Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1917: Ăn trộm
Như vậy làm sao đối kháng?
Tất cả mọi người lắc đầu, đừng nói là Trảm Trần, ngay cả cường giả cấp bậc Dương Hồn cũng không thể địch lại.
Sắc mặt Lăng Hàn lại vô cùng cổ quái, bởi vì có một cỗ lực lượng trong cơ thể hắn đang rục rịch.
Huyền Âm mẫu thủy.
Đây là mẫu của vạn thủy trong Tiên vực, là bổn nguyên.
Hiện tại Huyền Âm mẫu thủy đang phát ra ý niệm tham lam trong đầu, muốn cắn sạch đầu rồng nước này.
Bởi vì Huyền Âm mẫu thủy đã là bổn nguyên chi lực của Lăng Hàn cho nên Lăng Hàn có thể biết rõ. Hắn có thể thôn phệ được Nam Đấu Thạch Dương thủy này, bởi vì cấp độ còn hơn thiên địa linh vật trong tay đối phương.
- Các ngươi bắt nạt người ta như vậy không thấy xấu hổ sao? Không sợ sau này sinh con không có lỗ đít sao?
Thanh âm tràn ngập khinh thường truyền tới, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo từ trong đám người đi ra.
Là Tư Đồ Tiểu Chân.
Kỳ thực không cần nhìn người tới, nữ nhân nói chuyện bưu hãn như vậy căn bản không có mấy người.
- Tiểu Chân cô nương.
Khi nhìn thấy Tư Đồ Tiểu Chân, tất cả mọi người liên tục gọi.
Tư Đồ Tiểu Chân chỉ là Nhất Trảm mà thôi, thế nhưng nàng lại có một gia gia là đan sư tam tinh, lập tức khiến cho địa vị của nàng tăng lên vô số lần.
Đan sư tam tinh, ngay cả gia chủ đại nhân gặp cũng pharia khách khí.
Quả thực, chỉ có Tư Đồ Tiểu Chân bắt nạt người khác mà không ai dám bắt nạt lên trên đầu nàng, bằng không chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
Bởi vậy nàng đi ra lo chuyện bao đồng như vậy làm cho Phó Tư Viễn lập tức nhíu mày.
Đây là tiểu tổ tông a.
- Nha đầu, sao ngươi lại chạy tới?
Phó Tư Viễn cười ha hả, nói. Tuy rằng hắn tự cho mình là trưởng bối, nhưng mà lại tự hạ mình rất thấp, bộ dáng bình dị gần gũi.
- Nha đầu là để cho ngươi gọi sao?
Tư Đồ Tiểu Chân xùy một tiếng.
- Lão đầu, sao ngươi không tiểu ra một bãi rồi làm tấm gương mà soi xem. Lớn lên bộ dáng không đứng đắn, bớt lôi kéo làm quen đi, bổn cô nương không biết ngươi.
Phó Tư Viễn lập tức giận dữ, hắn từng nghe nói qua tiếng xấu của Tư Đồ Tiểu Chân, nhưng mà phải tự mình gặp nha đầu này mới biết được mồm của nha đầu này kinh người tới nhường nào.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không phát tác được.
Người nào mà không biết Tư Đồ Đường chỉ có một cháu gái như vậy? Nếu ai dám bắt nạt cháu gái hắn, mặc kệ ngươi có lý hay không, lão đầu này đều sẽ đích thân ra trận, đánh nhau với ngươi.
Một vị đan sư tam tinh, bất kể thực lực của hắn thế nào, ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn sao?
Nếu như ngươi dám động thủ, cam đoan gia chủ Phó gia cũng sẽ ra tay.
- Nha đầu ngươi...
Phó Tư Viễn cố nắn ra nụ cười, phất tay nói:
- Không nên hồ đồ, đây là luận bàn công bằng.
- Công bằng? Hắc hắc, công bằng?
Tư Đồ Tiểu Chân cười lạnh, tuy rằng nàng nói chuyện không biết giữ miệng nhưng lại là người có tinh thần trọng nghĩa, nhìn không vừa mắt là lập tức nói thẳng ra, chưa bao giờ che dấu.
- Lăng Hàn, đi theo ta.
Nàng nói với Lăng Hàn.
- Bổn cô nương muốn nhìn xem, ai dám ra tay với ngươi.
Lăng Hàn không khỏi phiền muộn, tinh thần trọng nghĩa của nha đầu kia cũng quá siêu cường, rất hợp khẩu vị của hắn. Nhưng vấn đề là hắn còn muốn thôn phệ đạo linh thủy kia, lại bị ngươi cưỡng ép dừng chiến, như vậy ta phải làm sao bây giờ?
- Không cần, luận bàn một chút mà thôi.
