu không vương giả tứ trảm có thể quét ngang tứ trảm thì làm sao có thể thất thủ?
Oanh, tiểu Trình giống như biến thành đại ma vương hắc ám, hắn không dẫn động quy tắc chi lực, hắn dựa vào nhất quyền nhát cước nhưng lực phá hoại ngập trời, người khác không thể đón đỡ cho nên bỏ trốn.
Hắn giết tới chỗ Binh thiếu Quân Ca vội vàng động thân mà ra, hắn muốn ngăn cản tiểu Trình. Chiến lực bản thân hắn không phải đối thủ của tiểu Trình nhưng cắn răng chịu đựng, mười chiếc nhẫn trên tay hắn lại tan vỡ, ngay sau đó có khói xanh bốc lên.
Tiểu Trình không tránh không né, hai tay hóa thành đao nhọn đâm vào ngực Quân Ca.
Quân Ca lập lại chiêu cũ, hắn biến thân thể thành nọc độc.
Chỉ cần cảnh giới như nhau, ai cũng đừng mơ tưởng làm gì được hắn trong trạng thái này, đương nhiên trạng thái "Vô địch" như vậy chỉ duy trì trong một giây ngắn ngủi mà thôi, hơn nữa bị ép một ngày hai lần vận dụng tiên thai chi lực, hắn khẳng định sẽ bị trọng thương.
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 2310: Chân tướng
10.0/10 từ 37 lượt.