Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1953: Ngũ trảm!
- Tuy không tới mức khoa trương như vậy nhưng số lượng Tiên Vương tuyệt đối nhiều hơn ngươi tưởng tượng đấy.
Đại hắc cẩu ung dung nói:
- Thành tựu Tiên Vương thật sự thoát khỏi thiên nhân chi ách, tích lũy qua vô số kỷ nguyên, hắc hắc...
- Vậy tại sao Tiên Vương hiếm thấy như thế?
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, theo như đại hắc cẩu nói, Tiên Vương có khả năng nhiều như cỏ dại, mỗi một tòa thành sẽ có Tiên Vương tọa trấn.
Đại hắc cẩu nghiêm túc, nói:
- Bởi vì bọn họ đều chết rồi!
Lăng Hàn biến sắc, ngươi vừa mới nói Tiên Vương nhiều như chó, còn nói Tiên Vương thoát khỏi thiên nhân chi ách, hiện tại lại nói những Tiên Vương này chết rồi, những lời này không phải quá mâu thuẫn hay sao?
- Tiểu tử, ngươi còn chưa hiểu ý của cẩu gia.
Đại hắc cẩu lắc đầu, nói:
- Vì cái gì những Tiên Vương này chết? Là bởi vì thực lực của bọn họ không đủ mạnh!
- Ngươi đang hồ lộng ta!
Lăng Hàn khoát tay nói ra.
- Tiên vực không sóng êm biển lặng như ngươi suy nghĩ đâu!
Đại hắc cẩu nói cực kỳ nghiêm túc.
- Ý của ngươi muốn nói có đại nhân quả, cho dù là Tiên Vương cũng bị cuốn vào?
Lăng Hàn hỏi, hắn đã hiểu ý của đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu gật gật đầu:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, rốt cục tiểu tử ngươi cũng nghĩ thông suốt!
Lăng Hàn đã nghiêm túc, nói:
- Rốt cuộc là nhân quả gì lại làm Tiên Vương vẫn lạc liên tục? Kỳ quái, nếu có đại chiến lớn như thế, vì cái gì trong tiên vực ít người biết?
- Bổn tọa không biết rõ.
Đại hắc cẩu gãi gãi đầu, bộ dạng không đáng tin cậy.
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Vậy tại sao ngươi có kết luận như vậy?
Đại hắc cẩu khinh miệt nhìn hắn, nói:
- Đương nhiên là trí nhớ của bổn tọa.
- Ngươi nói không nhớ rõ, tại sao lại nói là trong trí nhớ?
Lăng Hàn hỏi lại.
- Ngươi thật đần, bổn tọa không có nhớ kỹ càng, trong trí nhớ cũ chỉ biết là đại nhân quả, nói rõ cái gì? Việc này quá trọng yếu!
Đại hắc cẩu lắc đầu, bộ dạng khinh bỉ.
Lăng Hàn vuốt đầu, nói:
- Việc này có quan hệ gì với chủ đề ban đầu?
- Tại sao không quan hệ!
Đại hắc cẩu nói một tiếng,
- Cho dù ngươi trở thành Tiên Vương, nếu như thực lực không đủ sẽ bị đưa đi làm pháo hôi.
- Tiên Vương cửu trọng, một bước một trọng thiên, ngươi là Tiên Vương nhất trọng gặp được Tiên Vương nhị trọng, vậy thì chẳng khác gì Phân Hồn gặp Tiên Phủ.
- Muốn thành tựu Tiên Vương cửu trọng, ngươi nhất định phải đánh bóng mỗi cảnh giới tới mức hoàn mỹ.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Không cần lo lắng, mỗi cánh giới của ta đều tu tới hoàn mỹ.
Cũng không phải hắn khoe khoang, mà thật sự là như thế.
- Ta biết rõ tiểu tử ngươi sẽ tự mãn, cho nên bổn tọa mới cố ý nhắc nhở ngươi đấy.
Đại hắc cẩu bộ dạng kiêu ngạo, nói:
- Ngươi cho rằng trảm thiên địa là hoàn mỹ?
- Ân?
Lúc này Lăng Hàn cả kinh.
- Như vậy chưa tính là hoàn mỹ?
- Không không không!
Đại hắc cẩu liên tục lắc đầu, nói:
- Trong trí nhớ của bổn tọa, muốn thành tựu Tiên Vương cửu trọng hay Thiên Tôn gì đó, chẳng những cần trảm thiên địa thành đạo, hơn nữa... Còn là ngũ trảm!
- Ngũ trảm?
Lăng Hàn kinh hô.
Điều này có thể sao?
Tứ trảm là cuối cùng, không có khả năng lại trảm nữa, bằng không chỉ có thể trảm tính mạng của bản thân, đây là việc mọi người đều biết. Nếu có thể Trảm Trần không ngừng, ta trảm mười, trảm trăm lần, chẳng phải có thể giết cả Phân Hồn và Tiên Phủ hay sao?