Hắn khoát tay, Huyền Âm mẫu thủy truyền đạt xúc động muốn thô phệ, xúc động ngày càng lúc càng mãnh liệt. Đây là bổn nguyên chi lực của hắn, kỳ thực chính là nhu cầu của bản thân hắn.
Tư Đồ Tiểu Chân lập tức sững sờ, nói.
- Ngươi ngốc sao? Đây chính là Nam Đấu Thạch Dương Thủy, hình thành linh trí, ngươi cho rằng đây chỉ là một kiện tiên bảo bình thường thôi sao?
Nói nhảm, nếu không phải là Nam Đấu Thạch Dương thủy thì hắn cần làm gì?
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ta chưa từng thấy đồ vật như vậy, cho nên mới muốn lĩnh giáo một chút.
- Ngươi, ngu ngốc.
Tư Đồ Tiểu Chân chỉ về phía Lăng Hàn, nói.
- Ngươi... Bổn cô nương mặc kệ ngươi.
Nàng tức giận chạy đi.
Tất cả mọi người đều buồn bực, ngươi đã có Tư Đồ Tiểu Chân là hậu thuẫn, vì sao lại không thừa cơ không đánh nữa chứ?
Chẳng lẽ tên này là kẻ ngu ngốc thật sao?
Ngay cả Phó Tư Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không tin người có thể Trảm Trần lại là kẻ ngu, chỉ là mặc hắn suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Lăng Hàn có biện pháp gì đối kháng với Nam Đấu Thạch Dương Thủy.
Chẳng lẽ ngươi còn có những tiên bảo linh vật thiên địa như Dạ Xoa hỏa? Lục Nhâm lỗi hay sao?
Nói giỡn sao?
Bởi vậy Phó Tư Viễn ngẫm lại, cũng không có ngăn cản.
Thể diện nhất định phải lấy trở lại, nếu không trên mặt nhất mạch bọn hắn không có ánh sáng, mất mặt chết.
Phó Chính Đồng hét lớn một tiếng rồi phóng về phía Lăng Hàn, hắn đã không còn kiên nhẫn đợi được nữa.
Oanh, rồng nước rít gào, đây là linh vật thiên địa. Phát triển tới cực hạn thậm chí còn có thể đạt tới cấp bậc Thăng Nguyên. Hiện tại tuy rằng trên đường đột phá bị hao tổn, nhưng mà vẫn có uy lực của Phân Hồn cảnh. Thủy chi đại đạo trong đó tuyệt đối là chí bảo.
Đáng tiếc bởi vì chỉ đạt tới Phân Hồn cho nên không có khả năng từ thứ này tìm hiểu ảo diệu của Tiên Phủ cảnh, bằng không còn lợi lớn hơn.
Trái lại, nếu như thực sự nó hoàn hảo, không chút sứt mẻ, như vậy Phó Chính Đồng cũng không có khả năng xin được tới. Không sợ kinh động thế lực Thăng Nguyên cảnh trực tiếp cướp đoạt hay sao?
Rồng nước đánh úp lại, xu thế không thể ngăn cản.
Lăng Hàn triển khai điện thiểm, giao đấu với Phó Chính Đồng. Thế nhưng rồng nước quá mạnh mẽ, đó là cấp bậc Phân Hồn, thậm chí không chỉ là Dương Hồn mà còn có khả năng đạt tới Âm Hồn. Không tránh né, hắn bị rồng nước đập tới, cuốn vào trong.
Nhưng mà chuyện khiến cho người ta mở rộng tầm mắt diễn ra. Lăng Hàn giống như không bị làm sao, mặc cho rồng nước tàn sát bừa bãi thế nào nhưng hắn cũng không thèm để ý. Giống như thứ này căn bản không phải là cấp bậc Phân Hồn, mà chỉ là tiểu chút chít cấp bậc Sáng Thế cảnh mà thôi.
Hít.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, vẻ mặt ngốc trệ, chuyện này sao có thể khiến cho bọn họ tiếp nhận được chứ?
Lăng Hàn thì vô cùng thoải mái, mỗi một lần giao phong với rồng nước, hắn đều rút ra một bộ phận lực lượng quy tắc trong đó hóa thành bổn nguyên của mình. Mà trong quá trình này, tích lũy nguyên lực của hắn cũng nước lên thì thuyền lên.
Trong miệng mọi người, nguyên lực lúc này đã thối lui, không còn địa vị quá cao nữa. Nhưng mà vẫn phải cần có thời gian tích lũy. Tặng không cho bản thân giống như lúc này ai mà không muốn cơ chứ?
Thần Đạo Đan Tôn
Tất cả mọi người lắc đầu, đừng nói là Trảm Trần, ngay cả cường giả cấp bậc Dương Hồn cũng không thể địch lại.