Nếu thiết trí cảnh giới như vậy tự nhiên là có đạo lý.
- Đương nhiên là rất khó, thậm chí từ xưa đến không có bao nhiêu người đi thông, nhưng bổn tọa biết, ngươi muốn đạt tới võ đạo đỉnh phong phải ngũ trảm.
Đại hắc cẩu nghiêm túc nói:
- Trảm thiên địa chỉ có thể trợ giúp ngươi thành hoàng giả, nếu có thể ngũ trảm... Mới có thể giúp ngươi trở thành chí cường giả hiếm có trong thiên địa, cũng chỉ là khả năng, nếu không đạt tới ngũ trảm, ngươi sẽ không có tư cách đẩy cánh cửa này ra.
Theo cách nói của đại hắc cẩu, Tiên Vương đều trảm thiên địa mới thành đạo, mà từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên tích lũy qua, cho dù trảm thiên địa cũng hiếm có, số lượng Tiên Vương ít tới mức không hợp thói thường.
- Ngũ trảm?
Lăng Hàn nhìn đại hắc cẩu.
- Ngũ trảm!
Đại hắc cẩu gật đầu, nói:
- Nếu ngươi chỉ muốn thành tựu Tiên Vương, như vậy ngươi có thể thuận thuận lợi lợi đi tiếp, có thể ngươi sẽ đạt tới Tiên Vương cửu trọng, con đường như vậy vô cùng nhấp nhô ghập ghềnh.
- Hơn nữa không chỉ Trảm Trần, Phân Hồn, Tiên Phủ, Thăng Nguyên, ngươi phải đạt tới hoàn mỹ, siêu việt tất cả vương giả, như vậy mới có tư cách đi tới đỉnh phong, thậm chí siêu việt đỉnh phong.
Lăng Hàn trầm ngâm một hồi, nói:
- Ngươi mới nói Thiên Tôn?
- Cái gì Thiên Tôn, cẩu gia có nói qua sao?
Đại hắc cẩu mờ mịt.
Thực sự chỉ là thốt ra hay không biết?
Lăng Hàn vẫn nhớ rõ tiểu tháp nói chủ nhân ban đầu của Hắc Tháp chính là Thiên Tôn, đây là một loại kính xưng hay nó là... Cảnh giới?
Nhưng tiểu tháp và đại hắc cẩu không muốn nói nhiều về việc này, hắn cũng không hỏi thêm, dù sao một ngày nào đó hắn sẽ đạt tới độ cao như vậy —— nếu không đạt tới, biết rõ thì dùng làm cái rắm gì?
- Ngươi hiện tại nói với ta những lời này làm gì?
Lăng Hàn đổi một chủ đề.
- Bổn tọa sắp đi tới một nơi.
Đại hắc cẩu nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc và trang trọng.
- Nơi nào?
Lăng Hàn kinh ngạc, đại hắc cẩu vội vã nói với hắn những việc này giống như bàn giao hậu sự, chẳng lẽ nó muốn đi nơi vô cùng nguy hiểm sao?
- Đó là nơi vô cùng nguy hiểm
Đại hắc cẩu dùng giọng nói trầm thấp giống như tráng sĩ chặt tay.
Lăng Hàn nhướng mày, nói:
- Rốt cuộc ngươi đi làm gì?
- Năm đó...
Đại hắc cẩu nhớ lại một hồi, nói:
- Bổn tọa đã đáp ứng chính mình, muốn trộm đồ lót của Linh Diệu Tiên Vương, hiện tại cẩu gia trở lại tiên vực, đó là thời điểm phải hoàn thành nguyện vọng.
Thời điểm nói câu sau cùng, đầu lưới của đại hắc cẩu thè ra và chảy nước miếng.
Móa!
Lăng Hàn đá một cước, còn tưởng rằng đại hắc cẩu đứng đắn hiếm có, kết quả vẫn không đáng tin cậy.
- Tiểu hàn tử, ngươi qua sông đoạn cầu, cẩu gia xem như nhận lầm bạch nhãn lang ngươi.
Đại hắc cẩu vừa trốn vừa nói.
Lăng Hàn chỉ cười ha ha.
Bọn họ tiếp tục đi tới, bình nguyên bao la kinh người, hơn nữa không ít nơi ẩn chứa nguy cơ, trong tảng đá tùy thời bộc phát sát khí hóa thành mũi tên, phi kiếm chém tới, đừng nói Lăng Hàn chỉ là nhị trảm, cho dù Tiên Phủ cũng có thể bị chém giết.
Bởi vậy, bọn họ cẩn thận đi tới trước, cho dù ngắt thánh dược cũng phải quan sát cẩn thận..
Thần Đạo Đan Tôn
Đại hắc cẩu ung dung nói:
- Thành tựu Tiên Vương thật sự thoát khỏi thiên nhân chi ách, tích lũy qua vô số kỷ nguyên, hắc hắc...
- Vậy tại sao Tiên Vương hiếm thấy như thế?
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, theo như đại hắc cẩu nói, Tiên Vương có khả năng nhiều như cỏ dại, mỗi một tòa thành sẽ có Tiên Vương tọa trấn.
Đại hắc cẩu nghiêm túc, nói:
- Bởi vì bọn họ đều chết rồi!
Lăng Hàn biến sắc, ngươi vừa mới nói Tiên Vương nhiều như chó, còn nói Tiên Vương thoát khỏi thiên nhân chi ách, hiện tại lại nói những Tiên Vương này chết rồi, những lời này không phải quá mâu thuẫn hay sao?
- Tiểu tử, ngươi còn chưa hiểu ý của cẩu gia.
Đại hắc cẩu lắc đầu, nói:
- Vì cái gì những Tiên Vương này chết? Là bởi vì thực lực của bọn họ không đủ mạnh!
- Ngươi đang hồ lộng ta!
Lăng Hàn khoát tay nói ra.
- Tiên vực không sóng êm biển lặng như ngươi suy nghĩ đâu!
Đại hắc cẩu nói cực kỳ nghiêm túc.
- Ý của ngươi muốn nói có đại nhân quả, cho dù là Tiên Vương cũng bị cuốn vào?
Lăng Hàn hỏi, hắn đã hiểu ý của đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu gật gật đầu:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, rốt cục tiểu tử ngươi cũng nghĩ thông suốt!
Lăng Hàn đã nghiêm túc, nói:
- Rốt cuộc là nhân quả gì lại làm Tiên Vương vẫn lạc liên tục? Kỳ quái, nếu có đại chiến lớn như thế, vì cái gì trong tiên vực ít người biết?
- Bổn tọa không biết rõ.
Đại hắc cẩu gãi gãi đầu, bộ dạng không đáng tin cậy.
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Vậy tại sao ngươi có kết luận như vậy?
Đại hắc cẩu khinh miệt nhìn hắn, nói:
- Đương nhiên là trí nhớ của bổn tọa.
- Ngươi nói không nhớ rõ, tại sao lại nói là trong trí nhớ?
Lăng Hàn hỏi lại.
- Ngươi thật đần, bổn tọa không có nhớ kỹ càng, trong trí nhớ cũ chỉ biết là đại nhân quả, nói rõ cái gì? Việc này quá trọng yếu!
Đại hắc cẩu lắc đầu, bộ dạng khinh bỉ.
Lăng Hàn vuốt đầu, nói:
- Việc này có quan hệ gì với chủ đề ban đầu?
- Tại sao không quan hệ!
Đại hắc cẩu nói một tiếng,
- Cho dù ngươi trở thành Tiên Vương, nếu như thực lực không đủ sẽ bị đưa đi làm pháo hôi.
- Tiên Vương cửu trọng, một bước một trọng thiên, ngươi là Tiên Vương nhất trọng gặp được Tiên Vương nhị trọng, vậy thì chẳng khác gì Phân Hồn gặp Tiên Phủ.
- Muốn thành tựu Tiên Vương cửu trọng, ngươi nhất định phải đánh bóng mỗi cảnh giới tới mức hoàn mỹ.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Không cần lo lắng, mỗi cánh giới của ta đều tu tới hoàn mỹ.
Cũng không phải hắn khoe khoang, mà thật sự là như thế.
- Ta biết rõ tiểu tử ngươi sẽ tự mãn, cho nên bổn tọa mới cố ý nhắc nhở ngươi đấy.
Đại hắc cẩu bộ dạng kiêu ngạo, nói:
- Ngươi cho rằng trảm thiên địa là hoàn mỹ?
- Ân?
Lúc này Lăng Hàn cả kinh.
- Như vậy chưa tính là hoàn mỹ?
- Không không không!
Đại hắc cẩu liên tục lắc đầu, nói:
- Trong trí nhớ của bổn tọa, muốn thành tựu Tiên Vương cửu trọng hay Thiên Tôn gì đó, chẳng những cần trảm thiên địa thành đạo, hơn nữa... Còn là ngũ trảm!
- Ngũ trảm?
Lăng Hàn kinh hô.
Điều này có thể sao?
Tứ trảm là cuối cùng, không có khả năng lại trảm nữa, bằng không chỉ có thể trảm tính mạng của bản thân, đây là việc mọi người đều biết. Nếu có thể Trảm Trần không ngừng, ta trảm mười, trảm trăm lần, chẳng phải có thể giết cả Phân Hồn và Tiên Phủ hay sao?