Sắc mặt Lăng Hàn lại vô cùng cổ quái, bởi vì có một cỗ lực lượng trong cơ thể hắn đang rục rịch.
Huyền Âm mẫu thủy.
Đây là mẫu của vạn thủy trong Tiên vực, là bổn nguyên.
Hiện tại Huyền Âm mẫu thủy đang phát ra ý niệm tham lam trong đầu, muốn cắn sạch đầu rồng nước này.
Bởi vì Huyền Âm mẫu thủy đã là bổn nguyên chi lực của Lăng Hàn cho nên Lăng Hàn có thể biết rõ. Hắn có thể thôn phệ được Nam Đấu Thạch Dương thủy này, bởi vì cấp độ còn hơn thiên địa linh vật trong tay đối phương.
- Các ngươi bắt nạt người ta như vậy không thấy xấu hổ sao? Không sợ sau này sinh con không có lỗ đít sao?
Thanh âm tràn ngập khinh thường truyền tới, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo từ trong đám người đi ra.
Là Tư Đồ Tiểu Chân.
Kỳ thực không cần nhìn người tới, nữ nhân nói chuyện bưu hãn như vậy căn bản không có mấy người.
- Tiểu Chân cô nương.
Khi nhìn thấy Tư Đồ Tiểu Chân, tất cả mọi người liên tục gọi.
Tư Đồ Tiểu Chân chỉ là Nhất Trảm mà thôi, thế nhưng nàng lại có một gia gia là đan sư tam tinh, lập tức khiến cho địa vị của nàng tăng lên vô số lần.
Đan sư tam tinh, ngay cả gia chủ đại nhân gặp cũng pharia khách khí.
Quả thực, chỉ có Tư Đồ Tiểu Chân bắt nạt người khác mà không ai dám bắt nạt lên trên đầu nàng, bằng không chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
Bởi vậy nàng đi ra lo chuyện bao đồng như vậy làm cho Phó Tư Viễn lập tức nhíu mày.
Đây là tiểu tổ tông a.
- Nha đầu, sao ngươi lại chạy tới?
Phó Tư Viễn cười ha hả, nói. Tuy rằng hắn tự cho mình là trưởng bối, nhưng mà lại tự hạ mình rất thấp, bộ dáng bình dị gần gũi.
- Nha đầu là để cho ngươi gọi sao?
Tư Đồ Tiểu Chân xùy một tiếng.
- Lão đầu, sao ngươi không tiểu ra một bãi rồi làm tấm gương mà soi xem. Lớn lên bộ dáng không đứng đắn, bớt lôi kéo làm quen đi, bổn cô nương không biết ngươi.
Phó Tư Viễn lập tức giận dữ, hắn từng nghe nói qua tiếng xấu của Tư Đồ Tiểu Chân, nhưng mà phải tự mình gặp nha đầu này mới biết được mồm của nha đầu này kinh người tới nhường nào.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không phát tác được.
Người nào mà không biết Tư Đồ Đường chỉ có một cháu gái như vậy? Nếu ai dám bắt nạt cháu gái hắn, mặc kệ ngươi có lý hay không, lão đầu này đều sẽ đích thân ra trận, đánh nhau với ngươi.
Một vị đan sư tam tinh, bất kể thực lực của hắn thế nào, ngươi dám động vào một sợi tóc của hắn sao?
Nếu như ngươi dám động thủ, cam đoan gia chủ Phó gia cũng sẽ ra tay.
- Nha đầu ngươi...
Phó Tư Viễn cố nắn ra nụ cười, phất tay nói:
- Không nên hồ đồ, đây là luận bàn công bằng.
- Công bằng? Hắc hắc, công bằng?
Tư Đồ Tiểu Chân cười lạnh, tuy rằng nàng nói chuyện không biết giữ miệng nhưng lại là người có tinh thần trọng nghĩa, nhìn không vừa mắt là lập tức nói thẳng ra, chưa bao giờ che dấu.
- Lăng Hàn, đi theo ta.
Nàng nói với Lăng Hàn.
- Bổn cô nương muốn nhìn xem, ai dám ra tay với ngươi.
Lăng Hàn không khỏi phiền muộn, tinh thần trọng nghĩa của nha đầu kia cũng quá siêu cường, rất hợp khẩu vị của hắn. Nhưng vấn đề là hắn còn muốn thôn phệ đạo linh thủy kia, lại bị ngươi cưỡng ép dừng chiến, như vậy ta phải làm sao bây giờ?
- Không cần, luận bàn một chút mà thôi.