Nếu thiết trí cảnh giới như vậy tự nhiên là có đạo lý.
- Đương nhiên là rất khó, thậm chí từ xưa đến không có bao nhiêu người đi thông, nhưng bổn tọa biết, ngươi muốn đạt tới võ đạo đỉnh phong phải ngũ trảm.
Đại hắc cẩu nghiêm túc nói:
- Trảm thiên địa chỉ có thể trợ giúp ngươi thành hoàng giả, nếu có thể ngũ trảm... Mới có thể giúp ngươi trở thành chí cường giả hiếm có trong thiên địa, cũng chỉ là khả năng, nếu không đạt tới ngũ trảm, ngươi sẽ không có tư cách đẩy cánh cửa này ra.
Theo cách nói của đại hắc cẩu, Tiên Vương đều trảm thiên địa mới thành đạo, mà từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên tích lũy qua, cho dù trảm thiên địa cũng hiếm có, số lượng Tiên Vương ít tới mức không hợp thói thường.
- Ngũ trảm?
Lăng Hàn nhìn đại hắc cẩu.
- Ngũ trảm!
Đại hắc cẩu gật đầu, nói:
- Nếu ngươi chỉ muốn thành tựu Tiên Vương, như vậy ngươi có thể thuận thuận lợi lợi đi tiếp, có thể ngươi sẽ đạt tới Tiên Vương cửu trọng, con đường như vậy vô cùng nhấp nhô ghập ghềnh.
- Hơn nữa không chỉ Trảm Trần, Phân Hồn, Tiên Phủ, Thăng Nguyên, ngươi phải đạt tới hoàn mỹ, siêu việt tất cả vương giả, như vậy mới có tư cách đi tới đỉnh phong, thậm chí siêu việt đỉnh phong.
Lăng Hàn trầm ngâm một hồi, nói:
- Ngươi mới nói Thiên Tôn?
- Cái gì Thiên Tôn, cẩu gia có nói qua sao?
Đại hắc cẩu mờ mịt.
Thực sự chỉ là thốt ra hay không biết?
Lăng Hàn vẫn nhớ rõ tiểu tháp nói chủ nhân ban đầu của Hắc Tháp chính là Thiên Tôn, đây là một loại kính xưng hay nó là... Cảnh giới?
Nhưng tiểu tháp và đại hắc cẩu không muốn nói nhiều về việc này, hắn cũng không hỏi thêm, dù sao một ngày nào đó hắn sẽ đạt tới độ cao như vậy —— nếu không đạt tới, biết rõ thì dùng làm cái rắm gì?
- Ngươi hiện tại nói với ta những lời này làm gì?
Lăng Hàn đổi một chủ đề.
- Bổn tọa sắp đi tới một nơi.
Đại hắc cẩu nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc và trang trọng.
- Nơi nào?
Lăng Hàn kinh ngạc, đại hắc cẩu vội vã nói với hắn những việc này giống như bàn giao hậu sự, chẳng lẽ nó muốn đi nơi vô cùng nguy hiểm sao?
- Đó là nơi vô cùng nguy hiểm
Đại hắc cẩu dùng giọng nói trầm thấp giống như tráng sĩ chặt tay.
Lăng Hàn nhướng mày, nói:
- Rốt cuộc ngươi đi làm gì?
- Năm đó...
Đại hắc cẩu nhớ lại một hồi, nói:
- Bổn tọa đã đáp ứng chính mình, muốn trộm đồ lót của Linh Diệu Tiên Vương, hiện tại cẩu gia trở lại tiên vực, đó là thời điểm phải hoàn thành nguyện vọng.
Thời điểm nói câu sau cùng, đầu lưới của đại hắc cẩu thè ra và chảy nước miếng.
Móa!
Lăng Hàn đá một cước, còn tưởng rằng đại hắc cẩu đứng đắn hiếm có, kết quả vẫn không đáng tin cậy.
- Tiểu hàn tử, ngươi qua sông đoạn cầu, cẩu gia xem như nhận lầm bạch nhãn lang ngươi.
Đại hắc cẩu vừa trốn vừa nói.
Lăng Hàn chỉ cười ha ha.
Bọn họ tiếp tục đi tới, bình nguyên bao la kinh người, hơn nữa không ít nơi ẩn chứa nguy cơ, trong tảng đá tùy thời bộc phát sát khí hóa thành mũi tên, phi kiếm chém tới, đừng nói Lăng Hàn chỉ là nhị trảm, cho dù Tiên Phủ cũng có thể bị chém giết.
Bởi vậy, bọn họ cẩn thận đi tới trước, cho dù ngắt thánh dược cũng phải quan sát cẩn thận..
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1953: Ngũ trảm!
10.0/10 từ 37 lượt.