Hắn khoát tay, Huyền Âm mẫu thủy truyền đạt xúc động muốn thô phệ, xúc động ngày càng lúc càng mãnh liệt. Đây là bổn nguyên chi lực của hắn, kỳ thực chính là nhu cầu của bản thân hắn.
Tư Đồ Tiểu Chân lập tức sững sờ, nói.
- Ngươi ngốc sao? Đây chính là Nam Đấu Thạch Dương Thủy, hình thành linh trí, ngươi cho rằng đây chỉ là một kiện tiên bảo bình thường thôi sao?
Nói nhảm, nếu không phải là Nam Đấu Thạch Dương thủy thì hắn cần làm gì?
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ta chưa từng thấy đồ vật như vậy, cho nên mới muốn lĩnh giáo một chút.
- Ngươi, ngu ngốc.
Tư Đồ Tiểu Chân chỉ về phía Lăng Hàn, nói.
- Ngươi... Bổn cô nương mặc kệ ngươi.
Nàng tức giận chạy đi.
Tất cả mọi người đều buồn bực, ngươi đã có Tư Đồ Tiểu Chân là hậu thuẫn, vì sao lại không thừa cơ không đánh nữa chứ?
Chẳng lẽ tên này là kẻ ngu ngốc thật sao?
Ngay cả Phó Tư Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn không tin người có thể Trảm Trần lại là kẻ ngu, chỉ là mặc hắn suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Lăng Hàn có biện pháp gì đối kháng với Nam Đấu Thạch Dương Thủy.
Chẳng lẽ ngươi còn có những tiên bảo linh vật thiên địa như Dạ Xoa hỏa? Lục Nhâm lỗi hay sao?
Nói giỡn sao?
Bởi vậy Phó Tư Viễn ngẫm lại, cũng không có ngăn cản.
Thể diện nhất định phải lấy trở lại, nếu không trên mặt nhất mạch bọn hắn không có ánh sáng, mất mặt chết.
Phó Chính Đồng hét lớn một tiếng rồi phóng về phía Lăng Hàn, hắn đã không còn kiên nhẫn đợi được nữa.
Oanh, rồng nước rít gào, đây là linh vật thiên địa. Phát triển tới cực hạn thậm chí còn có thể đạt tới cấp bậc Thăng Nguyên. Hiện tại tuy rằng trên đường đột phá bị hao tổn, nhưng mà vẫn có uy lực của Phân Hồn cảnh. Thủy chi đại đạo trong đó tuyệt đối là chí bảo.
Đáng tiếc bởi vì chỉ đạt tới Phân Hồn cho nên không có khả năng từ thứ này tìm hiểu ảo diệu của Tiên Phủ cảnh, bằng không còn lợi lớn hơn.
Trái lại, nếu như thực sự nó hoàn hảo, không chút sứt mẻ, như vậy Phó Chính Đồng cũng không có khả năng xin được tới. Không sợ kinh động thế lực Thăng Nguyên cảnh trực tiếp cướp đoạt hay sao?
Rồng nước đánh úp lại, xu thế không thể ngăn cản.
Lăng Hàn triển khai điện thiểm, giao đấu với Phó Chính Đồng. Thế nhưng rồng nước quá mạnh mẽ, đó là cấp bậc Phân Hồn, thậm chí không chỉ là Dương Hồn mà còn có khả năng đạt tới Âm Hồn. Không tránh né, hắn bị rồng nước đập tới, cuốn vào trong.
Nhưng mà chuyện khiến cho người ta mở rộng tầm mắt diễn ra. Lăng Hàn giống như không bị làm sao, mặc cho rồng nước tàn sát bừa bãi thế nào nhưng hắn cũng không thèm để ý. Giống như thứ này căn bản không phải là cấp bậc Phân Hồn, mà chỉ là tiểu chút chít cấp bậc Sáng Thế cảnh mà thôi.
Hít.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, vẻ mặt ngốc trệ, chuyện này sao có thể khiến cho bọn họ tiếp nhận được chứ?
Lăng Hàn thì vô cùng thoải mái, mỗi một lần giao phong với rồng nước, hắn đều rút ra một bộ phận lực lượng quy tắc trong đó hóa thành bổn nguyên của mình. Mà trong quá trình này, tích lũy nguyên lực của hắn cũng nước lên thì thuyền lên.
Trong miệng mọi người, nguyên lực lúc này đã thối lui, không còn địa vị quá cao nữa. Nhưng mà vẫn phải cần có thời gian tích lũy. Tặng không cho bản thân giống như lúc này ai mà không muốn cơ chứ?
Thần Đạo Đan Tôn
Đánh giá:
Truyện Thần Đạo Đan Tôn
Story
Chương 1917: Ăn trộm
10.0/10 từ 37 lượt.